Chữa Lành
Tôi Cưới Ở Trần Gian, Bạn Thân Gom Quà Dưới Địa Phủ Tết Thanh Minh, tôi mang bánh ngọt và trà sữa đến viếng mộ bạn thân, báo cho cô ấy biết tôi sắp kết hôn. Tối hôm đó, cô ấy hiện về báo mộng cho tôi. “Cưới đi! Cưới rồi ch.t luôn đi!” “Chờ đến lúc mày bị hành đến ch.t thì chôn bên cạnh tao, đến lúc không ai đốt đồ cúng cho mày, mày còn có thể ké phần của tao, khỏi làm ma ch.t đói.” Tôi ch.t lặng. “Mày đang nói cái quỷ gì thế?” Ngón tay của cô ấy gần như chọt thủng đầu tôi: “Đồ ngu! “Cả nhà hôn phu của mày đang chờ mày tuyệt hậu đấy, mày thật sự không nhận ra tí gì à?”
Lớp Học Thú Cưng Tôi mở một trường mẫu giáo, chỉ nhận học sinh là động vật. Đến gần mùa đông, một con mèo tam thể đến gõ cửa. “Xin hỏi, tôi không có phụ huynh, liệu có thể nhập học không?” “Nếu không được, tôi có thể làm bảo vệ, lương chỉ cần một con cá khô nhỏ.” “Còn nếu vẫn không được, cũng không sao. Tôi ngủ một giấc, đông qua là xong.” Về sau, bên cạnh tôi luôn có một tiểu hoa mai. Tôi đi đến đâu, hoa mai nở đến đó.
Bán Giang Yên Vũ Ta nhặt được một phu nhân nghèo túng ở dưới chân Hoàng thành. Từng chén từng chén hoành thánh đút xuống, cứu mạng bà. Sau đó bà ấy đột nhiên biến mất. Vào mùa thu, sạp hoành thánh có một thái giám đến. Nói Hoàng hậu triệu ta vào cung làm bạn đọc của Thái tử. Ta khó xử nói: “Ta cái gì cũng không biết, ta chỉ biết làm hoành thánh thôi.” Lão thái giám híp mắt suy nghĩ một lát. “A, vậy dạy Thái tử làm hoành thánh đi.”
Ân Hữu Trọng Báo Cha đã mất ba ngày, nhưng ta không có tiền mua quan tài. May mắn là mùa đông, thi thể không dễ hư thối. Ta định bán mình, giống như năm xưa mẹ đã làm.
Tĩnh Nữ Kỳ Thư Bách phu trưởng đưa hài cốt của phụ thân ta trở về. Hắn thấy đại ca định bán ta, không đành lòng, liền hỏi ta có nguyện ý theo hắn đi hay không. Ta ôm lấy đứa bé trong tã lót, cẩn thận nhìn hắn. Hắn khẽ cười, vết sẹo trên khóe miệng khẽ động: “Nghĩ đến hai mẹ con nhà ngươi cũng không ăn làm ta nghèo đi được.”
Xoá Tan Băng Tuyết Thế giới yên lặng đến kỳ lạ. Không tiếng xe cộ, không tiếng điện cao thế rè rè, không tiếng người gọi nhau trên phố, không có cả tiếng động của thực vật. Gió cũng không thổi qua nơi đây, chỉ có một thứ tĩnh lặng bao trùm như tấm chăn khổng lồ, nặng nề đè nén lên mọi giác quan. Mỗi khi bước ra đường, tôi luôn có cảm giác như đang đi vào một không gian hai chiều. Những tòa nhà, những hàng cây khô khốc phủ đầy màu trắng như những hình vẽ nguệch ngoạc trên nền giấy cũ. Mọi thứ thiếu sức sống, thiếu chiều sâu, như thể cả thế giới đã bị ai đó tước mất trái tim.
Quán Trọ Nhân Sinh Mưa bão như muốn nuốt chửng cả thế gian. Giữa con đường ven biển mịt mù, chiếc xe tải cũ kỹ của Lưu Vĩ bất lực sa lầy trong vũng bùn đen đặc. Cơn bão đến dữ dội, cuốn phăng mọi thứ, giống như cách số phận đã từng quét qua đời anh, để lại những vết sẹo khó phai mờ. Không còn đường lui, cũng chẳng có lối đi, anh thấy mình đứng trước một quán trọ nhỏ. Ánh đèn le lói qua màn mưa như lời mời gọi đầy ngờ vực. Trong đêm bão tố ấy, anh bước qua cánh cửa gỗ xập xệ, không hề biết rằng, phía sau những bức tường cũ kỹ ấy, định mệnh đang chờ đợi.
Duyên Định Ba Sinh Ta mang thai đã sáu tháng, nhưng vẫn quyết tâm gõ lên chiếc trống Đăng Văn. Một vị thị vệ nhíu mày nhắc nhở: “Phàm làai gõ trống Đăng Văn, theo luật trước tiên phải chịu năm mươi đại bản.” “Không sợ, dù bị đánh, ta cũng phải tố cáo.” Ta kiên định trả lời. Phu quân lo lắng chạy từ triều đình đến: “Phu nhân, nàng làm vậy là vì sao? Vi phu chưa từng nghĩ đến việc cưới người khác, cũng chưa bao giờ làm điều có lỗi với nàng.” Ta đưa tay lau đi giọt lệ ủy khuất trên mặt chàng, dịu dàng nói: “Yên tâm,người ta tố cáo không phải là chàng.”
Bất Khí Xuân Quang Ta từng trọng dụng một tên mã nô. Hắn trẻ tuổi, tuấn tú, dã tính mười phần, nói rằng ngày sau nhất định sẽ báo đáp ân tri ngộ của công chúa. Tạ Lan quả thực đã thực hiện lời hứa, nhưng lại là chặt đứt toàn bộ tay chân ta, dâng cho hoàng huynh, làm bàn đạp để thăng tiến. Trong lúc tuyệt vọng, chỉ có một quân sư vẫn luôn không được chú ý, nhân lúc hỗn loạn đã cắt cổ ta. Hắn run rẩy ôm ta vào lòng: “Công chúa cả đời kiêu ngạo, có thể giết, nhưng tuyệt đối không thể nhục.” Ta không hiểu tại sao hắn lại nguyện ý cùng ta chịu chết. Cho đến khi mặt nạ của hắn rơi xuống, ta nhìn thấy khuôn mặt đáng lẽ đã chôn vùi từ năm năm trước. ——Tạ Lan chỉ có ba phần giống hắn. Ta nuốt hận mà chết, mở mắt ra lần nữa, đã trọng sinh vào ngày ta nâng đỡ Tạ Lan.
Mùa Xuân Hoa Nở Ta vốn là một nữ đồ tể, bỗng chốc lại trở thành mẹ tiểu thư giả của tướng phủ. Thừa tướng phu nhân cao ngạo quý phái, bịt mũi ném tiểu thư giả trước cửa nhà ta. Ta nghi hoặc: “Ngươi thật sự không cần tiểu nữ oa này nữa sao?” Nàng ta đầy vẻ chán ghét, chỉ mang theo tiểu thư thật rời đi. Ta gật gật đầu, được rồi, bỗng dưng lại có thêm một cục bột nhỏ. Sau đó, mỗi ngày ta giết năm con heo, cục bột nhỏ mỗi ngày ăn hết năm bát cơm. Còn lẽo đẽo đi theo sau ta: “Mẹ, đói đói, cơm cơm!”
Nhật Ký Thuần Dưỡng Thú Nhân Tôi tiếp quản một người sói lông trắng đã bị kiểm soát tinh thần nhiều năm. Khi cởi khuy áo cho hắn, hắn thậm chí còn bình tĩnh hôn lên mu bàn tay tôi, hoàn toàn không phản kháng. Tôi dạy hắn săn mồi. Chu Chỉ giơ móng vuốt ấn lên vai tôi, nhưng không cắn xuống. Chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng cọ mặt tôi.
Xuyên Sách Thành Mẹ Của Nữ Phụ Ác Độc Ta là một tiểu đầu bếp trong Phong Nguyệt Lâu, tình cờ nhận nuôi nữ phụ ác độc chính là thiên kim thật. Hệ thống bảo rằng ngày sau nàng ta sẽ cướp lấy cơ hội của nữ chính, moi tim gan phổi thận của nàng chỉ để vững vàng giữ lấy vị trí trắc phi của nam chính. Nàng ta là một kẻ si mê đến cực đoan, tuyệt đối không thể giữ lại! Ta như nước đổ đầu vịt, vớt từ trong nồi ra một bát mì Dương Xuân đang nghi ngút khói, rắc chút hành lá, nhỏ thêm ít dầu thơm, cuối cùng còn đập thêm một quả trứng. Sau đó, ta nghi ngờ nhìn tiểu bánh bao đang chảy nước miếng bên bếp. Nàng đang hì hục đạp chân ngắn, mắt sáng rực như sao mà bò lên trên nồi. “Mẫu thân, mì mì, thơm quá!” Chỉ có vậy? Nữ phụ ác độc?
Đạo Sĩ Cà Lơ Phất Phơ Tuyết Mai đứng trước mặt sư phụ, đôi mắt đầy kiên định nhưng lại có chút ngại ngùng: “Sư phụ, con… con thật sự không muốn xuống núi.” Sư phụ cô, một ông lão tóc bạc phơ, vuốt râu nhìn cô, gật gù: “Không muốn à? Nhưng đạo quán này cần sửa chữa, không phải đợi gió tự thổi bay tiền vào đây đâu!” “Vậy con làm sao có tiền?” Tuyết Mai nhíu mày. “Đi kiếm thôi! Hỏi xem người ta có muốn xem vận mệnh không, có ai cần diệt quái không, kiểu gì cũng kiếm được một ít. Đừng có nằm nhà mãi như con mèo lười, con phải tự lo lấy cho mình!” Sư phụ nói, giọng đầy nghiêm túc, nhưng lại pha chút… không thèm quan tâm. Tuyết Mai thở dài, tự nhủ: “Kiếm tiền cũng như đấu ma, chỉ cần gặp người ngu là xong!” Vậy là, cô xuống núi, mang theo hy vọng và một túi tiền rỗng, chẳng biết thế giới ngoài kia sẽ đối xử với cô như thế nào.
Chậm Một Bước Để Cả Đời Bên Nhau Nửa đêm đang trực ca, có một cô gái trẻ bị mang thai ngoài tử cung được đưa vào cấp cứu. Tôi bình tĩnh hỏi: “Phải phẫu thuật ngay, người nhà đâu?” Cô gái đau đến mức không thể nói thành lời, cố gắng gọi một cuộc điện thoại rồi đưa cho tôi. Tôi nhận lấy điện thoại, còn chưa kịp mở miệng thì bên kia đã vang lên giọng nói của chồng tôi. “Bảo bối, có chuyện gì vậy?”
Ánh Hà Ngày thiếu gia thành thân, tân phu nhân đã đuổi ta ra khỏi phủ. Ở Hầu phủ mười một năm, hành lý cuối cùng cũng chỉ có một gói đồ nhỏ. Tân phu nhân là tiểu thư của danh gia vọng tộc họ Thôi, ánh mắt nhìn ta vừa cao ngạo lại vừa mang theo một tia thương hại. “Ngươi đừng trách ta, ta biết ngươi lớn lên cùng phu quân.” “Chàng coi trọng ngươi, ta không dám đánh cược.” Ta không nói gì, chỉ quỳ xuống dập đầu lạy nàng. Phải cố gắng lắm mới kìm được nụ cười ở khóe miệng. Nào có gì đâu, phu nhân, ta còn phải cảm ơn người mới phải. Dù sao trước đó ta đã nói rất nhiều lần, vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta đã lên kinh ứng thí, chẳng mấy chốc sẽ đến chuộc thân cho ta về thành thân. Nhưng thiếu gia không tin, cứ khăng khăng nói ta ghen nên mới lừa hắn, còn nói sau khi cưới sẽ nạp ta làm thiếp. Hắn đâu biết, nô tỳ sẽ không ghen đâu. Ta và hắn chưa bao giờ bình đẳng, nói gì đến tình yêu?
Nhật Ký Quan Sát Lục Tiên Sinh Tôi là người ngoài hành tinh. Nhiệm vụ của tôi là đến Trái Đất và viết báo cáo về quan sát loài người. Tôi đang làm nhiệm vụ trong nhà Lục tiên sinh, và tôi phát hiện thói quen của người này thật kỳ lạ. Con người là sinh vật vừa mềm yếu vừa dựa dẫm.
Tôi Đào Ngôi Mộ Của Chính Mình Tôi bị người bạn thân hại chết, vậy mà bố mẹ tôi lại nhận cô ta làm con gái nuôi. Bạn trai tôi cũng chuẩn bị cưới cô ta. Tôi phải làm gì đó để bọn ngốc này biết rằng tôi đã chết oan.
Ta Tự Tới Non Cao Phu nhân gả cho ta khi vừa tròn mười bảy tuổi. Đêm tân hôn, nàng tò mò ngồi xổm bên cạnh xe lăn của ta, kinh ngạc không thôi: “Ám tiễn này của chàng làm sao có thể giấu trong tay cầm?” “Sao trên tay chàng lại có nhiều vết sẹo như vậy?” “Chân chàng thật sự đã phế rồi? Nửa thân dưới còn phản ứng không? Có thể làm chuyện kia không?” “…” Nàng ríu rít không ngừng, phá vỡ sự lạnh lẽo bao trùm khắp phủ Tướng quân. Cũng đánh thức một linh hồn đã sớm trở nên tê dại.
Cô Gái Nhỏ Bạch Tuyết Cô bé miền núi tôi tài trợ mang theo một giỏ mì kiều mạch đến để cảm ơn. Vừa định mở cửa, trước mắt tôi bỗng xuất hiện một hàng bình luận: 【Đại tiểu thư đừng để cô ấy vào, vị hôn phu của cô sẽ yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên đấy!】 【Anh ta sẽ ép cô hủy hôn, khiến cô phải rời xa quê hương, mãi đến bảy năm sau mới hối hận.】 Bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của tôi chợt khựng lại.
Người Rỗng Tim Và Con Trai Ngọc Tôi lấy hết dũng khí, hỏi xin cách liên lạc của mỹ nhân cao ráo trong quán cà phê hầu gái. Đối phương cất giọng trầm khàn: “Tôi lớn hơn cậu.” “Tôi đã trưởng thành rồi mà.” Tôi lẩm bẩm. “Không phải nói về tuổi tác.” “Cô nàng” vén váy lên, khẽ cong môi, chậm rãi nhấn từng chữ một: “Hiểu, rõ, chưa?”