Cung Đấu
Tái Sinh Trong Hận Thù Năm ta cập kê, vị hôn phu vì cứu người mà mất mạng. Cha liền lo liệu chọn vị hôn phu khác cho ta. Người được cứu là Thần phi Hứa Thục Nguyệt được hoàng đế sủng ái nhất, hoàng đế còn xây cho nàng ta một tòa kim ốc, muốn giấu người trong lòng. Hứa Thục Nguyệt cảm kích ân cứu mạng, lại biết được đối phương đã đính hôn với ta, liền cùng hoàng đế đến tận cửa, còn mang theo tấm bảng trinh tiết do hoàng đế ban tặng. Cha quỳ xuống đất, cầu xin họ thu hồi thánh mệnh nhưng Hứa Thục Nguyệt lấy cớ nữ tử thì phải giữ gìn trinh tiết, bắt ta phải thủ tiết trọn đời với vị hôn phu. Không chỉ vậy, nàng còn đích thân đưa ta đi xuất giá. Ta hàm lệ bái đường nhưng lại bị nhà chồng coi là người không may mắn, ngày ngày bị ức hiếp đánh đập, cuối cùng còn bị một chén rượu độc đưa ta đi theo phu quân. Cùng ngày, tin tức hoàng đế vì Hứa Thục Nguyệt mà giải tán hậu cung đã lan truyền khắp thiên hạ. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, ta lại trở về ngày họ đến cửa. Ta che giấu mối hận trong lòng, bày tiệc khoản đãi Hứa Thục Nguyệt và hoàng đế. Đêm đó, ta tiến vào Lưu Vân Các nơi hoàng đế tạm nghỉ.
Công Chúa Khắc Phu Ta mệnh cứng, sau khi khắc chết năm vị hôn phu, phụ hoàng ta nước mắt lưng tròng, một đêm không ngủ. Sáng sớm hôm sau, ông cầm theo một danh sách cao bằng đầu người đứng trước cửa phòng ta: “Đây là trưởng tử Trương gia, hôm trước phụ thân hắn ngủ gật trên triều, lơ là triều chính! “Đây là con trai độc nhất của Ngụy gia, hôm trước hắn quanh co lòng vòng mắng trẫm keo kiệt, bủn xỉn! “Còn có tiểu tử Tùng gia là Tùng Dã, già thì tấu trẫm đầu óc có vấn đề, trẻ thì thâm hiểm khiến trẫm mất mặt!” Ta phẫn nộ gật đầu: “Được, vậy trước tiên con khắc già rồi lại khắc trẻ!” Phụ hoàng liên tục xua tay bảo ta tha cho người già, cứ khắc chết thằng con là được. Nhưng phụ hoàng đợi đến khi Tùng Dã và ta thành thân sinh con rồi, vẫn bị cha con Tùng gia làm cho tức giận đến mức nổi trận lôi đình. Ông liền ôm lấy cột trụ hành lang khóc lóc thảm thiết: “Chắc chắn là lão già Tùng gia kia khắc trẫm!”
Hoa Hoè Bọc Hương Nhài Phò mã qua đời, ta bi thương đến tột cùng. Phụ hoàng không đành lòng, tìm cho ta một thiếu niên, dung mạo giống hệt phò mã khi còn trẻ. Mãi cho đến một ngày, ta nghe thấy tiếng đấm đá truyền ra từ trong phòng. Thiếu niên vốn ngày thường ôn hòa, lại đang đứng trước gương, hung hăng tự đánh vào mặt mình. Hắn ra tay rất nặng, ánh mắt âm trầm sắc lạnh: “Ai cho phép ngươi dùng khuôn mặt của ta để mê hoặc nàng?”
Ta là nữ s/át th/ủ máu lạnh, vì á/m sát thất bại nên phải trốn chạy truy binh, rúc vào một ngôi miếu đổ nát. Nào ngờ lại gặp một thiếu nữ thân thể đã bị hủ/y hoại. Nàng đã uống đ/ộ c d/ư/ợc, đang trong cơn hấp hối. Khi 4 mắt nhìn nhau, cả hai đều kinh hoảng, bởi lẽ, chúng ta trông giống nhau như đúc. Thiếu nữ nói, nàng là đích nữ của Vĩnh Dương hầu phủ, bị kế mẫu lừa rời phủ, rồi sai bọn khất cái làm nhục nàng. Nàng đã mất đi thanh danh, chỉ còn con đường ch .t. Kế mẫu và kế muội đã dẫn người đến miếu, chuẩn bị “bắt gia/n tại trận”. Nàng khóc lóc cầu xin ta báo thù thay nàng, nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa để báo đáp. Ta khẽ mỉm cười, vừa hay đang cần một thân phận mới để trốn truy binh. Thân phận đích nữ hầu phủ, e là đủ để ta sống sung sướng về già.
Hãy sẵn sàng, sau khi đếm ngược kết thúc, bạn sẽ chào đón một cuộc sống hưu trí tuyệt vời nhé ~ “Tiếng đếm ngược của hệ thống vang lên trong đầu, Mạnh Chi Ý tràn đầy hy vọng chuẩn bị chào đón hưu trí.Bất ngờ, một tiếng động lớn vang lên bên tai, tiếp đó là một cơn đau nhói.Đầu óc quay cuồng, Mạnh Chi Ý chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy mặt mình bị ai đó vỗ vài cái.Đầu óc ù ù.“Hôm nay chỉ là cảnh cáo nhỏ, nhớ lấy, lần sau đừng quấn lấy Thẩm Khuyết nữa, anh ấy là của Tống Vi.”Giọng nữ kiêu ngạo vang lên bên tai, Mạnh Chi Ý mơ màng tỉnh lại.Cô theo phản xạ ngẩng đầu, chưa hiểu tình hình thì thấy cô gái trước mặt đầy vẻ chế giễu nhìn mình, nói câu gì đó mà cô không nghe rõ, sau đó quay lưng bỏ đi với vẻ kiêu ngạo.Mạnh Chi Ý có chút ngẩn ngơ, chẳng phải cô đã hoàn thành 99 nhiệm vụ, chuẩn bị nghỉ hưu rồi sao? Tại sao mở mắt ra lại xuất hiện ở cảnh quen thuộc này.
Hồi Quang Chi Tử Khi ta hạ sinh nữ nhi, bà đỡ run rẩy bẩm báo với Tống Phù Chu: “Bẩm là… là một công chúa.” “Hoàng tử hay công chúa đều như nhau cả.” Trong mắt Tống Phù Chu, niềm vui chẳng hề giảm sút. Hắn bước nhanh tới, trân trọng vô cùng mà mở lớp tã bọc đứa trẻ ra. Nào ngờ đúng lúc ấy, một đoạn đuôi rắn trơn nhẵn bỗng dưng thò ra từ dưới lớp tã. Vị đế vương ôn hòa đoan chính ấy, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy.
Hồng Trần Lạc Định Ta là thiên kim chân chính của phủ Tể tướng, lưu lạc bên ngoài nhiều năm. Ngày ta trở về, sinh mẫu đã khuất, trong phủ chỉ còn lại giả thiên kim được kế mẫu chống lưng, được sủng ái vô cùng, khiến ta rơi vào tình cảnh khó khăn chật vật. Chính vào lúc đó, Thế tử vốn đã bàn bạc hôn sự với giả thiên kim lại bất ngờ hủy bỏ, kiên quyết chọn ta làm thê. “Nếu không phải do số mệnh trêu ngươi, nàng sớm đã là thê tử của ta rồi.” Trong lòng ta dâng lên cảm giác áy náy, ngày thành thân đã đem phần lớn sính lễ nhường lại cho giả thiên kim. May mắn thay, bà mẫu hiền hòa, phu quân chu đáo, sau khi thành hôn, cuộc sống của ta vô cùng êm ấm thuận lợi. Thế nhưng, vào ngày thánh chỉ phong giả thiên kim làm Thái tử phi được đưa đến Tể tướng phủ, Ta tận tai nghe thấy phu quân nói với bà mẫu: “Hôm đó khi biết Thái tử muốn cưới thiên kim của phủ Tể tướng, con mới vội vàng cưới Chúc Thanh Đường.” “Giờ đây, Thuấn Hoa đã đạt được nguyện vọng, con cũng nên hưu thê rồi.”
Chỉ Xích Chi Dao Năm thứ ba theo đuổi Lục Vân Châu, một đạo thánh chỉ triệu ta hồi cung. Nghe nói, ta là Công chúa lưu lạc dân gian. Người trong lòng Lục Vân Châu gặp khó khăn, hắn quỳ gối trước phủ Công chúa một ngày một đêm. “Chỉ cần Công chúa chịu cứu nàng, thần nguyện làm phò mã.” Ta ôm tiểu nam nhân mới được sủng ái gần đây, tựa như nghe được chuyện cười lớn: “Lục đại nhân, với chút tư sắc này của ngươi có phải là đã quá coi trọng bản thân mình rồi không?” Tiểu nam sủng bóc nho đút ta, bổ sung lời: “Không tự lượng sức.”
Tiểu Bạch Liên Của Linh Lăng Ta là thứ nữ của phủ Tướng quân. Từ nhỏ đến lớn, đích tỷ ngày nào cũng đối đầu với ta, luôn mắng ta là “bạch liên hoa”, tham lam vinh hoa phú quý, luôn bám lấy đòi gả cho Vương gia. Vậy mà vào ngày phủ Tướng quân bị tịch biên, nàng lại đứng trước mặt ta, nở nụ cười nhẹ nhàng, nói: “Tiểu bạch liên, còn không mau chạy, ta không muốn cùng ngươi ch//ôn chung một chỗ đâu.” Cuối cùng, nàng đỡ hàng chục nhát k//iếm, t//ự v//ẫn mà chet. Tiếp sau đó, khi ta mở mắt, ta đã quay lại thời điểm trước ngày định mệnh ấy, lại nhìn thấy một đích tỷ quen thuộc đang cười nhạt, mỉa mai ta: “Tiểu bạch liên, trời đông giá rét mà mặc áo mỏng như thế cho ai xem?” Nước mắt trong phút chốc dâng tràn, giây tiếp theo không kìm được, ta nhào vào trong lòng nàng.
Vụ Cá Cược Của Công Chúa Ta đã chu cấp cho Phó Thanh Viễn suốt ba năm học hành. Việc đầu tiên hắn làm sau khi đỗ Trạng nguyên, chính là cầu thân con gái của Thượng thư. Ta lập tức tâu chuyện lên trước mặt Hoàng thượng. Phó Thanh Viễn quỳ giữa điện, ánh mắt lạnh lùng: “Bệ hạ, nàng ta chỉ là một quả phụ. Nhà thần gia giáo nghiêm khắc, sao có thể lấy một quả phụ làm chính thê?” Hoàng đế vỗ tay cười lớn: “Tỷ tỷ, cuộc cá cược ba năm này, xem ra tỷ là người thua rồi!”
Lâm Uyên Hòa Húc Trưởng Công Chúa Thẩm Gia Ý “Quyền khuynh triều dã,” là một mỹ nhân hết sức nguy hiểm. Nàng mười tuổi dìm chết cung nữ, mười hai tuổi rạch mặt con gái tể tướng, mười bốn tuổi chém chết con trai duy nhất của Tào tướng quân, mười sáu tuổi chỉ huy quân đội tàn sát cả một tòa thành. Ma đầu Tây Lăng, chính là chỉ Trường Công Chúa. Gần đây, Trưởng Công Chúa bỗng nhiên yêu thích phong hoa tuyết nguyệt, nuôi dưỡng nam kĩ, nâng đỡ đào kép, tuyển chọn người đẹp, rất chi là phong lưu. Mà những người tình của nàng đều có ngoại hình tương tự: phong nhã khí chất, tuấn tú trắng trẻo, có lúm đồng tiền, đuôi mắt ửng hồng. Những người tình của nàng trông giống vài phần với Thủ Phụ Đại Nhân Quý Lâm Uyên. Thế nên có người đồn rằng Trưởng Công Chúa đã thầm mến Thủ Phụ Đại Nhân từ lâu, tiếc thay hoa rơi có ý nước chảy vô tình, Thủ Phụ Đại Nhân và con gái của Tào Tướng Quân sắp thành thân, Trưởng Công Chúa đành tìm vài người thay thế để giải tỏa tương tư.
Ta từ khi chào đời đã sống trong l/ãnh cu/ng. Sau này, trong lãnh cung ấy xuất hiện ba vị phi tần chẳng ra thể thống gì. Các nàng kéo ta, một hài tử mới 5 tuổi cùng đánh mạt chược, tết tóc cho ta, rồi dắt ta bước ra khỏi lãn/h cu/ng. Nhưng ra ngoài rồi mới hay, tường cung bên ngoài còn cao hơn cả l/ãnh cu/ng.
Mẫu Phi, Người Đừng Quá Ngọt Ngào Ta là phi tần, gần đây ánh mắt Thừa tướng và Thái tử nhìn ta không đúng lắm. “Mẫu phi, há miệng ra nào.” “A, đừng……” “Ngoan.” Hắn thấp giọng dỗ dành, ta ngoan ngoãn ngậm lấy trái vải. “Thật sự là mẫu từ tử hiếu mà.” Giọng nói lạnh như băng vang lên. Quay đầu lại, Thừa tướng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm chúng ta, ánh mắt như d ao găm.
Quý Phi Muốn Làm Hoàng Hậu! Ngày đầu tiên tiến cung, ta đã được phong làm Quý phi. Thánh chỉ vừa hạ xuống, ta tức đến nỗi ném vỡ liền hai chén trà. Hoàng thượng hỏi ta: “Ái phi bất mãn chuyện gì?” Ta hừ lạnh một tiếng. “Cha ta lên triều còn đứng trên cả trăm quan, lẽ nào ta còn không xứng làm Hoàng hậu?”
Tướng Quân Nô Ta là một vị tướng quân, cùng thừa tướng Tạ Cẩn An là kẻ đối địch trên triều đình. Nhưng chẳng ai biết, sau khi bãi triều, trong xe ngựa… Đôi chân lạnh như băng của thừa tướng lại giẫm lên bụng ta, miệng thì buông lời cuồng vọng: “Lửa lớn như vậy, thiêu ch-t ta rồi.” Đồ không đứng đắn, ngươi ch-t cháy đi cho rồi.
Trên vùng đất phía đông của đại lục Huyền Nguyên, gần vùng biển, có một con sông lớn chảy vào biển, bởi vì nước sông chảy xiết mà sinh ra từng đợt sóng trắng, vì thế mà được gọi là Bạch Lãng Hà. Vùng đất chảy qua cũng được đặt tên là huyện Bạch Lãng.Nhà họ Lý ở Bạch Lãng chính là chủ nhân của vùng đất rộng lớn này.Chuyện kể rằng nhà họ Lý ở Bạch Lãng là một gia tộc tu tiên truyền thuyết. Lão tổ của họ vốn chỉ là một thợ săn trên núi, vì vô tình cứu được một vị tu sĩ trúc cơ của Ngự Thú Tông, lại tình cờ mang linh căn, nên được mang vào Ngự Thú Tông tu hành.Mấy chục năm sau, lão tổ nhà họ Lý đột nhiên gặp may mắn, bất ngờ đột phá trúc cơ, đứng vững trong Ngự Thú Tông. Chỉ tiếc rằng vì một số sự cố, ông phải rời khỏi tông môn, đến huyện Bạch Lãng, sáng lập nên gia tộc họ Lý.Gia tộc họ Lý đã truyền thừa hơn ba trăm năm, đến đời Lý Chi Duệ, đã là thế hệ thứ chín, nhưng sức mạnh của gia tộc vẫn chưa tiến xa hơn, luôn quanh quẩn ở cảnh giới trúc cơ.Nhưng may mắn thay, sự xuất hiện của Lý Chi Duệ đã mang đến một tia hy vọng cho các bậc trưởng lão của gia tộc!Bởi vì Lý Chi Duệ có song linh căn Thủy Mộc!
Xuyên Không Yêu Phải Tra Nam Năm thứ bảy xuyên sách cùng khuê mật. Nàng mang đến cho ta một tin tức tốt: chỉ cần thân thể này chết đi, chúng ta có thể trở về thế giới ban đầu. Nàng nói xong lời này, liền từ trên lầu cao nhảy xuống. Máu tươi bắn tung tóe thấm ướt tay áo phu quân nàng. Người nam nhân một giây trước còn đang chỉ trích nàng diễn trò, trong nháy mắt đã trừng muốnrách cả mí mắt, ruột gan đứt từng khúc. Còn ta thì bước qua hắn, nhìn về phía người nam tử đang ôm bạch nguyệt quang của bọn họ, dịu dàng dỗ dành. Người kia chính là phu quân của ta, là quân vương của thiên hạ này. Ta nghĩ, ta cũng nên về nhà rồi.
Không có cao, cũng không có mưa rào.Không gian tối tăm và bức bách, tiếng nước nhỏ làm người ta không biết từ đâu phát ra.Gió lạnh rít lên, thổi ngang qua làm nước văng tung tóe, khiến người sống đoạn tuyệt gan ruột.Đột nhiên, trong bùn lầy, một bàn tay trắng bệch thò ra.Một bàn tay tràn đầy khát vọng sinh tồn.Khó nhọc bới bùn lầy, tựa như người sắp chết đuối, khao khát tìm kiếm chút hi vọng sống sót.Phù!Một nữ nhân toàn thân bùn đất theo bàn tay kia bới ra mà đứng dậy.
Đích Nữ Mưu Lược Đêm thành thân, thứ muội tự tiến cử, muốn làm thiếp của phu quân ta. Ta chẳng hề hoảng hốt chút nào, ngược lại, vị phu quân mà ta đã chọn lọc kỹ càng lại luống cuống. Hắn một cước đá bay thứ muội: “Chỉ dựa vào ngươi? Chó cũng chẳng thèm!” Nhìn thấy ta, hắn lập tức sụt sịt khóc lóc: “Nương tử, ta sợ quá……”
Bảy tinh lịch năm 2042 tháng Chín, Hạ Quốc, tỉnh Giang Bắc, thành phố Giang Thành.Được mệnh danh là thành phố lò sưởi, quanh năm chỉ có mùa đông và mùa hè, tháng Chín đầu mùa vẫn là thời tiết nóng bức.Trường Trung học phổ thông số 1 khu Quan Sơn.Trên tấm bảng đen sau mỗi phòng học của khối lớp 12, đều treo những khẩu hiệu tương tự nhau như: “Không chiến đấu, sống phí lớp 12” “Chiến đấu một năm xuân hạ thu đông, cuộc đời không hối tiếc” “Lớp 12 không ác liệt, sao có thể đứng vững”…Ở phía đông tầng một có một phòng học đặc biệt lớn, gần ngàn mét vuông, không giống với các phòng học thông thường, không có bàn ghế nào, một bên đặt rất nhiều vũ khí lạnh như đao, súng, kiếm, gậy, một bên đặt nhiều thiết bị đặc biệt, cùng với một đường chạy đặc biệt được lót bằng kim loại màu đỏ đậm.Đây là lớp học Võ đạo.