Cung Đấu

Công chúa ốm yếu vô cùng hung ác

Hồng Quân lão tổ, trong truyền thuyết, chính là sư phụ của Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, và Thông Thiên Giáo Chủ.Truyền thuyết này thật giả không rõ, Mạnh Thập Tam cũng chẳng muốn khảo cứu.Nàng chỉ muốn nhấn mạnh một điểm, lão tổ vốn là hình hài một con giun, nàng cũng là một con giun.Vì đạo nghĩa gia tộc, nàng sống tại Hồng Quân động suốt ngàn năm, cảm thấy lão tổ nhân vật cao siêu như vậy, tấm lòng chắc hẳn cũng rộng rãi lắm, có khi lão tổ sống cô đơn trong động đã lâu, gặp được nàng làm bạn, chắc hẳn rất vui mừng.Ngày đó trời bỗng đổ mưa to, ào ạt và cuồn cuộn, kéo dài tới đêm, mưa vẫn chưa ngớt, không hề có dấu hiệu dừng lại.Mạnh Thập Tam biến lại hình hài giun, nằm ở cửa động, chán nản nghe tiếng mưa, nhìn tấm rèm mưa suy tư, nhìn mãi rồi bất giác thò đầu ra ngoài động.“Bùm bùm bùm ——”Sấm chớp vang lên, thật đáng sợ!Mạnh Thập Tam vội rụt đầu lại.“Rắc ——”Nhưng không kịp.

Thái Bình Thịnh Thế

Thái Bình Thịnh Thế Vào đêm tân hôn, phu quân nhận lệnh xuất chinh, ta ở lại Hầu phủ lặng lẽ chờ đợi suốt năm năm. Năm năm sau, phu quân khải hoàn trở về, mang theo một tiểu thiếp dung mạo tuyệt mỹ. Phu quân nói: “Liên nhi yếu đuối, không thể tự lo liệu, làm phiền phu nhân chăm sóc nàng nhiều hơn.” Tiểu thiếp gì chứ? Đây rõ ràng là muội muội vừa thơm vừa mềm của ta! Nha hoàn bên cạnh ta thấy vậy thì tức giận không chịu nổi, muốn thay ta ra mặt, dạy cho Thẩm Liên một bài học. Ai ngờ phu quân lại khăng khăng cho rằng ta là người sai khiến. Chợt nghe giọng nói mềm mại dịu dàng của muội muội bất ngờ phát lên: “Hầu gia! Ta đã nói là tự mình sơ ý, là ta không cẩn thận, chàng đừng kiếm chuyện mà gây hiềm khích giữa ta và phu nhân nữa!” Ta: “…”

Nhiếp Chính Thái Hậu

Nhiếp Chính Thái Hậu Sau khi hòa thân gả cho Cố Diễm, ta mới biết hắn đã sớm có người thương trong lòng. Để giữ gìn hòa khí, ta từng tế nhị gợi ý hắn có thể rước nàng ấy vào vương phủ. Nhưng nàng ta tính tình mạnh mẽ, chẳng ngại giả c/h/ết để phản kháng, thậm chí còn âm mưu hại ta. May mắn thay, Cố Diễm tin tưởng ta, không trúng kế, chỉ lạnh nhạt nói: “Chỉ trách nàng ấy mệnh bạc.” Về sau, ta dốc toàn lực giúp hắn giành lấy ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Nào ngờ, hắn lại lấy oán trả ơn, tru diệt cả gia tộc ta, thậm chí trước mắt ta tàn nhẫn sát hại phụ thân và ca ca! Hắn phá nát gân mạch tay chân ta, bắt ta phải chứng kiến phụ thân cùng ca ca mang theo nỗi hận mà rời khỏi nhân gian. Trong đau đớn tột cùng, ta gào lên hỏi hắn vì sao! Hắn chỉ thản nhiên đáp: “Đây là món nợ các ngươi thiếu Thanh Nhi!” Đến lúc đó, ta mới nhận ra, trong lòng hắn, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu ta vì cái c/h/ết của người mà hắn yêu thương. Sống lại một đời, lần này, ta quyết định thu hồi toàn bộ tình cảm và sự giúp đỡ dành cho hắn. Thế nhưng, hắn lại nghẹn ngào hỏi ta: “Có phải nàng không cần ta nữa?” Trong lòng ta tràn đầy hận ý. Ta làm sao có thể không cần hắn? Lần này, ta muốn hắn phải trả giá bằng máu cho những gì hắn đã gây ra!

Kiến Xuân Thai

Kiến Xuân Thai Khi thành bị phá, ta và Công chúa cùng bị bắt đi. Phu quân ta mang binh chạy tới, bắt vợ của thủ lĩnh phản quân đến: “Vợ của ngươi, đổi lấy vợ của ta.” Phản quân đáp ứng. Lòng ta đầy chờ mong, lại thấy hắn từng bước từng bước đi về phía…… Công chúa.

Nhân Duyên Trời Định

Nhân Duyên Trời Định Sau khi hòa thân, ta bị ép tái giá với con trai của lão Khả Hãn, chịu đựng nỗi nhục khi phải hầu hạ hai phu quân. Thân hình yếu đuối của nữ tử Trung Nguyên, làm sao chịu nổi việc cưỡi ngựa bắn cung mỗi ngày cùng đám người man rợ? Hắn cợt nhả, nắm lấy cổ chân ta, cúi sát bên tai thì thầm: “Mềm mại như thế này, nếu phụ hãn ngươi biết được, liệu có hối hận vì chết quá sớm không?”

Thiên Hạ Trong Tay Nữ Nhân

Thiên Hạ Trong Tay Nữ Nhân Hoàng thượng giao con trai của Quý phi cho ta nuôi dưỡng. Quý phi bất mãn, mỗi tuần náo loạn ba lần, mỗi lần đều khiến hậu cung không yên ổn. Thậm chí còn tung tin đồn rằng ta ngược đãi đứa trẻ, cho nó ăn uống kham khổ. “Ngươi rốt cuộc có trả con lại cho ta không!” Quý phi tức giận đến phát run, đứng trước mặt ta chỉ trỏ, lên án không ngớt. “Không trả.” “Không trả đúng không!” Nàng trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Không trả, ta sẽ tìm Hoàng thượng sinh thêm một đứa nữa!” Nhìn dáng vẻ nàng giận đùng đùng rời đi, ta cười đến mức hoa dung thất sắc. Cũng chỉ có kẻ ngốc như nàng mới chịu sinh con cho hắn.

Mệnh Phượng Hoàng

Mệnh Phượng Hoàng Quốc sư từng dự đoán rằng, Tiết gia sẽ có một Hoàng hậu. Thế nhưng, Tiết gia lại có tổng cộng chín nữ nhi. Ngay sau khi quốc sư dự đoán xong thì ông ấy đã qua đời. Còn chưa kịp nói đó là ai.

Song Sinh

Song Sinh Ta và tỷ tỷ thành thân cùng ngày, mọi người sau khi thành thân đều rất hạnh phúc. Nhưng mà có một ngày, phu quân ta bị thương hôn mê bất tỉnh, thân là Hoàng hậu, đêm khuya tỷ tỷ lại đến nói muốn cùng ta trao đổi thân phận. Ta vô cùng kinh ngạc, phu quân trên giường mơ hồ gọi một tiếng “Nhu nhi”, đó là khuê danh của tỷ tỷ ta!

Đến Lúc Thay Hoàng Đế Rồi

Đến Lúc Thay Hoàng Đế Rồi Hoàng hậu thích chỉ hôn. Trong tiệc cung yến, Hoàng hậu tùy tiện chỉ tay, chỉ vào đích tỷ đã có hôn ước, cho ấu tử của thừa ân hầu là Trần Thiên Hữu. Chưa đầy hai năm, đích tỷ bị bạo hành gia đình đến mức sảy thai, khóc lóc vào cung cầu Hoàng hậu chủ trì công đạo, nhưng lại bị nàng ta trách cứ. “Hồ ngôn loạn ngữ, hôn sự do bản cung chỉ định từ trước đến nay đều là phu thê ân ái, cầm sắt hòa minh, ngươi đây là đang nghi ngờ bản cung sao?” Trần Thiên Hữu càng ngày càng quá đáng, yêu cầu thê thiếp hầu chung một chồng, đích tỷ không chịu nổi nhục, tự vẫn mà chết. Hoàng hậu biết chuyện thì giả mù mưa sa lau vài giọt nước mắt: “Cũng là người không có phúc khí, đáng thương cho tấm lòng tốt của bản cung.” Ngón tay khẽ động, lại chỉ sang ta. Ta cười đáp ứng, có lẽ nàng ta không biết, ta vừa mới cẩu thả cùng với phu quân Hoàng Thượng của nàng ta ở trong chùa. Lúc này trong bụng, còn mang thai long chủng.

Thiên Sát Tai Tinh

Thiên Sát Tai Tinh Ngày đầu tiên ta vào cung tham gia tuyển tú, hoàng đế băng hà. Bị phái đi canh giữ hoàng lăng, hoàng lăng lại sụp đổ. Bị đuổi ra vườn rau hoàng gia trồng rau bắt sâu. Cả hoàng cung đều bị ngộ độc thức ăn. Bị đưa đến trước mặt thái tử, ta quỳ trên đất suốt nửa canh giờ. Hắn mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi thật giỏi.” Ta yếu ớt ngẩng đầu lên: “?” “Một người tài năng như ngươi.” “Không gả cho đối thủ của bổn vương thì thật đáng tiếc…”

Tái Ngộ

Tái Ngộ Khi ta gả cho Thái tử, khi ấy hậu viện đã có một nữ xuyên không và một nữ trọng sinh. Nữ tử xuyên không là trắc phi, tinh thông thiên cổ tuyệt cú, biết phát minh, biết kiếm tiền. Nữ tử trọng sinh là lương đệ, giỏi tranh đấu trong nội viện, nắm rõ xu hướng phát triển của cốt truyện. Thái tử có hai tinh binh lương tướng này, đã đủ để tung hoành triều đình lẫn hậu cung. Còn ta, một Thái tử phi, chỉ là kẻ đến để trang trí, quản lý viện tử mà thôi.

Ta Mở Thư Quán Ở Cổ Đại

Ta Mở Thư Quán Ở Cổ Đại Ta lén lút trộm viết đồng nhân văn về Thái tử và đích tử Thừa tướng đã tròn năm tháng. Không ngờ lại bị Thái tử bắt quả tang. Sáng hôm sau, thánh chỉ ban hôn liền được đưa tới Hầu phủ. Ta trợn mắt không thể tin nổi, đưa tay chỉ vào chính mình: “Điện hạ muốn cưới ta?” Thái tử vừa lật giở cuốn đồng nhân văn trong tay, vừa thản nhiên đáp: “Tiên hôn hậu ái*, không phải chính ngươi đã viết như vậy hay sao?” *Tiên hôn hậu ái: cưới trước yêu sau

Nương Hòa Ly Rồi Phát Tài

Nương Hòa Ly Rồi Phát Tài Cha ta nhập ngũ đến năm thứ bảy thì được hoàng đế phong làm Đại tướng quân, đồng thời ban hôn cho đích nữ của phủ Thừa tướng. Thế nhưng, nữ nhân đó không có lòng dung thứ, ép mẫu thân ta tự nguyện viết hưu thư. Mẫu thân ta khóc đến lê hoa đái vũ: “Dân phụ tay trói gà không chặt, nếu rời khỏi phu quân, mẹ con ta phải sống thế nào đây?” Ta len lén liếc nhìn vết máu chưa khô trước cửa phòng chứa củi, rồi cũng bật khóc to hơn. Sau khi nữ nhân kia rời đi, mẫu thân ta lại đếm từng xấp ngân phiếu dày cộp, cười đến mức phát ra tiếng ngỗng kêu. “Ta muốn thật nhiều tiền, ta muốn mua xe ngựa, ta muốn dẫn con gái đi tìm ca ca…” Nhưng bà không đưa ta đi tìm ca ca, mà lại từ trên núi cứu về một nam nhân. Người này ăn mặc hoa lệ, tướng mạo bất phàm, chỉ là… đầu óc có chút không minh mẫn. Mẫu thân ta vốn thiện lương, nên giữ hắn lại. Thế nhưng, không lâu sau, thuộc hạ của hắn tìm đến mang người đi. Mẫu thân lại có thêm một tờ hưu thư và một xấp ngân phiếu dày. Ngay khi chúng ta chuẩn bị bỏ trốn, cha ta cùng người của ông đã tìm tới cửa.

Ký Ức Một Nữ Nhân Xuyên Thư

Ký Ức Một Nữ Nhân Xuyên Thư Tướng quân xuất chinh trở về, mang theo một nữ tử bụng lớn—nghe nói là người từ dị thế xuyên tới. Tướng quân nói: “Vì cứu ta, Duệ nhi đã cùng ta phát sinh da thịt chi thân, hiện đã hoài thai huyết mạch của Bạch gia.” Ta gật đầu:  “Chẳng qua là nạp một thiếp thất, ta sẽ sắp xếp.” Nữ tử xuyên không kia lại bước ra, đắc ý vuốt ve bụng mình: “Tướng quân đã hứa với ta một đời một kiếp một đôi người. Tỷ tỷ vẫn nên sớm nhường vị trí đi thì hơn.” Cuối cùng, sau khi được cha mẹ chồng hòa giải, nàng ta được nghênh đón vào phủ với lễ nghi của bình thê. Vài năm sau, nữ tử xuyên không sinh liền ba đứa nhỏ, tướng quân lại tiếp tục ra trận. Khi khải hoàn trở về, hắn lại mang theo một nữ tử xuyên không khác, thậm chí còn lợi hại hơn người trước.

Bách Hoa Sát

Bách Hoa Sát Tại Bách Hoa yến, Thái tử đem đóa mẫu đơn vương do Hoàng hậu đích thân tuyển chọn, dâng tặng cho nữ tử Tô gia. Trong khoảnh khắc ấy, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía ta. Trong những ánh nhìn chế giễu, mỉa mai, còn xen lẫn vài tiếng cười khúc khích đầy ác ý. Ta mỉm cười nâng chén rượu trước mặt, mà đầu móng tay đã găm sâu vào lòng bàn tay. “Đóa hoa này thật đẹp, rất hợp với Tô muội muội.” Một đôi xứng lứa vừa đôi như thế, ta cũng chẳng cần chen chân vào nữa. Chỉ mong đời này của Phó Hạc Minh có thể được như tâm nguyện, vừa có giang sơn, vừa có mỹ nhân. Lập Tô Phù Doanh – người hắn yêu nhất – làm hậu. Để Giang gia ta không còn rơi vào cảnh toàn tộc bị xử trảm, để ta – đường đường là một vị Hoàng hậu của Đại Thịnh– không phải bị đày ra biên cương, trở thành quân kỹ để an ủi tướng sĩ. Chỉ là… khi không còn Giang gia ta dốc toàn tộc trợ lực, ta thật muốn nhìn xem, Phó Hạc Minh hắn, làm sao bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn.

Mẫu Thân Ta Là Nữ Chính Truyện Ngược

Mẫu Thân Ta Là Nữ Chính Truyện Ngược Ta xuyên thư rồi, nương của ta là nữ chủ trong một bộ ngược văn. Nàng yêu phụ thân cả đời, cuối cùng lại bị chính muội muội ruột cướp đoạt tình lang. Phụ thân ép nương nhường vị trí chính thê cho tiểu di, nếu không thì lập tức viết hưu thư, khiến nàng thân bại danh liệt. Nhưng lần này, nương không như trong sách, thắt cổ tìm chết, mà trái lại, ngay trong đêm yến tiệc liền dâng lên cho Hoàng đế một chiếc khăn tay. Ta đứng nhìn hai người họ cùng bước vào noãn các, chưa được một khắc đồng hồ, phụ thân đã hốt hoảng chạy đến, giống như đang tìm người. “Mẫu thân ngươi đâu?” Ta lắc đầu, đưa tay chỉ về hướng ngược lại. “Hình như là ở hoa thính.” Lão Bì Đăng à, lần này ngươi tiêu rồi.

Sau Khi Trùng Sinh, Chính Thê Mặc Kệ Mọi Chuyện Rồi

Sau Khi Trùng Sinh, Chính Thê Mặc Kệ Mọi Chuyện Rồi Gả vào Chu phủ 15 năm, ta nuôi dưỡng đứa con riêng của phu quân khôn lớn.Tưởng rằng có thể chờ đến ngày gia đình hòa thuận, phu quân mỉm cười với ta.Nào ngờ trước khi lâm chung, đứa con riêng ấy lại oán hận:“Ngày đêm ép ta khổ học, ngươi từng nghĩ đến, ta có thích đọc sách hay không?”Phu quân lạnh lùng:“Ngươi chiếm lấy vị trí chính thê của nàng ấy còn chưa đủ, lại dám hạ độc hại c .t nàng?”Một hơi tức giận công tâm, sinh mệnh của ta chấm dứt ở tuổi 30.Sau khi trùng sinh, ta không còn ép buộc con riêng tiến thủ, chủ động nạp cho phu quân người trong lòng hắn luôn thương nhớ, ánh trăng sáng.Nhưng sao từng người từng người đều bắt đầu hối hận rồi?

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Cung Nữ

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Cung Nữ Thiếu niên bạo quân kia tính tình thất thường, hiếu sát thành tính. Đại tỷ ta vốn được chọn tiến cung làm cung nữ, vậy mà lại cố tình lăn lộn với vị hôn phu của ta để trốn tránh. Cả nhà liền ép ta thay nàng vào cung. Chỉ có điều bọn họ không hề biết, ta bẩm sinh có đôi mắt âm dương. Đêm đầu tiên hầu hạ bạo quân, ta vừa ngẩng đầu lên đã chết trân tại chỗ.

Năm người chúng tôi đều là một người

Trong hỗn độn, Phán Cổ một mình cầm búa thần khai thiên vô song, chân đạp đóa thanh liên hỗn độn phòng ngự vô địch, trên đầu là Ngọc Điệp tạo hóa có thể giúp người hiểu ba ngàn đại đạo. Đối lập với ông là ba ngàn ma thần hỗn độn tu luyện vô tận năm tháng. Tuy nói là ba ngàn ma thần, nhưng số lượng ma thần trước mắt nào chỉ có ba ngàn.“Phán Cổ, ngươi muốn khai thiên, bước lên con đường đại đạo, chúng ta là ma thần hỗn độn sao có thể để ngươi như ý!”Thời gian ma thần Thời Trần cầm la bàn thời gian, kiêu ngạo nhìn Phán Cổ.“Đúng vậy, hơn nữa thế giới hỗn độn luôn là nơi chúng ta ma thần cư trú, nếu bị ngươi hủy, chúng ta biết đi đâu? Sao có thể để ngươi tác oai tác quái ở đây.”Không gian ma thần Dương Mi nổi giận từ tận đáy lòng.Vốn dĩ tất cả đang yên ổn tu luyện tại nhà, kết quả là ngươi Phán Cổ muốn khai thiên, khai thiên thì thôi, khai thiên của ngươi thôi chứ, lại muốn khai thiên của mọi người, để mình thành công, còn chúng ta chẳng khác gì những kẻ bị hại vô tội.“Nói nhiều vô ích, đến đây, ta cùng ngươi đấu một trận cao thấp.”

Một kiếm, một rượu, một thế giới

Mùa xuân mưa lất phất.Thiếu niên thắt lưng mang một thanh kiếm gỗ, tay phải xách một cái giỏ tre cũ, lưng mang một bầu rượu, đi đôi giày cỏ, bước chân nhẹ nhàng, mặc cho gió thổi hoa đào rơi rụng trên tóc mai ướt và áo xanh rách rưới. Thiếu niên dung mạo điềm đạm, phong thái tao nhã.Thiếu niên vượt qua rừng, đội mưa, mắt sáng trong, tuổi chừng mười một, mười hai, cả đoạn đường gian nan.Cậu tên là Cố Dư Sinh.Một năm trước, đại yêu quái vào Thanh Bình Châu, nhân tộc gặp nguy nan.Đó là lần cuối Cố Dư Sinh nhìn thấy bóng lưng cha mình mang kiếm rời khỏi Thanh Vân Môn để trảm yêu, ánh mắt kiên định và hiền từ của ông in sâu trong trí óc.Giờ đây, dưới chân núi Thanh Bình, rừng hoa đào chỉ còn một ngôi mộ cô đơn.Những kỷ vật của Cố Dư Sinh về cha chỉ là một thanh kiếm gỗ và một bầu rượu.