Chữa Lành

A Vũ Vào năm thứ năm sau khi đính ước, Mạnh Từ Quân vẫn chẳng muốn cưới ta. Lần đầu tiên từ chối, hắn bảo rằng hắn đang được Hoàng thượng trọng dụng, sao có thể chìm đắm trong tình yêu? Lời ấy nghe cũng có lý, ta gật đầu, nhẫn nại chờ đợi thêm hai năm. Đến lần từ chối thứ hai, hắn lại nói Hoàng hậu chưa lập, kẻ bề tôi như hắn sao có thể tùy tiện mà thành gia? Lần này ta nổi giận, cảm thấy Hoàng thượng quả là không hiểu tình lý. Ta đã đợi đến mức thành một lão cô nương đây rồi, vậy mà vẫn không cho phép Mạnh Từ Quân cưới ta sao? Ta cãi nhau với Mạnh Từ Quân một trận rồi bỏ đi. Trên đường đi đến bên sông, ta gặp một thái giám đang định gieo mình xuống nước. Hoá ra là một cô nương con nhà lành được tuyển vào cung đã bỏ trốn, khiến cho thái giám này lo âu đến mức phải t//ự v//ẫn. “Vào cung là có thể gặp được Hoàng thượng sao?” Thái giám nhìn thấy tóc ta chưa búi, mặt chưa tô điểm, mừng rỡ gật đầu: “Đương nhiên rồi, nếu cô nương được Hoàng thượng sủng ái, thì đêm nào cũng có thể gặp người!” Được thôi, ta gật đầu, vén váy bước lên xe ngựa. Đợi gặp được Hoàng thượng, ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ, vì sao lại không cho Mạnh Từ Quân cưới ta? “Cô nương, nếu người đi, nô tỳ biết nói sao với Mạnh công tử đây!” Tiểu Đào lo lắng. Ta suy nghĩ một lúc, rồi kéo màn xe lên, phất tay: “Ngươi cứ nói với Mạnh Từ Quân rằng, A Vũ vẫn đang giận hắn, hôm nay sẽ không về ăn tối đâu!”

Hủ Thảo Vi Huỳnh Lương Phong Chí Tin tức về việc Hứa Phi Mặc sắp nhậm chức tại Túc Châu đã được thông báo cho tất cả mọi người. Chỉ riêng ta, vị hôn thê của hắn, là bị giấu kín. Vì hắn chê ta ngốc nghếch, chê ta lúc nào cũng bám lấy hắn. “Lần thăng chức này, may nhờ tiền bối Từ ở Khúc Châu tiến cử, nhất định phải đến tận nơi để cảm ơn.” “Chúc Tiểu Huỳnh? Không cần nói với nàng ta. Nàng ta như một con chó ấy, ngửi thấy mùi sẽ tự mò đến Túc Châu thôi.” Ta vô tình nghe được câu nói ấy, rồi hớn hở quay về thu dọn chiếc túi nhỏ của mình. Trước đây đều là hắn bỏ rơi ta, lần này ta sẽ đến Túc Châu trước chờ hắn. Đợi Hứa Phi Mặc đến nơi, nhìn thấy Chúc Tiểu Huỳnh thông minh thế này, chắc chắn sẽ sững sờ cho xem. Nhưng đến ngày hôm sau, khi người lái thuyền hỏi ta đi đâu, ta gãi đầu, không nhớ rõ nữa. Túc Châu? Khúc Châu? Hay là Tô Châu? Người lái thuyền mất kiên nhẫn, ngoáy tai, định đẩy ta ra. Sợ ông ấy mắng mình như Hứa Phi Mặc, ta vội vàng dúi tiền vào tay ông, gật đầu lấy lòng: “Khúc Châu, là muốn đến Khúc Châu!”

Tĩnh Nữ Kỳ Thư Bách phu trưởng đưa hài cốt của phụ thân ta trở về. Hắn thấy đại ca định bán ta, không đành lòng, liền hỏi ta có nguyện ý theo hắn đi hay không. Ta ôm lấy đứa bé trong tã lót, cẩn thận nhìn hắn. Hắn khẽ cười, vết sẹo trên khóe miệng khẽ động: “Nghĩ đến hai mẹ con nhà ngươi cũng không ăn làm ta nghèo đi được.”

Tiểu Man Cha ta dùng mười lượng bạc bán ta vào Tần gia để xung hỉ. Tần thiếu gia là một kẻ ốm yếu, ngày thành thân hắn sốt cao đến hôn mê, vậy mà chẳng một ai đến thăm. Không còn cách nào, ta đành cõng hắn đi hai dặm đường để tìm đại phu. Hắn nằm trên lưng ta, mơ màng mà thốt lên: “Nương tử… đa tạ nàng…” Ta bị hắn gọi đến đỏ mặt, vừa thở hổn hển vừa đáp: “Thiếu gia, cứ gọi ta Tiểu Man là được. Tần phu nhân mua ta từ thôn quê về, là để hầu hạ người. Không cần… không cần gọi ta như vậy—” Hai chữ ấy, ta thực sự nói không nên lời. May thay, hắn lại ngất đi. Sau này, nhờ ta chăm sóc, thân thể thiếu gia dần tốt hơn. Ta cũng không tiện tiếp tục ở lại phòng hắn. Đêm đầu tiên chuyển đến tiểu viện, hắn mặc một thân y phục mỏng, chân trần đứng ngoài cửa. “Nương tử, nàng không cần ta nữa sao?” “Nàng không ở đây, bảo ta làm sao ngủ được?”

Tình yêu của Tiểu Mãn Mười năm thích Vệ Chiêu, hắn vẫn luôn chê ta ngốc nghếch. Về sau, vì cứu hắn mà ta trúng cổ độc, lời nguyền khiến ta sẽ yêu người đầu tiên mà ta nhìn thấy khi mở mắt. Kẻ ăn chơi không ai coi trọng kia lại chưa bao giờ chê bai ta. Hắn hái hoa cho ta, tìm ánh sáng của đom đóm khó gặp giữa mùa đông, dịu dàng dỗ dành mỗi khi ta gặp ác mộng. Khi biết ta mất tích mấy ngày, Vệ Chiêu không nhịn nổi nữa, cuối cùng tìm thấy ta trên giường của gã ăn chơi nhà họ Cố. Hắn túm lấy cổ áo ta, toàn thân run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu, từng chữ như nghiến qua kẽ răng: “Tránh xa tên vô dụng đó ra, ta cưới nàng.” Ta ngẩng đầu, bối rối nhìn hắn. Nhưng Tiểu Mãn đã có người trong lòng rồi mà.

Mái Hiên Đen Phủ Tuyết Ta và di nương cùng ngày sinh nở. Ma ma của di nương lén lút tráo đổi con gái ta. Ta giả vờ không hay biết, rồi lặng lẽ đổi lại. Ta dạy nữ nhi cách quản lý gia đình, giữ nếp đoan trang độc lập; di nương thì dạy con gái ca hát, nhảy múa, học những trò lẳng lơ mị hoặc. Ta luôn nghĩ rằng mình đối với nữ nhi là hết lòng hết dạ, chắc chắn nó sẽ hiểu được tấm chân tình của ta dành cho nó. Nhưng đến khi con gái di nương trở thành trắc phi của Thái tử, nó bỗng nhiên phát điên, đẩy ta xuống hồ nước cho đến chết. “Ta chịu khổ nhiều như vậy, cuối cùng vẫn không sống sung sướng bằng muội muội. “Ta hận người! Nếu di nương là mẹ ruột của ta thì tốt biết bao!” Khi sống lại lần nữa, ta bắt gặp ma ma đang lén lút đổi đứa trẻ vừa mới chào đời. Lần này, ta nhắm mắt, giả vờ không biết. Ngươi đã muốn có người mẹ như thế, vậy thì ta sẽ để ngươi được như ý nguyện.

Tam Sinh Hữu Hạnh Từng là công tử quý tộc chốn kinh thành, khi Tống Uẩn rơi vào cảnh khốn cùng, ta đã bán hết gia sản để cứu hắn ra, rồi ép hắn lấy thân báo đáp. Ta biết hắn hận ta, nhưng ta chẳng bận tâm. Cho đến khi ta mang thai, Tống gia được minh oan, Tống Uẩn lại được phục chức. Ta biết hắn sớm muộn gì cũng rời đi, và ta không cách nào giữ hắn lại. Quả nhiên, hắn lặng lẽ rời đi, không để lại nửa lời từ biệt. Ta vuốt ve cái bụng đã lớn của mình, buồn bã vài ngày, sau đó bắt đầu tính toán tìm cha mới cho đứa trẻ trong bụng. “Lưu tú tài sát vách không tệ, từng lén nhét cho ta mấy bài thơ tình. Lý đại phụ ở phố sau cũng khá tốt, mỗi lần bắt mạch đều đỏ mặt ngượng ngùng. Còn nữa, Hà công tử trong ngõ, sớm đã nói không cưới ai ngoài ta…”

Một Thỏi Bạc Nên Duyên Ta dựa vào việc vác thi thể mà kiếm sống. Ngày hôm ấy, từ bãi tha ma, ta vác về một vị công tử tàn phế. Hắn dung mạo tuấn tú, nhưng miệng lưỡi thì cay nghiệt vô cùng. Thường mắng ta là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Ta thực oan uổng, nhà ta làm gì có nuôi con cóc nào, làm sao mà ăn thiên nga được chứ? Về sau, hắn với thân thể tàn tạ, liều nửa mạng để phò trợ tân đế đăng cơ, rồi trở thành thừa tướng. Hắn hỏi ta muốn cái gì, nói rằng hắn sẽ giúp ta thực hiện. Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của hắn, ta đáp: “Ta muốn hai mẫu ruộng cằn, cùng một bản hộ tịch chính thức.” Thế nhưng, hắn lại sa sầm mặt mày.

Hoa Đăng Tiêu Tôi đã tài trợ cho Tống Hàn và “ánh trăng sáng” của anh ấy. Vừa định rút thẻ tín dụng, trước mắt liền hiện lên một chuỗi bình luận bay ngang: 【Tiểu thư, mau thu hồi tiền lại đi! Ánh trăng sáng sau này sẽ trở thành chuyên gia y học, Tống Hàn sẽ không yêu cô nữa!】 Chuyên gia y học sao? Tôi ấn nhẹ vào vùng bụng đang đau nhói, khẽ hỏi: “Thật không? Cô bé tôi tài trợ lại giỏi đến vậy à?”

Bảo Bối Bốn Chân Của Mẹ

Lời Tỏ Tình Qua Ly Trà Sữa Tôi đặt cho em trai ly trà sữa đầu tiên của mùa thu, ghi chú là: “Em trai, chồng chị đã phát hiện mối quan hệ của chúng ta rồi. Giờ chỉ có thể liên lạc bằng cách này. Thứ Bảy này gặp ở chỗ cũ nhé, dì sẽ chăm sóc em thật đàng hoàng .” Còn đặc biệt dặn shipper đọc to cho em trai nghe. Tôi hỏi: “Thú vị không?” Em trai đáp: “Chị ơi, lỡ điền nhầm địa chỉ sang chỗ bạn em rồi.” “Cậu ấy là giáo sư đại học, đang giảng bài cho sinh viên.”

Cô Bé Lọ Lem Không Cần Đũa Thần Trong chương trình “Biến Hình Ký”, cô gái hoán đổi thân phận với tôi đã trộm chiếc vòng Cartier của tôi. Người và tang vật đều bị bắt tại trận, nhưng anh bạn thanh mai trúc mã mù mắt của tôi lại kiên quyết bảo vệ cô ta. Những hàng mưa đạn trước mắt tôi liên tục xuất hiện những lời mắng chửi khó nghe: 【Ai bảo người ta là cô bé Lọ Lem, có nam chính hộ tống, sau này còn đạp lên tiểu thư mà vươn lên chứ!】 【Nữ phụ cũng đáng thương mà, bà cô ta bệnh nặng…】 【Ai yếu thì người đó đúng? Nghèo đến hóa điên rồi à! Bà bị bệnh thì được phép vào chương trình mà ăn cắp à?】 Tôi định bấm phát video giám sát, nhưng rồi dừng lại.

Cha Tôi Là Một Kẻ Lưu Manh Tôi lớn lên trong vòng tay của một tên du côn. Chỉ có tôi biết, hình xăm thanh long bạch hổ trên cánh tay bố nuôi thực ra là dùng bút vẽ lên. Thấy tôi bật cười, ông ấy giận dữ quát: “Cười cái gì! Nếu không phải vì con, bố có cần phải ra ngoài lăn lộn không?”

Mệnh phượng giả, đế vương thật Bảy người tỷ tỷ là công cụ giúp phụ thân ta thăng quan phát tài.Còn ta, lại là mệnh phượng mà lão Quốc sư từng đoán định.Ta không cần giống các tỷ tỷ khác, học những chuyện phòng the.Khi phụ thân còn đang ôm giấc mộng trở thành Quốc trượng,Ta đã sai người trói ông ta lại, chôn sống.

Chị, Mau Dậy Đi Làm! Tôi đã cứu chị gái khỏi việc cắt cổ tay tự sát. Trong phòng bệnh, ba mẹ vội vã chạy đến, vừa khóc vừa nức nở. Chị cũng khóc, còn làm loạn đòi uống thuốc trừ sâu. Tôi hỏi chị: “Rốt cuộc chị muốn thế nào?” Ánh mắt chị kiên quyết: “Chị muốn chết, chị muốn khiến anh rể em phải hối hận.” Tôi giáng cho chị một bạt tai: “Đứng dậy, tôi tìm việc cho chị làm.”

Tường Đóng Kín Ta là một quả phụ thủ tiết trước khi cưới.Tông tộc lấy gạch đá trát kín cửa sổ, chỉ chừa lại một ô nhỏ để đưa cơm.Bọn họ muốn ta cô độc mà chết ở đây, rồi dựng lên một tấm biển trinh tiết.Nhưng ta muốn sống.Ta phải thoát ra ngoài.

Cát Mã Đốn Châu Bố từng nói tôi là Cát Mã Đốn Châu, viên ngọc trên thảo nguyên. Thế mà giờ đây tôi lại đứng giữa bữa tiệc xa hoa đầy những tiếng cười gượng gạo, những chiếc mặt nạ xã giao và lời tâng bốc giả tạo. Bọn họ cười tôi tay trắng, châm chọc tôi là loài tơ hồng phải dựa dẫm vào Giang Thịnh để tồn tại. Tôi núp trong một góc cố gắng thở đều, điện thoại bỗng nhận được một tin nhắn từ 10 năm trước. “Con gái nhỏ trên thảo nguyên của ba, không biết giờ con đã trở thành nhà thám hiểm vĩ đại chưa. Ba đã mua một khoản đầu tư cho con, hôm nay đến hạn rút rồi. Ba tặng con làm quà, trên con đường tự do mà con luôn mơ ước, ba muốn giúp con một tay!” “Nếu đọc tin này mà xúc động đến phát khóc, thì về nhà uống với ba một ly nhé! Cho ba gặp lại cô con gái 27 tuổi của mình. Không làm thám hiểm cũng được, chỉ cần con sống đúng với mình. Ba mãi mãi là hậu phương vững chắc của con!” Bên cạnh tôi là lời nhắc nhở đầy lạnh nhạt của người đàn ông rằng tôi phải biết thân biết phận, đừng mất mặt. Lúc ấy, tin nhắn của ba như xé đôi linh hồn tôi: Một nửa bị níu lại bởi quá khứ đầy ấm áp, một nửa vẫn gồng mình sống như một cái xác không hồn.

Gặp Lại Rồi Tôi đã biến mất suốt ba năm, và trong suốt ba năm đó, Giang Yến không ngừng tìm kiếm tôi.Lần gặp lại, là khi tôi giả làm bạn gái của em trai trong buổi tụ họp bạn học của nó, để giúp nó giữ thể diện.Khi nhìn thấy tôi gắp thức ăn cho em trai, anh ta ghen đến phát điên, nở nụ cười lạnh, trước mặt mọi người cố ý khiến tôi bẽ mặt:“Già rồi mà còn ăn cỏ non, Hứa Nhiễm, cô không biết xấu hổ à?”Tôi nhìn về phía cô gái đang nắm chặt vạt áo anh ta, ánh mắt ngơ ngác như nai con, giống hệt tôi của ngày xưa.Tôi cố kiềm chế cánh tay đang run rẩy, gắng gượng bình tĩnh, nhẹ nhàng vuốt má em trai:“Cỏ non ngon mà.”“Anh cũng thấy thế, đúng không?”

Gió Lộng Lúc Chiều Tàn Tôi là vợ giám đốc nhà máy, con trai là giáo viên trung học.Năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, con dâu tôi đỗ vào một trường đại học trọng điểm ở Bắc Kinh.Cháu gái thì biểu hiện xuất sắc ở cung thiếu nhi, được chọn tham gia luyện tập cho chương trình Gala Tết.Ai ai cũng ngưỡng mộ gia đình tôi viên mãn, hạnh phúc.Nhưng đúng vào ngày trước khi con trai tôi được bổ nhiệm làm hiệu trưởng, tôi lại mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ — mơ thấy mình ch.t trong một vụ tai nạn xe hơi.Sau khi tôi ch.t chưa đầy một năm, chồng tôi liền cưới vợ mới.Người phụ nữ dưới lớp khăn voan đỏ ấy không ai khác, chính là cháu gái bên nhà mẹ đẻ mà tôi đã nuôi nấng từ nhỏ.Vừa bước chân vào cửa, cô ta đã giở trò bắt chồng và con trai tôi tách riêng nhà cửa.Khi con trai đi công tác, cô ta vu khống con dâu tôi ngoại tình, khiến hàng xóm lời ra tiếng vào, cuối cùng con dâu không chịu nổi nhục nhã mà tự vẫn để chứng minh trong sạch.Tội nghiệp cháu gái tôi, mất đi sự bảo vệ của mẹ, còn chưa kịp trưởng thành đã bị mẹ kế độc ác bán cho bọn buôn người.Con trai tôi vì mất vợ mất con, sinh bệnh mà ch.t khi chưa đến ba mươi tuổi.

Thanh Âm Trong Tôi Trước ngày công bố điểm thi đại học, tôi đã mơ thấy tương lai của mình. Trong giấc mơ, tôi nghe theo lời cha mẹ, báo danh vào ngôi trường mà họ vất vả chọn giúp, học ngành mà họ cho là “có tương lai”. Sau khi tốt nghiệp, họ lại vắt óc tìm mối quan hệ, gửi tôi vào cơ quan mà họ cho là “ổn định”. Sau đó, lại giúp tôi chọn một người chồng mà họ đánh giá là “thích hợp”. Tất cả mọi thứ nhìn qua đều như đi đúng quỹ đạo. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn đi đến bước đường cùng. Từ t//ầng 18, tôi la/o m/ình x/uống. Bọn họ ôm x/á/c tôi mà gào lên: “Sao lại thành ra thế này?”