Ngọt Sủng

Hết Mình Cũng Chỉ Vì Em Trong giờ học, tôi cố tình nhắn tin cho vị giáo sư dạy thay: “Chồng à, tối nay có thể ‘bịch bịch bịch’, nhưng mà chỉ cần anh cười thôi là coi như vô hiệu.” Khóe môi người đang đứng trên bục giảng khẽ cong lên. … Tối đó, tôi tức giận mắng anh không tuân theo luật chơi. Giáo sư thì chậm rãi mở một hộp bcs siêu mỏng 0.01 mới toanh. “Anh cười rồi thì đúng là vô hiệu thật mà.” Tôi: “??”

Đừng Làm Em Phải Quên Anh Tôi tham gia hoạt động, đóng vai người vợ bị bạo hành. Kết quả bị người tốt bụng đưa thẳng vào đồn công an. Cảnh sát mặt đen như đáy nồi: “Chia tay tôi xong là tìm ngay cái loại này hả?” Tôi: “…Anh biết mà, tôi yêu mù quáng.”

Nhặt Được Con Vẹt Lầy Lội Của Học Thần Lạnh Lùng Tôi nhặt được một con vẹt biết nói lời bẩn. “Nghĩ vợ quá đi mất, muốn hôn vợ, từ trong ra ngoài… chỗ nào cũng phải hôn một cái.” “Vợ đừng cho con ch ó ch.t tiệt kia ăn nữa, nó có hiểu gì đâu? Cho tôi ăn này!” “Vì vợ mà si mê, vì vợ mà điên cuồng, vì vợ mà đâm đầu vào tường rầm rầm!” “Huhu, thích Giang Tuyết Ngư quá đi mất, giá mà cô ấy thật sự là vợ tôi thì tốt biết mấy.” Lúc đang thầm mắng chủ của nó là đồ biến thái thì tôi đơ người luôn. Giang Tuyết Ngư… chẳng phải là tôi sao? Ngay giây tiếp theo, bạn cùng phòng hớt hải xông vào ký túc xá, phấn khích vung vẩy điện thoại. “Tiểu Ngư, cậu thấy bức tường tỏ tình chưa?!” “Nam thần băng sơn đẹp trai lạnh lùng nhất khoa mình bị mất con vẹt, nghe nói ai tìm được được thưởng hẳn mười nghìn đấy!” —

Phụ Tử Tranh Kiều Ta lỡ đem lòng yêu một cặp phụ tử nên tâm trạng rối bời, chẳng biết nên chọn phụ thân hay nhi tử? Phụ thân là danh y trứ danh chốn Kinh thành, tiếng lành vang xa, đức tài vẹn toàn. Trừ việc lúc trẻ hồ đồ nhặt về một đứa con trai to xác, còn lại chẳng chê vào đâu được. Còn nhi tử ấy à, ngoài dung mạo ra thì toàn là tật xấu, thậm chí còn có chút điên khùng.. Hôm ấy, ta đem mọi chuyện nói rõ với người già hơn, lòng vô cùng tiếc nuối: ” Tạ Tịch Vân, từ nay về sau, ta chỉ có thể gọi chàng là phụ thân.” Tạ Tịch Vân nén giận đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi bật ra từng chữ: “Gọi phụ thân cũng được, nhưng trước tiên ngươi hãy rút tay ra khỏi quần ta đi đã.”

Trèo Cành Cao Ta đã bỏ ra năm văn tiền để mua một thiếu niên sa cơ lỡ vận. Ta dỗ ngọt hắn, sai bảo làm việc như trâu ngựa để hầu hạ mình. Một ngày nọ, ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hắn và một ám vệ: “Điện hạ, vài ngày nữa chúng ta sẽ trở về Sở Quốc.” “Nữ tử này… Điện hạ định xử lý thế nào?” Nguyên Hành khẽ cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng: “Oanh Oanh chỉ là một nữ tử thấp hèn, lại mồ côi phụ mẫu. Nếu nàng ta biết thân phận thật của bổn vương, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để trèo cành cao, bám riết không buông.” “Thôi được rồi, ai bảo nàng ta có dung mạo khuynh thành cơ chứ? Đến lúc đó, bổn vương sẽ đặc ân cho nàng ta làm thị thiếp thông phòng. Nàng ta hẳn sẽ mang ơn đội nghĩa.” Hóa ra, hắn chính là Ngũ hoàng tử của Sở Quốc. Lần này giả nghèo khó, chẳng qua chỉ để đùa vui với ta mà thôi. Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thật ra, ta cũng đang đóng kịch. Ta là tiểu thư được nuôi dưỡng ở trang viên của phủ Quốc Công. Bảy ngày nữa, ta sẽ thay tỷ tỷ chính thất để sang Sở Quốc hòa thân. Người ta phải cưới chính là vị Thái tử hoàng huynh của Nguyên Hành kia.

Yêu Nhầm Học Thần Tôi giả vờ làm g//a//y, l/ừ//a học thần viết luận văn cho mình. Sau khi chặn cậu ta, cậu ta lạnh lùng gửi thẳng địa chỉ IP máy tính tôi qua tin nhắn. “Cậu cũng học ở Đại học Lan Thông à?” “Tốt nhất cậu nên cầu nguyện đừng để tôi tóm được.” “Không thì, tôi sẽ đ//á/nh cậu sống dở ch.t dở.”

Về Bên Anh Con trai tôi lái chiếc xe đồ chơi chạy loạn khắp nơi, không may làm trầy xước một chiếc Maybach. Từ trên xe bước xuống một người – không ngờ lại là bạn trai cũ của tôi. “Cái thói hễ có chuyện là lái xe xả giận này, y hệt em hồi trước.” “Anh còn dám nói em à? Lái xe tệ như vậy, rõ ràng là cùng khuôn đúc với anh!” Vừa dứt lời, nét mặt lạnh lùng của anh lập tức biến mất. Còn tôi thì chết sững tại chỗ. Giờ mà rút lại lời, liệu có kịp không?

Nét Chữ Nên Chồng Thầy dạy thư pháp nói chữ tôi xấu kinh khủng. Đến cả Thẩm Thư nổi tiếng trong giới cũng không cứu nổi. Tôi không cam tâm, thật sự tìm tới tận nơi, năn nỉ muốn bái hắn làm thầy. Hắn đúng như lời đồn, không nể nang mà thẳng thừng chê bai. “Không có chút năng khiếu nào.” Về sau, thư phòng vốn luôn gọn gàng của hắn bị tôi làm cho bừa bộn. Tôi vừa khóc vừa bám chặt lấy hắn. Hắn cúi xuống, tàn nhẫn cắn vào vành tai tôi, thì thầm khen ngợi. “Thì ra, thiên phú của em đều dồn vào chỗ này à.”

Gả Nhầm Rồng Vàng Phu quân ta thu nhận thê tử của cố nhân, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Đại Lương. Không bao lâu sau, hai người ấy lại nảy sinh tình ý. Ngày loạn quân công thành, chàng đem ta giao nộp, lại còn lạnh lùng nói: “Nàng chính là Tần Phương Hảo. Dung mạo này, không thể giả được.” Ta rơi vào tay phản quân, vốn định lấy cái ch .t giữ lấy thanh danh. Ngay lúc đó, trước mắt ta chợt hiện ra mấy dòng chữ lơ lửng: 【Nữ chính, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn! Tên cặn bã kia có gì tốt? Đại ca phản quân kia mới thật sự là cực phẩm!】 【Hắn biết ngươi không phải Tần Phương Hảo, vẫn lén sai người vẽ chân dung ngươi mỗi đêm, rồi nhìn ngươi mà…】 【Aaaa, tại sao lại chặn màn đạn của ta?!】 【Nữ chính, nàng không nhớ tiểu mã nô bên hồ Đại Minh năm xưa nữa sao?】 【Chỉ cần nàng mềm lòng một câu, mã nô sẽ lập tức quỳ dưới váy nàng! Mạng là của nàng, cơ bụng là của nàng, thận… cũng là của nàng!】

Toast Nướng Nguyên Vị Tôi là trợ lý của thái tử giới Kinh Thành. Cuối tuần, sếp bị trễ chuyến bay. Anh ấy liền bảo tôi đi thay anh ấy viếng mộ vợ quá cố. Tôi xách theo bánh kem và hoa tươi đến nghĩa trang. Trước bia mộ, tôi nhìn thấy một dãy số… cùng một cái tên rất kỳ lạ. Trời đất ơi, chẳng phải là số QQ và nickname của tôi sao?!

Sớm Sớm Chiều Chiều Huấn luyện viên quân sự của con trai tôi bất ngờ gọi điện về nhà, yêu cầu dẫn nó đi làm xét nghiệm ADN cùng anh ta! “Tôi là huấn luyện viên của con trai cô, tên là Từ Cảnh Sơ. Nó giống tôi như đúc. Phiền cô đến doanh trại, đưa nó đi xét nghiệm quan hệ cha con với tôi một chuyến.” Từ Cảnh Sơ? Cái tên này… nghe quen quen… Chưa tới ba giây sau, tay tôi cầm điện thoại đã run như muốn rớt. Không phải cái người năm đó tôi lén ‘trộm gen’ đấy chứ?!

Phu Quân Ta Cùng Cả Nhà Hắn Đều Là Phế Vật Kế mẫu gả ta cho một kẻ vô dụng, còn mỹ danh nói rằng: “Đại tiểu thư nhà chúng ta tính tình nóng nảy, chỉ có gả cho loại người này mới có thể chịu đựng được cái tính xấu ấy.” Nhà chồng của ta, từ cha mẹ chồng đến đệ đệ chồng, đúng thật là một lũ vô dụng. Bị người ta bắt nạt đến tận cửa, vậy mà chỉ biết lặp đi lặp lại vài câu: “Được.” “Có thể.” “Cũng được.” Chỉ có với ta, mới chịu nói thêm vài chữ: “Nương tử nói phải.” “Tẩu tẩu nói gì thì là thế ấy.” “Con dâu muốn, thì lấy.” “Ai cũng không được bắt nạt con dâu.” Kẻ lưu manh dám trêu ghẹo ta bị đánh gãy chân, kẻ có ý đồ bất chính với ta thì mất mạng. Ta quay đầu nhìn cả Triệu gia. Không thể nào là bọn họ làm, đúng không?

Ly Hôn Rồi Mới Biết Anh Ấy Là Chồng Ngoan Để ly hôn, tôi bịa chuyện mình ngoại tình. Người chồng trước nay luôn lạnh lùng bỗng dưng sụp đổ: “Vậy thì em chia tay hắn đi, cớ gì lại đòi ly hôn với anh?” “Chuyện của em và hắn thì liên quan gì đến anh chứ?” “Là gã đàn ông tồi ngoài kia xúi giục em sao?” “Không thể nào! Chỉ cần anh chưa đồng ý, gã kia mãi mãi chỉ là ‘trai bao’ bên ngoài, cứ mơ đi!” Ơ… tôi nhớ rõ đây là cuộc hôn nhân thương mại mà?

Vì Nàng Mà Đến Tại yến tiệc cập kê, vị hôn phu của ta nắm tay một nữ tử thong dong bước vào. Hắn nói muốn cùng ta hủy bỏ hôn ước. Trước mắt ta, bỗng nhiên hiện lên từng hàng từng hàng chữ kỳ quái. 【Nữ chủ, đừng đồng ý a! Nam chủ ngoài miệng cứng rắn, trong lòng mềm nhũn, rõ là muốn ngươi mở miệng cầu hắn!】 【Nam chủ miệng nói từ hôn, kỳ thực trong lòng sốt ruột đến ch .t rồi ấy chứ!】 【Cười ch .t mất, chỉ cần nữ chủ chịu xuống nước, đừng nói là nữ phụ, nam chủ có khi còn dâng cả mạng cho nàng!】 Ta quay đầu, chỉ thấy thần sắc của Hạ Du Xuyên lạnh lùng, nhưng lại ôm chặt nữ tử kia trong lòng. Trong đáy mắt hắn, lại lộ ra một tia chờ mong rất khó nhận ra. Ta không chút do dự, gật đầu đáp: “Được.” Quay người liền lập hôn ước với tiểu công tử phủ Tướng quân.

Tặng Người Một Tấm Lòng Son Ngày mẹ tái giá, ta nắm chặt tay áo bà, từ đầu thôn khóc đến cuối làng. Thế nhưng bà lại giằng tay ra, lạnh lùng nhìn ta một cái: “Ân tình mẫu nữ đã dứt, về sau gặp lại, gọi ta là thẩm nương đi.” Phụ thân đã khuất, điều kiện mà tộc họ đồng ý cho bà tái giá là đem mảnh ruộng tốt cuối cùng trong nhà cùng căn nhà gạch ra trao đổi. Ta không có áo mặc, chẳng có cơm ăn. Người tổ mẫu kế từng bị mẹ ta ép đi – bà lão ấy – tìm được ta trong ngôi miếu đổ nát: “Hài tử, đi theo ta đi.”

Mùa Hạ Rực Rỡ Của Tiểu Bướm Mẹ tôi bảo tôi mang đồ đến cho bạn gái của anh trai. Tôi đẩy cửa bước vào. Vừa hay bắt gặp một mỹ nam đang c/ởi trầ/n, cơ bụng săn chắc khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Tôi chẳng hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu chúc phúc. Giọng run run, nghẹn ngào thốt ra: “Ch…chị dâu… chào chị!” Sau lưng vang lên tiếng anh trai, giọng lạnh tanh: “Lịch sự lắm, nhưng chị dâu em ở phía sau.” ???

Văn Ngọc Khi biết mình là nữ phụ độc ác, tôi đang vui vẻ thử váy cưới. Trong chiếc gương lớn sát đất, ánh mắt mờ tối khó lường của anh trai nuôi Văn Tranh đang dừng lại nơi vạt váy của tôi. Trước mắt tôi bất chợt hiện lên hàng loạt dòng chữ như đạn bay: 【Đồ ngu nữ phụ, còn đẹp cái gì chứ! Nam chính kết hôn với cô chỉ để truy tìm tung tích nữ chính mà thôi.】 【Không thể đợi nổi ngày nam chính tìm được nữ chính rồi dằn mặt Văn Ngọc một trận nữa!】 【Văn Tranh không phải nam phụ sao? Sao đến giờ vẫn chưa bước vào tuyến tình cảm với nữ chính, còn đang thầm yêu nữ phụ? Tác giả sửa truyện đi!!!】 Một hình ảnh lướt qua đầu tôi, tôi hại nữ chính không thành, bị cả thế giới quay lưng, lạc lõng bước đi trong mưa đêm, cuối cùng bị xe tải đ âm thoi thóp bên vệ đường… Trời ơi! Thật quá mức. Còn kèm cả cảm giác đau! Tôi run rẩy lắp bắp: “Anh… anh ơi, em không lấy chồng nữa…” Ánh mắt âm trầm của người đàn ông ấy, bỗng bừng sáng.

Dư Ái Tôi là con gái nuôi của nhà họ Giang. Trong thời gian Giang Tắc Di bị tai nạn giao thông và mất thị lực, tôi đã vô tình có một đêm “rối loạn” với anh. Sau đó, tôi sinh cho anh một đứa con trai, nhưng dưới sự sắp đặt của nhà họ Giang, tôi phải bỏ lại đứa trẻ để đi ra nước ngoài. Giang Tắc Di không hề biết mẹ ruột của con trai mình là ai, và từ đó trở thành một người bố đơn thân. Năm năm sau, tôi quay về nước và trở thành vợ của anh. Ai cũng nói tôi rộng lượng, trẻ tuổi mà đã sẵn sàng làm mẹ kế. Nhưng họ đâu biết rằng, ngay cả Giang Tắc Di cũng không biết tôi chính là mẹ ruột của Giang Dịch, con trai anh.

Hạnh Phúc Giữa Hoa Xuân Ca ca của ta bỏ trốn khỏi hôn lễ. Ta bất đắc dĩ phải thế chỗ huynh ấy, cùng vị nghĩa muội giao hảo bái đường thành thân. Nhưng đến lúc vén tấm khăn voan đỏ, lại lộ ra gương mặt của ca ca nàng. Người ấy chính là Bùi tiểu tướng quân danh tiếng lẫy lừng, một mình đóng giữ Lương Châu! Lúc này, trên dung nhan thanh tú của Bùi Văn Quý đầy vẻ tự nhiên, hắn bóp giọng nói: “Phu quân, nên uống rượu giao bôi rồi.” Ta: ???

Không Dễ Dụ Dỗ Tôi nuôi một cậu trai nghèo, do quá cưng chiều nên bây giờ cậu ta có chút kiêu ngạo. Cậu ta ngang nhiên trốn học để đi dự sinh nhật thanh mai trúc mã, còn vênh váo tuyên bố: “Thẩm Thanh Hà là con gái hội đồng quản trị, ai dám để tôi rớt môn?” Có người trêu chọc: “Bạn gái cậu ngoài chuyện lớn tuổi ra, thì đúng là tiêu chuẩn cao cấp đấy.” Cậu ta lại cười khẩy: “Bạn gái cái gì? Chỉ là con chó trung thành thôi. “Mấy người không biết à? Cô ta còn chưa chạm được tay tôi mà đã tặng tôi xe với nhà rồi.” Tôi chỉ cười nhạt, thoải mái thanh toán hóa đơn cho bọn họ. Đến ngày hôm sau, cậu ta hoảng hốt chạy đến tìm tôi, giọng điệu vừa đáng thương vừa lấy lòng: “Chị, Cố Nghiễn Thâm thế mà lại đánh trượt em!” “Chị giúp em đi mà, chị cũng ghét hắn ta cơ mà?” Nhưng cậu ta không biết rằng, mục tiêu của tôi từ trước đến giờ vẫn luôn là vị giáo sư cao ngạo ấy. Còn cậu ta, chẳng qua chỉ là một món hàng thay thế mà thôi.