Vả Mặt

Tình Thân Rạn Nứt

Tình Thân Rạn Nứt Kết hôn năm thứ mười, Triệu Văn Thanh ngoại tình. Anh ta mang theo hai đứa con của người tình đến trước mặt tôi. Nói rằng bọn trẻ thật đáng thương, cần một người cha. Con gái tôi năn nỉ hết lời, nhưng anh ta vẫn không lay chuyển. Tôi không níu kéo, dẫn con gái rời đi, lại sợ con bị bắt nạt nên không tái hôn. Nhiều năm sau, con gái tôi gặp được người tốt. Cháu ngoại tôi cũng rất đáng yêu, tôi chăm sóc cháu suốt cả ngày, cuộc sống hạnh phúc thuận lợi. Vào ngày tôi tròn 60 tuổi, con gái và con rể nói rằng công việc công ty bận rộn, cháu ngoại cũng phải học thêm đột xuất, nên ngày mai mới có thể tổ chức sinh nhật bù cho tôi. Nhưng đêm hôm đó, tôi lại vô tình xem được một video cùng thành phố. Trong phòng VIP sang trọng của khách sạn— Cả gia đình của con gái tôi, cùng với Triệu Văn Thanh và hai đứa con riêng kia, sáu người đứng cạnh nhau, hát bài chúc mừng sinh nhật cho người tình năm xưa của anh ta. Con gái tôi còn gọi bà ta là: Mẹ Tống.

Nghịch Tập Thi Đại Học: Vả Mặt Cả Nhà

Nghịch Tập Thi Đại Học: Vả Mặt Cả Nhà Em gái thiết kế hại tôi gãy chân, mất cơ hội vào Học viện Thể thao Thanh Hoa. Cha mẹ không phân biệt đúng sai, vu cho tôi gian lận thi cử rồi đoạn tuyệt quan hệ. Họ chắc chắn rằng đứa từng được gắn mác “thiên tài thể thao” như tôi sẽ sa sút thảm hại, trượt tốt nghiệp. Nhưng… ai nói tôi chỉ biết dựa vào thể thao?

Tuyết Rơi Trắng Trời

Tuyết Rơi Trắng Trời Trong lễ cưới, Đoạn Tri Hứa ném bó hoa cưới trong tay xuống, ngay trước mặt tất cả mọi người dắt theo cô thanh mai trúc mã rời khỏi hiện trường. Chỉ còn lại tôi – cô dâu hữu danh vô thực – bị khách mời đến dự lễ cưới nhìn như xem trò khỉ, chỉ trỏ bàn tán. Người anh em thân thiết của anh ta, Lục Dữ An, bất ngờ nhảy lên sân khấu, mặc kệ ánh mắt xôn xao của đám đông, nhìn tôi đầy sâu sắc: “Mạn Mạn, em cũng nhìn anh một lần đi được không? Anh có điểm nào thua kém Đoạn Tri Hứa chứ?” “Cho anh một cơ hội, để quãng đời còn lại anh được chăm sóc em, được không?” Tôi không do dự chút nào, khoác tay anh ta, quyết tâm hoàn thành buổi lễ đến cùng. Năm đó, dưới sự dịu dàng tấn công không ngừng của anh ta, tôi yêu anh ta một cách toàn tâm toàn ý. Lễ Tình Nhân đầu tiên sau khi kết hôn. Lục Dữ An đưa tôi đến núi Phúc Sơn trượt tuyết, nhưng lại vô tình gặp Giang Lạc Nhan – người xuất hiện một mình. Khi tôi quay người rời đi thì bị cô ta va vào. Lúc xe cứu thương đến, Lục Dữ An không nghĩ ngợi gì mà bế Giang Lạc Nhan lên xe: “Mạn Mạn, em đợi ở đây nhé, anh đưa Lạc Nhan đến bệnh viện kiểm tra trước đã!” Tôi sững sờ nhìn người đàn ông luôn miệng nói yêu tôi, lại có thể không chút do dự đẩy tôi ra ngoài thế giới của anh ta…

Kim Châu

Kim Châu Một năm sau khi ta rời khỏi Đông cung. Lý Thừa Diễn năm tuổi đột nhiên xuất hiện trước quầy bán hoành thánh của ta. Hắn nghiêm mặt nhỏ, giọng nói non nớt cố tỏ ra vẻ uy nghiêm: “Liễu Kim Châu, ngươi đừng giận dỗi nữa. Phụ vương đã đồng ý sắc phong ngươi làm quý phi, ngươi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, theo ta về cung.” Ta nghe vậy, vội vàng lắc đầu, ra hiệu cho hắn nhỏ giọng. Lý Thừa Diễn lúc này mới nhìn thấy bụng ta hơi nhô lên. Sắc mặt hắn lập tức đại biến, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Còn có… đau lòng. Hắn bĩu môi, run rẩy chỉ vào ta: “Liễu… nương…” Giây tiếp theo, dường như sắp khóc. Lúc này, eo ta từ phía sau bị một đôi tay to ôm lấy. Ta quay người, đối diện với một đôi mắt yêu nghiệt. “Nương tử, đây là tiểu hài tử nhà ai vậy? Thật không có phép tắc, ta muốn ăn hắn.” Thấy người này dường như thực sự tức giận, đôi tai lông xù trên đầu sắp dựng đứng lên. Ta vội vàng luống cuống lấy tay che lại. Thấp giọng dỗ dành hắn: “Ở đây đông người, không được biến thân… Cũng không được ăn tiểu hài tử!”

Có Phước Mà Không Biết Hưởng

Có Phước Mà Không Biết Hưởng Tôi lướt trúng tài khoản phụ của chị dâu mình. Lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra chị dâu mà bề ngoài luôn dịu dàng ấy, sau lưng lại không ngừng m/ắ/n/g chửi mẹ tôi. “Con m/ẹ chồng đ/ộc ác ăn tôm hùm Úc với cua hoàng đế, lại bắt tôi – đứa đang mang thai – phải ăn sâu!” Ảnh kèm theo lại là hộp đông trùng hạ thảo tôi mua hết hai trăm triệu.

Bạn Thân Tôi Là Tiểu Phú Bà

Bạn Thân Tôi Là Tiểu Phú Bà Tôi với bạn thân cùng vào làm một công ty. Cô ấy là con gà đẻ trứng vàng ở phòng kinh doanh, còn tôi là người tiên phong ở phòng dự án. Bạn thân: “Cục cưng, đưa cậu đơn hàng này, muốn không?” Mắt tôi sáng lên: “Muốn!” Kết quả là đơn hàng trị giá hàng triệu mà chúng tôi đã làm việc chăm chỉ để giành được, cuối cùng lại bị nhỏ trà xanh nhảy dù xuống cướp công. Nhỏ trà xanh thành tinh đó còn đắc ý trước mặt chúng tôi: “Trẻ đẹp, có năng lực thì sao? Cuối cùng chẳng phải vẫn làm nền cho tôi sao.” Tôi không nhịn được, thà mất việc còn hơn, nhất định phải chửi thẳng mặt con nhỏ trà xanh này. Sau đó, tôi thì thầm với bạn thân: “Công ty này thật tệ, tớ định nghỉ việc, còn cậu thì sao?” Bạn thân: “Cậu nghỉ tớ cũng nghỉ.” Chúng tôi vừa nộp đơn xin nghỉ việc, vị chủ tịch bí ẩn của công ty đã xuất hiện. Anh ta ôm chặt chân bạn thân tôi, khóc lóc thảm thiết: “Tiểu thư, xin đừng đùa với tôi, nếu cô nghỉ việc, công ty này sẽ không trụ nổi đến ngày mai…”  

Anh Muốn "Tuyệt Tự" Sao? Không Sao, Tôi Có Thể Giúp

Anh Muốn “Tuyệt Tự” Sao? Không Sao, Tôi Có Thể Giúp Bạn trai muốn “tuyệt tự” vì tôi. Mới yêu có ba tháng mà hắn đã cầu hôn rồi. Trùng hợp ghê, tôi cũng muốn nhà hắn… “tuyệt tự”. Dù sao cưới tôi xong, hắn cũng coi như mất nửa cái mạng.

Tuyệt Hậu Cái Nhà Anh Đi

Tuyệt Hậu Cái Nhà Anh Đi Tiểu thanh mai của Thẩm Vọng bị bắt quả tang mở phòng với nhiều người, đúng lúc đội cảnh sát hình sự của bọn họ đi truy quét mại dâm. Để bảo vệ cô ta, lúc làm biên bản, Thẩm Vọng đã đổi tên cô ta thành tôi, bắt tôi đứng ra gánh tội thay. Những năm 90, xã hội vẫn còn khắt khe, chưa thoáng như bây giờ. Tôi bị trường đình chỉ công tác, bị người ta chỉ thẳng mặt chửi là con đĩ, đứa bé trong bụng thì bị dè bỉu là đồ hoang, còn Thẩm Vọng chỉ khoanh tay đứng nhìn, dửng dưng như không có chuyện gì: “Em chỉ chịu uất ức tạm thời thôi, Ngọc Dao còn đang đi học, em muốn thấy cô ấy không tốt nghiệp được à?” Lúc mẹ hắn ép tôi đi phá thai, Thẩm Vọng thì lấy lý do đi làm nhiệm vụ để đưa Linh Ngọc Dao – đang mang thai – đi nghỉ ngơi ở nơi khác. Về sau, cả nhà bọn họ quỳ rạp trước mặt tôi, xin tôi giữ lại đứa bé. Tôi đập tờ giấy xác nhận phá thai vào mặt Thẩm Vọng – kẻ vì cứu Linh Ngọc Dao trong lần làm nhiệm vụ đó mà bị thương đến mức tuyệt hậu rồi nói: “Không có con nối dõi, đúng là đáng đời anh đấy!”

Muốn Đi Tìm Chết? Xin Mời

Muốn Đi Tìm Chết? Xin Mời Những năm 80, ai cũng nghèo. Anh tôi lén vào ruộng nhà người ta nhặt một bó lớn mía đỏ bị mốc đem về. Mẹ tôi nấu thành nước mía, chia mỗi người một bát. Tôi bảo có độc rồi đổ luôn cả nồi đi. Mẹ tôi tát tôi một cái làm tai trái tôi điếc. Anh tôi còn ác hơn, đá tôi một cú làm tôi liệt, còn mắng tôi phá hoại đồ ngon. Sau đó, cả nhà thấy tôi bị liệt, cho rằng sau này lớn cũng chẳng kiếm nổi đồng nào, thế là đánh chết tôi, bán xác tôi cho người ta làm âm hôn. Tôi chết khi còn rất trẻ. Vậy mà họ lại dùng tiền bán tôi mua cho anh tôi một sợi dây chuyền vàng to tổ chảng. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng khoảnh khắc mẹ vừa bưng nồi nước mía lên bàn. Lần này tôi không đổ nữa, chỉ lặng lẽ nhìn mẹ liên tục múc hết bát này đến bát khác cho anh tôi.  

Bà Nội Của Tĩnh Tĩnh

Bà Nội Của Tĩnh Tĩnh Bà nội đã một mình nuôi nấng tôi khôn lớn. Khi tôi thi đỗ vào trường 985, ba mẹ đột nhiên đến tranh giành quyền nuôi tôi. Họ không biết rằng, khi bà nội qua đời, trên người chỉ có vỏn vẹn 50 tệ được góp nhặt từ những đồng tiền lẻ. Bà dặn tôi mua thêm ít thịt để ăn. Bà mất trong căn nhà cũ, nơi không ai chăm sóc bà cho tới lúc cuối đời.

Vòng Tay Âm Dương

Vòng Tay Âm Dương Tôi đăng lên mạng khoe món quà sinh nhật bạn trai tặng. Không lâu sau, có một người lạ gửi tin nhắn riêng cho tôi: “Đây là vòng tay mượn thọ! Còn ba ngày nữa, hắn sẽ lấy mạng cô! Cô sẽ chết!” Tôi không tin. Nhưng sau đó, tôi tận mắt thấy anh trai bạn trai toàn thân dán đầy bùa chú. Mẹ anh ta đứng trước mặt tôi, nở một nụ cười quỷ dị: “Mệnh của cô tốt thật… cho con trai tôi được không?” Tôi mỉm cười gật đầu. Nhưng không ngờ, con trai bà ta sau khi mượn mạng tôi, lại chết không toàn thây!

Sương Mù Tan Biến

Sương Mù Tan Biến Chồng tôi, Cao Minh, gặp tai nạn xe hơi, bị thương nặng và cận kề cái chet. Bác sĩ nói việc cứu chữa cũng không có nhiều ý nghĩa, khuyên tôi nên chuẩn bị tinh thần. Tôi đã chuẩn bị rất tốt, phẩy tay một cái: “Đừng làm phiền bệnh viện, bỏ qua việc chữa trị.” Làm giấy chứng tử, hủy đăng ký hộ khẩu, đưa đi hỏa táng, sáu tiếng sau, chồng tôi đã trở thành một đống tro. Tôi vỗ vỗ vào hộp đựng tro cốt: “Cao Minh à, Cao Minh, anh thật sự là một người tốt!” Gia tài khổng lồ, chet sớm, không lập di chúc, tất cả tài sản tôi chiếm hai phần ba, còn có ai chu đáo hơn Cao Minh không?

Trưởng Thư Nan Vi

Trưởng Thư Nan Vi Ngày thứ hai sau khi ấu đệ của ta được phong làm Thế tử, hắn đã đoạt quyền quản gia của ta và còn gả ta cho một kẻ vừa ngốc nghếch vừa béo ú. Hắn nói rằng ta vốn chỉ là một nữ tử nhà nông được nhận nuôi, từ m//áu đến thịt đều hèn kém vô cùng, hoàn toàn không xứng đáng làm trưởng tỷ của hắn. Chỉ có con gái dòng chính của nhị phòng mới là tiểu thư chân chính của Hầu phủ, mới là tỷ tỷ thực sự của hắn. Hắn dường như hoàn toàn quên mất, chính là ta đã dùng m//ạng mình để bảo vệ hắn suốt mười năm trong cái phủ tàn khốc này. Ta cười. Từ ngày đó, ta vui vẻ trốn trong khuê phòng, ngồi nhâm nhi hạt dưa và thưởng thức cảnh tượng tiểu đệ của ta bị “tỷ tỷ” mà hắn tôn trọng kia lừa gạt, dâng tước vị cho kẻ khác, rồi nhìn hắn biến Hầu phủ to lớn này trở nên suy tàn. Thật sảng khoái, quá sảng khoái!

Đời Này Không Phụ

Đời Này Không Phụ Ngày Thái Tử đăng cơ, ta bắt gặp hắn cùng nữ nhi của tội thần là Thẩm Kiều đang ân ái trên giường. Hắn che chở nàng ta sau lưng: “Ta và Kiều Kiều quen biết từ nhỏ, không đành lòng để nàng ấy trở thành quan kỹ.” “Ngươi là Hoàng Hậu, nên có lòng khoan dung.” Ta không nói một lời, quay người rời đi. Sau đó, phụ thân ta giúp Bùi Hoành ngồi vững trên ngai vàng, nhưng hắn lại vu cho phụ thân ta tội mưu phản. Ngày đó, phủ Thừa Tướng máu chảy thành sông, ta ở trong hậu cung bị loạn côn đánh chết. Thẩm Kiều giẫm lên mặt ta: “Lâm Tiêu Tiêu, để phụ thân ngươi tố cáo phụ thân ta mưu phản, đây chính là báo ứng của các ngươi!” Hai tháng sau, thanh mai trúc mã của ta là Mộ Cẩn An khởi binh tạo phản, huyết tẩy hoàng cung. Ngũ hoàng tử đạp lên máu của Bùi Hoành cùng Thẩm Kiều leo lên hoàng vị, nhưng Mộ Cẩn An lại rút kiếm tự vẫn trước mộ ta. Hắn nói: “Tiêu Tiêu, đừng sợ, ta đến gặp nàng đây.” Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày sinh thần mười tám tuổi. Hoàng đế đang cười híp mắt hỏi ta: “Tiêu nhi, muốn gả cho dạng phu quân nào?”

Ngụy Thị Song Thư

Ngụy Thị Song Thư Trước ngày thành thân, ta và đích tỷ bị đổi hôn. Người đính hôn với đích tỷ – Tiểu tướng quân – nói rằng người hắn yêu thật ra là ta, còn trạng nguyên lang đính hôn với ta lại nói rằng hắn thích đích tỷ. Ta biết, bọn họ đã trọng sinh. Tiểu tướng quân muốn đổi lấy một người địa vị thấp, không thể sinh con, để nuôi dưỡng con riêng cho hắn. Trạng nguyên lang muốn đổi lấy một quý nữ dễ thao túng, để hắn an tâm làm kẻ ăn bám. Ta cười, bọn họ đúng là thú vị thật. Chẳng lẽ nhìn ta và tỷ tỷ, bọn họ nghĩ ngoài hai người họ ra chúng ta không còn lựa chọn nào khác sao?

Mẹ Chồng Cực Phẩm

Mẹ Chồng Cực Phẩm 

Bạn Thân Trọn Đời

Bạn Thân Trọn Đời Bạn học tung tin đồn nhảm nói tôi được tuyển thẳng vào Thanh Hoa vì đã ngủ với hiệu trưởng. Ngay lúc đó, trước mặt tôi xuất hiện rất nhiều dòng bình luận: [Các cô gái giúp nhau nào, cứu tinh sẽ đến trong 5 giây nữa.] [Chị Ninh đã ghi âm lại rồi, chờ đợi cú phản đòn mạnh nhất!] [Chị đại Ninh Khê, mạch tình bạn này ngọt quá, cứu tôi với.] Tôi tự hỏi, chị Ninh là ai? Học sinh nghèo Ninh Khê bất ngờ giật lấy điện thoại của tôi và báo cảnh sát: “Chú cảnh sát, Tống Lam Lan bị hiệu trưởng chuốc thuốc và ngủ với cô ấy. Dù cô ấy không nhớ gì, nhưng ở đây có nhân chứng!” Cô ấy nháy mắt ra hiệu cho tôi, và tôi lập tức khóc lóc cầu xin những người tung tin: “Khi hiệu trưởng bị cảnh sát gọi đến, các cậu nhất định phải làm chứng trước mặt hiệu trưởng để minh oan cho tôi.” Bọn họ sợ đến đờ người, hận không thể quỳ xuống xin lỗi tôi. “Không không, chúng tôi không thấy gì cả, chúng tôi không phải nhân chứng.” Nhưng khi cảnh sát đến, học sinh nghèo lấy ra đoạn ghi âm bọn họ tung tin tôi ngủ với hiệu trưởng và khăng khăng: “Bọn họ chắc chắn đã nhìn thấy, chỉ là sợ hiệu trưởng trả thù nên không dám làm nhân chứng trước mặt hiệu trưởng.” Hiệu trưởng tức điên, yêu cầu cảnh sát điều tra rõ ràng để trả lại danh dự cho ông ấy. Cuối cùng, nguồn gốc tin đồn được phát hiện chính là học bá Từ Trường Thịnh – người có thành tích chỉ xếp sau tôi. Hiệu trưởng quyết định đuổi học cậu ta. Còn tôi và học sinh nghèo Ninh Khê trở thành bạn thân trọn đời.

Đến Lúc Thay Hoàng Đế Rồi

Đến Lúc Thay Hoàng Đế Rồi Hoàng hậu thích chỉ hôn. Trong tiệc cung yến, Hoàng hậu tùy tiện chỉ tay, chỉ vào đích tỷ đã có hôn ước, cho ấu tử của thừa ân hầu là Trần Thiên Hữu. Chưa đầy hai năm, đích tỷ bị bạo hành gia đình đến mức sảy thai, khóc lóc vào cung cầu Hoàng hậu chủ trì công đạo, nhưng lại bị nàng ta trách cứ. “Hồ ngôn loạn ngữ, hôn sự do bản cung chỉ định từ trước đến nay đều là phu thê ân ái, cầm sắt hòa minh, ngươi đây là đang nghi ngờ bản cung sao?” Trần Thiên Hữu càng ngày càng quá đáng, yêu cầu thê thiếp hầu chung một chồng, đích tỷ không chịu nổi nhục, tự vẫn mà chết. Hoàng hậu biết chuyện thì giả mù mưa sa lau vài giọt nước mắt: “Cũng là người không có phúc khí, đáng thương cho tấm lòng tốt của bản cung.” Ngón tay khẽ động, lại chỉ sang ta. Ta cười đáp ứng, có lẽ nàng ta không biết, ta vừa mới cẩu thả cùng với phu quân Hoàng Thượng của nàng ta ở trong chùa. Lúc này trong bụng, còn mang thai long chủng.

Tiền Nào Của Cô?

Tiền Nào Của Cô? Đang ăn cơm tất niên thì chị dâu bỗng nhiên bật khóc. Chị nói thương em trai bên nhà mẹ đẻ còn đang ở quê, sống trong căn nhà rách nát, Tết nhất cũng chẳng có nổi vài món ngon mà ăn. Sau đó chị quay sang nhìn tôi: “Diêu Diêu, em rộng lượng một chút, mua cho em trai chị một căn nhà đi! Em chẳng phải đang mở công ty sao?” Cả nhà cứ tưởng chị uống say nói bậy. Ai ngờ mùng 3 Tết, chị lại dẫn em trai và nguyên nhà mẹ đẻ tới. Nói là muốn tôi dẫn họ đi xem nhà. “Tiền của em là tiền của nhà, mà tiền của nhà cũng là tiền của chị. Chị lấy tiền của mình để mua nhà cho em trai thì có gì sai?” Tôi cười, “Thế à? Chị thử lấy xem? Lấy nhiểu một chút nhé.”

Có Thù Phải Báo

Có Thù Phải Báo Bạch nguyệt quang của chồng tôi đột nhiên phát bệnh trầm cảm và nhảy lầu. Trong cơn thịnh nộ, anh ta đưa tôi người đang mang thai tám tháng đến trước một chiếc máy nhảy lầu và ra lệnh cho thuộc hạ trói chặt tôi lên đó. “Nếu không phải do cô cố tình kích động Tiểu Lê, sao cô ấy lại phát bệnh trầm cảm mà nhảy lầu?” Tôi mắc chứng sợ độ cao, nước mắt giàn giụa nhận sai, cầu xin anh ta tha thứ, đồng thời hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Tô Lê nữa. Nhưng anh ta chỉ lạnh lùng lắc đầu. “Thư Uyển, vì đứa bé, tôi sẽ không ly hôn với cô.” “Nhưng nỗi đau cô gây ra cho Tiểu Lê, tôi muốn cô trả lại gấp trăm, gấp nghìn lần!” Anh ta ra lệnh cài đặt thời gian vận hành của máy trong một giờ, sau đó quay lưng bỏ đi. Khi máy không ngừng nâng lên, tôi sợ hãi đến mức giãy giụa, gào khóc thảm thiết. Khoảnh khắc cơ thể mất trọng lực, một dòng chất lỏng nóng hổi trào ra khỏi cơ thể tôi. Ba ngày sau, anh ta mới nhớ ra tôi vẫn còn bị treo lơ lửng trên chiếc máy nhảy lầu. “Thư Uyển, Tiểu Lê không sao rồi. Chỉ cần bây giờ cô quỳ xuống xin lỗi cô ấy, tôi sẽ thả cô xuống.” Anh ta không biết rằng, trên chiếc máy nhảy lầu đó, máu đã chảy thành sông từ lâu. Đứa con mà anh ta từng mong chờ cũng đã bị hất ra ngoài, hóa thành một vũng thịt nát…