Vả Mặt

20 Viên Thuốc Ngủ Trong Đêm Trước Kỳ Thi Đại Học Đêm trước kỳ thi đại học, mẹ tôi bỗng cư xử khác hẳn mọi khi, mang đến cho tôi một ly sữa nóng. “Mẹ đặc biệt hâm nóng cho con đấy. Uống xong thì ngủ sớm nhé!” Tôi vừa định uống thì trước mắt đột nhiên hiện lên một loạt dòng chữ như trong phim. 【Bé cưng đừng uống!!! Trong đó có pha thuốc ngủ!】 【Bà mẹ này đúng là hết thuốc chữa, vì muốn cậu con trai xếp hạng hai được vẻ vang mà lại ra tay với cô em gái thiên tài. Những tận 20 viên, đủ để hạ gục cả một con bò đấy!】 Tay tôi khựng lại, nhẹ nhàng từ chối: “Mẹ ơi, con hơi no rồi, để anh uống đi ạ.” Mẹ tôi mỉm cười, nhưng giọng điệu lại không cho phép từ chối: “Không được, ngày mai thi đại học rồi, mẹ phải bồi bổ cho con một chút. Chỉ khi thấy con uống mẹ mới yên tâm.”

Đọa Tiên Ta theo A nương lên núi cắt cỏ heo, lúc trở về liền thấy trước cửa nhà nằm một thiếu niên tuấn tú, phong thái ung dung. Người ấy rõ ràng đang hôn mê bất tỉnh, nhưng ta lại nghe thấy giọng nói đầy kích động vang lên trong đầu. “Tiểu nha đầu này chính là người sở hữu thiên linh căn, tương lai sẽ phi thăng trở thành Phù Ngọc Nữ Đế!” “Chờ khi ngôi làng này bị hủy diệt, ngày mai ta sẽ đưa nàng bôn ba khắp chân trời góc bể.” “Thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, ta muốn nàng tự nguyện vì ta mà gác kiếm nấu canh.” Ta kinh nghi bất định, nhưng nào ngờ nửa đêm, trong làng quả thực bùng lên một trận hỏa hoạn kinh thiên động địa. Thiếu niên ôm lấy ta đang mê man vào lòng, cẩn thận khẽ đặt một nụ hôn nơi mi tâm. Khi ta hoàn hồn, thanh đoản đao nhỏ bằng bàn tay đã đâm sâu xuyên qua tim hắn. Nhìn cơ thể ấy tan biến trong lưỡi lửa cuồng bạo, ta khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt. “Không bao giờ gặp lại, kẻ công lược.”

Hè Sang Không Đợi Xuân Thu A tỷ ta là một độc y, có thể giải mọi loại độc trên đời. Phò mã bị trúng kịch độc ở phía dưới bụng, công chúa liền mời A tỷ vào kinh chữa trị. A tỷ đã cứu hắn khỏi tay thần chết, nhưng phò mã lại nói rằng A tỷ đã nhìn thấy thân thể của hắn. Để tỏ lòng trung thành với công chúa, hắn móc mắt A tỷ, chặt đứt đôi tay nàng. Sau đó, dùng một tấm chiếu cuốn lấy, ném nàng cho lũ chó hoang ăn thịt. Khi tin dữ về cái chết của A tỷ truyền về nhà, đại ca không nói một lời. Huynh lặng lẽ soi gương chải tóc, sau đó nắm tay ta đi thẳng vào kinh thành. Từ hôm đó, trong phủ công chúa xuất hiện một gã mã nô mới. Người này dáng dấp cực kỳ tuấn tú, lại am hiểu mị thuật. Công chúa nhìn đến ngây ngẩn, tuyên bố muốn bỏ phò mã.

Gai Nhọn Thế Gian Nữ streamer mà chồng tôi yêu thích tìm đến tôi, nói rằng cô ta thích chồng tôi và mong tôi thương xót cô ta. Thực sự, tôi đã thấy tội nghiệp cô ta, nên nhanh chóng phân chia tài sản với chồng và ly hôn, đồng thời tự tay giúp họ đăng ký kết hôn. Trong ngày cưới, tôi còn gửi tặng cô ta một món quà lớn: phát lên màn hình lớn giấy báo chẩn đoán ung thư dạ dày của chồng cũ.

Nghịch Lý Của Nạn Nhân Tòa nhà nghệ thuật bốc cháy lớn, rõ ràng tôi có thể tự mình thoát thân, nhưng lại bị người bạn diễn nam cưỡng ép bế kiểu công chúa. Hắn giả vờ như đang cứu tôi. Nhưng khi sắp thoát ra ngoài, hắn cố tình đẩy tôi xuống cầu thang, khiến cột sống tôi gãy, phải nằm liệt giường suốt đời. Sau đó, hắn còn khóc lóc trước ống kính phỏng vấn: “Tôi có lòng tốt muốn cứu cô ấy, nhưng chính cô ấy vùng vẫy nên mới xảy ra tai nạn.” “Chẳng lẽ bây giờ cứu người cũng là tội sao?” Chỉ như vậy, hắn từ kẻ gây hại trở thành nạn nhân, thu về hàng loạt sự thương cảm và thi đỗ vào trường đại học mơ ước. Còn tôi, bị mang tiếng là kẻ “vô ơn báo oán”, kéo lê cơ thể tàn tật, khó khăn bò lên tòa nhà cao tầng để tự tử. Nhưng khi mở mắt ra, tôi lại trở về ngày tòa nhà nghệ thuật bốc cháy. Lần này, tôi đã sớm hơn một bước đẩy hắn xuống cầu thang…

Tái Sinh Trong Hận Thù Thời điểm nhà giàu nhất đến cô nhi viện tìm tôi, vị thiên kim giả đang đứng trên sân thượng nói muốn tự tử. Tôi ra sức cứu cô ta, bản thân lại vô ý ngã xuống, liệt nửa người vĩnh viễn. Trước khi chết, tôi nghe được tiếng cô cười nói bên tai mình: “Vốn chỉ là màn kịch nhỏ, còn may mà chị lại tin.” Lần nữa mở mắt, tôi quay trở lại thời điểm mà cô ta muốn nhảy lầu. “Chị à, chị đã tìm được ba mẹ, mà em cái gì cũng không có, không bằng chết đi cho xong.” Tôi nhếch miệng cười, buông cánh tay đang giữ lấy cô ta ra. Tặng em gái món quà bị liệt suốt đời nhé. Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn đâu!

Sau Khi Đỗ Đại Học, Tôi Cắt Đứt Quan Hệ Với Bố Mẹ Mùa hè năm lớp 9, mẹ tôi để lại 1.000 tệ rồi dắt theo em trai rời đi. Sau đó, tôi được bà Vương nhà bên cạnh nhận nuôi, rồi đỗ đại học. Mẹ tôi lại tha thiết muốn đón tôi về. Tôi nhìn bà ta từ trên xuống dưới, lạnh nhạt cất lời: “Khoan đã, bác gái, bà là ai vậy?”

Hơi Ấm Gia Đình Hồi nhỏ, cả gia đình nhà tôi tự lái xe đi du lịch. Bố mẹ dẫn chị gái, em trai đi tham quan danh lam thắng cảnh, còn tôi bị bỏ quên trong xe bốn tiếng đồng hồ, suýt chết ngạt. “Ôi, chúng tôi quên mất con bé, cứ để con bé ở trong xe đợi chúng tôi là được.” Khi cảnh sát liên lạc với bố mẹ tôi, họ đã nói như vậy. Hai mươi năm sau, xảy ra động đất. Chị gái bế cháu trai, em trai dắt con chó của mình, bố tôi cầm sổ tiết kiệm với giấy tờ tùy thân. Cả nhà vội vã chạy trốn nhưng không ai nhớ đến mẹ tôi đang cảm lạnh ngất xỉu. Sau đó, mẹ tôi khóc gọi điện cho tôi. “Ôi, họ quên mất mẹ sao?” “Ngoan ngoãn ở nguyên chỗ đợi người khác đến tìm mẹ… hóa ra là không được sao?”

Bạn Cùng Bàn Quái Gở Năm lớp 11, tên côn đồ trường học Tôn Thiệu đã ấn đầu Vương Kỳ vào thùng nước bẩn. Tôi gọi bố tôi, lúc đó ông là chủ nhiệm của lớp. Ngay đó, bố tôi đá tung cửa phòng vệ sinh, túm lấy tên con trai kia rồi đuổi học cậu ta. Tôn Thiệu bỏ học, ra phố bán hàng rong, rồi bị một chiếc xe tải lớn đâm chết. Vài năm sau, Vương Kỳ viết một cuốn tiểu thuyết tự truyện. Hóa ra, Tôn Thiệu và cô ta là “nam ngược thân nữ, nữ ngược tâm nam” dây dưa tình cảm sâu đậm. Nhưng cuối cùng con gái của chủ nhiệm – Uất Liễu, đã phá hỏng tất cả. Cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, cô ta đăng giấy chứng tử của Tôn Thiệu lên Weibo, kèm theo dòng chú thích: [Uất Liễu, cô đã hủy hoại hạnh phúc cả đời tôi.] Những người hâm mộ cuồng nhiệt đã tìm ra thông tin của tôi, chém chết tôi ngay trên phố. Bố mẹ tôi vì mất con gái cũng như bị bạo lực mạng nên đã suy sụp tinh thần, buộc đá vào chân, ôm tro cốt của tôi, nắm tay nhau nhảy xuống sông. Tôi được tái sinh, trở về ngày phát hiện Vương Kỳ bị bắt nạt. Tiếng nức nở đau đớn lại vang lên trong nhà vệ sinh. Lần này, tôi quay đầu bỏ đi không thèm đoái hoài.

Tro Cốt Mẹ Chồng Tôi mang tro cốt đến cho chồng cũ. Trong hũ tro ấy là mẹ anh ta. Trà xanh cố tình hất đổ hũ tro, tro bay tán loạn khắp nơi. Chồng cũ lại một lần nữa bênh vực cô ta: “Thanh Thanh vẫn còn nhỏ, em đừng so đo như thế…” Tôi đáp: “Tôi thì không chấp nhặt… chỉ không biết mẹ anh có chấp hay không thôi.”

Quý Phi Tâm Cơ Ta là một Quý phi, có thể nghe thấy tiếng lòng của Hoàng đế. Kiếp trước, ta luôn làm theo những suy nghĩ trong lòng Hoàng đế, hết lòng thỏa mãn mọi mong muốn của hắn. Cứ ngỡ rằng như vậy sẽ được thăng quan tiến chức, thậm chí có thể lên ngôi Hoàng hậu. Nhưng kết quả, Hoàng đế lại là một tên đê tiện. Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hắn lại đi yêu một nữ tử làng chài bên ngoài cung. Bất chấp mọi lời dị nghị, hắn phong nàng ta làm Hoàng hậu. Còn sợ ta làm hại Hoàng hậu của hắn, hắn liền ban chết cho ta trước. Trọng sinh một lần nữa, khi nghe thấy tiếng lòng của hắn, ta liền đem mọi bí mật tiết lộ cho những kẻ đối đầu với ta. “Hoàng thượng vừa ăn vải liền bị nổi mẩn.” “Hoàng thượng dự định xử lý gia tộc ngươi.” “Hoàng thượng khen ngợi muội muội của ngươi không dứt lời.” An Phi và Thục Phi cả kinh thất sắc: “Tỷ tỷ, giờ phải làm sao đây? Xin tỷ mau nghĩ cách giúp chúng ta!”

Lấy Độc Trị Độc Khi đang thi, tôi chạy về nhà để nhìn ông nội lần cuối. Sau khi trở lại, giáo viên chủ nhiệm cầm bài thi khảo sát trên tay rồi nói với cả lớp: “Có người vì ích kỷ, không nghĩ đến danh dự tập thể, làm giảm điểm trung bình của cả lớp. “Đi thì có ích gì chứ? Người ch .t có sống lại được không? Vì một người đã ch .t mà làm ảnh hưởng đến lợi ích của người sống, thật đáng xấu hổ.”

Bác Sĩ Đúng Nghĩa Chồng tôi lúc làm phẫu thuật ghép tim cho bệnh nhân, nhất quyết bắt cô thực tập sinh thanh mai của hắn làm bác sĩ phụ mổ. Chỉ vì tôi mắng cô ta một câu là không nên sơn móng tay khi phẫu thuật. Vậy mà hắn bỏ mặc bệnh nhân đang bị mổ banh ngực, chạy ra khỏi phòng mổ để dỗ dành con thanh mai đó. Tôi van xin hắn quay lại phẫu thuật cho bệnh nhân, hắn lại nói: “Oánh Oánh đang buồn, em đừng gây chuyện lúc này được không? Tạm dừng ca mổ đi, chuyện nhỏ như vậy sao so được với Oánh Oánh?” Cuối cùng bệnh nhân bị bỏ mặc trên giường suốt 40 phút, đau đớn đến chết. Về sau mới biết bệnh nhân đó là thị trưởng đức cao vọng trọng của thành phố tôi. Chồng tôi và con thanh mai của hắn lại còn đổ hết trách nhiệm vụ tai nạn y tế này lên đầu tôi: “Nếu không phải cô nổi điên trong phòng mổ, đuổi bọn tôi ra ngoài, thì thị trưởng sao có thể mất máu mà chết! Tất cả là lỗi của cô!” Cuối cùng, tôi trăm miệng cũng không cãi nổi, bị kết án tù chung thân, chết dần chết mòn trong ngục. Còn chồng tôi và con thanh mai của hắn thì bước vào lễ đường thành hôn. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày thị trưởng làm phẫu thuật ở bệnh viện chúng tôi.

Làm Giả Hoá Thật Phu quân mất tích. Hộ vệ đến bẩm báo rằng phu quân đã bị bọn cướp tấn công, hiện tại không rõ tung tích. Mãi về sau ta mới biết, hóa ra hắn đã dẫn theo một nữ nhân trốn vào núi ẩn cư, sống những ngày tháng thần tiên quyến lữ . Khổ cho cả phủ phải lo lắng, thấp thỏm vì hắn. Nếu đã như vậy, ta nguyện thành toàn cho bọn họ. Ta công bố với bên ngoài rằng phu quân đã qua đời. Đợi đến khi hắn chán cảnh núi non, muốn quay về phủ, lại bị gác cổng đá một cái bay ra ngoài: “Đồ ăn mày từ đâu đến, cút ngay!”

Phu Quân, Ta Vung Đao Rồi Đấy Nhé Ta và phu quân hoán đổi thân thể, mới phát hiện hắn lén lút hạ thuốc tuyệt tử cho ta.Ta không khóc, cũng chẳng làm ầm lên.Chỉ lặng lẽ nhắm thẳng vào hạ thân, vung đao chém xuống.

Đòi Lại Của Hồi Môn, Tôi Khiến Nhà Chồng Con Gái Câm Nín! Chỉ vì tôi sinh hai đứa con gái, chồng cũ không chỉ nhục mạ tôi trước mặt người khác, mà còn cùng con gái và con rể tương lai liên thủ, cấm tôi tham dự lễ đính hôn của chính con gái mình. Thậm chí con bé còn nói thẳng: “Mẹ à, mọi người làm vậy cũng là vì nghĩ cho con. Mẹ không thể rộng lượng như ba con được sao?” Rộng lượng? Tôi bật cười vì quá tức. Thế là tôi lập tức lấy lại toàn bộ sính lễ đã chuẩn bị cho nó. “Được thôi! Từ nay coi như mẹ không còn là mẹ con nữa. Còn sính lễ… thì sang đòi ba con ấy!”

Đời Này Không Còn Nhường Nhịn Trong nhà có hai đứa con, nhưng chỉ có một suất đi học.Em gái tốt bụng nhường lại cho tôi, còn mình thì đi lấy con trai trưởng thôn.Mùa đông giá rét, tôi mặc chiếc áo cũ, đạp xe đến trường.Còn em gái lại khoác lên bộ váy cưới đỏ rực, được rước vào căn nhà hai tầng duy nhất trong làng.Tốt nghiệp cấp ba, tôi đi làm công nhân công trường kiếm tiền đóng học phí, em gái thì bụng to vượt mặt, vênh váo khoe khoang.“Chị à, học nhiều cũng chẳng bằng em lấy được tấm chồng tốt.”Sau này, tôi tốt nghiệp đại học, dẫn theo nhà đầu tư quay lại quê hương.Trưởng thôn niềm nở tiếp đón, chỉ mong kiếm thêm chút tiền đền bù giải tỏa.Em gái, người đã sinh ba đứa con gái, đứng giữa ruộng chửi ầm lên.Nhìn nhà đầu tư trẻ tuổi, ăn mặc chỉn chu bên cạnh tôi, mắt em ấy đỏ bừng vì ghen tị.“Cuộc sống như vậy đáng lẽ phải là của tôi!”Cơn tức giận bốc lên, em đẩy tôi xuống dòng nước chảy xiết trong núi.Lần nữa mở mắt ra, tôi đã quay về mười năm trước.“Chị ơi, chị lấy con trai trưởng thôn đi, còn chuyện học hành, cứ để em lo.”

Đoạt Lại Hào Quang Khi tôi đạt đến đỉnh cao của giới thiết kế thời trang và quyết định rút lui về chăm sóc gia đình. Vào ngày diễn ra buổi trình diễn cuối cùng của mình, một người phụ nữ xa lạ đột nhiên xuất hiện, giơ ra bằng chứng khẳng định cô ta là người viết thuê cho tôi. Tôi cuống cuồng giải thích để chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng không ngờ bạn trai siêu mẫu người đã cùng tôi vượt qua mọi khó khăn lại thừa nhận rằng tôi đã đạo nhái. Cuối cùng, tôi bị toàn mạng xã hội công kích. Khi ra ngoài, tôi bị fan của bạn trai ném rác vào người, vô tình trượt ngã, được đưa đến bệnh viện và bị thông báo rằng mình đã sảy thai. Tuyệt vọng cùng cực, tôi leo lên sân thượng bệnh viện và la//o mình xuống dưới. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại đúng ngày diễn ra buổi trình diễn cuối cùng đó.

Con Cháu Đầy Đàn Nữ xuyên không muốn cùng phu quân ta một đời một kiếp, một đôi người. Phu quân để thể hiện chân tâm, thề từ nay không bước chân vào viện của ta nữa. Mọi người đều cho rằng ta sẽ vì vậy mà đau khổ đến tuyệt vọng. Ngay cả nữ xuyên không cũng chế giễu ta già nua, còn nói ta cản trở tình yêu của nàng ta. Ta nhìn cặp nhi nữ thông minh bên cạnh mình, mỉm cười nói: “Từ nay về sau, chúc các ngươi con cháu đầy đàn.” Nữ xuyên không nghe không hiểu, còn tưởng rằng ta đang cắn răng chịu đựng nỗi đau. Cho đến năm năm sau— Nàng ta đã sinh bốn đứa con, đến khi lại một lần nữa bị chẩn đoán mang thai, mới hoàn toàn hoảng loạn.

Phu Quân Bị Đoạt Xác Bị kẻ xuyên không đoạt xác, phu quân của ta, một kẻ nghèo hèn chỉ là mã phu, vậy mà dám lớn tiếng đòi nạp tam thê tứ thiếp. Hắn còn chạy tới phủ đệ nơi ta làm việc mà gây náo loạn, trêu ghẹo mấy đại nha hoàn có tiền tháng gấp ba lần hắn, đòi nàng theo hắn làm thiếp: “Được ta để mắt tới là phúc phận của ngươi, đừng không biết điều.” Hắn còn thèm thuồng tiểu thư, thậm chí định xông thẳng vào khuê phòng của nàng: “Nữ tử ở đây nếu bị vấy bẩn danh tiết, liền không đáng giá nữa, thanh danh mất rồi, nàng chỉ có thể gả cho ta thôi.” Ta bị sự hoang đường của hắn dọa sợ mất hồn, vội vàng ngăn cản, khuyên hắn chớ có làm càn. Hắn lại thuận tay đẩy ta một cái: “Đồ đàn bà thối tha, ở đây chẳng phải là nam tôn nữ ti sao? Lão tử khó khăn lắm mới xuyên đến đây hưởng phúc, chuyện của ta còn chưa đến lượt ngươi quản. Tin hay không, lão tử liền bỏ ngươi !” Nói xong, hắn đắc ý vô cùng, dường như cho rằng chỉ cần nói ba chữ “ta bỏ ngươi” là có thể khiến ta sợ hãi phục tùng. Nghe vậy, ta cũng chẳng buồn quản hắn nữa. Ta cười lạnh một tiếng, giơ tay chỉ thẳng vào hắn: “Bỏ ta? Được thôi, của hồi môn ta mang theo khi gả vào đây, một đồng cũng không thiếu, trả lại hết cho ta.” Tên ngu ngốc ấy còn không biết rằng, công việc hắn đang làm là ta nhờ người tìm giúp, rắc rối phát sinh là ta thay hắn giải quyết, ngôi nhà hắn đang ở cũng là của hồi môn của ta đổi lấy. Nếu ta mặc kệ hắn, hắn chỉ có nước chờ ch,ết thôi!