Sảng Văn
Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính Tôi xuyên không vào vai nữ phụ độc ác từng bắt nạt nam chính khi còn nhỏ. Từ lúc chào đời, tôi đã bám lấy cậu ấy, chuyện gì cũng phải tranh cho bằng được. Nam chính uống sữa, tôi giành bình. Nam chính chưa làm gì, tôi đã đổ tội. Nam chính gắp đồ ăn, tôi xoay bàn. Nam chính đi bộ, tôi ngồi xe. Bài tập của nam chính, tôi chôm chỉa. Nam chính yêu sớm, tôi phát thanh cả trường. Vậy mà cậu ấy vẫn không nổi giận. Chắc kiếp trước tôi từng cứu mạng cậu ấy rồi. À quên, nói rõ cho chắc: Tôi không phải nữ chính. Tôi là chị ruột của cậu ấy.
Tân Hôn Biến Thành Địa Ngục Bởi vì giá trị vũ lực quá cao, nên tôi tận 33 tuổi mới lấy được chồng. Ngay trong đêm tân hôn, cả nhà chồng đã nhào vô giật bộ đồ trang sức, xé rách quần áo của tôi, ép tôi đi giặt… quần lót cho ba chồng. “Cô dâu mới phải giặt đồ cũ cho nhà chồng, đây là phong tục ở quê chúng tôi đó.” “Không muốn giặt thì đưa tiền lì xì, mười vạn một cái quần lót.” Tổng cộng 16 cái, không hơn không kém. Vừa đúng bằng tiền hồi môn của tôi! Muốn thử độ phục tùng à? Tôi quay đầu nhìn chồng mới cưới. Anh ta liếc mắt một cái, cười như không cười: “Biết là em không muốn giặt rồi, vậy thì đưa tiền nhanh gọn đi. Vợ người ta cưới về ngày đầu tiên cũng phải đưa hết tiền hồi môn cho nhà chồng đó thôi.” Đù má nó chứ. Tôi không tin một trận đập không giải quyết được bọn họ. Nếu một trận không đủ, thì hai trận!
Sinh Con Gái Là Có Tội Sao? Mẹ chồng và cả nhà chuẩn bị đi du lịch, bà ân cần nói với tôi: “Con mang thai được 5 tháng rồi, không tiện đi lại vất vả, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.” Tôi nghe mà vui muốn chết, bởi vì nhà chị chồng có cặp sinh đôi, đúng chuẩn hai đứa quỷ nhỏ phá phách, tôi thà ở nhà còn hơn phải đi du lịch cùng bọn chúng. Ai ngờ đâu, sáng hôm sau tỉnh dậy, mẹ chồng và chị chồng đã đi rồi, nhưng hai đứa nhóc quậy phá kia lại đứng ngay bên giường tôi, gào lên đòi ăn. Tôi vội vàng gọi cho chị chồng, nhưng cô ta chỉ nhàn nhạt trả lời đúng hai chữ: “Quên mất.” Giọng điệu hời hợt như thể cô ta không phải quên hai đứa con mà quên hai củ khoai vậy. Không còn cách nào khác, tôi đành phải miễn cưỡng làm bảo mẫu bất đắc dĩ, bị hai con quỷ nhỏ hành hạ đến mức đầu bù tóc rối. Đang lúc tôi chấp nhận số phận, bỗng phát hiện trong lịch sử tìm kiếm trên máy tính trong phòng khách có một dòng: “Làm sao để khiến phụ nữ mang thai bị sảy thai?” Tôi bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó… Một nước cờ hay thật đấy.
Chia Tay Càng Sớm Càng Tốt Trước khi cưới, bạn trai tôi là Tống Lộ Thành, mua một căn nhà bằng cách vay ngân hàng. Anh nói: “Đây là món quà cưới bố mẹ anh chuẩn bị cho tụi mình, bất ngờ chưa?” Quả thật là “bất ngờ lớn”. Vì tiền vay mua nhà vừa đúng 90% thu nhập hàng tháng của anh ta. Sau này, khi không thể xoay kịp tiền trả nợ, anh quay sang tôi: “Vợ à…” Tôi cắt lời: “Tỉnh lại đi, anh đâu có vợ đâu.”
Nghĩ Cướp Của Tôi? Xuống Địa Ngục Mà Cướp! Em gái cùng cha khác mẹ bị bắt cóc, chồng tôi một mình đi cứu, kết quả bị đ/â/m hai nhát rồi rơi xuống biển, sống ch.t chưa rõ. Tôi cười, quyết định khỏi cần phiền đến cảnh sát, trực tiếp xóa hộ khẩu luôn cho lẹ. Người thì mất tích buổi sáng, giấy chứng tử buổi chiều đã cầm về tay, thỏa thuận thừa kế tài sản thì ký ngay trong đêm. Nhìn ba trăm triệu tiền thừa kế trước mặt, tôi suýt nữa cười đến nghẹt thở. Trên đời này… còn có chuyện tốt như vậy sao?
Người Hàng Xóm Tham Lam Tôi tình cờ xem được một buổi phát trực tiếp. Có người gọi điện hỏi luật sư: “Hàng xóm của tôi là một cô gái đào mỏ, lừa tiền đàn ông để mua rất nhiều đồ. Vậy tôi mượn đồ của cô ta rồi không trả có được không?” Trong phòng phát trực tiếp, mọi người đều phẫn nộ chửi rủa. Nhưng người gọi điện lại nghiêm nghị nói: “Tiền của cô ta đều là tiền phi nghĩa lừa gạt mà có. Tôi lấy đồ của cô ta chẳng phải đang thay trời hành đạo, ngăn không cho cô ta được lợi rồi lại tiếp tục đào mỏ sao? Như vậy thì có gì sai chứ?” Mọi người đều coi đây là một trò cười. Chỉ có tôi ngồi chết lặng. Vì tôi nhận ra, người mà cô ta gọi là “đào mỏ” chính là tôi.
Quyền Khuynh Vân Thư Quý phi băng hà, Hầu phủ như tòa đại thụ sắp đổ. Tổ mẫu cân nhắc thiệt hơn, liền để ta và trưởng tỷ rút thăm, chọn một người tiến cung chăm sóc Tiểu Thái tử. Ngay lúc ấy, ta vô tình nhìn thấy trước mắt trưởng tỷ hiện lên một chuỗi văn tự dài dằng dặc: 【Cầu xin đấy, nữ chính ngàn vạn lần đừng vào cung làm kế mẫu của Tiểu Thái tử! Nam chính bây giờ tuy chỉ là một thư sinh hàn môn.】 【Nhưng năm năm sau, khi Hoàng đế băng hà, Tiểu Thái tử còn nhỏ kế vị, quần hùng tranh đấu. Nam chính sẽ nhanh chóng nổi lên trong loạn thế, cuối cùng trở thành quyền khuynh triều dã Thái phó!】 【Còn đứa thứ muội này chỉ là nữ phụ ác độc! Nếu nàng ta gả cho nam chính, chỉ có thể chịu cảnh phòng không gối chiếc, cuối cùng bị nam chính bỏ rơi giữa loạn quân, ch/ết thảm thương.】 【Chọn đi, chọn nam chính đi!】 Ngay khi trưởng tỷ cân nhắc thiệt hơn, quyết định dùng cái ch/ết để uy hiếp tổ mẫu, ép bà cho mình được ở lại, Ta lập tức quỳ xuống, chủ động xin đi: “Tổ mẫu, con nguyện nhập cung làm phi, hầu hạ Hoàng thượng, vì gia tộc và Thái tử, dốc hết tâm sức.” Đã vậy, trưởng tỷ khinh thường Tiểu Thái tử do Quý phi thứ xuất sinh ra, Vậy thì cứ theo ý nàng ta. Rèm che buông xuống, quyền khuynh triều dã, ngôi vị Hoàng thái hậu chấp chính thiên hạ, để ta làm là vừa.
Bạn Thân Tặng Giấy Nợ Làm Quà Cưới Bạn thân kết hôn, tôi tặng cô ấy một chiếc vòng tay bằng vàng nặng 50 gram. Cô ấy hứa rằng khi tôi kết hôn sẽ tặng lại tôi một đôi vòng tay vàng 100 gram. Năm năm sau, khi tôi kết hôn, giá vàng tăng vọt. Cô ấy không muốn tặng quà, vô liêm sỉ đưa cho tôi một tờ giấy nợ. Trên đó ghi: “Nợ Lâm San San hai chiếc vòng tay vàng.” Sau đó, cô ta còn nhờ người ép tôi xé bỏ tờ giấy nợ. Tôi nhướn mày. Coi người khác là kẻ ngốc chắc? Cô đã không biết xấu hổ, thì tôi cũng chẳng cần khách khí. Chiếc vòng tay trên giấy nợ đó, tôi nhất định phải lấy cho bằng được.
Thắng Đời 1-0 Sau Khi Tra Nam Ra Đi Chồng tôi – Hồ Đạt – đang khỏe mạnh, đùng một cái đột tử. Ba mẹ chồng hỏi nguyên nhân, tôi thật sự ngại nói ra. Tôi tổ chức tang lễ linh đình mong anh ta yên nghỉ, ai ngờ lại bị nghi ngờ m/ưu s/át, còn bị kiện lên đồn. Đúng là lòng tốt bị xem như gan lừa! Tôi không nói thật là sợ hai ông bà già rồi còn mất mặt đó chứ!
Cháu Gái Tôi Không Là Nữ Chính Trước lúc lâm chung, trước mắt ta vụt qua mấy dòng chữ kỳ lạ: 【Lão thái quân đừng chết mà, người là người thân cuối cùng của Gia Nghi đấy!】 【Hu hu hu, lão thái quân mà chết, Dục vương nhất định sẽ giáng Gia Nghi xuống làm thiếp, nàng ấy sẽ bị bắt nạt thảm lắm lắm.】 【Lão thái quân mau dậy cứu Gia Nghi đi, giờ nàng ấy vẫn còn đang quỳ trong tuyết, nếu thêm một canh giờ nữa thì đứa nhỏ trong bụng e là không giữ được!】 Gì cơ? Cháu gái ta bị bắt nạt à? Ta hộc ra một ngụm máu đen, đột ngột ngồi bật dậy khỏi giường: “Nhanh, mang Trường Minh Thương* của ta đến đây!” (*Trường Minh Thương: tên cây thương của bà, có thể hiểu là vũ khí trấn gia hoặc biểu tượng chiến tích thời trẻ)
Cô Ấy Không Muốn Chịu Khổ Một Mình Sinh viên được tài trợ ấy rất thích kéo mọi người cùng mình “chịu khổ “. Trời nắng nóng đổ lửa trong buổi huấn luyện quân sự, tôi tự bỏ tiền túi mua coca lạnh mời cả lớp uống giải nhiệt. Vậy mà cô ta lại đứng ra, mở miệng là bắt đầu giảng đạo lý: “Như Như, tôi biết gia đình bạn có điều kiện, nhưng tiền của chú bạn đâu phải từ trên trời rơi xuống. Bạn nên biết nghĩ cho cha mẹ, đừng tiêu xài phung phí như thế này.” “Chưa kể huấn luyện quân sự là để rèn luyện ý chí, hành động của bạn như vậy là phá vỡ trật tự.” Sau đó, khi trời nắng tới 38 độ, tôi mở điều hòa trong ký túc xá, cùng bạn cùng phòng xem show giải trí. Cô ta chẳng thèm hỏi han gì, xông vào là tắt ngay điều hòa. “Tối nay cũng không nóng lắm. Hồi tôi còn ở quê, trời hơn ba mươi độ cũng không dám mở quạt. Các bạn là vì chưa từng chịu khổ, nên chẳng biết tiết kiệm là gì.” Nghe đến đó, tôi lập tức gọi điện cho ba, bảo dừng luôn việc tài trợ cho cô ta. Thích chịu khổ lắm đúng không? Từ nay trở đi, tôi để cô chịu khổ cho đủ!
Chị Tôi Nhất Quyết Muốn Nhận Con Nuôi Trước khi cưới, chị tôi mang thai ngoài ý muốn nhưng lại lừa tôi rằng mình không thể sinh con. Chị khóc lóc van xin, kéo tôi cùng đi đến trại trẻ mồ côi để nhận con nuôi. Vì chị, tôi gật đầu đồng ý. Nhưng không ngờ, chị lại âm thầm đưa chính con ruột của mình vào trại trẻ, rồi để tôi nhận nuôi thay. Tôi nuôi dưỡng đứa bé ấy như con ruột, dạy dỗ từng li từng tí, xem nó là tất cả. Lớn lên, nó thành công rực rỡ, nhưng lại lạnh lùng đẩy tôi từ tầng cao xuống. “Mẹ à, mẹ thật lợi hại, bây giờ tài sản của dì đều là của con rồi.” Nhìn đứa con trai cười ngạo nghễ, cùng gương mặt mãn nguyện của chị gái, tôi uất nghẹn mà nhắm mắt xuôi tay. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về ngày đi đến trại trẻ. Lần này, trước cảnh tượng quen thuộc, tôi thu tay lại giữa chừng, ánh mắt chuyển sang cô bé từng bị chị gái dắt về rồi hành hạ đủ đường ở kiếp trước. “Bé ngoan, theo dì đi nhé. Từ nay dì chính là mẹ của con.”
Tiễn Chị Dâu Thiên Vị Em Trai Vào Nhà Giam Anh trai tôi có một cô bạn gái, bề ngoài nhu mì hiền lành nhưng thực chất là một trà xanh thâm sâu khó lường. Chưa cưới xin gì mà đã muốn đuổi tôi ra khỏi nhà để đưa em trai cô ta vào ở. Cô ta ly gián quan hệ giữa tôi và anh trai, nói rằng tôi khinh thường cô ta. Còn bảo tôi sớm muộn gì cũng phải gả đi, làm sao có thể tranh giành tài sản với anh trai được? Nhưng chuyện này vẫn chưa là gì cả. Ban đầu, tôi cứ tưởng cô ta chỉ nhắm vào mình tôi. Không ngờ, cô ta lại muốn nuốt trọn cả gia tộc Giang gia của chúng tôi.
Uyên Ương Ân Ái Trúc mã của ta là một người què. Hắn bị ta đánh què. Còn ta, là một đứa ngốc. Bị hắn đập ngốc. Hai nhà bàn bạc, một người què, một kẻ ngốc. Gộp lại thành một đôi cho xong. Thế là, ta chảy nước miếng, hắn lê cái chân què. Chúng ta bái đường thành thân, trở thành phu thê. Nhưng sau khi thành thân, ta lại thông minh tuyệt đỉnh, còn hắn thì đi lại như bay. Hai chúng ta nhìn nhau, đồng thanh chất vấn: “Ngươi giả bộ đấy à?!”
Nữ Phụ Độc Ác Là một nữ phụ độc ác, ngay khi ta sắp dùng trâm cài rạch nát dung nhan để hãm hại nữ chính, bỗng nhiên trước mắt hiện ra những dòng chữ kỳ lạ— 【Dung mạo còn, giang sơn còn!! Con gái, đừng làm chuyện dại dột!! Con gái ngoan có làm vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nữ chính, ngược lại, thuốc trị thương của con đã bị cô ta động tay động chân, rạch mặt rồi cũng không hồi phục được, cả đời hối hận!】 【Thời này mà vẫn có người thương cảm nữ phụ à? Chẳng phải chỉ là một kẻ làm nền, tô điểm thêm hào quang cho nữ chính hay sao?】 【Nhưng mà… xét cho cùng, nữ phụ vốn là đệ nhất mỹ nhân trong truyện! Xót xa cho nhan sắc này thì có gì sai? Dù sao thì, sau khi thành thân, sau khi bị hủy dung cô ấy cũng sẽ bị nam phụ ruồng bỏ, rồi bị đày đến chốn phong trần mà chịu đọa đày thôi!】 【Vì cô ta là tuyệt sắc giai nhân, nếu không hủy dung trước khi kết hôn, làm sao nữ chính có cơ hội tiếp cận nam chính chứ? Mau chóng lui xuống sân khấu, nhường chỗ cho đôi chính đi nào.】 Bàn tay ta run lên, trâm cài rơi xuống đất. Chuyện gì thế này?
Gia Đình Vực Thẳm Tôi đến làm bảo mẫu nhưng là để phá tan cái nhà này. Bà già thiên vị, chẳng thèm quan tâm đến con gái vừa sinh xong, suốt ngày chỉ biết giặt đồ lót cho con trai. Thằng con trai thì quá đáng, muốn vợ cũ mau chóng tái hôn để chiếm sính lễ và căn nhà. Đứa cháu trai thì tệ hại nhất, lén nhìn mẹ bé cho con bú, còn định đập chết đứa bé vì ghen tị. Từng âm mưu tính toán nhảy múa trên mặt bà mẹ trẻ, tôi đều nghiền nát hết! Chỉ cần tôi, bảo mẫu vàng, còn ở đây, đám người này đừng hòng giở trò!
Được Anh Em Pháo Hôi Nhặt Về Nuôi Hai anh em nhặt tôi về là nhân vật pháo hôi trong truyện. Anh trai u ám, lạnh lùng, bị nữ chính tỏa nắng thu hút. Em gái nhạy cảm, thiếu thốn tình cảm, cam tâm tình nguyện dâng hiến mọi thứ cho nam chính. Họ cứ ngỡ bản thân đã tìm thấy cứu rỗi. Ai ngờ, nam nữ chính chỉ xem họ là bàn đạp để tiến thân. Để giữ được cuộc sống phú quý, tôi quyết định cướp lấy vai diễn của họ! Khi anh trai lại rơi vào trạng thái chán đời, tôi hôn lên má anh một cái: “Ơ, mềm mềm thơm thơm, anh là một cái bánh kem bơ mà~” Đến người đàn ông lạnh lùng nhất nghe được câu khen này cũng phải nhếch mép cười. Khi em gái nửa đêm lén khóc, tôi cũng bật khóc theo: “Ngôi sao xinh đẹp sắp bị nước nhấn chìm rồi, phải làm sao đây?” Cô ấy nín khóc bật cười, bất lực ôm tôi vào lòng. Về sau, nam nữ chính vì mãi không hẹn được ai nên sốt ruột, chủ động tìm tới tận nơi. Lại thấy hai anh em đang thức trắng đêm để giúp tôi làm đồ thủ công mẫu giáo.
Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình Chồng tôi gặp tai nạn giao thông trên đường cao tốc khi đi dã ngoại cùng cô bạn thanh mai trúc mã và đứa con của cô ta. Anh ấy tử vong tại chỗ, cô bạn thanh mai bị hôn mê, còn đứa trẻ thì được cô ta bảo vệ rất kỹ, chỉ bị thương nhẹ. Nhận được tin, tôi lập tức đưa chồng đi hỏa táng. Ba mẹ chồng từ nơi khác vội vã trở về, việc đầu tiên làm là đưa đứa trẻ về nhà. Một tuần sau, cô bạn thanh mai tỉnh lại, biết tin chồng tôi đã mất, điều đầu tiên cô ta nói là: “Đứa bé là con của Phó Diêu, nó có quyền thừa kế.” Ba mẹ chồng cũng ngay lập tức đứng ra làm chứng, nói rằng đứa bé chính là máu mủ của hai người họ. Tôi nói rõ, chỉ cần chứng minh được đó là con ruột của chồng tôi, tôi không có ý kiến. Bởi vì Phó Diêu đã được hỏa táng, ba chồng tôi nói ông ấy có thể cùng đứa bé đi xét nghiệm ADN để làm bằng chứng. Tôi hoàn toàn không hoảng hốt, thậm chí còn có chút muốn bật cười, vì tôi biết kết quả chắc chắn sẽ là: không có quan hệ huyết thống.
Chỉ Đỏ Dẫn Lối Khi ta xuyên đến thân xác Trần Tứ Nương, nàng vừa bị gả đi làm… minh hôn. Không khí trong quan tài ngột ngạt đến mức khó thở, ta điên cuồng cào đất, đập nắp quan tài, chỉ mong có thể thoát thân— Giữa không trung đột nhiên vang lên một giọng nói. Một hồn ma dung mạo thanh tú, cử chỉ đoan chính khẽ do dự hỏi ta: “Hay là… ta cho nàng mượn cây trâm nhé?”
Sau Khi Trùng Sinh, Ta Trở Nên Vô Tình Khi lưỡi dao áp sát lên cổ Hạ Minh, trước mắt ta bỗng hiện lên một dòng bình luận: “Chuyện gì đây? Đây chẳng phải là cặp đôi định mệnh của Giang Vãn Ý sao? Cô ta thực sự có thể giết anh ta à?” Giây tiếp theo, cổ tay ta mạnh mẽ phát lực, lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng qua yết hầu của Hạ Minh. Ném xác hắn sang một bên, ta lạnh nhạt lau vết máu trên lưỡi dao, nhìn về phía dòng bình luận mà nói: “Sao lại không thể giết chứ?” Sau một khoảnh khắc lặng thinh, dòng bình luận bỗng cuộn lên điên cuồng.