Ngọt Sủng

Ẩn Hôn Với Tổng Tài Tổng tài say mê công việc, không gần nữ sắc.Bao nhiêu năm qua, người duy nhất ở bên cạnh anh ấy luôn là thư ký Lâm.Toàn bộ công ty đều chèo couple này, thậm chí còn thường xuyên tranh cãi xem ai là “top”, ai là “bot”.Đúng lúc hôm đó có cuộc họp toàn công ty, tôi đang trốn việc lén viết đam mỹ couple tổng tài – thư ký… lại lỡ tay chia sẻ nhầm màn hình lên màn chiếu giữa hội trường.Tổng tài đen mặt, nghiến răng nhìn tôi:“Anh ở trên hay ở dưới, chẳng lẽ em còn không rõ à, Tang Du?”Tôi cúi gằm mặt, bắt đầu lo cho số phận tối nay của mình.Không vì gì khác, chỉ vì tổng tài chính là người chồng đã kết hôn bí mật với tôi suốt ba năm qua.

Tiểu Man Cha ta dùng mười lượng bạc bán ta vào Tần gia để xung hỉ. Tần thiếu gia là một kẻ ốm yếu, ngày thành thân hắn sốt cao đến hôn mê, vậy mà chẳng một ai đến thăm. Không còn cách nào, ta đành cõng hắn đi hai dặm đường để tìm đại phu. Hắn nằm trên lưng ta, mơ màng mà thốt lên: “Nương tử… đa tạ nàng…” Ta bị hắn gọi đến đỏ mặt, vừa thở hổn hển vừa đáp: “Thiếu gia, cứ gọi ta Tiểu Man là được. Tần phu nhân mua ta từ thôn quê về, là để hầu hạ người. Không cần… không cần gọi ta như vậy—” Hai chữ ấy, ta thực sự nói không nên lời. May thay, hắn lại ngất đi. Sau này, nhờ ta chăm sóc, thân thể thiếu gia dần tốt hơn. Ta cũng không tiện tiếp tục ở lại phòng hắn. Đêm đầu tiên chuyển đến tiểu viện, hắn mặc một thân y phục mỏng, chân trần đứng ngoài cửa. “Nương tử, nàng không cần ta nữa sao?” “Nàng không ở đây, bảo ta làm sao ngủ được?”

Gió Nghịch Mùa Tôi, một bà mẹ chồng “ác độc,” bất ngờ bị con trai lừa lên sóng một chương trình hòa giải. Trên sân khấu, con dâu tôi—bụng bầu to vượt mặt—bắt đầu kể lể bằng giọng thê thảm, như thể cả thế giới đều đang quay lưng với cô ta. “Khi mang thai, bà ta không cho tôi ăn thịt! Trời nóng 40 độ, bà ta cấm tôi bật điều hòa! Tắm quá 5 phút, bà ta cắt nước nóng! Bà ta đầu độc con chó của tôi! Bà ta ép tôi phá thai vì nghĩ đứa bé là con gái!” Lời kể từng câu, từng chữ, như một bản cáo trạng ghim thẳng vào mặt tôi trước hàng triệu khán giả. Cô ta khóc nức nở, như thể bị vùi dập đến không còn đường sống, và rồi, cả hội trường tràn ngập ánh mắt căm phẫn hướng về phía tôi. MC chỉ thẳng vào tôi, hằn học: “Chị cũng là phụ nữ, sao lại độc ác đến mức không còn tính người như thế?” Một KOL rẻ tiền nhếch mép: “Nhà chị có ngai vàng cần nối dõi chắc?” Giáo sư tâm lý thì tỏ vẻ thông thái: “Đây rõ ràng là hội chứng mẹ yêu con trai đến mức bệnh hoạn.” Khán giả gào thét như muốn ăn tươi nuốt sống tôi: “Đồ già ác! Đồ độc phụ!” Giữa tất cả sự phẫn nộ đó, con trai tôi, đứa con tôi nuôi nấng, quỳ sụp xuống trước mặt, nước mắt chảy như mưa. “Mẹ! Con xin mẹ! Vì con, vì đứa cháu chưa chào đời, mẹ hãy xin lỗi Viên Viên đi!” Tôi nhìn nó. Nhìn cả cô ta. Nhìn cả đám đông đang đồng loạt buộc tội tôi. Rồi đột nhiên, tôi thông suốt. Xin lỗi ư? Không bao giờ. Tôi cười nhạt, đứng dậy, quay lưng rời đi. Con trai? Con dâu? Đứa cháu? Tôi chẳng cần ai hết.

Cho Em Xem Chim Ngọc Trai Được Không? Tôi nghe nói học trưởng lạnh lùng Tạ Lẫm Châu nuôi một con chim ngọc trai, liền kiếm cớ nhắn tin riêng. “Anh ở đó không? Cho xem chim chút.” “Nghe nói chim ngọc trai kêu to lắm, có thật không?” Tôi thề! Nếu anh ấy không trả lời trong một phút, tôi sẽ từ bỏ! Thôi thì ba phút cũng được. Năm phút là giới hạn cuối cùng. Thực ra mười phút cũng… “Bzz.” Điện thoại bỗng rung lên. Cuối cùng, Tạ Lẫm Châu cũng trả lời tôi rồi! Chúng tôi vẫn còn cơ hội chứ nhỉ! “Hehe.” Tôi mỉm cười ngốc nghếch, mở điện thoại ra và… [Ừm.] Vâng, chỉ có đúng một chữ. Haha. Thì ra tôi diễn hài cho thiên hạ xem. Có lẽ, thực sự đã đến lúc tôi nên từ bỏ rồi. Tôi thở dài một tiếng, định kéo Tạ Lẫm Châu vào danh sách chặn, kết thúc thời kỳ theo đuổi điên cuồng này. Bỗng nhiên, trước mắt tôi xuất hiện một loạt dòng chữ: [Buồn cười chết mất, học trưởng tưởng cô gái muốn xem “chim” của anh ấy, khó khăn lắm mới tự thuyết phục bản thân chụp một tấm selfie trước gương, kết quả phát hiện là chim ngọc trai, sụp đổ luôn.] [Học trưởng không nói gì, chỉ mải miết chụp chim, còn là chim gì thì thôi cậu đừng bận tâm.] [Cô gái nhỏ vừa bỏ lỡ một cái “màu hồng”, haha…]

Cặp Đôi Phòng Trọ Tôi và Hứa Trì là cặp đôi sống chung trong phòng trọ. Dạo gần đây anh ấy thường ra khỏi nhà từ sáng sớm, đến khuya mới về, bóng dáng cũng chẳng thấy đâu. Tức giận quá, tôi tát anh một cái. Ngay lập tức, màn hình hiện lên dòng bình luận: 【Nam chính đã chuẩn bị lấy nhẫn cầu hôn trong túi ra rồi, bị nữ phụ tát một cái mà dằn lại.】 【Chỉ cần nữ phụ có thể bao dung và thấu hiểu nam chính thêm chút nữa, thì cả khối gia tài to như núi về sau đã không rơi vào tay nữ chính.】 【Một cái tát, tát bay luôn lòng tự trọng cuối cùng của nam chính, hai người từ đó chia đôi ngả…】 Tôi nhắm mắt lại, rồi giơ tay — thêm một cái tát nữa. “Trong túi anh đang giấu cái gì?”

Một Đời Không Tha Thứ Gả cho Từ Hán Khanh năm năm, hắn cùng thứ muội của ta lén lút tư tình, còn mang thai nghiệt chủng. Người người đều nói, năm xưa hắn chỉ là thư sinh yếu đuối, tay trói gà không chặt. Vậy mà dám một mình xông vào sào huyệt bọn cướp, trong đao kiếm hỗn loạn cứu ta trở ra. Ta là người hắn yêu thương nhất trong lòng. Thế nhưng lúc này, hắn lại phủ phục trước ngực thứ muội ta, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, giọng nói ôn nhu như nước: “Về sau, đứa trẻ trong bụng nàng, chính là độc đinh duy nhất của Từ gia ta.” Hôm hắn rước Tạ Yến Uyển vào cửa, Tin tức đương gia chủ mẫu của Từ phủ mất tích đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ Biện thành.

Kết Hôn Hợp Đồng: Được Tặng Kèm Con Trai Siêu Cấp Tôi và ông chủ cao lãnh ký hợp đồng kết hôn, cùng chăm sóc đứa con trai bảy tuổi của anh ta.7 giờ sáng.“Mẹ ơi, bữa sáng ở trong nồi nhé, con đã gọi xe tự đi học rồi.“Mẹ nhớ 8 giờ mới được dậy nha.“Chiều tan học con sẽ tự về nhà nấu cơm tối, mẹ tan làm thì về ăn luôn, không được ăn ngoài nữa đâu đấy.”Ngày lễ Tình nhân.“Xin lỗi mẹ, ba bận công việc quá, chỉ biết gửi tiền cho mẹ thôi.“Đúng là ông già lỗ mãng, con gái người ta thích quà tặng có ý nghĩa cơ!”Cơ thể nhỏ nhắn của con trai nâng lên một bó hoa hồng bằng vàng ròng.“Mẹ ơi, nể mặt con, tha thứ cho ba một lần này nhé, được không?”Học lực xuất sắc, việc nhà thành thạo, miệng ngọt như mía lùi, còn biết kiếm tiền nuôi gia đình.Trời ơi.Cậu bé này mà làm con trai tôi cả đời thì tuyệt biết mấy.Dù chồng tôi đẹp trai chung tình, tài sản hàng tỷ, tôi cũng sẵn sàng chấp nhận!

Đừng tưởng anh là Bạch Liên Hoa! Trên mạng, tôi và một tên khốn nạn đã chửi nhau suốt một năm trời không ai nhường ai. Cho đến hôm nay, hắn cuối cùng cũng chịu thua, viện cớ rút lui trước: “Tôi kết hôn rồi, lát còn phải về nấu cơm cho vợ, không hơi đâu đấu võ mồm với bà điên như cô nữa. Cầu xin, block tôi đi được không?” Tôi cười chec: “Cái loại não chưa phát triển, tiểu não thì tuyệt chủng như anh mà cũng có người lấy? Lừa hội chị em thì thôi, đừng có tự lừa mình luôn thế chứ?” Tôi chế giễu không nương tay, lòng còn thấy nhẹ nhõm như tránh được một cơn bão. Không ngờ hắn bật lại luôn: “Ha, để cô thất vọng rồi. Tôi thật sự có vợ đấy, mà còn xinh đẹp muốn xỉu.” Rồi hắn gửi luôn một tấm ảnh cưới. Trong ảnh là một anh chàng điển trai với cô gái xinh đẹp đứng cạnh… … Ơ, khoan đã. Cô gái đó chẳng phải… là tôi sao?! Là tấm hình tôi và crush chụp sau khi kết hôn chớp nhoáng!!!

Chồng Tôi Không Ngừng Chuyển Tiền Cho Tôi Bạn gái cũ của chồng tôi, một đại mỹ nhân tên Tống Du, gần đây vừa nhảy việc sang công ty anh ấy, ngày nào cũng chạy vào văn phòng tỏ vẻ quan tâm. Cô nam quả nữ ở chung một phòng. Giữa ban ngày, tôi đeo kính râm trong văn phòng, giả vờ như không nhìn thấy. Đùa à? Tôi dành hơn nửa ngày để lướt mạng, anh ta trả tôi một vạn hai tiền lương, thêm năm vạn tiền sinh hoạt, dù có thấy tôi cũng giả vờ không thấy. Nếu anh ta trả gấp đôi, tôi có thể làm phù dâu trong đám cưới của họ. Nếu thêm một số 0, tôi sẵn sàng chăm sóc Tống Du ở cữ. Không thì cầm số tiền này tôi cũng thấy bất an.

Gió Xuân Không Hẹn Trước Sau khi chia tay với Trần Gia Ngôn, tôi lại ở bên cạnh chú của anh ta. Một cuộc hôn nhân chính trị đã gắn kết hai gia đình. Hai năm sau, con gái chúng tôi ra đời. Trong thời gian đó, Trần Gia Ngôn ở nước ngoài, mải miết theo đuổi ánh trăng sáng trong lòng suốt năm năm mà không có kết quả, cuối cùng mới từ bỏ và quay về nước. Lần gặp lại, anh ta nhìn chăm chú vào con gái tôi và chú ấy, ngây người ra. “Nhìn xem, đứa trẻ này trông giống hệt tôi hồi nhỏ, thậm chí còn có chút giống tôi bây giờ nữa.” Tôi ngẩn ra một chút, sau đó bật cười. “Bởi vì đây là con gái của tôi và chú của anh, giống anh là chuyện bình thường. Con bé nên gọi anh một tiếng anh họ mới đúng.” Trần Gia Ngôn lập tức như vỡ vụn: “Năm đó em yêu anh như thế, sao lại có thể ở bên người khác?” Tôi bình tĩnh bế con gái từ tay anh ta. “Trần tiên sinh, những chuyện quá khứ của chúng ta đã từng được người người biết đến, cần gì phải nhắc lại?”

Công Chúa An Ninh Tiệc sinh thần, người người chúc ta công chúa thiên tuế, duy chỉ không thấy phò mã của ta – Cố Thừa Uyên. Tìm đến hậu viện, mới thấy hắn đang đứng đối diện cùng một nha hoàn. Đôi mắt xưa nay vốn lạnh nhạt kia, lúc này lại tràn đầy thương xót. “Ta làm sao xứng để nàng vì ta mạo hiểm? Nay ta đã không còn xứng với nàng nữa rồi.” Nữ tử nhào vào lòng hắn: “Ta không ngại việc Thừa Uyên ca ca từng thành thân với người khác.” Thì ra, trong mắt hắn, ta là một vết nhơ. Ta cầu phụ hoàng phong hắn làm phò mã, ban cho tiền đồ, giúp hắn quyền thế, mà đối với hắn, tất cả chỉ là sỉ nhục. Trong lúc thất thần, một bàn tay lạnh như băng nhẹ nhàng che lấy mắt ta. “Công chúa kim chi ngọc diệp, chớ nên nhìn thứ bẩn thỉu như vậy.” Ta ngửi thấy hương khí trên người y, nhận ra người vừa đến chính là cửu thiên tuế quyền khuynh triều dã. Về sau, Cố Thừa Uyên níu chặt lấy tà váy ta, đôi mắt đỏ hoe: “Công chúa thà chọn một hoạn quan, cũng không chọn ta sao?”

Con Gái Riêng Của Hoàng Hậu Ta là con gái tư sinh của đương kim hoàng hậu, được bí mật gửi nuôi trong phủ Ninh Viễn hầu. Từ thuở nhỏ, tỷ tỷ trong phủ Ninh Viễn Hầu luôn thích đoạt lấy những gì ta yêu quý, y phục, trâm cài, thức ăn, bất kể thứ gì lọt vào mắt nàng, đều phải cướp đi cho bằng được. Ta chưa từng tranh đoạt với nàng. Nương ta từng nói, ta là mệnh phải vào cung. Thế nhưng ngay đêm trước đại hôn, tỷ tỷ lại nép vào lòng thái tử Cố Cảnh Dịch, người từ nhỏ lớn lên cùng ta, là thanh mai trúc mã của ta, ánh mắt chan chứa nhu tình, tay còn khẽ vuốt bụng. Vì nàng, thái tử ép ta từ hôn, gia quyến cũng mong nàng thay ta trở thành Thái tử phi. Ta chỉ cười nhạt, gật đầu đồng ý, một tờ thư đoạn tuyệt hết thảy với cẩu nam tiện nữ kia. Lúc bọn họ đắc ý cho rằng mọi sự đã thành, lại không hay biết, tương lai ai làm hoàng hậu, người đó mới có tư cách chọn thái tử.

Học Yêu Bạn trai tôi có một sở thích nho nhỏ, mỗi lần “thể hiện” xong đều muốn tôi chấm điểm. Từ 0.5 điểm lên đến điểm tuyệt đối, mất đúng 3 năm. Thế nhưng sau khi giành được “max điểm”, kẻ được cả giới quen biết tung hô là “cuồng vợ” lại vội vàng chạy đến trước mặt mối tình đầu để báo công: “Tiểu Lê, anh lấy Dụ Dao ra luyện tay suốt 3 năm, bây giờ đã học được cách yêu một người rồi. Em có thể tha thứ cho anh được không?” Đến ngày cưới, hắn vì tình mà bỏ trốn, dưới sân khấu vớ đại một người đàn ông: “Anh đi thay tôi một lát, dỗ cô ấy vui lên!” Đến khi tôi đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn với người đàn ông kia. Tần Sở gọi nổ tung điện thoại của tôi, còn người “chồng nhặt về” kia lại ấn nút nhận cuộc gọi: “Tổng giám đốc Tần à, người đã được tôi dỗ vui rồi thì là của tôi đấy.”

Ta Và Thái Tử Cùng Lộ Thân Phận Hồi kinh trên con đường dài đằng đẵng, ta tình cờ gặp một công tử tuấn tú, vừa vặn lọt vào mắt xanh của ta. Hắn nói mình là một thư sinh nghèo khó, lên kinh ứng thí. Ta nói ta là một cô nhi đáng thương, lên kinh nương nhờ người thân. Hắn ngày đêm khổ công dùi mài kinh sử, ta thức trắng đêm thêu thùa, đều vì mưu cầu một tương lai rạng rỡ. Sau này, trong buổi yến tiệc tại cung đình, ta và hắn chạm mặt nhau. Hắn là Thái tử, còn ta lại là Thái tử phi sắp bị từ hôn. Ta: “???”

Bảo Vật Trong Tay Cha ta mê cờ bạc, sau khi thua hết bạc liền bị người của sòng bạc kéo đến tận cửa đòi nợ. Hoặc trả tiền, hoặc lấy mạng mà đền! Ông ta thì chẳng muốn trả tiền, cũng không muốn mất mạng. Đêm ấy, ta bị đưa thẳng vào phòng của chủ sòng bạc. Nam nhân kia gần ba mươi tuổi, diện mạo hung dữ, cứ ngỡ ta sẽ sống ch.t không chịu khuất phục. Nào ngờ, lần đầu nhìn thấy hắn, ta đã rưng rưng nước mắt, chủ động nhào vào lòng hắn. “Tam gia, thiếp… thiếp sợ~” Từ hôm đó trở đi, Vương Chiêu Đệ liền biến thành Vương Bảo Châu. Sòng bạc Phú Quý có thêm một lão bản nương kim tôn ngọc quý.

Lê Tinh Ta nữ cải nam trang vào thư viện đọc sách, không ngờ lại cùng phòng với kẻ ăn chơi khét tiếng nhất kinh thành. Ngày đầu tiên ở chung, ta mới biết hắn mắc chứng mộng du nghiêm trọng và rất sợ bóng tối. Nửa đêm, hắn chui vào chăn của ta, ôm chặt lấy ta mới chịu ngủ. Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Ngươi nếu dám tiết lộ ra ngoài, tiểu gia sẽ lấy mạng ngươi!” Chưa được mấy ngày, tiểu hầu gia đã dọn khỏi phòng. Nhưng không lâu sau, hắn lại quay về! Hắn thấp giọng nói thầm: “Rời khỏi cái tên nghèo rớt mùng tơi này, tiểu gia lại mất ngủ. Chẳng lẽ ta thật sự là đoạn tụ sao?!” Nghe vậy, mí mắt phải của ta giật mạnh.

Một Đời Viên Mãn Thái tử và Tấn vương đều yêu mến muội muội của ta. Nàng xinh đẹp, thông minh, hoạt bát, tinh thông mọi thứ, là quý nữ nổi bật nhất kinh thành. Để tránh tình cảnh huynh đệ tương tàn, hai người đều thối lui một bước. Cách bọn hắn lui một bước, lại là cầu cưới ta. Ta có vài phần giống nàng. Từ nhỏ, ta đã bị phụ thân và kế mẫu ghẻ lạnh, lớn lên trở thành bàn đạp cho muội muội và gia tộc. Dựa vào sự nhẫn tâm và thủ đoạn, ta trở thành nhiếp chính Thái hậu, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Những kẻ từng hại ta, sau này đều chết dưới tay ta. Không ngờ, ta lại trọng sinh. Ông trời trêu ngươi, để ta phải làm lại một lần nữa. Được thôi, để bọn họ chết thêm một lần nữa vậy!

Anh Là Kẻ Si Tình Thầm Lặng Sau khi chớp nhoáng kết hôn với đạo diễn cấm dục, anh ta nói sau khi cưới sẽ ngủ riêng, ai chơi đường nấy. Tôi gật đầu cái rụp, ra ngoài quẩy nhiệt tình, còn bị bạn trai cũ dây dưa. Tối hôm đó, anh ta lén vào phòng tôi, bóp cằm tôi rồi hôn mạnh: “Lấy hơi đi, bạn trai cũ chưa dạy em à?” “Vợ à, ‘ai chơi đường nấy’ có nghĩa là em chơi anh, anh chơi em.” Cằm tôi sắp bị anh bóp trẹo khớp, tôi vừa khóc vừa cầu xin: “Nhẹ chút đi…” “Nhẹ thì em lại không nhớ ai là chồng mình.”

Nắng Ấm Dịu Dàng Tấn Bắc hầu bị quân địch vây khốn, sống chết chưa rõ. Bệ hạ ban hôn, muốn ta lấy thân phận xung hỷ cầu phúc cho hắn. Ta hân hoan vui vẻ, cùng một con gà trống bái đường. Thăng quan, phát tài, phu quân chết yểu, quả thật là chuyện tốt trên đời. Nhưng những ngày vui vẻ làm quả phụ của ta chỉ kéo dài được nửa năm. Phía tiền tuyến truyền tin về, phu quân ta đã phá vòng vây, mang theo chiến công hiển hách trở về! Khi gặp hắn, ta càng kinh ngạc phát hiện, ta có thể nghe được tiếng lòng của hắn!?

Trái Tim Cùng Nhịp Đập Lướt mạng, tôi tình cờ thấy một bài đăng: 【Không muốn ly hôn với vợ thì phải làm sao? Cô ấy tưởng đây là hôn nhân thương mại, nhưng thực ra tôi đã quỳ trước mặt ba mình suốt ba ngày để xin cuộc hôn nhân này.】 Tôi cầm tờ đơn ly hôn vừa được đối tác hôn nhân gửi tới. Nhìn thấy địa chỉ IP của người đăng cách tôi 4 mét, nghe thấy tiếng nức nở mơ hồ từ phòng ngủ bên cạnh, tôi chìm vào trầm tư.