Vả Mặt

Tranh Tâm Khúc Ý

Tranh Tâm Khúc Ý Công lược thất bại, hệ thống chỉ với một cú nhấp tay đã xóa ta khỏi thế gian. Khi mở mắt lần nữa, ta nghe tin chính thê của Thủ phụ Lương Diệp đã mất tích suốt ba tháng, còn trong kinh thành, thanh lâu vừa nghênh đón một hoa khôi dung nhan tuyệt sắc, khuynh đảo chúng sinh. Nhìn y phục trên người mỏng manh lại khêu gợi, rồi lại ngước lên đối diện với gương mặt lãnh đạm, âm trầm của phản diện Tam vương gia, ta chỉ biết cắn răng tự nhủ: Giữ mạng là trên hết!

Ta Ở Hậu Cung Cải Tạo Hoàng Tử

Ta Ở Hậu Cung Cải Tạo Hoàng Tử “Ta là giảng viên ưu tú của Trung Công Giáo Dục, xuyên không vào hậu cung, cực kỳ giỏi nuôi dạy hài tử, tổng cộng chín đứa con được ta nuôi dưỡng đều là nhân trung long phượng. Thế nhưng, vào ngày mừng thọ năm mươi tuổi, cửu tử đoạt đích, máu chảy thành sông. Kẻ sống sót duy nhất quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, ta dùng một tấm lụa trắng kết thúc sinh mệnh tàn tạ, lần nữa mở mắt, trở về lúc Hoàng đế bảo ta nuôi dạy chúng. Ta “Bịch” một tiếng đóng sầm cửa lại: “Ai thích nuôi thì cứ việc, thần thiếp không nuôi nữa!”

A Ngọc

A Ngọc Ta là Thái hậu tiếng xấu lan xa. Nhi tử ghét ta, nữ nhi vứt bỏ ta, bách quan ngày ngày can gián muốn ta giao ra binh quyền, bách tính mắng ta là yêu phụ. Ai cũng muốn ta chết không toàn thây. Cho nên, khi ta bị vây trong quân địch, bọn họ khuyên ta hy sinh vì đại nghiệp, một người đổi một thành, đáng lắm. Thôi thì, dù sao ta cũng sống đủ rồi, cả đời không có gì hối tiếc. Nào ngờ khi mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về năm chưa vào cung. Thiếu niên tướng quân mặc áo gấm tung bay trước mắt cưỡi ngựa hỏi: “Hạ Lan Ngọc, nàng thật sự không gả cho ta sao?” Ồ, lúc đó hình như ta định đến Tạ gia để hủy hôn, chỉ vì thấy Tạ gia tam lang này chỉ biết tập võ giết người, chẳng hiểu chút phong tình nào. Sau khi bị ta hủy hôn, hắn liền buông bỏ hết chuyện hồng trần, đến biên cương rồi không bao giờ trở về. Nhưng hắn lại là người duy nhất sau khi ta chết, một mình một ngựa xông vào quân địch để thu xác cho ta.

Theo Đuổi Tự Do

Theo Đuổi Tự Do Tôi là thiên kim thật bị bế nhầm, em gái thiên kim giả thành con gái nuôi nhà tôi. Mẹ tôi trải đường cho sự nghiệp của cô ta, cô ta lại khóc lóc nói mẹ tôi làm vậy để tiện giám sát cô ta. Bố tôi tìm người tài giỏi xuất chúng trong giới cho cô ta, cô ta lại giận dữ mắng mỏ bố tôi vì lợi ích riêng mà muốn hủy hoại hạnh phúc cả đời của cô ta. Chỉ có tôi là chiều theo ý cô ta, để cô ta bỏ trốn với tên lưu manh chân ái của đời mình, cô ta đối với tôi cảm động rớt nước mắt. Hai năm sau, cô ta ôm bụng lớn quỳ gối trước cửa nhà chúng tôi: “Bố mẹ, con sai rồi.”  Hoàn Tiền Shopee  Từ 3/4/2024, Metruyen.net.vn chính thức HOÀN TIỀN cho 100% đơn hàng mua sắm tại Shopee.  🛒 Khi mua hàng trên Shopee thông qua liên kết giới thiệu từ Metruyen, bạn có thể nhận lại từ 10,000 đến 500,000 đồng cho mỗi đơn hàng. Bấm Đây Để Đăng Ký Hoàn Tiền

Khi Các Công Chúa Không Cần Hoàng Tử

Khi Các Công Chúa Không Cần Hoàng Tử Tôi xuyên thành mẹ kế của Bạch Tuyết, mỗi ngày đều phải trò chuyện với gương. Tôi hỏi gương: “Ai là người đẹp nhất thế gian?” Gương im lặng một lúc, rồi nói: “Là Bạch Tuyết.jpg.” Tôi sáng mắt lên: “Đúng rồi, chính là con bé, mau tiếp tục gửi cho ta xem!” “Gửi video tắm không che mặt đi, đều là phụ nữ cả, sợ cái gì?”

Tri Ngọc

Tri Ngọc Hoàng thượng ban hôn, ta bị ép gả vào Tiêu Bá phủ làm kế thất. Nghe nói bà mẫu tương lai cay nghiệt, đám chị em dâu khó đối phó, trượng phu lại có một tiểu thiếp sủng ái, kiêu ngạo đến cực điểm, thậm chí còn khiến chính thất tiền nhiệm tức chết. Các danh môn thế gia trong kinh thành đều tránh xa chốn này như tránh ôn dịch. Trước khi bước lên kiệu hoa, mẫu thân nắm lấy tay ta, nước mắt lưng tròng: “Con gái à, con nhất định phải nhẫn nhịn.” “Đừng ra tay quá mạnh với nhà chồng, kẻo phụ thân con khó bề ăn nói với bệ hạ.”

Nghe Xem Trời Sắp Mưa

Nghe Xem Trời Sắp Mưa Người yêu online của tôi là thái tử nổi tiếng ăn chơi ở thành phố A. Đêm trước hôm offline gặp nhau, tôi vô tình nghe hắn nói chuyện với bạn: “Chỉ chơi đùa chút thôi, đừng nhắc tới cái hạng vừa nghèo vừa ngu đó.” “Hẹn offline? Tôi không đi đâu. Mấy người ai rảnh đi giúp tôi cái đi, đuổi cổ nhỏ đó là được.” Tôi không làm lớn chuyện, ngày hôm sau vẫn xuất hiện ở chỗ hẹn như thường. Còn chủ động ôm tay người tới. Người nọ nhìn tôi chăm chú, không từ chối. Đêm đó, thái tử gọi đến, cung kính hỏi: “Anh Văn, đuổi đi rồi à?” Văn Tuần ngắm người đang cưỡi trên người anh là tôi, khàn khàn nói: “…Ừ, đi rồi.”

Tri Tự

Tri Tự Mẫu thân của ta là một nữ nhân rất đáng thương. Không bao lâu sau khi gả cho phụ thân, bà đã bị ông chuyển tay giao cho quyền quý. Rõ ràng ai cũng biết bà bị vu oan tội thông gian, nhưng bà vẫn bị đày về quê. Nhi tử từng thề sẽ đón bà trở về, thực ra lại mong bà sớm ngày chết đi. Khi bà còn sống, Ứng gia muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta; nhưng khi bà mất rồi, nhà đó lại nhớ đến việc định thân cho ta. Ta xách theo một thanh đao rỉ sét tiến đến kinh thành. Tháng Ba qua đi sẽ đến tiết Thanh Minh, khi ấy ta sẽ xem xem đầu của ai xứng đáng làm bia mộ cho mẫu thân của ta?

Hàng Xóm Bất Ổn

Hàng Xóm Bất Ổn Hàng xóm đối diện sau khi mang thai đã yêu cầu tôi đưa con mèo của mình đi. Sáng sớm đã gửi cho tôi một tin nhắn dài như bom tấn: [Xin chào, tôi là 503, vợ tôi mang thai được hai tháng rồi, mong cô có thể đưa con mèo đi.] [Thứ nhất, vợ tôi sợ mèo, nếu không cẩn thận bị mèo dọa mà sinh non thì cô phải chịu trách nhiệm.] [Thứ hai, nếu con mèo kêu sẽ không tốt cho việc dưỡng thai của vợ tôi, cô phải chịu trách nhiệm.] [Thứ ba, nếu con mèo của cô ra ngoài chạy lung tung, không may đụng phải vợ tôi thì cô phải chịu trách nhiệm.] Tôi nhìn chú mèo con mới ba tháng tuổi trong lòng mà chìm vào suy tư. Chỉ thế này thôi mà cũng có thể đe dọa được một bà bầu sao? Không biết còn tưởng đứa con nhà gã là tôi đẻ hộ. Vì thế, tôi quay sang chụp lại màn hình rồi chuyển tiếp vào nhóm chat của cư dân, kèm theo dòng chữ: [Xin chào mọi người, vì vợ hàng xóm 503 của tôi mang thai rồi nên sợ mèo.] [Mong mọi người hợp tác đưa thú cưng trong nhà đi, nếu không sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm!] Trong nháy mắt, cả nhóm chat cư dân đều nổ tung.  

Thế Tử Phi Hung Mãnh

Thế Tử Phi Hung Mãnh Ta sống lại vào ngày mới gả vào Hầu phủ. Biểu muội của phu quân hành lễ với ta. “Trân nhi bái kiến biểu tẩu!” Ta vội vàng đỡ nàng dậy, thuận tay bắt mạch cho nàng. “Đây chính là ngoại thất phu quân nuôi trong phủ phải không? Thật đúng là một người đẹp, mau đứng dậy đi! “Muội còn đang mang thai, đừng để mệt mỏi.” Khách khứa đầy sảnh: “???” Phu quân vừa kinh ngạc vừa tức giận. “Nàng nói bậy bạ gì vậy? Biểu muội còn trong sạch, sao nàng có thể vu khống…” Biểu muội vẻ mặt tủi thân đột nhiên quay đầu nôn khan. “Ọe~” Ta: “Cái gì? Chàng không thừa nhận sao? Chẳng lẽ là… cưỡng bức? “Biểu muội đừng sợ, có gì ấm ức cứ nói với biểu tẩu, biểu tẩu sẽ làm chủ cho muội!”

Cô Bạn Thân Trà Xanh

Cô Bạn Thân Trà Xanh Bạn thân tôi là một trà xanh chính hiệu, không ngờ có ngày cô ta lại làm việc đó tôi, tôi vừa chia tay bạn trai xong, cô ta đã nhắn tin ngay: [Tớ với bạn trai cũ của cậu không sao chứ?] [?] [Ôi, yên tâm, cậu với anh ta chỉ chơi bời thôi, tớ hiểu mà.] Tôi cười. [Chơi đi, hai người hợp nhau lắm.] [Thật không?] Tôi không trả lời, trực tiếp chặn cô ta. Thật trớ trêu, chị em tốt với bạn trai tốt của tôi lại cùng nhau hợp sức cắm cho tôi một cái sừng xanh lét.

Bạn Cùng Bàn Quái Gở

Bạn Cùng Bàn Quái Gở Năm lớp 11, tên côn đồ trường học Tôn Thiệu đã ấn đầu Vương Kỳ vào thùng nước bẩn. Tôi gọi bố tôi, lúc đó ông là chủ nhiệm của lớp. Ngay đó, bố tôi đá tung cửa phòng vệ sinh, túm lấy tên con trai kia rồi đuổi học cậu ta. Tôn Thiệu bỏ học, ra phố bán hàng rong, rồi bị một chiếc xe tải lớn đâm chết. Vài năm sau, Vương Kỳ viết một cuốn tiểu thuyết tự truyện. Hóa ra, Tôn Thiệu và cô ta là “nam ngược thân nữ, nữ ngược tâm nam” dây dưa tình cảm sâu đậm. Nhưng cuối cùng con gái của chủ nhiệm – Uất Liễu, đã phá hỏng tất cả. Cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, cô ta đăng giấy chứng tử của Tôn Thiệu lên Weibo, kèm theo dòng chú thích: [Uất Liễu, cô đã hủy hoại hạnh phúc cả đời tôi.] Những người hâm mộ cuồng nhiệt đã tìm ra thông tin của tôi, chém chết tôi ngay trên phố. Bố mẹ tôi vì mất con gái cũng như bị bạo lực mạng nên đã suy sụp tinh thần, buộc đá vào chân, ôm tro cốt của tôi, nắm tay nhau nhảy xuống sông. Tôi được tái sinh, trở về ngày phát hiện Vương Kỳ bị bắt nạt. Tiếng nức nở đau đớn lại vang lên trong nhà vệ sinh. Lần này, tôi quay đầu bỏ đi không thèm đoái hoài.

Chẩm Nguyệt Ngọa Thanh Tùng

Chẩm Nguyệt Ngọa Thanh Tùng Ta là một nguyên phối thê thảm. Sau khi phu quân đỗ đạt, ta liền trở thành thê tử bị bỏ rơi. Nhưng ngọc bội gia truyền của ta vẫn nằm trong tay hắn, vì thế ta tức tốc lên kinh thành đòi lại. Không ngờ, lại đụng phải huynh trưởng làm quan lớn của hắn. Huynh trưởng hắn vốn tính tình lãnh đạm, liền sa sầm nét mặt mà hỏi: “Sai lại gầy thế này?”

Gió Nhẹ Nhàng Ôm Lấy Em

Gió Nhẹ Nhàng Ôm Lấy Em Lúc yêu nhau nhất, Hứa Thuật Bạch nói với các anh em của mình rằng, nếu như cô dâu tương lai của hắn không phải tôi, vậy thì bọn họ đừng tham gia hôn lễ của hắn. Về sau Hứa Thuật Bạch kết hôn, cô dâu không phải tôi. Quả nhiên các anh em của hắn không tham gia hôn lễ của Hứa Thuật Bạch. Hôn lễ kết thúc, Hứa Thuật Bạch chất vấn bọn họ. Người luôn chướng mắt tôi lại đấm thẳng vào mặt Hứa Thuật Bạch, hai mắt đỏ bừng. “Hứa Thuật Bạch, người phụ lòng người khác là người đáng chết nhất.” “Nhưng tại sao người chết lại là Nam Ương?”

Vả Mặt Ác Linh

Vả Mặt Ác Linh Tôi, một nghệ sĩ mờ nhạt trong giới giải trí, đã tham gia một chương trình giải trí ngoài trời. Tình cờ, tôi phát hiện ra một khu mộ kỳ lạ. Trên những bia mộ đó đều khắc tên của các khách mời tham gia chương trình lần này. Để bảo vệ tính mạng, tôi tốt bụng chia cho mọi người những lá bùa tự làm. Nhưng kẻ thù không đội trời chung của tôi lại chế giễu: “Một nữ minh tinh lại sa sút đến mức trở thành kẻ lừa đảo, thật mất mặt.” Nhưng cô ta không biết rằng, trên bia mộ của mình còn có một dòng chữ nhỏ khác: [Mất ngày 25 tháng 8 năm 2023.] Hôm nay đã là ngày 23 tháng 8 rồi.

Tranh Giành Suất Học Vị

Tranh Giành Suất Học Vị Tôi đã bỏ ra 500 vạn để mua căn nhà gần trường, đến lúc đăng ký cho con gái thì mới phát hiện ra suất học đã bị chiếm mất. Mà trong hộ khẩu của tôi lại vô duyên vô cớ xuất hiện thêm một cậu bé bảy tuổi. Tôi vội vã tìm đến nhà phụ huynh của cậu bé để chất vấn, nhưng họ lại ngang nhiên nói: “Dù sao con trai tôi cũng đã học một năm rồi, anh không muốn cũng không còn cách nào, cùng lắm thì tôi đền cho anh hai vạn thôi.” Tôi tức điên lên. Một bên chuẩn bị khởi kiện, một bên dùng tư cách người giám hộ chuyển học bạ của con trai họ đến một vùng núi cách xa cả nghìn cây số. Lần này đến lượt họ phát điên. Tôi càng ngang nhiên hơn: “Ở chung một hộ khẩu thì đó chính là con trai tôi, chuyện của con trai tôi liên quan gì đến các người!”

Tiểu Bạch Liên Của Linh Lăng

Tiểu Bạch Liên Của Linh Lăng Ta là thứ nữ của phủ Tướng quân. Từ nhỏ đến lớn, đích tỷ ngày nào cũng đối đầu với ta, luôn mắng ta là “bạch liên hoa”, tham lam vinh hoa phú quý, luôn bám lấy đòi gả cho Vương gia. Vậy mà vào ngày phủ Tướng quân bị tịch biên, nàng lại đứng trước mặt ta, nở nụ cười nhẹ nhàng, nói: “Tiểu bạch liên, còn không mau chạy, ta không muốn cùng ngươi ch//ôn chung một chỗ đâu.” Cuối cùng, nàng đỡ hàng chục nhát k//iếm, t//ự v//ẫn mà chet. Tiếp sau đó, khi ta mở mắt, ta đã quay lại thời điểm trước ngày định mệnh ấy, lại nhìn thấy một đích tỷ quen thuộc đang cười nhạt, mỉa mai ta: “Tiểu bạch liên, trời đông giá rét mà mặc áo mỏng như thế cho ai xem?” Nước mắt trong phút chốc dâng tràn, giây tiếp theo không kìm được, ta nhào vào trong lòng nàng.

Báo Ứng

Báo Ứng Mùa hè năm nào Cố Chuẩn Niên cũng đi công tác, ngay cả khi tôi sảy thai, anh cũng phải đi. Tôi không kìm được mà lén đi theo anh. Mãi đến giờ tôi mới phát hiện rằng, tháng nào anh ta cũng đi công tác hàng năm, thực ra đều dành để ở bên một người phụ nữ khác và đứa con của họ. Càng buồn cười hơn chính là, trong những chuyến công tác không có thật đó, bố mẹ, bạn bè, đồng nghiệp của anh ta đều giúp anh ta che giấu. Suốt năm năm, tôi tràn đầy hy vọng về đứa con của chúng tôi. Tận tâm vun vén cho gia đình này, để đổi lại được gì?

Câu Chuyện Trong Nhà Hàng Tây

Câu Chuyện Trong Nhà Hàng Tây Tôi và bà ngoại bị nhân viên nhà hàng Tây đuổi ra ngoài. Cô ta nói tiền trăm mà bà ngoại nhặt phế liệu gom được là tiền giả, rồi bảo người nghèo không có tư cách ăn nhà hàng Tây. Đúng lúc gặp phải mẹ của kẻ thù không đội trời chung, bà ta trừng mắt nhìn tôi: “Hai kẻ ăn mày thế này mà cũng muốn vào ăn chung chỗ với tôi? Lỡ bị bệnh truyền nhiễm thì sao?” Nhân viên phục vụ đứng đó cười nhạo: “Hôm nay coi như các người gặp may, mua suất ăn trẻ em sẽ có cơ hội bốc thăm trúng thưởng. Biết đâu lại trúng bữa ăn xa hoa mà các người không bao giờ có tiền mua nổi. Nhưng nói trước nhé, giờ mà ra ngoài nhặt ve chai thì không kịp đâu.” Bà ngoại luống cuống vò vạt áo. Tôi nhìn lên bức tường của nhà hàng, thấy bức ảnh tập thể lãnh đạo, nơi ba tôi đang cười tươi ở vị trí trung tâm.

Kẻ Cắp Điểm Số

Kẻ Cắp Điểm Số Người đứng đầu lớp là crush của tôi. Tôi đã theo đuổi cậu ta suốt hai năm, mới biết rằng cậu ta trói buộc với hệ thống “vạn người mê”. Tôi càng theo đuổi cậu ta, điểm thi đại học của cậu ta càng cao. Cậu ta vừa mập mờ với các học bá lớp khác, vừa mập mờ với tôi. Khi tôi muốn từ bỏ, cậu ta lại cho tôi một chút dịu dàng. “Thực ra cậu rất đáng yêu, con trai đều thích kiểu con gái hiền lành như cậu.” “Nếu tôi không lạnh lùng với cậu một chút, tôi sẽ bị rối loạn ‘tâm đạo’ mất.” Tôi giống như một con cá lớn đã cắn câu, bị cậu ta kéo qua kéo lại, hết lần này đến lần khác. Cho đến một lần trước kỳ thi thử, tôi nghe thấy âm thanh phát ra từ người cậu ta: [Chúc mừng ký chủ đã khiến Hạ Lan Hương bỏ lỡ bài thi của mình để mua đồ dùng học tập cho cậu, giá trị quyến rũ tăng 13. Trong kỳ thi thử lần này, ký chủ sẽ đạt điểm cao hơn lần trước 13 điểm!] Kết quả thi công bố, cậu ta quả thật đạt 698 điểm, cao hơn 13 điểm so với lần trước là 685 điểm. Mọi người đều tôn thờ cậu ta, chỉ có tôi là cảm thấy rùng mình.