Chữa Lành
Tiểu Man Cha ta dùng mười lượng bạc bán ta vào Tần gia để xung hỉ. Tần thiếu gia là một kẻ ốm yếu, ngày thành thân hắn sốt cao đến hôn mê, vậy mà chẳng một ai đến thăm. Không còn cách nào, ta đành cõng hắn đi hai dặm đường để tìm đại phu. Hắn nằm trên lưng ta, mơ màng mà thốt lên: “Nương tử… đa tạ nàng…” Ta bị hắn gọi đến đỏ mặt, vừa thở hổn hển vừa đáp: “Thiếu gia, cứ gọi ta Tiểu Man là được. Tần phu nhân mua ta từ thôn quê về, là để hầu hạ người. Không cần… không cần gọi ta như vậy—” Hai chữ ấy, ta thực sự nói không nên lời. May thay, hắn lại ngất đi. Sau này, nhờ ta chăm sóc, thân thể thiếu gia dần tốt hơn. Ta cũng không tiện tiếp tục ở lại phòng hắn. Đêm đầu tiên chuyển đến tiểu viện, hắn mặc một thân y phục mỏng, chân trần đứng ngoài cửa. “Nương tử, nàng không cần ta nữa sao?” “Nàng không ở đây, bảo ta làm sao ngủ được?”
Thanh Âm Trong Tôi Trước ngày công bố điểm thi đại học, tôi đã mơ thấy tương lai của mình. Trong giấc mơ, tôi nghe theo lời cha mẹ, báo danh vào ngôi trường mà họ vất vả chọn giúp, học ngành mà họ cho là “có tương lai”. Sau khi tốt nghiệp, họ lại vắt óc tìm mối quan hệ, gửi tôi vào cơ quan mà họ cho là “ổn định”. Sau đó, lại giúp tôi chọn một người chồng mà họ đánh giá là “thích hợp”. Tất cả mọi thứ nhìn qua đều như đi đúng quỹ đạo. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn đi đến bước đường cùng. Từ t//ầng 18, tôi la/o m/ình x/uống. Bọn họ ôm x/á/c tôi mà gào lên: “Sao lại thành ra thế này?”
Ta Tự Tới Non Cao Phu nhân gả cho ta khi vừa tròn mười bảy tuổi. Đêm tân hôn, nàng tò mò ngồi xổm bên cạnh xe lăn của ta, kinh ngạc không thôi: “Ám tiễn này của chàng làm sao có thể giấu trong tay cầm?” “Sao trên tay chàng lại có nhiều vết sẹo như vậy?” “Chân chàng thật sự đã phế rồi? Nửa thân dưới còn phản ứng không? Có thể làm chuyện kia không?” “…” Nàng ríu rít không ngừng, phá vỡ sự lạnh lẽo bao trùm khắp phủ Tướng quân. Cũng đánh thức một linh hồn đã sớm trở nên tê dại.
Gió Lộng Lúc Chiều Tàn Tôi là vợ giám đốc nhà máy, con trai là giáo viên trung học.Năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, con dâu tôi đỗ vào một trường đại học trọng điểm ở Bắc Kinh.Cháu gái thì biểu hiện xuất sắc ở cung thiếu nhi, được chọn tham gia luyện tập cho chương trình Gala Tết.Ai ai cũng ngưỡng mộ gia đình tôi viên mãn, hạnh phúc.Nhưng đúng vào ngày trước khi con trai tôi được bổ nhiệm làm hiệu trưởng, tôi lại mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ — mơ thấy mình ch.t trong một vụ tai nạn xe hơi.Sau khi tôi ch.t chưa đầy một năm, chồng tôi liền cưới vợ mới.Người phụ nữ dưới lớp khăn voan đỏ ấy không ai khác, chính là cháu gái bên nhà mẹ đẻ mà tôi đã nuôi nấng từ nhỏ.Vừa bước chân vào cửa, cô ta đã giở trò bắt chồng và con trai tôi tách riêng nhà cửa.Khi con trai đi công tác, cô ta vu khống con dâu tôi ngoại tình, khiến hàng xóm lời ra tiếng vào, cuối cùng con dâu không chịu nổi nhục nhã mà tự vẫn để chứng minh trong sạch.Tội nghiệp cháu gái tôi, mất đi sự bảo vệ của mẹ, còn chưa kịp trưởng thành đã bị mẹ kế độc ác bán cho bọn buôn người.Con trai tôi vì mất vợ mất con, sinh bệnh mà ch.t khi chưa đến ba mươi tuổi.
Chiếc Ô Nghiêng Vì một cây dù, tôi phát hiện bạn trai ngoại tình. Hắn nhất quyết không thừa nhận, còn mắng tôi: “Ngần này tuổi rồi, đừng có làm quá nữa.” Tôi dứt khoát chia tay, thu dọn đồ đạc quay về quê. Không còn cách nào khác, đúng như lời hắn nói, tôi đã già rồi, phải nhanh chóng tìm một bến bờ mới. Mấy tháng sau, Kỷ Cảnh Xuyên hối hận, tới tìm tôi cầu xin quay lại. Tôi chỉ tay sang bên cạnh, thản nhiên nói: “Đừng gọi linh tinh. Chồng tôi sẽ ghen đấy.”
Thuê Nhà Của Ma Tôi là một con ma và một cô gái đã chuyển đến ngôi nhà ma ám mà tôi đang sống. Để dọa cô ta, tôi đã bay ra phía sau trong khi cô ta đang rửa mặt. Không nghĩ tới, cô ta nắm lấy tai tôi: “Anh nói anh là con ma đẹp trai mà anh lại muốn nhìn lén khi tôi đi tắm à?”
Chỉ Cần Con Còn Ở Đây Tôi là mẹ của nữ phụ độc ác, nhưng hệ thống lại đến sớm 20 năm. Nữ phụ đáng lẽ sẽ trở thành kẻ u ám, méo mó tâ/m l/ý kia… Hiện tại, mới chỉ là một bé gái 3 tuổi, trắng trẻo mũm mĩm. 【Nhiệm vụ 1: Để nữ ph/ụ độc ác gọi bạn là mẹ.】 Nữ phụ ở tuổi 23 thì hận mẹ thấu xương, đến mức chẳng muốn nhận lại mẹ ruột. Nhưng lúc này, bé gái ba tuổi lại chớp mắt, giọng ngọng nghịu dịu dàng: “Ma… ma… Mẹ.” 【Nhiệm vụ hoàn thành. Thưởng 3 triệu.】 Tôi: “…Hả?”
Thập Lục Nương Khi ta được gả cho Nguỵ Chiêu làm chính thê, cả kinh thành đều cười nhạo. Đại thiếu gia nhà họ Nguỵ, người từng kiêu ngạo không ai bằng, giờ đây như chim phượng hoàng sa cơ chẳng bằng gà, cuối cùng lại lấy một nha hoàn chuyên nhóm lửa, nấu cơm làm vợ. Sau này, khi Nguỵ Chiêu công thành danh toại, các tiểu thư quý tộc muốn gả cho chàng còn nhiều hơn cá vượt sông. Ta hẹn một bà mai nổi tiếng ở kinh thành, định chọn cho chàng hai quý thiếp. Nhưng cuối cùng, ta lại bị Nguỵ Chiêu, người lẽ ra đang làm việc ở Dương Châu, chặn ngay trước cửa nhà. Chàng với phong trần mệt mỏi, giận đến mức cả người run rẩy. “Hôm nay nàng dám bước chân ra khỏi cửa này thử xem?”
Nghịch Lý Chó Liếm Tôi thầm yêu cậu bạn thanh mai trúc mã suốt sáu năm, vậy mà cậu ấy lại phải lòng bạn cùng phòng của tôi. Tôi làm quân sư cho cậu ấy, lắng nghe cậu ấy thổ lộ nỗi tương tư. Đổi lại được một câu: “Tê Tước, cậu nhất định đừng thích tớ đấy nhé.” Trong buổi tụ họp, cậu ấy công khai tỏ tình trước mọi người. Bạn cùng phòng liếc tôi một cái, ánh mắt nửa cười nửa không: “Tôi không quen những người vướng víu không rõ ràng với các cô gái khác.” Ánh mắt xung quanh như kim nhọn đâm vào tôi. Thẩm Nghê Lan cuống quýt giải thích: “Tôi với Tê Tước chỉ là…” Tôi giơ tay lên, mỉm cười, cho mọi người thấy chiếc nhẫn đôi trên ngón tay. “Tôi có bạn trai từ lâu rồi.”
Gặp Lại Rồi Tôi đã biến mất suốt ba năm, và trong suốt ba năm đó, Giang Yến không ngừng tìm kiếm tôi.Lần gặp lại, là khi tôi giả làm bạn gái của em trai trong buổi tụ họp bạn học của nó, để giúp nó giữ thể diện.Khi nhìn thấy tôi gắp thức ăn cho em trai, anh ta ghen đến phát điên, nở nụ cười lạnh, trước mặt mọi người cố ý khiến tôi bẽ mặt:“Già rồi mà còn ăn cỏ non, Hứa Nhiễm, cô không biết xấu hổ à?”Tôi nhìn về phía cô gái đang nắm chặt vạt áo anh ta, ánh mắt ngơ ngác như nai con, giống hệt tôi của ngày xưa.Tôi cố kiềm chế cánh tay đang run rẩy, gắng gượng bình tĩnh, nhẹ nhàng vuốt má em trai:“Cỏ non ngon mà.”“Anh cũng thấy thế, đúng không?”
Không Còn Là Người Ấy Nữa Đã yêu “bạch nguyệt quang” đến thế, vậy thì tôi thành toàn cho bọn họ. Năm thứ năm tôi “công lược” phản diện trong tiểu thuyết, cuối cùng anh ta cũng chịu mở miệng đồng ý cưới tôi. Vào ngày cưới, đèn chùm trong sảnh tiệc bất ngờ rơi xuống, đúng lúc nguy hiểm, anh ta lập tức đẩy tôi ra, ôm chặt lấy nữ chính đang run rẩy. Cánh tay anh ta bị kính vỡ cứa trúng, bộ vest trắng loang một vệt máu lớn. Còn nữ chính trong vòng tay anh ta thì không hề hấn gì. Tôi ôm lấy cổ đang rỉ máu, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, anh ta chưa từng yêu tôi. Lúc đó, hệ thống xuất hiện, hỏi tôi: “Có muốn kết thúc nhiệm vụ trước thời hạn không?” Tôi gật đầu. “Đã biết sau này anh ta phải chịu kết cục tan xương nát thịt vì nữ chính… thì tôi sẽ thành toàn cho anh ta.”
Lời Nhắn Cuối Cùng Của Mẹ Khi con gái được sáu tuổi, tôi bắt đầu ép con bé làm việc nhà. Tôi còn quay lại toàn bộ những điều đó thành video. Con bé còn chưa cao tới bếp, phải đứng lên ghế nhỏ, loay hoay mãi cũng không làm được. Cô bé sốt ruột đến phát khóc, nũng nịu, mè nheo, nói không muốn học. Nhưng tôi vẫn bình tĩnh, yêu cầu con tiếp tục. Cư dân mạng chửi tôi muốn nổi tiếng đến phát điên rồi sao, ngược đãi trẻ em để câu tương tác. Có người thậm chí nghi ngờ tôi không phải mẹ ruột của con bé. Mãi đến nửa năm sau, một video có mặt tôi đã lên hot search, họ mới hiểu. Đó là bức di thư điện tử tôi để lại cho con gái. Trong video, tôi mỉm cười nói: “Đợi sau khi mẹ qua đời, hãy để những video này ở bên cạnh con.” “Nếu nhớ mẹ, thì vào đây xem một chút.”
Tôi là con gái ruột bị thất lạc của gia đình tỷ phú. Khi bố mẹ đẻ tìm thấy tôi, tôi đang mắng một lũ tóc vàng té tát vì không giải được bài toán khó. Trong lúc bố mẹ còn đang lúng túng, tôi bỗng thấy những dòng bình luận lơ lửng giữa không trung: 【Ôi, ác nữ phụ sắp bị đưa về nhà rồi, lại tranh giành tình cảm với nữ chính giả mạo.】 【Ác nữ phụ hung dữ thật đấy, nghe nói vì tiền còn đánh quyền anh chui nữa, nữ chính từ nhỏ đã yếu ớt, làm sao đấu lại được?】 【Cố lên, đợi khi nữ chính thi đại học đạt 630 điểm, tỷ phú sẽ phải nể phục, lúc đó cuộc đời được cưng chiều của cô ấy mới thực sự bắt đầu!】 Mặt tôi giật liên hồi, cuối cùng không nhịn được, đẩy nhẹ cặp vợ chồng tỷ phú sang một bên, nghiêm túc hỏi cô con gái nuôi đang tỏ vẻ áy náy: “Muốn khỏe như trâu và thi đậu Thanh Bắc không? Chỉ 3999 tệ, tôi nhận đơn này!” Yếu ớt? Thi đại học 630 điểm? Một đứa vừa học giỏi vừa đ//ánh nhau giỏi như tôi, không thể chấp nhận có kẻ yếu đuối như vậy xung quanh!
Đào Đào Mẹ ta thường bảo, phận thiếp thất muốn sống yên ổn, thì chỉ có cách lấy lòng phu quân, để hắn sủng thiếp diệt thê. Thế nhưng, ta lại thấy chính thất phu nhân không chỉ dung nhan tuyệt sắc, tâm tính lại hiền lương, mà còn vô cùng giàu có. Do đó, ta quyết định từ bỏ con đường cũ, bái phục phu nhân: “Phu nhân, thiếp có thể được hầu hạ bên cạnh người không ạ?”
Nam Lâu* *(Ngoại truyện 2 của “Nhất Mộng Như Sơ”) Ngày xuân đẹp trời, mẹ dậy sớm. Hôm nay phải đi du xuân, chuyện phải làm còn rất nhiều. Xuân Hồng mở tủ quần áo, bận rộn chọn quần áo. Xuân Chi đang lật hộp trang sức. Ta ngồi ở mép giường nhìn, người đã tỉnh rồi, nhưng đầu óc còn mơ hồ. Hôm qua mẹ đã nói với ta, hôm nay du xuân, có người muốn gặp ta. Mặc dù bà không nói rõ, nhưng ta biết phải gặp ai.
Bạn Thân Trọn Đời Bạn học tung tin đồn nhảm nói tôi được tuyển thẳng vào Thanh Hoa vì đã ngủ với hiệu trưởng. Ngay lúc đó, trước mặt tôi xuất hiện rất nhiều dòng bình luận: [Các cô gái giúp nhau nào, cứu tinh sẽ đến trong 5 giây nữa.] [Chị Ninh đã ghi âm lại rồi, chờ đợi cú phản đòn mạnh nhất!] [Chị đại Ninh Khê, mạch tình bạn này ngọt quá, cứu tôi với.] Tôi tự hỏi, chị Ninh là ai? Học sinh nghèo Ninh Khê bất ngờ giật lấy điện thoại của tôi và báo cảnh sát: “Chú cảnh sát, Tống Lam Lan bị hiệu trưởng chuốc thuốc và ngủ với cô ấy. Dù cô ấy không nhớ gì, nhưng ở đây có nhân chứng!” Cô ấy nháy mắt ra hiệu cho tôi, và tôi lập tức khóc lóc cầu xin những người tung tin: “Khi hiệu trưởng bị cảnh sát gọi đến, các cậu nhất định phải làm chứng trước mặt hiệu trưởng để minh oan cho tôi.” Bọn họ sợ đến đờ người, hận không thể quỳ xuống xin lỗi tôi. “Không không, chúng tôi không thấy gì cả, chúng tôi không phải nhân chứng.” Nhưng khi cảnh sát đến, học sinh nghèo lấy ra đoạn ghi âm bọn họ tung tin tôi ngủ với hiệu trưởng và khăng khăng: “Bọn họ chắc chắn đã nhìn thấy, chỉ là sợ hiệu trưởng trả thù nên không dám làm nhân chứng trước mặt hiệu trưởng.” Hiệu trưởng tức điên, yêu cầu cảnh sát điều tra rõ ràng để trả lại danh dự cho ông ấy. Cuối cùng, nguồn gốc tin đồn được phát hiện chính là học bá Từ Trường Thịnh – người có thành tích chỉ xếp sau tôi. Hiệu trưởng quyết định đuổi học cậu ta. Còn tôi và học sinh nghèo Ninh Khê trở thành bạn thân trọn đời.
Đồng An An Năm ta mười sáu tuổi, ta bị chủ mẫu độc ác bán đến nhà họ Triệu ở thôn Đào Thủy. Nghe nói nhà họ Triệu có ba nam nhân độc thân tràn đầy sức sống: Một người là nông dân chân lấm tay bùn, một người là mọt sách, một người là kẻ lêu lổng đầu đường xó chợ. Hơn nữa, hai em chồng của ta còn có sở thích nửa đêm nghe lén tẩu tẩu qua vách tường. Nhưng đến khi ta gả vào đó mới biết, thì ra gia đình mang tiếng xấu nhất này, lại đáng giá để ở lại.
Hủ Thảo Vi Huỳnh Lương Phong Chí Tin tức về việc Hứa Phi Mặc sắp nhậm chức tại Túc Châu đã được thông báo cho tất cả mọi người. Chỉ riêng ta, vị hôn thê của hắn, là bị giấu kín. Vì hắn chê ta ngốc nghếch, chê ta lúc nào cũng bám lấy hắn. “Lần thăng chức này, may nhờ tiền bối Từ ở Khúc Châu tiến cử, nhất định phải đến tận nơi để cảm ơn.” “Chúc Tiểu Huỳnh? Không cần nói với nàng ta. Nàng ta như một con chó ấy, ngửi thấy mùi sẽ tự mò đến Túc Châu thôi.” Ta vô tình nghe được câu nói ấy, rồi hớn hở quay về thu dọn chiếc túi nhỏ của mình. Trước đây đều là hắn bỏ rơi ta, lần này ta sẽ đến Túc Châu trước chờ hắn. Đợi Hứa Phi Mặc đến nơi, nhìn thấy Chúc Tiểu Huỳnh thông minh thế này, chắc chắn sẽ sững sờ cho xem. Nhưng đến ngày hôm sau, khi người lái thuyền hỏi ta đi đâu, ta gãi đầu, không nhớ rõ nữa. Túc Châu? Khúc Châu? Hay là Tô Châu? Người lái thuyền mất kiên nhẫn, ngoáy tai, định đẩy ta ra. Sợ ông ấy mắng mình như Hứa Phi Mặc, ta vội vàng dúi tiền vào tay ông, gật đầu lấy lòng: “Khúc Châu, là muốn đến Khúc Châu!”
Hai Lạng Mực, Một Giấc Hoàng Lương Vân Trúc, một họa sĩ ẩn dật, mang trong lòng nỗi day dứt về những mối tình đã qua. Cuộc đời hắn gắn liền với những bức họa của người đã khuất, nhưng bức họa mà hắn trân trọng nhất lại là những bức họa không bao giờ hoàn thiện. Một đêm, hắn mơ thấy Liễu Diêu, một linh hồn lạc lối từ cõi mộng, đến nhờ hắn vẽ lại gương mặt mình bằng “hai lạng mực” từ nhân gian. Nàng hứa đổi lại giúp hắn hoàn thiện bức họa cuối cùng chứa đựng mọi nỗi tương tư.
Muội Muội Của Ta Là Nữ Chính Ngược Văn Ta mang bệnh từ trong bụng mẹ, được chẩn đoán sống không quá tuổi cập kê, nhưng một lần rơi xuống nước đã khiến ta thức tỉnh. Ta mới biết được thì ra mình là ánh trăng sáng chết sớm trong tiểu thuyết ngược luyến tình thâm. Còn nữ chính của tiểu thuyết ngược luyến tình thâm lại là muội muội cùng cha khác mẹ của ta. Thuốc ta uống hằng ngày đều là cha mẹ dùng máu tim của nàng để nấu. Sau khi ta chết, cha mẹ bởi vì dung mạo của nàng giống ta nên trút giận đánh mắng nàng đủ điều. Thiếu niên thanh mai trúc mã của ta vì yêu ta nên đã cưỡng ép cưới nàng, nhưng sau khi thành thân lại ngày ngày hành hạ nàng. Cuối cùng nàng u uất mà chết. Sau khi chết, tất cả mọi người mới bắt đầu hối hận. Tỉnh dậy sau cơn sốt cao, ta nhìn thấy muội muội cùng cha khác mẹ của ta gầy trơ xương, nhưng vẫn lo lắng nhìn ta bên giường. Lòng ta mềm nhũn, nếu đời này ta có thể cứu được một người, thì cũng không uổng công ta đến thế gian này một chuyến.