Ngọt Sủng

Gửi Nhầm Tin Nhắn Cho Thanh Mai Trúc Mã Nửa đêm, tôi nhắn tin cho anh ta.【Có muốn đến nhà tôi xem Mimi không?】Tên độc mồm độc miệng kia ngập ngừng:【Em chắc chứ?】【Chắc chắn, mau đến đi!】Khi anh ta đến nhà, tôi hào hứng khoe con mèo hoang mình vừa nhặt được.“Nhìn này, Mimi! Siêu béo!”“…”Khuôn mặt vốn đang đỏ bừng của anh ta bỗng xanh mét.*Trong tiếng Trung, từ “咪咪” (Mimi) có hai nghĩa:Nghĩa thứ nhất: Tên mèo (cách gọi đáng yêu của mèo).Nghĩa thứ hai: Cách gọi ẩn ý chỉ vòng một của phụ nữ.

Lỡ Sai Thì Sai Luôn Gần đây, mẹ tôi nhắn tin WeChat rất lạnh nhạt, trước đây bà luôn gọi tôi là “bé cưng yêu dấu”. Tôi làm nũng với bà suốt một thời gian dài, cuối cùng bà cũng chịu gọi tôi như cũ. Một tháng sau, mẹ đột nhiên gửi lời mời kết bạn cho tôi. “Bé cưng, sao con lại xóa mẹ?” Tôi nhìn danh sách liên lạc, thấy một người có cùng ảnh đại diện hoa sen vàng như mẹ mình, liền trầm tư suy nghĩ. Nếu người này là mẹ tôi, vậy người đã nghe tôi làm nũng suốt thời gian qua là ai? Ngày hôm sau, học thần lạnh lùng đứng trước ký túc xá của tôi, trên tay cầm một chiếc bánh kem. “Chào em, bé cưng… yêu dấu.”

Tiểu Thư Đồng Của “Công Chúa Câm” “Công chúa câm” tuyển thư đồng, gia đình cử ta đi. Để dỗ dành, phụ thân còn cố ý nhét đầy thức ăn vào hành lý cho ta. Đến ngày kiểm tra, cung nữ hầu cận bên cạnh công chúa tên Hỉ Tước hỏi: “Trong sách như có Hoàng Kim Ốc.” Ta đáp: “Nào có da giòn heo sữa quay?” Ai ngờ bất ngờ thật, công chúa lại chọn ta. Ta bèn hỏi vì sao. Hỉ Tước đáp: “Công chúa nói cô thiếu đầu óc.” Ta: “???” Sau đó ta với công chúa ngủ chung một giường. Ta thắc mắc: “Cái gì cộm dưới lưng ta thế?” Công chúa cất giọng khàn khàn: “Im miệng.” Công chúa không phải câm sao?! Công chúa là nam nhân ư?!

A Vũ Vào năm thứ năm sau khi đính ước, Mạnh Từ Quân vẫn chẳng muốn cưới ta. Lần đầu tiên từ chối, hắn bảo rằng hắn đang được Hoàng thượng trọng dụng, sao có thể chìm đắm trong tình yêu? Lời ấy nghe cũng có lý, ta gật đầu, nhẫn nại chờ đợi thêm hai năm. Đến lần từ chối thứ hai, hắn lại nói Hoàng hậu chưa lập, kẻ bề tôi như hắn sao có thể tùy tiện mà thành gia? Lần này ta nổi giận, cảm thấy Hoàng thượng quả là không hiểu tình lý. Ta đã đợi đến mức thành một lão cô nương đây rồi, vậy mà vẫn không cho phép Mạnh Từ Quân cưới ta sao? Ta cãi nhau với Mạnh Từ Quân một trận rồi bỏ đi. Trên đường đi đến bên sông, ta gặp một thái giám đang định gieo mình xuống nước. Hoá ra là một cô nương con nhà lành được tuyển vào cung đã bỏ trốn, khiến cho thái giám này lo âu đến mức phải t//ự v//ẫn. “Vào cung là có thể gặp được Hoàng thượng sao?” Thái giám nhìn thấy tóc ta chưa búi, mặt chưa tô điểm, mừng rỡ gật đầu: “Đương nhiên rồi, nếu cô nương được Hoàng thượng sủng ái, thì đêm nào cũng có thể gặp người!” Được thôi, ta gật đầu, vén váy bước lên xe ngựa. Đợi gặp được Hoàng thượng, ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ, vì sao lại không cho Mạnh Từ Quân cưới ta? “Cô nương, nếu người đi, nô tỳ biết nói sao với Mạnh công tử đây!” Tiểu Đào lo lắng. Ta suy nghĩ một lúc, rồi kéo màn xe lên, phất tay: “Ngươi cứ nói với Mạnh Từ Quân rằng, A Vũ vẫn đang giận hắn, hôm nay sẽ không về ăn tối đâu!”

Tự Mình Mặc Giá Y Nửa tháng trước khi thành thân, tiểu thanh mai của Chu Hành Dã thiếu chút nữa bị người ta làm nhục. Đêm đó, Chu Hành Dã nói với ta muốn lấy nàng ta làm bình thê. “Vũ Yên không có gì cả, không có ta nàng ấy không sống được.” Hắn ta cho rằng ta sẽ nhịn. Nhưng ta quay đầu tìm biệt viện ở ngoại ô của Tiêu Hạc Xuyên. “Thành thân sao? Tự mặc giá y là được, tiệc cưới sẵn sàng.”

Mẹ Kế Ác Độc Không Sụp Đổ Nhân Thiết Xuyên thành mẹ kế độc ác, để không sụp đổ hình tượng,Mỗi ngày tôi đều sai con trai lớn bóc tôm, con trai thứ pha trà, con gái út đấm lưng.Cho đến nửa tháng sau, nam chính trở về nhà.Tôi đã chuẩn bị sẵn hành lý, chờ bị đá ra khỏi cửa.Không ngờ, con trai lớn lại nói:“Ba, ba cũng đừng rảnh rỗi nữa, mau vào trải giường cho mẹ đi.”Tôi: ?

Chiến Lược Theo Đuổi Vợ Của Người Chồng Tuyệt Vọng Năm thứ 6 sau khi kết hôn, người chồng vốn luôn điềm đạm, ít nói của tôi – Ứng Lâm – bỗng trở nên vô cùng kỳ lạ. Anh bắt đầu dành một tiếng mỗi ngày để chăm chút ngoại hình, hai tiếng để tập gym, ba tiếng chỉ để mang cơm cho tôi, và… quan sát kỹ lưỡng từng chàng trai trẻ lướt ngang qua tôi với ánh mắt cảnh giác. Tôi chẳng hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì. Cho đến một ngày, tôi vô tình nhìn thấy nhật ký của anh. 「Hôm nay cô ấy ra ngoài mà không đeo nhẫn cưới. Là vô tình hay cố ý? Không nghĩ ra. Không dám hỏi. Tôi sắp phát điên rồi…」 「Cô ấy lại thả tim cho tên thực tập sinh đó. Cô ấy định gi .t tôi sao? Tất cả là do thằng đàn ông không biết xấu hổ kia…」 「Tôi trong gương đang già đi, mục rữa, xấu xí dần. Không được. Tôi phải hoàn hảo hơn nữa, mới không bị cô ấy bỏ rơi…」 「Thật bất lực… thật tuyệt vọng… tôi lớn hơn cô ấy 5 tuổi. Tôi đã không còn trẻ. Sắc suy tình cạn. Đây chính là kết cục của tôi sao…」

Hoa Hồng Đỏ Phó Lâm Viễn luôn bảo vệ cấp dưới của mình, đặc biệt là thư ký. Mà cô chính là người thư ký đó. Làm việc bên anh, cô hiểu rõ rằng anh từng có rất nhiều người phụ nữ thoáng qua, nhưng sẽ không cưới ai trong số họ, ngoại trừ một người phụ nữ đã rời đi ra nước ngoài năm năm trước. Cô không ngờ rằng mối quan hệ công việc giữa sếp và thư ký lại có ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giữa họ hình thành một mối tình “như thật như giả,” vừa mơ hồ, vừa chồng chéo cảm xúc. Không lâu sau… Người phụ nữ đó trở về nước. Cô, sau khi đã trải nghiệm đủ cuộc sống nơi thành phố, liền nói với anh: “Tôi sẽ đi, về quê kết hôn.” “Anh hãy cưới vợ, sinh con đi.” Anh cầm bút, lạnh nhạt ký vào đơn từ chức của cô. Tình cảm của người trưởng thành, đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc thoáng qua là đủ để biến thành yêu, có lúc lại vượt qua cả núi cả sông. Cô và anh, là khoảng cách giữa núi và sông, mãi mãi không thể gần lại.

Tôi Và Chồng Lại Quay Về Bên Nhau Kể từ sau khi gả cho Tần Việt, mỗi lần gần gũi với anh ta, tôi đều có cảm giác như bị tra tấn vậy, vô cùng đau đớn. Bạn thân thấy tay tôi bầm tím, tưởng tôi bị bạo hành gia đình, liền khuyên tôi ly hôn. Đúng lúc tôi đang chuẩn bị ký vào đơn ly hôn với Tần Việt, trước mắt bỗng hiện lên vài dòng bình luận như ảo giác: 【Cười xỉu, vốn liếng nhiều quá cũng là một cái tội, lần đầu thấy nữ chính đòi ly hôn vì nam chính quá “mạnh” đó trời!】 【Đừng nghe lời con trà xanh đó! Nó ganh tị vì cô xuống quê mà vẫn vớ được chồng tốt đấy! Cô mà thật sự ly hôn là bị nó bán vào xưởng đen làm cả đời đó! Nam chính thật lòng yêu cô, sau này tìm cô cả đời, không cưới ai khác!】 【Trời ơi, cưới rồi còn ngại gì nữa! Nếu anh ấy làm cô khó chịu thì nói ra đi chứ! Ghét nhất cái kiểu nữ chính không biết mở miệng!】 Tôi khựng lại một chút, siết chặt tờ đơn ly hôn trong tay. Sau đó, dưới ánh mắt sâu thẳm của Tần Việt, tôi đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Anh… anh lần sau có thể nhẹ một chút được không?”

Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Là Chim Hoàng Yến Của Tôi Kẻ thù không đội trời chung sau khi phá sản… trở thành chim hoàng yến của tôi.Ngày nào cũng bị tôi sờ, bị tôi ngủ.Tức đến đỏ cả mặt, nhưng vẫn phải nhẫn nhục chịu đựng.Cho đến một ngày, tôi vô tình nghe được hắn cáu kỉnh gọi điện thoại với ai đó:“Không phá sản thì sao? Ai dám hó hé gì trước mặt cô ấy, cứ chờ mà tiêu đời đi!”

Ông Chồng Nghiện Vợ Nhưng Hay Mặc Cảm Thay chị gái gả cho đại lão giới quyền quý Bắc Kinh đã nửa năm, anh ấy vẫn luôn cự tuyệt thân mật với tôi. Dần dần, tôi cũng thấy nản lòng, bắt đầu nghĩ đến chuyện ly hôn. Thế nhưng một lần tình cờ, tôi nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và đám bạn: “Có người ấy à, rõ ràng ham muốn cao đến mức phát rồ, nhưng lại sợ dọa vợ nên cứ cố nhịn mãi, ai thì tôi không nói.” “Phụ nữ mà, khó cưỡng lại được cám dỗ lắm đấy. Cứ như vậy, đến lúc vợ chạy theo người khác thì có khóc cũng muộn rồi.” Người bị châm chọc chỉ bình thản nhấp một ngụm rượu: “Những gì tôi không thể cho cô ấy, nếu người khác có thể cho, thì tôi cũng chấp nhận. Chỉ cần sau khi cô ấy chơi chán rồi, vẫn chịu quay về là được.” Lũ bạn cười rộ lên: “Đừng bày ra vẻ độ lượng thế, có bản lĩnh thì đừng dùng tài khoản phụ đi đăng mấy bài sướt mướt nữa.” Tôi như có linh cảm, vội vàng mở tài khoản phụ của Tần Tư Duệ. Ngay đầu trang là một bài đăng được ghim: 【Cuối cùng cũng kết hôn với người mình thầm yêu, nhưng tôi bị ‘nghiện’, phải làm sao để mang lại trải nghiệm tốt cho cô ấy mà không khiến cô ấy hoảng sợ?】

Phu Quân Ta Là Hồ Ly Xuyên vào một quyển tiên hiệp, trở thành nữ phụ số bảy, ta phát hiện phu quân của mình là một con hồ ly. Chính xác hơn, là một hồ ly tinh. Nhưng hồ ly không yêu ta. Hắn chỉ đến để báo ân. Không yêu thì thôi, dù sao hồ ly sau khi hóa hình cũng có gương mặt điêu khắc, tám múi săn chắc, đường nét sắc sảo, lại thêm đôi tai lông xù cùng cái đuôi bông bông phía sau. Còn bền bỉ hơn cả nam phu. Nói xem, ai thiệt ai lợi còn chưa biết đâu.

Dỗ Anh Đi Lúc đang chán chường khi đi dạy thuê, tôi nhắn tin cho bạn trai mạng. 【Hôm nay nắng to thật đấy, à mà nhắc đến to thì…】 【Thật ra em thấy cái meme này gượng gạo ghê.】 【Mà nhắc đến gượng gạo thì…】 【Haiz, cũng chỉ là theo công thức thôi mà.】 【Mà nhắc đến công thức thì…】 Bỗng xung quanh vang lên tiếng cười ám muội. Tôi ngẩng đầu lên, tin nhắn tôi vừa gửi… lại hiện to đùng trên màn chiếu?! Còn chưa kịp phản ứng, vị giáo viên lạnh lùng, cấm dục đang đứng cạnh tôi, từ tốn trả lời một tin nhắn mới: 【Nắng to thật. Anh đang dạy, ngoan nhé.】 Sau đó, anh ấy rút bảng điểm danh ra, nhìn tôi: “Hạ Nhan?” Tôi lập tức chột dạ. Đó là cái tên tôi dùng khi… đi dạy thuê mà!

Yêu Thầm Thầy Châu Tôi kết hôn chớp nhoáng với một giảng viên đại học. Nửa tháng sau khi kết hôn, không chịu nổi sự lạnh nhạt của anh ta, tôi hối hận rồi. Cắn răng đề nghị ly hôn: “Tôi cảm thấy… chúng ta không hợp…” Anh ta lại lạnh mặt, ép tôi xuống dưới thân, giọng khàn khàn: “Chưa thử mà đã biết không hợp sao?”

Kẻ Đến Sau Vừa Tranh Vừa Cướp Bạn trai từ chối cho tôi mượn tiền, rồi giới thiệu anh bạn giàu nhất của hắn cho tôi. “Tiểu Bạch, anh rất muốn cho em mượn tiền, nhưng tiền của anh đều có chỗ dùng cả rồi. Đây là Hạ Nghiễn, bạn anh, em hỏi mượn cậu ấy đi.” Không còn đường lui, tôi đành dày mặt tìm Hạ Nghiễn vay tiền. Hạ Nghiễn rất hào phóng, dứt khoát đưa tôi một tấm thẻ, còn vô tình nói: “Nghe nói hôm qua Tống Viễn vừa mua một chiếc LV phiên bản giới hạn cho một nữ minh tinh nào đó…” “Trời ạ, tôi lỡ miệng rồi, thật sự không cố ý đâu, sao lại vô tình thế này chứ…” “Nhưng mà, em đừng vì câu nói của tôi mà giận hắn nhé. Tôi có một người bạn cũng từng gặp chuyện tương tự, cô ấy hình như chia tay luôn rồi thì phải…” “Ài, tôi nói thế không có ý gì khác đâu, em đừng nghĩ nhiều. Dù sao tôi cũng là người rất giữ đạo đức đàn ông mà.”

Cuộc Đời Tôi Không Do Anh Quyết Định Ai mà ngờ được, tôi có thể sống lại, trở về một tuần trước cái đêm Tăng Dịch Thành tỏ tình với mối tình đầu của anh ta. Còn vào cái đêm họ tái hợp, yêu đương mặn nồng, tôi lại ch/ế/t trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo.

Em Trai Nhỏ Khiến Ảnh Đế Lật Xe Khi đi xem phim cùng bạn trai, tôi tình cờ gặp mặt chồng cũ là ảnh đế đang tham gia buổi giao lưu cùng người hâm mộ. Vậy mà, bạn trai tôi, Dục Hiểu, người luôn lạnh nhạt, xa cách đột nhiên mắt sáng rực lên. “Người ta nói anh và anh ta rất giống nhau, em thấy sao?” “Không giống!” Tôi trêu chọc: “Anh còn nhiệt tình hơn anh ta nhiều.” Nghe xong, Dục Hiểu lập tức tắt ngúm.

Hoa Nở Giữa Trường An Vị hôn phu chê ta quá mức yêu kiều, không giống nữ tử nhà lành. Bởi vậy đối với ta vô cùng lãnh đạm. Hắn vừa ý biểu muội của mình, nói nàng ôn nhu trầm ổn, hiền lương rộng lượng, thích hợp làm chính thê. Đồng liêu hỏi hắn: “Chẳng phải ngươi đã có vị hôn thê rồi sao?” Vị hôn phu thở dài một hơi: “Diệu Diệu xuất thân thương hộ, nếu có thể làm thiếp thất cho ta, cũng không tính là uổng phí nàng.” Ta đau lòng say rượu, gõ cửa phòng vị công tử đang tạm trú tại nhà hắn. Hỏi: “Ngươi có muốn cưới thê tử không?” Nam nhân nhướng mày: “Muốn.” Vị hôn phu chê ta quá mức yêu kiều, không giống nữ tử nhà lành. Bởi vậy đối với ta vô cùng lãnh đạm. Hắn vừa ý biểu muội của mình, nói nàng ôn nhu trầm ổn, hiền lương rộng lượng, thích hợp làm chính thê. Đồng liêu hỏi hắn: “Chẳng phải ngươi đã có vị hôn thê rồi sao?” Vị hôn phu thở dài một hơi: “Diệu Diệu xuất thân thương hộ, nếu có thể làm thiếp thất cho ta, cũng không tính là uổng phí nàng.” Ta đau lòng say rượu, gõ cửa phòng vị công tử đang tạm trú tại nhà hắn. Hỏi: “Ngươi có muốn cưới thê tử không?” Nam nhân nhướng mày: “Muốn.”

Chúng Ta Yêu Nhau Được Không Anh tôi là Phật tử nổi tiếng trong giới Bắc Kinh, tu khẩu thiền, giữ mình kiệm lời cẩn trọng. Còn tôi là đứa lắm lời. Để theo đuổi anh ấy, ngày nào tôi cũng soi gương tự gọi mình là chị dâu. Anh ấy ở nhà đóng cửa tụng kinh, tôi thì ở ngoài tiện miệng tung tin bậy; Anh ấy sang Đức bàn chuyện làm ăn, tôi lại bảo anh ấy qua đó khám xương khớp; Anh ấy giúp tôi tìm trai đẹp xem mắt, tôi thì nói đó là một phần trong kế hoạch “anh trai bá đạo cưỡng chế yêu”. Khiến một người lạnh nhạt như anh ấy tức đến mức suýt chút nữa dùng cả thủ ngữ kết ấn. Về sau, anh ấy mạnh hơn, cũng thay đổi thành kiểu biến thái. Dùng cà vạt trói tôi vào đầu giường, ngón tay thon dài gân guốc từng nét từng nét viết bậy lên eo tôi: “Đọc ra tiếng.” Mặt tôi đỏ bừng, nghẹn ngào cắn gối, nước mắt lưng tròng lắc đầu. Bậy quá, không thể thốt ra được. Thế mà anh ấy lại bật cười, ngón tay thon dài vuốt ve bụng dưới của tôi: “Eo mỏng như vậy mà cái miệng lại hỗn.” “Thật nghĩ mình cái gì cũng nuốt nổi à?”

Cơn Mưa Ngang Qua Năm lớp 12, tôi chuyển trường. Không ngờ sau khi tôi đi, đám bạn học lại đồn ầm lên rằng tôi mất vì ung thư máu. Sau khi tôi rời đi, cậu nam sinh ngồi cuối lớp — người luôn tỏ ra bất cần đời — bỗng chốc trở nên trầm lặng. Cậu ta thay đổi hoàn toàn, bỏ lại vẻ lười nhác thường ngày, liều mạng học hành, cuối cùng thi đỗ vào nhạc viện danh tiếng nhất cả nước. Chín năm sau, cậu ấy đã thành công, nổi tiếng khắp nơi, là ngôi sao hạng A mà ai cũng biết mặt đặt tên. Trong một chương trình livestream, khi được hỏi về chuyện tình cảm, ánh mắt cậu ấy trở nên ảm đạm. “Cô ấy… không còn nữa rồi.” “Nếu biết trước, tôi đã không chúc cô ấy mãi mãi mười tám tuổi.” Tôi đang đeo khẩu trang, vác máy quay lia qua hình nền điện thoại của cậu ấy thì bỗng sững người. Ơ? Đó… là tôi à?