Trang chủ Thể loại Chữa Lành

Chữa Lành

Cầu Vồng Sau Mưa

Cầu Vồng Sau Mưa Vào ngày tổ chức tiệc đầy tháng của cháu trai, chồng tôi cố tình tìm cớ đuổi tôi đi, rồi đưa người yêu cũ ngồi vào ghế chính giữa bàn tiệc. Khi tôi đến nơi, thứ đập vào mắt là cảnh cô ta với dáng vẻ đài các, y như bà chủ nhà, đang cười tươi rói, đích thân đeo cho cháu tôi chiếc vòng khóa vàng 30g mà tôi mua, miệng còn xưng là “bà nội”. “Chỉ là để cho Nhã Cầm được trải nghiệm cảm giác làm bà nội một lần, em đến vậy mà cũng không chịu được à? Hôm nay là đại sự, đừng làm mất mặt!” Tôi quay sang nhìn con trai, nó chẳng nói một lời, bế cháu nhỏ đang quấy khóc, dúi vào tay tôi rồi đẩy tôi ra ngoài. “Cô Linh, cô đến muộn rồi đấy, thằng bé đói với buồn ngủ lắm rồi, cô đưa nó xuống nghỉ đi.” Rồi nó quay sang giải thích với nhà thông gia bên vợ từ nước ngoài mới về: “Người giúp việc dưới quê ấy mà, tuổi cũng lớn rồi, làm việc hơi chậm, mong bác thông cảm.”

Cát Mã Đốn Châu

Cát Mã Đốn Châu Bố từng nói tôi là Cát Mã Đốn Châu, viên ngọc trên thảo nguyên. Thế mà giờ đây tôi lại đứng giữa bữa tiệc xa hoa đầy những tiếng cười gượng gạo, những chiếc mặt nạ xã giao và lời tâng bốc giả tạo. Bọn họ cười tôi tay trắng, châm chọc tôi là loài tơ hồng phải dựa dẫm vào Giang Thịnh để tồn tại. Tôi núp trong một góc cố gắng thở đều, điện thoại bỗng nhận được một tin nhắn từ 10 năm trước. “Con gái nhỏ trên thảo nguyên của ba, không biết giờ con đã trở thành nhà thám hiểm vĩ đại chưa. Ba đã mua một khoản đầu tư cho con, hôm nay đến hạn rút rồi. Ba tặng con làm quà, trên con đường tự do mà con luôn mơ ước, ba muốn giúp con một tay!” “Nếu đọc tin này mà xúc động đến phát khóc, thì về nhà uống với ba một ly nhé! Cho ba gặp lại cô con gái 27 tuổi của mình. Không làm thám hiểm cũng được, chỉ cần con sống đúng với mình. Ba mãi mãi là hậu phương vững chắc của con!” Bên cạnh tôi là lời nhắc nhở đầy lạnh nhạt của người đàn ông rằng tôi phải biết thân biết phận, đừng mất mặt. Lúc ấy, tin nhắn của ba như xé đôi linh hồn tôi: Một nửa bị níu lại bởi quá khứ đầy ấm áp, một nửa vẫn gồng mình sống như một cái xác không hồn.

Cánh Chim Ngang Trời

Cánh Chim Ngang Trời Kỳ thi đại học kết thúc, cậu ấy vì muốn ôm cô ấy, cũng tiện thể ôm luôn tôi. Không sao cả. Tôi cũng chỉ là vì muốn ôm, cái người đang bám trên người cậu ấy mà thôi.

Nếu Được Lựa Chọn Lần Nữa

Nếu Được Lựa Chọn Lần Nữa Năm thứ 5 sau khi kết hôn với Trạch Mục, giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi hết hạn. Cục điều tra hôn nhân đến hỏi tôi và Trạch Mục có đồng ý gia hạn hôn nhân không. Nếu cả hai người đều đồng ý, cuộc hôn nhân sẽ được kéo dài thêm 5 năm nữa. Còn nếu một trong hai không đồng ý, cuộc hôn nhân đó sẽ tự động mất hiệu lực. Trạch Mục mặt không cảm xúc, dửng dưng nói với người của cục điều tra: “Tôi đồng ý gia hạn.” Tôi nhìn anh ta. Từ ngày cưới tôi, dường như rất hiếm khi tôi thấy anh ta cười. Trước khi cuộc điều tra bắt đầu, tôi còn nghe thấy anh gọi điện cho Toàn Uyển, hỏi cô ta lần kiểm tra hôn nhân này có muốn gia hạn với chồng không. Tôi không biết Toàn Uyển đã trả lời thế nào. Nhưng sau cuộc điện thoại, Trạch Mục như khúc gỗ, ngồi bất động trên sofa suốt cả đêm. Và hôm nay, anh ta chọn gia hạn hôn nhân với tôi. Anh ta chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ rời bỏ anh ta. Rằng tôi mãi mãi là lựa chọn dự phòng mà anh ta có thể quay lại bất cứ lúc nào. Tôi nhìn anh ta. Không hiểu sao lại bật cười. Sau đó tôi ngẩng đầu lên, nói với người của cục điều tra hôn nhân: “Xin lỗi, tôi không gia hạn.”

Vạn Sự Hữu Duyên

Vạn Sự Hữu Duyên Tôi trọng sinh sau kỳ thi đại học. Lần này, tôi sẽ không quay lại lớp học, cũng sẽ không ở bên Hàn Thanh nữa. Tôi và Hàn Thanh là thanh mai trúc mã, nhà ở cạnh nhau, lớn lên cùng nhau, cùng học cùng chơi. Ba mẹ anh ấy hay đùa: “Du Du sau này làm con dâu của dì đi.” “Dì nhất định sẽ thương Du Du.” Lúc ấy tôi chỉ biết đỏ mặt im lặng, còn Hàn Thanh luôn thản nhiên, chưa bao giờ đáp lời. Tôi hiểu anh ấy chưa từng thích tôi đến mức đó. Sau kỳ thi đại học, chúng tôi cùng vào trường A, thuận lợi tốt nghiệp, đi làm vài năm, rồi dưới sự tác hợp của hai bên gia đình, kết hôn. Tôi cứ ngỡ rằng mọi thứ là chuyện đương nhiên, ai ngờ lại là tiếc nuối suốt đời của anh. Phải nói thật, Hàn Thanh là một người chồng tốt, người cha mẫu mực. Sau khi cưới một năm, chúng tôi có con. Anh chăm lo chu đáo, không tăng ca, về nhà đúng giờ, sẵn sàng chia sẻ việc nhà, hiếu thuận với ba mẹ tôi, ai nhìn vào cũng khen ngợi. Con gái ra đời, mọi bước trưởng thành đều có anh bên cạnh. Anh luôn cẩn thận, chu đáo hoàn hảo ở mọi khía cạnh. Bởi vì anh là người có trách nhiệm, được dạy dỗ tử tế.

Bất Khí Xuân Quang

Bất Khí Xuân Quang Ta từng trọng dụng một tên mã nô. Hắn trẻ tuổi, tuấn tú, dã tính mười phần, nói rằng ngày sau nhất định sẽ báo đáp ân tri ngộ của công chúa. Tạ Lan quả thực đã thực hiện lời hứa, nhưng lại là chặt đứt toàn bộ tay chân ta, dâng cho hoàng huynh, làm bàn đạp để thăng tiến. Trong lúc tuyệt vọng, chỉ có một quân sư vẫn luôn không được chú ý, nhân lúc hỗn loạn đã cắt cổ ta. Hắn run rẩy ôm ta vào lòng: “Công chúa cả đời kiêu ngạo, có thể giết, nhưng tuyệt đối không thể nhục.” Ta không hiểu tại sao hắn lại nguyện ý cùng ta chịu chết. Cho đến khi mặt nạ của hắn rơi xuống, ta nhìn thấy khuôn mặt đáng lẽ đã chôn vùi từ năm năm trước. ——Tạ Lan chỉ có ba phần giống hắn. Ta nuốt hận mà chết, mở mắt ra lần nữa, đã trọng sinh vào ngày ta nâng đỡ Tạ Lan.

Bà Nội Muốn Ly Hôn

Bà Nội Muốn Ly Hôn Vào ngày đại thọ 60 tuổi của bà nội, bà quyết định ly hôn. Nguyên nhân là do bà giúp người khác nấu ăn trong tiệc cưới và nhận của người ta 200 tệ, ông nội đã tát bà trước mặt bao nhiêu người. “Bà chỉ nấu ăn thôi mà, việc đơn giản như vậy mà bà lại đòi người ta 200 tệ! Sao bà lại lòng dạ hiểm độc như vậy! Mặt mũi của tôi đều bị bà vứt sạch rồi!” Mọi người trong làng đều nói ông nội là người tốt bụng, còn bà nội thì keo kiệt và hay tính toán. Sau khi ly hôn, mọi người đều khuyên ông nội đi xin lỗi. Ông nội khinh thường nói: “Bà ấy rời xa tôi thì chẳng là gì cả, nhiều nhất một tháng là bà ấy phải quay lại thôi.” Sau đó, bà nội dựa vào tay nghề nấu ăn của mình, đã gây dựng được sự nghiệp thành công ở thành phố lớn, còn trở thành một người nổi tiếng trên mạng có hàng triệu người theo dõi, một bài quảng cáo có thể kiếm được mười vạn tệ. Ông nội bắt đầu trông mong chạy theo: “Thục Phân, anh sai rồi, em quay lại đi.”

Con Dâu Tôi Là Người Cổ Đại

Con Dâu Tôi Là Người Cổ Đại Con trai tôi đột nhiên kết hôn chớp nhoáng, dắt về một cô con dâu từng ly hôn, lại còn dắt theo cả con riêng.Tôi bảo cô ta nấu cơm, thì bữa nào cũng chỉ toàn đồ luộc, khiến tôi đói đến nỗi nửa đêm không ngủ nổi.Bảo cô ta giặt đồ, thì quần áo tôi bị giặt đến biến dạng, tôi đau lòng đến mức không thốt nên lời.Bảo cô ta đổ rác, thì cô ta nhặt rác về… may thành quần áo cho tôi mặc, mà còn may cũng đẹp lắm mới ghê chứ.Bề ngoài nhìn yếu đuối, nhưng lại vung dao chặt củi không hề tốn sức, làm thịt gà không chớp mắt, thậm chí đi làm đồng còn xung phong gánh phân.Khiến tôi mỗi ngày đều không ngừng thầm nghĩ:Con dâu này… rốt cuộc là có lai lịch gì vậy trời!?

Duyên Định Ba Sinh

Duyên Định Ba Sinh Ta mang thai đã sáu tháng, nhưng vẫn quyết tâm gõ lên chiếc trống Đăng Văn. Một vị thị vệ nhíu mày nhắc nhở: “Phàm làai gõ trống Đăng Văn, theo luật trước tiên phải chịu năm mươi đại bản.” “Không sợ, dù bị đánh, ta cũng phải tố cáo.” Ta kiên định trả lời. Phu quân lo lắng chạy từ triều đình đến: “Phu nhân, nàng làm vậy là vì sao? Vi phu chưa từng nghĩ đến việc cưới người khác, cũng chưa bao giờ làm điều có lỗi với nàng.” Ta đưa tay lau đi giọt lệ ủy khuất trên mặt chàng, dịu dàng nói: “Yên tâm,người ta tố cáo không phải là chàng.”

Giá Hoàn Khố

Giá Hoàn Khố Lớn lên ở nông thôn tới năm mười bảy tuổi, trong kinh có người tới nói ta là tiểu thư Hầu phủ. Nhưng vừa mới vào kinh, bọn họ đã vội vàng gả ta cho một công tử bột. Sau đó hoàn khố công tử gây họa bị tịch thu nhà, ta ném cho hắn một cái liềm nói: “Phu quân, chàng theo ta về nhà làm ruộng đi.”

Hai Lạng Mực, Một Giấc Hoàng Lương

Hai Lạng Mực, Một Giấc Hoàng Lương Vân Trúc, một họa sĩ ẩn dật, mang trong lòng nỗi day dứt về những mối tình đã qua. Cuộc đời hắn gắn liền với những bức họa của người đã khuất, nhưng bức họa mà hắn trân trọng nhất lại là những bức họa không bao giờ hoàn thiện. Một đêm, hắn mơ thấy Liễu Diêu, một linh hồn lạc lối từ cõi mộng, đến nhờ hắn vẽ lại gương mặt mình bằng “hai lạng mực” từ nhân gian. Nàng hứa đổi lại giúp hắn hoàn thiện bức họa cuối cùng chứa đựng mọi nỗi tương tư.

Mẹ Ơi Mình Về Nhà

Tổng tài bá đạo và thanh mai trúc mã đưa nữ chính ngược tâm người không thể sinh con đến cô nhi viện để nhận con nuôi. Tất cả bọn trẻ đều nhào về phía thanh mai: “Mẹ ơi, chọn con đi, chọn con đi!” Bình luận trực tiếp chạy điên cuồng: “Không thể tự sinh đã đành, ngay cả bọn trẻ trong cô nhi viện cũng không thích cô ta. Nữ chính ngược tâm thật thảm, bị chồng và thanh mai liên thủ sỉ nhục!” “Thanh mai đúng là thắng lớn! Được tổng tài cưng chiều, cả lũ trẻ cũng tranh nhau nhận cô ta làm mẹ. Nữ chính chẳng khác gì món đồ trang trí.” “Chưa đủ ngược! Để nữ chính đau khổ thêm đi! Tốt nhất là khóc ngay tại chỗ, sau này nam chính nhớ lại sẽ càng day dứt, càng đắt giá cho pha truy thê địa ngục!” Tôi nhìn đống bình luận, tức đến nỗi đôi chân ngắn nhảy dựng lên ba tấc, phóng thẳng đến chỗ nữ chính người không ai để mắt tới. Túm lấy tay áo cô ấy: “Chị ơi, chị biết nấu lẩu hầm nồi sắt không?” Nữ chính ngẩn người: “Biết… biết chứ.” Mắt tôi sáng như đèn pha: “Thế thì tốt quá! Em chỉ mê món đó! Em theo chị về nhé!”

Mệnh Cách Tỳ Hưu 2: Tai Hoạ Bắc Thành

Mệnh Cách Tỳ Hưu 2: Tai Hoạ Bắc Thành Sau khi tin tức về mệnh cách Tỳ Hưu của tôi bị rò rỉ, các thế lực ở Bắc Thành đều ra sức truy lùng tôi. “Diệp Hưu, nghe nói cô có thể thu hút tài lộc, trừ tà, trấn trạch.” “Chỉ cần giao cô cho đại ca Bắc Thành, tôi sẽ được thăng quan phát tài!” Tôi bị trói và đưa đến biệt thự của đại ca Bắc Thành. Ngậm xì gà, đại ca Bắc Thành mỉm cười gật đầu: “Món quà này không tệ, ta rất hài lòng.” Thái tử gia Bắc Thành, Chu Yến, cởi trói cho tôi, mặt tối sầm nói: “Bố, cô ấy là bạn gái của con!”

Muội Muội Của Ta Là Nữ Chính Ngược Văn

Muội Muội Của Ta Là Nữ Chính Ngược Văn   Ta mang bệnh từ trong bụng mẹ, được chẩn đoán sống không quá tuổi cập kê, nhưng một lần rơi xuống nước đã khiến ta thức tỉnh. Ta mới biết được thì ra mình là ánh trăng sáng chết sớm trong tiểu thuyết ngược luyến tình thâm. Còn nữ chính của tiểu thuyết ngược luyến tình thâm lại là muội muội cùng cha khác mẹ của ta. Thuốc ta uống hằng ngày đều là cha mẹ dùng máu tim của nàng để nấu. Sau khi ta chết, cha mẹ bởi vì dung mạo của nàng giống ta nên trút giận đánh mắng nàng đủ điều. Thiếu niên thanh mai trúc mã của ta vì yêu ta nên đã cưỡng ép cưới nàng, nhưng sau khi thành thân lại ngày ngày hành hạ nàng. Cuối cùng nàng u uất mà chết. Sau khi chết, tất cả mọi người mới bắt đầu hối hận. Tỉnh dậy sau cơn sốt cao, ta nhìn thấy muội muội cùng cha khác mẹ của ta gầy trơ xương, nhưng vẫn lo lắng nhìn ta bên giường. Lòng ta mềm nhũn, nếu đời này ta có thể cứu được một người, thì cũng không uổng công ta đến thế gian này một chuyến.

Mùa Xuân Hoa Nở

Mùa Xuân Hoa Nở Ta vốn là một nữ đồ tể, bỗng chốc lại trở thành mẹ tiểu thư giả của tướng phủ. Thừa tướng phu nhân cao ngạo quý phái, bịt mũi ném tiểu thư giả trước cửa nhà ta. Ta nghi hoặc: “Ngươi thật sự không cần tiểu nữ oa này nữa sao?” Nàng ta đầy vẻ chán ghét, chỉ mang theo tiểu thư thật rời đi. Ta gật gật đầu, được rồi, bỗng dưng lại có thêm một cục bột nhỏ. Sau đó, mỗi ngày ta giết năm con heo, cục bột nhỏ mỗi ngày ăn hết năm bát cơm. Còn lẽo đẽo đi theo sau ta: “Mẹ, đói đói, cơm cơm!”

3 - Nam Lâu

Nam Lâu* *(Ngoại truyện 2 của “Nhất Mộng Như Sơ”) Ngày xuân đẹp trời, mẹ dậy sớm. Hôm nay phải đi du xuân, chuyện phải làm còn rất nhiều. Xuân Hồng mở tủ quần áo, bận rộn chọn quần áo. Xuân Chi đang lật hộp trang sức. Ta ngồi ở mép giường nhìn, người đã tỉnh rồi, nhưng đầu óc còn mơ hồ. Hôm qua mẹ đã nói với ta, hôm nay du xuân, có người muốn gặp ta. Mặc dù bà không nói rõ, nhưng ta biết phải gặp ai.  

Chồng Tôi Là Nhân Vật Phản Diện

Chồng Tôi Là Nhân Vật Phản Diện Để thay đổi số phận của người chồng phản diện, trước khi hắn tự tìm đường chết, tôi đã đến tìm hắn trước. “Tôi có thai rồi, đứa bé là của anh.” Đôi mắt hắn rung động. Tôi tự nói một mình: “Đúng vậy, không sai, chính là lần anh nghĩ đến đó.” Vì thế, hắn vừa nộp tiền tiêu vặt, vùa nghiêm túc học hành để làm gương cho đứa bé, căn bản không còn thời gian để tìm nam chính gây rắc rối. Cho đến một đêm nọ, hắn đột nhiên mở mắt ra. “Không đúng. “Nắm tay căn bản không thể có thai!”

Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Trở Thành Tỷ Phú

Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Trở Thành Tỷ Phú Trên đường tan làm về nhà, thấy tiệm bánh có chiếc bánh kem dâu mà con gái thích, tôi liền mua một cái mang về. Về đến nhà, tôi đặt bánh lên bàn, gọi chồng và con gái ra ăn, rồi xoay người vào nhà vệ sinh. Lúc tôi bước ra, chiếc bánh đã bị chồng, quả phụ Vương Thiến và con gái chia nhau ăn sạch. Con gái gắp phần đầu quả dâu lên đút cho Vương Thiến: “Mẹ Vương, phần ngọt nhất dành cho mẹ ăn nhé!” Vương Thiến cười tít mắt, ba người thân thiết như một gia đình thật sự, còn tôi chỉ như người ngoài. Một chiếc bánh nguyên vẹn, giờ chỉ còn lại phần đế bánh. Con gái còn hồn nhiên cười nói: “Mẹ là người vô dụng nhất nhà, ăn phần đế là được rồi.” Tôi tức đến bật cười, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Tôi nhàn nhạt mở miệng với Lý Cường: “Ly hôn đi.” Lý Cường mắt sáng rỡ, lập tức kéo tôi đến thẳng cục dân chính. Sau khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, anh ta ôm lấy Vương Thiến, vội vã rời đi như sợ tôi đổi ý. Còn tôi lại thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng cũng có thể yên tâm đi mua vé số rồi. Tối hôm đó, tôi trúng tám triệu sau thuế, lập tức gọi đến số điện thoại tôi đã thuộc nằm lòng: “Cao Văn Cảnh, anh còn khỏe không?”

Ngôi Sao Phía Nam

Ngôi Sao Phía Nam Tôi được vị tỷ phú để mắt đến, trở thành bạn gái thứ mười của anh ta. Cả mạng xã hội đều đang đoán xem bao giờ tôi sẽ bị đá. Nhưng một tháng sau… Video tỷ phú khóc lóc gọi tôi là “vợ yêu” lan truyền khắp mạng.

Lang Hoài Hữu Ngọc

Lang Hoài Hữu Ngọc Ta vừa mới thành thân với Đại lang nhà họ Bùi không bao lâu, chàng đã qua đời vì bạo bệnh. Nhị lang, chàng thiếu niên đã sớm tòng quân, thay mặt huynh trưởng ký giấy hòa ly. Ta cầm lấy hành lý rời đi, nhưng cuối cùng lại quay về. “Tiểu cô còn nhỏ, thái mẫu cũng cần người chăm sóc. Giấy hòa ly tạm thời ta giữ lại, Nhị thúc hãy yên tâm đến quân doanh. Đợi ngày sau chúng ta an ổn, ta rời đi cũng chưa muộn.” Nhị lang lặng lẽ đồng ý. Sau đó, người ra biên cương tòng quân, còn ta ở nhà chăm nom. Năm năm sau, tiểu cô đã vào tư thục học chữ, Nhị lang đã trở thành tướng quân, còn ta bán đậu hũ ở huyện thành. Trên phố có một tú tài họ Trần đối xử với ta rất tốt, ta bèn bàn với Nhị lang khi người về nhà thăm viếng, rằng muốn gả cho thư sinh ấy. “Nhị thúc cứ yên tâm, Trần tú tài đã nói, thành thân rồi chúng ta vẫn là người một nhà, ta có thể tiếp tục buôn bán, cũng có thể chăm sóc tiểu cô…” Lời vừa dứt, sắc mặt Nhị lang càng lúc càng lạnh, giọng của ta cũng dần hạ thấp. Nhị lang nhà họ Bùi tuy sinh ra đã đẹp đẽ, nhưng lại nhiều tiếng xấu, hơn nữa từ nhỏ đã tòng quân, tính tình kiêu ngạo. Nghe nói người trên chiến trường sát địch không lưu mạng, thủ đoạn tàn nhẫn. Ta từ khi gả vào nhà họ Bùi, trong lòng đã có phần e ngại, cho đến khi người ép ta vào trong bếp, ôm ta ngồi trên bếp lò, khẽ dỗ bên tai ta—— “Muốn gả người khác ư? Ta so với tên tú tài ấy còn mạnh mẽ hơn nhiều, nàng thử xem…”