Vả Mặt

Chước Như

Chước Như Sau khi bị cha mẹ bán đi, ta theo hầu công chúa. Nàng đến từ một thế giới khác, lòng mang cả thiên cả, nói rằng muốn dẫn ta đến Đại Đồng, sáng lập một đất nước không còn thiếu ăn thiếu mặc. Nhưng không ngờ, khi ta hoàn thành nhiệm vụ trở về triều, công chúa lại đưa cho ta một chén rượu độc. Nàng ta phong bế nội lực của ta, để thuộc hạ hủy đi đan điền của ta. Sau đó, nàng ta nổi lửa, thiêu rụi tất cả. Ta vật vã trong biển lửa, đau đớn khôn cùng. Trong mắt nàng ta, chỉ còn có tình lang kia mà thôi.

Giao Nhân

Giao Nhân Người hầu dâng lên một giao nhân, nói rằng loài này có thể khóc ra ngọc trai. Ta cầm roi ngựa đặt lên cằm hắn, ánh mắt đối diện với một khuôn mặt đầy ngạo mạn và cố chấp. “Ngươi đừng mơ lấy được nước mắt của ta.” “Ồ? Thật vậy sao?” Sau một trận roi phạt, trên thân thể trắng nõn của hắn xuất hiện vô số dấu vết đỏ. Ta ra tay rất có chừng mực, không làm rách da hay chảy máu, chỉ khiến da thịt sưng đỏ. Thân thể cơ bắp săn chắc như ngọc, những vết đỏ như nứt vỡ, đẹp đến lạ kỳ. Hắn cắn răng chịu đựng, quả thật không rơi một giọt nước mắt nào. Sau đó, ta dùng tay dò vào nơi dưới lớp vảy cá của hắn, một chỗ nhạy cảm, nóng bỏng và ẩm ướt không thể không mở ra, để ta thăm dò. “Đừng… xin ngươi…” Chớp mắt, những giọt lệ như mưa, rơi xuống không ngừng.

Hoán Mệnh

Hoán Mệnh Bạn cùng phòng là nữ chính tiểu thuyết, bình thường, giàu có, khỏe mạnh. Tôi là bạch nguyệt quang của nam chính, xinh đẹp, nghèo khó, đoản mệnh. Sau khi kết nối với hệ thống trao đổi, bạn cùng phòng chọn đổi cuộc đời với tôi. “Lần này, A Ngôn sẽ yêu tôi trước.” Nhìn gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt của cô ấy, tôi từ từ bật cười. Cô ấy hoàn toàn không biết, tôi đã ghen tị với cuộc sống của cô ấy từ rất lâu rồi.  

Dao Nương

Dao Nương Phụ thân ta là Ngự sử đương triều, coi trọng thanh danh của mình nhất, mà ta là phụ thân ta cùng kỹ nữ thanh lâu sinh ra, cho nên ta cùng mẫu thân là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời phụ thân ta, hận không thể diệt trừ càng sớm càng tốt.

Thời Nghi

Thời Nghi Đúng vào nhiều năm sau, lúc Kiều U mang khuôn mặt có ba phần giống tôi xuất hiện bên cạnh chồng tôi. Tôi đã biết. Đứa con gái của con giáp thứ mười ba năm đó, định dùng thủ đoạn khi ấy của mẹ ả, đối phó với tôi. Nhưng sao tôi có thể để ả như ý cho được. Cùng ngày hôm ấy, tôi bỏ lại cho Thẩm Lương Châu một tờ giấy ly hôn, yêu cầu phân nửa tài sản, rời sân trước hạn. Không chơi nữa.

Mơ Tưởng Trong Ảo Mộng

Mơ Tưởng Trong Ảo Mộng Trước khi ra trận, tiểu tướng quân mượn rượu làm càn, cướp đi lần đầu của ta. Ba ngày ba đêm điên cuồng, hắn cắn lấy cổ ta, nghiến răng hứa hẹn: “Sinh cho ta một đứa con, vị trí chính thê là của nàng.” Thế nhưng khi hắn khải hoàn trở về, trong lòng lại ôm theo đại tỷ năm xưa bỏ trốn khỏi hôn sự. Nàng ta nép vào ngực hắn, đuôi mắt hoe đỏ: “Đêm đó tướng quân chỉ là tạm thời mượn muội muội để giải quyết gấp… người đính hôn vốn dĩ là thiếp…” Tiểu tướng quân đau lòng không thôi, nhíu mày dỗ dành: “Cho nàng ta một cái danh thiếp thất là được, vị trí chính thê của bản tướng quân chỉ có nàng xứng.” Ta như sét đánh ngang tai, trong khoảnh khắc liền tỉnh ngộ. Phải rồi, trách ta, vọng tưởng với vầng trăng nơi trời cao. Cúi đầu vuốt ve bụng đã nhô lên lờ mờ, ta xoay người rời khỏi kinh thành. Năm năm sau gặp lại, ta dắt theo một bé con nhỏ xíu. Cả đời ngông cuồng phóng túng như tiểu tướng quân lại đỏ hoe mắt, không dám bước lên nửa bước. Không lẽ… hắn tưởng con gái ta là con hắn?

Mệnh Cách Tỳ Hưu 1: Tráo Đổi Lúc Nhỏ

Mệnh Cách Tỳ Hưu 1: Tráo Đổi Lúc Nhỏ Sau khi thiên kim thật trở về nhà, tôi bị bố mẹ hào môn và bảy người anh trai đuổi ra khỏi nhà. Tôi dựng sạp bói toán ở chợ đêm. Thiên kim thật đá đổ sạp bói của tôi, còn hùng hổ tuyên bố sẽ dùng tiền đè chết tôi. Cô ta không biết, tôi mang mệnh cách Tỳ Hưu. “Nhà các người sắp phá sản rồi.” Lời tôi nói ứng nghiệm. Bảy người anh trai đuổi theo xin lỗi: “Em gái, xin em hãy giúp nhà họ Diệp chúng ta vực dậy!”

Bạn Trai Keo Kiệt

Bạn Trai Keo Kiệt 【Bạn trai bắt tôi nộp một triệu tiền tiết kiệm】 Sau khi biết tôi có một triệu trong tài khoản, hắn bắt tôi nộp hết cho hắn. “Hồi giờ không phải tại tôi hay mua đồ cho em thì em làm gì tiết kiệm được từng đó? Phải hơn nửa số tiền này là công tôi rồi, đáng ra phải tính là tài sản chung của hai đứa.” Chưa dừng lại ở đó, hắn còn đòi tôi phải chuyển toàn bộ lương hàng tháng vào tài khoản của hắn, rồi giả vờ hào phóng cho tôi một cái “thẻ người thân” với hạn mức 1.500 tệ. Mỗi tháng chi tiêu sinh hoạt của tôi đều phải gói gọn trong 1.500 tệ đó. Nghe thì có vẻ cao thượng: “Anh giữ tiền giúp em, sợ em tiêu hoang.” Tôi gật đầu đồng ý, ngay tối đó xài sạch 1.500 tệ trong thẻ, rồi chặn hắn luôn. Trước khi chia tay mà còn kịp ăn một bữa tối xịn giá 1.500 tệ, cũng đáng.

Ăn Tết Ở Nhà Ai

Ăn Tết Ở Nhà Ai Trước khi cưới, tôi và chồng đã thống nhất, mỗi năm ăn Tết sẽ dành cho một bên gia đình. Nhưng đến năm thứ hai, anh ta đã đổi ý: “Tết nhất mà vợ không về nhà, bố mẹ tôi biết giấu mặt vào đâu?” Anh ta chắc chắn rằng vào sát Tết, tôi không thể mua được vé tàu về, lại còn nghĩ tôi không có bằng lái, ngay cả chiếc xe cưới của mình cũng không tự lái nổi. Nhưng sai lầm lớn nhất của anh ta là cho rằng tôi là một người phụ nữ cô đơn, không chỗ dựa, không thể phản kháng. Cho đến khi tôi đập vỡ căn nhà tân hôn, bế con lên chiếc xe do bố tôi chuẩn bị, có lẽ lúc đó anh ta mới hiểu thế nào là sự kiên định của con gái một.

Đứa Con “Thần Đồng”

Đứa Con “Thần Đồng” Con trai tôi là một “thiên tài”. Còn chồng tôi, một học giả tài ba, rất đắc ý, luôn khoe khoang rằng con trai được thừa hưởng gen của mình. Một ngày nọ, trong bữa ăn, con trai bất ngờ nói chuyện với chồng tôi bằng một số từ tiếng Đức vừa mới học. Con trai nói: “Mom ist zu dumm, ich hasse sie.” (Mẹ quá ng/u ng//ốc, con gh//ét mẹ.) Chồng tôi thản nhiên đáp: “Ihre einzige Funktion ist es, uns zu dienen, Zum Glück hast du minderwertigen Gene geerbt.” (Chức năng duy nhất của mẹ con là phục vụ chúng ta, may mà con không thừa hưởng gen kém chất lượng của bà ấy.) Tôi đặt bát đũa xuống, nhìn hai cha con trước mặt đang lén nhìn nhau và cười mỉm. Khoảnh khắc đó, tôi chợt cảm thấy trống rỗng.

Ngày Em Lên Xe Hoa

Ngày Em Lên Xe Hoa Ngày Lục Nghiễn đính hôn, hắn cố tình sai mấy tên côn đồ đến quấy rối tôi. Đến khi làm xong biên bản ở đồn cảnh sát trở về, trời đã tối đen. Vừa đặt chân tới cửa nhà, tôi đã nghe có người hỏi tôi đi đâu rồi. Lục Nghiễn cười nhạt: “Anh sợ cô ấy đến gây chuyện, nên để cô ấy ở đồn cảnh sát uống trà cả ngày. Chờ cô ấy về thì mọi chuyện cũng đã an bài xong xuôi rồi.” Tôi đứng ngoài cửa, khẽ lắc đầu, cười cay đắng. Xoá sạch toàn bộ liên lạc với Lục Nghiễn, xoay người lên máy bay đi nước ngoài. Tối hôm đó, nghe nói Lục Nghiễn không tìm được tôi, người vốn luôn bình tĩnh ấy lại nổi điên một cách hiếm thấy. Mắt hắn đỏ hoe, thì thầm: “Nhất định là cô ấy ghen tuông thôi, cố tình giận dỗi với mình. Đợi hết giận rồi sẽ quay về, nhất định là vậy.” Nhưng hắn không biết, tôi không phải vì giận dỗi mà bỏ đi, mà là thực sự không cần hắn nữa. Ngày Lục Nghiễn đính hôn, hắn cố tình sai mấy tên côn đồ đến quấy rối tôi. Đến khi làm xong biên bản ở đồn cảnh sát trở về, trời đã tối đen. Vừa đặt chân tới cửa nhà, tôi đã nghe có người hỏi tôi đi đâu rồi. Lục Nghiễn cười nhạt: “Anh sợ cô ấy đến gây chuyện, nên để cô ấy ở đồn cảnh sát uống trà cả ngày. Chờ cô ấy về thì mọi chuyện cũng đã an bài xong xuôi rồi.” Tôi đứng ngoài cửa, khẽ lắc đầu, cười cay đắng. Xoá sạch toàn bộ liên lạc với Lục Nghiễn, xoay người lên máy bay đi nước ngoài. Tối hôm đó, nghe nói Lục Nghiễn không tìm được tôi, người vốn luôn bình tĩnh ấy lại nổi điên một cách hiếm thấy. Mắt hắn đỏ hoe, thì thầm: “Nhất định là cô ấy ghen tuông thôi, cố tình giận dỗi với mình. Đợi hết giận rồi sẽ quay về, nhất định là vậy.” Nhưng hắn không biết, tôi không phải vì giận dỗi mà bỏ đi, mà là thực sự không cần hắn nữa.

Tôi Bị Bệnh Chỉ Nhớ Mặt Tra Nam

Tôi Bị Bệnh Chỉ Nhớ Mặt Tra Nam Năm thứ ba mắc chứng mù mặt, tôi chỉ có thể nhớ được khuôn mặt của Cố Tuần. Sau một trận chiến tranh lạnh, anh đã đẩy tôi vào đám đông ở nơi công cộng. “Ngoan, tìm được anh thì mới có thể cùng anh về nhà.” Tôi nhận hết đùa cợt, cuối cùng cũng tìm được khuôn mặt của anh trong đám đông. Tôi thấp giọng cầu xin: “Em nhất định sẽ nghe lời, đừng bỏ em lại được không?” Anh ôm tôi, nhẹ nhàng khen ngợi: “A Dư, em làm tốt lắm.” Sau một đêm ân ái, tôi khoác tay anh bước ra khỏi khách sạn. Nhưng lại đụng phải một Cố Tuần khác đứng đối diện, gần như phát điên hét lên: “Tang Dư, lập tức xuống khỏi người anh trai tôi!” Lúc đó tôi mới biết, người đàn ông đêm qua. Là anh trai sinh đôi vừa mới trở về nước của Cố Tuần. *Hội chứng quên mặt (hay còn được gọi là prosopagnosia) là một hội chứng liên quan đến rối loạn não bộ khiến người mắc không thể nhận dạng hay phân biệt khuôn mặt mà mình nhìn thấy.

Xin Đừng Đổ Lỗi Lên Một Đứa Trẻ

Xin Đừng Đổ Lỗi Lên Một Đứa Trẻ Ngày kết hôn, mẹ tôi đưa cho tôi một ly nước, tôi uống xong thì đau bụng dữ dội. Khi tôi từ nhà vệ sinh đi ra, em gái sinh đôi đã thay tôi kết hôn. Mẹ tôi: “Em gái con khổ quá, chỉ có gả vào nhà giàu mới có tiền chữa bệnh.” Tôi hết sức ấm ức đòi 500 ngàn nhân dân tệ, cắt đứt quan hệ với gia đình. Trong lòng lại cực kỳ hào hứng, bởi vì người đàn ông đó không cưới tôi vì tình yêu.   Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘

Khương Thời

Khương Thời  Lúc tôi gặp tai nạn xe cộ nằm viện, con gái riêng Chu Mẫn của chồng kéo tay mẹ con bé đứng trên đầu giường tôi. “Bà phù thủy, sau khi bà chết đi, tôi sẽ để cha mẹ tôi kết hôn lại, ở nhà của bà, đánh con bà.” Dưới sự kích thích của con bé, một hơi của tôi không lên được, nghẹn chết. Lúc mở mắt ra một lần nữa, tôi lại quay về lúc vừa kết hôn với cha con bé. Chu Thanh Nhạc kéo Chu Mẫn rụt rè chỉ vào người tôi nói: “Đây là mẹ mới của con, mau gọi mẹ đi.” Tôi nhanh chóng ngăn cản: “Đừng đừng đừng, vẫn là gọi dì đi, mẹ cũng không thể tùy tiện gọi bậy.”  

Mẹ Ơi, Con Không Còn Là Cây ATM Nữa

Mẹ Ơi, Con Không Còn Là Cây ATM Nữa Khi thi đại học, tôi bị bạn học tố cáo gian lận. Giám thị phát hiện một mẩu giấy nhỏ giấu trong ống quần của tôi. Tôi bị đuổi khỏi phòng thi, bài làm bị hủy bỏ. Ngay cả suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa – Bắc Đại cũng bị dân mạng đặt nghi vấn. Dưới áp lực dư luận, kết quả tuyển thẳng của tôi bị hủy bỏ. Mẹ tôi, biết tôi không còn trường nào để vào, liền bán tôi cho một lão già thô lỗ ở làng bên để đổi lấy sính lễ. Tôi bị lão ta hành hạ đến chết. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi quay lại một tuần trước kỳ thi đại học. “Bây giờ bắt đầu phát thẻ dự thi.” Giọng của giáo viên chủ nhiệm kéo tôi về khỏi cơn ác mộng của kiếp trước. Lòng bàn tay tôi toát mồ hôi lạnh. Nỗi tuyệt vọng và nhục nhã của kiếp trước như lưỡi dao cắm sâu vào tim tôi. “Chiêu Đệ, cậu thi ở phòng nào thế?” Một giọng nói ngọt đến mức khiến người ta phát ngấy vang lên bên tai tôi. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt giả tạo đầy quen thuộc của Lưu Thanh Thanh. Nụ cười của cô ta ngây thơ, vô hại. Nhưng bên trong lại lạnh lẽo như rắn độc.

Sau Khi Hoán Đổi Linh Hồn Với Vợ, Tôi Hối Hận Rồi

Sau Khi Hoán Đổi Linh Hồn Với Vợ, Tôi Hối Hận Rồi Vợ tôi là một bà vợ lười biếng, hay mè nheo, vô tích sự. Chẳng làm gì ở nhà, chỉ biết vòi tiền, tính khí thất thường, ăn mặc lôi thôi. Nếu không vì còn trông cậy cô ta đẻ cho tôi một đứa con trai, tôi đã đá cô ta từ lâu. May mắn thay, ông trời có mắt— Để tôi và cô ta hoán đổi linh hồn. Cười chết mất, làm phụ nữ sướng thế cơ mà! Tôi quyết định sẽ làm phụ nữ cả đời! …Nhưng rất nhanh, tôi hối hận rồi.

Ai Giàu Qua Tôi

Ai Giàu Qua Tôi Tôi là con gái độc nhất của nhà tài phiệt giàu nhất Giang Châu. Vì muốn trải nghiệm sự gian khổ của cuộc sống, tôi giấu tên đổi họ, lặng lẽ vào giới giải trí làm diễn viên quần chúng. Vì muốn nếm trải nỗi đau của tình yêu, tôi đã chọn hẹn hò với một anh chàng đẹp trai nghèo rớt mồng tơi. Giang Hoài nói, anh muốn nổi tiếng, muốn kiếm tiền, rồi mua nhà, mua xe, sắm ba món sính lễ cưới tôi. Thế là, khi tôi âm thầm đốt tiền bắn tên lửa giúp anh ta leo lên ngôi Ảnh đế— Anh ta lại quay sang chế nhạo tôi, con nhỏ diễn viên quèn hạng mười tám, không cha không mẹ không chống lưng, không xứng với một Ảnh đế như anh ta? Trời má ơi! Đây chính là truyền thuyết “vừa lên bờ đã rút kiếm, chém ngay người tình” sao?

Bạn Cùng Phòng Là Blogger

Bạn Cùng Phòng Là Blogger  Bạn cùng phòng ký túc xá nghiên cứu sinh là một blogger về mẹ và bé. Vừa mới chuyển vào ký túc xá, cô ta đã tuyên bố sẽ mang theo đứa con trai 6 tháng tuổi đến sống cùng, và còn đưa cho mỗi người chúng tôi một tờ quy định về việc chăm sóc em bé. Trên đó viết chi tiết: 1. Pha sữa bột mỗi ba giờ một lần, dùng nước nóng 70 độ sau đó làm nguội xuống 45-50 độ rồi mới cho bé uống. 2. Thức ăn dặm của bé sẽ do ba người thay phiên nhau làm, phải được mẹ kiểm tra trước khi cho bé ăn. 3. Luôn nhớ thay tã cho bé. Phía sau còn có một đống yêu cầu, tổng cộng ba mươi điều. Chúng tôi vừa tức vừa buồn cười, liền đăng lên mạng, để các fan của cô ta đến chăm sóc đứa bé.

Cô Chủ Quán Bánh Bao Và Nữ Chủ Căng-tin

Tôi đã bán đồ ăn sáng ở cổng bệnh viện suốt ba năm. Bánh bao rau năm hào, cháo hai hào lại còn cho ăn thêm thoải mái. Hôm đó, có người vu oan tôi dùng bánh bao đông lạnh sẵn để lừa gạt mọi người. Khách đứng quanh cũng hùa theo chỉ trích: “Ngày nào chúng tôi cũng ăn bánh bao nhà bà, bà làm vậy không phải hại người sao?” “Kiếm tiền thất đức thế này, cả nhà bà sớm chết hết cho rồi!” Họ càng nói càng kích động, cuối cùng lao vào đập nát cả quầy hàng của tôi. Được thôi, đã không ăn bánh bao năm hào thì sau này đành ăn loại mười tệ vậy.

Chủ Mẫu Hạ Gia

Chủ Mẫu Hạ Gia  Mẫu thân đột nhiên thay đổi. Bà luôn bảo ta phải nhẫn nhịn nhưng hôm nay khi đích tỷ làm gãy trâm cài, bà lại tát đích tỷ một cái thật mạnh. “Ta đã muốn tát cái mặt này từ lâu rồi.” “Cái thứ gì mà cũng dám ngang ngược trước mặt ta.” Bà dịu dàng ôm lấy ta, trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm lạ lùng. “Ngoan, mẫu thân sẽ không để ai bắt nạt con nữa.” Bà không còn sợ tổ mẫu, không còn nhẫn nhịn cô mẫu. Mọi người đều nói mẫu thân bị điên nhưng ta lại thích bà như thế này hơn.