Trang chủ Thể loại Chữa Lành

Chữa Lành

Tĩnh Nữ Kỳ Thư

Tĩnh Nữ Kỳ Thư Bách phu trưởng đưa hài cốt của phụ thân ta trở về. Hắn thấy đại ca định bán ta, không đành lòng, liền hỏi ta có nguyện ý theo hắn đi hay không. Ta ôm lấy đứa bé trong tã lót, cẩn thận nhìn hắn. Hắn khẽ cười, vết sẹo trên khóe miệng khẽ động: “Nghĩ đến hai mẹ con nhà ngươi cũng không ăn làm ta nghèo đi được.”

Nữ Nhi Nhập Mộng

Nữ Nhi Nhập Mộng Đêm thành hôn cùng Tống Vân Trình, ta đã có một giấc mộng. Trong mộng là một nữ hài phấn điêu ngọc trác, nàng khóc lóc kêu gào với ta: “Mẹ, đừng gả cho hắn, người sẽ chết đó! “Hắn sẽ vì nữ nhân khác mà tự tay giết người!”

Anh Ma Làm Tôi Tan Chảy

Anh Ma Làm Tôi Tan Chảy Khi tôi xem phim ma, tôi đã gặp ma. Anh ta ngồi bên cạnh với vẻ mặt khinh bỉ: “Hừ, phim ảnh toàn là lừa đảo, ma thật không giống như vậy!” Tôi quay đầu lại và mỉm cười nhẹ: “Vậy ma thật thì trông như thế nào? Giống như anh à?”

Ánh Dương Chiều

Ánh Dương Chiều Yêu một người là điều không thể giấu, nhưng yêu hai người nhất định phải giấu kỹ. Sau khi Bùi Việt phát hiện mối tình đầu của tôi có năm phần giống hắn. Hắn suy sụp rồi. Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Mắt em rốt cuộc xuyên qua tôi để nhìn ai vậy?”

Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện

Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện Khi ta xuyên vào sách, nhân vật phản diện mắc bệnh điên cuồng này mới chỉ mười bốn tuổi. Lúc ấy đang vào mùa đông lạnh giá, hắn ôm bài vị của cha mẹ, bụng đói cồn cào, co ro trong ngôi miếu đổ nát. Sáng sớm hôm sau, thân thể lạnh cóng của hắn sẽ bị thôn dân phát hiện, rồi bị ném ra bãi tha ma. Sau đó, một tên đồ tể sẽ cứu hắn, đẩy hắn bước vào con đường hắc hóa. Nghĩ đến kết cục thảm thương của hắn, ta có chút không đành lòng. Thế là ta cho hắn một củ khoai lang nướng. “Nếu chưa đủ, trong nhà ta còn nấu cháo, muốn ăn thì đi theo ta.”

Pháo Hoa Đêm Giao Thừa

Pháo Hoa Đêm Giao Thừa Tôi tài trợ học phí cho một học bá khiếm thính, nhưng cậu ấy lại thầm thích tôi. Vào sinh nhật của tôi, cậu ấy nghe được chính miệng tôi nói: “Đàn ông thích đàn ông thật ghê tởm.” Sau đó, cậu ấy hoàn toàn mất kiểm soát. “Cậu ghê tởm tôi thì sao còn đến trêu chọc tôi? Sao lại nói thích tôi?” Tôi cố gắng giải thích. Nhưng cậu ấy tháo máy trợ thính ra, đáp trả đầy khiêu khích: “Tiểu Mãn, cậu nói nhỏ quá, tôi không nghe thấy.”  

Không Rời Không Bỏ

Không Rời Không Bỏ Mẹ bán thân nuôi gia đình, cha trộm cắp bị đánh đến tàn phế, còn tôi thì thay đổi vận mệnh thi đỗ Đại học Thanh Hoa, đây chính là gia đình hỗn loạn của tôi. Cha mẹ tôi đúng là không phải người tốt, nhưng khi tôi còn nhỏ, họ đã che chở cho tôi một khoảng trời. Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, tôi nắm tay cả hai người. “Cha mẹ, con lớn rồi, sau này con sẽ che mưa chắn gió cho hai người.” Mẹ tôi cười gật đầu, nhưng đêm hôm đó lại cùng cha tôi chia nhau uống một chai thuốc trừ sâu. Chỉ để lại một bức di thư với nét chữ nguệch ngoạc. “Sau này con một mình, phải sống thật tốt.” Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về 24 năm trước. Một năm này, mẹ tôi vẫn chưa bị cha dượng cưỡng hiếp, cha tôi cũng chưa vào trại giáo dưỡng.

Tặng Người Một Tấm Lòng Son

Tặng Người Một Tấm Lòng Son Ngày mẹ tái giá, ta nắm chặt tay áo bà, từ đầu thôn khóc đến cuối làng. Thế nhưng bà lại giằng tay ra, lạnh lùng nhìn ta một cái: “Ân tình mẫu nữ đã dứt, về sau gặp lại, gọi ta là thẩm nương đi.” Phụ thân đã khuất, điều kiện mà tộc họ đồng ý cho bà tái giá là đem mảnh ruộng tốt cuối cùng trong nhà cùng căn nhà gạch ra trao đổi. Ta không có áo mặc, chẳng có cơm ăn. Người tổ mẫu kế từng bị mẹ ta ép đi – bà lão ấy – tìm được ta trong ngôi miếu đổ nát: “Hài tử, đi theo ta đi.”

Kiều Nương Gặp Tam Lang Ngốc

Kiều Nương Gặp Tam Lang Ngốc Vị hôn phu vừa mới thi đậu tú tài đã lén lút sau lưng ta tìm cho mình một mối hôn sự tốt hơn. Để lấy lòng người trong mộng, hắn trộm lấy khế nhà nhà ta, bán đi cửa tiệm của ta. Không biết rõ tình hình, ta liền xông vào đánh nhau với kẻ đến thu cửa tiệm. Trong cơn bực tức, ta quyết liều mạng một phen, kéo người nọ đến huyện nha đánh trống kêu oan. Vị huyện lệnh trẻ tuổi vừa mới nhậm chức, lạnh lùng hạ lệnh: “Quỳ xuống, đánh cho ta.” Chân ta mềm nhũn, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất. Còn chưa kịp cầu xin tha mạng, đã nghe thấy tiếng kêu thảm như lợn bị chọc tiết vang lên sau lưng: “Ca, không phải lỗi của ta! Không, là lỗi của ta, đừng để bọn họ đánh, đau lắm!”

Lê Thanh Chưa Xuất Giá

Lê Thanh Chưa Xuất Giá Năm ta 14 tuổi, cha đem ta bán cho phú hộ giàu nhất Hoài Châu làm kế thất. Ta giúp ông ta nuôi dưỡng Huệ tỷ nhi khi ấy vẫn còn trong tã lót, vậy mà sau khi ông ta lấy phu nhân mới, nữ nhân ấy liền đuổi ta ra khỏi nhà. Lúc sắp bị ch .t cóng ngoài đường, một thư sinh nghèo đã nhặt ta về. Ta may vá kiếm tiền nuôi hắn ăn học thi cử, ai ngờ nghe tin hắn đỗ Thám hoa, rồi cưới công chúa. Huệ tỷ nhi tức tối lẩm bẩm: “Vì sao nương chẳng bao giờ gặp được người tốt?” Ta cười, véo má con bé: “Thư sinh thúc thúc của con có cưới ta đâu, sao lại bảo hắn không phải người tốt?” Cánh cửa gỗ mục nát bị gió tuyết hắt tung, người nọ giận dữ xông vào: “Ai nói ta chưa cưới?”

Minh Nguyệt Hải Đường

Minh Nguyệt Hải Đường Khi trúc mã của tôi được bảo gửi vào Bắc Đại, tôi chỉ thi đậu một trường hạng hai tầm thường. Để có thể xứng đáng với hắn, tôi liều mạng ôn luyện để thi cao học vào Bắc Đại. Nhưng năm ấy thi trượt, chúng tôi đã chia tay. Tôi chặn hết tất cả các cách liên lạc với hắn. Hắn sang Mỹ học lên cao, còn tôi bắt đầu bán xúc xích bột. Sau này, một người bạn của hắn tình cờ gặp tôi, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Cậu làm gì ở đây vậy? Văn Cảnh tìm cậu đến phát điên rồi đấy.” Tôi chẳng buồn ngẩng đầu lên, đáp lại: “Tôi khởi nghiệp đấy, anh có muốn đầu tư không? “Ba đồng một cây, năm đồng hai cây.”

Hủ Thảo Vi Huỳnh Lương Phong Chí

Hủ Thảo Vi Huỳnh Lương Phong Chí Tin tức về việc Hứa Phi Mặc sắp nhậm chức tại Túc Châu đã được thông báo cho tất cả mọi người. Chỉ riêng ta, vị hôn thê của hắn, là bị giấu kín. Vì hắn chê ta ngốc nghếch, chê ta lúc nào cũng bám lấy hắn. “Lần thăng chức này, may nhờ tiền bối Từ ở Khúc Châu tiến cử, nhất định phải đến tận nơi để cảm ơn.” “Chúc Tiểu Huỳnh? Không cần nói với nàng ta. Nàng ta như một con chó ấy, ngửi thấy mùi sẽ tự mò đến Túc Châu thôi.” Ta vô tình nghe được câu nói ấy, rồi hớn hở quay về thu dọn chiếc túi nhỏ của mình. Trước đây đều là hắn bỏ rơi ta, lần này ta sẽ đến Túc Châu trước chờ hắn. Đợi Hứa Phi Mặc đến nơi, nhìn thấy Chúc Tiểu Huỳnh thông minh thế này, chắc chắn sẽ sững sờ cho xem. Nhưng đến ngày hôm sau, khi người lái thuyền hỏi ta đi đâu, ta gãi đầu, không nhớ rõ nữa. Túc Châu? Khúc Châu? Hay là Tô Châu? Người lái thuyền mất kiên nhẫn, ngoáy tai, định đẩy ta ra. Sợ ông ấy mắng mình như Hứa Phi Mặc, ta vội vàng dúi tiền vào tay ông, gật đầu lấy lòng: “Khúc Châu, là muốn đến Khúc Châu!”

Những Năm Tháng Trồng Dưa Ở Quê Nhà

Những Năm Tháng Trồng Dưa Ở Quê Nhà Sau khi tốt nghiệp mà không tìm được việc làm, tôi trở về quê nhà, tiếp quản 200 mẫu ruộng dưa hấu của gia đình. Nửa đêm, có người gõ cửa: “Ngươi thấy ta giống người hay giống yêu quái?” Tôi mỉm cười: “Tôi thấy anh giống một cộng sự tốt, ngày nào cũng có thể giúp tôi trông dưa.” Về sau, anh vừa lầm bầm mắng chửi vừa giúp tôi canh dưa, đuổi nhím đi.

Bảo Bối Bốn Chân Của Mẹ

Bảo Bối Bốn Chân Của Mẹ

Hoa Đăng Tiêu

Hoa Đăng Tiêu Tôi đã tài trợ cho Tống Hàn và “ánh trăng sáng” của anh ấy. Vừa định rút thẻ tín dụng, trước mắt liền hiện lên một chuỗi bình luận bay ngang: 【Tiểu thư, mau thu hồi tiền lại đi! Ánh trăng sáng sau này sẽ trở thành chuyên gia y học, Tống Hàn sẽ không yêu cô nữa!】 Chuyên gia y học sao? Tôi ấn nhẹ vào vùng bụng đang đau nhói, khẽ hỏi: “Thật không? Cô bé tôi tài trợ lại giỏi đến vậy à?”

Lớp Học Thú Cưng

Lớp Học Thú Cưng Tôi mở một trường mẫu giáo, chỉ nhận học sinh là động vật. Đến gần mùa đông, một con mèo tam thể đến gõ cửa. “Xin hỏi, tôi không có phụ huynh, liệu có thể nhập học không?” “Nếu không được, tôi có thể làm bảo vệ, lương chỉ cần một con cá khô nhỏ.” “Còn nếu vẫn không được, cũng không sao. Tôi ngủ một giấc, đông qua là xong.” Về sau, bên cạnh tôi luôn có một tiểu hoa mai. Tôi đi đến đâu, hoa mai nở đến đó.

Lương Xuân Hảo Cảnh

Lương Xuân Hảo Cảnh Chợ nô lệ kéo đến một xe đầy nam nô. Nương đưa cho ta mười lượng bạc, bảo ta mua một người về làm việc. Ta nhìn vào trong chiếc lồng sắt, thấy Tạ Lương với đầy vết roi trên người, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, liền ngẩn ra một lúc. Ta biết hắn sau này sẽ được rửa oan, thoát khỏi thân phận nô lệ một bước lên mây, thậm chí sẽ cưới ta làm chính thất. Nhưng cuối cùng, ta vẫn chỉ tay về phía nam nhân rắn rỏi bên cạnh hắn: “Ta muốn người này.”

Mệnh Hồ Điệp

Mệnh Hồ Điệp Tôi chịu đựng áp lực để đưa người chồng nuôi từ nhỏ đi học đại học, nhưng sau khi tốt nghiệp, anh ta lại leo lên được với thiên kim của hiệu trưởng, khiến tôi trở thành trò cười cho cả làng. Dưới sức ép của những lời đàm tiếu, gia đình vội vã gả tôi cho một người đàn ông ốm yếu. Vốn dĩ không hề tình nguyện, sau khi kết hôn, tôi luôn lạnh nhạt với chồng. Nhưng anh ấy lại không tính toán với tôi, suốt cả đời đều nhường nhịn tôi. Vào tuổi hoa giáp*, tôi mắc bệnh nặng, người đàn ông cả đời thanh liêm ấy lại cúi mình vì tiền, khiến mọi người trên mạng chửi mắng anh là đã làm mất đi cốt cách của một người trí thức. *60 tuổi. Thế nhưng anh lại nói: “Nếu cô ấy ra đi, tôi còn cần cốt cách này làm gì?” Sau khi sống lại, tôi đuổi người chồng nuôi từ nhỏ ra khỏi nhà, thúc giục gia đình nhanh chóng tìm vợ cho anh ta. Đời này, từ cái nhìn đầu tiên, tôi sẽ bắt đầu yêu anh ấy.

Khi Phượng Hoàng Rực Cháy

Khi Phượng Hoàng Rực Cháy Sau khi ly hôn với chồng cũ, tôi đến thăm con gái. Không ngờ lại bị bố chồng cũ đánh cho một trận thừa sống thiếu ch .t. Ông ta đập tôi đến mức xuất huyết não, chưa kịp vào bệnh viện thì tôi đã tắt thở ngay trên xe cấp cứu. Lần nữa mở mắt ra, tôi quay về đúng cái ngày đang chuẩn bị ký đơn ly hôn với chồng cũ! Tôi vỗ bốp bản thỏa thuận ly hôn vào mặt anh ta, quay sang cười nhẹ với nhân viên hành chính: “Bọn em tình cảm vẫn tốt mà, chỉ là cãi nhau chút thôi. Không cần ly hôn nữa đâu!”

Vòng Lặp Năm 2015

Vòng Lặp Năm 2015 Năm 2015 vào một buổi tối khi tôi học xong, như thường lệ đi bộ về nhà sau giờ tự học buổi tối. Con hẻm tối đen như mực, đột nhiên có người từ phía sau ôm lấy tôi, kéo tôi về phía sau. Tôi cố gắng vùng vẫy, hét lên: “Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Hắn ta giơ một tay ra, bịt chặt miệng tôi. Cả tòa nhà đều tối đen như mực, không có tiếng đáp trả. Tôi nhớ ra, chính phủ thành phố đã ban hành chính sách ưu đãi phim ảnh cho người dân, khu nhà của tôi vừa hay nhận được vé xem phim miễn phí vào tối nay. Tiếng chó sủa liên hồi vang lên, nhưng lại dừng lại ở cửa chống trộm, không xông vào được. Sức mạnh trói buộc tôi ngày càng lớn, như một cái kìm sắt, tôi vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Cổ và má tôi đau rát, quần áo ở eo bị xé rách, hắn nhét một miếng vải vào miệng tôi. Sau đó, hắn kéo phăng chiếc áo sơ mi đồng phục của tôi. Tôi điên cuồng vùng vẫy, kéo cả chiếc xe đạp ngã xuống. Rầm rầm, trong đêm tối phát ra tiếng động dữ dội. Chiếc xe đạp của tôi đập vào lưng hắn, hắn không nhúc nhích, vẫn đè lên tôi. Tôi nhân cơ hội đứng dậy chạy điên cuồng, nhưng chưa chạy được mấy bước thì bị hắn đá vào đầu gối. Sau đó, hắn túm tóc tôi kéo trở về. Tiếng chó sủa ngày càng điên cuồng hơn, bên ngoài hẻm nhỏ có tiếng xe chạy qua vù vù, trên bầu trời thành phố có tiếng pháo hoa bay lên. Hoàn toàn nhấn chìm âm thanh vùng vẫy yếu ớt của tôi. Người đàn ông đó đeo khẩu trang, đội mũ, tóc tai rối bời, tôi đưa tay ra định cào mặt hắn—— Khẩu trang rơi ra. Thì ra là người chú ở tầng một.