Vả Mặt

Tạ Quân Phỉ

Tạ Quân Phỉ Ngày thứ hai sau khi một nữ ngôi sao nổi tiếng gặp tai nạn xe hơi qua đời, bố tôi đã đưa con gái riêng của ông ta về nhà và bảo tôi sống hòa thuận với cô ta. Thậm chí, ông ta còn nói với mẹ tôi rằng nên coi cô ta như con ruột, dù sao thì cô ta cũng vừa mất mẹ. Nhìn cô gái xinh đẹp đang nép sau lưng bố, tôi và mẹ nhìn nhau mỉm cười. Chúng tôi tất nhiên sẽ đối xử tốt với cô ta. Dù sao, mẹ của cô ta cũng chính là người mà chúng tôi thuê người hại chet mà.

Ngụy Thị Song Thư

Ngụy Thị Song Thư Trước ngày thành thân, ta và đích tỷ bị đổi hôn. Người đính hôn với đích tỷ – Tiểu tướng quân – nói rằng người hắn yêu thật ra là ta, còn trạng nguyên lang đính hôn với ta lại nói rằng hắn thích đích tỷ. Ta biết, bọn họ đã trọng sinh. Tiểu tướng quân muốn đổi lấy một người địa vị thấp, không thể sinh con, để nuôi dưỡng con riêng cho hắn. Trạng nguyên lang muốn đổi lấy một quý nữ dễ thao túng, để hắn an tâm làm kẻ ăn bám. Ta cười, bọn họ đúng là thú vị thật. Chẳng lẽ nhìn ta và tỷ tỷ, bọn họ nghĩ ngoài hai người họ ra chúng ta không còn lựa chọn nào khác sao?

Tính Toán Của Chủ Mẫu

Tính Toán Của Chủ Mẫu Vừa thành thân được một năm, phu quân đã dẫn Lâm Mạn Nhu đến trước mặt ta, nói rằng muốn nạp nàng làm thiếp. Ta đương nhiên không đồng ý. Lâm Mạn Nhu kiêu căng ngạo mạn, ỷ vào việc được phu quân yêu thương, lúc nào cũng chống đối và đấu đá với ta. Cả Hầu phủ trở nên đầy rẫy căng thẳng, không khí ngột ngạt như bão tố chực chờ. Ta mất đi đứa con cùng khả năng sinh nở, còn Lâm Mạn Nhu thì mất mạng. Thanh danh của ta vì thế mà thối nát không ngừng. Toàn bộ Thịnh Kinh đồn đại rằng, chủ mẫu phủ An Nam Hầu ngu ngốc, đố kỵ, độc ác như rắn rết. Phụ mẫu ta, để bảo vệ danh tiếng của phủ Quốc công, đã chủ động đề nghị để phu quân ta cưới thêm một bình thê. Người được cưới chính là biểu muội của hắn. Mãi về sau ta mới biết, người mà phu quân thực sự yêu từ trước đến giờ vẫn luôn là biểu muội ấy, còn ta và Lâm Mạn Nhu chẳng qua chỉ là những bàn đạp cho tham vọng của hắn mà thôi. Ta bị giam cầm tại điền trang, sống cô độc suốt ba mươi năm. Nhưng sau đó, ta đã được tái sinh.

Sau Khi Sống Lại Ta Quyết Định Buông Thả Bản Thân

Sau Khi Sống Lại Ta Quyết Định Buông Thả Bản Thân Kiếp trước ta chết một cách tủi nhục, sau khi sống lại ta quyết định buông thả bản thân, cái gì phu quân hài tử, đều đi gặp quỷ hết đi! Đời trước ta sống trong uất ức, chết cũng thật uất ức. Phu quân mà ta một lòng ái mộ ghét bỏ ta, ném ta vào Phật đường, không cho cơm nước, cũng không cho phép ta ngủ, muốn ta sống sờ sờ chịu chết. Hài tử mà ta vất vả nuôi lớn trở mặt không nhận ta, chỉ đợi ta chết để mẹ ruột của hắn thay ta làm chính thất. Trước khi ta chết, thân thể gầy gò như que củi, thậm chí ta phải cắn đầu ngón tay uống máu để giải cơn khát. Ta cứ ngỡ cái chết là sự giải thoát. Nhưng nào ngờ thứ nữ mà ta thật lòng thương yêu, sau khi ta chết còn đứng trước quan tài mà mắng ta chết thật tốt. Đời này ta sống lại, quyết định buông bỏ tất cả. Cái gì phu quân, hài tử, phụ đạo; Cái gì lấy phu làm trời, lấy tử làm trục. Đi chết đi! Ai yêu ai thì cứ mặc!

Khi Trái Tim Ngừng Rung Động

Khi Trái Tim Ngừng Rung Động Năm 26 tuổi, tôi và Đoạn Luật Minh cuối cùng cũng có quan hệ thực sự. Sáng hôm sau, dù đau nhức cả người, tôi vẫn cố gắng đi làm cho anh như thường lệ. Nhưng trong lòng lại ngọt như mật, sau bao năm theo đuổi, cuối cùng anh cũng quay đầu nhìn thấy tôi. Thế nhưng, cảm xúc rung động đó đã hoàn toàn tan biến khi tôi vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và mấy người bạn thân. “Đoạn Luật Minh, bình thường cậu còn chê trợ lý của mình tụi tôi mắt mù, mà cuối cùng cậu lại ăn sạch người ta?” “Trước đây che chở ghê lắm, giờ để tụi này chơi ké được chưa?” Đám công tử nhà giàu đó chẳng bao giờ nói được câu nào nên hồn. Nhưng tôi không ngờ, lời tiếp theo của Đoạn Luật Minh lại như kéo tôi rơi thẳng xuống hầm băng. “Nếu cậu không ngại dùng đồ người khác dùng rồi, thì cứ việc.” “Dù sao trong lòng tôi, người tôi xác định sẽ cưới chỉ có Tinh Tịnh.”

Chị Đây Không Cần, Xin Anh Tránh Ra

Chị Đây Không Cần, Xin Anh Tránh Ra Tiểu Thanh Mai bị chẩn đoán ung thư, Cố Thành vì cô ta mà bỏ rơi tôi ngay tại lễ đường. Mọi người đều khuyên tôi nên rộng lượng: “Cô ấy sắp chết rồi, cô đừng chấp nhặt với cô ấy nữa.” Sau này, tiểu Thanh Mai mang thai. Cố Thành muốn tôi nhận con của họ: “Đây là di nguyện của cô ấy, chẳng lẽ em không thể chấp nhận một đứa trẻ chưa chào đời sao?” Tôi cười lạnh: “Vậy cô ta còn muốn được sống chết bên anh, sao anh không đi chết cùng cô ta luôn đi?” Sau khi tôi và Cố Thành hủy hôn, kẻ thù không đội trời chung của anh ta đã công khai theo đuổi tôi. Cố Thành như muốn phát điên. Nhưng liên quan gì đến tôi, Cố Thành hay kẻ thù của anh ta, tốt nhất đừng dính dáng đến tôi nữa.

Ác Mộng

Ác Mộng Kết hôn bảy năm, tôi bị đám lưu manh lôi vào hẻm tối bảy lần. Lần thứ bảy, lưng chân tôi đều gãy, máu chảy đầm đìa, bị vứt vào thùng rác. Cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng giống hệt năm đó, Chồng tôi, Cố Vân Từ cuối cùng cũng bước ra từ đầu hẻm, ra lệnh bắt đám lưu manh năm xưa hại chết em gái hắn. Hắn liếc nhìn tôi hấp hối, ánh mắt phức tạp. Nhưng ngay sau đó, chỉ còn lại vẻ trào phúng và lạnh lùng. “Lạc Mộc Lam, cô nợ tôi đấy!” Đám người đi theo nhìn thấy tình trạng thê thảm của tôi thì có chút hoảng loạn, vội vàng gọi cấp cứu. Cố Vân Từ lại vung tay hất điện thoại, quát nhỏ: “Còn không mau đưa cô ta đi nhận dạng hung thủ!” Tôi im lặng nhắm mắt lại, để mặc bọn họ kéo đi, nước mắt không ngừng rơi. Bảy năm qua từng cơn ác mộng, cuối cùng hôm nay cũng tìm được lý do. Cố Vân Từ, món nợ của anh, tôi trả rồi. …

Hủy Hôn Trong Một Nốt Nhạc

Hủy Hôn Trong Một Nốt Nhạc Hai tuần trước lễ cưới, Kỳ Niên từ nước ngoài về sau chuyến công tác, mang theo cả cô thanh mai trúc mã. “Anh à, chị Duyệt mà nổi giận thì sao?” Người bạn thân nhất của anh hỏi. Kỳ Niên quay đầu nhìn cô thanh mai rồi bật cười: “Tô Uyển Như ấy à? Đến tức giận cũng không biết, cô ấy giận gì được?” Anh không ngờ, tôi đã dùng lời đòi hủy hôn để làm loạn một trận. Không còn cách nào khác, Kỳ Niên đành tiễn cô thanh mai đi. Nhưng khi tôi cầm chìa khóa mở cửa căn hộ mới của hai đứa, lại phát hiện, người được tiễn đi ấy, đang ở trong chính căn nhà chuẩn bị làm phòng tân hôn của chúng tôi.

Anh Nghĩ Anh Là Ai?

Anh Nghĩ Anh Là Ai? Trên máy bay, tôi giúp trông một đứa bé giùm người khác, tình cờ gặp lại người từng bao nuôi tôi. Đứa bé cứ gọi tôi là mẹ không ngừng. Lúc tôi vừa đi vệ sinh quay lại thì thấy hắn đang chơi với đứa trẻ, còn dạy bé gọi: “Gọi ba đi.” “Hoa Anh, gan em to thật đấy, sinh con cho tôi mà dám giấu à?” Tôi còn chưa kịp phản bác thì ba ruột của đứa nhỏ đã xuất hiện.

Vả Mặt Em Họ Mất Nết

Vả Mặt Em Họ Mất Nết Em họ bị vỡ hoàng thể, nhưng nhất quyết không chịu tới bệnh viện kiểm tra. “Nội soi âm đạo cái đầu dò đó bao nhiêu người dùng rồi, bẩn chết đi được, lỡ đâu bị lây HPV từ người khác thì sao?” Tôi đã giải thích đi giải thích lại về mức độ vệ sinh trong quy trình kiểm tra, còn nói cả những trường hợp tử vong do vỡ hoàng thể. Lúc đó cô ấy mới sợ, năn nỉ tôi đích thân kiểm tra cho. Tưởng đâu chuyện đến đây là xong, ai ngờ sau đó cô ấy ngoại tình. Không những bị lây HPV từ người tình, mà còn truyền sang cả chồng. Vậy mà cô ta lại nói: “Chắc lúc Giang Nhu kiểm tra cho tôi đã không thay bao đầu dò…” Em rể tôi vừa nhận kết quả dương tính liền xông vào nhà, rút dao chém tôi tới chết. Lần nữa mở mắt ra, em gái lại đang chê đầu dò âm đạo bẩn, sống chết không chịu đi kiểm tra. Lần này, tôi nghe theo cô ấy.

Kiêu Ngạo Vương Gia Tìm Vợ Ký

Kiêu Ngạo Vương Gia Tìm Vợ Ký Tiểu công tử của nhà huyện lệnh gia chết rồi, mọi người đều nói là nhi tử của ta giết. Chỉ bởi vì ta là quả phụ có tiếng xấu nhất mười dặm tám thôn, nhi tử của ta liền bị xem như kẻ sinh ra đã mang bản tính xấu xa. Đúng lúc An Thần Vương nam tuần, huyện lệnh áp giải nhi tử của ta lên công đường. Mong An Thần Vương chủ trì công đạo. “Thân mẫu hắn không biết giữ quy củ, mười năm trước từ kinh thành trở về bụng cũng đã lớn, mà chẳng nói được dã nam nhân nào là phụ thân đứa trẻ, người như vậy dạy ra nhi tử có thể là người tốt hay sao?!” Thị vệ bên cạnh An Thần Vương tát bay một chiếc răng của huyện lệnh. “To gan! Ngươi không thấy tiểu công tử này với vương gia của chúng ta giống như cùng một khuôn đúc ra sao?!”

Đừng Đùa Với Hàng Xóm

Đừng Đùa Với Hàng Xóm Từ chuyến du lịch trở về, tôi phát hiện chỗ đỗ xe của mình bị chiếm mất. Chụp ảnh biển số xe đăng vào nhóm cư dân suốt hai mươi phút mà chẳng ai nhận. Tôi bực mình, lập tức gọi xe kéo đến kéo đi. Lúc này chủ xe mới hốt hoảng đuổi theo đòi lại. Tôi cười nhạt: “Vừa hay, tiện thể thanh toán luôn phí kéo xe nhé.”

Chẩm Nguyệt Ngọa Thanh Tùng

Chẩm Nguyệt Ngọa Thanh Tùng Ta là một nguyên phối thê thảm. Sau khi phu quân đỗ đạt, ta liền trở thành thê tử bị bỏ rơi. Nhưng ngọc bội gia truyền của ta vẫn nằm trong tay hắn, vì thế ta tức tốc lên kinh thành đòi lại. Không ngờ, lại đụng phải huynh trưởng làm quan lớn của hắn. Huynh trưởng hắn vốn tính tình lãnh đạm, liền sa sầm nét mặt mà hỏi: “Sai lại gầy thế này?”

Có Mắt Không Tròng

Có Mắt Không Tròng Kiếp trước, chị gái nhốt tôi trong nhà vệ sinh, cướp đi cơ hội được cặp vợ chồng nhà giàu nhất nhận nuôi. Kiếp này, chị gái não yêu đương vì muốn ở cùng một chỗ với tên côn đồ, chủ động đẩy tôi tới trước mặt người giàu nhất: “Ngài nhận nuôi em gái cháu đi, con bé so với cháu còn ngoan, và nghe lời hơn.” Sau khi biết tôi được vợ chồng giàu nhất nhận nuôi, chị gái trốn sau cửa cười ra tiếng. “Đám biến thái máu lạnh Phó gia sớm muộn gì cũng tra tấn chet mày.” Nhưng chị ấy không biết rằng tôi cũng đã được tái sinh. Sau đó, chị ấy được người nghèo nhận nuôi, như ý nguyện cùng tên côn đồ mà chị thích trở thành hàng xóm thanh mai trúc mã. Điều duy nhất không theo ý chị ấy chính là, tôi không những không bị đám biến thái Phó gia kia tra tấn chet, ngược lại còn được bọn họ cưng chiều lên tận trời.

Ăn Tết Ở Nhà Ai

Ăn Tết Ở Nhà Ai Trước khi cưới, tôi và chồng đã thống nhất, mỗi năm ăn Tết sẽ dành cho một bên gia đình. Nhưng đến năm thứ hai, anh ta đã đổi ý: “Tết nhất mà vợ không về nhà, bố mẹ tôi biết giấu mặt vào đâu?” Anh ta chắc chắn rằng vào sát Tết, tôi không thể mua được vé tàu về, lại còn nghĩ tôi không có bằng lái, ngay cả chiếc xe cưới của mình cũng không tự lái nổi. Nhưng sai lầm lớn nhất của anh ta là cho rằng tôi là một người phụ nữ cô đơn, không chỗ dựa, không thể phản kháng. Cho đến khi tôi đập vỡ căn nhà tân hôn, bế con lên chiếc xe do bố tôi chuẩn bị, có lẽ lúc đó anh ta mới hiểu thế nào là sự kiên định của con gái một.

Màn Trời

Màn Trời Tống Duật năm ba mươi chín tuổi đã nuôi một ngoại thất. Những nữ tử ái mộ hắn cố ý đem chuyện này tiết lộ cho ta. Sau khi biết chuyện, hắn cố tình đến cảnh cáo: “Tố Tố không phải người ngoài.” Thì ra, Lâm Tố là con gái khuê mật của bà mẫu ta. Phụ thân nàng chiến tử, mẫu thân tuẫn tình. Một tháng trước, Tống Duật đón nàng về. Trên đường đi, hai người lâu ngày sinh tình. Hắn nói nàng đến là để gia nhập gia đình này. Bọn họ đều nghĩ rằng ta sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng ta lại nói: “Sao có thể nuôi dưỡng ở bên ngoài để làm trò cười cho thiên hạ? Chi bằng nâng nàng làm bình thê.” Ta thậm chí còn đề nghị họ sớm sinh con. Bởi vì hệ thống nói với ta:【Thân thể của ngươi cuối tháng sẽ hồi phục, còn mười ngày nữa là có thể trở về.】 Nhi nữ ta vất vả sinh ra, khẳng định là muốn dẫn đi.

Chồng tôi tráo đổi con của tôi và Bạch Nguyệt Quang

Chồng tôi tráo đổi con của tôi và Bạch Nguyệt Quang Chồng tôi đã tráo đổi đứa con của tôi với con của bạch nguyệt quang của anh ta. Khi Chu Trạch đặt đứa trẻ vào tay tôi, nhìn cổ tay trắng nõn của đứa bé, tôi liền nhận ra có điều không đúng.

Chiêu Dung

Chiêu Dung Ta nữ giả nam trang, cứu Tiêu Kiền từ đống xác chết trở về. Trong tiệc mừng công, Hoàng thượng hỏi hắn muốn ban thưởng điều gì. Hắn vì cưới công chúa, dùng một kiếm xé toạc áo bó ngực của ta, phơi bày thân phận nữ nhi của ta trước mặt mọi người. “Người này lừa dối quân thượng, thay công chúa xuất giá đến biên cương, coi như lập công chuộc tội.” Ta bị giam trong địa lao, xích sắt xuyên qua xương quai xanh. Công chúa mỉm cười nghiền nát xương ngón tay, thả chuột đến gặm nhấm máu thịt của ta. “Dù sao cũng là ngươi cứu được Tiêu lang, mới thúc đẩy mối lương duyên của ta và chàng.” “Bản cung từ bi rộng lượng, ban cho ngươi tạ lễ này.” Năm sau, Tiêu Kiền cưới công chúa, một bước lên mây, quyền khuynh triều chính. Còn ta chịu hết sỉ nhục, chết thảm trong chuồng dê nơi biên cương. Trở lại một đời, ta quay về ngày Tiêu Kiền vạch trần ta.

Cuộc Đời Mới Của Tôi

Cuộc Đời Mới Của Tôi Hôm bố tuyên bố trước mặt mọi người rằng ông sẽ cưới cô dì xinh đẹp trong đoàn văn công, mẹ tôi trở thành trò cười trong mắt tất cả. Họ dùng tiếng Hán để mỉa mai mẹ: “Một người đàn bà dân tộc Tạng không biết một chữ, chỉ biết may vá, chăn bò, lấy gì mà so với hoa khôi đoàn văn công xinh đẹp hát hay múa giỏi?” “Chờ đợi đoàn trưởng suốt ba mươi năm, chưa cưới mà đã sinh con cho ông ta, đến cái danh phận cũng không có, lại còn tưởng mình xứng làm vợ đoàn trưởng.” Tôi định xông lên cãi lại, bạn trai tôi kéo tay giữ lại, gương mặt khó xử: “Hoãn hôn đi, tôi phải đưa thanh mai về Bắc Kinh trước.” Tôi không đáp lại, chỉ quay người rời đi. Tôi tìm đến mẹ – mắt bà sưng đỏ vì khóc: “Mẹ ơi, mình đi thôi, rời khỏi nơi này.” Mười ngày sau, vào ngày bố – đoàn trưởng tổ chức đám cưới. Một nhóm dân chăn nuôi xông vào tiệc cưới, hét lớn: “Cứu người với! Có tai nạn, mẹ con Trác Mã gặp tuyết lở rồi!” Ồ! Thật sự là tai nạn sao?

Cuộc Sống Mới Của Mẹ Đơn Thân

Cuộc Sống Mới Của Mẹ Đơn Thân Khi tôi xuyên không đến, nguyên chủ vừa uống thuốc ngủ. Cô con gái nhỏ đang nằm ngủ yên trong ngực, người chồng cô yêu thương mà không thể có được cả đêm không về, đang say khướt bên mối tình đầu vừa trở về nước. Tôi tiếp nhận cơ thể của nguyên chủ. Nam chính không hiểu chuyện muốn tôi tiếp tục làm bảo mẫu gọi đến bất kỳ khi nào cần. Bà mẹ chồng độc ác cậy tuổi già gây rắc rối muốn tôi ly hôn với con trai bà ta. Mối tình đầu cũng nóng lòng muốn tôi nhường vị trí cho cô ta. Tôi làm mẹ không đau đớn, ôm con gái nhỏ, quyết định khiến cho tất cả những người từng làm tổn thương nguyên chủ phải trả giá.