Cung Đấu

Tình Thú Của Đôi Phu Thê Nhà Tam Hoàng Tử

Tình Thú Của Đôi Phu Thê Nhà Tam Hoàng Tử Khi túc trực bên linh cữu cho phu quân, ta rôm rốp cắn hạt dưa. Hắn bật nắp quan tài, vươn tay về phía ta: “Cho ta một ít.” Ta run rẩy quỳ xuống cầu xin: “Ta không cố ý hạ độc chàng mà!” Hắn kinh ngạc: “Là nàng hạ độc ta?!”

Tương Tư

Tương Tư Ta bất ngờ nghe được tiếng lòng của Hoàng thượng. Khi người khác tâng bốc lẫn nhau, ngài ấy: [Ngu ngốc! Hắn cho ngươi đội nón xanh mà vẫn gọi hắn là huynh đệ!] Khi phê duyệt tấu chương, ngài ấy: [Thật không thể chịu nổi mà, tên đề đốc này có vấn đề gì không? Ngày nào cũng hỏi trẫm có ăn xoài không, trẫm không ăn xoài, trẫm dị ứng xoài!] Trên long sàng, ngài ấy: [Hôm nay trẫm đặc biệt mặc áo lót có thêu rồng, lát nữa hoàng hậu chắc chắn sẽ thích! Hí hí~] Ta:… Ngài đúng là không biết xấu hổ!

Viên Mãn Vị Ương

Viên Mãn Vị Ương Ta xuyên thành nữ phụ trong truyện đam mỹ ngược tâm. Ban ngày, Nhiếp chính vương tung hoành nơi triều đình; ban đêm, tung hoành trong tẩm cung của tiểu hoàng đế. Mà ta, là Trưởng công chúa. Ta bỏ thuốc tiểu hoàng đế, trói y trên giường, khuyên nhủ y thuận theo. “Đệ à, Nhiếp chính vương đẹp trai đến vậy, đệ cũng đâu thiệt thòi gì, đúng không? Hắn ra sức, đệ hưởng phúc, chuyện tốt như thế biết tìm ở đâu nữa?” Kết quả, tiểu hoàng đế rưng rưng nước mắt kéo tay ta: “Tỷ tỷ, lúc này đừng nhắc đến người khác nữa, được không?” Nhiếp chính vương cười lạnh: “Ta ra sức, hắn hưởng phúc?”

Ân Hữu Trọng Báo

Ân Hữu Trọng Báo Cha đã mất ba ngày, nhưng ta không có tiền mua quan tài. May mắn là mùa đông, thi thể không dễ hư thối. Ta định bán mình, giống như năm xưa mẹ đã làm.

Minh Châu Rực Rỡ

Minh Châu Rực Rỡ Hầu Thế Tử Vĩnh Ninh bị kết án chém đầu sau mùa thu. Thế tử phi mang theo toàn bộ của hồi môn, trong đêm quay về nhà mẹ đẻ. Hầu phu nhân bỏ ra nghìn lượng bạc mua ta. Mỗi đêm đưa vào đại lao, muốn ta sinh cho thế tử một đứa con nối dõi. Một tháng sau, ta bắt đầu có thai. Hai tháng sau, thế tử được minh oan, vô tội thả ra. Việc đầu tiên hắn làm chính là đón thế tử phi trở về. Chuyện này chẳng phải rất khó xử sao? Ta nên ôm bụng bỏ trốn, hay vẫn là ôm bụng bỏ trốn đây?

Ẩn Khê

Ẩn Khê Khi Mạnh Hoài được phục chức, chuẩn bị vào kinh, chàng lại bất ngờ rơi xuống nước mất trí nhớ. Chàng chẳng quên gì, chỉ quên người vợ kết tóc cùng chàng là ta. Chàng nắm tay Tô Nguyệt Thiển, bảo rằng nàng mới là ái nhân duy nhất trong đời chàng. Nhi tử của ta thì lạnh lùng bênh vực họ: “Người chẳng giúp được gì, thì xin người cũng đừng xuất hiện trước mặt phụ thân nữa, có được không?” Bà mẫu ta ánh mắt lạnh lùng, hờ hững buông lời: “A Hoài bệnh tình nguy cấp, chẳng lẽ con lúc này còn ghen tuông vô cớ sao?” Tô Nguyệt Thiển cũng kéo lấy tay áo ta, móng tay bấm sâu vào da thịt: “Đợi Mạnh đại ca hồi phục trí nhớ, ta tất sẽ hoàn trả vị trí chính thê cho tỷ. Cầu xin tỷ, làm ơn để chúng ta vào kinh!” Ta đã biết rõ, Mạnh Hoài giả vờ mất trí nhớ, chỉ để bỏ ta ở lại. Như thế cũng tốt. Con ta ở Mạc Bắc vừa gửi thư, chỉ mong mẫu tử đoàn viên. Giờ đây, đến cả cái cớ để rời đi, ta cũng chẳng cần tìm nữa.

Một Thoáng Kinh Hồng

Một Thoáng Kinh Hồng Hoàng đế phong cho một nữ tử dân gian không rõ lai lịch làm Quý phi. Nàng ta đi khắp chốn tuyên truyền rằng mọi người đều bình đẳng, mở trường học cho nữ tử, trong đầu dường như có vô số ý tưởng mới lạ không bao giờ cạn. Khi nghe nói đến, Thái hậu chỉ cười nhạt: “Ồ, giống ngươi lúc mới xuyên không đến đây.” Ta khiêm nhường cúi đầu, đáp: “Vâng.” Đúng, cũng không đúng. Lúc mới xuyên không đến đây, ta còn được chú ý hơn nàng ta nhiều. Nhưng giờ đây, ta chỉ là một cung nữ già nua bình thường nhất trong hậu cung.

Mong Xuân Về

Mong Xuân Về Hắn ở chiến trường ba năm, ta cũng ở Phật tự ba năm. Hắn vì nước chém giết, ta vì hắn cầu phúc. Ba năm sau đại chiến thắng lợi, hắn mang về một nữ tử, hắn gọi nàng là “Phu nhân”. Hắn tìm mọi cách chiếu cố nàng, coi ta là rắn rết. A, hắn lại quên rồi, ta là đích Công chúa phụ hoàng mẫu hậu nâng niu trong lòng bàn tay, là hắn không xứng.

Xuyên Không Ta Bị Tra Nam Giam Cầm

Xuyên Không Ta Bị Tra Nam Giam Cầm Năm thứ bảy ở bên cạnh Chu Nguyên Kỳ. Hắn chọn phụ bạc ta, quyết định lập nữ nhi thừa tướng làm hoàng hậu. “Vân Nhi xuất thân cao quý, còn ngươi lai lịch không rõ. “Nhưng chỉ cần ngươi cung kính với nàng ấy, ta vẫn sẽ phong ngươi làm phi.” Nhưng hắn đã từng nói, đời này chỉ cưới một mình ta, tuyệt đối không phản bội. Là người xuyên qua, ta sẽ không dùng chung trượng phu với người khác nên cuối cùng lựa chọn rời đi. Nhưng Chu Nguyên Kỳ lại giam cầm ta. Hắn không cho ta rời đi, nhưng lại dung túng cho Tạ Vân Nhi làm nhục ta. Đêm tân hôn, hắn lại đến khuyên nhủ, bị ta từ chối lần nữa. Chu Nguyên Kỳ tức giận: “Ở đây, ngươi chỉ là lục bình không rễ, chỉ có thể dựa vào ta mà sống, hiểu chưa?” Hắn đi rồi nhưng khuê mật lại đột nhiên xuất hiện. Nàng dang rộng vòng tay về phía ta—— Nói: “Nghênh Nghênh ngốc, tớ đến đón cậu về nhà đây.”

Giấc Mộng Kinh Hoa

Giấc Mộng Kinh Hoa Ta mù lòa suốt sáu năm, ngoài ý muốn rơi xuống nước, lại khôi phục thị lực. Nhưng ngay khi mở mắt, ta liền trông thấy nhi tử sáu tuổi của mình đứng bên hồ, trên gương mặt lộ vẻ chán ghét, dùng thủ ngữ hỏi: “Xấu mù lòa khi nào mới ch/et? Ta không muốn ngày ngày đến đây nhìn nàng khiến mẫu thân thương tâm.” Phu quân của ta, người đang lạnh lùng nhìn ta giãy giụa trong nước, cũng thản nhiên dùng thủ ngữ hồi đáp: “Ngu ngốc đến mức này, con còn sợ nàng không ch/ết hay sao?” “Thỉnh an không thể thiếu, suy cho cùng, độc xuyên ruột chỉ có thể do con từng chén, từng chén đút mới khiến nàng tâm cam tình nguyện mà uống.” “Thấy nàng còn khỏe như vậy, ngày mai dược thang, thêm một bát nữa đi.”

Định Mệnh Soi Chiếu

Định Mệnh Soi Chiếu Ta vừa chào đời, tuyết vốn kéo dài suốt một tuần cũng ngừng rơi, bầu trời quang đãng, ánh nắng rực rỡ chiếu khắp nơi. Nhưng còn chưa kịp vui mừng, bà đỡ đã hô to rằng còn một người nữa. Mọi người trong phòng đều kinh hãi đến mức không nói nên lời. Quốc sư sớm đã nói, khi hoàng hậu mang thai rằng người chắc chắn sẽ sinh ra một lứa mười đứa hoàn mỹ. Mà ta vừa hay là đứa thứ mười, nhưng giờ lại đột nhiên sinh thêm một người nữa. Sau khi muội muội chào đời, trời đang quang đãng liền lập tức mây đen kéo tới, sấm sét đì đùng. Cảnh tượng như vậy khiến không ít người chấn động. Vì sinh non nên thân hình ta rất nhỏ bé. Ngược lại, muội muội ra đời sau lại trắng trẻo bụ bẫm. Thái y bế ta qua một bên kiểm tra thì phát hiện ta mắc chứng tim đập nhanh. Thế nên trong cung, mọi người đều cho rằng ta là điềm lành, còn muội muội là tai họa. Từ trong lòng, tất cả mọi người đều thiên vị ta. Khi lớn lên, sự thiên vị ấy lại càng rõ ràng.

Giành Lấy Công Đạo

Giành Lấy Công Đạo Ta là thứ nữ của phủ Vĩnh Ninh Bá. Không ai biết rằng, mỗi đêm ta đều từ mật đạo được đưa đến long sàng trong hoàng cung. Rồi có một ngày, ta mệt mỏi, quyết định xin một danh phận. Lục Hoài Xuyên ôm lấy tay ta, khựng lại: “Quý phi đang mang thai, chờ thêm chút nữa được không?” Ta nhắm mắt, quả nhiên lời đồn rằng cô cô được sủng ái nhất lục cung không phải là giả. Sau đó, ta trở về bá phủ. Di nương cầm khăn tay, ngập ngừng hỏi: “Ta đã chọn cho con một mối hôn sự. Gả cho Bùi thắng Bùi Tướng quân làm kế thất, con có muốn gả không?” Ta im lặng một lúc, rồi gật đầu: “Con gả.”

Xuyên Hồn

Xuyên Hồn Ta là phi tử tiền triều, thất bại trong cuộc chiến chốn thâm cung này, thế rồi một sáng nọ hồn xuyên vào một cung nữ nhỏ bé. Ở kiếp trước ta tinh thông âm luật, ca hay múa đẹp, am hiểu điều hương, nhưng vẫn không thể thắng được cuộc chơi khó nhằn ấy. Vốn tưởng đời này lại phải đối mặt với gió tanh mưa máu, kết quả phát hiện hóa ra thật đơn giản. Quý phi ngông cuồng hống hách, Thục Phi ra vẻ thanh cao, còn cả Hoàng hậu si tình tâm đạm như cúc.. Đến ngay cả Hoàng thượng cũng ngây ngơ nực cười. Ta đây một thân bản lãnh, không lên làm nữ đế thì lại uổng.

Thanh Ly

Thanh Ly Ngày phụ thân mở tiệc khoản đãi khách quý. Ngay giữa tiền sảnh, mã nô trong phủ lại ném y phục nhỏ của ta ra trước mặt bao người. Chúng nhân nhất thời chấn kinh. Khi tràng cảnh lắng xuống, kẻ đối đầu trong triều liền nhân cơ hội mỉa mai châm chọc. Tình lang của ta cũng thản nhiên tuyên bố từ nay không còn liên quan gì đến ta nữa. Vì muốn giữ thể diện cho phủ, tộc nhân định ép ta gả cho mã nô. Ta khẩn cầu phụ thân trả lại sự trong sạch cho ta, thế nhưng người từng nâng niu ta như châu như ngọc lại chỉ lạnh mặt: “Muội muội con còn chưa gả đi, con cũng nên vì thanh danh của các nàng mà suy nghĩ. Gả cho mã nô đã là thượng sách. Nếu con không chịu, thì chỉ còn con đường tự  k ế t  l i ễ u  bằng một dải lụa trắng.” Tiến thoái lưỡng nan. Ngay lúc ấy, vị Ngự sử đại phu mới nhậm chức đích thân mang sính lễ đến phủ nhà họ Cố. Sau khi thành thân, nửa đời ta cẩn cẩn dực dực, chỉ để hồi báo ân tình cứu vớt năm xưa. Tuy phải gánh chịu tai tiếng cả đời, nhưng ta tự an ủi bản thân rằng, con cái hiểu chuyện hiếu thuận, phu quân cũng hòa thuận kính nhường, còn có gì phải bất mãn. Cho đến khi Thời Cảnh lâm chung. Hắn nắm chặt tay ta, ánh mắt mang theo áy náy, hé ra bí mật chôn giấu bấy lâu. Lúc ấy ta mới biết, thì ra cả một đời ta… chỉ là một trò cười.

Ánh Trăng Sáng Của Hoàng Thượng

Ánh Trăng Sáng Của Hoàng Thượng Từ sau khi rơi xuống nước, Lâm Quý nhân cứ như biến thành một người khác. Nàng vốn xuất thân thấp hèn, tính tình hướng nội, Hoàng thượng hầu như không để ý đến sự tồn tại của nàng trong hậu cung. Nhưng giờ đây, nàng rất được thánh tâm, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã phá lệ được phong làm Quý phi. Lúc chỉ có hai người chúng ta, nàng đắc ý cười nói với ta: “Lục Lan, ngôi vị Hoàng hậu của ngươi sớm muộn gì cũng là của ta.” Nàng là nữ chính xuyên không, ta đấu không lại nàng. Vì vậy, ngày hôm sau, ta đẩy một phi tần khác xuống nước. Cứ như vậy, trong hậu cung do ta đứng đầu, đã có hai nữ chính xuyên không.

Thời Vi

Thời Vi Quyết định hòa ly với Thẩm Tịch là vào một ngày bình thường.Hôm đó, hắn từ Bắc Cương trở về kinh phục mệnh, cả phủ vui mừng khôn xiết.Ta trong phủ bày tiệc khoản đãi đồng liêu và thuộc hạ của hắn, lại còn mời các phu nhân thế gia trong kinh đến để xem mắt cho tiểu cô.Trên dưới trong phủ, từ gia đinh đến nha hoàn, ai nhìn vào cũng đều thấy ta và Thẩm Tịch là một đôi phu thê hòa thuận.Nhưng đêm đến, khi hắn tắm rửa xong, cúi xuống định cởi thắt lưng ta, ta lại rút ra từ dưới gối một tờ hòa ly thư.Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước.Thẩm Tịch nhìn chằm chằm tờ hòa ly thư đã cũ kỹ, ố vàng vì năm tháng, thoáng ngẩn người.Hồi lâu sau, giọng hắn run rẩy hỏi ta:“… Vì sao?”Ánh nến bập bùng, soi bóng trên chân mày hắn, khiến ta thoáng nhớ đến năm năm trước.Nhưng vết sẹo quanh cổ tay lại nhắc nhở ta rằng, giữa ta và hắn, sớm đã không còn như xưa nữa.Ta vén màn, đứng dậy xuống giường.Giọng nói bình thản, ôn hòa: “Thư.”“Bởi vì những bức thư ta đã viết cho chàng.”Thẩm Tịch hoàn toàn sững sờ.

Huyết Minh Tịch Lệ

Huyết Minh Tịch Lệ Ta trúng cổ độc, sẽ yêu người đầu tiên ta nhìn thấy khi mở mắt. Thế nên, Đàn Âm rút kiếm gi*t sạch tất cả tình nhân của ta. Hắn dùng ngón tay vuốt nhẹ môi ta, mỉm cười nói: “Công chúa, mở mắt ra đi.”

A Hỉ, Kính Chúc An Khang

A Hỉ, Kính Chúc An Khang Huynh trưởng của ta cướp đi vị hôn thê mà tân đế hết mực yêu thương, cưới nàng làm chính thê.Tân đế vì thế mà đoạt lấy ta, phong làm phi tử.Trước khi nhập cung, phụ thân vạn lần dặn dò, bảo ta phải thuận theo tính tình nóng nảy của tân đế Kỳ Huyền, đừng tuỳ tiện rơi lệ.Ta tròn mắt ngơ ngác, ngoan ngoãn gật đầu.Vừa nhập cung ngày đầu, ta đã được tuyên triệu thị tẩm.Chỉ thấy Kỳ Huyền liếc ta một cái, liền giận dữ đá cho thái giám bên cạnh một cước.“Trẫm muốn là đích nữ Giang gia, chứ không phải hài tử 8 tuổi này!”

Nha Hoàn Nhóm Lửa Giang Ly

Nha Hoàn Nhóm Lửa Giang Ly Ta là một tiểu nha hoàn trong nhà họ Điền. Chỉ là dạo gần đây, xuân đến khiến người uể oải dễ ngủ gật, trong lúc mơ màng ta lại mộng thấy một chuyện lạ, một thư sinh nghèo đến cửa cầu hôn, trở thành người ở rể trong phủ. Không đầy một năm, tiểu thư khó sinh mà mất, lão gia và phu nhân cũng ch .t ch/á/y trong biển lửa. Thư sinh kia kế thừa toàn bộ gia sản to lớn, bên mình thê thiếp thành đàn, hưởng hết tề nhân chi phúc*. Lão gia và phu nhân đối đãi với ta không tệ, ta liền đem giấc mộng ấy bẩm báo với hai người. Ban đầu, lão gia phu nhân không tin. Nhưng chẳng bao lâu sau, quả nhiên có một thư sinh đến cửa. (*) Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.

Nhật Ký Cưng Mèo Của Thái Tử

Nhật Ký Cưng Mèo Của Thái Tử Thái hậu sốt ruột muốn có cháu bồng, liền lén hạ dược thái tử. Nhưng khi dược tính phát tác, bên cạnh thái tử chỉ có ta – một con mèo nhỏ. Ta trơ mắt nhìn ánh mắt thái tử ngày càng trở nên sâu thẳm, hơi thở ngày càng nóng bỏng. Liền tung người lên, tát hắn một móng vuốt. “Ngươi cũng dám có ý đồ với bản miêu? Ngươi tưởng mình là thái tử Ấn Độ chắc?”