Cung Đấu

Vọng Thư

Vọng Thư Đích tỷ đem lòng yêu một gã đào kép, vì muốn cùng hắn tư bôn mà p/hóng hỏa giả c/h/ết. Nhìn thi thể cháy đen, hu/yết n/hục mơ hồ trước mắt, thanh mai trúc mã Lục Minh Hủ của ta sắc mặt lạnh nhạt: “Là nàng bạc mệnh.” Thế nhưng, bàn tay giấu trong tay áo lại siết chặt đến trắng bệch. Về sau, ta dốc lòng bày mưu tính kế, trợ giúp hắn lên ngôi Thái phó. Vậy mà hắn lại tùy ý gán cho ta một tội danh, đem ta th/iêu sống. Thì ra hắn vẫn luôn nghi ngờ rằng trận hỏa hoạn năm đó là do ta gây ra. Hắn nói: “Cảnh Vọng Thư, ngươi có biết Liên nhi c/h/ết thảm đến mức nào không?” Lần nữa mở mắt, ta quay trở về thời khắc đích tỷ cố ý phóng hỏa. Lục Minh Hủ đã muốn làm một kẻ si tình, vậy thì để hắn làm đi.

Tam Nữ Mị Gia 

Tam Nữ Mị Gia  Tướng phủ có ba nữ nhi, tiên nhân du hành ngang qua nơi này đã để lại một lời phán— “Một nữ làm hậu, một nữ làm tướng, một nữ làm kỹ.” Nay, đại tỷ đã là hoàng hậu nương nương, nhị tỷ trấn thủ biên cương… Vậy thì, chỉ còn lại ta.

Gai Tường Cản Lối

Gai Tường Cản Lối Ngày thứ mười kể từ khi Ôn Hoài Tự cầu cưới ta, cuối cùng ta cũng gật đầu đồng ý. Hắn thâm tình tha thiết, hứa hẹn cùng ta một đời một kiếp một đôi. Thế nhưng, ngay trong đêm động phòng, hắn lại lên giường của thứ tỷ ta. Thứ tỷ dựa vào lòng Ôn Hoài Tự, khiêu khích mà nói: “Ta và Ôn lang đã sớm tư định chung thân, là ta bảo hắn cầu cưới ngươi, chỉ để ngươi nếm thử tư vị bị đùa bỡn!” Sau chuyện đó, phụ thân ta vậy mà lại gả thứ tỷ cho Ôn Hoài Tự làm bình thê. Thứ tỷ còn nhân lúc ta không đề phòng mà động tay động chân vào thức ăn, khiến ta khó sinh mà mất. Mẫu thân ta đau đớn đến cùng cực, vài ngày sau cũng đi theo ta. Mang theo mối hận ngút trời, ta trọng sinh về ngày đầu tiên khi Ôn Hoài Tự đến cầu thân.

Quả Phụ Tuyệt Tình Kế

Quả Phụ Tuyệt Tình Kế Sau khi phu quân tử trận, ta đồng ý để tiểu thúc kế tự theo lời cầu xin của nhi tử. Lúc ấy, Lâm Quế cam đoan với ta rằng hắn chỉ kế tự để tiện bề chăm sóc cho Chất nhi, tuyệt đối không ép buộc ta điều gì. Hắn nói được làm được, đêm đêm chưa từng bước vào chính phòng. Ta lấy ơn đáp nghĩa, đem toàn bộ của hồi môn ra, một lòng một dạ phò tá Lâm gia. Mười tám năm sau, Lâm Quế thăng chức Thượng thư bộ Lại, Lâm Khâm Chất đỗ Trạng nguyên. Ta những tưởng khổ tận cam lai. Nào ngờ bọn họ mắng ta độc ác, chửi ta ích kỷ, vạch trần ta giả nhân giả nghĩa. Rồi c /ắ.t lưỡi ta, ch.ặ/t đứt gân tay, đẩy ta vào quân doanh, trở thành tiện kỹ hèn hạ nơi doanh trại. Ta bị h/à/n.h hạ đến ch .t. Hồn phách ta lượn lờ trên không trung Lâm phủ suốt mười năm, mới hiểu ra chân tướng. Năm xưa kẻ tử trận, vốn chẳng phải phu quân ta Lâm Du, mà là tiểu thúc Lâm Quế. Lâm Du và nhị phòng Tào Uyển vốn là thanh mai trúc mã, lấy ta chẳng qua là vì tham của hồi môn phong hậu. Sau khi Lâm Quế ch .t, hắn mượn thân phận tiểu thúc để kế tự, vừa có thể danh chính ngôn thuận ở bên Tào Uyển, lại khiến ta cam tâm tình nguyện cống hiến cho Lâm gia. Ngay cả Lâm Khâm Chất, cũng là kết quả từ cuộc tư thông giữa hắn và Tào Uyển. Còn hài tử do ta sinh ra, mới lọt lòng chưa đầy một canh giờ, đã bị hắn tự tay dìm ch /t. Mang theo hận ý ngút trời, ta sống lại.

Không vào Đông cung

Không vào Đông cung Vào ngày ta thành hôn cùng Thái tử biểu ca, kế muội lại ôm cái bụng lớn quỳ rạp dưới chân ta cầu xin tha thứ. Mẫu thân nói ta lòng dạ hẹp hòi, ghen tuông đố kỵ. Phụ thân mắng ta khiến gia tộc mất mặt. Thái tử biểu ca trước mặt bao người hủy hôn, dựng chuyện ta thành độc phụ ghen tuông mù quáng. Thiên tử ban cho ta ba thước bạch lăng, kế muội danh chính ngôn thuận trở thành Thái tử phi, phong quang vô hạn. Trước lúc ch.t, kế muội còn vuốt ve bụng mình, nghênh ngang đến tiễn ta đoạn đường cuối cùng. Ta lạnh lùng kéo nàng ta đập thẳng vào tường cao. Khi mở mắt ra, ta đã quay về năm ấy còn đang chờ xuất giá. Kế muội lại đang quỳ dưới chân ta, túm lấy tà váy ta, nước mắt rơi như mưa: “Thanh Thư tỷ tỷ, muội xin lỗi, muội không ngờ điện hạ lại mời muội đi dự yến tiệc. Tỷ tha cho muội đi, muội tuyệt đối không tranh đoạt Thái tử điện hạ với tỷ đâu.” Ta vung tay, giáng cho tiện nhân kia một cái bạt tai: “Khóc đủ chưa? Ngươi không biết mình ồn ào đến cỡ nào à?”

4 - Trưởng Công Chúa

(Ngoại truyện cuối của “Nhất Mộng Như Sơ”) Trưởng Công Chúa Ta là Trưởng Công chúa của Đại Khánh. Dù mang danh là Trưởng Công chúa, nhưng ta nhỏ hơn Cửu hoàng huynh đến bảy tuổi. Phụ hoàng của ta là một minh quân bảo vệ giang sơn, chỉ có điều người có rất nhiều con trai. Khi mẫu phi sinh ta, Cửu Hoàng huynh đã tròn bảy tuổi. Ta là con gái đầu tiên của phụ hoàng, so với những đứa con trai khác, phụ hoàng dành cho ta tình yêu thương sâu đậm hơn hẳn. Từ khi ta bắt đầu nhớ được, ta thường ngồi trên đầu gối của phụ hoàng, hoặc được ông bế trong lòng hoặc cõng trên lưng. Trong cung, ngoài ta ra, các hoàng huynh và hoàng muội khác đều không được đãi ngộ như vậy. Mẫu phi của ta vốn chỉ là một mỹ nhân, nhờ sinh ta mà được phong làm Huệ Phi. Kể từ khi ta chào đời, trong hậu cung liên tiếp có thêm ba vị công chúa nữa, nhưng họ không thể sánh được với ta. Trong số các hoàng tử và công chúa, chỉ mình ta có thể gọi phụ hoàng là cha, và cũng chỉ mình ta có thể đi học cùng với các hoàng huynh. Có lẽ như phụ hoàng nói, ta thật sự thông minh chăng? Nhưng ta đoán rằng phần lớn là do ta có vẻ ngoài xinh đẹp.

Công Chúa Chỉ Muốn Hòa Ly

Công Chúa Chỉ Muốn Hòa Ly Năm ấy khi tình cảm sâu đậm nhất, vị tiểu tướng quân lừng danh biên ải đã dâng lên tất cả chiến công để cầu phụ hoàng ban hôn, cưới ta làm thê tử. Thế nhưng ba năm sau, lại có một nữ tử ôm theo hài tử tới cửa, khóc lóc van xin ta hãy tiếp nhận mẹ con các nàng. Phu quân nói mình không cẩn thận uống say, nên mới phạm phải sai lầm. Bà mẫu thì trách, ta đã đoạn tuyệt tiền đồ của con trai bà, thì không thể đoạn luôn cả dòng dõi của hắn. Người thân khuyên ta rộng lượng, bảo rằng chủ mẫu của các thế gia kinh thành đều phải sống như vậy mà qua ngày. Chỉ có người tỷ tỷ từng bất hòa với ta, lại vỗ lưng ta, chậm rãi nói: “Ngày trước muội để hoàng huynh quyết định thay mình.” “Về sau lại giao cho phu quân quyền định đoạt.” “Giờ đây, muội nên học cách trưởng thành rồi.” “Dẫu sao, muội cũng đã có một tiểu nữ nhi.” Ta cúi đầu nhìn nữ nhi bé nhỏ trong lòng, con bé còn đang ngậm tay chảy nước miếng. Chợt hiểu ra, nếu ta yếu mềm, con ta sẽ chẳng biết cách kiên cường. Nếu ta để người ức hiếp, con ta sẽ chẳng học được cách tự lập. Lần này, đến lượt ta ra tay rồi.

Nhược Mộng

Nhược Mộng Trong lòng phu quân ta giấu rất nhiều người. Có ánh trăng sáng thanh mai trúc mã thời niên thiếu, có hoa khôi thanh lâu thề sống thề chế.t nơi xa cùng cáo mệnh thiếp thất sau hậu viện. Nhưng tất cả đều không phải việc của ta, ta đến đây để làm chủ mẫu nhà thế gia vọng tộc.

Tích Dư Hoan

Tích Dư Hoan Ta là thủ lĩnh bè phái gian thần, cũng là nữ cải nam trang. Nhưng trời xui đất khiến thế nào, ta lại đi thích Ngự sử Lan đài Tần Độ vốn là người phong quang tễ nguyệt*. Ta lần lượt đăng đài cao, hắn liên tục tấu ta tham. Ta bỏ qua hiềm khích lúc trước mà thay Tần Độ cản một mũi tên, người này lại suốt ngày làm phiền ta, khuyên nhủ ta đi hoàn lương. “A Vọng, ngài đừng tham lam như vậy nữa, ta sợ lắm, bổng lộc của ta cho ngài hết mà!” “A Vọng, tham nữa là phải tội chém đầu đấy!” Đến khi ta bị chém đầu thật, y lại dốc sức bày mưu đặt kế, không chỉ cứu mạng ta mà còn rửa sạch thanh danh cho ta.

Cửa Cung Sâu Thẳm

Cửa Cung Sâu Thẳm Ta là con gái nhà quan do hoàng đế khâm điểm tiến cung. Một tờ thánh ý, được phong làm quý phi. Người người hâm mộ ta mệnh tốt, nhưng nào có biết trong lồng vàng, chim sẻ khó bay. Ngày đó tiến cung, ma ma hầu hạ ta tắm rửa nói: “Hoàng đế dịu dàng thiện lương, nương nương chớ sợ.” Nhưng thâm cung sâu mười trượng này, xương trắng phủ đầy đất. Đủ loại chuyện đáng sợ, đều do một tay hắn gây nên mà ra.

Thái Bình Thịnh Thế

Thái Bình Thịnh Thế Vào đêm tân hôn, phu quân nhận lệnh xuất chinh, ta ở lại Hầu phủ lặng lẽ chờ đợi suốt năm năm. Năm năm sau, phu quân khải hoàn trở về, mang theo một tiểu thiếp dung mạo tuyệt mỹ. Phu quân nói: “Liên nhi yếu đuối, không thể tự lo liệu, làm phiền phu nhân chăm sóc nàng nhiều hơn.” Tiểu thiếp gì chứ? Đây rõ ràng là muội muội vừa thơm vừa mềm của ta! Nha hoàn bên cạnh ta thấy vậy thì tức giận không chịu nổi, muốn thay ta ra mặt, dạy cho Thẩm Liên một bài học. Ai ngờ phu quân lại khăng khăng cho rằng ta là người sai khiến. Chợt nghe giọng nói mềm mại dịu dàng của muội muội bất ngờ phát lên: “Hầu gia! Ta đã nói là tự mình sơ ý, là ta không cẩn thận, chàng đừng kiếm chuyện mà gây hiềm khích giữa ta và phu nhân nữa!” Ta: “…”

Ta Mở Thư Quán Ở Cổ Đại

Ta Mở Thư Quán Ở Cổ Đại Ta lén lút trộm viết đồng nhân văn về Thái tử và đích tử Thừa tướng đã tròn năm tháng. Không ngờ lại bị Thái tử bắt quả tang. Sáng hôm sau, thánh chỉ ban hôn liền được đưa tới Hầu phủ. Ta trợn mắt không thể tin nổi, đưa tay chỉ vào chính mình: “Điện hạ muốn cưới ta?” Thái tử vừa lật giở cuốn đồng nhân văn trong tay, vừa thản nhiên đáp: “Tiên hôn hậu ái*, không phải chính ngươi đã viết như vậy hay sao?” *Tiên hôn hậu ái: cưới trước yêu sau

Thiên Sát Tai Tinh

Thiên Sát Tai Tinh Ngày đầu tiên ta vào cung tham gia tuyển tú, hoàng đế băng hà. Bị phái đi canh giữ hoàng lăng, hoàng lăng lại sụp đổ. Bị đuổi ra vườn rau hoàng gia trồng rau bắt sâu. Cả hoàng cung đều bị ngộ độc thức ăn. Bị đưa đến trước mặt thái tử, ta quỳ trên đất suốt nửa canh giờ. Hắn mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi thật giỏi.” Ta yếu ớt ngẩng đầu lên: “?” “Một người tài năng như ngươi.” “Không gả cho đối thủ của bổn vương thì thật đáng tiếc…”

Công Chúa Chỉ Muốn Hòa Ly

Công Chúa Chỉ Muốn Hòa Ly Năm đó tình cảm sâu nặng nhất, vị tiểu tướng quân danh chấn biên cương dùng toàn bộ chiến công cầu hôn ta trước mặt phụ hoàng. Nhưng ba năm sau, một nữ nhân bế theo con tìm đến cửa, rơi lệ cầu xin ta dung nạp mẹ con nàng. Phu quân nói, hắn chỉ là vô tình uống say, mới phạm phải sai lầm lớn đến vậy. Mẹ chồng lại bảo, ta đã cắt đứt tiền đồ của phu quân, thì không thể lại cắt đứt con nối dõi của hắn. Người thân khuyên ta rộng lượng, nói phu nhân đương gia ở kinh thành ai chẳng từng trải như vậy. Chỉ có người tỷ tỷ từng đối đầu với ta, vỗ vai ta, lạnh nhạt nói: “Ngày trước muội để hoàng huynh quyết định thay muội. Sau này lại để phu quân quyết định thay muội.” “Còn bây giờ, muội nên học cách tự mình trưởng thành. Dù sao thì… muội cũng đã có một đứa con gái rồi.” Ta cúi đầu, nhìn con gái nhỏ bé trong lòng, còn đang mút ngón tay. Ta hiểu, nếu ta mềm yếu, con gái ta sẽ không biết thế nào là kiên cường. Nếu ta để người ta khinh nhờn, nàng cũng sẽ chẳng học được cách tự lập. Lần này — đến lượt ta ra tay rồi.

Quyền Khuynh Vân Thư

Quyền Khuynh Vân Thư Quý phi băng hà, Hầu phủ như tòa đại thụ sắp đổ. Tổ mẫu cân nhắc thiệt hơn, liền để ta và trưởng tỷ rút thăm, chọn một người tiến cung chăm sóc Tiểu Thái tử. Ngay lúc ấy, ta vô tình nhìn thấy trước mắt trưởng tỷ hiện lên một chuỗi văn tự dài dằng dặc: 【Cầu xin đấy, nữ chính ngàn vạn lần đừng vào cung làm kế mẫu của Tiểu Thái tử! Nam chính bây giờ tuy chỉ là một thư sinh hàn môn.】 【Nhưng năm năm sau, khi Hoàng đế băng hà, Tiểu Thái tử còn nhỏ kế vị, quần hùng tranh đấu. Nam chính sẽ nhanh chóng nổi lên trong loạn thế, cuối cùng trở thành quyền khuynh triều dã Thái phó!】 【Còn đứa thứ muội này chỉ là nữ phụ ác độc! Nếu nàng ta gả cho nam chính, chỉ có thể chịu cảnh phòng không gối chiếc, cuối cùng bị nam chính bỏ rơi giữa loạn quân, ch/ết thảm thương.】 【Chọn đi, chọn nam chính đi!】 Ngay khi trưởng tỷ cân nhắc thiệt hơn, quyết định dùng cái ch/ết để uy hiếp tổ mẫu, ép bà cho mình được ở lại, Ta lập tức quỳ xuống, chủ động xin đi: “Tổ mẫu, con nguyện nhập cung làm phi, hầu hạ Hoàng thượng, vì gia tộc và Thái tử, dốc hết tâm sức.” Đã vậy, trưởng tỷ khinh thường Tiểu Thái tử do Quý phi thứ xuất sinh ra, Vậy thì cứ theo ý nàng ta. Rèm che buông xuống, quyền khuynh triều dã, ngôi vị Hoàng thái hậu chấp chính thiên hạ, để ta làm là vừa.

Thiên Hạ Trong Tay Nữ Nhân

Thiên Hạ Trong Tay Nữ Nhân Hoàng thượng giao con trai của Quý phi cho ta nuôi dưỡng. Quý phi bất mãn, mỗi tuần náo loạn ba lần, mỗi lần đều khiến hậu cung không yên ổn. Thậm chí còn tung tin đồn rằng ta ngược đãi đứa trẻ, cho nó ăn uống kham khổ. “Ngươi rốt cuộc có trả con lại cho ta không!” Quý phi tức giận đến phát run, đứng trước mặt ta chỉ trỏ, lên án không ngớt. “Không trả.” “Không trả đúng không!” Nàng trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Không trả, ta sẽ tìm Hoàng thượng sinh thêm một đứa nữa!” Nhìn dáng vẻ nàng giận đùng đùng rời đi, ta cười đến mức hoa dung thất sắc. Cũng chỉ có kẻ ngốc như nàng mới chịu sinh con cho hắn.

Người Giấy

Người Giấy Thiên kim giả tìm đến tận cửa, ta đang bận rộn làm người giấy. Nàng nhíu mày, châm chọc ta: “Tống gia là thế gia thư hương, ngươi lại cam tâm sa đọa, làm ra những chuyện như vậy?” Ta đưa ra một hình nhân giấy giống hệt nàng: “Phiền cô nương trả năm trăm lượng, không nhận thiếu nợ!” Thiên kim giả tức đến phát run: “Ngươi nguyền rủa ta?” Ta bĩu môi. Nếu không phải kiếp trước nàng đã vớt ta lên từ hố phân, ta cũng chẳng quan tâm nàng có bị gả đi minh hôn hay không.

Quý Phi Tâm Cơ

Quý Phi Tâm Cơ Ta là một Quý phi, có thể nghe thấy tiếng lòng của Hoàng đế. Kiếp trước, ta luôn làm theo những suy nghĩ trong lòng Hoàng đế, hết lòng thỏa mãn mọi mong muốn của hắn. Cứ ngỡ rằng như vậy sẽ được thăng quan tiến chức, thậm chí có thể lên ngôi Hoàng hậu. Nhưng kết quả, Hoàng đế lại là một tên đê tiện. Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hắn lại đi yêu một nữ tử làng chài bên ngoài cung. Bất chấp mọi lời dị nghị, hắn phong nàng ta làm Hoàng hậu. Còn sợ ta làm hại Hoàng hậu của hắn, hắn liền ban chết cho ta trước. Trọng sinh một lần nữa, khi nghe thấy tiếng lòng của hắn, ta liền đem mọi bí mật tiết lộ cho những kẻ đối đầu với ta. “Hoàng thượng vừa ăn vải liền bị nổi mẩn.” “Hoàng thượng dự định xử lý gia tộc ngươi.” “Hoàng thượng khen ngợi muội muội của ngươi không dứt lời.” An Phi và Thục Phi cả kinh thất sắc: “Tỷ tỷ, giờ phải làm sao đây? Xin tỷ mau nghĩ cách giúp chúng ta!”

Hoàng Hậu Chiêu Quốc

Hoàng Hậu Chiêu Quốc Ta là hoàng hậu của Chiêu triều. Ta có một người trong lòng. Không ai biết hắn là ai. Ngay cả hoàng đế cũng không biết.

Con Cháu Đầy Đàn

Con Cháu Đầy Đàn Nữ xuyên không muốn cùng phu quân ta một đời một kiếp, một đôi người. Phu quân để thể hiện chân tâm, thề từ nay không bước chân vào viện của ta nữa. Mọi người đều cho rằng ta sẽ vì vậy mà đau khổ đến tuyệt vọng. Ngay cả nữ xuyên không cũng chế giễu ta già nua, còn nói ta cản trở tình yêu của nàng ta. Ta nhìn cặp nhi nữ thông minh bên cạnh mình, mỉm cười nói: “Từ nay về sau, chúc các ngươi con cháu đầy đàn.” Nữ xuyên không nghe không hiểu, còn tưởng rằng ta đang cắn răng chịu đựng nỗi đau. Cho đến năm năm sau— Nàng ta đã sinh bốn đứa con, đến khi lại một lần nữa bị chẩn đoán mang thai, mới hoàn toàn hoảng loạn.