Cung Đấu
Trăng Soi Hoa Rụng Đêm thành hôn, phu quân của ta liền theo Thái tử xuất chinh. Ta đợi hắn bảy năm, ngày đại quân trở về đã thấy phía sau hắn có một nữ nhân đi theo, trong lòng nữ nhân đó còn ôm một đứa bé trai bốn tuổi.
Cuộc Chiến Hoàng Quyền Tân khoa Trạng nguyên có dung mạo như Phan An. Chỉ vì giữa biển người nhìn hắn thêm một lần, hắn liền cho rằng ta đã động lòng. Không lâu sau, thê tử của Trạng nguyên bị người làm nhục, xác vứt nơi hoang vu. Mọi người đều đồn rằng, trưởng công chúa ta đây là kẻ điên rồ, giết thê đoạt phu, làm đủ chuyện xấu không kiêng nể ai. Trạng nguyên lang thâm tình như biển, thà chết chứ không khuất phục. Nào ai biết, vị Trạng nguyên lang mà người người tán dương, từng quỳ trước điện của ta suốt ba ngày ba đêm, chỉ để cầu ta thương xót. Sau khi ta giúp hắn từng bước thăng tiến, hắn lại đếm từng tội trạng của ta, tự tay đem ta lăng trì mà chết. Đến lúc chết ta mới biết, vị thê tử tầm thường kia, lại chính là muội muội lưu lạc nhân gian của ta, kẻ giết nàng cũng chính là hắn. Trùng hợp thay, ta trọng sinh rồi. Lần này, trưởng công chúa điên cuồng thật sự sẽ nổi điên.
Thiên Mệnh Hoàng Nữ Quốc sư nói nhà ta sẽ sinh ra Thiên Mệnh Hoàng Nữ. Bởi vậy tỷ tỷ từ khi sinh ra đã danh chấn kinh thành, nhận hết sủng ái. Nhưng bọn họ không biết, Chu gia còn có ta.
A Lê Phu quân nuôi ngoại thất, thậm chí còn có hai hài tử, duy chỉ giấu ta. Hắn giấu giếm khéo léo như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn bị ta phát giác. Ngày ta phát hiện, hắn đang cùng ngoại thất triền miên hoan lạc giữa gấm chăn. Nực cười thay, ngày ấy lại chính là sinh thần của ta. Hắn nói, hắn chỉ yêu duy nhất mình ta. Nhưng ta lại cảm thấy mọi thứ chẳng khác gì một trò cười. Một tấm chân tình của ta, lại đặt sai chốn. Thật bẩn thỉu. Ta khẽ chỉnh lại y phục trên người, lặng lẽ trở về phủ. Mùa xuân thật đẹp, ta mang theo tất cả những gì thuộc về mình, lặng lẽ rời khỏi nơi ấy.
Tháng Tháng Bình An Lục Mạnh Niên là xung hỉ đồng dưỡng phu mà cha ta mua về cho ta. Hắn lớn lên tuấn mỹ, từ nhỏ ta đã thích quấn quýt bên hắn. Lại còn dựa vào thân phận mà tùy ý làm càn với hắn. Cho đến một ngày, ta đột nhiên nhìn thấy vô số chữ bay lơ lửng trên không trung: [Nữ phụ ác độc này có thể biết xấu hổ một chút mà đừng quấn lấy nam chính nữa không! Nàng ta chẳng lẽ không nhìn ra mỗi lần gặp nàng, nam chính đều chán ghét đến mức lạnh mặt sao!] [Nàng ta còn đối xử tệ bạc với nam nữ chính! Bảo sao khi nam chính trở về kinh và khôi phục thân phận thái tử, hắn lập tức muốn đoạn tuyệt sạch sẽ với nhà họ Tạ!] Ta đầu óc chậm chạp, không hiểu được mấy câu này. Định đi tìm Lục Mạnh Niên để hỏi. Không ngờ lại vô tình nghe được hắn nói chuyện với thuộc hạ: “Điện hạ, trước khi hồi kinh có cần báo cho người nhà họ Tạ biết thân phận không?” “Không cần nhiều lời.” Lục Mạnh Niên cụp mắt, thần sắc lạnh nhạt: “Ban thưởng vạn lượng hoàng kim, cô lập tức cùng Tạ gia không còn quan hệ gì nữa.” Lúc đó, ta mới chậm chạp nhận ra. Thì ra Lục Mạnh Niên chính là nam chính. Còn ta, chính là nữ phụ ác độc mà hắn hận thấu xương, sau này còn bị hắn diệt cả nhà.
Khanh Hữu Nguyệt Quang Ta và tỷ tỷ là cặp song sinh, kiếp trước nàng và người nàng thương bị ép chia lìa, cả đời trầm luân nơi cung cấm. Còn ta, nhờ có sự hi sinh của tỷ tỷ, mà được sống cuộc đời như ý, kết duyên cùng người mình yêu thương, cùng nhau sống hạnh phúc. Nhưng rồi định mệnh lại đổi thay như một giấc mơ, khi ta mở mắt ra, mọi thứ đã quay về khoảnh khắc trước khi hoàng gia ban hôn. Ta đã nhân cơ hội này không chút do dự, quỳ xuống xin cha mẹ, cúi đầu thưa rằng: “Con gái nguyện ý gả cho Tam hoàng tử.” Tỷ tỷ sững sờ đứng yên, còn ta thì cúi đầu cắn răng, lòng nguyện dấn thân vào nơi sóng gió, chỉ mong tỷ tỷ kiếp này không phải trải qua khổ đau nào nữa.
Sau khi biết tin anh trai sắp phi thăng, Giang Hựu Ninh biết những ngày tốt đẹp của mình đã kết thúc. Là một người vô dụng không có tư chất tu luyện, nhưng lại sống cuộc sống như công chúa, tất cả là nhờ có anh trai là thiên tài số một, luôn cưng chiều cô hết mực.Giang Tử Ninh là người duy nhất trong ngàn năm qua của đại lục Thánh Vân có hy vọng phi thăng, ngay cả quốc vương cũng phải hành lễ khi gặp anh. Các thế lực khác cũng tìm mọi cách lôi kéo và lấy lòng anh. Với sức mạnh vượt trội và ngoại hình đẹp trai, người ngưỡng mộ anh có thể quấn quanh đại lục Thánh Vân một vòng. Một người mạnh mẽ như vậy lại là một người yêu em gái tuyệt đối, vì để lấy lòng thiên tài, mọi người phải chịu đựng sự khinh miệt và ghê tởm đối với một người vô dụng như Giang Hựu Ninh và luôn tỏ ra chiều chuộng cô.Nhưng bây giờ, Giang Tử Ninh sắp phi thăng, mọi người vừa chúc mừng, ngưỡng mộ vừa tính toán cho bản thân. Không có sự bảo vệ của Giang Tử Ninh, Giang Hựu Ninh chỉ là một phế vật không thể tu luyện, sự ngọt ngào dành cho một phế vật suốt những năm qua khiến mọi người không thể không oán giận. Giang Tử Ninh phi thăng, Giang Hựu Ninh đã mất đi chỗ dựa, họ không còn gì phải kiêng dè.
Nhất Sinh Bình An Vào ngày phu nhân tướng quân Dịch gia hạ sinh, bầu trời kinh thành đỏ rực, ánh vàng chiếu khắp phòng. Một đạo sĩ đã lớn tiếng nói rằng đây là điềm đại cát, giống như có điềm báo của phượng hoàng. Tuy nhiên, đạo sĩ này không ngờ rằng Dịch gia lại sinh đôi hai nữ nhi. Mọi người đều cười, làm sao phượng hoàng có thể tồn tại cùng lúc hai con? Thế là đạo sĩ bị đuổi ra khỏi kinh thành vì bị coi là lừa đảo. Chỉ có ta biết, ông ấy nói đúng sự thật.
Nhị Tiểu Thư, Hôm Nay Lại Chạy Trốn Sao? Trong một đêm, đích trưởng tỷ nhà ta như thay đổi thành người khác. Nàng vốn hiền lành chất phác, đột nhiên trở nên sôi nổi hoạt bát. Không chỉ ngày ngày nói về nội dung thoại bản nào đó, thậm chí còn cố gắng quyến rũ Thái tử què chân kia. Mà biểu thiếu gia tới cửa mời, lại bị nàng đẩy trên mặt đất nhục nhã trước mặt mọi người. Đích trưởng tỷ nói, nàng nhất định phải trở thành Thái tử phi, sao có thể để mắt đến dòng thương nhân thấp hèn này. Ta lại nhìn biểu thiếu gia vẻ mặt tủi nhục trên mặt đất, trong lòng rùng mình một cái. Đích trưởng tỷ sợ là không biết, thoại bản nàng xem chính là bản lậu. Thái tử trong quyển sách này căn bản sống không đến chương mười. Về phần biểu thiếu gia nhìn như nhu nhược, ôn nhuận như ngọc trước mắt này, kì thực là nam chính giet người không chớp mắt – – Nhiếp chính vương Dương Thầm.
Nhóm Chat Ở Hậu Cung Ta xuyên thành phi tần trong hậu cung của hôn quân vong quốc. Hôn quân say mê nghệ thuật, vì thế bỏ bê triều chính. Khiến đất nước chiến loạn khắp nơi, dân chúng lầm than. Man tộc nhân cơ hội tấn công vào kinh đô, bắt hôn quân làm tù binh. Từ quý nữ đến phi tần trong kinh thành đều trở thành quân kỹ của man tộc, không một ai có kết cục tốt. Lúc này, cách thời điểm hôn quân mất nước còn ba năm. Trong cung đột nhiên xuất hiện một nhóm chat xuyên không.
Trên bầu trời thành phố Trường Không, tiếng sấm chớp vang rền, như thể trời đất sụp đổ, tạo nên một bầu không khí u ám bao phủ khắp nơi.Từng tia sét từ những đám mây đen liên tục giáng xuống các tòa nhà cao tầng, như thể hiện sự phẫn nộ của người đang ẩn mình trong đám mây đen đó, mỗi lần giáng xuống lại kèm theo sự sụp đổ của một tòa nhà.Quanh thành phố Trường Không, một sinh vật khổng lồ dài hàng nghìn mét đang quấn quanh trung tâm thành phố, cúi đầu như thể đang nghỉ ngơi. Tuy nhiên, ánh sáng lấp lánh quanh cơ thể nó cho thấy nó chưa hề ngủ.Cách trung tâm thành phố khoảng 16 km, trên tầng cao nhất của một tòa nhà chung cư cũ kỹ.Cánh cửa phòng bật mở với tiếng kêu “rắc”, một người đàn ông tóc đen ngắn, đeo kính và mặc áo khoác trắng bước ra.“Thật tiếc, bệnh nhân không hợp tác lắm. Nếu không, có lẽ tôi đã có thể thu thập thêm nhiều dữ liệu hơn.” Người đàn ông bước ra từ căn phòng, nói với vẻ tiếc nuối, nhưng niềm vui trong mắt thì không thể che giấu.Bên trong căn phòng, một bức tranh bầu trời xanh mây trắng được vẽ trên trần phòng khách, bất cứ ai bước vào đều có thể nhìn thấy cảnh đẹp này.
Khi Hoa Nở, Gió Tự Tìm Về Thành hôn năm năm, ta thu liễm phong mang, đoan trang hiền thục. Thế nhưng phu quân, kẻ luôn miệng nói cùng ta cầm sắt hài hòa, lại sớm đã ở bên ngoài nuôi dưỡng một ngoại thất xinh đẹp kiều diễm. Nàng rưng rưng lệ, quỳ gối trước mặt ta, cầu xin một danh phận: “Phu nhân, đại nhân thương xót người, nhưng năm năm qua người chưa từng hoài thai. Đại phu từng nói mệnh người bạc phúc con cái, mà nay trong bụng ta đã có huyết mạch của Tạ gia, mong phu nhân thành toàn, để chúng ta một nhà đoàn viên.” Ta khẽ nghiêng người, ghé vào tai nàng, nhẹ giọng cười: “Hà cô nương, ngươi sao dám chắc kẻ không thể sinh là ta, chứ không phải vị Tạ đại nhân mà ngươi tâm tâm niệm niệm?”
Ta Tự Tới Non Cao Phu nhân gả cho ta khi vừa tròn mười bảy tuổi. Đêm tân hôn, nàng tò mò ngồi xổm bên cạnh xe lăn của ta, kinh ngạc không thôi: “Ám tiễn này của chàng làm sao có thể giấu trong tay cầm?” “Sao trên tay chàng lại có nhiều vết sẹo như vậy?” “Chân chàng thật sự đã phế rồi? Nửa thân dưới còn phản ứng không? Có thể làm chuyện kia không?” “…” Nàng ríu rít không ngừng, phá vỡ sự lạnh lẽo bao trùm khắp phủ Tướng quân. Cũng đánh thức một linh hồn đã sớm trở nên tê dại.
Long Phượng Chi Vương Ta là một cung nữ thấp hèn, phụng theo thánh chỉ, đến ngục tối sinh con cho Chiến Vương. Ngày hành hình, ta mang bụng bầu đến pháp trường tiễn đưa. Chiến Vương lại nói: “Thôi, trẫm không ch-t nữa!”
Vân Kỳ Mộng Ỷ Phủ Thừa tướng xuất hiện một tài nữ kinh diễm tuyệt luân, bao nhiêu vương tôn thế gia cực kỳ hâm mộ. Lúc mới học nói đã có thể ngâm thơ, khiến người ta vỗ tay tán dương. Tuổi tác càng lớn càng ngâm ra thiên cổ tuyệt xướng, bao nhiêu danh gia đại năng sợ hãi than không thôi. Còn có các loại đồ chơi kỳ lạ cổ quái được sinh ra từ tay nàng, càng làm cho người ta bội phục. Đương nhiên, tài nữ này không phải ta. Mà ta, là muội muội bao cỏ của nàng. Mỹ nhân ngu ngốc trong miệng người khác. Nhìn ta trong gương xem, ừm, đúng là một mỹ nhân. Nhưng ta cảm thấy ta cũng không phải đồ ngốc, so với tỷ tỷ Lý Mộng Ỷ của ta thì ta chẳng qua chỉ là tiểu thư khuê các trung quy trung củ. Haizz, kỳ thật ta cũng không nghĩ tới có một ngày ta có thể dùng từ tiểu thư khuê các này để hình dung chính mình.
A Dao Trở Về Sau khi sinh hạ một đôi nhi tử cho Sở Hạc An, ta liền theo hệ thống thoát ly khỏi thế giới này. Trước lúc rời đi, ta căn dặn Sở Hạc An hãy chăm sóc thật tốt cho hài tử của chúng ta. Sở Hạc An nước mắt giàn giụa, bi thương đến cực độ, liên tục gật đầu đồng ý. Hai mươi năm sau, ta xử lý hệ thống. Nhớ đến cốt nhục từng rời xa, ta quay lại thế giới này. Nhưng lại phát hiện, nhi tử và nữ nhi của ta đã chet.
Thâm Cung Kế Thái tử Tấn Diệp đã quỳ trước cửa Thượng thư phòng một ngày một đêm. Không có gì khác, chỉ vì Sở Mộc Mộc nói nàng ta không muốn cùng người khác hầu hạ chung cùng phu quân, chắc chắn phải một đời một kiếp một đôi. Thấy hoàng thượng không có ý định nhượng bộ, Sở Mộc Mộc xông vào Tấn Quốc công phủ tìm ta. “Hắn không yêu ngươi, ngươi hà cớ gì phải dây dưa không dứt, nhìn phu quân của ngươi trong lòng có người khác, ngươi chịu được sao?” Ta lạnh lùng liếc nhìn: “Thế thì sao?” Sở Mộc Mộc khinh thường nói: “Các ngươi đều là chế độ phong kiến, hôn nhân sắp đặt, không có chút tình cảm nào, ngươi giữ chặt không buông, hà tất phải như vậy? Dù sao ta mới là chân ái của Tấn Diệp.” Chân ái? Ta là đích nữ Tấn Quốc công phủ, sau lưng ta là hai mươi vạn đại quân của quốc công phủ. Tấn Diệp vì Sở Mộc Mộc mà từ bỏ ta? Ta muốn xem cuối cùng là chân ái của bọn họ quan trọng, hay là ngôi thái tử của hắn quan trọng.
Song Sinh Ta và tỷ tỷ thành thân cùng ngày, mọi người sau khi thành thân đều rất hạnh phúc. Nhưng mà có một ngày, phu quân ta bị thương hôn mê bất tỉnh, thân là Hoàng hậu, đêm khuya tỷ tỷ lại đến nói muốn cùng ta trao đổi thân phận. Ta vô cùng kinh ngạc, phu quân trên giường mơ hồ gọi một tiếng “Nhu nhi”, đó là khuê danh của tỷ tỷ ta!
Song Sinh Ta và tỷ tỷ thành thân cùng ngày, mọi người sau khi thành thân đều rất hạnh phúc. Nhưng mà có một ngày, phu quân ta bị thương hôn mê bất tỉnh, thân là Hoàng hậu, đêm khuya tỷ tỷ lại đến nói muốn cùng ta trao đổi thân phận. Ta vô cùng kinh ngạc, phu quân trên giường mơ hồ gọi một tiếng “Nhu nhi”, đó là khuê danh của tỷ tỷ ta!
Hắc Liên Hoa Không Giả Vờ Nữa Ta tên Lâm Uyển. Cả kinh thành đều biết, ta bị vương gia bỏ rơi. Hắn đã hòa hợp qua lại với ta ba năm yên bình, nhưng ngay sau đó lại quay đầu cưới thiên kim nhà tướng quân. Đêm thành thân, hắn đứng trước cửa sổ của ta thổi khúc “Phượng cầu hoàng” cả đêm, hương trầm trên người hắn lan tỏa suốt đêm dài. Với gương mặt đầy bất đắc dĩ, hắn nói: “Uyển Uyển, mối quan hệ trong hoàng thất vô cùng phức tạp, nàng biết mà, ta không thể làm khác được.” Hừm. Ta thấy hắn mới không được. Không phải hắn chê bai cha ta chỉ là một quan văn sao? Lại càng chê ta chỉ là một thứ nữ nhỏ nhoi mà thôi. Ta hắt một chậu nước ra ngoài cửa sổ, bảo hắn cút càng xa càng tốt. Tưởng mọi chuyện đã kết thúc, ai ngờ từ đó trở đi ta bắt đầu gặp xui xẻo.