Chữa Lành

Ta Tự Tới Non Cao Phu nhân gả cho ta khi vừa tròn mười bảy tuổi. Đêm tân hôn, nàng tò mò ngồi xổm bên cạnh xe lăn của ta, kinh ngạc không thôi: “Ám tiễn này của chàng làm sao có thể giấu trong tay cầm?” “Sao trên tay chàng lại có nhiều vết sẹo như vậy?” “Chân chàng thật sự đã phế rồi? Nửa thân dưới còn phản ứng không? Có thể làm chuyện kia không?” “…” Nàng ríu rít không ngừng, phá vỡ sự lạnh lẽo bao trùm khắp phủ Tướng quân. Cũng đánh thức một linh hồn đã sớm trở nên tê dại.

Chiếc Ô Nghiêng Vì một cây dù, tôi phát hiện bạn trai ngoại tình. Hắn nhất quyết không thừa nhận, còn mắng tôi: “Ngần này tuổi rồi, đừng có làm quá nữa.” Tôi dứt khoát chia tay, thu dọn đồ đạc quay về quê. Không còn cách nào khác, đúng như lời hắn nói, tôi đã già rồi, phải nhanh chóng tìm một bến bờ mới. Mấy tháng sau, Kỷ Cảnh Xuyên hối hận, tới tìm tôi cầu xin quay lại. Tôi chỉ tay sang bên cạnh, thản nhiên nói: “Đừng gọi linh tinh. Chồng tôi sẽ ghen đấy.”

Ba Mẹ Tôi Ngày tôi được nhận nuôi, mọi người xung quanh đều thở dài với ba mẹ tôi: “Nuôi một đứa con gái bệnh tật thế này, sau này sớm muộn gì cũng là gánh nặng, chi bằng tự sinh một đứa còn hơn.” Về sau, ba mẹ tôi dọn vào biệt thự lớn tôi mua, lái chiếc xe sang tôi sắm. Mọi người lại lần lượt trầm trồ: “Hai người thật có phúc, con nuôi còn tốt hơn cả con ruột!”

Phượng Hoàng Tái Sinh Ta là chủ mẫu của Hầu phủ, là mẫu thân của hai thiên kim – một thật, một giả. Ngày thiên kim thật trở về, ta trông thấy những dòng chữ hiện lên trên đầu nàng. “Thiên kim thật thật đáng thương, trải qua muôn vàn khổ nạn tìm về với cha mẹ ruột, nhưng họ lại càng yêu quý thiên kim giả hơn, khiến nàng bị hành hạ đến chết.” “May thay, sau khi thiên kim thật chết đi, bọn họ mới tỉnh ngộ, giết chết thiên kim giả để báo thù, từ đó sống trong nỗi đau suốt phần đời còn lại.” Ta nhìn hai cô nương vừa tròn mười sáu tuổi trước mặt, thầm nghĩ: “Đều phải chết sao? Không! Một người cũng không thể chết!”

Cuộc Đời Tôi Không Do Anh Quyết Định Ai mà ngờ được, tôi có thể sống lại, trở về một tuần trước cái đêm Tăng Dịch Thành tỏ tình với mối tình đầu của anh ta. Còn vào cái đêm họ tái hợp, yêu đương mặn nồng, tôi lại ch/ế/t trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo.

Nuôi Heo Mà Hóa Ra Tôi Là Thiên Kim Hào Môn Lúc mẹ ruột tìm đến tận cửa, tôi đang cầm xẻng, hùng hục xúc cám cho heo ăn. Cũng hết cách, con heo nái Đa Hoa nhà tôi sắp đẻ, phải tăng cường dinh dưỡng kẻo lỡ giờ vàng. “Láo nháo láo nháo, láo nháo láo nháo, đừng tranh cướp! Đã bảo đừng tranh cướp mà!” “Nhị Hoa, Tam Hoa, tụi mày tranh cái gì mà tranh? Không biết nhường nhịn cho heo bầu hả?” “Đúng là một đám đầu heo, đến lúc tụi mày mang thai thì sao!” Đúng lúc đó, cánh cổng lớn “ầm” một tiếng bị người ta đẩy ra. Ngay sau đó, một đám người ăn mặc sáng sủa, hào nhoáng xông vào. Tôi ngơ ngác đứng dậy, tay trái xách thùng, tay phải cầm xẻng, cứ thế nhiều mắt nhìn nhau với đám người đó. “Cái này… mấy vị đây là đến mua heo hay mua gà?” Theo phản xạ, tôi bật ra câu mở bài kinh điển của mẹ tôi. Ai ngờ, lời tôi vừa dứt, một người phụ nữ ăn mặc giản dị đối diện bỗng nhiên nước mắt “ào” một cái tuôn rơi. Tôi lập tức bị làm cho ngẩn ngơ. Cái này cái này, mức độ kích động này có phải hơi quá không? Thật ra tôi gặp khách mua cũng nhiều rồi, thỉnh thoảng cũng có vài người đầu óc kỳ quái, không phải chưa từng thấy. Như lần trước có anh chàng chọn heo, chọn cả buổi sáng mà chẳng chọn được con nào, cuối cùng bị tôi sốt ruột quát một câu “Cậu muốn cưỡi heo à” làm bừng tỉnh, cảm xúc lập tức dâng trào, số heo chọn từ một biến thành hai, chọn luôn hai anh em mập nhất, còn nhảy nhót hò hét muốn khởi nghiệp gì đó trên mạng xã hội, đặt tên là “Hiệp sĩ lợn đất”, bảo nhất định sẽ nổi đình nổi đám trên mạng, còn rủ tôi nhập hội nữa cơ. Chẳng lẽ vị này cũng muốn đi đường vòng kỳ lạ sao? “Cái này, cái này… thỏ nhà tôi vừa mới đẻ con…” Tôi nghĩ thầm trong nhà ngoài gà với lợn thì chỉ còn thỏ, nhưng chưa kịp nghĩ xong, người phụ nữ kia đã lao lên một bước, ôm chầm lấy tôi, gào khóc thảm thiết. “Con gái! Con gái của mẹ! Con chịu khổ rồi!” Lúc này tôi mới chậm nửa nhịp nhận ra, hóa ra “con đường vòng” mà bà ấy nhắm tới lại chính là tôi?

Sự Tồn Tại Rực Rỡ Khi cùng chồng đến trại trẻ mồ côi để nhận con nuôi, tôi bỗng nhìn thấy một hàng bình luận chạy ngang: 【Thật tuyệt vời, nữ chính cuối cùng cũng sắp có một gia đình thực sự rồi.】 【Nhưng cô bé nữ phụ độc ác đứng bên cạnh trông cũng thật đáng thương, nếu không phải vì không ai nhận nuôi, sau này cô ấy cũng sẽ không trở nên như vậy.】 【Đừng tỏ vẻ thánh mẫu nữa, chỉ cần nghĩ đến việc cô ta sau này sẽ đối xử thế nào với bảo bối đáng yêu của tôi, tôi đã thấy đau lòng rồi.】 Tôi sững người, nhìn sang cô bé đứng bên cạnh với ánh mắt tràn đầy khao khát nhưng lại đầy e dè. Tôi cúi xuống, dịu dàng nói: “Con cũng về nhà với cô, được không?”

Khi Phượng Hoàng Rực Cháy Sau khi ly hôn với chồng cũ, tôi đến thăm con gái. Không ngờ lại bị bố chồng cũ đánh cho một trận thừa sống thiếu ch .t. Ông ta đập tôi đến mức xuất huyết não, chưa kịp vào bệnh viện thì tôi đã tắt thở ngay trên xe cấp cứu. Lần nữa mở mắt ra, tôi quay về đúng cái ngày đang chuẩn bị ký đơn ly hôn với chồng cũ! Tôi vỗ bốp bản thỏa thuận ly hôn vào mặt anh ta, quay sang cười nhẹ với nhân viên hành chính: “Bọn em tình cảm vẫn tốt mà, chỉ là cãi nhau chút thôi. Không cần ly hôn nữa đâu!”

Không Còn Là Người Ấy Nữa Đã yêu “bạch nguyệt quang” đến thế, vậy thì tôi thành toàn cho bọn họ. Năm thứ năm tôi “công lược” phản diện trong tiểu thuyết, cuối cùng anh ta cũng chịu mở miệng đồng ý cưới tôi. Vào ngày cưới, đèn chùm trong sảnh tiệc bất ngờ rơi xuống, đúng lúc nguy hiểm, anh ta lập tức đẩy tôi ra, ôm chặt lấy nữ chính đang run rẩy. Cánh tay anh ta bị kính vỡ cứa trúng, bộ vest trắng loang một vệt máu lớn. Còn nữ chính trong vòng tay anh ta thì không hề hấn gì. Tôi ôm lấy cổ đang rỉ máu, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, anh ta chưa từng yêu tôi. Lúc đó, hệ thống xuất hiện, hỏi tôi: “Có muốn kết thúc nhiệm vụ trước thời hạn không?” Tôi gật đầu. “Đã biết sau này anh ta phải chịu kết cục tan xương nát thịt vì nữ chính… thì tôi sẽ thành toàn cho anh ta.”

Người Mẹ Giả Của Tôi Khi Giang Nồng đến nhà tôi, mẹ đã chia đôi tình yêu của mình. Giang Nồng được phần lớn, còn tôi chỉ có một phần nhỏ. “Con còn có bố, nhưng Tiểu Nồng chẳng còn ai cả.” Vì vậy, việc mẹ thiên vị cậu ta là điều hiển nhiên. Sau này, tôi không cần mẹ nữa. Tôi không giống mẹ mình, tình yêu của tôi không thể chia nhỏ. Tôi dành toàn bộ tình yêu của mình cho mẹ mới.

Thập Lục Nương Khi ta được gả cho Nguỵ Chiêu làm chính thê, cả kinh thành đều cười nhạo. Đại thiếu gia nhà họ Nguỵ, người từng kiêu ngạo không ai bằng, giờ đây như chim phượng hoàng sa cơ chẳng bằng gà, cuối cùng lại lấy một nha hoàn chuyên nhóm lửa, nấu cơm làm vợ. Sau này, khi Nguỵ Chiêu công thành danh toại, các tiểu thư quý tộc muốn gả cho chàng còn nhiều hơn cá vượt sông. Ta hẹn một bà mai nổi tiếng ở kinh thành, định chọn cho chàng hai quý thiếp. Nhưng cuối cùng, ta lại bị Nguỵ Chiêu, người lẽ ra đang làm việc ở Dương Châu, chặn ngay trước cửa nhà. Chàng với phong trần mệt mỏi, giận đến mức cả người run rẩy. “Hôm nay nàng dám bước chân ra khỏi cửa này thử xem?”

Ta nhặt được ba người nam nhân. Một là yêu quái, một là ma đầu, một là thần tiên. Cả ba người bọn hắn đều bị thương nặng, nằm rải rác trên cùng một ngọn núi ở chân núi, lưng chừng núi và đỉnh núi. Ta đánh xe bò lên núi đốn củi, nhặt từ chân núi lên đỉnh núi, xe đã đầy. Được rồi, về nhà thôi.

Nguyệt Hoa Năm thứ ba làm hoàng hậu, bạch nguyệt quang của hoàng đế tiến cung. “Nguyệt Hoa, nàng yên tâm, dù thế nào trẫm cũng không để nàng ấy vượt qua nàng.” Đúng vậy. Ta cô độc giữ lấy ngôi vị hoàng hậu, còn hắn thì đêm đêm ở lại cung của quý phi. Ngay cả nhi tử của ta cũng luôn quấn quýt bên nàng. Khi ta dự định giả chết bỏ trốn để tác thành cho bọn họ, nhi tử lại ôm một đống vàng bạc châu báu chui vào ổ chăn của ta: “Nương, muốn đi cũng đừng bỏ con lại nhé.” “Đây đều là những thứ con lừa được từ chỗ của quý phi, chắc đủ cho chúng ta tiêu xài cả đời rồi nhỉ.” “Không đủ thì để con đi kiếm thêm?” Mắt ta lấp lánh nhìn châu báu. “Đủ rồi, đủ rồi, đúng là con trai ngoan của nương.” “Nương sẽ tìm cho con một người cha mới.” Sau đó… Nhi tử: “Nương, nhiều người thế này, ai mới là cha mới của con đây?”

Cứu Rỗi Nhau Chim hoàng yến của Chu Hoài Nam lại giận dỗi nữa rồi. Hắn đưa cho tôi tờ đơn ly hôn: “Điền vào đi, làm cho có lệ, dỗ con bé chút thôi.” Tôi siết chặt vạt váy, gật đầu. Lặng lẽ ký tên. Lúc rời đi còn nghe bạn hắn đùa cợt: “Chị dâu ngoan dữ vậy trời, chắc anh bảo đi lấy giấy kết hôn cũng không dám cãi tiếng nào ha?” Chu Hoài Nam cười vui, châm điếu thuốc: “Cược không?” Bọn họ cá, một tháng nữa ở cục dân chính, tôi sẽ khóc lóc như chó, rồi vẫn ngoan ngoãn nghe lời, đổi giấy kết hôn thành giấy ly hôn. Tôi cầm điện thoại, không đáp. Rồi đơn giản trả lời tin nhắn vừa gửi tới:【Em lấy anh thì không được à?】 “Được.”

Nhất Niệm Thanh Mai Nhà thanh mai trúc mã của ta rất nghèo, còn nghèo hơn nhà ta. Nhà ta ăn cám, nhà hắn chỉ có rau dại. Ta mặc áo vải thô, hắn mặc áo gai. Năm ta mười tuổi, tìm hắn để chơi, lại nghe nói hắn đã bị đưa vào cung làm thái giám. Một đao cắt đi gốc rễ, một đao đoạn tuyệt tình thâm.

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Người Nhạt Như Cúc, Bị Nghe Lén Nội Tâm Xuyên thành thiên kim giả người nhạt như cúc, để vạch trần bộ mặt thật của tôi, thiên kim thật đã buộc tôi vào hệ thống nghe nội tâm. Thiên kim thật muốn đấu đá với tôi, tôi nhìn tổng tài bá đạo gầy gò, trong lòng đầy tiếc nuối: 【Quá gầy, không được. Đàn ông phải cơ bắp săn chắc, há cảo phải ăn khi còn nóng hổi.】 【Há cảo! Thèm thật đấy, nhưng mình phải giữ vẻ thanh cao như cúc, lát nữa lén gọi hai phần ăn cho sướng miệng.】 Tổng tài bá đạo bênh vực cho thiên kim thật, lớn tiếng quát tôi cút về nhà. Tôi thầm nghĩ: “Tuyệt vời, về nhà đúng lúc xem bản cập nhật của One Piece!” Tổng tài: “?” Về sau, có người nói tôi giả thanh cao, thiên kim thật thở dài: “… Thực ra không phải vậy, cô ấy chỉ bình đẳng không để ý đến bất kỳ ai mà thôi.”

Tôi Nuôi Con Giữa Tận Thế Tôi là một nhân vật quần chúng (NPC) trong truyện mạt thế. Không có dị năng, chỉ biết dựa vào tích trữ vật tư để cố sống sót. Một ngày nọ, có một đứa trẻ bất ngờ xuất hiện, cầu xin tôi thu nhận nó. Trong đầu tôi lập tức vang lên lời cảnh tỉnh: Mạt thế thì người đầu tiên ch.t chính là “thánh mẫu”. Tôi vốn định từ chối, nhưng đột nhiên trước mắt xuất hiện một loạt bình luận: 【Ai mà ngờ sau này cậu nhóc có thể thức tỉnh dị năng cấp đỉnh, một chiêu quét sạch hàng trăm con tang thi lại từng sống khổ sở thế này chứ!】 Thế là tôi lập tức dắt cậu về nhà. Sau đó, tôi lại nhặt được nữ chính, nữ phụ độc ác và nam phản diện, tất cả đều nhờ… bình luận. Mạt thế hỗn loạn, tôi thì nằm dài trên ghế sofa, nghe bốn đứa trẻ đồng thanh gọi mình: “Mẹ ơi, tang thi bên ngoài bọn con nghiền nát hết rồi, tối nay mẹ có thể yên tâm ngủ ngon.” “Mẹ ơi, bữa tối nay có bò Angus, thịt dê núi Alps, cua hoàng đế và tôm hùm xanh, còn có cherry Scala và sầu riêng Black Thorn tráng miệng cho mẹ nữa nha~” “Mẹ à, mấy hôm trước mẹ coi căn biệt thự kiểu Pháp và hòn đảo Ý, con dọn hết về rồi đó!” Bình luận nổ tung: 【Trời má ơi, đây là mạt thế đó hả? Sao thấy giống kỳ nghỉ dưỡng vậy?】 【Còn có thể chơi kiểu này nữa sao? Người ta tích trữ vật tư, cô này tích trữ… con nít! Vô địch rồi!】

Nghịch Lý Chó Liếm Tôi thầm yêu cậu bạn thanh mai trúc mã suốt sáu năm, vậy mà cậu ấy lại phải lòng bạn cùng phòng của tôi. Tôi làm quân sư cho cậu ấy, lắng nghe cậu ấy thổ lộ nỗi tương tư. Đổi lại được một câu: “Tê Tước, cậu nhất định đừng thích tớ đấy nhé.” Trong buổi tụ họp, cậu ấy công khai tỏ tình trước mọi người. Bạn cùng phòng liếc tôi một cái, ánh mắt nửa cười nửa không: “Tôi không quen những người vướng víu không rõ ràng với các cô gái khác.” Ánh mắt xung quanh như kim nhọn đâm vào tôi. Thẩm Nghê Lan cuống quýt giải thích: “Tôi với Tê Tước chỉ là…” Tôi giơ tay lên, mỉm cười, cho mọi người thấy chiếc nhẫn đôi trên ngón tay. “Tôi có bạn trai từ lâu rồi.”

A Vũ Vào năm thứ năm sau khi đính ước, Mạnh Từ Quân vẫn chẳng muốn cưới ta. Lần đầu tiên từ chối, hắn bảo rằng hắn đang được Hoàng thượng trọng dụng, sao có thể chìm đắm trong tình yêu? Lời ấy nghe cũng có lý, ta gật đầu, nhẫn nại chờ đợi thêm hai năm. Đến lần từ chối thứ hai, hắn lại nói Hoàng hậu chưa lập, kẻ bề tôi như hắn sao có thể tùy tiện mà thành gia? Lần này ta nổi giận, cảm thấy Hoàng thượng quả là không hiểu tình lý. Ta đã đợi đến mức thành một lão cô nương đây rồi, vậy mà vẫn không cho phép Mạnh Từ Quân cưới ta sao? Ta cãi nhau với Mạnh Từ Quân một trận rồi bỏ đi. Trên đường đi đến bên sông, ta gặp một thái giám đang định gieo mình xuống nước. Hoá ra là một cô nương con nhà lành được tuyển vào cung đã bỏ trốn, khiến cho thái giám này lo âu đến mức phải t//ự v//ẫn. “Vào cung là có thể gặp được Hoàng thượng sao?” Thái giám nhìn thấy tóc ta chưa búi, mặt chưa tô điểm, mừng rỡ gật đầu: “Đương nhiên rồi, nếu cô nương được Hoàng thượng sủng ái, thì đêm nào cũng có thể gặp người!” Được thôi, ta gật đầu, vén váy bước lên xe ngựa. Đợi gặp được Hoàng thượng, ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ, vì sao lại không cho Mạnh Từ Quân cưới ta? “Cô nương, nếu người đi, nô tỳ biết nói sao với Mạnh công tử đây!” Tiểu Đào lo lắng. Ta suy nghĩ một lúc, rồi kéo màn xe lên, phất tay: “Ngươi cứ nói với Mạnh Từ Quân rằng, A Vũ vẫn đang giận hắn, hôm nay sẽ không về ăn tối đâu!”

Bà Nội Quyết Định Ly Hôn Vào ngày đại thọ 60 tuổi của bà nội, bà quyết định ly hôn. Lý do chỉ vì một chuyện tưởng chừng nhỏ nhặt: Bà giúp người khác nấu ăn trong tiệc cưới và nhận 200 tệ tiền công, nhưng ông nội đã tát bà trước mặt bao nhiêu người. “Bà chỉ nấu ăn thôi, mà dám đòi 200 tệ! Sao lại lòng dạ hiểm độc như vậy? Bà làm tôi mất mặt với cả làng rồi!” Người trong làng đều bảo ông nội là người tốt bụng, còn bà nội thì keo kiệt, hay tính toán. Sau khi ly hôn, mọi người khuyên ông nên xin lỗi, nhưng ông kiêu ngạo nói: “Bà ấy chẳng là gì khi không có tôi, nhiều nhất là một tháng, bà ấy sẽ quay lại thôi.” Thế nhưng, bà nội rời xa ông và dựa vào tay nghề nấu ăn để gây dựng sự nghiệp thành công ở thành phố lớn, trở thành một người nổi tiếng với hàng triệu người theo dõi, một bài quảng cáo cũng kiếm được mười vạn tệ. Bấy giờ, ông nội bắt đầu chạy theo, trông mong gọi tên bà: “Thục Phân, anh sai rồi, em quay về với anh đi.”