Vả Mặt

Tra Nam Có Tiện Nữ Trị

Tra Nam Có Tiện Nữ Trị Khi bế cô con gái bốn tuổi lên xe. Tôi phát hiện thấy một đống vụn bánh mì trên ghế sau xe. Tôi sững sờ. Không phải vì thấy bẩn. Mà là vì chồng tôi mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, anh ấy không bao giờ cho phép tôi và con gái làm bẩn xe của anh ấy, càng không nói đến việc ăn uống trên xe. Nhặt vụn bánh mì lên, tôi hỏi: “Gia Minh, này là do anh làm hả?” Chồng tôi không thèm nhìn tôi, mắt nhìn thẳng về phía trước, khóe miệng vô thức nở một nụ cười cưng chiều: “À, là do con gái của Giang Thanh để lại, trẻ con làm rơi những thứ này là chuyện bình thường, em thông cảm chút đi.” Giang Thanh là bạn gái thời đại học của anh ấy, tháng trước vừa mới ly hôn và đưa con về nước. Tôi nhìn cô con gái trước đây dưới ánh mắt nghiêm khắc của anh ấy đã nhanh chóng nhét bánh mì vào miệng, lòng đau như kim châm. Có một số chuyện, tôi phải quyết định rồi.

Chị Gái Tôi Muốn Làm Đại Minh Tinh

Chị Gái Tôi Muốn Làm Đại Minh Tinh Tôi và chị gái cùng được một gia đình siêu giàu nhận nuôi. Một người ở lại trong nhà lớn để làm bạn với cháu trai của ông chủ, còn người kia thì được đưa đến ngôi nhà cũ để chăm sóc cho ông chủ đã già kia. Kiếp trước, chị gái tôi nhìn thấy vị thái tử gia đẹp trai và ấm áp kia, liền không hề do dự mà ở lại. Nhưng vị thái tử gia bề ngoài dịu dàng ấy, thực chất là một kẻ biến thái có tâm lý tàn bạo. Chẳng mấy chốc, chị gái tôi đã bị anh ta hành hạ đến mức tàn phế. Còn tôi, dưới sự ủng hộ của lão gia, ra nước ngoài du học rồi gia nhập làng giải trí, trở thành nữ diễn viên trẻ tuổi nhất đoạt được ba giải thưởng lớn. Vì vậy, chị gái tôi đã không ngần ngại kéo tôi cùng chet ch//áy để có thể tái sinh. Nhưng chị à, cho dù thái tử gia có biến thái đến mức nào, thì anh ta cũng chỉ mới mười mấy tuổi mà thôi. Còn lão gia thì đã sống cả một đời khôn ngoan rồi.

Chương Trình Thực Tế Bạch Liên Hoa

Chương Trình Thực Tế Bạch Liên Hoa Đêm tân hôn, Tống Dĩ Minh dẫn bạch liên hoa về nhà. Còn tôi, tôi đã chuẩn bị sẵn máy quay, livestream toàn bộ quá trình. Một người là ảnh đế, một người là nữ minh tinh trong sáng. Chưa đầy một tiếng sau, livestream bùng nổ. Còn tôi, nhờ buổi livestream này, bắt đầu hot bỏng tay.

Từ Nhân Viên Thành Kim Chủ

Từ Nhân Viên Thành Kim Chủ Một ngày trước khi phát thưởng cuối năm, tổng giám đốc gọi tôi đến nói chuyện. Ông ta bảo lương tôi quá cao, đồng nghiệp có ý kiến, không có lợi cho sự đoàn kết. Ông ta muốn tôi tự mình giảm lương, thưởng cuối năm của tôi sẽ chia cho người mới vào. Tôi vui vẻ đồng ý, trực tiếp nghỉ việc. Ngày hôm sau, bên A hoãn thanh toán, toàn công ty không phát được một xu thưởng cuối năm nào. Tổng giám đốc vội vàng cầu xin tôi giúp đòi tiền về, tôi trực tiếp trả lời ông ta: “Tôi một mình gánh vác quá nhiều tiền về, không có lợi cho sự đoàn kết, hay là chia cho mọi người đi.”  

Minh Châu Ám Đầu

Minh Châu Ám Đầu Ta bán đậu phụ suốt mười tám năm, nuôi lớn ba đứa con, vậy mà phu quân lại muốn đón ta lên kinh thành để làm thiếp. Ta để lại một tờ giấy hòa ly. Con trai cả của ta là Tướng quân, con trai thứ là Trạng nguyên, con gái út là Quận chúa. Ta là thương nhân giàu có ở Giang Nam, làm thiếp, hắn cũng xứng sao?

Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn, Ta Bị Cả Phủ Tướng Quân Nghe Được Tiếng Lòng

Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn, Ta Bị Cả Phủ Tướng Quân Nghe Được Tiếng Lòng Sau một giấc ngủ, ta xuyên qua thành nha hoàn quét dọn của phủ Tướng quân. Toàn bộ gia đình họ đều có thể nghe được tiếng lòng của ta. Nhìn lão gia, phu nhân, thiếu gia và tiểu thư của Lâm phủ tụ họp đông đủ, ta vừa quét rác vừa lắc đầu. 【Tiểu thư dáng dấp thật đẹp, thật muốn dính lấy nàng, đáng tiếc bị Phượng Hoàng nam lừa, cuối cùng còn bị bán vào thanh lâu làm kỹ nữ.】 Ta thấy sống lưng vốn thẳng tắp của tiểu thư bỗng nhiên run lên. 【Đại thiếu gia cũng ngốc, còn coi kẻ đó là huynh đệ, đến lúc chết thì cả hai chân đều bị chặt đứt, thật là thảm thương, chậc chậc chậc.】 Đại thiếu gia vừa uống nước vào liền phun hết ra. 【Lão gia phu nhân thật hồ đồ, dốc hết tâm huyết để cho tên phượng hoàng nam đó đọc sách, cuối cùng lại bị hắn vu cáo là phản quốc, chém đầu cả nhà.】 Sắc mặt lão gia và phu nhân đồng loạt biến đổi, suýt chút nữa thanh kiếm trên tay cũng rơi xuống đất. Ánh mắt mọi người nhìn vị cô gia tương lai cũng trở nên vô cùng phức tạp.

Thay Công Chúa Hòa Thân

Thay Công Chúa Hòa Thân Ta nữ giả nam trang, cứu Tiêu Càn từ trong đống người chết trở về. Bên trong tiệc ăn mừng, bệ hạ hỏi hắn muốn ban thưởng gì. Hắn vì muốn cưới công chúa, rút kiếm đâm rách áo buộc ngực của ta, trước mặt mọi người vạch trần thân phận nữ nhi của ta. “Nữ nhân này khi quân phạm thượng, thay công chúa gả xa biên ải, cũng coi như lập công chuộc tội.” Ta bị giam trong ngục tối, xích sắt xuyên thấu xương tỳ bà. Công chúa mỉm cười nghiền nát xương ngón tay ta, thả chuột gặm cắnhuyết nhục của ta. “Dù sao ngươi cũng là người cứu Tiêu lang, mới thúc đẩy lương duyên giữa ta và chàng.” “Bản cung từ tâm nhân hậu, đây là lễ tạ thưởng cho ngươi.” Mùa xuân năm sau, Tiêu Càn cưới công chúa, thăng quan tiến chức, quyền khuynh triều dã. Còn ta chịu đủ mọi nhục hình, chết thảm trong chuồng cừu ở biên ải. Sống lại một đời, ta trở về ngày Tiêu Càn vạch trần ta.

Nha Hoàn Của Ta Là Nữ Chính

Nha Hoàn Của Ta Là Nữ Chính Nha hoàn của ta là nữ chính được trời chọn, dung mạo đẹp, tài hoa hơn người. Trên dưới kinh thành đều nói nàng giống như chủ tử gầy, còn ta giống như nha hoàn béo. Hai kiếp trước, nàng lén mặc xiêm y của ta, sau lưng ta lén lút yêu đương với thái tử. Ta ghen ghét nàng, một lần lại một lần hãm hại nàng. Cuối cùng gia tộc diệt vong, ta cũng chết thảm. Lần thứ ba sống lại, thời gian quay trở lại tiệc đính hôn. Ta kiên định nói: “Ta không gả cho thái tử, ta muốn gả cho Bùi Huyền Tứ.” Ta muốn gả cho tên công tử ăn chơi nhất trên thế gian này. Ta ngược lại muốn nhìn xem, hắn có thể chế ngự được nữ chính hay không.

Tân Nương Xung Hỉ

Tân Nương Xung Hỉ Ta là tân nương xung hỉ nổi danh ở Thịnh Kinh. Lâm tiểu tướng quân vốn đã sắp tắt thở, cưới ta về xung hỉ, ngày hôm sau đã mở mắt. Đáng tiếc người khỏe lại, lại chê ta chiếm vị trí chính thê, cản trở đường tình của người trong lòng hắn, quay đầu liền bỏ ta. Cha ta lại ngựa không ngừng vó gả ta cho thế tử Định quốc công sắp chết. Đợi đến khi người ta khỏe mạnh như rồng như hổ, lão phu nhân nhà họ lại chê ta thân phận thấp hèn, lại muốn bỏ ta lấy người khác. Không nghĩ tới tiệc vui chóng tàn, hai vị phu quân trước lại lần nữa bệnh nặng, chạy đến cửa nhà ta cầu cứu. Ta phất tay áo. Muộn rồi, đến nhà kế tiếp.

Nhi Tử Đã Chết Sống Lại Rồi

Nhi Tử Đã Chết Sống Lại Rồi Phu quân chiến tử sa trường, ta một mình chèo chống Uy Viễn Hầu phủ. Mời đại nho dạy nhi tử đọc sách, vì hắn cầu hôn thiên kim nhà danh giá làm thê. Nhi tử lại nói đã yêu nữ tử chốn thanh lâu, nhất định phải hòa ly với con dâu, nạp nữ tử thanh lâu vào cửa. Ta lấy cái chết ép buộc, nhi tử lại không tiếc giả chết, cũng muốn cùng nữ tử đó ở bên nhau. Đêm khuya thanh vắng, hắn phóng hỏa thiêu cháy Uy Viễn Hầu phủ, bỏ đi không ngoảnh lại. Toàn gia đều bỏ mạng trong biển lửa, còn có cả tôn nhi đáng thương của ta, chỉ còn một tháng nữa là ra đời. Khi mở mắt ra lần nữa, ta trở về đêm hắn phóng hỏa. Ta cười. Lần này, ta bảo tất cả mọi người cứ mặc hắn giả chết rời đi. Về sau, hắn lại quỳ dưới chân ta khóc lóc cầu xin: “Nương, con thật sự là nhi tử ruột của người mà!”

Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Mười Một Năm, Không Gặp Lại Người chồng mà tôi đã yêu 11 năm đột nhiên nói: “Chúng ta ly hôn đi. Anh muốn cho cô ấy một danh phận.” Ngày hôm sau, chúng tôi đến cục dân chính. Kể từ ngày đó, anh ấy không quay về nhà nữa, chỉ có những tin tức của họ xuất hiện liên tục trên mạng xã hội. Còn tôi, cũng từ bỏ việc hỗ trợ công ty của anh, chỉ đứng nhìn xem anh có thể tự mình đi bao xa.

Nhạ Bạch

Nhạ Bạch Ta, trưởng nữ của Lễ Bộ Thị Lang, họ Thôi tên Âm, từ nhỏ lớn lên tại nhà ngoại. Năm mười bảy tuổi, bọn họ mới đón ta hồi kinh, ai nấy đều vẻ mặt hiền từ, nhân hậu. Nhưng sau lưng, tổ mẫu lạnh nhạt, phụ thân chán ghét, kế mẫu Tô thị thì miệng nam mô bụng bồ dao găm. Huynh trưởng cùng mẹ cùng cha với ta thì lạnh lùng cảnh cáo: “Thôi Âm, muội phải biết an phận thủ thường, nếu không, ta tuyệt đối sẽ không tha cho muội.” Tiểu muội cùng cha khác mẹ thì ngây thơ hoạt bát, cười nói dịu dàng: “Tỷ tỷ lớn lên ở nông trang quê mùa, y phục trên người đều lỗi thời cả rồi. Muội có mấy bộ không mặc nữa, tỷ cứ lấy mà dùng.” Bọn họ còn định gả ta cho công tử phủ Quận Công, kẻ từng đánh ch//ết chính thê của mình, làm kế thất. …… Trước khi vào kinh, ta vốn đã tính sẵn chuyện treo cổ tự tận. Chỉ là, tiểu tỳ Hoè Hoa đã liều mạng ôm lấy chân ta khóc lóc cầu xin— “Tiểu thư! Tiểu thư đừng chết mà! Người nhà họ Thôi ở kinh thành đã cho người tới đón, chúng ta vào kinh tìm niềm vui đi!” Ta bệnh rồi, mắc chứng cuồng loạn, đối với nhân sinh chẳng có chút gì gọi là hứng thú. Khi phát bệnh, chỉ có giết người mới khiến ta cảm thấy khoái lạc. Vậy thì… hy vọng bọn họ có thể mang lại niềm vui cho ta.

Ngôn Linh Sư 3: Sinh Tồn Ngày Tận Thế

Ngôn Linh Sư 3: Sinh Tồn Ngày Tận Thế Ngày tận thế đến, em gái tôi thức tỉnh năng lực không gian hiếm có, trở thành người được cả đội cưng chiều. Còn tôi chỉ là kẻ vô dụng, bị bố mẹ và bạn trai xem là gánh nặng, thẳng tay đẩy vào giữa bầy thây ma. Nhưng họ không biết rằng, tôi là một Ngôn Linh Sư. Chỉ cần mở miệng, tôi có thể làm tất cả năng lực của mọi người trở nên vô dụng.

Nhân Quả Tuần Hoàn

Nhân Quả Tuần Hoàn Vị hôn phu của tôi phải lòng cô bé nghèo khó mà tôi tài trợ. Để thể hiện quyết tâm, anh ta bất chấp sự phản đối của gia đình, thậm chí còn chạy đến nhà tôi để thẳng thắn xin hủy hôn. Ba tôi tức giận đến mức gần như đập bàn, mẹ tôi suýt ngất xỉu. Chỉ trong chốc lát, tôi trở thành trò cười trong giới thượng lưu. Không ai biết, ngay tối hôm đó gia đình tôi đã tổ chức một cuộc họp khẩn cấp. Mọi người đều bình tĩnh phân tích từng đường đi nước bước. Ba tôi nhấp một ngụm trà, nói: “Xa thơm gần thối, trước hết ra nước ngoài vài năm, lấy lùi làm tiến.” Mẹ tôi giữ vẻ mặt điềm nhiên: “Đổi sang hình tượng khác, cô ta diễn tiểu bạch hoa, con làm ánh trăng sáng.” Tôi mỉm cười: “Vậy chắc con phải mắc trầm cảm trước đã.”

Hai Kiếp Viên Mãn

Hai Kiếp Viên Mãn Thứ muội vì muốn thay thế ta gả vào Thanh Hà Thôi thị, không tiếc tự hủy hoại thanh danh, tư thông cùng Thôi thị lang. Phụ thân tin lời vu khống của nàng ta và di nương, đánh ta đến gần chết, sau đó bán ta cho một phú thương trung niên làm vợ kế. Sau khi thành thân, Thôi thị lang quân sủng thiếp diệt thê, thứ muội cuối cùng vì không có con, bị nhà chồng đuổi đến trang viên, kết cục thê thảm. Còn phú thương kia vài năm sau, nhờ có công phò tá vua mà được phong làm Hầu tước Dung Tuyền, ta cũng được ban cho danh hiệu Nhất phẩm phu nhân. Thứ muội ghen ghét, nàng giả vờ cầu xin ta giúp đỡ, dùng một nhát dao đâm vào chỗ yếu hại của ta. Khi mở mắt ra lần nữa, đã trở về ngày Thôi thị lang quân đến nhà ta. Lần này, thứ muội đã đổ thuốc vào trà rồi ép ta uống, cười đắc ý: “Nhất phẩm phu nhân, cuối cùng thì vận may trời cho này cũng đến lượt ta rồi. Trước khi thành thân mà thất tiết, ngươi hãy vào Thôi thị mà chờ chết đi.” Ta cố kìm nước mắt, chạy đến bên người nam nhân đã thống nhất thiên hạ ở kiếp trước: ” Cầu quân hầu thương xót ta.”

Ranh Giới Sinh Tử

Ranh Giới Sinh Tử Trên cao tốc, tôi đã kích hoạt chế độ điều khiển hành trình, nhưng tôi phát hiện ra phanh không hoạt động nữa. Dù tôi có đạp phanh thế nào, tốc độ vẫn giữ ở mức 100 km/h. Phía trước bên phải là một chiếc xe tải lớn. Còn bên trái, là một chiếc xe hơi màu trắng đang chạy chậm trên làn vượt, song song với xe tải lớn. Vợ tôi ngồi ở ghế sau cho con ăn nhẹ, thấy sắp va chạm, cô ấy hỏi tại sao tôi không giảm tốc độ. Tôi quay lại nhìn cô ấy. Qua gương chiếu hậu, tôi nhìn vào mắt cô ấy và cay đắng nói: “Em thắt chặt dây an toàn, nắm chặt tay cầm. Và… anh yêu em.”

Vả Mặt Vợ Chồng Mặt Dày Thuê Nhà Quỵt Tiền

Vả Mặt Vợ Chồng Mặt Dày Thuê Nhà Quỵt Tiền Tôi mua nhà bị lừa, bên trong có một cặp vợ chồng lì lợm sống bám, không chịu rời đi. Hàng xóm xung quanh đều khuyên tôi tự nhận xui xẻo cho rồi. Tôi cười lạnh, trực tiếp dọn vào ở chung, ăn chung ngủ chung với họ. Ngày đầu tiên tôi chuyển vào, cặp vợ chồng đó mất ngủ cả đêm. Ngày thứ hai, tinh thần họ đã bắt đầu hoảng loạn. Đến ngày thứ mười, vừa thấy có người mở cửa, họ lập tức khóc lóc thảm thiết rồi chạy ra ngoài, miệng hét to sẽ không bao giờ quay lại nữa. Tôi vỗ tay cười: “Biết vậy thì tôi đã làm sớm rồi.”

Tổ Mẫu Độc Ác Nhìn Thấy Bình Luận Rồi

Tổ Mẫu Độc Ác Nhìn Thấy Bình Luận Rồi Lúc con dâu ta khó sinh, ta đứng ngóng trông ngoài phòng sinh, trong lòng lo lắng như lửa đốt. Chợt thấy bên tai như vang lên từng hàng chữ quái dị: 【Thật đáng thương thay cho nữ chính, rõ là thiên kim phủ Hầu lại phải lưu lạc chốn nông gia.】 【Vừa sinh ra đã phải chịu cảnh bị bà mẹ chồng độc ác này hành hạ.】 【Nữ chính mau tỉnh ngộ, hãy vùng lên, giết chết lão bà này đi thôi!】 Thì ra đứa nhỏ trong bụng con dâu ta lại là con gái của Hầu gia. Chốc lát sau, bà đỡ từ trong phòng sinh hớt hải chạy ra, hai tay nhuốm máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy: “Không ổn rồi! Sản phụ huyết ra như suối, e là giữ chẳng nổi cả hai!” “Nay xin hỏi… giữ mẹ, hay giữ con?” Ta khẽ cong môi, ánh mắt tà mị lướt qua: “Cả lớn lẫn nhỏ… đều không cần.”

Thịt Năm Mới

Thịt Năm Mới Cận kề Tết, mẹ tôi liên tục thúc giục: “Con gái, năm nay con chuẩn bị thịt Tết chưa? Sắp đến mùa đông ngủ đông rồi, cả làng đang trông chờ vào phần của nhà mình đấy!” Tôi cúp máy, thở dài, ánh mắt dừng lại nơi gia đình của bạn trai. Cũng được thôi… nếu các người đã ôm dã tâm, thì cũng đừng trách tôi… ăn miếng trả miếng.

Dù Là Nữ Phụ Cũng Toả Sáng

Dù Là Nữ Phụ Cũng Toả Sáng Xuyên thành nữ phụ đá kê chân nặng chín mươi cân trong tiểu thuyết, ngay từ đầu tôi đã rơi vào cái bẫy tự chứng minh. “Ví tiền của tôi ban đầu có một nghìn tệ, bây giờ chỉ còn sáu trăm, bốn trăm bị mất đi chắc chắn là do cô lấy!” Đối phương thề thốt chắc nịch, vẻ mặt đầy ác ý. Nữ chính chạy đến bên tôi, giả vờ lo lắng nhưng vừa mở miệng đã bảo tôi trả lại bốn trăm tệ không có thật đó cho người khác. Nam chính mà tôi thầm thương trộm nhớ đứng một bên, cau mày, không nói một lời. Ánh mắt nhìn tôi đầy trách móc. Tôi cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt chỉ trích và hóng hớt của mọi người, tôi hất tay nữ chính ra, xin lỗi người trước mặt: “Ồ, xin lỗi, có lẽ chiếc ví này không phải của cậu.”