Vả Mặt
Đại Sư Tỷ Phản Kích Ta và đại sư huynh đang tu luyện thì tẩu hỏa nhập ma. Chỉ vì ta và đại sư huynh đang tu luyện hăng say thì tiểu sư muội vô tri vô giác xông vào, làm gián đoạn thi pháp. Nàng ta thấy ta và đại sư huynh thì vô cùng kinh ngạc, sau đó vô tội nói: “Đại sư tỷ, Thanh Thanh không nhìn thấy gì hết, Thanh Thanh không biết… Thanh Thanh thật sự không cố ý.” Trong mắt nàng ta đã óng ánh nước mắt: “Đại sư tỷ, ta đã quấy rầy chuyện tốt của tỷ và đại sư huynh. Tỷ… tỷ sẽ không trách ta chứ?” Mẹ kiếp, xuyên sách thì xuyên sách, lại còn làm thế thân cho loại trà xanh này, thật là xui xẻo. Đại sư huynh vội vàng che chở tiểu sư muội sau lưng: “A Lăng, ngươi đừng trách Thanh Thanh, nàng ấy chỉ là một tiểu nữ hài đơn thuần, lương thiện, yếu đuối, không thể tự lo cho bản thân mà thôi~ “Nếu thật sự muốn trách, thì cứ trách ta là được.” Ta đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, trực tiếp tung ra một chiêu Bình sa lạc nhạn, tiếp theo là một chiêu Hắc hổ đào tâm, rồi bổ sung thêm một chiêu Hầu tử Trộm đào. Đại sư huynh lập tức ngã xuống đất, co ro che lấy hạ thân, vô cùng đau đớn. Ta nhìn tiểu sư muội đang vô cùng kinh hãi, cười lạnh một tiếng, trực tiếp ra tay tát nàng ta hai mươi cái bạt tai. Ta móc kính sát tròng đỏ chót ra khỏi mắt, nhìn bọn hắn đang run lẩy bẩy nói: “Thật có lỗi, vừa mới tẩu hỏa nhập ma.”
Hoa Hồng Trên Đống Hoang Tàn Đến khu đại học thi cử. Bị một nam sinh nhét cho một tờ giấy ghi số điện thoại. Vốn định kể chuyện này cho chồng, nhưng vừa quay đầu đã nghe thấy bạn thân của chồng ồn ào nói: “Phó thiếu gia, vẫn là anh lợi hại. Vì một câu nói của Tiểu Tước mà anh thật sự cho người đi thử lòng vợ mình.” Phó Chính Thanh cười lười nhác: “Cô gái nhỏ thôi mà, dỗ cô ấy vui vẻ tí ấy mà.” Những người khác cũng cười ầm lên: “Lâm Tri Niệm yêu anh đến thế, chắc chắn sẽ từ chối thôi. Cô ấy còn giống như bà sơ ấy chứ, nội y chắc còn chẳng mặc trùng bộ.” Phó Chính Thanh không hề phản bác. Tôi khẽ cười lạnh, từ tốn mở thẳng tờ giấy ra. Và bấm số điện thoại trên đó.
Nữ Tướng Quân Ta vì cứu Thẩm Nam Phong mà bị hủy dung. Hắn bất đắc dĩ phải cưới ta. Đêm tân hôn, hắn trợn mắt giận dữ, quát ta: “Ngươi là ả đàn bà rắn rết xấu xí vô cùng! Tự biên tự diễn trò này, chẳng qua là muốn chia rẽ ta và Yến Nhi!” Người khắp kinh thành đều đồn ta vì muốn gả cho Thẩm tướng quân đang được nhiều người theo đuổi mà không từ thủ đoạn, làm mất hết thể diện của phủ Trấn quốc tướng quân. Mười năm phòng không gối chiếc, cho đến trước khi chết, ta chỉ nhận được một câu của hắn: “Nếu có kiếp sau, ta thà tàn phế cũng không cưới ngươi.” Từng chữ như dao đâm vào tim. Từng câu như máu chảy thành sông. Mở mắt lần nữa, ta đã trở về đêm hắn bị ám sát. Thẩm Nam Phong, lần này, mong hai người đàn cầm sắt hòa minh, bạc đầu giai lão.
Vị Khách Mời Đặc Biệt Trong Lễ Cưới Vào ngày cưới, bạn gái cũ của chồng bất ngờ xuất hiện, lên sân khấu hát tặng.“Cảm ơn anh đã đặc biệt mời em, để chứng kiến tình yêu của anh…”Chồng tôi xông lên, giật luôn micro:“Đừng có gào thét nữa, còn chẳng dễ nghe bằng tiếng ngáy của vợ tôi!”Tôi: Nghe em nói cảm ơn anh…
Lòng Tốt Đặt Sai Chỗ Bạn cùng phòng đại học mang thai ba tháng, bị tôi phát hiện. Cô ấy van xin tôi đừng nói với ai. Tôi mềm lòng, không chỉ giúp cô ấy giấu chuyện với bạn bè và thầy cô, mà còn tận tâm chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho cô ấy. Cho đến khi cô ấy sinh con trong nhà vệ sinh, rồi nhét đứa bé vào ống thoát nước, khiến đứa bé ngạt thở đến chết. Sợ bị phát hiện, cô ấy liền lên diễn đàn trường tung tin đồn nhảm rằng tôi sống buông thả. Mọi người đều tin rằng tôi vì mang thai, tinh thần suy sụp nên đã giết con mình. Tôi không thể biện minh, trong tuyệt vọng đã nhảy từ sân thượng xuống. Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về thời điểm bạn cùng phòng vừa mới mang thai. Tôi lập tức gọi cho cố vấn học tập.
Trả Giá Chồng tôi và mẹ chồng có mối quan hệ vô cùng thân thiết, thường xuyên ôm ấp trước mặt tôi. Trong thời gian chuẩn bị mang thai, tôi phát hiện dưới gối của anh ấy có một hộp thuốc. Thuốc tránh thai dành cho nữ giới. Không những vậy, tôi còn tình cờ biết được: anh ấy và mẹ chồng không hề có quan hệ huyết thống.
Trở Lại Lần Nữa 1963, giữa phố náo nhiệt, thủ trưởng bất ngờ bị phục kích. Chồng tôi – Trương Khiếu, đoàn trưởng phụ trách cảnh vệ – lại đang ở bệnh viện, túc trực bên cạnh thanh mai của anh sắp sinh con. Lần này, tôi không chạy đến tìm anh cầu cứu nữa. Tôi đứng chắn trước mặt thủ trưởng, bụng bầu căng tròn, lấy thân mình làm lá chắn đỡ đạn. Kiếp trước, tôi đã đến bệnh viện tìm anh. Anh vội vã bỏ mặc thanh mai để quay về cứu viện. Nhờ chiến công này, anh được thăng liền hai cấp. Nhưng Lâm Uyển Uyển lại sinh non, băng huyết mà chết. Khi nghe tin, anh chỉ thản nhiên nói: “Đó là số mệnh của cô ấy.” Cho đến khi tôi sắp lâm bồn, anh lại siết chặt cổ tôi, ép tôi uống thuốc độc để trả thù cho thanh mai. Tôi ôm bụng đau đớn, cầu xin anh tha cho đứa bé. Nhưng anh chỉ trừng mắt nhìn tôi, giọng lạnh lùng đầy căm phẫn: “Trong thành này đâu chỉ có mình tôi là đoàn trưởng, tại sao cô cứ phải tìm tôi? Cô ghen tị với Uyển Uyển nên mới cố tình ép tôi quay về, đúng không?” “Cô có biết không? Uyển Uyển chết vì mất máu quá nhiều. Nếu lúc đó tôi ở lại truyền máu cho cô ấy, chắc chắn cả mẹ lẫn con đều có thể giữ được.” “Tất cả đều là tại cô! Cô và cái thứ nghiệt chủng trong bụng phải đền mạng cho Uyển Uyển!” Cuối cùng, tôi trúng độc mà chết. Đứa con tôi mang thai mười tháng cũng hóa thành một vũng máu lạnh lẽo. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại ngày thủ trưởng bị tập kích…
Đừng Đùa Với Hàng Xóm Từ chuyến du lịch trở về, tôi phát hiện chỗ đỗ xe của mình bị chiếm mất. Chụp ảnh biển số xe đăng vào nhóm cư dân suốt hai mươi phút mà chẳng ai nhận. Tôi bực mình, lập tức gọi xe kéo đến kéo đi. Lúc này chủ xe mới hốt hoảng đuổi theo đòi lại. Tôi cười nhạt: “Vừa hay, tiện thể thanh toán luôn phí kéo xe nhé.”
Vả Mặt Em Họ Mất Nết Em họ bị vỡ hoàng thể, nhưng nhất quyết không chịu tới bệnh viện kiểm tra. “Nội soi âm đạo cái đầu dò đó bao nhiêu người dùng rồi, bẩn chết đi được, lỡ đâu bị lây HPV từ người khác thì sao?” Tôi đã giải thích đi giải thích lại về mức độ vệ sinh trong quy trình kiểm tra, còn nói cả những trường hợp tử vong do vỡ hoàng thể. Lúc đó cô ấy mới sợ, năn nỉ tôi đích thân kiểm tra cho. Tưởng đâu chuyện đến đây là xong, ai ngờ sau đó cô ấy ngoại tình. Không những bị lây HPV từ người tình, mà còn truyền sang cả chồng. Vậy mà cô ta lại nói: “Chắc lúc Giang Nhu kiểm tra cho tôi đã không thay bao đầu dò…” Em rể tôi vừa nhận kết quả dương tính liền xông vào nhà, rút dao chém tôi tới chết. Lần nữa mở mắt ra, em gái lại đang chê đầu dò âm đạo bẩn, sống chết không chịu đi kiểm tra. Lần này, tôi nghe theo cô ấy.
Hủy Hôn Trong Một Nốt Nhạc Hai tuần trước lễ cưới, Kỳ Niên từ nước ngoài về sau chuyến công tác, mang theo cả cô thanh mai trúc mã. “Anh à, chị Duyệt mà nổi giận thì sao?” Người bạn thân nhất của anh hỏi. Kỳ Niên quay đầu nhìn cô thanh mai rồi bật cười: “Tô Uyển Như ấy à? Đến tức giận cũng không biết, cô ấy giận gì được?” Anh không ngờ, tôi đã dùng lời đòi hủy hôn để làm loạn một trận. Không còn cách nào khác, Kỳ Niên đành tiễn cô thanh mai đi. Nhưng khi tôi cầm chìa khóa mở cửa căn hộ mới của hai đứa, lại phát hiện, người được tiễn đi ấy, đang ở trong chính căn nhà chuẩn bị làm phòng tân hôn của chúng tôi.
Chị Đây Không Cần, Xin Anh Tránh Ra Tiểu Thanh Mai bị chẩn đoán ung thư, Cố Thành vì cô ta mà bỏ rơi tôi ngay tại lễ đường. Mọi người đều khuyên tôi nên rộng lượng: “Cô ấy sắp chết rồi, cô đừng chấp nhặt với cô ấy nữa.” Sau này, tiểu Thanh Mai mang thai. Cố Thành muốn tôi nhận con của họ: “Đây là di nguyện của cô ấy, chẳng lẽ em không thể chấp nhận một đứa trẻ chưa chào đời sao?” Tôi cười lạnh: “Vậy cô ta còn muốn được sống chết bên anh, sao anh không đi chết cùng cô ta luôn đi?” Sau khi tôi và Cố Thành hủy hôn, kẻ thù không đội trời chung của anh ta đã công khai theo đuổi tôi. Cố Thành như muốn phát điên. Nhưng liên quan gì đến tôi, Cố Thành hay kẻ thù của anh ta, tốt nhất đừng dính dáng đến tôi nữa.
Tái Sinh Trong Hận Thù Thời điểm nhà giàu nhất đến cô nhi viện tìm tôi, vị thiên kim giả đang đứng trên sân thượng nói muốn tự tử. Tôi ra sức cứu cô ta, bản thân lại vô ý ngã xuống, liệt nửa người vĩnh viễn. Trước khi chết, tôi nghe được tiếng cô cười nói bên tai mình: “Vốn chỉ là màn kịch nhỏ, còn may mà chị lại tin.” Lần nữa mở mắt, tôi quay trở lại thời điểm mà cô ta muốn nhảy lầu. “Chị à, chị đã tìm được ba mẹ, mà em cái gì cũng không có, không bằng chết đi cho xong.” Tôi nhếch miệng cười, buông cánh tay đang giữ lấy cô ta ra. Tặng em gái món quà bị liệt suốt đời nhé. Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn đâu!
Bác Sĩ Đúng Nghĩa Chồng tôi lúc làm phẫu thuật ghép tim cho bệnh nhân, nhất quyết bắt cô thực tập sinh thanh mai của hắn làm bác sĩ phụ mổ. Chỉ vì tôi mắng cô ta một câu là không nên sơn móng tay khi phẫu thuật. Vậy mà hắn bỏ mặc bệnh nhân đang bị mổ banh ngực, chạy ra khỏi phòng mổ để dỗ dành con thanh mai đó. Tôi van xin hắn quay lại phẫu thuật cho bệnh nhân, hắn lại nói: “Oánh Oánh đang buồn, em đừng gây chuyện lúc này được không? Tạm dừng ca mổ đi, chuyện nhỏ như vậy sao so được với Oánh Oánh?” Cuối cùng bệnh nhân bị bỏ mặc trên giường suốt 40 phút, đau đớn đến chết. Về sau mới biết bệnh nhân đó là thị trưởng đức cao vọng trọng của thành phố tôi. Chồng tôi và con thanh mai của hắn lại còn đổ hết trách nhiệm vụ tai nạn y tế này lên đầu tôi: “Nếu không phải cô nổi điên trong phòng mổ, đuổi bọn tôi ra ngoài, thì thị trưởng sao có thể mất máu mà chết! Tất cả là lỗi của cô!” Cuối cùng, tôi trăm miệng cũng không cãi nổi, bị kết án tù chung thân, chết dần chết mòn trong ngục. Còn chồng tôi và con thanh mai của hắn thì bước vào lễ đường thành hôn. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày thị trưởng làm phẫu thuật ở bệnh viện chúng tôi.
Sau Khi Sống Lại Ta Quyết Định Buông Thả Bản Thân Kiếp trước ta chết một cách tủi nhục, sau khi sống lại ta quyết định buông thả bản thân, cái gì phu quân hài tử, đều đi gặp quỷ hết đi! Đời trước ta sống trong uất ức, chết cũng thật uất ức. Phu quân mà ta một lòng ái mộ ghét bỏ ta, ném ta vào Phật đường, không cho cơm nước, cũng không cho phép ta ngủ, muốn ta sống sờ sờ chịu chết. Hài tử mà ta vất vả nuôi lớn trở mặt không nhận ta, chỉ đợi ta chết để mẹ ruột của hắn thay ta làm chính thất. Trước khi ta chết, thân thể gầy gò như que củi, thậm chí ta phải cắn đầu ngón tay uống máu để giải cơn khát. Ta cứ ngỡ cái chết là sự giải thoát. Nhưng nào ngờ thứ nữ mà ta thật lòng thương yêu, sau khi ta chết còn đứng trước quan tài mà mắng ta chết thật tốt. Đời này ta sống lại, quyết định buông bỏ tất cả. Cái gì phu quân, hài tử, phụ đạo; Cái gì lấy phu làm trời, lấy tử làm trục. Đi chết đi! Ai yêu ai thì cứ mặc!
Kiêu Ngạo Vương Gia Tìm Vợ Ký Tiểu công tử của nhà huyện lệnh gia chết rồi, mọi người đều nói là nhi tử của ta giết. Chỉ bởi vì ta là quả phụ có tiếng xấu nhất mười dặm tám thôn, nhi tử của ta liền bị xem như kẻ sinh ra đã mang bản tính xấu xa. Đúng lúc An Thần Vương nam tuần, huyện lệnh áp giải nhi tử của ta lên công đường. Mong An Thần Vương chủ trì công đạo. “Thân mẫu hắn không biết giữ quy củ, mười năm trước từ kinh thành trở về bụng cũng đã lớn, mà chẳng nói được dã nam nhân nào là phụ thân đứa trẻ, người như vậy dạy ra nhi tử có thể là người tốt hay sao?!” Thị vệ bên cạnh An Thần Vương tát bay một chiếc răng của huyện lệnh. “To gan! Ngươi không thấy tiểu công tử này với vương gia của chúng ta giống như cùng một khuôn đúc ra sao?!”
Gai Tường Cản Lối Ngày thứ mười kể từ khi Ôn Hoài Tự cầu cưới ta, cuối cùng ta cũng gật đầu đồng ý. Hắn thâm tình tha thiết, hứa hẹn cùng ta một đời một kiếp một đôi. Thế nhưng, ngay trong đêm động phòng, hắn lại lên giường của thứ tỷ ta. Thứ tỷ dựa vào lòng Ôn Hoài Tự, khiêu khích mà nói: “Ta và Ôn lang đã sớm tư định chung thân, là ta bảo hắn cầu cưới ngươi, chỉ để ngươi nếm thử tư vị bị đùa bỡn!” Sau chuyện đó, phụ thân ta vậy mà lại gả thứ tỷ cho Ôn Hoài Tự làm bình thê. Thứ tỷ còn nhân lúc ta không đề phòng mà động tay động chân vào thức ăn, khiến ta khó sinh mà mất. Mẫu thân ta đau đớn đến cùng cực, vài ngày sau cũng đi theo ta. Mang theo mối hận ngút trời, ta trọng sinh về ngày đầu tiên khi Ôn Hoài Tự đến cầu thân.
Tro Cốt Mẹ Chồng Tôi mang tro cốt đến cho chồng cũ. Trong hũ tro ấy là mẹ anh ta. Trà xanh cố tình hất đổ hũ tro, tro bay tán loạn khắp nơi. Chồng cũ lại một lần nữa bênh vực cô ta: “Thanh Thanh vẫn còn nhỏ, em đừng so đo như thế…” Tôi đáp: “Tôi thì không chấp nhặt… chỉ không biết mẹ anh có chấp hay không thôi.”
Huyết Hận Vương Phi Ta là Trí vương phi, thế nhưng phu quân Trí vương lại đem lòng yêu một nữ tử bình dân. Hắn thậm chí còn giả chết để cùng nàng ta cao chạy xa bay. Đáng tiếc, cuộc sống nơi thôn dã quá mức khổ cực, bọn họ vì muốn quay về hưởng vinh hoa phú quý mà lập mưu đầu độc ta. Đời này trọng sinh trở lại, việc đầu tiên ta làm chính là lệnh cho người đóng đinh quan tài của Trí vương. Đã muốn ch.t đến vậy, vậy thì để hắn ch.t hẳn đi!
Tạ Quân Phỉ Ngày thứ hai sau khi một nữ ngôi sao nổi tiếng gặp tai nạn xe hơi qua đời, bố tôi đã đưa con gái riêng của ông ta về nhà và bảo tôi sống hòa thuận với cô ta. Thậm chí, ông ta còn nói với mẹ tôi rằng nên coi cô ta như con ruột, dù sao thì cô ta cũng vừa mất mẹ. Nhìn cô gái xinh đẹp đang nép sau lưng bố, tôi và mẹ nhìn nhau mỉm cười. Chúng tôi tất nhiên sẽ đối xử tốt với cô ta. Dù sao, mẹ của cô ta cũng chính là người mà chúng tôi thuê người hại chet mà.
Công Chúa Thật Trở Về Công chúa nói nàng thẳng tính. Trước ngày đại hôn vài hôm, ta bị giặc bắt cóc. Sau đó ta trở về bình an vô sự, để tránh rắc rối, gia đình ta đã đè chuyện này xuống. Ngày hôm sau, công chúa mở tiệc nhưng lại nhắc đến trước mặt mọi người: “Nghe nói Dương tỷ tỷ bị giặc bắt cóc bị thương, giờ đã khỏe hơn chưa?” Chưa đầy hai ngày, tin đồn lan truyền khắp nơi, Thái tử phi tương lai thất thân trước hôn lễ. Hôn sự bị hoãn lại, ta bị dìm chết để chứng minh trong sạch. Sau khi chết, ta nghe thấy công chúa khóc lóc ủy khuất: “Ta chỉ tốt bụng hỏi thăm sức khỏe của nàng, sao biết nàng lại nghĩ quẩn như vậy.” Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày công chúa mở tiệc. Lần này ta mang theo một người, đó là công chúa thật lưu lạc trong dân gian.