Cung Đấu

Gặp Được Cứu Tinh

Gặp Được Cứu Tinh Trước ngày tuyển phi vào Đông Cung, ta bị người hạ độc, giữa cơn mê loạn, lạc vào hẻm tối, mất sạch trinh tiết trong tay thị vệ Đoạn Minh. Khi ấy, ta ngỡ hắn là ân nhân cứu mạng, đành thuận theo số phận, chấp nhận gả vào Đoạn gia. Sau khi thành thân, hắn một bước lên mây, vinh hoa quyền thế đều nhờ ta dốc lòng phò trợ. Đến ngày hắn được phong làm Đại tướng quân, lại có ba tên ăn mày kéo đến phủ, ngông cuồng gào lớn: “Chúng ta mới là tình lang mà tướng quân phu nhân vụng trộm trước ngày xuất giá!” Ta nổi giận, yêu cầu hắn đuổi đi. Nhưng Đoạn Minh chỉ nở nụ cười tàn nhẫn: “Kẻ làm nhục ngươi trong hẻm năm đó là bọn chúng, không phải ta.” “Ta chẳng qua là nhặt được cái xác sống, không ngờ lại đổi lấy phú quý cả đời.” Chân tướng phơi bày, ta giận đến đỏ mắt, rút trâm cài tóc lao tới muốn giết hắn. Nào ngờ lại bị chính tay hắn đẩy xuống đài cao. Trong cơn đau xé thịt, ta thấy bọn ăn mày lao tới, vây quanh như lũ chó đói. Còn hắn – người từng gọi ta là thê tử – lại ôm tiểu thanh mai, lạnh lùng đứng nhìn. Ta chết không nhắm mắt. Nhưng trời cao có mắt, cho ta sống lại lần nữa – đúng đêm bị hạ dược năm đó. Lúc này đây, ta đang đứng trong ngõ nhỏ, cả người nóng rực như thiêu như đốt…

Rộng rãi và sâu sắc

Ngày 8 tháng 8, đầu mùa thu!Hoa Hạ, phía nam Hồ Nam, thành phố Trường Sa.Ngoại ô, trường võ thuật Sihai!Cơ sở huấn luyện trong võ đường tuy đơn giản nhưng lại có ký túc xá, căng tin và mọi thứ khác.Tại thời điểm này,Giữa sân tập của trường võ thuật.“Bạn phải chịu đựng khó khăn để trở thành cao thủ! Bây giờ bạn đã ở đây, không còn lối thoát!”“Muốn thay đổi vận mệnh, nhất định phải tàn nhẫn với chính mình!”“Bạn luôn muốn biết tại sao bạn cần luyện tập võ thuật và tại sao nó lại khó đến vậy…?”“Hôm nay tôi nói cho bạn biết vì luyện võ là lối thoát duy nhất của bạn trong cuộc đời này!”“Chiếc lồng bát giác là đấu trường của bạn và cũng là con đường tương lai của bạn!”“Nếu bây giờ bạn không đổ mồ hôi nhiều hơn, tất cả những gì bạn sẽ đổ ra trong tương lai chỉ là máu…!”“…”

Xây dựng lại gia đình nhà họ Lý

Trên vùng đất phía đông của đại lục Huyền Nguyên, gần vùng biển, có một con sông lớn chảy vào biển, bởi vì nước sông chảy xiết mà sinh ra từng đợt sóng trắng, vì thế mà được gọi là Bạch Lãng Hà. Vùng đất chảy qua cũng được đặt tên là huyện Bạch Lãng.Nhà họ Lý ở Bạch Lãng chính là chủ nhân của vùng đất rộng lớn này.Chuyện kể rằng nhà họ Lý ở Bạch Lãng là một gia tộc tu tiên truyền thuyết. Lão tổ của họ vốn chỉ là một thợ săn trên núi, vì vô tình cứu được một vị tu sĩ trúc cơ của Ngự Thú Tông, lại tình cờ mang linh căn, nên được mang vào Ngự Thú Tông tu hành.Mấy chục năm sau, lão tổ nhà họ Lý đột nhiên gặp may mắn, bất ngờ đột phá trúc cơ, đứng vững trong Ngự Thú Tông. Chỉ tiếc rằng vì một số sự cố, ông phải rời khỏi tông môn, đến huyện Bạch Lãng, sáng lập nên gia tộc họ Lý.Gia tộc họ Lý đã truyền thừa hơn ba trăm năm, đến đời Lý Chi Duệ, đã là thế hệ thứ chín, nhưng sức mạnh của gia tộc vẫn chưa tiến xa hơn, luôn quanh quẩn ở cảnh giới trúc cơ.Nhưng may mắn thay, sự xuất hiện của Lý Chi Duệ đã mang đến một tia hy vọng cho các bậc trưởng lão của gia tộc!Bởi vì Lý Chi Duệ có song linh căn Thủy Mộc!

Một kiếm, một rượu, một thế giới

Mùa xuân mưa lất phất.Thiếu niên thắt lưng mang một thanh kiếm gỗ, tay phải xách một cái giỏ tre cũ, lưng mang một bầu rượu, đi đôi giày cỏ, bước chân nhẹ nhàng, mặc cho gió thổi hoa đào rơi rụng trên tóc mai ướt và áo xanh rách rưới. Thiếu niên dung mạo điềm đạm, phong thái tao nhã.Thiếu niên vượt qua rừng, đội mưa, mắt sáng trong, tuổi chừng mười một, mười hai, cả đoạn đường gian nan.Cậu tên là Cố Dư Sinh.Một năm trước, đại yêu quái vào Thanh Bình Châu, nhân tộc gặp nguy nan.Đó là lần cuối Cố Dư Sinh nhìn thấy bóng lưng cha mình mang kiếm rời khỏi Thanh Vân Môn để trảm yêu, ánh mắt kiên định và hiền từ của ông in sâu trong trí óc.Giờ đây, dưới chân núi Thanh Bình, rừng hoa đào chỉ còn một ngôi mộ cô đơn.Những kỷ vật của Cố Dư Sinh về cha chỉ là một thanh kiếm gỗ và một bầu rượu.

Con Cháu Đầy Đàn

Con Cháu Đầy Đàn Nữ xuyên không muốn cùng phu quân ta một đời một kiếp, một đôi người. Phu quân để thể hiện chân tâm, thề từ nay không bước chân vào viện của ta nữa. Mọi người đều cho rằng ta sẽ vì vậy mà đau khổ đến tuyệt vọng. Ngay cả nữ xuyên không cũng chế giễu ta già nua, còn nói ta cản trở tình yêu của nàng ta. Ta nhìn cặp nhi nữ thông minh bên cạnh mình, mỉm cười nói: “Từ nay về sau, chúc các ngươi con cháu đầy đàn.” Nữ xuyên không nghe không hiểu, còn tưởng rằng ta đang cắn răng chịu đựng nỗi đau. Cho đến năm năm sau— Nàng ta đã sinh bốn đứa con, đến khi lại một lần nữa bị chẩn đoán mang thai, mới hoàn toàn hoảng loạn.

Công Chúa Chỉ Muốn Hòa Ly

Công Chúa Chỉ Muốn Hòa Ly Năm ấy khi tình cảm sâu đậm nhất, vị tiểu tướng quân lừng danh biên ải đã dâng lên tất cả chiến công để cầu phụ hoàng ban hôn, cưới ta làm thê tử. Thế nhưng ba năm sau, lại có một nữ tử ôm theo hài tử tới cửa, khóc lóc van xin ta hãy tiếp nhận mẹ con các nàng. Phu quân nói mình không cẩn thận uống say, nên mới phạm phải sai lầm. Bà mẫu thì trách, ta đã đoạn tuyệt tiền đồ của con trai bà, thì không thể đoạn luôn cả dòng dõi của hắn. Người thân khuyên ta rộng lượng, bảo rằng chủ mẫu của các thế gia kinh thành đều phải sống như vậy mà qua ngày. Chỉ có người tỷ tỷ từng bất hòa với ta, lại vỗ lưng ta, chậm rãi nói: “Ngày trước muội để hoàng huynh quyết định thay mình.” “Về sau lại giao cho phu quân quyền định đoạt.” “Giờ đây, muội nên học cách trưởng thành rồi.” “Dẫu sao, muội cũng đã có một tiểu nữ nhi.” Ta cúi đầu nhìn nữ nhi bé nhỏ trong lòng, con bé còn đang ngậm tay chảy nước miếng. Chợt hiểu ra, nếu ta yếu mềm, con ta sẽ chẳng biết cách kiên cường. Nếu ta để người ức hiếp, con ta sẽ chẳng học được cách tự lập. Lần này, đến lượt ta ra tay rồi.

Những nhà khoa học bình thường đã hủy diệt thế giới

Trên bầu trời thành phố Trường Không, tiếng sấm chớp vang rền, như thể trời đất sụp đổ, tạo nên một bầu không khí u ám bao phủ khắp nơi.Từng tia sét từ những đám mây đen liên tục giáng xuống các tòa nhà cao tầng, như thể hiện sự phẫn nộ của người đang ẩn mình trong đám mây đen đó, mỗi lần giáng xuống lại kèm theo sự sụp đổ của một tòa nhà.Quanh thành phố Trường Không, một sinh vật khổng lồ dài hàng nghìn mét đang quấn quanh trung tâm thành phố, cúi đầu như thể đang nghỉ ngơi. Tuy nhiên, ánh sáng lấp lánh quanh cơ thể nó cho thấy nó chưa hề ngủ.Cách trung tâm thành phố khoảng 16 km, trên tầng cao nhất của một tòa nhà chung cư cũ kỹ.Cánh cửa phòng bật mở với tiếng kêu “rắc”, một người đàn ông tóc đen ngắn, đeo kính và mặc áo khoác trắng bước ra.“Thật tiếc, bệnh nhân không hợp tác lắm. Nếu không, có lẽ tôi đã có thể thu thập thêm nhiều dữ liệu hơn.” Người đàn ông bước ra từ căn phòng, nói với vẻ tiếc nuối, nhưng niềm vui trong mắt thì không thể che giấu.Bên trong căn phòng, một bức tranh bầu trời xanh mây trắng được vẽ trên trần phòng khách, bất cứ ai bước vào đều có thể nhìn thấy cảnh đẹp này.

Thăng thiên qua cửa sau cũng là thăng thiên!

Sau khi biết tin anh trai sắp phi thăng, Giang Hựu Ninh biết những ngày tốt đẹp của mình đã kết thúc. Là một người vô dụng không có tư chất tu luyện, nhưng lại sống cuộc sống như công chúa, tất cả là nhờ có anh trai là thiên tài số một, luôn cưng chiều cô hết mực.Giang Tử Ninh là người duy nhất trong ngàn năm qua của đại lục Thánh Vân có hy vọng phi thăng, ngay cả quốc vương cũng phải hành lễ khi gặp anh. Các thế lực khác cũng tìm mọi cách lôi kéo và lấy lòng anh. Với sức mạnh vượt trội và ngoại hình đẹp trai, người ngưỡng mộ anh có thể quấn quanh đại lục Thánh Vân một vòng. Một người mạnh mẽ như vậy lại là một người yêu em gái tuyệt đối, vì để lấy lòng thiên tài, mọi người phải chịu đựng sự khinh miệt và ghê tởm đối với một người vô dụng như Giang Hựu Ninh và luôn tỏ ra chiều chuộng cô.Nhưng bây giờ, Giang Tử Ninh sắp phi thăng, mọi người vừa chúc mừng, ngưỡng mộ vừa tính toán cho bản thân. Không có sự bảo vệ của Giang Tử Ninh, Giang Hựu Ninh chỉ là một phế vật không thể tu luyện, sự ngọt ngào dành cho một phế vật suốt những năm qua khiến mọi người không thể không oán giận. Giang Tử Ninh phi thăng, Giang Hựu Ninh đã mất đi chỗ dựa, họ không còn gì phải kiêng dè.

Công Chúa Phản Kích

Công Chúa Phản Kích Nhi tử bị tiểu thiếp của phu quân xúi giục, không nhận ta là mẫu thân. “Ngươi không phải nương của ta! Lan di nương chưa từng ép ta đọc sách, nàng mới là nương của ta!” “Phụ thân chỉ có một nhi tử là ta, ta ham chơi một chút thì sao chứ? Lan di nương nói, cho dù ta không đọc sách, thì sau này toàn bộ phủ Công Chúa cũng đều là của ta.”

Hoàng Thành Rực Lửa

Hoàng Thành Rực Lửa Ta là thư đồng của Nhị tiểu thư. Nàng gây họa, ta chịu tội thay. Ta làm điều mờ ám, nàng gánh tội thay. Chúng ta cùng nhau gây sóng gió ở Lĩnh Nam, được xưng là “song họa”. Cho đến khi Vương gia khải hoàn, hắn nắm giữ trọng binh lại vừa chiến thắng, Hoàng đế ngày càng không ngủ được, ngấm ngầm ám chỉ phải đưa một đứa trẻ đi làm con tin. Nhị tiểu thư nhìn đại tỷ sắp xuất giá, rồi lại vuốt đầu cặp đệ muội song sinh. Nàng quay đầu nhìn ta, cười nhe răng. “Ta đi Thượng Kinh làm con tin, ngươi có đi không?” Ta lập tức về nhà, lén bỏ thuốc xổ vào bữa ăn của kế mẫu luôn hại ta, rồi gói hành lý đến tìm nàng. “Đi!”

Khi Hoa Nở, Gió Tự Tìm Về

Khi Hoa Nở, Gió Tự Tìm Về Thành hôn năm năm, ta thu liễm phong mang, đoan trang hiền thục. Thế nhưng phu quân, kẻ luôn miệng nói cùng ta cầm sắt hài hòa, lại sớm đã ở bên ngoài nuôi dưỡng một ngoại thất xinh đẹp kiều diễm. Nàng rưng rưng lệ, quỳ gối trước mặt ta, cầu xin một danh phận: “Phu nhân, đại nhân thương xót người, nhưng năm năm qua người chưa từng hoài thai. Đại phu từng nói mệnh người bạc phúc con cái, mà nay trong bụng ta đã có huyết mạch của Tạ gia, mong phu nhân thành toàn, để chúng ta một nhà đoàn viên.” Ta khẽ nghiêng người, ghé vào tai nàng, nhẹ giọng cười: “Hà cô nương, ngươi sao dám chắc kẻ không thể sinh là ta, chứ không phải vị Tạ đại nhân mà ngươi tâm tâm niệm niệm?”

Thái Tử Bồi Táng Cùng Ta

Thái Tử Bồi Táng Cùng Ta Nữ nhi ngoại thất của phụ thân mượn danh nghĩa của ta để trèo lên giường thái tử. Hoàng hậu muốn đánh c/h/ết nàng ta, nhưng nàng lại nói rằng chính ta sai nàng làm vậy, chỉ để thử lòng thái tử. Ngoại tổ gia của ta nắm giữ năm mươi vạn binh quyền, lại vô cùng yêu thương ta. Hoàng hậu không dám đắc tội với ta, chỉ đành ép nữ nhi ngoại thất ấy gả cho một kẻ thô bạo, phải rời xa kinh thành. Thái tử cũng một mực khẳng định rằng, hắn chưa từng động vào nữ nhi ngoại thất, chỉ muốn sớm ngày rước ta vào Đông cung. Về sau, nữ nhi ngoại thất tư thông cùng người khác, bị phu quân phát hiện, đánh đập đến ch/ết. Thái tử bỗng thay đổi hoàn toàn, dùng da/o k/ề lên cổ ta, giọng căm hận nói: “Nếu không phải vì ngươi nhất quyết muốn gả cho ta, thì làm sao nàng ấy lại rời xa ta?” “Nàng ấy ch/ết rồi, ngươi phải b/ồi tá/ng.” Hắn dùng da/o, tự tay biến ta thành nh/â/n t/rư, vừa cười vừa hành hạ ta đến c/h/ết. Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã quay về ngày muội muội trèo lên giường hắn.

Cùng Ta Ngẩng Đón Mùa Xuân

Cùng Ta Ngẩng Đón Mùa Xuân Tỷ tỷ của ta là một thi nhân, tính tình cao nhã. Khi nhà không đủ cơm ăn, đồ tể mang thịt lợn đến đổi lấy một bài thơ, nàng chê thấp hèn nên không viết. Khi cha mẹ cần tiền chữa bệnh, phú thương trả năm mươi lượng mua một bài thơ, nàng chê tầm thường cũng không viết. Sau đó nàng lên kinh thành tham gia thi thơ, trong hội toàn là công tử thế gia. Nàng cuối cùng cũng chịu cầm bút. Nhưng lại viết ra một bài ca ngợi thê tử nhu mì, thanh cao thoát tục, còn lớn gan phê phán nữ đế đương triều không giữ nữ đức! Nữ đế nổi trận lôi đình, x/ử tr/ả/m cả nhà ta. Chớp mắt một cái, ta quay về mười năm trước. Đồ tể xách thịt khô đến nhà, cầu xin tỷ tỷ viết thơ. Ta rút bút lông đã xù lông ra: “Nàng không viết, ta viết.”

Xuyên Hồn

Xuyên Hồn Ta là phi tử tiền triều, từng thất bại trong cuộc chiến khốc liệt chốn thâm cung, thế rồi một sáng nọ, hồn ta xuyên vào thân xác của một cung nữ nhỏ bé. Kiếp trước, ta tinh thông âm luật, ca múa tuyệt vời, lại am hiểu điều hương, nhưng tất cả tài nghệ đó vẫn không giúp ta chiến thắng được cuộc chơi cay nghiệt ấy. Vốn tưởng kiếp này cũng sẽ phải đối mặt với những âm mưu và đố kị không dứt. Nào ngờ, ta phát hiện ra tất cả hoá ra thật đơn giản. Quý phi ngông cuồng, ỷ quyền hống hách. Thục Phi làm ra vẻ thanh cao, đoan trang. Hoàng hậu thì si tình, tựa như đoá hoa cúc nhạt sắc, lãnh đạm đến đáng thương… Ngay cả Hoàng thượng cũng đôi lúc tỏ ra ngây ngô, khiến người khác không khỏi bật cười. Với tất cả bản lĩnh của mình, nếu không lên ngôi nữ đế thì thật là uổng phí!

Hoàng Quyền

Hoàng Quyền   Nữ nhân xuyên không cự tuyệt danh phận mà phụ thân ta ban cho bà ta. Bà ta nói bà ta không muốn giống mẫu thân ta, bị nhốt trong hậu viện. Hơn nữa, theo hầu bên phụ thân ta với thân phận nha hoàn, bà ta mới có thể ở bên phụ thân ta mãi mãi. Ta rất kinh ngạc. Mẫu thân ta lại đang mang thai, còn được thăng vị. Nữ nhân xuyên không chế nhạo mẫu thân ta: “Ngươi chẳng qua chỉ là cỗ máy đẻ!” Sau đó, phụ thân ta lên ngôi hoàng đế, mẫu thân ta được sách phong làm hoàng hậu. Ca ca ta cũng được phong làm thái tử. Nữ nhân xuyên không vẫn chế nhạo mẫu thân ta: “Hắn chỉ đang kiêng dè binh quyền của ca ca ngươi nên mới giả vờ đối xử tốt với ngươi mà thôi!” Bà ta bị phụ hoàng đày đến dịch đình, thế mà còn luôn miệng nói với người khác: “Hắn yêu ta, bây giờ chỉ là muốn bảo vệ ta, không muốn ta trở thành cái đinh trong mắt người khác!” Nhưng ta nghe phụ hoàng nói: “Bà ta điên rồi, tiễn bà ta một đoạn đường cuối cùng đi.” Ta hỏi phụ hoàng: “Phụ hoàng giết bà ta, là vì yêu bà ta, không muốn để bà ta chịu khổ sao?” Phụ hoàng mỉm cười: “Nếu trẫm yêu bà ta thì sao mẫu thân con có thể làm hoàng hậu được?”

Đào Chi Yểu Yểu

Đào Chi Yểu Yểu  Một ngày nọ, ta bị sét đánh đôi đàng, nhưng kỳ lạ thay, ta vẫn sống. Chỉ có điều, linh hồn ta bị tách làm đôi, rơi vào cảnh phân liệt. Một phần linh hồn của ta trở thành thái tử phi trong cung, dù được sủng ái nhưng vẫn luôn bị xem thường. Phần còn lại lại hóa thân thành một kỹ nữ xinh đẹp, lả lơi trong chốn thanh lâu. Cho đến một ngày, thái tử ép ta vào tường, giọng nói đầy vẻ si mê: “Yểu Yểu, nàng làm sao có thể ở Hoa Mãn Lâu mà thân mật với những tên nam nhân khác?”

Đoạn Trường Khúc

Đoạn Trường Khúc Đây là năm thứ mười kể từ khi ta qua đời, và Tiêu Cảnh Thừa lại có thêm mười mỹ nhân mới. Người được sủng ái nhất có đôi mắt hơi giống ta. Ta nhìn gương mặt giống mình đang bóc nho cho Tiêu Cảnh Thừa ăn, cảm thấy vô cùng quái dị. Trái lại, hắn có vẻ rất thích thú, im lặng để nàng ta dỗ dành ăn hết cả đĩa nho. Nhưng một lúc sau hắn lại nổi giận, ném vỡ cái đĩa xuống đất: “Ngươi không phải là nàng, cút ra ngoài, tất cả cút ra ngoài cho trẫm, nàng ấy sẽ không bao giờ bóc nho cho trẫm!” Lời này không sai, ta quả thật sẽ không làm vậy. Không đầu độc hắn đã là may lắm rồi. Tiểu Liên từng khuyên ta: “Chủ nhân, nếu ngài cứ như vậy, Hoàng thượng sẽ không vui đâu.” Thật sao? Vậy thì tốt quá. Tiêu Cảnh Thừa không vui, Thì ta đây lại càng vui.

Khói Cô Độc

Khói Cô Độc Giờ Dần ba khắc, Thái tử rời khỏi giường ta. Hắn chưa từng chạm vào ta. Đêm nay chỉ là một tai nạn. Bởi vì người trong lòng hắn, vị kia trong Chiêu Dương cung, đã thị tẩm đêm nay. Lúc ái ân thâm tình, đầu ngón tay hắn luồn vào tóc ta, không nhịn được mà khẽ gọi: “Phù nhi.” Người trong Chiêu Dương cung ấy tên Tống Phù Lan. Là đại tỷ của ta, cũng là sủng phi của đương kim Hoàng thượng.

Nếu Có Kiếp Sau

Nếu Có Kiếp Sau Khi Đoạn Sách đè ta xuống dưới thân, ta lại hỏi một câu cực kỳ phá hỏng tâm tình— “Ngươi có tin vào nhị thứ nguyên không?” Hắn giọng khàn đặc, nhưng vẫn cố nén dục niệm mà thuận theo lời ta: “Là gì vậy?” “Chính là nơi ta muốn chạy trốn đến.” Hắn bật cười khẽ hai tiếng, cắn lấy cằm ta: “Nàng trốn đến đâu, ta cũng sẽ tìm nàng về.”

Thời đại cao vũ

Bảy tinh lịch năm 2042 tháng Chín, Hạ Quốc, tỉnh Giang Bắc, thành phố Giang Thành.Được mệnh danh là thành phố lò sưởi, quanh năm chỉ có mùa đông và mùa hè, tháng Chín đầu mùa vẫn là thời tiết nóng bức.Trường Trung học phổ thông số 1 khu Quan Sơn.Trên tấm bảng đen sau mỗi phòng học của khối lớp 12, đều treo những khẩu hiệu tương tự nhau như: “Không chiến đấu, sống phí lớp 12” “Chiến đấu một năm xuân hạ thu đông, cuộc đời không hối tiếc” “Lớp 12 không ác liệt, sao có thể đứng vững”…Ở phía đông tầng một có một phòng học đặc biệt lớn, gần ngàn mét vuông, không giống với các phòng học thông thường, không có bàn ghế nào, một bên đặt rất nhiều vũ khí lạnh như đao, súng, kiếm, gậy, một bên đặt nhiều thiết bị đặc biệt, cùng với một đường chạy đặc biệt được lót bằng kim loại màu đỏ đậm.Đây là lớp học Võ đạo.