Vả Mặt

Anh Ở Bên Thanh Mai, Tôi Gả Cho Trúc Mã Trong lễ đính hôn, thanh mai trúc mã của Thiệu Thần gọi điện nói cô ta sợ bóng tối.Anh bỏ lại tôi một mình, vội vã đến bên cô ta.Sau đó tôi hỏi anh một lời giải thích, anh chỉ nói:“Nghiên Nghiên nhút nhát lại sợ người lạ, cô ấy không thể rời xa anh.”Tôi không dây dưa thêm, xé váy cưới, hủy hôn lễ, chấp nhận cuộc hôn nhân liên kết gia tộc.Nửa tháng sau, Thiệu Thần nhìn thấy ảnh cưới của tôi và Tổng giám đốc Tống tại tiệm áo cưới, sắc mặt anh tái xanh.Anh đuổi đến nhà tổ, chất vấn tôi trong lòng Tống Thiếu Hoài vì sao lật mặt như trở bàn tay.Tống Cẩm Trạch mỉm cười, xoắn lấy lọn tóc tôi:“Anh chồng cũ gấp gì thế? Anh chọn ở bên thanh mai, thì cô ấy cũng có thể gả cho trúc mã mà.”

Chồng Nhường Cho Tiểu Tam, Tôi Nắm Giữ Tiền Tài Dẫn con trai và con dâu tương lai đi mua ba món trang sức vàng, tôi vô tình bắt gặp chồng mình đang ngoại tình.Lão già năm mươi tuổi ấy, vậy mà còn mặt mũi nào ôm hôn nồng nhiệt với một cô gái trẻ trung giữa phố.Không chỉ vậy, hai người còn đã có kết tinh tình yêu.Con trai tôi giận đến mức muốn xông lên, đánh cho cặp đôi chó má kia một trận.Nhưng tôi nhanh chóng giữ nó lại.“Làm người phải giữ bình tĩnh. Bố con ngoại tình thì cứ để ông ta đi, mình chỉ cần tiêu tiền của ông ta là được!”“Con không tiêu, sớm muộn gì cũng có người khác tiêu hộ!”Nói rồi, tôi vui vẻ bước vào cửa hàng trang sức, một hơi tiêu gần mười vạn.Con trai và con dâu tương lai thì cứ tưởng tôi tức đến mức mất hết lý trí.Nhưng bọn nó đâu biết rằng…Lão già kia thực ra chẳng còn nhảy nhót được bao lâu nữa đâu.

Chia tay đi, càng sớm càng tốt! Vị hôn phu ngoại tình, tôi muốn hủy hôn.Nhưng mẹ tôi lại ra sức ngăn cản, chỉ vì nhà anh ta đã đưa sính lễ 8 vạn 8.Bà nói rằng em trai tôi sắp kết hôn, cần số tiền sính lễ này để cưới vợ.Bà bảo tôi vì tương lai của em trai, hãy nhẫn nhịn một chút.Để ép tôi nghe theo, bà còn dọa nếu tôi dám hủy hôn, bà sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với tôi.Tôi dứt khoát đồng ý.Về sau, khi bà già yếu bệnh tật, em trai tôi không chịu chăm sóc, bà mới nhớ ra mình còn có một đứa con gái, muốn tôi quay về chăm bà.Tôi bật cười: “Không đi, bảo bà ấy nhịn một chút đi.”

Thiên Kim Thất Sủng Một ngày trước sinh nhật thứ 18, anh trai dẫn về một cô gái, nói với tôi: “ Trình Nguyệt, em vốn không phải con gái ruột nhà họ Trình, Ngữ Thanh mới là con gái ruột nhà họ”. Tôi đứng trong phòng khách lớn như vậy, tiếng nói lạnh lùng ấy vang vọng trong đầu khiến tôi phải mất một phút mới định thần lại và hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh. Cô gái được anh trai tôi bảo vệ phía sau lưng rụt rè ngó đầu ra ngoài, lúng túng nhìn quanh ngôi biệt thự tráng lệ của nhà họ Trình, cũng là ngôi nhà mới của cô ấy, dè dặt nhưng thoáng chút ranh mãnh trên gương mặt. Còn tôi, nhìn thấy khuôn mặt cười bệnh hoạn của anh trai tôi, Trình Thần, trong lòng chỉ cảm thấy bơ vơ và lạc lõng vô cùng. Nếu tôi biết rằng mình chỉ đang ở trong một cuốn tiểu thuyết đầy tàn bạo, tất cả những điều này chỉ là giả thì tôi nhất định sẽ không buồn đến thế.

Vở Kịch Của Thiên Kim Thật! Khi người giàu nhất nói rằng tôi mới là thiên kim thật, mẹ nuôi cùng cả nhà đang ác ý đánh đập tôi. Tôi từ chối theo ông ấy về nhà. “Ba mẹ nuôi vì thiên vị em trai nên mới đánh con.” “Nếu các người cũng thiên vị em gái giả của con thì sao?” “Con không muốn bị đánh nữa.” Chỉ ba câu nói, sự áy náy của người giàu nhất đã lên đến đỉnh điểm. Tôi cười, vở kịch mà tôi chuẩn bị bấy lâu cuối cùng cũng sắp bắt đầu.

Cả Công Ty Giúp Tôi Thành Người Tình Của Chồng Thật Công ty tổ chức tiệc tất niên, thì tiểu tam của chồng tôi gọi điện tới khiêu khích. “Tôi đang ở Tam Á, cưỡi chồng chị bơi nè.” Vừa nghe thấy, sếp tôi lập tức quyết định đổi địa điểm tổ chức tiệc tất niên sang Tam Á. Chị đồng nghiệp bên phòng pháp chế lạnh lùng lên tiếng: “Năm năm hành nghề, chưa từng thua kiện.” Nhân sự Tiểu Trương giãn cơ tay: “Xin tự giới thiệu lại, tôi là quán quân võ thuật năm ngoái.” IT Tiểu Hứa phấn khích: “Nhớ dẫn tôi theo nhé, toàn bộ tin nhắn chat của chồng chị từ tám trăm năm trước, tôi đều có thể khôi phục lại rồi phát lên màn hình lớn!” Còn sếp tôi, anh ta siêu giàu. Một cái chân ba mươi triệu, hai cái chân năm mươi triệu. Anh ta định cho chồng tôi nếm thử cảm giác bị ngũ mã phanh thây đây mà—

Một Ngày Trước Khi Đăng Ký Kết Hôn, Vị Hôn Phu Mất Trí Nhớ Một ngày trước khi đi đăng ký kết hôn, Lâm Vũ đi làm liệu pháp sốc điện để xóa ký ức một năm. Trước khi lên bàn mổ, anh ta nhắn cho tôi một tin: “Anh muốn dùng một năm để thử thách tình cảm giữa chúng ta.” Lần gặp lại anh ta sau đó, cô thư ký trẻ đang ngồi trên đùi anh ta, nghiêng người đút rượu giao bôi. Anh em của Lâm Vũ vội vàng giải thích: “Anh ấy vẫn chưa hồi phục trí nhớ, cô đợi thêm chút nữa đi.” Lâm Vũ nhìn tôi, lạnh lùng hỏi: “Em là cô bạn gái suýt nữa kết hôn với tôi đấy à? Hơn một năm rồi còn chưa buông được sao?” “Chỉ cần em không quản chuyện riêng của tôi, tôi có thể cân nhắc cưới em.” Tôi bật cười: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi có con rồi.”

Mười Năm Lầm Lỡ Vì Yêu Quý Lâm Xuyên uống say trở về, kéo mạnh váy ngủ của tôi, đẩy tôi xuống giường và hôn cuồng nhiệt. Đã rất lâu rồi chúng tôi không còn gần gũi như vợ chồng. Từ khi công ty lên sàn, anh thậm chí còn hiếm khi về nhà. Đột nhiên lại nóng bỏng như thế, tôi có chút không chịu nổi. Nhưng ngay khi sắp chạm đến đỉnh điểm, anh ôm chặt lấy tôi, không kìm được mà gọi: “Man Man…” Đầu óc tôi như nổ tung. Anh cũng lập tức khựng lại. Anh xoay người xuống giường, ngồi quay lưng về phía tôi. Phòng ngủ không bật đèn, tối đen như mực. Quý Lâm Xuyên im lặng rất lâu, sau khi dụi tàn điếu thuốc cuối cùng, giọng trầm khàn vang lên: “Tô Hoàn, chúng ta ly hôn đi.” “Man Man không cần tiền của tôi, cô ấy chỉ muốn có một danh phận. Tôi phải cho cô ấy điều đó.”

Kẻ Phụ Bạc Không Xứng Đáng Có Được Tình Yêu Con trai vô tình mở một ngôi sao may mắn trên giá sách của chồng. Tôi cầm ngôi sao giúp con gấp lại nhưng lại phát hiện một dòng chữ thanh tú ở mặt sau. [Nụ hôn đêm giữa mùa hè năm mười tám tuổi, chỉ có ánh trăng và côn trùng chứng kiến, không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng nữa. Ngày 23 tháng 7 năm 2011.] Năm 2011, là năm thứ hai tôi với chồng ở bên nhau. Tôi run rẩy ngồi xổm xuống đất, lại mở một ngôi sao may mắn. [Món quà khai giảng tuyệt vời nhất năm mười chín tuổi, là có người trốn học đến bên tôi. Ngày 9 tháng 10 năm 2012.] Ngày Quốc khánh năm 2012, chồng nói nhà có chuyện, hoãn năm ngày mới trở lại trường. … [Niềm vui thầm kín nhất năm hai mươi bảy tuổi, là có người bỏ cô ấy ở phòng sinh, để cô ấy trở lại vòng tay tôi. Ngày 15 tháng 10 năm 2020.] Hôm đó là sinh nhật con trai, tôi sinh thường, chịu hai lần đau đớn mới sinh được con. Sau khi sinh bị băng huyết, trực tiếp được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Hóa ra, lúc đó chồng không thể thoát khỏi công việc, lại đang ở bên chủ nhân của ngôi sao may mắn này.

Phương Vân Cẩm Ngày đính hôn, em gái kế vì muốn cướp vị hôn phu của tôi, không ngần ngại phát đoạn clip giường chiếu của mình với anh ta lên màn hình lớn, chỉ để ép tôi chia tay. Tôi nhìn cô ta và người đàn ông đứng bên cạnh, khẽ nhếch môi: “Con gái riêng và thiếu gia giả, đúng là trời sinh một cặp.”

Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc Tôi xuyên không vào một câu chuyện ngôn tình ngọt sủng, trở thành nữ phụ độc ác. Là con gái ruột được đưa về nhà, tôi vừa mới trở về thì ba mẹ ruột đã nói với tôi: “Con phải nhường nhịn em gái một chút, nó đã không còn ba mẹ rồi.” Tôi cười lạnh. “Tôi không cần phải tha thứ cho họ, tôi muốn họ sống trong sự day dứt và hối hận. Cho đến khi chet cũng phải chịu đựng sự dày vò.” “Tôi sẽ chet vào lúc họ yêu thương tôi nhất, và xem họ đau đến xé lòng, như thế mới thú vị.” “Hahahaha!” Khi nói điều này, tôi cười thoải mái đầy ngạo mạn, trong mắt chỉ toàn là sự hả hê. Lấy đức trả oán ư, hừ, không bao giờ, cả đời này cũng không bao giờ có chuyện đó. Cô nhất định phải chịu đau khổ giống như tôi thì mới coi là lời xin lỗi. Vì sao? Vì sao người có được cái kết tốt đẹp lại không thể là tôi chứ?

Trò Chơi Ngược Tra Ta đã được trùng sinh. Kiếp trước, Bạch thị mà ta cưng chiều hết mực đã đẩy ta xuống dòng sông băng giá mà chết đuối. Chết thật uất ức, chết thật nhục nhã, chết thật không cam lòng. Ta được trùng sinh vào lúc nàng ta vừa mới trở thành quả phụ. Nàng khóc lóc tìm ta cầu cứu như kiếp trước: “Biểu ca, ta sợ, chàng ở bên ta được không?” Ta điên rồi mới ở bên nàng ta. Đồ nữ nhân lòng dạ rắn rết. Nàng ta và đám nhi nữ vô tâm của nàng đều đi chết hết đi. Ta sẽ nuôi dạy hài tử ruột thịt của ta thật tốt. Cố gắng hết sức để chúng có tương lai tốt đẹp. Nếu còn hồ đồ thì ta sễ tự tát cho mình hai cái! Thế nhưng, từ miệng nữ nhi của nàng, ta biết được một sự thật còn kinh khủng hơn.

Lời Tỏ Tình Muộn Màng Thời điểm tôi khốn cùng nhất, Hạ Vấn Tân đã cưới tôi. Mọi người đều đồn rằng anh chỉ cưới tôi để làm trái ý em gái tôi. Nhưng sau khi anh qua đời trong một tai nạn xe, anh lại để lại toàn bộ di sản cho tôi. Và một chiếc máy ghi âm. Nhẹ nhàng bật lên, giọng nói khàn khàn của anh vang lên — Anh nói: “Tống Đường Âm, em có thể thích anh một chút được không?” Nhiều năm sau, tôi mới dần hiểu được tình yêu mãnh liệt và vĩ đại mà anh che giấu dưới vẻ lạnh lùng, xa cách. Lần nữa mở mắt ra, tôi đã trùng sinh. Mẹ nuôi nắm tay tôi, dịu dàng nói: “A Âm, con đi thay em gái con ngồi tù có được không?”

Thiên Kim Trở Về Ta là thiên kim thật của Hầu phủ, vốn nên được sống trong nhung lụa, phú quý. Thế nhưng lại phải lưu lạc nơi thôn quê, cày ruộng suốt mười lăm năm trời. Mười lăm năm qua đi, đột nhiên có người xuất hiện nói rằng ta là nhị tiểu thư của Hầu phủ. Ta vốn chẳng muốn quay về cái Hầu phủ gì đó, nhưng người đến lại có thể chữa khỏi bệnh cho bà nội ta. Vậy nên, ta theo họ về kinh thành. Phụ thân hầu gia đối với ta hết mực cung kính chiều chuộng, mẫu thân phu nhân thì vừa hổ thẹn vừa ân cần chăm sóc. Vị ca ca có năm phần giống ta kia, hóa thân thành cuồng sủng muội muội. Chỉ có Thẩm Thư – kẻ thế thân ta làm nhị tiểu thư bao năm qua – lại đủ đường chèn ép ta. Nàng ta còn độc ác nguyền rủa: “Đều tại ngươi, cướp đi cha mẹ và ca ca của ta. Sao ngươi không chết đi!” Ta lập tức giáng cho nàng một cái tát. Cái đồ được nuông chiều sinh hư! Ngôi nhà này, vốn dĩ chỉ có thể là: có nàng thì không có ta, có ta thì không có nàng.

Tân Hôn Biến Thành Địa Ngục Bởi vì giá trị vũ lực quá cao, nên tôi tận 33 tuổi mới lấy được chồng. Ngay trong đêm tân hôn, cả nhà chồng đã nhào vô giật bộ đồ trang sức, xé rách quần áo của tôi, ép tôi đi giặt… quần lót cho ba chồng. “Cô dâu mới phải giặt đồ cũ cho nhà chồng, đây là phong tục ở quê chúng tôi đó.” “Không muốn giặt thì đưa tiền lì xì, mười vạn một cái quần lót.” Tổng cộng 16 cái, không hơn không kém. Vừa đúng bằng tiền hồi môn của tôi! Muốn thử độ phục tùng à? Tôi quay đầu nhìn chồng mới cưới. Anh ta liếc mắt một cái, cười như không cười: “Biết là em không muốn giặt rồi, vậy thì đưa tiền nhanh gọn đi. Vợ người ta cưới về ngày đầu tiên cũng phải đưa hết tiền hồi môn cho nhà chồng đó thôi.” Đù má nó chứ. Tôi không tin một trận đập không giải quyết được bọn họ. Nếu một trận không đủ, thì hai trận!

Bà Nội Siêu Phàm Đã Đến, Mau Tránh Ra! Trong nhóm cư dân, đột nhiên xuất hiện một thông báo xin xài ké mạng: 【Nhà tôi không đóng phí internet, vì không muốn để con nhỏ bị nghiện mạng, nhưng thỉnh thoảng cần dùng mạng để làm việc và giải trí. Vì vậy, mong các hàng xóm chia sẻ. 】 【Thời gian nhà tôi dùng mạng là từ 9 giờ đến 11 giờ tối. Trong khoảng thời gian này, đề nghị các hàng xóm chia sẻ không sử dụng mạng để tránh tốc độ bị chậm. 】 【Tôi sẽ kết bạn với các hàng xóm ở cùng tầng, mong mọi người nhanh chóng chấp nhận và gửi mật khẩu wifi cho tôi.】 Đây là do hộ 901 đăng lên. Còn nhà tôi là 903. Quả nhiên, anh ta đã gửi yêu cầu kết bạn với tôi. Tôi từ chối ngay và đáp lại:【Khi Nữ Oa nặn ra anh, có phải đã cho thêm một lớp da mặt không? Dày thật đấy.】

Nhi Tử Đã Chết Sống Lại Rồi Phu quân chiến tử sa trường, ta một mình chèo chống Uy Viễn Hầu phủ. Mời đại nho dạy nhi tử đọc sách, vì hắn cầu hôn thiên kim nhà danh giá làm thê. Nhi tử lại nói đã yêu nữ tử chốn thanh lâu, nhất định phải hòa ly với con dâu, nạp nữ tử thanh lâu vào cửa. Ta lấy cái chết ép buộc, nhi tử lại không tiếc giả chết, cũng muốn cùng nữ tử đó ở bên nhau. Đêm khuya thanh vắng, hắn phóng hỏa thiêu cháy Uy Viễn Hầu phủ, bỏ đi không ngoảnh lại. Toàn gia đều bỏ mạng trong biển lửa, còn có cả tôn nhi đáng thương của ta, chỉ còn một tháng nữa là ra đời. Khi mở mắt ra lần nữa, ta trở về đêm hắn phóng hỏa. Ta cười. Lần này, ta bảo tất cả mọi người cứ mặc hắn giả chết rời đi. Về sau, hắn lại quỳ dưới chân ta khóc lóc cầu xin: “Nương, con thật sự là nhi tử ruột của người mà!”

Người Phụ Nữ Điên Không Cần Thể Diện Vào ngày kỉ niệm tròn bảy năm ngày cưới, trong bảo tàng Tình yêu tan vỡ, tôi nhìn thấy bức ảnh chị kế của chồng. Bên dưới bức ảnh là chữ ký của anh ta: “Xin lỗi em, cả đời này anh chỉ có thể bảo vệ em dưới danh nghĩa người nhà.” Chồng tôi gửi tin nhắn đến: [Chị anh về nước rồi, chúng ta sẽ tổ chức kỷ niệm ngày cưới sau nhé.] Tôi nhìn dòng chữ ấy, chợt nở nụ cười. Cố Thừa Trạch, lúc kết hôn tôi đã nói mình là một người phụ nữ điên, anh thật sự không nên chọc giận tôi.

Hot Boy Và Chị Gái Yêu đương tình chị em được nửa năm, tôi đã tiêu gần 500 triệu cho cậu ta. Nhưng cậu ta chẳng bao giờ dẫn tôi ra mắt bạn bè, cũng giả vờ độc thân ở trên vòng bạn bè. Chỉ vì tôi lớn hơn cậu ta tám tuổi, cậu ta chê tôi già. Một ngày nọ, bạn trai quên tắt cuộc gọi. Tôi nghe thấy bạn cùng phòng là hot boy của cậu ta đang bình phẩm về tôi: “Lớn hơn tám tuổi, chó cũng không thèm yêu.” Tốt thôi, tôi ghi nhớ giọng điệu lạnh lùng đó. Sau này, vào một buổi chiều bình thường. Anh chàng hot boy chặn xe tôi lại, cầu xin tôi giúp đỡ. Tôi nói: “Giúp cậu cũng được, nhưng cậu phải làm chó trước đã.” Hot boy: ? Lúc này, hot boy ngây thơ vẫn chưa biết. Ngày hắn bị chị gái hành hạ, đã không còn xa.

Xuyên thành Lâm Đại Ngọc Xuyên không thành Lâm Đại Ngọc, mười năm sau ta bước vào Giả phủ. Giả Bảo Ngọc liền xông tới hỏi: “Muội muội có tên tự không?” Ta đáp: “Trận chiến tại miếu Sơn Thần, chắc hẳn người trong kinh thành đều đã biết đến danh tính của ta rồi.” “Thêm nữa, đừng gọi ta là muội muội, hãy gọi ta là Lâm Giáo Đầu.”