Cung Đấu
Ta Mở Thư Quán Ở Cổ Đại Ta lén lút trộm viết đồng nhân văn về Thái tử và đích tử Thừa tướng đã tròn năm tháng. Không ngờ lại bị Thái tử bắt quả tang. Sáng hôm sau, thánh chỉ ban hôn liền được đưa tới Hầu phủ. Ta trợn mắt không thể tin nổi, đưa tay chỉ vào chính mình: “Điện hạ muốn cưới ta?” Thái tử vừa lật giở cuốn đồng nhân văn trong tay, vừa thản nhiên đáp: “Tiên hôn hậu ái*, không phải chính ngươi đã viết như vậy hay sao?” *Tiên hôn hậu ái: cưới trước yêu sau
Quyền Khuynh Vân Thư Quý phi băng hà, Hầu phủ như tòa đại thụ sắp đổ. Tổ mẫu cân nhắc thiệt hơn, liền để ta và trưởng tỷ rút thăm, chọn một người tiến cung chăm sóc Tiểu Thái tử. Ngay lúc ấy, ta vô tình nhìn thấy trước mắt trưởng tỷ hiện lên một chuỗi văn tự dài dằng dặc: 【Cầu xin đấy, nữ chính ngàn vạn lần đừng vào cung làm kế mẫu của Tiểu Thái tử! Nam chính bây giờ tuy chỉ là một thư sinh hàn môn.】 【Nhưng năm năm sau, khi Hoàng đế băng hà, Tiểu Thái tử còn nhỏ kế vị, quần hùng tranh đấu. Nam chính sẽ nhanh chóng nổi lên trong loạn thế, cuối cùng trở thành quyền khuynh triều dã Thái phó!】 【Còn đứa thứ muội này chỉ là nữ phụ ác độc! Nếu nàng ta gả cho nam chính, chỉ có thể chịu cảnh phòng không gối chiếc, cuối cùng bị nam chính bỏ rơi giữa loạn quân, ch/ết thảm thương.】 【Chọn đi, chọn nam chính đi!】 Ngay khi trưởng tỷ cân nhắc thiệt hơn, quyết định dùng cái ch/ết để uy hiếp tổ mẫu, ép bà cho mình được ở lại, Ta lập tức quỳ xuống, chủ động xin đi: “Tổ mẫu, con nguyện nhập cung làm phi, hầu hạ Hoàng thượng, vì gia tộc và Thái tử, dốc hết tâm sức.” Đã vậy, trưởng tỷ khinh thường Tiểu Thái tử do Quý phi thứ xuất sinh ra, Vậy thì cứ theo ý nàng ta. Rèm che buông xuống, quyền khuynh triều dã, ngôi vị Hoàng thái hậu chấp chính thiên hạ, để ta làm là vừa.
Ngày Hồi Hương Đã Đến Bạch nguyệt quang vừa trở về, Tạ Dục không chút do dự liền hưu ta. Ta bị đưa trả về Giang Nam. Người người đều cho rằng ta thua đến thê thảm. Năm năm sau. Tiểu thư nhà họ Tạ ban đêm gọi mẹ, không được yên giấc. Tạ Dục cho người đón ta trở lại, lạnh lùng nói: “Đợi Niệm nhi khỏe rồi, ngươi liền rời đi ngay, đừng vọng tưởng đến vị trí Tạ gia phu nhân.” Ta thở phào một hơi. Lần này, ta là vì nhớ nữ nhi da diết mà lén trốn đến. Phu quân hay ghen của ta vẫn chưa hay biết.
Trưởng Tỷ Hoán Đổi Số Mệnh Trong một đêm, đích trưởng tỷ nhà ta như thay đổi thành người khác. Nàng vốn hiền lành chất phác, đột nhiên trở nên sôi nổi hoạt bát. Không chỉ ngày ngày nói về nội dung thoại bản nào đó, thậm chí còn cố gắng quyến rũ Thái tử què chân kia. Mà biểu thiếu gia tới cửa mời, lại bị nàng đẩy trên mặt đất nhục nhã trước mặt mọi người. Đích trưởng tỷ nói, nàng nhất định phải trở thành Thái tử phi, sao có thể để mắt đến dòng thương nhân thấp hèn này. Ta lại nhìn biểu thiếu gia vẻ mặt tủi nhục trên mặt đất, trong lòng rùng mình một cái. Đích trưởng tỷ sợ là không biết, thoại bản nàng xem chính là bản lậu. Thái tử trong quyển sách này căn bản sống không đến chương mười. Về phần biểu thiếu gia nhìn như nhu nhược, ôn nhuận như ngọc trước mắt này, kì thực là nam chính giet người không chớp mắt – – Nhiếp chính vương Dương Thầm.
Quý Phi Tâm Cơ Ta là một Quý phi, có thể nghe thấy tiếng lòng của Hoàng đế. Kiếp trước, ta luôn làm theo những suy nghĩ trong lòng Hoàng đế, hết lòng thỏa mãn mọi mong muốn của hắn. Cứ ngỡ rằng như vậy sẽ được thăng quan tiến chức, thậm chí có thể lên ngôi Hoàng hậu. Nhưng kết quả, Hoàng đế lại là một tên đê tiện. Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hắn lại đi yêu một nữ tử làng chài bên ngoài cung. Bất chấp mọi lời dị nghị, hắn phong nàng ta làm Hoàng hậu. Còn sợ ta làm hại Hoàng hậu của hắn, hắn liền ban chết cho ta trước. Trọng sinh một lần nữa, khi nghe thấy tiếng lòng của hắn, ta liền đem mọi bí mật tiết lộ cho những kẻ đối đầu với ta. “Hoàng thượng vừa ăn vải liền bị nổi mẩn.” “Hoàng thượng dự định xử lý gia tộc ngươi.” “Hoàng thượng khen ngợi muội muội của ngươi không dứt lời.” An Phi và Thục Phi cả kinh thất sắc: “Tỷ tỷ, giờ phải làm sao đây? Xin tỷ mau nghĩ cách giúp chúng ta!”
Quần Hạ Thần Ta hòa thân đến địch quốc. Hoàng đế địch quốc không thích nữ sắc, nhưng lại có một vị thần tử được hắn sủng ái đến tận xương tủy. Đêm động phòng hoa chúc, Hoàng đế địch quốc chẳng buồn nhìn đến ta, ánh mắt chỉ chăm chú dõi về phía sau lưng ta, gọi: “Ái khanh, lại đây, Trẫm nhìn khanh mới có thể cùng nàng thành sự.” Dưới màn trướng đỏ, nam tử đang quỳ phục chầm chậm ngẩng đầu lên, mái tóc dài đen nhánh che phủ gần hết tấm lưng. Ta thu ánh mắt, nhìn về phía nam tử ấy. Bốn mắt giao nhau, trong đáy mắt đối phương rõ ràng hiện lên một tia kinh diễm.
Nương Ta Là Gián Điệp Ở Tướng Phủ Ngày đầu nhận lại người thân, ánh mắt của nương nhìn ta vô cùng nhạt nhòa. Người nắm chặt tay thiên kim giả, chậm rãi nói: “Yên tâm, con mới là đại tiểu thư của Tướng phủ, cho dù nó trở về, cũng không thể lay chuyển được địa vị của con…” Đêm xuống, có tiếng gõ cửa khe khẽ. Nương lén lút xách theo một hộp thức ăn, chuồn vào phòng ta. “Nữ nhi ngoan, đói lắm rồi phải không, nương giữ lại cho con một cái móng giò to đấy!” Ta sững sờ. Không phải chứ, nương… người là gián điệp nội ứng sao!
Hồng Trần Lạc Định Ta là thiên kim chân chính của phủ Tể tướng, lưu lạc bên ngoài nhiều năm. Ngày ta trở về, sinh mẫu đã khuất, trong phủ chỉ còn lại giả thiên kim được kế mẫu chống lưng, được sủng ái vô cùng, khiến ta rơi vào tình cảnh khó khăn chật vật. Chính vào lúc đó, Thế tử vốn đã bàn bạc hôn sự với giả thiên kim lại bất ngờ hủy bỏ, kiên quyết chọn ta làm thê. “Nếu không phải do số mệnh trêu ngươi, nàng sớm đã là thê tử của ta rồi.” Trong lòng ta dâng lên cảm giác áy náy, ngày thành thân đã đem phần lớn sính lễ nhường lại cho giả thiên kim. May mắn thay, bà mẫu hiền hòa, phu quân chu đáo, sau khi thành hôn, cuộc sống của ta vô cùng êm ấm thuận lợi. Thế nhưng, vào ngày thánh chỉ phong giả thiên kim làm Thái tử phi được đưa đến Tể tướng phủ, Ta tận tai nghe thấy phu quân nói với bà mẫu: “Hôm đó khi biết Thái tử muốn cưới thiên kim của phủ Tể tướng, con mới vội vàng cưới Chúc Thanh Đường.” “Giờ đây, Thuấn Hoa đã đạt được nguyện vọng, con cũng nên hưu thê rồi.”
Lớp 12, lớp 5 có một học sinh mới chuyển đến, vừa ngầu vừa đẹp trai, lại cao lạnh. Tiếc rằng học sinh mới này chỉ xoay quanh người bạn cùng bàn của mình:“Huynh, bài này làm thế nào?”“Huynh, huynh muốn vào đại học nào?”“Huynh, sao mặt huynh đỏ thế?”
Hoàng Hậu Chiêu Quốc Ta là hoàng hậu của Chiêu triều. Ta có một người trong lòng. Không ai biết hắn là ai. Ngay cả hoàng đế cũng không biết.
Giành Lấy Công Đạo Ta là thứ nữ của phủ Vĩnh Ninh Bá. Không ai biết rằng, mỗi đêm ta đều từ mật đạo được đưa đến long sàng trong hoàng cung. Rồi có một ngày, ta mệt mỏi, quyết định xin một danh phận. Lục Hoài Xuyên ôm lấy tay ta, khựng lại: “Quý phi đang mang thai, chờ thêm chút nữa được không?” Ta nhắm mắt, quả nhiên lời đồn rằng cô cô được sủng ái nhất lục cung không phải là giả. Sau đó, ta trở về bá phủ. Di nương cầm khăn tay, ngập ngừng hỏi: “Ta đã chọn cho con một mối hôn sự. Gả cho Bùi thắng Bùi Tướng quân làm kế thất, con có muốn gả không?” Ta im lặng một lúc, rồi gật đầu: “Con gả.”
Không vào Đông cung Vào ngày ta thành hôn cùng Thái tử biểu ca, kế muội lại ôm cái bụng lớn quỳ rạp dưới chân ta cầu xin tha thứ. Mẫu thân nói ta lòng dạ hẹp hòi, ghen tuông đố kỵ. Phụ thân mắng ta khiến gia tộc mất mặt. Thái tử biểu ca trước mặt bao người hủy hôn, dựng chuyện ta thành độc phụ ghen tuông mù quáng. Thiên tử ban cho ta ba thước bạch lăng, kế muội danh chính ngôn thuận trở thành Thái tử phi, phong quang vô hạn. Trước lúc ch.t, kế muội còn vuốt ve bụng mình, nghênh ngang đến tiễn ta đoạn đường cuối cùng. Ta lạnh lùng kéo nàng ta đập thẳng vào tường cao. Khi mở mắt ra, ta đã quay về năm ấy còn đang chờ xuất giá. Kế muội lại đang quỳ dưới chân ta, túm lấy tà váy ta, nước mắt rơi như mưa: “Thanh Thư tỷ tỷ, muội xin lỗi, muội không ngờ điện hạ lại mời muội đi dự yến tiệc. Tỷ tha cho muội đi, muội tuyệt đối không tranh đoạt Thái tử điện hạ với tỷ đâu.” Ta vung tay, giáng cho tiện nhân kia một cái bạt tai: “Khóc đủ chưa? Ngươi không biết mình ồn ào đến cỡ nào à?”
Gai Tường Cản Lối Ngày thứ mười kể từ khi Ôn Hoài Tự cầu cưới ta, cuối cùng ta cũng gật đầu đồng ý. Hắn thâm tình tha thiết, hứa hẹn cùng ta một đời một kiếp một đôi. Thế nhưng, ngay trong đêm động phòng, hắn lại lên giường của thứ tỷ ta. Thứ tỷ dựa vào lòng Ôn Hoài Tự, khiêu khích mà nói: “Ta và Ôn lang đã sớm tư định chung thân, là ta bảo hắn cầu cưới ngươi, chỉ để ngươi nếm thử tư vị bị đùa bỡn!” Sau chuyện đó, phụ thân ta vậy mà lại gả thứ tỷ cho Ôn Hoài Tự làm bình thê. Thứ tỷ còn nhân lúc ta không đề phòng mà động tay động chân vào thức ăn, khiến ta khó sinh mà mất. Mẫu thân ta đau đớn đến cùng cực, vài ngày sau cũng đi theo ta. Mang theo mối hận ngút trời, ta trọng sinh về ngày đầu tiên khi Ôn Hoài Tự đến cầu thân.
Minh Nguyệt Chiếu Hoàng Cung Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ, muốn nạp nữ nhi Tiết gia vào cung. Đại tỷ dung mạo khuynh thành, nhị tỷ mưu lược hơn người. Chỉ tiếc, nữ nhi chưa xuất giá của Tiết gia giờ chỉ còn lại một mình ta, kẻ đầu óc không được linh hoạt cho lắm. Ngày tiến cung, phụ thân hiếm khi đỏ mắt, ông nói tất cả trong cung đã được thu xếp ổn thỏa, ta chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời hoàng thượng là được. Sau này, hoàng thượng và hoàng hậu cãi nhau, hắn giận dữ chỉ tay vào hoàng hậu, lạnh lùng lên tiếng: “Nếu hoàng hậu đã lo quốc sự đến vậy, chi bằng nàng làm hoàng đế đi?” Ta lập tức hiểu ra ngay, hoàng thượng đây là muốn nhường ngôi cho hoàng hậu! Thế là ta lập tức gửi thư về nhà: “Phụ thân, đừng lo dưỡng lão nữa! Mau khởi binh tạo phản!”
Vọng Thư Đích tỷ đem lòng yêu một gã đào kép, vì muốn cùng hắn tư bôn mà p/hóng hỏa giả c/h/ết. Nhìn thi thể cháy đen, hu/yết n/hục mơ hồ trước mắt, thanh mai trúc mã Lục Minh Hủ của ta sắc mặt lạnh nhạt: “Là nàng bạc mệnh.” Thế nhưng, bàn tay giấu trong tay áo lại siết chặt đến trắng bệch. Về sau, ta dốc lòng bày mưu tính kế, trợ giúp hắn lên ngôi Thái phó. Vậy mà hắn lại tùy ý gán cho ta một tội danh, đem ta th/iêu sống. Thì ra hắn vẫn luôn nghi ngờ rằng trận hỏa hoạn năm đó là do ta gây ra. Hắn nói: “Cảnh Vọng Thư, ngươi có biết Liên nhi c/h/ết thảm đến mức nào không?” Lần nữa mở mắt, ta quay trở về thời khắc đích tỷ cố ý phóng hỏa. Lục Minh Hủ đã muốn làm một kẻ si tình, vậy thì để hắn làm đi.
Kết Cục Kẻ Phản Bội Bằng hữu duy nhất của ta là một nữ nhân xuyên không, nàng nói rằng nhiệm vụ của mình khi đến thế giới này là để cứu ta. Nàng luôn tin tưởng và bảo vệ ta, thậm chí không tiếc gì để giúp trượng phu của ta lên ngôi hoàng đế. Cuối cùng, nàng đã tìm được một người yêu thương nàng tha thiết. Nàng bảo ta rằng, nơi này khiến nàng cảm thấy ấm áp, nàng muốn ở lại thế giới này. Nhưng về sau, ta vội vã từ biên cương trở về. Chỉ thấy thân thể gầy gò, xanh xao của nàng nằm cô độc trong ngọc quan, thân thể lạnh như băng. Bên cạnh quan tài, phu quân của nàng đứng lặng người, không nói một lời. Đứa con nhỏ của nàng lại thì thầm một cách mừng rỡ, “Tốt quá rồi, ta không muốn có một mẫu thân điên như thế.” Ta nhìn nữ nhân đang đứng giả vờ lau lệ bên cạnh phụ tử hắn. Ta nghĩ, ta không cần phải giả vờ nữa rồi. Sau hôm nay, họ sẽ biết thế nào mới thực sự là kẻ điên.
Hồi Quang Chi Tử Khi ta hạ sinh nữ nhi, bà đỡ run rẩy bẩm báo với Tống Phù Chu: “Bẩm là… là một công chúa.” “Hoàng tử hay công chúa đều như nhau cả.” Trong mắt Tống Phù Chu, niềm vui chẳng hề giảm sút. Hắn bước nhanh tới, trân trọng vô cùng mà mở lớp tã bọc đứa trẻ ra. Nào ngờ đúng lúc ấy, một đoạn đuôi rắn trơn nhẵn bỗng dưng thò ra từ dưới lớp tã. Vị đế vương ôn hòa đoan chính ấy, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy.
Quý Phi Ta có một bí mật. Từ khoảnh khắc chào đời, ta đã mang theo ký ức của kiếp trước. Bí mật ấy, ta vẫn luôn chôn giấu nơi đáy lòng, không dám hé lộ nửa phần. Cho đến năm ấy, ta tiến cung làm cung nữ. Bạn đồng phòng dặn ta ngàn vạn lần chớ trêu vào Thẩm Như Vân – Thẩm quý phi. Đó là một nữ nhân tàn nhẫn độc ác, người ch.t dưới tay nàng ta nhiều không đếm xuể. Nhưng ta không tin. Bởi vì ta đã từng nhìn thấy bức họa của Thẩm Như Vân, và nhận ra nàng – chính là nữ nhi kiếp trước của ta. Khi ta ch.t, con bé mới chỉ mười tuổi. Ta muốn biết, rốt cuộc là vì sao— một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại biến thành bộ dạng ma quỷ như ngày hôm nay…
Vương Phi Mưu Lược Hoàng thượng ban hôn, chỉ hôn ta làm chính phi của Khánh Vương. Đồng thời, còn chỉ hôn một Trắc phi. Trắc phi vốn là cung nữ bên cạnh quý phi, nay được nhận làm chất nữ. Khánh Vương và nàng ta tình cảm sâu đậm. Không những cầu xin Hoàng thượng cho nàng cùng ta đồng ngày nhập phủ, còn xin thêm quyền quản gia cho nàng. Tất cả mọi người đều chờ xem trò cười của ta. Bọn họ nghĩ rằng ta gả vào không được sủng ái, phòng không gối chiếc, còn chẳng bằng một nha hoàn, thực sự đáng thương. Ta lại cười. Xuất thân là đích nữ chính phi của gia tộc hiển hách, lẽ nào còn phải tranh sủng với một Trắc phi?
Ngọc Tử Hành Ta, Ngọc Tử Hành, 3 tuổi mất mẹ, 5 tuổi mất cha, 6 tuổi mất tổ mẫu, đúng là nhân trung long phượng! À không, là thiên sát cô tinh! Bá phụ bất chấp nguy hiểm tính mạng nuôi ta đến mười ba tuổi, kết quả thì sao, bàn chuyện hôn sự với trưởng tử Đường gia Nam phủ, trưởng tử sốt cao rồi chet; bàn chuyện hôn sự với thế tử nhà Trần hầu Tây Kinh, thế tử ngã ngựa rồi m//ất… Những chuyện như thế khiến cả Đại Nghiệp nghe thấy tên ta đều sợ mất mật. Đến mức ở Đại Nghiệp có hai điều có thể dọa trẻ con ngừng khóc ban đêm: Một là tướng quân họ Ngọc đến đ//ánh mông ngươi, hai là Ngọc Tử Hành muốn làm vợ ngươi. À, tướng quân họ Ngọc chính là bá phụ ta, nên nhà họ Ngọc chúng ta trong việc giáo dục trẻ nhỏ có thể nói là tiếng tăm lẫy lừng. Tất nhiên, dưới trướng bá phụ có biết bao nhiêu người, có không ít người thà hy sinh một đứa con cũng muốn thỏa mãn mong muốn của bá phụ là gả ta đi. Nhưng họ đều là những thúc bá từng bế ta, mua kẹo cho ta hồi nhỏ, ta không nỡ để họ tuổi trung niên lại mất con, nên lần lượt từ chối. Ta luôn cảm thấy có lẽ mình không thể gả đi, năm mười tám tuổi tự mình đến Ngọc Hoa Quán tìm lão đạo sĩ, hỏi xem có con đường nào để làm đạo cô không. Ai ngờ lại tình cờ gặp phải Thái hậu. Thái hậu cùng ta uống trà một lúc, bàn về việc tu sửa Ngọc Hoa Quán, còn thưởng cho ta một chiếc vòng tay. Rồi, một đạo ý chỉ ban xuống, ta trở thành Ngọc Chiêu Nghi trong hậu cung.