Cung Đấu

Mệnh Phượng Hoàng

Mệnh Phượng Hoàng Quốc sư từng dự đoán rằng, Tiết gia sẽ có một Hoàng hậu. Thế nhưng, Tiết gia lại có tổng cộng chín nữ nhi. Ngay sau khi quốc sư dự đoán xong thì ông ấy đã qua đời. Còn chưa kịp nói đó là ai.

A Hỉ, Kính Chúc An Khang

A Hỉ, Kính Chúc An Khang Huynh trưởng của ta cướp đi vị hôn thê mà tân đế hết mực yêu thương, cưới nàng làm chính thê.Tân đế vì thế mà đoạt lấy ta, phong làm phi tử.Trước khi nhập cung, phụ thân vạn lần dặn dò, bảo ta phải thuận theo tính tình nóng nảy của tân đế Kỳ Huyền, đừng tuỳ tiện rơi lệ.Ta tròn mắt ngơ ngác, ngoan ngoãn gật đầu.Vừa nhập cung ngày đầu, ta đã được tuyên triệu thị tẩm.Chỉ thấy Kỳ Huyền liếc ta một cái, liền giận dữ đá cho thái giám bên cạnh một cước.“Trẫm muốn là đích nữ Giang gia, chứ không phải hài tử 8 tuổi này!”

Ẩn Khê

Ẩn Khê Khi Mạnh Hoài được phục chức, chuẩn bị vào kinh, chàng lại bất ngờ rơi xuống nước mất trí nhớ. Chàng chẳng quên gì, chỉ quên người vợ kết tóc cùng chàng là ta. Chàng nắm tay Tô Nguyệt Thiển, bảo rằng nàng mới là ái nhân duy nhất trong đời chàng. Nhi tử của ta thì lạnh lùng bênh vực họ: “Người chẳng giúp được gì, thì xin người cũng đừng xuất hiện trước mặt phụ thân nữa, có được không?” Bà mẫu ta ánh mắt lạnh lùng, hờ hững buông lời: “A Hoài bệnh tình nguy cấp, chẳng lẽ con lúc này còn ghen tuông vô cớ sao?” Tô Nguyệt Thiển cũng kéo lấy tay áo ta, móng tay bấm sâu vào da thịt: “Đợi Mạnh đại ca hồi phục trí nhớ, ta tất sẽ hoàn trả vị trí chính thê cho tỷ. Cầu xin tỷ, làm ơn để chúng ta vào kinh!” Ta đã biết rõ, Mạnh Hoài giả vờ mất trí nhớ, chỉ để bỏ ta ở lại. Như thế cũng tốt. Con ta ở Mạc Bắc vừa gửi thư, chỉ mong mẫu tử đoàn viên. Giờ đây, đến cả cái cớ để rời đi, ta cũng chẳng cần tìm nữa.

Tuyết Đông

Tuyết Đông Mẫu thân ta là tú bà, từng cứu Hiền phi khỏi ch .t đuối. Bà giấu Hiền phi trong Bách Hoa Lâu để tránh truy s/á/t. Sau khi thủ lĩnh tặc phỉ bị d/i/ệ/t, để xóa bỏ vết nhơ từng lưu lạc chốn thanh l/â/u, Hiền phi vu oan cho mẫu thân ta cấu kết phản tặc, ban lệnh x//ử t/ử bà. Mẫu thân ta ngã gục ngay tại chỗ, Hiền phi ngạo nghễ khinh bỉ cười lạnh: “Đồ tiện chủng, ngươi mà cũng xứng gọi ta là tỷ muội sao?” Bách Hoa Lâu thành tro bụi, ba mươi hai k/ỹ n/ữ bị quân lính làm nhục, xác nằm ngổn ngang ở bãi th/a m//a. Chỉ có ta, vì đang du học ngoài cung, nên thoát khỏi kiếp nạn ấy. Còn Hiền phi, lại giẫm lên x//á/c mẹ ta mà tấn phong làm Quý phi. Nửa năm sau, Quý phi phát bệnh đa/u đầu, Thái y trong cung đều bó tay. Ta quỳ trước giường nàng, cung kính thưa: “Bệnh đau đầu của nương nương, nô tỳ có thể trị.”

Nhân Duyên Trời Định

Nhân Duyên Trời Định Sau khi hòa thân, ta bị ép tái giá với con trai của lão Khả Hãn, chịu đựng nỗi nhục khi phải hầu hạ hai phu quân. Thân hình yếu đuối của nữ tử Trung Nguyên, làm sao chịu nổi việc cưỡi ngựa bắn cung mỗi ngày cùng đám người man rợ? Hắn cợt nhả, nắm lấy cổ chân ta, cúi sát bên tai thì thầm: “Mềm mại như thế này, nếu phụ hãn ngươi biết được, liệu có hối hận vì chết quá sớm không?”

Hoàng Quyền Độc Lữ

Hoàng Quyền Độc Lữ Phu quân ta là một vị đại phu. Hôm ấy, chàng phụng chỉ nhập cung chẩn trị chứng đau đầu cho quý phi, kết quả là quý phi đầu tóc rối bời, mặt mũi lem luốc, lao thẳng đến trước mặt hoàng huynh ta, khóc đến mức hoa lê đẫm mưa, nói rằng phu quân ta đã vô lễ với nàng ta. Hoàng huynh từ trước đến nay luôn nâng niu quý phi như trân châu bảo ngọc, nghe xong thì nổi trận lôi đình, lập tức sai người đánh ch.t phu quân ta bằng trượng. Khi ta vào cung tìm chàng, thân thể chàng chẳng còn mảnh da lành lặn, trong tay vẫn nắm chặt bùa bình an ta cầu cho chàng, mà người thì đã sớm tắt thở rồi. Quý phi ngồi trên cao nhìn xuống, ngạo mạn bảo ta: “Ngươi có thể giống bản cung đôi phần, đó là phúc khí của ngươi.” Nàng không biết rằng, có thể giống ta đôi phần, mới là phúc khí của nàng.

Thiên Sát Tai Tinh

Thiên Sát Tai Tinh Ngày đầu tiên ta vào cung tham gia tuyển tú, hoàng đế băng hà. Bị phái đi canh giữ hoàng lăng, hoàng lăng lại sụp đổ. Bị đuổi ra vườn rau hoàng gia trồng rau bắt sâu. Cả hoàng cung đều bị ngộ độc thức ăn. Bị đưa đến trước mặt thái tử, ta quỳ trên đất suốt nửa canh giờ. Hắn mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi thật giỏi.” Ta yếu ớt ngẩng đầu lên: “?” “Một người tài năng như ngươi.” “Không gả cho đối thủ của bổn vương thì thật đáng tiếc…”

Thiên Hạ Trong Tay Nữ Nhân

Thiên Hạ Trong Tay Nữ Nhân Hoàng thượng giao con trai của Quý phi cho ta nuôi dưỡng. Quý phi bất mãn, mỗi tuần náo loạn ba lần, mỗi lần đều khiến hậu cung không yên ổn. Thậm chí còn tung tin đồn rằng ta ngược đãi đứa trẻ, cho nó ăn uống kham khổ. “Ngươi rốt cuộc có trả con lại cho ta không!” Quý phi tức giận đến phát run, đứng trước mặt ta chỉ trỏ, lên án không ngớt. “Không trả.” “Không trả đúng không!” Nàng trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Không trả, ta sẽ tìm Hoàng thượng sinh thêm một đứa nữa!” Nhìn dáng vẻ nàng giận đùng đùng rời đi, ta cười đến mức hoa dung thất sắc. Cũng chỉ có kẻ ngốc như nàng mới chịu sinh con cho hắn.

Phượng Kế

Hôm thành thân, vị hôn phu của ta cố ý rước nhầm kiệu hoa, đưa ta vị tiểu thư dòng dõi thế gia tới một ngôi miếu bỏ hoang ở thành Nam, chỉ để thành hôn với một cô nữ xuất thân thấp kém. Hôm sau, khi ánh sáng đầu tiên của bình minh ló rạng, hắn dắt tay cô nữ trong trang phục tân nương lộng lẫy bước vào. “Kiệu hoa của ngươi và Yểu Yểu bị rước nhầm. Nhưng bây giờ nàng ấy đã cùng ta bái đường, chính là thê tử danh chính ngôn thuận. Còn ngươi…” Hắn giả vờ tỏ ra nể tình cũ, “Xét đến mối duyên mười mấy năm, cho ngươi vào phủ làm thiếp cũng là đã ban ơn rồi.” Rồi hắn đổi giọng, trở nên chán ghét rõ rệt: “Ngươi tuy là con cháu họ Thôi vùng Thanh Hà, nhưng thân đã chẳng còn trong sạch. Nếu muốn vào vương phủ làm thiếp, phải quỳ trước Yểu Yểu để tỏ lòng tôn kính với vương phi.” Hắn còn muốn ta uống thuốc tuyệt tự, cam đoan rằng ta sẽ không dựa vào thân phận dòng dõi cao quý mà chèn ép cô nữ hắn thương, thì mới được phép vào phủ làm thiếp. Ta xoa phần thắt lưng vẫn còn ê ẩm, hắn đâu biết… Ta thực sự đã không còn trong sạch. Nhưng người khiến ta mất đi sự trong trắng trong đêm ở miếu hoang đó. ….lại là thiếu niên hoàng đế trúng tình độc, phải nương náu tạm thời nơi đó.

Hậu Cung Máu Lệ

Hậu Cung Máu Lệ Để khiến nàng ta hối hận, hắn vứt bỏ phủ Tướng quân to lớn cùng ta, tự mình xin đi trấn thủ biên cương. Ta viết 99 phong thư nhà, không nhận được một lời hồi âm. Năm thứ 3, ta không viết nữa. Đang lúc ta ngồi trên tháp quý phi, nhấm nháp tổ yến do trong cung ban tặng, thì Tướng quân lại bất ngờ quay về. Nhìn bụng ta đã mang thai 6 tháng, ánh mắt hắn nghiến răng nghiến lợi: “Thành thân 3 năm, ngươi chưa từng tới biên ải thăm ta lấy một lần, cái thai trong bụng ngươi là của ai?” Ta dửng dưng đáp: “Chàng không tốt với chính thê của mình, thì cũng phải có người khác tốt với ta chứ.” …

Nha Hoàn Nhóm Lửa Giang Ly

Nha Hoàn Nhóm Lửa Giang Ly Ta là một tiểu nha hoàn trong nhà họ Điền. Chỉ là dạo gần đây, xuân đến khiến người uể oải dễ ngủ gật, trong lúc mơ màng ta lại mộng thấy một chuyện lạ, một thư sinh nghèo đến cửa cầu hôn, trở thành người ở rể trong phủ. Không đầy một năm, tiểu thư khó sinh mà mất, lão gia và phu nhân cũng ch .t ch/á/y trong biển lửa. Thư sinh kia kế thừa toàn bộ gia sản to lớn, bên mình thê thiếp thành đàn, hưởng hết tề nhân chi phúc*. Lão gia và phu nhân đối đãi với ta không tệ, ta liền đem giấc mộng ấy bẩm báo với hai người. Ban đầu, lão gia phu nhân không tin. Nhưng chẳng bao lâu sau, quả nhiên có một thư sinh đến cửa. (*) Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.

Trẫm Nuôi Sói Trong Cung

Trẫm Nuôi Sói Trong Cung Phò mã bế về một đôi long phượng song sinh, bảo ta phải chăm sóc chu đáo. Ở kiếp trước, ta xem chúng như con ruột mà nuôi dạy. Con trai nuôi thì vào triều làm tể tướng, con gái nuôi thì trở thành hoàng hậu cao quý. Nhưng đến khi chúng quyền thế đầy mình, lại hạ ta xuống thành tội nô, khiến ta sống không bằng ch. Chúng nói là ta cưỡng đoạt tình yêu, ép mẫu thân ruột của chúng từ thê tử thành thiếp thất, phải sống thấp hèn suốt đời. Ngày phò mã cưới nguyên phối, ta thì mặc áo đơn, chân trần quỳ giữa trời tuyết, trơ mắt nhìn họ đoàn tụ ấm áp cả nhà bốn người. Nay ta sống lại một lần nữa, phò mã còn chưa kịp mở miệng bảo ta nuôi con giúp hắn, đã thấy trong lòng ta đã ôm sẵn một bé trai.

Nguyễn Tương Tương

Nguyễn Tương Tương Gả thay đã ba năm, ta cuối cùng cũng nhận được phần ngân lượng còn lại từ kim chủ. Lập tức, ta quyết định giả chết cao chạy xa bay! Cái Hầu phủ chết dẫm này, lão nương thực sự chịu đủ rồi! Trước khi “bỏ mạng”, ta muốn khuấy đảo cả Hầu phủ một phen. Bà mẹ chồng lấy cớ dạy quy củ, không cho ta ăn cơm. Ta liền hất tung cả bàn ăn, gào lớn: “Con mụ già kia, để xem ai ch .t đói trước!” Thiếp thất giở trò, vu cáo ta đẩy nàng ta. Ta trước mặt bao người thẳng tay đẩy nàng xuống hồ, cười ha hả: “Đúng đấy, là lão nương đẩy ngươi đấy!” Tên tiểu thúc âm hiểm đe dọa ta, bảo sẽ loan tin ta trêu ghẹo hắn. Ta tặng hắn một cái bạt tai vang dội, cười tươi rói: “Đi đi, nói với cái vị ca ca bệnh hoạn của ngươi ấy, ta chẳng những muốn trêu ghẹo ngươi, còn muốn xé rách xiêm y của ngươi, bắt ngươi quỳ xuống cầu xin tha mạng kia!”