Sảng Văn

Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính Tôi xuyên không vào vai nữ phụ độc ác từng bắt nạt nam chính khi còn nhỏ. Từ lúc chào đời, tôi đã bám lấy cậu ấy, chuyện gì cũng phải tranh cho bằng được. Nam chính uống sữa, tôi giành bình. Nam chính chưa làm gì, tôi đã đổ tội. Nam chính gắp đồ ăn, tôi xoay bàn. Nam chính đi bộ, tôi ngồi xe. Bài tập của nam chính, tôi chôm chỉa. Nam chính yêu sớm, tôi phát thanh cả trường. Vậy mà cậu ấy vẫn không nổi giận. Chắc kiếp trước tôi từng cứu mạng cậu ấy rồi. À quên, nói rõ cho chắc: Tôi không phải nữ chính. Tôi là chị ruột của cậu ấy.

Tân Hôn Biến Thành Địa Ngục Bởi vì giá trị vũ lực quá cao, nên tôi tận 33 tuổi mới lấy được chồng. Ngay trong đêm tân hôn, cả nhà chồng đã nhào vô giật bộ đồ trang sức, xé rách quần áo của tôi, ép tôi đi giặt… quần lót cho ba chồng. “Cô dâu mới phải giặt đồ cũ cho nhà chồng, đây là phong tục ở quê chúng tôi đó.” “Không muốn giặt thì đưa tiền lì xì, mười vạn một cái quần lót.” Tổng cộng 16 cái, không hơn không kém. Vừa đúng bằng tiền hồi môn của tôi! Muốn thử độ phục tùng à? Tôi quay đầu nhìn chồng mới cưới. Anh ta liếc mắt một cái, cười như không cười: “Biết là em không muốn giặt rồi, vậy thì đưa tiền nhanh gọn đi. Vợ người ta cưới về ngày đầu tiên cũng phải đưa hết tiền hồi môn cho nhà chồng đó thôi.” Đù má nó chứ. Tôi không tin một trận đập không giải quyết được bọn họ. Nếu một trận không đủ, thì hai trận!

Lưới Trời Lồng Lộng Chồng tôi vì cứu ánh sáng đời mình mà chết giữa biển khơi. Khi cảnh sát báo tin, thi thể anh ta gần như đã bị ăn sạch. Nhân viên giám định hỏi tôi có muốn vớt xác không. Tôi phất tay, kiên quyết không lãng phí tài nguyên công cộng. Cầm tờ giấy chứng nhận tử vong, tôi lập tức làm thủ tục xóa tên chồng khỏi hộ khẩu. Liên hệ xong với luật sư của anh ta, cuối cùng tôi không nhịn được mà bật cười. Buổi tối, tôi mở một chai sâm panh. Vốn dĩ chỉ có thể lấy một nửa tài sản, giờ tôi có thể lấy đến hai phần ba. Nhất định phải chúc mừng.

Tôi Khiến Tiểu Tam Gà Bay Trứng Vỡ Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, tiểu tam vác cái bụng bầu tới tận cửa. Cô ta cười toe toét, đưa cho mẹ tôi một cái đồng hồ: “Cô soi mặt vào nước tiểu mà xem lại cái bộ dạng đàn bà già nua nhà cô kìa, bảo sao chồng tôi thấy cô là buồn nôn. Tốt nhất là ly hôn sớm, tha cho chồng tôi đi. Thu dọn đồ đạc, kiếm ông già nào đó mà gả, biết đâu còn được nếm lại mùi đàn ông.” Tôi lập tức tặng cô ta hai bạt tai, rồi đè đầu cô ta xuống bắt phải quỳ gối xin lỗi mẹ tôi. Ba tôi định cản, tôi chỉ thẳng vào mặt ông ta: “Thứ gà rừng nào cũng dám dắt về nhà à? Nói thêm một câu nữa tôi bứt sạch lông nó rồi nhét vô mõm chó của ông đấy! Biến ngay! Không thì tôi đánh luôn cả ông!”

Chia Tay Càng Sớm Càng Tốt Trước khi cưới, bạn trai tôi là Tống Lộ Thành, mua một căn nhà bằng cách vay ngân hàng. Anh nói: “Đây là món quà cưới bố mẹ anh chuẩn bị cho tụi mình, bất ngờ chưa?” Quả thật là “bất ngờ lớn”. Vì tiền vay mua nhà vừa đúng 90% thu nhập hàng tháng của anh ta. Sau này, khi không thể xoay kịp tiền trả nợ, anh quay sang tôi: “Vợ à…” Tôi cắt lời: “Tỉnh lại đi, anh đâu có vợ đâu.”

Người Hàng Xóm Tham Lam Tôi tình cờ xem được một buổi phát trực tiếp. Có người gọi điện hỏi luật sư: “Hàng xóm của tôi là một cô gái đào mỏ, lừa tiền đàn ông để mua rất nhiều đồ. Vậy tôi mượn đồ của cô ta rồi không trả có được không?” Trong phòng phát trực tiếp, mọi người đều phẫn nộ chửi rủa. Nhưng người gọi điện lại nghiêm nghị nói: “Tiền của cô ta đều là tiền phi nghĩa lừa gạt mà có. Tôi lấy đồ của cô ta chẳng phải đang thay trời hành đạo, ngăn không cho cô ta được lợi rồi lại tiếp tục đào mỏ sao? Như vậy thì có gì sai chứ?” Mọi người đều coi đây là một trò cười. Chỉ có tôi ngồi chết lặng. Vì tôi nhận ra, người mà cô ta gọi là “đào mỏ” chính là tôi.

Nghĩ Cướp Của Tôi? Xuống Địa Ngục Mà Cướp! Em gái cùng cha khác mẹ bị bắt cóc, chồng tôi một mình đi cứu, kết quả bị đ/â/m hai nhát rồi rơi xuống biển, sống ch.t chưa rõ. Tôi cười, quyết định khỏi cần phiền đến cảnh sát, trực tiếp xóa hộ khẩu luôn cho lẹ. Người thì mất tích buổi sáng, giấy chứng tử buổi chiều đã cầm về tay, thỏa thuận thừa kế tài sản thì ký ngay trong đêm. Nhìn ba trăm triệu tiền thừa kế trước mặt, tôi suýt nữa cười đến nghẹt thở. Trên đời này… còn có chuyện tốt như vậy sao?

Ác Giả Ác Báo Vì muốn cho đệ đệ chào đời đúng ngày mồng Một Tết, nương ta gắng gượng nén đau, cắn răng chịu đựng. Ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện một xác hai mạng, bèn đi thỉnh bà đỡ đến. May mắn, đệ đệ thuận lợi chào đời, mẫu tử bình an. Nhưng cha ta chẳng những không vui mừng, mà giáng ngay một cái tát thật mạnh vào mặt ta, khiến tai ù đặc. “Đồ tiện tỳ, ngươi đã khiến cả nhà chúng ta mất đi tiền đồ sáng lạn!” Nương ta vừa tỉnh lại, đã dồn chút sức lực cuối cùng, ghì chặt đầu ta xuống, ép mạnh vào tường. “Đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi đi tìm bà đỡ, ta cũng sẽ không phải sinh đứa bé vào hôm nay!” Đầu ta bị đập đến máu chảy không ngừng, mà cha cùng tổ mẫu đứng bên cạnh lại vỗ tay cười hả hê như đang xem trò hay. Thương thế còn chưa kịp lành, bọn họ đã đem ta bán vào nơi bẩn thỉu nhất – kỹ viện. Ta chịu đựng tra tấn đến khi chết. Khi mở mắt lần nữa, ta phát hiện mình trở về đúng đêm nương chuẩn bị sinh đệ đệ. Lần này, ta khóa chặt cửa lớn, nhất quyết không để nương ra ngoài thỉnh bà mụ. “Nương à, con biết người khổ sở, nhưng vì phú quý cả nhà ta, người hãy nhẫn nhịn thêm chút nữa.”

Người Thương Không Phải Là Tôi Đã ba ngày kể từ khi tôi và bạn trai chiến tranh lạnh. Tôi tình cờ phát hiện một tệp tài liệu trong máy tính của anh ấy có tên là “Tình yêu cả đời”. Từng câu từng chữ đều được chắt lọc kỹ càng, tình cảm chân thành sâu sắc, nhưng nhân vật nữ chính trong đó… lại là mối tình đầu của anh.

Tôi Hắc Hoá Rồi Vào buổi sáng lại một lần nữa trượt học bổng, tôi đột nhiên tỉnh ngộ. Phát hiện ra mình chỉ là một nhân vật phụ trong tiểu thuyết, tồn tại để làm nền cho nữ chính toả sáng. Dù tôi có cố gắng đến mức nào, chỉ cần thứ gì nữ chính muốn, đều có thể dễ dàng cướp khỏi tay tôi. Suất tuyển thẳng vào Bắc Đại của tôi sẽ bị cô ta lấy mất. Dự án tôi vất vả làm ra sẽ được ghi vào lý lịch của cô ta. Cơ hội vào công ty lớn mà tôi nỗ lực giành được cũng sẽ bị cô ta cướp tay trên. Ngay cả công ty mà tôi dốc hết tâm huyết gây dựng, cuối cùng cũng sẽ rơi vào tay cô ta. Chỉ vì tôi không cam tâm nên đã chuyển sang hắc hoá, đối đầu với cô ta khắp nơi. Cuối cùng bị nam chính si tình với cô ta trừng phạt nghiêm khắc, mất sạch tất cả, chết trong biển lửa. Thật nực cười! Đằng nào cũng sẽ hắc hoá, vậy thì chi bằng làm luôn từ bây giờ!

Chị Tôi Nhất Quyết Muốn Nhận Con Nuôi Trước khi cưới, chị tôi mang thai ngoài ý muốn nhưng lại lừa tôi rằng mình không thể sinh con. Chị khóc lóc van xin, kéo tôi cùng đi đến trại trẻ mồ côi để nhận con nuôi. Vì chị, tôi gật đầu đồng ý. Nhưng không ngờ, chị lại âm thầm đưa chính con ruột của mình vào trại trẻ, rồi để tôi nhận nuôi thay. Tôi nuôi dưỡng đứa bé ấy như con ruột, dạy dỗ từng li từng tí, xem nó là tất cả. Lớn lên, nó thành công rực rỡ, nhưng lại lạnh lùng đẩy tôi từ tầng cao xuống. “Mẹ à, mẹ thật lợi hại, bây giờ tài sản của dì đều là của con rồi.” Nhìn đứa con trai cười ngạo nghễ, cùng gương mặt mãn nguyện của chị gái, tôi uất nghẹn mà nhắm mắt xuôi tay. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về ngày đi đến trại trẻ. Lần này, trước cảnh tượng quen thuộc, tôi thu tay lại giữa chừng, ánh mắt chuyển sang cô bé từng bị chị gái dắt về rồi hành hạ đủ đường ở kiếp trước. “Bé ngoan, theo dì đi nhé. Từ nay dì chính là mẹ của con.”

Hoa Tàn Máu Lệ Khi ta tìm thấy tiểu thư ở bãi tha ma, cơ thể của nàng đã bị nữ xuyên không chiếm đoạt. Nữ xuyên không hứa rằng sẽ giúp tiểu thư báo thù, nhưng khi vào được phủ Tể tướng, nàng lại tha thứ cho tất cả những kẻ đã làm hại tiểu thư: “Tể tướng phụ thân trước đây không cố ý hại chết thân mẫu của tiểu thư nhà ngươi, nên tha thứ cho ông ấy đi.” “Chủ mẫu ngày ngày tặng ta cao hương phấn thơm, cho ta ăn sơn hào hải vị, quả thực không giống người cay nghiệt như tiểu thư nhà ngươi từng nói.” “Trương lang đối xử với ta rất tốt, hắn lãng tử quay đầu, cũng thật khó có được. Chắc chắn là do tiểu thư nhà ngươi trước đây hay ghen tuông quá thôi!” Nữ xuyên không được mọi người yêu quý, được cưng chiều, ăn ngon mặc đẹp, nhưng lại bỏ qua mối thù của tiểu thư, đắc ý nói: “Là tiểu thư nhà ngươi đáng ghét, bị mọi người chán ghét nên mới bị hại, cũng là đáng đời! Ngươi xem, ta thay nàng sống, mọi người đều yêu mến ta, đến cả Thái tử điện hạ cũng thích ta! Hiện tại, ta chính là trung tâm của mọi người, là bảo bối được cưng chiều nhất!” Nhưng nàng không biết, công chúa trong cung cách đây không lâu bị bỏng nặng trong một trận hỏa hoạn, cần một làn da hoàn hảo của mỹ nhân để hóa trang. Tiểu thư trước đây chịu cảnh ngược đãi, thân hình gầy gò, làn da khô ráp. Hiện tại, những kẻ đó cưng chiều nàng, chỉ để dưỡng cho làn da trở nên hoàn mỹ, căng mịn. Bây giờ, làn da của nàng đã được chăm sóc rất khá, rất bóng loáng.

Người Giấy Thiên kim giả tìm đến tận cửa, ta đang bận rộn làm người giấy. Nàng nhíu mày, châm chọc ta: “Tống gia là thế gia thư hương, ngươi lại cam tâm sa đọa, làm ra những chuyện như vậy?” Ta đưa ra một hình nhân giấy giống hệt nàng: “Phiền cô nương trả năm trăm lượng, không nhận thiếu nợ!” Thiên kim giả tức đến phát run: “Ngươi nguyền rủa ta?” Ta bĩu môi. Nếu không phải kiếp trước nàng đã vớt ta lên từ hố phân, ta cũng chẳng quan tâm nàng có bị gả đi minh hôn hay không.

Hệ Thống Thay Đổi Cốt Truyện Xuyên vào tiểu thuyết bệnh kiều, tôi nắm trong tay khả năng thay đổi cốt truyện. Khi nam nữ chính đi dã ngoại, trời bất ngờ đổ mưa lớn. Tôi múa bút thay đổi tình tiết “mưa” thành “phân”. Nhìn cặp đôi nhân vật chính hoảng hốt hét toáng lên giữa cơn “mưa phân”, tôi cầm ô, ôm bụng cười ra tiếng gà gáy.

Thiên Hồng Mưu Liều ch.t cứu Thái hậu nương nương xong, người nói muốn ban hôn cho ta. Ta cùng thế tử Hầu phủ thanh mai trúc mã, sớm đã có hôn ước, vốn dĩ chỉ cần cầu Thái hậu ban cho một ngày lành là được. Nhưng ta lại cúi đầu, khéo léo từ chối. “Thần nữ không có ý định thành thân, chỉ mong Thái hậu cho phép thần nữ nhập Hộ Quốc Tự nửa năm, cầu phúc cho tổ mẫu đã khuất.” Dẫu sao, ta biết rõ người mà thế tử Hầu phủ thực sự yêu, chính là đại tẩu của ta.

Trảm Phong Ký Năm ta vừa cập kê, Nhuyễn quý phi được Hoàng thượng sủng ái nhất băng hà. Trước khi qua đời, nàng để lại di ngôn, muốn ta bồi táng cùng nàng. Nguyên nhân là bởi trước lúc lâm chung, nàng mơ thấy một con bạch điểu mổ vào mắt nàng. Con bạch điểu ấy dưới mắt trái có một vết đỏ. Cả Đại Lương đều biết, trưởng nữ đích tôn của Vân gia vừa tròn cập kê, da trắng như tuyết, dưới mắt trái có một vết bớt đỏ hình đóa hoa. Nhuyễn quý phi vừa mất, Hoàng thượng lập tức hạ thánh chỉ, muốn ta và nàng cùng ngày hạ táng. Phụ thân tham lam quyền thế, mẫu thân thiên vị thứ muội, liền đưa ta tiến cung. Trên đường, ta nhảy khỏi xe ngựa, một mạch chạy tới Tước Tinh Lâu. “Vân gia Văn Cẩn, hôm nay ngộ ra thiên cơ, khẩn cầu Quốc sư thu ta làm đồ đệ!”

Cả Công Ty Giúp Tôi Thành Người Tình Của Chồng Thật Công ty tổ chức tiệc tất niên, thì tiểu tam của chồng tôi gọi điện tới khiêu khích. “Tôi đang ở Tam Á, cưỡi chồng chị bơi nè.” Vừa nghe thấy, sếp tôi lập tức quyết định đổi địa điểm tổ chức tiệc tất niên sang Tam Á. Chị đồng nghiệp bên phòng pháp chế lạnh lùng lên tiếng: “Năm năm hành nghề, chưa từng thua kiện.” Nhân sự Tiểu Trương giãn cơ tay: “Xin tự giới thiệu lại, tôi là quán quân võ thuật năm ngoái.” IT Tiểu Hứa phấn khích: “Nhớ dẫn tôi theo nhé, toàn bộ tin nhắn chat của chồng chị từ tám trăm năm trước, tôi đều có thể khôi phục lại rồi phát lên màn hình lớn!” Còn sếp tôi, anh ta siêu giàu. Một cái chân ba mươi triệu, hai cái chân năm mươi triệu. Anh ta định cho chồng tôi nếm thử cảm giác bị ngũ mã phanh thây đây mà—

Phù Dâu Bỏ Trốn Tôi đã cứu vị thái tử gia kinh thành Lương Tự, chăm sóc hắn suốt ba năm. Mọi người đều nghĩ rằng tôi sẽ lấy ân tình đó để ép hắn cưới tôi. Cho đến khi ánh trăng sáng của hắn trở về nước, hẹn gặp tôi với thái độ hung hăng, bức người. Tôi nhìn chằm chằm vào túi xách của cô ta, hỏi: “Chi phiếu đâu?”

Ngại Gì Nếu Tôi Phát Điên? Tôi nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn là con nhóc đanh đá nhất vùng. Leo mái nhà, gỡ ngói, châm pháo trong hố phân đều là nghề sở trường của tôi. Nhưng trớ trêu thay, tôi lại cưới phải một ông chồng da trắng đẹp trai, lịch thiệp nho nhã, cha mẹ chồng thì ít nói nhu mì, không biết nổi giận. Ngày tháng cứ thế trôi qua, nhạt nhẽo vô cùng. Cho đến khi chúng tôi tới nhà họ hàng làm khách, ngay trước mặt chúng tôi, họ sai bảo mẹ chồng như giúp việc. Tôi hỏi chồng: “Em có thể phát điên được không?” Anh đáp: “Nếu có thể, làm ơn phát điên ngay đi.” Tốt lắm! Đấu trường thuộc về tôi cuối cùng cũng đến rồi!

Sau Khi Trùng Sinh, Ta Trở Nên Vô Tình Khi lưỡi dao áp sát lên cổ Hạ Minh, trước mắt ta bỗng hiện lên một dòng bình luận: “Chuyện gì đây? Đây chẳng phải là cặp đôi định mệnh của Giang Vãn Ý sao? Cô ta thực sự có thể giết anh ta à?” Giây tiếp theo, cổ tay ta mạnh mẽ phát lực, lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng qua yết hầu của Hạ Minh. Ném xác hắn sang một bên, ta lạnh nhạt lau vết máu trên lưỡi dao, nhìn về phía dòng bình luận mà nói: “Sao lại không thể giết chứ?” Sau một khoảnh khắc lặng thinh, dòng bình luận bỗng cuộn lên điên cuồng.