Vả Mặt

Bạn Trai Đem Chó Của Tôi Tặng Cho Bạch Nguyệt Quang

Bạn Trai Đem Chó Của Tôi Tặng Cho Bạch Nguyệt Quang Bạn trai tôi dắt chó đi dạo, lại làm lạc mất nó. Hắn còn thản nhiên nói: “Khương Lạc tự nhiên cắn anh, con chó này không nuôi nổi nữa.” Tôi và hắn cãi nhau một trận nảy lửa. Đột nhiên, trên màn hình hiện lên hàng loạt dòng chữ: 【Chó của nữ phụ bị nam chính tặng cho nữ chính mù làm chó dẫn đường, sắp bị xe đ/â.m ch /t rồi!】 【Gấp lắm rồi! Nếu nữ phụ nhìn được dòng chữ này thì tốt quá! Mau đến công viên cổng nam khu Rung Cảnh!】 【Đáng ghét thật! Nếu là truyện ngôn tình thông thường thì tôi còn hóng được, chứ đem chó người ta nuôi bao năm đi tặng người khác, nam chính đúng là cặn bã!】 【Hu hu hu! Chó con không thể rời xa mẹ nó được!!】 Tôi lập tức túm lấy chìa khóa xe, lao ra ngoài. Ai nói mấy dòng chữ hiện lên kia là vô dụng? Tôi thấy vẫn có nhiều người tốt lắm!

Sau Khi Bị Dựng Chuyện Bôi Nhọ Tại Lễ Đính Hôn

Sau Khi Bị Dựng Chuyện Bôi Nhọ Tại Lễ Đính Hôn Trong lễ đính hôn của chị gái tôi, em trai của chú rể mở miệng nói bậy ngay trước mặt mọi người. “Em vợ còn đẹp hơn cả chị dâu, anh, lần này anh lời to rồi nha!” Tôi lập tức ném đũa, thẳng tay tạt lên mặt hắn ta: “Cái lưỡi và cái bên dưới của anh mọc ngược hả? Há miệng ra toàn là phân!”

Hôn Nhân Thời Tiền Tệ

Mười năm hôn nhân, cuối cùng tôi cũng được “vị tiểu tam sinh viên trẻ trung” của chồng ghé thăm. Cô ta ôm bụng bầu, cười nhạt đầy ẩn ý: “Có con gà mái già không đẻ được trứng, lại cứ ôm khư khư ổ gà nhà hào môn.” Tôi vừa đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa thì Chu Thành Huy đã vội nghiêng người che chắn cho cô ta. Phản ứng nhanh như chớp khiến tôi không nhịn được bật cười. Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, từng chữ rạch rõ ràng: “Con gà non mới anh nuôi? Tươi quá nhỉ. Còn anh? Gà trống già?” Anh ta không dám cãi, chỉ đứng yên chắn trước cô gái mềm yếu kia. Tốt lắm. Anh ta quên rồi à? Quên mình đã từng là “tiểu Chu” thế nào mới leo lên làm “Tổng Giám đốc Chu”? Vậy thì… để tôi giúp anh trở lại điểm xuất phát.

Em Gái Tôi Không Phải Để Làm Nhục

Em Gái Tôi Không Phải Để Làm Nhục Ngày em gái lấy chồng, bố chồng yêu cầu em ch/ui qua đ/ũng quầ/n chú rể: “Ch/ui q/ua đũ/ng qu/ần chú rể, mới mong làm vợ ngoan trong tương lai.” Nhà trai lập tức hiểu ý, nhao nhao phụ họa. Ngay cả em rể – người mà ngày thường luôn tự nhận là thật thà – cũng đứng về phe họ, nói em tôi đừng làm mất vui. Nhìn em gái tôi – một đứa từng mù quáng vì yêu – hối hận đến mức suýt khóc, tôi liền đứng dậy, lấy một cái chậu than khổng lồ ra, khóa trái cửa. Sau đó cầm mâm cưới đ/ậ/p th/ẳng vào đầu chú rể cho tỉnh táo lại. “Tụi tôi ở đây cũng có tập tục: chú rể phải chân trần bước qua chậu than, trừ xui xẻo và đốt vía tiểu nhân.” “Bước đi, bắt đầu từ chú rể.” “Ai không bước thì đừng hòng ra khỏi cửa ngày hôm nay.”

Vạch Mặt Chị Dâu Giả Tạo

Vạch Mặt Chị Dâu Giả Tạo Tôi rót cho cháu trai nửa ly nước trái cây. Chị dâu lập tức làm ầm lên, nói nhà chị ta chỉ uống nước ép tươi. Còn định lôi cháu tôi đi rửa ruột cho bằng được. Tôi hắt thẳng phần nước còn lại vào người chị ta. “Chị nên đi rửa não thì hơn đấy.”