Trang chủ Thể loại Chữa Lành

Chữa Lành

2 - Tuế Tuế Thập An

Tuế Tuế Thập An* (Ngoại truyện của “NHẤT MỘNG NHƯ SƠ”) Ta tên là Bảo Châu, tỷ tỷ đã đặt tên này cho ta. Tỷ tỷ không cần ta nữa, hàng ngày ta nằm trên cành cây hòe già trong sân đợi tỷ ấy. Bởi vì cây hòe rất cao, có thể nhìn ra rất xa. Bức tường phía đông có một cái sân rất lớn, trong sân có một nam nhân ngày ngày múa đao đánh kiếm, hô hô hét hét rất phiền phức. Ta đợi tỷ tỷ, hắn thì đợi ta.

Trư Kiến Sầu Cùng Thêu Hoa Nương Tử

Trư Kiến Sầu Cùng Thêu Hoa Nương Tử Tỷ tỷ ngưỡng mộ thiếu gia nhà họ Điền, tự nguyện bán mình vào làm nha hoàn. Nhưng ngày mai, Lục tiêu đầu sẽ đến rước dâu. Vì vậy, ta bị ép mặc vào bộ giá y không vừa, bị đẩy lên kiệu hoa. Đêm đến, một đôi tay khớp xương rõ ràng vén khăn voan trên đầu ta. Ta ngước lên, đối diện với một đôi mắt hổ mơ màng say rượu. Ta trơ mắt nhìn ánh mắt của Lục Xuyên từ mơ hồ, nghi hoặc, rồi trở nên tỉnh táo. Hắn hỏi: “Ngươi là ai?” Ta đáp: “Tỷ phu, ta là thê tử của ngươi.” Hắn cười giận dữ: “Thời này cái gì cũng thu nhỏ, ngay cả thê tử của ta cũng thu nhỏ hay sao?”  

Hủ Thảo Vi Huỳnh Lương Phong Chí

Hủ Thảo Vi Huỳnh Lương Phong Chí Tin tức về việc Hứa Phi Mặc sắp nhậm chức tại Túc Châu đã được thông báo cho tất cả mọi người. Chỉ riêng ta, vị hôn thê của hắn, là bị giấu kín. Vì hắn chê ta ngốc nghếch, chê ta lúc nào cũng bám lấy hắn. “Lần thăng chức này, may nhờ tiền bối Từ ở Khúc Châu tiến cử, nhất định phải đến tận nơi để cảm ơn.” “Chúc Tiểu Huỳnh? Không cần nói với nàng ta. Nàng ta như một con chó ấy, ngửi thấy mùi sẽ tự mò đến Túc Châu thôi.” Ta vô tình nghe được câu nói ấy, rồi hớn hở quay về thu dọn chiếc túi nhỏ của mình. Trước đây đều là hắn bỏ rơi ta, lần này ta sẽ đến Túc Châu trước chờ hắn. Đợi Hứa Phi Mặc đến nơi, nhìn thấy Chúc Tiểu Huỳnh thông minh thế này, chắc chắn sẽ sững sờ cho xem. Nhưng đến ngày hôm sau, khi người lái thuyền hỏi ta đi đâu, ta gãi đầu, không nhớ rõ nữa. Túc Châu? Khúc Châu? Hay là Tô Châu? Người lái thuyền mất kiên nhẫn, ngoáy tai, định đẩy ta ra. Sợ ông ấy mắng mình như Hứa Phi Mặc, ta vội vàng dúi tiền vào tay ông, gật đầu lấy lòng: “Khúc Châu, là muốn đến Khúc Châu!”

Tám Kiếp Tình Thâm

Tám Kiếp Tình Thâm Chưa từng nghĩ tới, trúc mã thề non hẹn biển với ta, lại đem ta bán vào phủ Vĩnh Xương hầu làm nô tỳ. Lúc đó ta một thân đồ trắng, vẫn còn đang để tang cha mẹ. Hắn đứng trên cao lạnh lùng nhìn ta, lời nói mang theo vẻ bố thí: “Nhân Nhân đã lớn rồi, nàng là tẩu tẩu của nàng ấy, cũng nên chuẩn bị chút của hồi môn cho nàng ấy. “Yên tâm, sớm muộn gì ta cũng sẽ cưới nàng.” Sau đó, hắn cầm thiệp cưới đứng đợi ngoài Hầu phủ một đêm, mắt đỏ hoe nói: “Không thể nào, Vĩnh Xương hầu sao có thể cưới một nữ tử mang nô tịch làm thê tử?” Hầu gia cười khẽ, hôn lên má ta, hơi thở nóng ẩm phả bên tai: “Đây chính là tình lang bạc tình của nàng sao? Quả là một cổ nhân cổ hủ não ngắn.”

Số Phận Của Bốn Nha Hoàn

Số Phận Của Bốn Nha Hoàn Năm ta mười bảy tuổi, lão phu nhân đưa ra hai con đường cho đám đại nha hoàn trong viện: Hoặc là làm thiếp cho các vị gia trong nhà, hoặc là gả làm vợ cho quản sự ở ngoại viện. Bốn người chúng ta, ba người chọn làm thiếp, chỉ có Thu Sương chọn gả cho quản sự. Nàng từng hỏi ta vì sao, ta chỉ cúi đầu, lặng lẽ suy nghĩ: “Bởi vì ta không muốn con cái của mình sau này phải làm nha hoàn nữa.”

Một Thỏi Bạc Nên Duyên

Một Thỏi Bạc Nên Duyên Ta dựa vào việc vác thi thể mà kiếm sống. Ngày hôm ấy, từ bãi tha ma, ta vác về một vị công tử tàn phế. Hắn dung mạo tuấn tú, nhưng miệng lưỡi thì cay nghiệt vô cùng. Thường mắng ta là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Ta thực oan uổng, nhà ta làm gì có nuôi con cóc nào, làm sao mà ăn thiên nga được chứ? Về sau, hắn với thân thể tàn tạ, liều nửa mạng để phò trợ tân đế đăng cơ, rồi trở thành thừa tướng. Hắn hỏi ta muốn cái gì, nói rằng hắn sẽ giúp ta thực hiện. Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của hắn, ta đáp: “Ta muốn hai mẫu ruộng cằn, cùng một bản hộ tịch chính thức.” Thế nhưng, hắn lại sa sầm mặt mày.

Phượng Hoàng Tái Sinh

Phượng Hoàng Tái Sinh Ta là chủ mẫu của Hầu phủ, là mẫu thân của hai thiên kim – một thật, một giả. Ngày thiên kim thật trở về, ta trông thấy những dòng chữ hiện lên trên đầu nàng. “Thiên kim thật thật đáng thương, trải qua muôn vàn khổ nạn tìm về với cha mẹ ruột, nhưng họ lại càng yêu quý thiên kim giả hơn, khiến nàng bị hành hạ đến chết.” “May thay, sau khi thiên kim thật chết đi, bọn họ mới tỉnh ngộ, giết chết thiên kim giả để báo thù, từ đó sống trong nỗi đau suốt phần đời còn lại.” Ta nhìn hai cô nương vừa tròn mười sáu tuổi trước mặt, thầm nghĩ: “Đều phải chết sao? Không! Một người cũng không thể chết!”

Cha Ta Là Trạng Nguyên

Cha Ta Là Trạng Nguyên Mẹ ta trên đường đến chùa lễ Phật đã bị kẻ xấu cưỡng ép, mất đi sự trong sạch. Khi gia đình biết chuyện, họ cho rằng mẹ làm mất mặt cả nhà, liền gả nàng cho một thư sinh nghèo. Nhưng chẳng ai ngờ, ngay đêm tân hôn, mẹ lại có triệu chứng thai nghén, nàng đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị đuổi khỏi nhà. Không ngờ, thư sinh ấy lại chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nàng an ủi: “Đừng sợ, lỗi không phải ở nàng, nàng mới là người bị hại.” Về sau, mẹ trở thành phu nhân của trạng nguyên, còn ta thì có một người cha là trạng nguyên.

Sau Khi Công Công Ở Rể Hoàng Gia

Sau Khi Công Công Ở Rể Hoàng Gia Tướng công Triệu Minh Uyên sau khi đỗ Thám Hoa, liền bị Công chúa đã góa chồng nhiều năm để mắt tới. Trong kinh đồn đại, ta – nữ nhi nhà đồ tể, sớm muộn cũng sẽ trở thành thê tử bị ruồng bỏ. Công công tay cầm gia pháp đứng canh trước cửa, bảo: “Con dâu chớ lo, nghịch tử nếu dám vứt bỏ vợ tào khang, ta sẽ đánh gãy chân chó của hắn!” Ta nói: “Kỳ thực, ta cũng không có đến nỗi tào khang!” Tướng công men theo vách tường mà về, dáng vẻ vô cùng bất đắc dĩ: “Cha, Công chúa để mắt tới người. Còn nói, nếu cha chịu nhập giá hoàng gia, tiền đồ của nhi tử liền khỏi lo rồi.” Công công đỏ bừng mặt, đang muốn nói chuyện, bà mẫu đã vội giành trước, ôm ngực thốt lên: “Vì con ta, ta… hu hu, ta nguyện hy sinh.” Công công: “Bà có hỏi qua ý của ta chưa?”

Gặp Lại Rồi

Gặp Lại Rồi Tôi đã biến mất suốt ba năm, và trong suốt ba năm đó, Giang Yến không ngừng tìm kiếm tôi.Lần gặp lại, là khi tôi giả làm bạn gái của em trai trong buổi tụ họp bạn học của nó, để giúp nó giữ thể diện.Khi nhìn thấy tôi gắp thức ăn cho em trai, anh ta ghen đến phát điên, nở nụ cười lạnh, trước mặt mọi người cố ý khiến tôi bẽ mặt:“Già rồi mà còn ăn cỏ non, Hứa Nhiễm, cô không biết xấu hổ à?”Tôi nhìn về phía cô gái đang nắm chặt vạt áo anh ta, ánh mắt ngơ ngác như nai con, giống hệt tôi của ngày xưa.Tôi cố kiềm chế cánh tay đang run rẩy, gắng gượng bình tĩnh, nhẹ nhàng vuốt má em trai:“Cỏ non ngon mà.”“Anh cũng thấy thế, đúng không?”

Người Mẹ Giả Của Tôi

Người Mẹ Giả Của Tôi Khi Giang Nồng đến nhà tôi, mẹ đã chia đôi tình yêu của mình. Giang Nồng được phần lớn, còn tôi chỉ có một phần nhỏ. “Con còn có bố, nhưng Tiểu Nồng chẳng còn ai cả.” Vì vậy, việc mẹ thiên vị cậu ta là điều hiển nhiên. Sau này, tôi không cần mẹ nữa. Tôi không giống mẹ mình, tình yêu của tôi không thể chia nhỏ. Tôi dành toàn bộ tình yêu của mình cho mẹ mới.

Tĩnh Nữ Kỳ Thư

Tĩnh Nữ Kỳ Thư Bách phu trưởng đưa hài cốt của phụ thân ta trở về. Hắn thấy đại ca định bán ta, không đành lòng, liền hỏi ta có nguyện ý theo hắn đi hay không. Ta ôm lấy đứa bé trong tã lót, cẩn thận nhìn hắn. Hắn khẽ cười, vết sẹo trên khóe miệng khẽ động: “Nghĩ đến hai mẹ con nhà ngươi cũng không ăn làm ta nghèo đi được.”

Cha Tôi Là Một Kẻ Lưu Manh

Cha Tôi Là Một Kẻ Lưu Manh Tôi lớn lên trong vòng tay của một tên du côn. Chỉ có tôi biết, hình xăm thanh long bạch hổ trên cánh tay bố nuôi thực ra là dùng bút vẽ lên. Thấy tôi bật cười, ông ấy giận dữ quát: “Cười cái gì! Nếu không phải vì con, bố có cần phải ra ngoài lăn lộn không?”

Gió Lộng Lúc Chiều Tàn

Gió Lộng Lúc Chiều Tàn Tôi là vợ giám đốc nhà máy, con trai là giáo viên trung học.Năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, con dâu tôi đỗ vào một trường đại học trọng điểm ở Bắc Kinh.Cháu gái thì biểu hiện xuất sắc ở cung thiếu nhi, được chọn tham gia luyện tập cho chương trình Gala Tết.Ai ai cũng ngưỡng mộ gia đình tôi viên mãn, hạnh phúc.Nhưng đúng vào ngày trước khi con trai tôi được bổ nhiệm làm hiệu trưởng, tôi lại mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ — mơ thấy mình ch.t trong một vụ tai nạn xe hơi.Sau khi tôi ch.t chưa đầy một năm, chồng tôi liền cưới vợ mới.Người phụ nữ dưới lớp khăn voan đỏ ấy không ai khác, chính là cháu gái bên nhà mẹ đẻ mà tôi đã nuôi nấng từ nhỏ.Vừa bước chân vào cửa, cô ta đã giở trò bắt chồng và con trai tôi tách riêng nhà cửa.Khi con trai đi công tác, cô ta vu khống con dâu tôi ngoại tình, khiến hàng xóm lời ra tiếng vào, cuối cùng con dâu không chịu nổi nhục nhã mà tự vẫn để chứng minh trong sạch.Tội nghiệp cháu gái tôi, mất đi sự bảo vệ của mẹ, còn chưa kịp trưởng thành đã bị mẹ kế độc ác bán cho bọn buôn người.Con trai tôi vì mất vợ mất con, sinh bệnh mà ch.t khi chưa đến ba mươi tuổi.

A Vũ

A Vũ Vào năm thứ năm sau khi đính ước, Mạnh Từ Quân vẫn chẳng muốn cưới ta. Lần đầu tiên từ chối, hắn bảo rằng hắn đang được Hoàng thượng trọng dụng, sao có thể chìm đắm trong tình yêu? Lời ấy nghe cũng có lý, ta gật đầu, nhẫn nại chờ đợi thêm hai năm. Đến lần từ chối thứ hai, hắn lại nói Hoàng hậu chưa lập, kẻ bề tôi như hắn sao có thể tùy tiện mà thành gia? Lần này ta nổi giận, cảm thấy Hoàng thượng quả là không hiểu tình lý. Ta đã đợi đến mức thành một lão cô nương đây rồi, vậy mà vẫn không cho phép Mạnh Từ Quân cưới ta sao? Ta cãi nhau với Mạnh Từ Quân một trận rồi bỏ đi. Trên đường đi đến bên sông, ta gặp một thái giám đang định gieo mình xuống nước. Hoá ra là một cô nương con nhà lành được tuyển vào cung đã bỏ trốn, khiến cho thái giám này lo âu đến mức phải t//ự v//ẫn. “Vào cung là có thể gặp được Hoàng thượng sao?” Thái giám nhìn thấy tóc ta chưa búi, mặt chưa tô điểm, mừng rỡ gật đầu: “Đương nhiên rồi, nếu cô nương được Hoàng thượng sủng ái, thì đêm nào cũng có thể gặp người!” Được thôi, ta gật đầu, vén váy bước lên xe ngựa. Đợi gặp được Hoàng thượng, ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ, vì sao lại không cho Mạnh Từ Quân cưới ta? “Cô nương, nếu người đi, nô tỳ biết nói sao với Mạnh công tử đây!” Tiểu Đào lo lắng. Ta suy nghĩ một lúc, rồi kéo màn xe lên, phất tay: “Ngươi cứ nói với Mạnh Từ Quân rằng, A Vũ vẫn đang giận hắn, hôm nay sẽ không về ăn tối đâu!”

Bà Nội Quyết Định Ly Hôn

Bà Nội Quyết Định Ly Hôn Vào ngày đại thọ 60 tuổi của bà nội, bà quyết định ly hôn. Lý do chỉ vì một chuyện tưởng chừng nhỏ nhặt: Bà giúp người khác nấu ăn trong tiệc cưới và nhận 200 tệ tiền công, nhưng ông nội đã tát bà trước mặt bao nhiêu người. “Bà chỉ nấu ăn thôi, mà dám đòi 200 tệ! Sao lại lòng dạ hiểm độc như vậy? Bà làm tôi mất mặt với cả làng rồi!” Người trong làng đều bảo ông nội là người tốt bụng, còn bà nội thì keo kiệt, hay tính toán. Sau khi ly hôn, mọi người khuyên ông nên xin lỗi, nhưng ông kiêu ngạo nói: “Bà ấy chẳng là gì khi không có tôi, nhiều nhất là một tháng, bà ấy sẽ quay lại thôi.” Thế nhưng, bà nội rời xa ông và dựa vào tay nghề nấu ăn để gây dựng sự nghiệp thành công ở thành phố lớn, trở thành một người nổi tiếng với hàng triệu người theo dõi, một bài quảng cáo cũng kiếm được mười vạn tệ. Bấy giờ, ông nội bắt đầu chạy theo, trông mong gọi tên bà: “Thục Phân, anh sai rồi, em quay về với anh đi.”

Giang Hà

Giang Hà Chồng tôi lỡ gửi nhầm tin nhắn cho “em gái kết nghĩa” sang máy tôi. 【Cô ấy đến tháng, không cho anh đụng vào. Anh đang đứng dưới nhà em rồi đấy, ra ngoài nhớ mặc cái váy ren anh mới mua cho nhé.】 Tôi cúi đầu nhìn que thử thai trong tay. Hai vạch. Nếu ba đứa bé đã không chung thủy, vậy thì tôi sẽ chọn một người khác, chung thủy hơn. Tôi xoay người, chụp lại que thử thai rồi đăng vào group chat. 【Ai lên tiếng đầu tiên, người đó sẽ là cha đỡ đầu của con tôi.】 Group vốn im lìm bỗng như nổ tung. 【Làm bố không cần trách nhiệm? Tôi tới!】 【Xí, trễ mất rồi! Chị yêu dấu, cho em làm bố nhỏ được không?】 Tôi đang lướt TikTok, muốn xem người ta thường thông báo chuyện có thai cho chồng như thế nào. Nhìn người chồng trong video xúc động rơi nước mắt khi biết tin vợ mang thai, tôi bất giác mơ mộng. Liệu khi biết tôi có con, Lục Minh có xúc động như vậy không? …

Không Còn Là Cái Bóng

Không Còn Là Cái Bóng Ngày kỷ niệm kết hôn. Tạp chí quốc tế hàng đầu vừa đăng tải bài báo trang bìa mới nhất. Bài luận văn đủ sức làm chấn động cả giới học thuật, nhưng ở phần tác giả lại là một cái tên xa lạ với tôi – Lâm Sở Sở. Mà cô ta chính là học trò đắc ý nhất của chồng tôi – Cố Tri Ngôn. Tôi nhìn tin nhắn mà Cố Tri Ngôn gửi đến cách đây mười phút: 【Vãn Khanh, tối nay nhóm nghiên cứu có buổi hội thảo quan trọng, kỷ niệm ngày cưới chúng ta để hôm khác bù nhé.】 Tôi mở tập tin PDF của bài luận văn ấy, chụp lại toàn bộ bản thảo gốc để lưu trữ. Rồi bấm gọi cho luật sư sở hữu trí tuệ.

Ánh Hà

Ánh Hà Ngày thiếu gia thành thân, tân phu nhân đã đuổi ta ra khỏi phủ. Ở Hầu phủ mười một năm, hành lý cuối cùng cũng chỉ có một gói đồ nhỏ. Tân phu nhân là tiểu thư của danh gia vọng tộc họ Thôi, ánh mắt nhìn ta vừa cao ngạo lại vừa mang theo một tia thương hại. “Ngươi đừng trách ta, ta biết ngươi lớn lên cùng phu quân.” “Chàng coi trọng ngươi, ta không dám đánh cược.” Ta không nói gì, chỉ quỳ xuống dập đầu lạy nàng. Phải cố gắng lắm mới kìm được nụ cười ở khóe miệng. Nào có gì đâu, phu nhân, ta còn phải cảm ơn người mới phải. Dù sao trước đó ta đã nói rất nhiều lần, vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta đã lên kinh ứng thí, chẳng mấy chốc sẽ đến chuộc thân cho ta về thành thân. Nhưng thiếu gia không tin, cứ khăng khăng nói ta ghen nên mới lừa hắn, còn nói sau khi cưới sẽ nạp ta làm thiếp. Hắn đâu biết, nô tỳ sẽ không ghen đâu. Ta và hắn chưa bao giờ bình đẳng, nói gì đến tình yêu?

Ánh Sáng Trong Đêm

Ánh Sáng Trong Đêm Nửa năm sau khi chớt. Có người quét mã QR trên bia mộ của tôi. Thêm tôi làm bạn bè. “Cô Tạ, có thể phiền cô chuyển nhà không?” Chưa từng nghe nói ma mà còn phải chuyển nhà! Lừa đảo! Lập tức chặn luôn! Giây tiếp theo, Diêm Vương đích thân gọi điện cho tôi: “Tiểu Tạ à, đến văn phòng ta một chuyến nhé.”