Trang chủ Thể loại Chữa Lành

Chữa Lành

Cứu Rỗi Nhau

Cứu Rỗi Nhau Chim hoàng yến của Chu Hoài Nam lại giận dỗi nữa rồi. Hắn đưa cho tôi tờ đơn ly hôn: “Điền vào đi, làm cho có lệ, dỗ con bé chút thôi.” Tôi siết chặt vạt váy, gật đầu. Lặng lẽ ký tên. Lúc rời đi còn nghe bạn hắn đùa cợt: “Chị dâu ngoan dữ vậy trời, chắc anh bảo đi lấy giấy kết hôn cũng không dám cãi tiếng nào ha?” Chu Hoài Nam cười vui, châm điếu thuốc: “Cược không?” Bọn họ cá, một tháng nữa ở cục dân chính, tôi sẽ khóc lóc như chó, rồi vẫn ngoan ngoãn nghe lời, đổi giấy kết hôn thành giấy ly hôn. Tôi cầm điện thoại, không đáp. Rồi đơn giản trả lời tin nhắn vừa gửi tới:【Em lấy anh thì không được à?】 “Được.”

Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Trở Thành Tỷ Phú

Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Trở Thành Tỷ Phú Trên đường tan làm về nhà, thấy tiệm bánh có chiếc bánh kem dâu mà con gái thích, tôi liền mua một cái mang về. Về đến nhà, tôi đặt bánh lên bàn, gọi chồng và con gái ra ăn, rồi xoay người vào nhà vệ sinh. Lúc tôi bước ra, chiếc bánh đã bị chồng, quả phụ Vương Thiến và con gái chia nhau ăn sạch. Con gái gắp phần đầu quả dâu lên đút cho Vương Thiến: “Mẹ Vương, phần ngọt nhất dành cho mẹ ăn nhé!” Vương Thiến cười tít mắt, ba người thân thiết như một gia đình thật sự, còn tôi chỉ như người ngoài. Một chiếc bánh nguyên vẹn, giờ chỉ còn lại phần đế bánh. Con gái còn hồn nhiên cười nói: “Mẹ là người vô dụng nhất nhà, ăn phần đế là được rồi.” Tôi tức đến bật cười, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Tôi nhàn nhạt mở miệng với Lý Cường: “Ly hôn đi.” Lý Cường mắt sáng rỡ, lập tức kéo tôi đến thẳng cục dân chính. Sau khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, anh ta ôm lấy Vương Thiến, vội vã rời đi như sợ tôi đổi ý. Còn tôi lại thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng cũng có thể yên tâm đi mua vé số rồi. Tối hôm đó, tôi trúng tám triệu sau thuế, lập tức gọi đến số điện thoại tôi đã thuộc nằm lòng: “Cao Văn Cảnh, anh còn khỏe không?”

Ngã Tâm Ương Ương

Ngã Tâm Ương Ương Sau khi Tạ Lâm An thi đỗ trạng nguyên, việc đầu tiên hắn làm chính là từ hôn với ta. Lúc ấy, ta còn đang cầm chén canh giải rượu vừa mới nấu cho hắn, nghe vậy liền ngẩn ngơ một lúc lâu, đến mức vành chén in lên tay ta một vệt hằn rõ. Đến khi hắn nhíu mày khẽ gọi: “A Ương?” Tiếng gọi của hắn kéo ta về thực tại, ta đặt chén canh xuống bàn, khẽ nói một tiếng: “Được.” Hai năm sau ta rời kinh, đến khi trở về gặp lại hắn, ta chỉ cung kính gọi một tiếng “biểu ca”, sau đó bước đến phía sau hắn, nắm lấy tai của chàng thiếu niên tướng quân vừa trở về từ biên cương: “Bạc Ký An! Đã dặn là vết thương chưa lành thì không được uống rượu, chàng lại không nghe lời thầy thuốc, đúng không?”  

1 - Nhất Mộng Như Sơ

Nhất Mộng Như Sơ Nhà ta rất nghèo, trong nhà chỉ có ba mẫu đất khô, cha ta chăm sóc ba mẫu đất ấy như chăm sóc tổ tiên. Nhưng dù có chăm sóc tốt đến đâu, mỗi năm sản lượng thu hoạch cũng không đủ để mười người trong nhà ta ăn no. Tổ phụ tổ mẫu ta đã già, ba thúc thúc dù đã lớn tuổi vẫn còn lông bông, mỗi ngày đi từ đầu làng đến cuối làng, chỉ biết nói chuyện phiếm rồi gãi chân, đúng là những kẻ lười biếng thực thụ. A di và ta cùng tuổi, là bảo bối của tổ phụ tổ mẫu. Năm đó tuyết lớn, nhà đã hết lương thực mấy ngày, nhìn cả nhà sắp chet đói, cha ta đi làm thuê ở kinh thành, trong làng có người đến mua người, họ cho ta bốn lượng bạc, ta đã tự bán mình.

Nguyệt Hoa

Nguyệt Hoa Năm thứ ba làm hoàng hậu, bạch nguyệt quang của hoàng đế tiến cung. “Nguyệt Hoa, nàng yên tâm, dù thế nào trẫm cũng không để nàng ấy vượt qua nàng.” Đúng vậy. Ta cô độc giữ lấy ngôi vị hoàng hậu, còn hắn thì đêm đêm ở lại cung của quý phi. Ngay cả nhi tử của ta cũng luôn quấn quýt bên nàng. Khi ta dự định giả chết bỏ trốn để tác thành cho bọn họ, nhi tử lại ôm một đống vàng bạc châu báu chui vào ổ chăn của ta: “Nương, muốn đi cũng đừng bỏ con lại nhé.” “Đây đều là những thứ con lừa được từ chỗ của quý phi, chắc đủ cho chúng ta tiêu xài cả đời rồi nhỉ.” “Không đủ thì để con đi kiếm thêm?” Mắt ta lấp lánh nhìn châu báu. “Đủ rồi, đủ rồi, đúng là con trai ngoan của nương.” “Nương sẽ tìm cho con một người cha mới.” Sau đó… Nhi tử: “Nương, nhiều người thế này, ai mới là cha mới của con đây?”

Chứng Khát Da Thịt

Chứng Khát Da Thịt Tôi là một nữ minh tinh nổi tiếng trong giới giải trí với hình tượng trong sáng. Thế nhưng, tôi lại vô tình gửi nhầm số phòng, vốn dĩ định gửi cho trợ lý, lại gửi cho bạn trai cũ. Thái tử gia Bắc Kinh lập tức trả lời. ——”?” ——”Lão Mã còn không ăn cỏ gần hang nữa đấy! Đá tôi rồi lại mời tôi à?” ——”Cô nghĩ tôi là con chó mà cô gọi thì đến, đuổi thì đi chắc?” ——”Cô cho rằng chỉ cần gửi một tin nhắn, tôi sẽ vội vã chạy tới sao? Ông đây thấp hèn đến thế à?” ——”Nói đi. Rốt cuộc cô có ý gì?” ——”……” ——”Mấy giờ? Đợi tôi một tiếng được không? Tôi đang họp, chưa thể đi ngay.”

Dư Tuế Thượng Phùng Xuân

Dư Tuế Thượng Phùng Xuân Ta là một đứa ngốc, bị cha mẹ bán đổi gạo muối. Ngày đầu tiên ta đến phủ Ngu Quốc Công, chó của phủ Quốc Công đã sinh. Ngày hôm sau, con ngựa của Phủ Quốc Công mang thai. Ngày thứ ba, đại thiếu phu nhân Quốc Công phủ có hỉ. Quốc công phu nhân kéo tay ta, gọi thẳng ta là con gái ruột mà bà nhờ vả sinh ra trong bụng người khác. Ngày thứ hai sau khi nhận phu thê Quốc công làm phụ mẫu, trong cung lại có người tới đón ta.

Độc Sự Vân Cẩm - Phiên ngoại: Bùi Chiêu

Độc Sự Vân Cẩm – Phiên ngoại: Bùi Chiêu Ta là Bùi Chiêu, một vị hoàng tử lạnh lùng và đa nghi. Bên cạnh ta, chỉ có những kẻ dối trá mưu mô, lợi ích đổi chác cùng danh lợi phù hoa. Ta đứng trong bóng tối, tựa như kẻ chìm trong biển sâu, quên cả cách hít thở, lạnh lùng nhìn hết thảy mọi thứ. Mãi đến khi một nữ tử tên Vân Cẩm xuất hiện. Nàng mang theo toan tính mà đến, nhưng lại trở thành chiếc phao cứu mạng của ta. Từ đó, ta chỉ sống vì nàng.

Con Dâu Tôi Là Người Cổ Đại

Con Dâu Tôi Là Người Cổ Đại Con trai tôi đột nhiên kết hôn chớp nhoáng, dắt về một cô con dâu từng ly hôn, lại còn dắt theo cả con riêng.Tôi bảo cô ta nấu cơm, thì bữa nào cũng chỉ toàn đồ luộc, khiến tôi đói đến nỗi nửa đêm không ngủ nổi.Bảo cô ta giặt đồ, thì quần áo tôi bị giặt đến biến dạng, tôi đau lòng đến mức không thốt nên lời.Bảo cô ta đổ rác, thì cô ta nhặt rác về… may thành quần áo cho tôi mặc, mà còn may cũng đẹp lắm mới ghê chứ.Bề ngoài nhìn yếu đuối, nhưng lại vung dao chặt củi không hề tốn sức, làm thịt gà không chớp mắt, thậm chí đi làm đồng còn xung phong gánh phân.Khiến tôi mỗi ngày đều không ngừng thầm nghĩ:Con dâu này… rốt cuộc là có lai lịch gì vậy trời!?

Ngoại truyện - Dương Hoa Lạc Tần Tử Quy Đề

Lục Văn Quân (Ngoại truyện của “Dương Hoa Lạc Tần Tử Quy Đề” ) Ta tên là Lục Văn Quân. Từ khi ta đỗ tú tài vào năm mười hai tuổi, ánh mắt của phụ mẫu, cũng như toàn bộ gia nhân trong phủ đều thay đổi. Vào dịp Tết, khi tế tổ tại từ đường, tổ phụ nắm tay ta, đứng trước bài vị tổ tiên, lệ già tuôn rơi. “Liệt tổ liệt tông trên cao, Lục gia chúng ta có hy vọng phục hưng rồi, có hy vọng rồi.” Ta lặng lẽ đứng đó, ngước nhìn bài vị tổ tiên trên từ đường. Ở hàng thứ hai, ngay chính giữa, có một bài vị làm từ gỗ nam mộc khảm vàng, đó chính là tổ tiên Lục gia – Lục Quán Thư, người từng giữ chức Thừa tướng, cũng là tằng tổ phụ (ông cố nội) của ta.

Minh Nguyệt Huỳnh Quang

Minh Nguyệt Huỳnh Quang Năm ta mười hai tuổi, có một vị đạo sĩ đi ngang qua tướng phủ, đoán rằng trong phủ sau này sẽ xuất một vị hoàng hậu. Phụ thân cùng đích mẫu vui mừng khôn xiết, vung tay ban thưởng khắp phủ, khiến toàn phủ hân hoan náo nhiệt. Rốt cuộc ta cũng được nếm miếng cao quế hoa mà mình mong đợi đã lâu, trong lòng không khỏi vui vẻ. Trong cảnh hân hoan ấy, chỉ có tỷ tỷ sắc mặt ngưng trọng, nhìn ta đầy bi thương hồi lâu rồi thì thầm: “A Oánh, chúng ta lặng lẽ rời khỏi tướng phủ đi.”

Mẹ và Tôi

Mẹ và Tôi Bà nội tôi sinh liền 6 người con gái, mãi đến lần thứ 7 mới sinh được một cậu con trai. Bà cho rằng do cơ thể mình “kém phúc”, nên khi chọn vợ cho ba tôi, bà nhìn trúng mẹ tôi. “Con gái tên Quyên m/ông to, kiểu gì cũng đẻ được con trai.” Mẹ tôi quả nhiên không khiến bà thất vọng. Chỉ hai tháng sau đám cưới, mẹ đã mang thai. Chín tháng sau, mẹ sinh ra tôi, một bé gái. Từ nhỏ tôi đã biết bà nội không thích mình. Nhưng tôi không ngờ, để lách luật kế hoạch hóa gia đình, bà lại đi làm cho tôi… một cái giấy chứng nhận khuyết tật. Năm tôi 7 tuổi, mẹ vốn đã có một con gái đầu bị thiểu năng, lại mang thai.

Tiểu Man

Tiểu Man Cha ta dùng mười lượng bạc bán ta vào Tần gia để xung hỉ. Tần thiếu gia là một kẻ ốm yếu, ngày thành thân hắn sốt cao đến hôn mê, vậy mà chẳng một ai đến thăm. Không còn cách nào, ta đành cõng hắn đi hai dặm đường để tìm đại phu. Hắn nằm trên lưng ta, mơ màng mà thốt lên: “Nương tử… đa tạ nàng…” Ta bị hắn gọi đến đỏ mặt, vừa thở hổn hển vừa đáp: “Thiếu gia, cứ gọi ta Tiểu Man là được. Tần phu nhân mua ta từ thôn quê về, là để hầu hạ người. Không cần… không cần gọi ta như vậy—” Hai chữ ấy, ta thực sự nói không nên lời. May thay, hắn lại ngất đi. Sau này, nhờ ta chăm sóc, thân thể thiếu gia dần tốt hơn. Ta cũng không tiện tiếp tục ở lại phòng hắn. Đêm đầu tiên chuyển đến tiểu viện, hắn mặc một thân y phục mỏng, chân trần đứng ngoài cửa. “Nương tử, nàng không cần ta nữa sao?” “Nàng không ở đây, bảo ta làm sao ngủ được?”

Tam Sinh Hữu Hạnh

Tam Sinh Hữu Hạnh Từng là công tử quý tộc chốn kinh thành, khi Tống Uẩn rơi vào cảnh khốn cùng, ta đã bán hết gia sản để cứu hắn ra, rồi ép hắn lấy thân báo đáp. Ta biết hắn hận ta, nhưng ta chẳng bận tâm. Cho đến khi ta mang thai, Tống gia được minh oan, Tống Uẩn lại được phục chức. Ta biết hắn sớm muộn gì cũng rời đi, và ta không cách nào giữ hắn lại. Quả nhiên, hắn lặng lẽ rời đi, không để lại nửa lời từ biệt. Ta vuốt ve cái bụng đã lớn của mình, buồn bã vài ngày, sau đó bắt đầu tính toán tìm cha mới cho đứa trẻ trong bụng. “Lưu tú tài sát vách không tệ, từng lén nhét cho ta mấy bài thơ tình. Lý đại phụ ở phố sau cũng khá tốt, mỗi lần bắt mạch đều đỏ mặt ngượng ngùng. Còn nữa, Hà công tử trong ngõ, sớm đã nói không cưới ai ngoài ta…”

Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Nữ Phụ Độc Ác

Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Nữ Phụ Độc Ác Tôi qua đời bất ngờ và bị ràng buộc với hệ thống. Để giữ m//ạng sống, tôi cần cứu rỗi nhân vật nữ phản diện đ//ộc á//c. Nhưng rất không may, câu chuyện đã đi đến hồi kết. Nhân vật nữ phụ phản diện độc ác đã sớm nhận được kết cục và số phận xứng đáng. Để hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, trong số nhiều thân phận và vai trò, hệ thống gợi ý tôi trở thành người yêu của cô ấy. Tôi lắc đầu và chọn nút màu xám trong số đó. Trên đó viết hai chữ lớn: [LÀ MẸ.]

Quả Ngọt

Quả Ngọt  Lần đầu tiên khi bố nuôi gặp tôi, tôi đang ăn một bát cơm thiu. Những con ruồi đói bụng tranh giành thức ăn với tôi, tôi không rảnh tay để xua đuổi chúng. Sau đó, ông ấy đưa tôi về nhà. Ông tổ chức tiệc sinh nhật bảy tuổi cho tôi. Ông nói: “Tiểu Giác, hôm nay là ngày tái sinh của con, từ nay mỗi năm vào ngày này sẽ là sinh nhật của con.” Mọi người đều mỉm cười với tôi. Chỉ có mẹ nuôi, sau khi bữa tiệc kết thúc, bà nổi giận: “Nó là con riêng của anh, đúng không?”

Duyên Âm

Duyên Âm Khi đi phỏng vấn, tôi tình cờ đi ngang qua một ngôi chùa, liền ghé vào thắp hương cầu nguyện. Nhưng chẳng hiểu sao đầu óc tôi bỗng dưng chập mạch, lại nhét luôn bản lý lịch vào hòm công đức. Tối đó, Bồ Tát nhập mộng báo cho tôi: “Cô gái nhỏ, con đã được Thiên Đình tuyển dụng. Canh ba đêm nay, hãy đến báo danh.”

Phúc Báo

Phúc Báo Cha ta leo lên cành cao, bỏ lại ba mẹ con ta, đến phủ tướng quân ở rể. Mười năm sau, tro cốt của ông được đưa về. Mẹ ta đang may y phục dưới mái hiên: “Chết thật khéo.” Thiên kim tiểu thư của phủ tướng quân cũng lúng túng gãi đầu: “Đúng vậy, chết quá khéo.”

Đông Vũ Hóa Xuân Hàn

Đông Vũ Hóa Xuân Hàn Tin xấu: Sau khi bị bán vào Ngô gia và làm việc chăm chỉ ba bốn năm, vừa mới có được cuộc sống tốt, thì Ngô gia lại bị tịch thu tài sản. Tin tốt: Ngô gia được ân xá, gia quyến được thả, ngay cả lão gia cũng không phải chet. Tin xấu: Bị lưu đày đến Ninh Cổ Tháp. Tin tốt: Nhà ta ở Ninh Cổ Tháp.

Pháo Hôi Cùng Phản Diện Không Thiết Sống

 Pháo Hôi Cùng Phản Diện Không Thiết Sống Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết nữ cường. Mặc Nghiễn Chiêu và nữ chính là thanh mai trúc mã, nhưng người trong lòng nữ chính lại không phải là hắn. Hắn yêu mà không được, hắc hóa trở thành một nhân vật phản diện tăm tối. Bởi vậy khi hệ thống bắt tôi đến cứu rỗi hắn, trong bụng tôi nghĩ thầm: c.hếc sớm, siêu sinh sớm. Cứu rỗi hắn? Vậy ai cứu rỗi tôi? Đối diện với ánh mắt lạnh lùng như rắn độc của hắn, hàng phòng ngự của tôi lập tức bị phá vỡ. Tôi “bịch” một cái quỳ xuống trước mặt hắn, ôm đùi hắn gào khóc. “Cầu xin anh đừng có nhìn tôi như vậy, tôi nhạy cảm lắm!” Trong lòng lại nghĩ thầm: “Ha ha, đêm nay t.reo cổ trước cửa nhà hắn xem!” Nhân vật phản diện:… Hệ thống: Đỉnh!