Vả Mặt

Cưới Ai? Và sau bảy năm yêu đương dài lâu với Bùi Vân Châu, cuối cùng chúng tôi cũng đã định ngày kết hôn. Thế nhưng, ngay đêm trước ngày cưới, người con gái trong lòng Bùi Vân Châu – Diệp Thính Tuyết bị bắt gặp say xỉn ngoài phố, bị người ăn xin kéo vào trong ngõ, và cảnh đó bị quay video đăng lên mạng. Bùi Vân Châu lại dùng khả năng của mình, nhanh chóng thay mặt Diệp Thính Tuyết trong video bằng khuôn mặt của tôi, rồi cho đội quân mạng nói rằng tôi trước ngày cưới thì ăn chơi trác táng, đó là quả báo. Anh ta nói với tôi: “Không thể phá hoại hình ảnh trong sáng thuần khiết của Diệp Thính Tuyết được. Dù sao thì em cũng sẽ cưới anh rồi, hình tượng gì không quan trọng, anh không chê, sẽ cưới em như thường.” Tôi cười tức giận, xé rách bộ váy cưới, “Tôi không cưới anh nữa.” Anh ta khinh bỉ nói: “Không cưới anh thì cưới ai? Ngoài anh ra ai thèm lấy em?” Tất nhiên là có người muốn. Chính là kình địch của anh ta, Tổng Giám đốc Cố. Người bạn học tiểu học từng nói dù lúc nào cũng có thể cưới tôi.

Muốn Tất Cả Nhà mà anh trai và chị dâu tôi đang ở là của ba mẹ. Tết năm nay, họ đề nghị ba mẹ sang tên căn nhà đó cho họ. Ba tôi đồng ý. Để thể hiện sự công bằng, ông nói sẽ để căn còn lại cho tôi. Tổng giá trị căn đó cao hơn của họ 500.000 tệ. Thế là anh chị tôi lại không vui. Họ muốn… tất cả.

Anh Tôi Là Chuyên Gia Nhận Diện Trà Xanh Anh trai tôi có bạn gái. Lần đầu gặp mặt, cô ta hỏi: “Nhà các anh sao con gái cũng được thừa kế tài sản à?” Lần thứ hai gặp lại, cô ta chê món quà tôi tặng: “LV mà chị cũng mang đi tặng được sao?” Tôi tức muốn xé xác cô ta tại chỗ, nhưng không ngờ anh trai tôi còn ra tay nhanh hơn. Anh ấy đăng ngay lên trang cá nhân: “Bạn gái có thể đổi, nhưng em gái chỉ có một!”

Một Lần Buông, Một Đời Nhẹ Nhõm Sau 120 ngày liên tiếp Thẩm Trì Xuyên không về nhà ngủ, ảnh chụp ảnh cưới của anh ta với người phụ nữ khác bị lan truyền khắp bạn bè trên WeChat. Tôi lập tức gọi điện báo cảnh sát: “Chào anh/chị, tôi muốn báo án, chồng tôi có dấu hiệu trùng hôn.” “Vâng, anh ta đã đăng ký kết hôn với tôi, giờ lại chụp ảnh cưới với người khác…” Khi Thẩm Trì Xuyên về đến nhà, anh ta nổi giận đùng đùng chất vấn tôi: “Chỉ là chụp ảnh cưới với bạn bè thôi, em có cần làm quá như vậy không?” Tay tôi khẽ run lên khi cầm điện thoại. Ngay vừa nãy, nữ chính trong bức ảnh kia vừa đăng một status mới: [Tuy còn chưa đăng ký kết hôn, nhưng ai kia nói thứ gì nên cho thì sẽ cho đủ. Vậy em chờ mong nhé~]

Tất Cả Các Người, Cút Hết Đi! Con gái của người giúp việc trông rất đáng yêu. Bạn trai tôi muốn chia tay vì cô ta. Anh trai tôi chửi ầm lên vì cô ta. Ngay cả bố tôi, cũng thất vọng nói với tôi: “Con ngoại trừ giàu có hơn con bé thì mọi thứ đều không bằng con bé, tại sao con gái ta lại là con chứ không phải con bé chứ?” Tôi cười lạnh một tiếng. Đuổi họ ra khỏi nhà và cắt giảm chi phí sinh hoạt. Các người thanh cao như vậy, hẳn là rất thích sống cuộc sống nghèo khó nhỉ?

Khi Trái Tim Ngừng Rung Động Năm 26 tuổi, tôi và Đoạn Luật Minh cuối cùng cũng có quan hệ thực sự. Sáng hôm sau, dù đau nhức cả người, tôi vẫn cố gắng đi làm cho anh như thường lệ. Nhưng trong lòng lại ngọt như mật, sau bao năm theo đuổi, cuối cùng anh cũng quay đầu nhìn thấy tôi. Thế nhưng, cảm xúc rung động đó đã hoàn toàn tan biến khi tôi vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và mấy người bạn thân. “Đoạn Luật Minh, bình thường cậu còn chê trợ lý của mình tụi tôi mắt mù, mà cuối cùng cậu lại ăn sạch người ta?” “Trước đây che chở ghê lắm, giờ để tụi này chơi ké được chưa?” Đám công tử nhà giàu đó chẳng bao giờ nói được câu nào nên hồn. Nhưng tôi không ngờ, lời tiếp theo của Đoạn Luật Minh lại như kéo tôi rơi thẳng xuống hầm băng. “Nếu cậu không ngại dùng đồ người khác dùng rồi, thì cứ việc.” “Dù sao trong lòng tôi, người tôi xác định sẽ cưới chỉ có Tinh Tịnh.”

Đoạt Lại Hào Quang Khi tôi đạt đến đỉnh cao của giới thiết kế thời trang và quyết định rút lui về chăm sóc gia đình. Vào ngày diễn ra buổi trình diễn cuối cùng của mình, một người phụ nữ xa lạ đột nhiên xuất hiện, giơ ra bằng chứng khẳng định cô ta là người viết thuê cho tôi. Tôi cuống cuồng giải thích để chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng không ngờ bạn trai siêu mẫu người đã cùng tôi vượt qua mọi khó khăn lại thừa nhận rằng tôi đã đạo nhái. Cuối cùng, tôi bị toàn mạng xã hội công kích. Khi ra ngoài, tôi bị fan của bạn trai ném rác vào người, vô tình trượt ngã, được đưa đến bệnh viện và bị thông báo rằng mình đã sảy thai. Tuyệt vọng cùng cực, tôi leo lên sân thượng bệnh viện và la//o mình xuống dưới. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại đúng ngày diễn ra buổi trình diễn cuối cùng đó.

Giấy Kết Hôn Giả Ngày chị gái tôi vì tình yêu mà bỏ trốn, Phó Thừa Doãn, thái tử gia đất Bắc Kinh, người có hôn ước với chị, đã quay sang đeo nhẫn vào tay tôi. Hắn cưng chiều tôi thành bà Phó khiến ai cũng ghen tị, đến cả bà cụ Phó khó tính nhất cũng nắm tay tôi khen ngợi: “Đây mới là con dâu nhà họ Phó.” Cho đến ba năm sau, chị tôi mang theo bệnh ung thư trở về nước. Mẹ tôi khóc đến mức ngất xỉu trước mặt tôi: “Coi như mẹ xin con… để Thanh Lan được toại nguyện mấy ngày cuối đời!” Anh trai tôi kéo Phó Thừa Doãn ép buộc: “Cô ấy chỉ muốn mặc váy cưới một lần, nếu cậu còn coi tôi là anh em, thì hãy giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.” Bố tôi trực tiếp ra lệnh: “Nếu Thanh Lan không tổ chức được đám cưới trước khi nhắm mắt, thì tôi không có đứa con gái như con!” Phó Thừa Doãn ôm chặt tôi trước mặt mọi người: “Vợ tôi chỉ có mỗi Nhiên Nhiên!” Nhưng chỉ trong vòng một tháng, hắn vẫn buộc phải quỳ một gối, đeo chiếc nhẫn gia truyền cho chị tôi, hoàn thành toàn bộ nghi lễ cưới xin. Hắn mắt đỏ hoe giải thích: “Tổ chức đám cưới này là để em và gia đình không xảy ra mâu thuẫn, cũng coi như tiễn cô ấy đoạn đường cuối.”

Yêu Kiểu 502 「Chùm nho tím này đúng là giống cô thật đấy… vừa đen vừa to。」 Tôi khen thân hình nóng bỏng của vợ bạn mình trong phòng xông hơi. Ai ngờ lúc ăn cơm, cô ta lại buông câu đó ngay trước mặt bao người. Cả bàn ăn lập tức im phăng phắc, chồng tôi thì chỉ cúi đầu ăn cơm lia lịa. Tôi chậm rãi lau miệng: “Nếu không phải cái mặt cô vẫn còn dán cái mác thẩm mỹ, chỉ nhìn mỗi cái bụng thôi thì tôi còn tưởng là chó Shar Pei đấy.” Chồng tôi đột nhiên ném mạnh đũa xuống bàn: “Em so đo với Thanh Thanh làm gì? Cô ấy từng sinh con rồi mà!” Tôi hoảng hốt đưa tay che miệng: “Trời ơi, xin lỗi nha, em đâu biết đứa bé là của anh.”

Lời Hứa Hóa Hư Vô Kết hôn 5 năm, tôi và Thẩm Tự Bạch vẫn chưa có con. Sau này, chúng tôi làm thụ tinh ống nghiệm suốt 3 năm. Cuối cùng, đến năm thứ 8, tôi mang thai đôi thành công. Thế nhưng khi thai được hơn 4 tháng, tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa anh ta và bạn. “Cậu bị tinh trùng yếu, người ta hứa hẹn thời gian 3 năm, làm tới bảy tám lần thụ tinh, nhìn mà già đi cả chục tuổi. Thế mà cậu lại lén chuyển phần lớn tài sản trong hôn nhân sang tên tiểu tam, có phải quá độc ác rồi không?” Thẩm Tự Bạch chỉ nhướng mày, mặt không đổi sắc. “Nếu không vì thấy cô bé kia phải làm thụ tinh thì tội nghiệp, tôi đã ly hôn với cô ấy từ năm ngoái rồi.” “Cậu chưa thấy vợ tôi bây giờ đâu, cởi đồ ra là một đống thịt, mặt đầy tàn nhang vì bầu bí, nhìn mà muốn nôn.” Tôi cúi đầu nhìn tờ kết quả siêu âm đang cầm trong tay, sau đó xoay người, đến bệnh viện đặt lịch p/h/á t/h/a/i.

Ngày Em Lên Xe Hoa Ngày Lục Nghiễn đính hôn, hắn cố tình sai mấy tên côn đồ đến quấy rối tôi. Đến khi làm xong biên bản ở đồn cảnh sát trở về, trời đã tối đen. Vừa đặt chân tới cửa nhà, tôi đã nghe có người hỏi tôi đi đâu rồi. Lục Nghiễn cười nhạt: “Anh sợ cô ấy đến gây chuyện, nên để cô ấy ở đồn cảnh sát uống trà cả ngày. Chờ cô ấy về thì mọi chuyện cũng đã an bài xong xuôi rồi.” Tôi đứng ngoài cửa, khẽ lắc đầu, cười cay đắng. Xoá sạch toàn bộ liên lạc với Lục Nghiễn, xoay người lên máy bay đi nước ngoài. Tối hôm đó, nghe nói Lục Nghiễn không tìm được tôi, người vốn luôn bình tĩnh ấy lại nổi điên một cách hiếm thấy. Mắt hắn đỏ hoe, thì thầm: “Nhất định là cô ấy ghen tuông thôi, cố tình giận dỗi với mình. Đợi hết giận rồi sẽ quay về, nhất định là vậy.” Nhưng hắn không biết, tôi không phải vì giận dỗi mà bỏ đi, mà là thực sự không cần hắn nữa. Ngày Lục Nghiễn đính hôn, hắn cố tình sai mấy tên côn đồ đến quấy rối tôi. Đến khi làm xong biên bản ở đồn cảnh sát trở về, trời đã tối đen. Vừa đặt chân tới cửa nhà, tôi đã nghe có người hỏi tôi đi đâu rồi. Lục Nghiễn cười nhạt: “Anh sợ cô ấy đến gây chuyện, nên để cô ấy ở đồn cảnh sát uống trà cả ngày. Chờ cô ấy về thì mọi chuyện cũng đã an bài xong xuôi rồi.” Tôi đứng ngoài cửa, khẽ lắc đầu, cười cay đắng. Xoá sạch toàn bộ liên lạc với Lục Nghiễn, xoay người lên máy bay đi nước ngoài. Tối hôm đó, nghe nói Lục Nghiễn không tìm được tôi, người vốn luôn bình tĩnh ấy lại nổi điên một cách hiếm thấy. Mắt hắn đỏ hoe, thì thầm: “Nhất định là cô ấy ghen tuông thôi, cố tình giận dỗi với mình. Đợi hết giận rồi sẽ quay về, nhất định là vậy.” Nhưng hắn không biết, tôi không phải vì giận dỗi mà bỏ đi, mà là thực sự không cần hắn nữa.

Ly Hôn Xong Tôi Sống Rất Tốt Tôi và chồng cũ đưa con đi mua quần áo trong trung tâm thương mại thì vợ hiện tại của anh ta cứ liên tục gọi điện tới. Anh ta không còn cách nào khác, đành phải nói dối là đang họp ở công ty. Nhưng cô ta nghe được tiếng ồn ào của trung tâm thương mại, liền nổi giận đùng đùng, gào lên trong điện thoại, nhất quyết không buông tha. Khuôn mặt chồng cũ đầy mệt mỏi và chán ghét, nhưng vẫn phải kiên nhẫn dỗ dành. Tôi đứng bên cạnh, lạnh nhạt quan sát, trong lòng hả hê vô cùng. Ngày xưa, anh ta cũng từng đối xử với tôi như vậy, đứng cạnh người phụ nữ đó, rồi lạnh lùng nói dối với tôi. Nỗi đau mà tôi từng trải qua, giờ họ cũng đang phải nếm mùi.

Ba Năm Làm Vợ Hờ Ngày tôi và Cố Cẩn Xuyên đi đăng ký kết hôn, anh nói với tôi: “Giữa chúng ta chỉ có danh nghĩa vợ chồng, không có thực chất. Chỉ cần em ngoan ngoãn làm tốt vai trò bà Cố, trừ tôi ra, em muốn gì tôi cũng có thể cho.” Tôi rất nghe lời, làm bà Cố suốt ba năm. Ba năm sau, Hứa Vi đưa tôi mười triệu, bảo tôi rời khỏi Cố Cẩn Xuyên. Cô ta nói: “Cẩn Xuyên nói hai người chỉ là nạn nhân của ân nghĩa đời trước, hôn nhân này vốn dĩ chỉ là hữu danh vô thực. Bây giờ anh ấy muốn có một gia đình thật sự, muốn có con với người anh ấy yêu. Chị đã làm lỡ dở anh ấy ba năm rồi, mong chị có thể buông tay.” Thì ra… hắn đã có người trong lòng rồi à. Tôi tiếp tục giữ vị trí bà Cố này đúng là không còn hợp nữa. Tối hôm đó, tôi đến thư phòng tìm Cố Cẩn Xuyên. “Năm đó anh từng nói, tôi muốn gì cũng được… lời đó giờ còn tính không?” Cố Cẩn Xuyên đặt tài liệu xuống, ngón tay thon dài tháo kính khỏi sống mũi. “Tất nhiên. Em muốn gì?” Tôi siết nhẹ tập hồ sơ trong tay, đặt bản thoả thuận ly hôn trước mặt hắn. “Tôi muốn anh ký vào đây.”

Ngày ba tôi tuyên bố người thừa kế, thằng em trai ngu ngốc của tôi lại dắt về một cô gái. Nó chỉ tay vào cô ta, lạnh lùng tuyên bố tôi là thiên kim giả là đứa con gái bị bà nội cố ý đánh tráo từ nhỏ. Còn cô ta, mới là thiên kim thật sự của nhà họ Lâm. “Cô đã cướp mất hai mươi năm cuộc đời của chị gái tôi, bây giờ biến ra khỏi nhà tôi ngay!” Tôi liếc mắt, khinh thường nhìn nó, rút từ trong túi xách ra tờ giấy xét nghiệm ADN. “Nhóc con, hay là… chính mày mới là cái người bị đánh tráo?”

Một Nấm Tro, Một Đoá Hoa Vào ngày kỷ niệm kết hôn, chồng tôi đang công tác xa gửi tin nhắn yêu cầu ly hôn. Tôi bình tĩnh trả lời: “Được thôi.” Ba ngày sau, tôi kết thúc công việc và trở về nhà. Trợ lý nhỏ của anh ta ăn mặc lôi thôi ngồi trên ghế sofa, khóc đến sưng cả mắt. “Chị Giang, xin lỗi chị. Hôm đó bọn em chỉ đang chơi trò chơi thôi, em mới lén lấy điện thoại của tổng giám đốc Giang nhắn tin cho chị…” Giang Tuần kiên nhẫn dỗ dành cô ta một lúc lâu, rồi quay sang nói với tôi: “Con bé sợ đến mức này rồi, em không thể có chút lòng thương xót sao? Chuyện này anh thấy bỏ qua đi là được rồi.” Tôi tức đến bật cười. Tôi còn chuẩn bị sẵn cả đơn ly hôn rồi, mà anh lại bảo “bỏ qua”?

Sống Lại Một Giờ Trước Khi Ký Giấy Kết Hôn Trọng sinh trở về, tôi cố ý đến muộn, cố tình kéo dài thời gian đi đăng ký kết hôn với Cố Văn Lâm. Kiếp trước, sau khi biết tôi mang thai, Cố Văn Lâm dắt theo Bạch Tiểu Mai biến mất suốt hai mươi năm. Mãi đến khi tôi gần ch.t, anh ta mới quay về. Anh ta nhìn d//i ả//n//h của Bạch Tiểu Mai, nói với tôi: “Nếu ngày đó chậm lại một chút mới đăng ký kết hôn với em, kết cục liệu có khác đi không?”

Khi Nhà Chồng Không Còn Giả Tạo Cuối năm, tôi ký được một hợp đồng lớn, được chia hoa hồng năm triệu tệ. Công ty khen thưởng tôi người đang mang thai tám tháng, được nghỉ thai sản sớm. Mẹ chồng hỏi vì sao không đi làm, tôi nằm trên sofa, nửa đùa nửa thật: “Công ty làm ăn không tốt nên cho con nghỉ rồi. Chắc sau này chỉ có thể ở nhà làm nội trợ thôi.” Không ngờ, bà lập tức giáng một cái tát vào lưng tôi: “Vậy còn không mau dậy đi giặt đồ, nấu cơm đi!” “Mang có mỗi đứa con gái mà định nằm không ăn bám nhà tôi à?!” Đúng lúc chồng tôi là Tôn Lỗi về tới, kéo mẹ vào phòng trẻ con. Tôi ấm ức, bật camera giám sát mà họ chưa biết, muốn xem anh rốt cuộc đứng về phía ai. Nhưng không ngờ, những gì tôi nhìn thấy lại khiến sống lưng lạnh buốt…

Căn Nhà Không Còn Bóng Anh Sau ba lần nhập sai mật khẩu căn hộ, một cô gái mặc đồ ngủ bước ra từ trong nhà. “Cô lén la lén lút làm gì trước cửa nhà tôi thế?” Tôi sững người: “Nhà cô?” Cô ta khoanh tay trước ngực: “Là nhà bạn trai tôi, đương nhiên cũng là nhà tôi!” Cô ta đứng chắn ở cửa, không cho tôi vào, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. “Bạn trai tôi vừa lau nhà xong, cô đừng có giẫm bẩn!” Khi hai bên đang giằng co không ai nhường ai, vị hôn phu của tôi Tạ Lâm bước ra từ bên trong. Anh đi đôi dép đôi y hệt cô gái đó là đôi tôi nhờ bạn mua từ nước ngoài về tháng trước. Anh cười và nói cô gái kia chỉ là ở nhờ tạm thời. Nhưng căn hộ này là do tôi trả tiền mua hoàn toàn, tại sao anh ấy lại có quyền quyết định?

Khi Người Vợ Không Tha Thứ Chồng tôi muốn ly hôn. Anh ta đưa ra hai lựa chọn: Một, nếu muốn giành quyền nuôi con thì phải ra đi tay trắng. Hai, nếu từ bỏ quyền nuôi con, anh ta sẽ chia cho tôi một nửa tài sản. Ở kiếp trước, tôi từ bỏ tài sản, chọn dắt con trai đi. Kết quả thân bại danh liệt, cuối cùng ch .t cóng ngoài phố không một bóng người. Kiếp này, tôi không muốn chọn gì cả, cũng chẳng ly hôn. Tôi sẽ kéo dài thời gian, chờ anh ta bệnh ch .t là được rồi.

Nghịch Tập Thi Đại Học: Vả Mặt Cả Nhà Em gái thiết kế hại tôi gãy chân, mất cơ hội vào Học viện Thể thao Thanh Hoa. Cha mẹ không phân biệt đúng sai, vu cho tôi gian lận thi cử rồi đoạn tuyệt quan hệ. Họ chắc chắn rằng đứa từng được gắn mác “thiên tài thể thao” như tôi sẽ sa sút thảm hại, trượt tốt nghiệp. Nhưng… ai nói tôi chỉ biết dựa vào thể thao?