Cung Đấu

Phượng Hoàng Xứng Đôi

Phượng Hoàng Xứng Đôi Ta bỗng nhiên nghe được tiếng lòng của nha hoàn rửa chân. Tỷ tỷ của nàng ta thất bại khi cố bò lên long sàng, bị loạn côn đánh chết. Vì bên ngoài ta vốn mang tiếng ghen tuông, nàng ta liền tính hết nợ này lên đầu ta. Muốn giết ta để báo thù cho tỷ tỷ nàng ta. Hiện tại, nha hoàn rửa chân dâng lên một hộp thuốc mỡ. Nói rằng có thể khiến chân ta nhẵn mịn như ngọc, nhưng thực chất lại làm cho thối rữa. Ta lập tức đoạt lấy, bôi thẳng lên mặt nàng ta: “Nếu đã hiệu quả như vậy, sao ngươi không tự thử trước đi!”

Đến Lúc Thay Hoàng Đế Rồi

Đến Lúc Thay Hoàng Đế Rồi Hoàng hậu thích chỉ hôn. Trong tiệc cung yến, Hoàng hậu tùy tiện chỉ tay, chỉ vào đích tỷ đã có hôn ước, cho ấu tử của thừa ân hầu là Trần Thiên Hữu. Chưa đầy hai năm, đích tỷ bị bạo hành gia đình đến mức sảy thai, khóc lóc vào cung cầu Hoàng hậu chủ trì công đạo, nhưng lại bị nàng ta trách cứ. “Hồ ngôn loạn ngữ, hôn sự do bản cung chỉ định từ trước đến nay đều là phu thê ân ái, cầm sắt hòa minh, ngươi đây là đang nghi ngờ bản cung sao?” Trần Thiên Hữu càng ngày càng quá đáng, yêu cầu thê thiếp hầu chung một chồng, đích tỷ không chịu nổi nhục, tự vẫn mà chết. Hoàng hậu biết chuyện thì giả mù mưa sa lau vài giọt nước mắt: “Cũng là người không có phúc khí, đáng thương cho tấm lòng tốt của bản cung.” Ngón tay khẽ động, lại chỉ sang ta. Ta cười đáp ứng, có lẽ nàng ta không biết, ta vừa mới cẩu thả cùng với phu quân Hoàng Thượng của nàng ta ở trong chùa. Lúc này trong bụng, còn mang thai long chủng.

Kinh Thành Đệ Nhất Ác Bà Bà

Kinh Thành Đệ Nhất Ác Bà Bà Con trai bất tài của ta xuất chinh trở về, lại mang theo một cô nương đang mang thai. Còn muốn cùng thê tử nguyên phối Thượng Quan Ninh Tư hòa ly. Ta nhìn Nam Cung Dạ quỳ trên mặt đất cùng với đóa tiểu bạch hoa bên cạnh hắn, lạnh lùng nói: “Đánh cho ta!”

Sống Lại Chỉnh Đốn Hậu Cung

Sống Lại Chỉnh Đốn Hậu Cung Sau khi sống lại, ta có khả năng nghe được suy nghĩ và ta nghe thấy toàn bộ người trong hoàng cung đều đang chửi rủa ta. Hoàng đế: [Hoàng hậu này đúng là đồ ngốc, sớm muộn gì trẫm cũng phế truất nàng ta.] Thục phi: [Hoàng hậu như con heo, sớm muộn gì cũng chết trong tay ta.] Đức phi: [Hoàng hậu lại làm trò rồi, đúng lúc đổ tội vụ Thục phi rơi xuống nước cho nàng ta.] Ta… chính là Hoàng hậu, đã đến lúc phải chỉnh đốn lại hoàng cung rồi!

Nguyệt Hoa

Nguyệt Hoa Năm thứ ba làm hoàng hậu, bạch nguyệt quang của hoàng đế tiến cung. “Nguyệt Hoa, nàng yên tâm, dù thế nào trẫm cũng không để nàng ấy vượt qua nàng.” Đúng vậy. Ta cô độc giữ lấy ngôi vị hoàng hậu, còn hắn thì đêm đêm ở lại cung của quý phi. Ngay cả nhi tử của ta cũng luôn quấn quýt bên nàng. Khi ta dự định giả chết bỏ trốn để tác thành cho bọn họ, nhi tử lại ôm một đống vàng bạc châu báu chui vào ổ chăn của ta: “Nương, muốn đi cũng đừng bỏ con lại nhé.” “Đây đều là những thứ con lừa được từ chỗ của quý phi, chắc đủ cho chúng ta tiêu xài cả đời rồi nhỉ.” “Không đủ thì để con đi kiếm thêm?” Mắt ta lấp lánh nhìn châu báu. “Đủ rồi, đủ rồi, đúng là con trai ngoan của nương.” “Nương sẽ tìm cho con một người cha mới.” Sau đó… Nhi tử: “Nương, nhiều người thế này, ai mới là cha mới của con đây?”

Đại Nghiệp Báo Thù

Đại Nghiệp Báo Thù Tỷ tỷ là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nhưng nàng chỉ là nữ nhi của một thương hộ. Nữ nhi thương gia mệnh tiện, tỷ tỷ vừa bị cướp đi hôm sau đã chết trong phủ Tiểu Hầu Gia. Vì minh oan cho tỷ tỷ, phụ thân ta bị đánh đến mức ho ra máu, ngọn lửa thiêu rụi Thẩm gia ta suốt một ngày một đêm. Mẫu thân nơi khóe mắt rỉ máu, huyết lệ tuôn trào: “Chước chước, con nhất định phải thoát ra ngoài, báo thù cho phụ thân cùng tỷ tỷ!”

Bồ Đào Chi Thủy

Bồ Đào Chi Thủy Hoàng tỷ hại ta ngã gãy một chân, khiến ta phải ngồi xe lăn, trở thành một Công chúa què. Trong thời gian buồn chán, ta đã nhận nuôi một nữ nhân xuyên không. Nàng ấy một chút quy tắc cũng không hiểu, lá gan lại rất nhỏ. Mỗi ngày đều ấm ức khóc lóc: “Tại sao không phải là đọc tiểu thuyết, ngày này cũng đọc y thư…” Ta cũng hận rèn sắt không thành thép, nữ nhân xuyên việt này thật là không có tâm nhãn. Về sau, nàng chữa khỏi chân cho ta, còn ta đày Hoàng tỷ tới Bắc Man hòa thân.

Kiến Xuân Thai

Kiến Xuân Thai Khi thành bị phá, ta và Công chúa cùng bị bắt đi. Phu quân ta mang binh chạy tới, bắt vợ của thủ lĩnh phản quân đến: “Vợ của ngươi, đổi lấy vợ của ta.” Phản quân đáp ứng. Lòng ta đầy chờ mong, lại thấy hắn từng bước từng bước đi về phía…… Công chúa.

Quận Chúa Độc Hành

Quận Chúa Độc Hành Phu quân của ta – vị tướng quân đã xuất chinh ba năm, nay khải hoàn trở về, bên cạnh lại có một nữ tử mang thai sắp đến kỳ sinh nở. Nữ tử ấy thân hình mảnh mai như liễu rủ, ánh mắt như mang vài phần phong tình, dịu dàng yếu đuối nhìn ta. “Nô gia không dám tranh giành tướng quân với phu nhân, chỉ cầu xin phu nhân cho phép tiểu nữ tử được ở bên cạnh tướng quân. Dù là làm nô tỳ, tiểu nữ tử cũng cam tâm tình nguyện.” Còn phu quân của ta, ánh mắt nhìn ta như thể ta chính là kẻ chia rẽ bọn họ, một kẻ ác nhân không hơn không kém. Ta thầm cười lạnh trong lòng. Chuyện này, ta không gánh! Nhanh chóng nắm lấy tay nàng ta, ta rút ra thư hòa ly mà đã viết sẵn từ vài năm trước. “Đừng thế chứ! Đây, thư hòa ly này giao cho ngươi, từ giờ ngươi là tướng quân phu nhân! Chúc hai người bách niên giai lão!” Nói xong, không để người phía sau có cơ hội phản ứng, ta xoay người bỏ chạy, không hề ngoảnh đầu lại.

Quân Đoạt Thần Thê, Thần Đoạt Quân Thê

Quân Đoạt Thần Thê, Thần Đoạt Quân Thê Phu quân của ta phải lòng thần thê. Hắn tìm đủ mọi cách để đưa nàng ta vào cung và phong làm quý phi. Thế nhưng, hắn vẫn cho rằng thân phận đó chưa đủ tôn quý. Hắn muốn phế bỏ ta, hoàng hậu hiện tại, còn muốn tiêu diệt cả gia tộc ta. Lần này sống lại, ta trở về đúng lúc hắn đưa thần thê vào cung. Lần này, hắn sủng ái thần thê của hắn. Ta vui vẻ chơi đùa cùng quyền thần của ta. Đêm đến, quyền thần nhẹ nhàng cười bên tai ta: “Nương nương muốn hại chết bổn vương sao?” Ta cắn nhẹ lên vành tai hắn, thì thầm: “Không, ta sẽ khiến ngươi dục tiên dục tử.”  

Xuyên Hồn

Xuyên Hồn Ta là phi tử tiền triều, từng thất bại trong cuộc chiến khốc liệt chốn thâm cung, thế rồi một sáng nọ, hồn ta xuyên vào thân xác của một cung nữ nhỏ bé. Kiếp trước, ta tinh thông âm luật, ca múa tuyệt vời, lại am hiểu điều hương, nhưng tất cả tài nghệ đó vẫn không giúp ta chiến thắng được cuộc chơi cay nghiệt ấy. Vốn tưởng kiếp này cũng sẽ phải đối mặt với những âm mưu và đố kị không dứt. Nào ngờ, ta phát hiện ra tất cả hoá ra thật đơn giản. Quý phi ngông cuồng, ỷ quyền hống hách. Thục Phi làm ra vẻ thanh cao, đoan trang. Hoàng hậu thì si tình, tựa như đoá hoa cúc nhạt sắc, lãnh đạm đến đáng thương… Ngay cả Hoàng thượng cũng đôi lúc tỏ ra ngây ngô, khiến người khác không khỏi bật cười. Với tất cả bản lĩnh của mình, nếu không lên ngôi nữ đế thì thật là uổng phí!

Đào Chi Yểu Yểu

Đào Chi Yểu Yểu  Một ngày nọ, ta bị sét đánh đôi đàng, nhưng kỳ lạ thay, ta vẫn sống. Chỉ có điều, linh hồn ta bị tách làm đôi, rơi vào cảnh phân liệt. Một phần linh hồn của ta trở thành thái tử phi trong cung, dù được sủng ái nhưng vẫn luôn bị xem thường. Phần còn lại lại hóa thân thành một kỹ nữ xinh đẹp, lả lơi trong chốn thanh lâu. Cho đến một ngày, thái tử ép ta vào tường, giọng nói đầy vẻ si mê: “Yểu Yểu, nàng làm sao có thể ở Hoa Mãn Lâu mà thân mật với những tên nam nhân khác?”