Cung Đấu
Hỉ Đoàn Viên Nàng dùng một bài “Trâm Đầu Phượng” c//ướp đi danh tiếng đệ nhất tài nữ của ta. Nàng dương dương tự đắc nói: “Ngươi cũng chỉ là sản vật của thời đại phong kiến, làm sao xứng tranh với ta.” Ta chỉ cười không nói, mơ hồ nhớ lại thảm trạng của nàng đời trước bị ngũ mã phanh thây.
Tĩnh Cơ Đêm hôm đó, khi cha nâng thiếp thất lên làm chính thất, mẹ và huynh trưởng bị đuổi ra khỏi nhà, còn ta thì ngồi trong từ đường, uống suốt cả đêm, cười đến sảng khoái vô cùng. Cuối cùng cũng không uổng công ta dày công tính toán.
Mỹ Nhân Mưu Cha ta, Liễu Nguyên, vào ngày đậu Thám hoa đã hưu mẹ ta, ông ta nói bởi vì mẹ ta không tuân thủ nữ tắc, thừa dịp ông ta vào kinh đi thi đã tư thông cùng người khác, mang thai nghiệt chướng, mà nghiệt chướng này chính là ta. Tổ phụ ta tìm cha ta lý luận, lại bị cha ta lấy chuyện dìm mẹ ta vào lồng heo uy hiếp, làm cho tổ phụ không dám gây lớn chuyện. Đáng tiếc cha ta một lòng muốn bỏ vợ, tổ phụ tức giận đến mức bệnh không dậy nổi, không quá mười ngày đã buông tay nhân gian. Mẹ ta vô cùng đau khổ, nếu không phải trong bụng còn có ta, chỉ sợ bà đã sớm nhảy sông tự sát rồi. Cha ta nói niệm tình tổ phụ ta giúp đỡ ông ta đi học nhiều năm, chỉ bỏ vợ mà không dìm lồng heo, các hương thân đều nói cha ta đọc sách hiểu lý, trạch tâm nhân hậu. Quay đầu cha ta lập tức cưới thiên kim của đại nhân chủ khảo năm ấy làm vợ, cùng năm thiên kim kia sinh hạ một nữ nhi, so với ta còn sớm hơn nửa tháng.
Tịnh Đế Liên Tỷ tỷ yêu phải một hoàng tử sa cơ, vì hắn mà tự tay mổ tim sen để làm thuốc, cam tâm tình nguyện từ bỏ ưu điểm dễ thụ thai của hoa sen, từ đó không thể sinh con. Nhưng sau này hoàng tử lên ngôi, lập tức vứt bỏ nàng, cưới người biểu muội có tướng cực phẩm dễ sinh con trai làm quý phi, còn lột da rút xương tỷ tỷ, nấu thành một nồi canh sen an thai. Nhưng bọn hắn không biết. Sen nở tịnh đế, đồng tình chung cảm giác. Ta là ác sen chuyên hút dương khí của người, vốn nên bị tỷ tỷ, đóa thiện sen này trấn áp mãi mãi. Hiện tại không còn phong ấn, ta hóa hình lên bờ, thẳng tiến hoàng cung. So sinh con có đúng không? Chuyện này ta chưa từng thua ai! *Tịnh Đế liên là đóa hai hoa sen nở trên cùng một cuống, được coi là đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết, hiếm gặp, tượng trưng cho điềm lành, may mắn, sự thịnh vượng, sung túc. Xưa loài sen này chỉ dành để tiến vua, nên mới có tên là “Tịnh Đế”.
Dữ Khanh Tri Năm ta tiến cung chỉ mới mười bốn tuổi. Tất cả mọi người đều cho rằng ta là bị đích mẫu tính kế, bị ép vào cung để giúp đích tỷ cố sủng. Chỉ có ta biết rõ, đây là ta hao hết tâm tư trù tính mới có được, ta muốn tiến cung trở thành người được sủng ái nhất, tiêu diệt Phó gia, báo thù cho mẹ ruột ta.
Thiếp Bổn Vi Hoàng Cung nữ bỏ thuốc vào rượu của Thái tử, nhưng ta đã phát hiện ra. Vì muốn bảo toàn tiền đồ của Thái tử, ta đã tráo đổi chén rượu. Cung nữ và thị vệ bị phát hiện tư thông, Hoàng hậu tức giận ban chết cho bọn họ. Thái tử biết chuyện, chỉ lạnh lùng tỏ vẻ ghê tởm: “Tiện tì không biết liêm sỉ, chết cũng đáng.” Thế nhưng sau khi hắn đăng cơ, lại ban ta – người đang mang thai – cho đám hoạn quan làm nhục đến chết. Lúc đó ta mới hiểu, cung nữ đã chết kia chính là ánh trăng sáng mà hắn luôn giấu trong lòng. Khi mở mắt lần nữa, ta trở về yến tiệc hôm ấy, lạnh lùng nhìn cung nữ bí mật ra tay với chén rượu.
Thái Tử Phi Nghịch Tập Ta là thê tử kết tóc của hắn suốt mười năm, nhưng khi hắn đăng cơ, lại chỉ phong ta làm Quý phi. Ta đứng dậy tiếp nhận thánh chỉ, rồi hỏi tiểu thái giám đến truyền chỉ kia: “Vậy Hoàng hậu là ai?” Hắn run rẩy, không dám nhìn thẳng vào ta: “Là… là Chu nương nương…” Ta khẽ cười, phất tay bảo hắn lui ra. Trong điện, các cung nữ đều cẩn trọng quan sát sắc mặt ta, nhưng ta chỉ ôm thánh chỉ mà cười: “Thật đáng buồn cười, trên đời này lại có Hoàng hậu được phong vì tình yêu.”
Cô Nữ Tống Thị Ta bán bánh hoành thánh ở kinh thành, vừa bán một cái đã qua hai mươi năm. Thế tử của Thành Vương cưỡi ngựa lao nhanh qua kinh thành, vó ngựa đạp nát quán hoành thánh của ta, còn quất cho ta một roi. Thế tử ngạo mạn: “Chỉ là một tên tiện dân, bản thế tử không bồi thường thì ngươi có thể làm gì?” Hôm sau, ta đến Kinh Triệu Phủ đánh trống kêu oan. Lục bộ thượng thư đều có mặt, hai bên ngự sử cùng nghe xét. Ninh Chiêu Hầu xách Thế tử lên điện: “Ta mang thằng nhãi này đến rồi!” Hoàng đế ngồi trên điện cao: “Đánh cho thằng nhóc này đến mức cha nó cũng không nhận ra nó nữa!”
Đạo Quân Vương Thiên hạ đều nói ta là công chúa nhu nhược nhất. Để được sống, từ nhỏ ta đã ngày ngày hầu hạ bên giường thừa tướng, bị điều giáo còn không bằng kỹ nữ hèn mọn nhất. Tướng quân có thể nhân lúc hỗn loạn xông vào doanh trại của ta, thái giám có thể giẫm nát xương sống của ta. Mọi người đều cho rằng ta yếu đuối dễ bắt nạt. Nhưng không ai biết rằng, ba nam nhân khuấy động thiên hạ này, từ lâu đã phát điên vì ta. Sau đó, bọn họ tranh nhau quỳ trước mặt ta, chất vấn ta rốt cuộc có từng chân thành với họ hay không. Thật nực cười, lúc ta yếu đuối thì ức hiếp ta, lúc ta mạnh mẽ thì lại hỏi ta đòi chân thành. Ta giơ tay đâm thủng từng lồng ngực của bọn họ, nụ cười khinh miệt. “Chân thành ư? Chưa từng có.” “Nam nhân à.” “Chỉ là đồ tiện nhân thôi.”
Trưởng Tỷ Hoán Đổi Số Mệnh Trong một đêm, đích trưởng tỷ nhà ta như thay đổi thành người khác. Nàng vốn hiền lành chất phác, đột nhiên trở nên sôi nổi hoạt bát. Không chỉ ngày ngày nói về nội dung thoại bản nào đó, thậm chí còn cố gắng quyến rũ Thái tử què chân kia. Mà biểu thiếu gia tới cửa mời, lại bị nàng đẩy trên mặt đất nhục nhã trước mặt mọi người. Đích trưởng tỷ nói, nàng nhất định phải trở thành Thái tử phi, sao có thể để mắt đến dòng thương nhân thấp hèn này. Ta lại nhìn biểu thiếu gia vẻ mặt tủi nhục trên mặt đất, trong lòng rùng mình một cái. Đích trưởng tỷ sợ là không biết, thoại bản nàng xem chính là bản lậu. Thái tử trong quyển sách này căn bản sống không đến chương mười. Về phần biểu thiếu gia nhìn như nhu nhược, ôn nhuận như ngọc trước mắt này, kì thực là nam chính giet người không chớp mắt – – Nhiếp chính vương Dương Thầm.
Hoàng Quyền Phú Quý Ngày thứ năm sau khi ta chet. Giang Dư Hoài dẫn theo ánh trăng sáng đi tới lãnh cung. Ánh trăng sáng: “Có phải tỷ tỷ vẫn còn tức giận không? Vậy mới không để ý tới ta.” Giang Dư Hoài: “Người đâu, ph//á cửa!” Cửa mở! Nghênh đón bọn họ chỉ có th//i th//ể lạnh lẽo.
Hoàng Thành Rực Lửa Ta là thư đồng của Nhị tiểu thư. Nàng gây họa, ta chịu tội thay. Ta làm điều mờ ám, nàng gánh tội thay. Chúng ta cùng nhau gây sóng gió ở Lĩnh Nam, được xưng là “song họa”. Cho đến khi Vương gia khải hoàn, hắn nắm giữ trọng binh lại vừa chiến thắng, Hoàng đế ngày càng không ngủ được, ngấm ngầm ám chỉ phải đưa một đứa trẻ đi làm con tin. Nhị tiểu thư nhìn đại tỷ sắp xuất giá, rồi lại vuốt đầu cặp đệ muội song sinh. Nàng quay đầu nhìn ta, cười nhe răng. “Ta đi Thượng Kinh làm con tin, ngươi có đi không?” Ta lập tức về nhà, lén bỏ thuốc xổ vào bữa ăn của kế mẫu luôn hại ta, rồi gói hành lý đến tìm nàng. “Đi!”
Phù Nhân Dao Sau khi Tần gia bị xét nhà tịch thu, vị trí Thái tử phi của Tần Xu Dư rơi vào đầu ta. Thái tử không đành lòng để thanh mai trở thành quân kỹ, vì vậy sau nhiều lần sắp xếp, Tần Xu Dư nhanh chóng biến thành thị nữ hồng tụ thiêm hương trong thư phòng Thái tử. Ta thân là chính thê, phải biết khoan dung độ lượng, không thể làm khó nàng. Không nghĩ tới đêm đại hôn đó, Thái tử đang chuẩn bị cùng ta viên phòng. Ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng sáo thê lương ai oán. Khúc sáo cuối, lại vang lên giọng nói tan vỡ của Tần Xu Dư: “Chuyện cũ tiền trần đoạn trường thi, y vi quân si quân bất tri.”
Thâm Cung Toả Hồng Nhan Năm vào cung, ta chỉ mới mười bốn tuổi. Cha hỏi ta muốn quà cập kê là gì. Ta nói muốn một ngự trù biết làm đủ loại bánh và món ăn. Thế là ta chưa kịp đến tuổi trưởng thành, một thánh chỉ ban xuống, ta trở thành trắc phi của Thái tử. Cha không lừa ta. Ngày đại hôn, Thái tử ban cho ta hai ngự trù. Một người nấu ăn cho ta, một người làm điểm tâm cho ta.
Đoạt Sủng Đại tỷ căm ghét tiểu thê dịu dàng nhất. Tại yến tiệc trong cung, nàng châm chọc Hoàng hậu: “Một nữ chủ chân chính sớm đã soán vị trở thành nữ đế rồi, Hoàng hậu nói trắng ra cũng chỉ là một tiểu thê dựa vào nam nhân để thượng vị mà thôi?” Chỉ vì một câu nói này, cả tộc Tống gia bị kết tội. Ngày bị tịch biên gia sản, Trần vương đưa tay ra cứu giúp. Chỉ cần đại tỷ mở miệng cầu xin, nữ quyến Tống phủ có thể thoát khỏi số phận làm nô tỳ. Nhưng đại tỷ cao ngạo nói: “Dù tất cả nữ quyến trong nhà có phải làm nữ nô, ta cũng không cầu xin sự thương hại của nam nhân như một tiểu thê đáng thương!” Trần vương giận dữ, phất tay áo rời đi, cả gia đình chúng ta bị lưu đày làm nô lệ. Trên đường lưu đày, nhị ca dẫn người đến liều chet c//ướp ngục, nhưng đại tỷ chỉ cười nhạo: “Những kẻ được nam nhân cứu giúp đều chỉ là tiểu thê mà thôi!” Nàng cố tình tố cáo, khiến nhị ca bị vạn tiễn xuyên tim. Thế nhưng chính vì sự “độc lập, kiên cường” này, đại tỷ lại lọt vào mắt xanh của hoàng tử nước địch. Hoàng tử muốn nạp ta làm thiếp, để sống sót, ta đành phải đồng ý. Nhưng đại tỷ lại nói: “Ta và hoàng tử thành thân là vì yêu, còn ngươi làm thiếp của hắn chỉ là một tiểu thê tranh giành ân sủng!” Nàng ép ta t//ự s//át. Ta đã chịu đựng quá đủ, liền xông lên kéo nàng cùng chet. Mở mắt ra lần nữa, ta đã tái sinh về ngày Tống gia bị tịch biên. Trần vương vẫn đang đưa tay ra cứu giúp. Đại tỷ khinh miệt nói: “Ta tuyệt đối không làm tiểu thê dựa vào nam nhân!” Khi Trần vương thất vọng rời đi, ta chủ động níu lấy đai lưng của hắn: “Nàng không biết trân trọng, vương gia có thể nhìn ta một chút.”
Hoài Bão Của Cô Gái Xuyên Không “Chỉ là một nữ tử xuyên không, làm sao đấu lại được với tiểu thư khuê các được thế gia quý tộc bồi dưỡng mười mấy năm?” Tô Quý phi nhìn ta, nụ cười khinh thường. Nàng xuất thân cao quý, được Hoàng thượng sủng ái, trong cung trường thịnh không suy đã gần mười năm. Nhưng ta không hề sợ hãi, chỉ tiến lại gần nàng, khẽ nói. “Đáng tiếc thân phận tiểu thư khuê các của Tô Quý phi nương nương chỉ là giả.” Sắc mặt Tô Quý phi đột nhiên thay đổi. Ta cong môi, đúng vậy, ta đã sớm biết, vị tự xưng là Tô Quý phi nữ nhi của Thứ sử Thanh Châu này, kỳ thực xuất thân ti tiện, là một vũ cơ không được coi trọng nhất trong phường ca kỹ. Mà nàng cũng sẽ không biết, thân phận nữ tử xuyên không của ta, cũng là giả. Ta là người được sinh ra của thời đại này.
Cải Mệnh Ta dùng sự trong sạch cứu Tiêu Cẩm Hạc một m//ạng. Hắn lại nhận định là ta ham muốn vị trí Thái tử phi, cố ý làm như vậy. Sau đó quân địch vây thành, chỉ đích danh muốn Thái tử phi hiến tế mới bằng lòng ngừng chiến. Tiêu Cẩm Hạc cười gật đầu, đáp: “Có thể.” Hắn nói ta c//ướp đồ của tỷ tỷ, đã đến lúc trả lại. Hắn treo ta ở trên thành lâu, tùy ý để ta bị vạn tiễn xuyên tim. Hắn có một trăm cách để chuyển bại thành thắng, nhưng hắn nói, kết cục như vậy, là ta gieo gió gặt bão.
Trăng Khuyết Chốn Thâm Cung Mật Khẩu Đọc Truyện: 136000 Ta và bạn thân cùng nhau xuyên không. Nhưng ta là thai xuyên, còn bạn thân lại là hồn xuyên. Khi bạn thân xuyên đến, ta đã bị xã hội phong kiến ă.n t.hịt người này đè nén đến còng lưng. Còn bạn thân thì mang đầy hoài bão, nuôi mong muốn tra.nh đo.ạt ngôi vị mẫu nghi thiên hạ. Nàng nói: “Có lẽ ta chính là nữ chính của thế giới này, ta là Chân Hoàn, còn ngươi là An Lăng Dung!” “Những gì Chân Hoàn làm được, ta cũng làm được. Dù sao ta cũng là người hiện đại, đi trước người xưa cả ngàn năm cơ mà.” “Ngay cả khi ngươi là An Lăng Dung, ta cũng sẽ không đối xử với ngươi như Chân Hoàn đâu, vì chúng ta mãi mãi là chị em tốt!” Nhưng bạn thân rõ ràng không hiểu, sự tàn khốc của chế độ phong kiến không phải là điều mà hai con người hiện đại chúng ta có thể gánh chịu được. Nàng sẽ không phải Chân Hoàn, mà ta cũng chẳng phải An Lăng Dung. Chúng ta chỉ là hai con kiến nhỏ bé cố gắng vật lộn sinh tồn trong thế giới tàn nhẫn này mà thôi.
Gả Thay Ta thay đích tỷ gả cho Trấn Nam Vương đang hôn mê bất tỉnh để xung hỉ. Mọi người đều nghĩ ta sẽ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, sống cuộc đời đầy đau khổ. Nhưng mà, được gả vào hào môn, không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, phu quân thì chẳng khác nào người chết… Đây chẳng phải cuộc sống lý tưởng của ta sao! Ta siêng năng giúp phu quân lau rửa thân thể, nhân tiện “lợi dụng” một chút. Bỗng dưng, bên tai vang lên một giọng nói nghiến răng ken két: “Nữ nhân, ngươi sờ đủ chưa!”
Quý Phi Ta có một bí mật. Từ khoảnh khắc chào đời, ta đã mang theo ký ức của kiếp trước. Bí mật ấy, ta vẫn luôn chôn giấu nơi đáy lòng, không dám hé lộ nửa phần. Cho đến năm ấy, ta tiến cung làm cung nữ. Bạn đồng phòng dặn ta ngàn vạn lần chớ trêu vào Thẩm Như Vân – Thẩm quý phi. Đó là một nữ nhân tàn nhẫn độc ác, người ch.t dưới tay nàng ta nhiều không đếm xuể. Nhưng ta không tin. Bởi vì ta đã từng nhìn thấy bức họa của Thẩm Như Vân, và nhận ra nàng – chính là nữ nhi kiếp trước của ta. Khi ta ch.t, con bé mới chỉ mười tuổi. Ta muốn biết, rốt cuộc là vì sao— một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại biến thành bộ dạng ma quỷ như ngày hôm nay…