Nữ Cường

Tôi là con gái ruột bị trao nhầm. Sau khi trở về nhà hào môn, người bố đại gia đã sắp xếp cho tôi một hôn ước.Mà đối tượng lại chính là anh chàng mà tôi đã thầm yêu từ lâu.Chưa kịp vui mừng thì anh trai với vẻ ngoài hiền lành nhưng tâm tư sâu sắc của tôi đã nói:“Người đàn ông đó có bí mật đấy.”Tôi?!

Hàn Hà Cơn đau nhức ở thân dưới đột nhiên biến mất, bên tai vang lên tiếng vó ngựa quen thuộc nhưng xa xăm.Ta vậy mà lại trở về chuồng ngựa nơi kiếp trước từng làm việc.Nhìn quanh bốn phía, ta chợt thấy một cảnh tượng mà kiếp trước mình chưa từng để ý.Một nữ tử dung mạo thanh tú, đôi mắt ngập tràn lệ nhưng gương mặt vẫn mang theo vẻ quật cường, mạnh mẽ cắm sâu cây trâm trong tay vào bụng ngựa. Động tác tàn nhẫn, dứt khoát đến mức ta không kịp thốt ra một lời ngăn cản.Con ngựa bị thương đau đớn, hai chân trước chồm lên cao, hí vang một tiếng, hoảng sợ tránh xa nữ tử kia.Các công tử, tiểu thư xung quanh đều kinh hoảng chạy tán loạn.Chỉ có một nam nhân ngược lại, vội vàng xô đẩy đám đông, lao đến bên nàng:“Thanh Hàm! Thanh Hàm đừng sợ! Ta đến cứu nàng đây!”Kiếp trước, cũng chính vì cứu hắn mà ta trở thành một kẻ tàn phế, từ đó chẳng thể bước đi bình thường nữa.Sau này, bà mối mang theo một đội ngũ đến cửa cầu thân.Lúc ấy ta mới biết, thì ra hắn chính là Tân khoa Thám hoa vừa được thánh thượng sắc phong, Tôn Gia Ngọc. Để tỏ lòng biết ơn, hắn chuộc lại khế ước bán thân của ta từ chuồng ngựa, còn thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn, muốn lấy ta làm thê.Hôm đến cầu thân, hắn quỳ một gối trước mặt ta, nghiêm túc nói:“Hàn Hà, nàng đã cứu mạng ta, sau này ta nhất định sẽ kính trọng, bảo hộ nàng, cho nàng một đời vinh hoa bình an để báo đáp.”Kinh thành ai nấy đều tán dương hắn là người trọng nghĩa khí, ngợi ca hắn phẩm hạnh cao thượng.Nhưng chỉ có ta mới biết, sau khi thành thân, hắn vung tiền mua trâm cài đá lựu chỉ để đổi lấy một nụ cười của nữ tử trong lòng hắn.Ta dốc lòng học cách làm món mật phù tô nại hoa, hắn ăn xong vô cùng yêu thích.Thế nên ngày nào ta cũng dậy từ khi trời chưa sáng, kiên nhẫn đun đường mía cùng mật ong, nắn từng đóa hoa nhài xinh xắn.Cả ngày bận rộn, bụng không một hạt cơm.Kết quả, hắn xách hộp thức ăn, quay lưng đi gõ cửa phủ Tể tướng.Ta lặng lẽ chịu đựng.Ta biết, hắn lấy ta chỉ vì ân tình.Vậy nên chưa bao giờ dám mơ tưởng đến tình yêu.Chỉ mong có thể kính trọng nhau như khách.Cho đến ngày ta lâm bồn.Tôn Gia Ngọc bóp chặt cằm ta, ép ta uống cạn chén thuốc khiến toàn thân mềm nhũn:“Nếu không phải vì ngươi, ta đã có thể cứu Thanh Hàm, nàng ấy sẽ không bị hủy dung nhan, cũng chẳng phải u sầu cả ngày.“Lẽ ra, ta và nàng có thể bên nhau trọn đời…”“Tất cả đều do ngươi nhiều chuyện, xông ra cứu ta!”Lúc đó ta mới biết, hắn lại hận ta đến mức này.Ông trời có mắt, để ta được làm lại từ đầu.

Có một người phụ nữ đã phá khóa cửa nhà tôi, đập phá loạn xạ, và lấy đi một đống đồ vật đắt tiền với lý do là đánh ghen nhầm.Sau đó, cô ta từ chối xin lỗi: “Dù tôi nhận nhầm người và đến nhầm nhà, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta không phải là tiểu tam. Một cô gái trẻ mà giàu có như thế, ai mà biết tiền từ đâu ra?”Cuối cùng, tôi đã khiến cô ta phải bồi thường đến mức phá sản.

Một Chín Một Mười Ta đã phải lòng hoàng thượng 10 năm, hắn từng vô số lần nhục nhã, giày vò ta bằng chuyện hoan ái nam nữ. Nhiều năm sau, hắn trở thành tù nhân của ta. Ta trói cổ tay của hắn lại, ra lệnh cho một người đàn ông trung niên khỏe mạnh đi vào phòng giam của hắn cả một đêm…

Tôn A Bảo Ta thay đích tỷ gả cho thế tử ngu dại. Ngày xuất giá, đích tỷ còn mỉa mai ta: “Tiện tỳ lấy thằng ngốc, trời sinh một cặp!” Ta thương hắn là kẻ bất hạnh. Sau khi thành hôn vẫn luôn hết lòng đối đãi. Ta thay hắn chịu đựng sự ức hiếp của huynh đệ tỷ muội, lại thay hắn gánh vác mầm tai vạ do hắn gây ra. Ta tưởng rằng, chúng ta sẽ mãi mãi nương tựa vào nhau, bình dị sống trọn kiếp này. Cho đến khi – biến loạn kinh thành, phu quân ngu dại của ta lại lắc mình trở thành thái tử tiền triều. Lúc đó, ta mới biết, ngu dại chỉ là vỏ bọc của hắn. Một đêm tàn sát, thuận lợi lên ngôi. Ta tự biết từ nay trở đi ta và hắn sẽ là người xa lạ, đã chuẩn bị sẵn đơn hòa ly. Nhưng hắn lại lấy đích tỷ ta làm hoàng hậu. Đem ta loạn tiễn xuyên tim, giết chết tại phủ thế tử. Hắn giẫm lên vật đính ước của chúng ta, mỉa mai: ” Tiện tỳ sao xứng làm hoàng hậu!” Sống lại một đời. Ta trở về đêm trước khi thay đích tỷ gả đi.

Hệ Thống Phát Tài Của Nữ Chính Truyện Ngược Tôi là một hệ thống đại gia, tình cờ xuyên vào một thế giới ngược tâm. Nam chính đang uy hiếp nữ chính. “Cho cô một tiếng quay về, không thì tôi sẽ ngừng toàn bộ việc điều trị cho mẹ cô.” Ba cô ta cũng dọa nạt. “Quay về xin lỗi con rể ngay, không thì tôi lập tức bán căn nhà của mẹ cô.” Em gái cô ta cũng không vừa. “Tốt nhất là đừng quay về, nếu không, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết. Anh ấy chỉ có thể là của tôi.” Nữ chính trong mấy truyện ngược này chỉ biết khóc lóc bất lực. Nhưng tôi thì khác, tôi bị ngược đến phát điên rồi. Tôi cũng uy hiếp cô ta luôn. “Cô nhất định phải ngược lại bọn họ cho tôi, mỗi cái tát là mười ngàn, không thì tôi sẽ cho cô ăn điện đấy.” Ban đầu nữ chính rụt rè run rẩy. “Thật sự phải tát sao? Không tát được không? Tôi không muốn đâu, làm ơn tha cho tôi.” Sau này, cô ta bám chặt lấy nam chính và nữ phụ không buông. “Xin anh, cho tôi tát thêm một cái nữa, chỉ một cái nữa thôi là đủ mười triệu rồi.”

Phúc Đỉnh Năm thứ hai của nạn đói, mẹ ta bỏ trốn về nhà ngoại trước khi cha kịp đem ta đi bán. Đêm mẹ trở về, toàn thân bà bê bết máu, bụng thủng một lỗ lớn, một chân cũng không còn. Mẹ mang trên lưng một chiếc đỉnh nhỏ, đưa cho cha ta. “Này, giữ lấy cái này thì sẽ không phải đói nữa… Đừng bán A Ngọc.” Chiếc đỉnh nhỏ ấy, bên trong phình lên, kéo một cái, liền xuất hiện một chiếc chân trắng nõn. Nếu bỏ một mảnh vải vào, thì sẽ lại có một mảnh vải y hệt hiện ra. Thậm chí, nếu bỏ vào một con gà, thì một con gà khác sẽ xuất hiện. Cha ta mừng rỡ phát điên, không hề để ý đến câu nói cuối cùng của mẹ trước khi bà tắt thở.

Mang Thai Tám Tháng, Chồng Vẫn Bắt Tôi Vào Bếp Tôi đang mang thai tháng thứ 8, vậy mà Cố Chi Ngôn vẫn ép tôi tự tay vào bếp, nấu một bàn đầy đồ ăn. Gọi đám bạn thân đến nhà ăn mừng sinh nhật hắn. Chơi trò “Thật lòng hay mạo hiểm”, Tô Tuyết cố tình thua cuộc, chọn “thật lòng”. Cô ta chỉ vào bụng bầu to tướng của tôi rồi cất giọng châm chọc: “Chị An Nhiên ấy hả, rạn da nhìn mà phát khiếp, như có cả đàn giòi bò qua vậy đó.” Mọi người lập tức bật cười ầm ĩ, tiếng cười châm biếm dội vào tai tôi, khiến chút tự trọng cuối cùng cũng không còn chỗ đứng. Tôi cố nén nước mắt, yêu cầu cô ta xin lỗi. Nhưng Cố Chi Ngôn lại lạnh mặt. “Tiểu Tuyết chỉ đùa tí thôi, em nghiêm trọng gì chứ? Không muốn ăn thì khỏi ăn!” Đêm đó mưa như trút, hắn đuổi tôi, đang mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh ra khỏi nhà. Rồi quay sang bạn bè, cười đắc ý: “Bầu tám tháng rồi mà còn tưởng mình là đại tiểu thư ấy hả? Mập như heo, ngoài tôi ra còn ai muốn cô ta?” “Đợi đấy, chưa tới mười phút cô ta sẽ quay lại, quỳ xuống xin lỗi cho mà xem.” Nhưng lần này, hắn tính sai rồi. Tôi xoay người xuống lầu, không chút do dự bắt xe đến bệnh viện, đặt lịch phẫu thuật đình chỉ thai nghén. Loại đàn ông như thế… Không xứng làm cha.

Rạp Chiếu Phim 2 Phút 46 Giây Trong rạp chiếu phim, hàng ghế phía trước có một đôi nam nữ dựa sát vào nhau.Tay của cô gái bị áo khoác che khuất, nhưng không ngừng chuyển động lên xuống.Tôi cảm thấy vô cùng khó xử, định rời khỏi chỗ ngồi.Đúng lúc đó, tôi nghe thấy giọng người đàn ông thở hổn hển, nhắc đến tên tôi.“Bảo bối, em đúng là biết cách chiều chuộng, không như Thẩm Vi, cứ như khúc gỗ vậy.”Tôi im lặng rời khỏi rạp.Vừa bước ra ngoài, tôi nhắn tin cho bạn trai của cô bạn thân:“Hai người bọn họ đã ngủ với nhau rồi, anh ngủ với tôi một lần chắc không quá đáng chứ?”Phản hồi của anh ta: “?”

Song Sinh Báo Thù Hoàng đế gặp ác mộng. Sau khi hắn thức dậy đã hạ lệnh giết chết tất cả các bé gái sinh vào ngày Tết Nguyên Tiêu năm Thìn. Cha nương vì bảo vệ tỷ tỷ mà bị loạn côn đánh chết, phơi thây nơi hoang dã. Hoàng đế cho rằng mầm tai họa đã được diệt trừ sạch sẽ. Nhưng hắn không biết ta và tỷ tỷ là tỷ muội sinh đôi.

Song Hỷ Lâm Môn Tiểu thanh mai của chồng tôi qua đời vì khó sinh, để lại một cặp con gái sinh đôi. Tôi vừa định từ chối yêu cầu nhận nuôi của chồng thì từng dòng bình luận hiện ra trước mắt. 【Nữ chính ngốc thật đấy! Làm tôi sốt hết cả ruột! Sau này một đứa gả vào nhà giàu, một đứa thành minh tinh lớn, phúc của cô còn ở phía sau cơ mà!】 【Cô gấp gì chứ? Con gái ruột là nữ chính trong truyện nuôi con này mà, chắc chắn sẽ nhận nuôi thôi, không thì cốt truyện sao mà tiếp diễn?】 Chớp mắt đã hai mươi lăm năm trôi qua, dưới sự dạy dỗ tận tâm tận lực của tôi, hai cô con gái sinh đôi quả nhiên thành công rực rỡ như lời bình luận từng nói. Nhưng đúng vào ngày tiệc đính hôn của con gái lớn, tiểu thanh mai đã qua đời từ nhiều năm trước của chồng tôi bất ngờ xuất hiện, cô ta thân mật khoác tay hắn, mặt mày hớn hở nói: “Nhờ chị chăm sóc chu đáo, con gái của tôi và Thẩm Dục mới có thành tựu như vậy, nếu không thì người già nua xấu xí hôm nay đã là tôi rồi đó~” Chồng tôi thậm chí còn đề nghị ly hôn để cưới lại tiểu thanh mai, nói là để một nhà bốn người đoàn tụ. Còn tôi không khóc, cũng không làm loạn. Chỉ mỉm cười khẽ khàng: “Được thôi!”

Phụ Nữ Hà Tất Làm Khổ Phụ Nữ Bạn gái hiện tại của bạn trai cũ vừa vào làm ở phòng tài vụ, lập tức nhắm thẳng vào tôi mà gây sự. Báo cáo chi phí của tôi thì nửa năm chưa duyệt, lúc thì viện cớ hóa đơn không hợp lệ, lúc thì kiếm chuyện hành hạ đủ đường. Tôi tìm cô ta nói lý, bảo đừng có mà chơi cái trò đấu đá nữ nhi. Cô ta trả lời mặt tỉnh bơ: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đang làm đúng quy trình thôi.” Đến gần ngày khóa sổ, cô ta lại quăng cho tôi một khoản công tác phí lớn, nói hóa đơn chưa kiểm tra nên không được duyệt. Nhưng rõ ràng việc đó là trách nhiệm của phòng tài vụ. Tôi nén giận làm thay phần của cô ta, tra xong hóa đơn đưa lại, thì cô ta lại lạnh lùng nói: “Phải xếp hàng, tháng sau quay lại.” Tháng sau? Tháng sau là khóa sổ rồi, hóa đơn không được duyệt sẽ mặc định vô hiệu. Tôi cười nhạt: Được thôi, không duyệt thì thôi. Dù sao cái đơn này cũng là lãnh đạo nhờ tôi làm hộ mà.

Khi dọn dẹp phòng, tôi tìm thấy chiếc điện thoại mà Thẩm Vọng Tân đã khóa suốt mười năm.Sau khi mở khóa, hình nền hiện ra là ảnh của chị tôi.Trong phần ghi chú, dòng tỏ tình cảm động đến mức khiến tôi rơi nước mắt, tên nữ chính cũng là chị tôi.Bỗng nhiên tôi hiểu ra vì sao bó hoa hôm đó lại héo.Vì đó là hoa đã qua tay người khác.Khi kéo đến dòng cuối cùng của ghi chú, mắt tôi tối sầm lại, ký ức quay về năm tôi mười tám tuổi.Thẩm Vọng Tân, mặc đồng phục xanh trắng, cùng đám bạn lên kế hoạch tỏ tình. Cậu ta cười cợt nói:“Thất bại cũng chẳng sao, vẫn còn Bạch Sơ Nguyệt làm phương án dự phòng mà.”Sau đó, cậu ta cầm bó hoa héo đến gặp tôi.Khi cậu ta đọc xong lời tỏ tình, tôi lùi lại một bước, và nhục mạ trước mặt mọi người:“Cậu? Ngay cả chó cũng không thèm yêu.”

Ly Rượu Tan Mười Năm Tình Trong buổi tụ họp bạn bè, Giang Nhiên hỏi tôi: “Cậu có chốt bạn trai chưa đấy?” Hỏi thì là hỏi tôi, nhưng ánh mắt lại cố tình nói cho Tần Mục Xuyên nghe. Bởi ai cũng biết, tôi và anh đã dây dưa suốt mười năm, đến giờ vẫn chưa rõ ràng mối quan hệ. Mọi người đồng loạt nhìn về phía anh. Anh dựa lưng vào ghế, lười biếng cười cợt: “Nhìn tôi làm gì? Tôi với Chi Chi là anh em cơ mà.” Giang Nhiên suýt nữa tức đến bật cười: “Con gái thì tuổi xuân có hạn đấy, Nam Chi, phải nhanh lên thôi.” Tôi gật đầu đồng tình: “Ừ, nên tôi chuẩn bị kết hôn rồi.” Mọi người sững sờ. Tôi mỉm cười giải thích: “Gia đình mới giới thiệu gần đây, tìm hiểu một thời gian thấy cũng ổn.” Tần Mục Xuyên – người xưa nay luôn phóng khoáng điềm đạm, giữa bao ánh mắt, lại bóp nát ly rượu trong tay.

Nữ sinh được thanh mai trúc mã tài trợ Năm tôi học lớp 10, một nữ sinh nghèo do thanh mai trúc mã của tôi tài trợ chuyển đến trường chúng tôi. Cô ấy bình thường, quê mùa, có chút rụt rè, nhưng trong đôi mắt lại cẩn thận che giấu tình cảm dành cho Tiêu Vân Trạch. Mọi người trong trường đều cười nhạo cô ấy si tâm vọng tưởng, còn nghiêm túc nhắc nhở tôi: “Niệm Sơ, cậu phải cẩn thận đấy, Tiêu Vân Trạch mà dính vào Vệ Tiểu Hoa thì chẳng khác nào dính phải keo con voi, dứt mãi cũng không ra.” “Có một người ngày nào cũng bám theo trúc mã của mình như thế, thật là buồn nôn.” “Đúng vậy, Niệm Sơ, không sợ trộm cắp, chỉ sợ kẻ luôn nhòm ngó. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ vấp ngã vì Vệ Tiểu Hoa thôi.” Người nói câu này dường như cũng cảm thấy có chút hoang đường, nên lại bổ sung: “Nhưng mà chuyện đó cũng không thể nào xảy ra, ai lại vì Vệ Tiểu Hoa mà từ bỏ cậu chứ? Trừ khi là điên rồi.” Tôi không nói gì.

Số Kiếp Nữ Phụ Ta là nữ phụ phàm nhân độc ác trong truyện Tiên ma. Nam chính Cố Yến vì để nữ chính ghen, đã chọn cứu ta trước, sau khi nữ chính Tạ Ương Ương nhảy xuống vực thì mất tích. Cố Yến trong một đêm thành ma, điên cuồng tàn sát thành trì. Khi ta và bốn mươi vạn dân chúng phàm nhân ở thành Cẩm Châu bị tàn sát sạch sẽ, Tạ Ương Ương cuối cùng cũng xuất hiện. Hắn ôm chặt lấy nàng, nghiến răng nói bên tai nàng: “Nếu còn dám chạy, cô sẽ giết hết người trong thiên hạ để chôn cùng nàng.” Còn ta hóa thành du hồn, tồn tại trong oán niệm vô tận suốt ngàn năm, khi tỉnh lại lần nữa thì ta đã bị trói buộc với một thứ gọi là hệ thống. Nó nói với ta rằng, nó đến từ thế giới khác, còn thế giới ta đang ở chỉ là một quyển sách, bất kể ta có đầu thai bao nhiêu lần, ta cũng không thoát khỏi số phận của nữ phụ độc ác, ta sẽ bị họ giẫm đạp xuống bùn đen, đời đời kiếp kiếp không được chết tử tế.

Phượng Hoàng Nam Cút Đi Sau khi sinh xong, vừa được đẩy ra khỏi phòng sinh, chồng tôi liền nói muốn bàn với tôi một chuyện. “Con là do em muốn sinh, sau này tự em nuôi. Đừng có lúc nào cũng mong người khác giúp. Mẹ anh không nợ gì em cả.” Tôi gật đầu: “Không vấn đề.” Vậy là sau khi ở cữ xong, tôi bế con về nhà ba mẹ đẻ. Ba mẹ vui mừng đón lấy đứa bé. “Từ nay đứa nhỏ mang họ, nhập hộ khẩu nhà mình! Nhà mình có người kế nghiệp rồi!”

Tuyết Rơi Trắng Trời Trong lễ cưới, Đoạn Tri Hứa ném bó hoa cưới trong tay xuống, ngay trước mặt tất cả mọi người dắt theo cô thanh mai trúc mã rời khỏi hiện trường. Chỉ còn lại tôi – cô dâu hữu danh vô thực – bị khách mời đến dự lễ cưới nhìn như xem trò khỉ, chỉ trỏ bàn tán. Người anh em thân thiết của anh ta, Lục Dữ An, bất ngờ nhảy lên sân khấu, mặc kệ ánh mắt xôn xao của đám đông, nhìn tôi đầy sâu sắc: “Mạn Mạn, em cũng nhìn anh một lần đi được không? Anh có điểm nào thua kém Đoạn Tri Hứa chứ?” “Cho anh một cơ hội, để quãng đời còn lại anh được chăm sóc em, được không?” Tôi không do dự chút nào, khoác tay anh ta, quyết tâm hoàn thành buổi lễ đến cùng. Năm đó, dưới sự dịu dàng tấn công không ngừng của anh ta, tôi yêu anh ta một cách toàn tâm toàn ý. Lễ Tình Nhân đầu tiên sau khi kết hôn. Lục Dữ An đưa tôi đến núi Phúc Sơn trượt tuyết, nhưng lại vô tình gặp Giang Lạc Nhan – người xuất hiện một mình. Khi tôi quay người rời đi thì bị cô ta va vào. Lúc xe cứu thương đến, Lục Dữ An không nghĩ ngợi gì mà bế Giang Lạc Nhan lên xe: “Mạn Mạn, em đợi ở đây nhé, anh đưa Lạc Nhan đến bệnh viện kiểm tra trước đã!” Tôi sững sờ nhìn người đàn ông luôn miệng nói yêu tôi, lại có thể không chút do dự đẩy tôi ra ngoài thế giới của anh ta…

Người Phụ Nữ Điên Không Cần Thể Diện Vào ngày kỉ niệm tròn bảy năm ngày cưới, trong bảo tàng Tình yêu tan vỡ, tôi nhìn thấy bức ảnh chị kế của chồng. Bên dưới bức ảnh là chữ ký của anh ta: “Xin lỗi em, cả đời này anh chỉ có thể bảo vệ em dưới danh nghĩa người nhà.” Chồng tôi gửi tin nhắn đến: [Chị anh về nước rồi, chúng ta sẽ tổ chức kỷ niệm ngày cưới sau nhé.] Tôi nhìn dòng chữ ấy, chợt nở nụ cười. Cố Thừa Trạch, lúc kết hôn tôi đã nói mình là một người phụ nữ điên, anh thật sự không nên chọc giận tôi.

Lòng Đa Nghi Của Đế Vương Vào năm thứ mười sau khi mẹ ta xuyên không đến đây, phụ hoàng đã thay lòng đổi dạ. Hắn từng khen mẹ ta có tư tưởng mới lạ “Mọi người đều bình đẳng”, giờ lại thành “Yêu ngôn hoặc chúng.” Hắn từng hứa với mẹ ta chỉ có một vợ một chồng nhưng đêm nào cũng có người mới được khiêng vào Dưỡng Tâm điện. Sau đó, để được trở về nhà, mẹ đã nghĩ đủ mọi cách. Có lúc mẹ cố tình ngâm mình trong hồ ở ngự hoa viên, có lúc chạy lên Lâu Tẩy Tinh nhảy xuống. Nhưng mẹ không về được nhà. Bởi vì mẹ đã ngã hỏng đầu rồi. Lần này, mẹ nhớ tất cả mọi người, chỉ quên mất phụ hoàng.