Cung Đấu

Thái Tử Bồi Táng Cùng Ta

Thái Tử Bồi Táng Cùng Ta Nữ nhi ngoại thất của phụ thân mượn danh nghĩa của ta để trèo lên giường thái tử. Hoàng hậu muốn đánh c/h/ết nàng ta, nhưng nàng lại nói rằng chính ta sai nàng làm vậy, chỉ để thử lòng thái tử. Ngoại tổ gia của ta nắm giữ năm mươi vạn binh quyền, lại vô cùng yêu thương ta. Hoàng hậu không dám đắc tội với ta, chỉ đành ép nữ nhi ngoại thất ấy gả cho một kẻ thô bạo, phải rời xa kinh thành. Thái tử cũng một mực khẳng định rằng, hắn chưa từng động vào nữ nhi ngoại thất, chỉ muốn sớm ngày rước ta vào Đông cung. Về sau, nữ nhi ngoại thất tư thông cùng người khác, bị phu quân phát hiện, đánh đập đến ch/ết. Thái tử bỗng thay đổi hoàn toàn, dùng da/o k/ề lên cổ ta, giọng căm hận nói: “Nếu không phải vì ngươi nhất quyết muốn gả cho ta, thì làm sao nàng ấy lại rời xa ta?” “Nàng ấy ch/ết rồi, ngươi phải b/ồi tá/ng.” Hắn dùng da/o, tự tay biến ta thành nh/â/n t/rư, vừa cười vừa hành hạ ta đến c/h/ết. Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã quay về ngày muội muội trèo lên giường hắn.

Hoàng Quyền

Hoàng Quyền   Nữ nhân xuyên không cự tuyệt danh phận mà phụ thân ta ban cho bà ta. Bà ta nói bà ta không muốn giống mẫu thân ta, bị nhốt trong hậu viện. Hơn nữa, theo hầu bên phụ thân ta với thân phận nha hoàn, bà ta mới có thể ở bên phụ thân ta mãi mãi. Ta rất kinh ngạc. Mẫu thân ta lại đang mang thai, còn được thăng vị. Nữ nhân xuyên không chế nhạo mẫu thân ta: “Ngươi chẳng qua chỉ là cỗ máy đẻ!” Sau đó, phụ thân ta lên ngôi hoàng đế, mẫu thân ta được sách phong làm hoàng hậu. Ca ca ta cũng được phong làm thái tử. Nữ nhân xuyên không vẫn chế nhạo mẫu thân ta: “Hắn chỉ đang kiêng dè binh quyền của ca ca ngươi nên mới giả vờ đối xử tốt với ngươi mà thôi!” Bà ta bị phụ hoàng đày đến dịch đình, thế mà còn luôn miệng nói với người khác: “Hắn yêu ta, bây giờ chỉ là muốn bảo vệ ta, không muốn ta trở thành cái đinh trong mắt người khác!” Nhưng ta nghe phụ hoàng nói: “Bà ta điên rồi, tiễn bà ta một đoạn đường cuối cùng đi.” Ta hỏi phụ hoàng: “Phụ hoàng giết bà ta, là vì yêu bà ta, không muốn để bà ta chịu khổ sao?” Phụ hoàng mỉm cười: “Nếu trẫm yêu bà ta thì sao mẫu thân con có thể làm hoàng hậu được?”

Giả mang thai 280 ngày

Dung Thu, là một bán yêu được sinh ra từ sự kết hợp giữa nhân tộc và thỏ yêu.Tiểu thỏ có lông trắng mịn, dễ thương xinh xắn, mười dặm tám làng ai ai cũng yêu quý.Ngày hóa thành nhân hình, cha thỏ yêu bí ẩn giáo dục Dung Thu rằng, tộc thỏ yêu bẩm sinh đã có đặc dị, dù là đực hay cái đều có thể giả mang thai, mọi tình huống không khác gì mang thai thật.Sau này, nếu tiểu thỏ không cưới được vợ, có thể thử các mẹo nhỏ truyền từ tổ tiên để câu vợ.Một là, giả mang thai đổ vạ, trước yêu sau cưới, phát triển tình cảm.Hai là, giả sẩy thai, lừa lấy lòng thương.Ba là, phản khách vi chủ, đem gạo nấu thành cơm.Thỏ đã thử đều nói tốt!Tình cờ, mẹ của Dung Thu đứng ngoài cửa: “?”

Vương Phi Mưu Lược

Vương Phi Mưu Lược Hoàng thượng ban hôn, chỉ hôn ta làm chính phi của Khánh Vương. Đồng thời, còn chỉ hôn một Trắc phi. Trắc phi vốn là cung nữ bên cạnh quý phi, nay được nhận làm chất nữ. Khánh Vương và nàng ta tình cảm sâu đậm. Không những cầu xin Hoàng thượng cho nàng cùng ta đồng ngày nhập phủ, còn xin thêm quyền quản gia cho nàng. Tất cả mọi người đều chờ xem trò cười của ta. Bọn họ nghĩ rằng ta gả vào không được sủng ái, phòng không gối chiếc, còn chẳng bằng một nha hoàn, thực sự đáng thương. Ta lại cười. Xuất thân là đích nữ chính phi của gia tộc hiển hách, lẽ nào còn phải tranh sủng với một Trắc phi?

Ngọc Tử Hành

Ngọc Tử Hành Ta, Ngọc Tử Hành, 3 tuổi mất mẹ, 5 tuổi mất cha, 6 tuổi mất tổ mẫu, đúng là nhân trung long phượng! À không, là thiên sát cô tinh! Bá phụ bất chấp nguy hiểm tính mạng nuôi ta đến mười ba tuổi, kết quả thì sao, bàn chuyện hôn sự với trưởng tử Đường gia Nam phủ, trưởng tử sốt cao rồi chet; bàn chuyện hôn sự với thế tử nhà Trần hầu Tây Kinh, thế tử ngã ngựa rồi m//ất… Những chuyện như thế khiến cả Đại Nghiệp nghe thấy tên ta đều sợ mất mật. Đến mức ở Đại Nghiệp có hai điều có thể dọa trẻ con ngừng khóc ban đêm: Một là tướng quân họ Ngọc đến đ//ánh mông ngươi, hai là Ngọc Tử Hành muốn làm vợ ngươi. À, tướng quân họ Ngọc chính là bá phụ ta, nên nhà họ Ngọc chúng ta trong việc giáo dục trẻ nhỏ có thể nói là tiếng tăm lẫy lừng. Tất nhiên, dưới trướng bá phụ có biết bao nhiêu người, có không ít người thà hy sinh một đứa con cũng muốn thỏa mãn mong muốn của bá phụ là gả ta đi. Nhưng họ đều là những thúc bá từng bế ta, mua kẹo cho ta hồi nhỏ, ta không nỡ để họ tuổi trung niên lại mất con, nên lần lượt từ chối. Ta luôn cảm thấy có lẽ mình không thể gả đi, năm mười tám tuổi tự mình đến Ngọc Hoa Quán tìm lão đạo sĩ, hỏi xem có con đường nào để làm đạo cô không. Ai ngờ lại tình cờ gặp phải Thái hậu. Thái hậu cùng ta uống trà một lúc, bàn về việc tu sửa Ngọc Hoa Quán, còn thưởng cho ta một chiếc vòng tay. Rồi, một đạo ý chỉ ban xuống, ta trở thành Ngọc Chiêu Nghi trong hậu cung.

Liên Hoa

Liên Hoa Có lời đồn rằng, nữ tử bẩm sinh đã mang ấn ký hoa sen trên người ắt sẽ là hồng nhan họa thủy, dẫn đến chiến loạn khắp nơi. Khi lời ấy đến tai Quý phi, nàng lập tức hạ lệnh cho người đi khắp dân gian truy tìm nữ tử ấy, quyết tâm trừ khử để diệt hậu hoạ. Tin dữ truyền tới Giang Lăng, tiểu thư Tống gia lòng hoảng loạn không yên. Trên người nàng quả thật mang một ấn ký hoa sen, nếu để Quý phi biết được, e rằng khó mà toàn mạng. Người trong lòng nàng, vì để cứu nàng đã quyết định tìm một cô nương khác, khắc ấn ký hoa sen lên lưng người đó, thay Tống tiểu thư tiến cung chịu nạn. Việc này vô cùng nguy hiểm, dù thưởng vàng bạc hậu hĩnh, vẫn chẳng mấy ai dám nhận. Cho đến khi ta đến chợ quỷ xé bảng nhận nhiệm vụ: “Ta nguyện đi.”

Hệ Thống Công Lược Tra Phu Và Nghịch Tử

Hệ Thống Công Lược Tra Phu Và Nghịch Tử Phụ thân từ bên ngoài nhặt về cho ta một dưỡng mẫu, dưỡng mẫu đối xử với ta rất tốt, nói sẽ đối xử với ta như thân sinh nữ nhi. Nhưng ta lại nghe được tiếng lòng của bà ta: [Hệ thống, đây chính là dưỡng nữ có thể khiến cặp phụ tử kia hối hận sao? Chỉ cần ta thu phục được nó, cặp phụ tử kia sẽ phải chạy theo cầu xin ta!] Đêm đó ta mơ một giấc mơ về kiếp trước. Trong mơ, dưỡng mẫu đưa ta vào thành, trước mặt hoàng đế và tiểu công chúa, bà ta bế ta lên cao, còn thân mật với phụ thân ta. Tiểu công chúa ghen tị, quỳ xuống ôm lấy dưỡng mẫu, gọi bà ta là mẫu phi, nói rằng mình đã biết lỗi, muốn mẫu phi ôm. Hoàng đế cũng đỏ hoe mắt, khóc lóc cầu xin dưỡng mẫu tha thứ. Dưỡng mẫu lập tức bỏ ta xuống, vui vẻ muốn cùng họ về cung, ta cầu xin bà đừng đi nhưng bà lại cười lạnh: “Ngươi chỉ là công cụ để ta khiến cặp phụ tử khốn nạn kia hối hận mà thôi! Ngươi thật sự nghĩ ta muốn làm mẫu thân của ngươi sao? Cút đi!” Bà ta về cung liền được phong làm hoàng hậu, cùng ngày đó phụ thân ta bị hoàng đế ghen tuông dìm chết dưới nước. Còn ta vì đã từng “Cướp” mẫu thân với tiểu công chúa nên bị xe ngựa cán gãy cả tay lẫn chân. Tiểu công chúa chỉ vào ta với đôi chân gãy hỏi: “Mẫu hậu, người thương nàng ta hay thương con?” Dưỡng mẫu cưng chiều dỗ dành nàng ta: “Con là bảo bối do ta sinh ra, còn nàng ta chỉ là đứa rác rưởi mà mẫu thân nhặt được từ trên đất thôi.” Ta giật mình tỉnh giấc, dưỡng mẫu đang tiều tụy bưng một miếng bánh ngọt nịnh nọt ta. Ta lại nghe thấy tiếng lòng của bà ta: [Đây là bánh điểm tâm ta cố ý mang từ trong cung ra, đứa con hoang này ăn vào chắc chắn sẽ nhận ta làm mẫu thân!]  

Thanh Cao Tuyệt Lộ

Thanh Cao Tuyệt Lộ Nữ nhi thanh cao, không dính khói lửa trần gian. Nha hoàn đánh cắp trang sức của nàng, ta thay nàng ra mặt, lại dạy nàng cách làm thế nào để lập uy trước hạ nhân. Nàng lại quay đầu đưa thuốc cho nha hoàn, nói rằng ta góa phụ đã nhiều năm, tính tình cổ quái, bảo nha hoàn đừng chấp nhặt. Bà mẫu khinh thường nàng vì là nữ tử, muốn đem gia sản chia cho chất tử, ta kiên quyết tranh luận, giành lợi ích cho nàng. Nàng khoác trên mình gấm vóc lụa là, quỳ trước mặt bà mẫu, nói ta quá coi trọng tài sản, không màng tình thân. Ta ép dưỡng nữ tránh xa đám lưu manh côn đồ để giữ gìn thanh danh, thậm chí còn hao tâm tổn trí, gả nàng vào Hầu phủ làm chính thất, bảo vệ nàng cả đời. Ai ngờ việc đầu tiên nàng làm sau khi bước chân vào Hầu phủ lại là vu oan cho ta cùng hạ nhân tư thông, cuối cùng ta bị dìm lồng heo. Một lần nữa mở mắt, trở về ngày dưỡng nữ nói với ta rằng nha hoàn đánh cắp trang sức của nàng. Ta nắm lấy tay nha hoàn: “Đừng chấp nhặt với chủ tử của ngươi, nàng chỉ là dưỡng nữ, trong lòng tự ti. Nếu không nhờ có ta, bây giờ nàng còn chẳng bằng ngươi đâu.” Đời này làm lại từ đầu, đi con đường thanh cao, để dưỡng nữ thanh cao ấy không còn đường thoát!

Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Mở Trường Mẫu Giáo Trong Hậu Cung

Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Mở Trường Mẫu Giáo Trong Hậu Cung Là một giáo viên mầm non với 5 năm kinh nghiệm, tôi bỗng xuyên không thành phi tần địa vị bét nhất hậu cung. Do không có năng lực đặc biệt nào, cho nên tôi quyết định sống một cuộc sống nhàn nhã. Không ngờ sau một năm ăn không ngồi rồi trong cung, phi tần cùng cung với tôi đột nhiên bị ban chếc. Ngũ hoàng tử 3 tuổi trở thành gánh nặng, không ai muốn nhận nuôi. Cuối cùng sau nhiều lần đẩy qua đẩy lại, trách nhiệm rơi vào tay tôi. Chăm sóc trẻ em là điều tôi thành thạo nhất. Năm thứ hai, một quý nhân qua đời, tiểu công chúa vừa tròn một tháng tuổi được đóng gói đưa đến cung của tôi. Năm kế tiếp, Mai Quý phi kiêu căng ngạo mạn thất sủng, đại công chúa 10 tuổi cũng được gửi đến…

Sống Lại Ta Dốc Sức Bảo Vệ Người Nhà

Sống Lại Ta Dốc Sức Bảo Vệ Người Nhà Sau khi chiến thắng trong cuộc cung đấu, con trai ta đã trở thành hoàng đế nhưng sau khi nó đăng cơ lại ban cho ta một dải lụa trắng. Trước khi chết, ta mới biết hoàng đế vẫn luôn cho rằng ta không phải là người sinh ra nó, ta vì muốn di mẫu lưu tử nên đã hại chết mẹ ruột của nó, nó đã nhẫn nhịn nhiều năm, cuối cùng cũng báo được mối thù lớn. Ta nghe xong thì cảm thấy vô cùng hoang đường. Ta giải thích với nó: “Năm đó thái y và bà đỡ đều có mặt, huống hồ ta cũng không phải không thể sinh con, hà cớ gì phải cướp con của người khác.” Nhưng nó lại nói: “Trẫm chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy, ngươi tàn hại tần phi, khiến mẫu tử ly tán, nên tự mình đền tội.” Ta bị thái giám bên cạnh nó siết cổ cho đến chết, mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về mười năm trước, lần này, cứ như ý nó vậy.

Chung Bất Tự Thiếu Niên Du

Chung Bất Tự Thiếu Niên Du Nghe nói, ngày nhận được ý chỉ triệu ta vào cung, Lạc vương náo loạn từ Dưỡng Tâm điện của Hoàng đế, đến tận Ninh Thọ cung của Thái hậu. Hoàng đế là con nuôi của Thái hậu, Lạc vương lại là con ruột của Thái hậu, cho nên trong lòng hắn chắc chắn rằng mình có thể thắng. Kết quả Hoàng đế tránh mặt không gặp hắn, Thái hậu thì trực tiếp ném chén trà về phía hắn: “Nếu ngươi còn đ//iên cuồng như vậy, cẩn thận tính m//ạng của nữ nhi Tiêu gia!” Lạc vương lúc này mới chán nản ngã xuống đất. Hắn vốn là thiếu niên sáng chói nhất kinh thành, có ân sủng của hoàng huynh, được mẫu hậu thiên vị, luôn toả sáng và tràn đầy năng lượng. Hiện tại hắn mới hiểu được, mặc dù như vậy, hắn cũng tranh không nổi với trời, mà hoàng huynh của hắn chính là trời. Hắn thua, cũng nhân tiện thua cả đời ta. Nhưng ta vẫn cảm kích hắn đã nguyện ý vì ta mà tranh giành một chút. Bởi vì hắn là người trong lòng ta ba năm qua.

Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung

Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung Đây là năm thứ ba ta ở trong lãnh cung. Ta cũng không biết tại sao mình lại bị đày vào đây, vì ta nghĩ thân phận ban đầu của mình cũng khá tốt. Giống như tám mươi phần trăm các cô gái xuyên không khác, ta tỉnh dậy trên một chiếc giường siêu rộng tám người vẫn nằm vừa, bên cạnh ta là Hoàng đế mặc áo màu vàng sáng, thêu hình rồng, đang nhìn ta. Tại sao vừa mở mắt ta đã biết hắn là Hoàng đế? Bởi vì hắn đã nói một câu. Hắn nói: “Người đâu, truyền chỉ của trẫm, phế truất Hoàng hậu vào lãnh cung.”

Ái Tình Tựa Bão Tố

Ái Tình Tựa Bão Tố Tống Thanh Yến như đi*n rồi, hắn say rượu rồi xông vào cung điện của ta, đưa tay định cởi áo ta. Ta quay lại tát hắn một cái, tay đau rát, nhưng hắn lại đỏ mắt trước, quỳ gối bên chân ta, giọng nói đã run rẩy. “Điện hạ, Tiêu Tuân đã trở lại.” Ồ, ta cứ tưởng chuyện gì to tát lắm, thì ra là hắn. Ta từ từ ngồi xuống, nâng cằm Tống Thanh Yến lên, mặc dù hắn không muốn, ta vẫn ép hắn phải nhìn ta. Giống thật, hắn và Tiêu Tuân giống hệt nhau, chỉ có điều trong ánh mắt Tống Thanh Yến có thêm vài phần mê say. Ta nhìn hắn, suýt nữa lại tưởng Tiêu Tuân đã quay về.  

Thiên Mệnh Hoàng Nữ

Thiên Mệnh Hoàng Nữ Quốc sư nói nhà ta sẽ sinh ra Thiên Mệnh Hoàng Nữ. Bởi vậy tỷ tỷ từ khi sinh ra đã danh chấn kinh thành, nhận hết sủng ái. Nhưng bọn họ không biết, Chu gia còn có ta.

Nhất Sinh Bình An

Nhất Sinh Bình An Vào ngày phu nhân tướng quân Dịch gia hạ sinh, bầu trời kinh thành đỏ rực, ánh vàng chiếu khắp phòng. Một đạo sĩ đã lớn tiếng nói rằng đây là điềm đại cát, giống như có điềm báo của phượng hoàng. Tuy nhiên, đạo sĩ này không ngờ rằng Dịch gia lại sinh đôi hai nữ nhi. Mọi người đều cười, làm sao phượng hoàng có thể tồn tại cùng lúc hai con? Thế là đạo sĩ bị đuổi ra khỏi kinh thành vì bị coi là lừa đảo. Chỉ có ta biết, ông ấy nói đúng sự thật.

Giai Nhân Như Cẩm

Giai Nhân Như Cẩm  Vô tình phát hiện vị hôn phu Dung Cẩn muốn tạo phản, ta sợ đến mức vội vàng chạy đến từ hôn. Nào ngờ hắn cũng có cùng suy nghĩ, thậm chí đã chuẩn bị sẵn hưu thư cho ta. Nhìn hưu thư trong tay hắn, ta đưa tay muốn đón lấy, nhưng phát hiện hắn nắm chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch. Thế nhưng, trên mặt hắn vẫn là dáng vẻ thản nhiên trầm tĩnh, tựa như một khối mỹ ngọc quý hiếm, không chút tỳ vết. “Thế tử đã muốn từ hôn, vậy còn làm gì đây?” Ta cố gắng bình ổn tâm trạng, cúi đầu khẽ hỏi. Dung Cẩn hàng mi dài rủ xuống, che khuất đi cảm xúc trong mắt, giọng điệu nhàn nhạt như đang bàn chuyện trời đất: “Nghiên Nghiên không cần ta nữa sao?” Cơn ấm ức cuộn trào trong lòng, ta hận không thể túm lấy vạt áo hắn mà mắng cho một trận. Rõ ràng là ba tháng nay hắn chưa từng gặp ta, ta thậm chí từng chặn kiệu hắn giữa phố, vậy mà chỉ nhận lại ánh mắt lạnh lùng của hắn. Lạnh nhạt đến mức như thể mười năm tình nghĩa phút chốc hóa thành tro tàn. Huống chi khắp kinh thành đều đồn rằng hắn đã thay lòng, đem lòng ái mộ tiểu thư đích nữ của Định Viễn Hầu phủ, Tạ Tòng Dung. Nhưng tu dưỡng nhiều năm khiến ta nhịn xuống, chỉ nhẹ nhàng cúi người hành lễ: “Mị Nghiên và Thế tử dù gì cũng là thanh mai trúc mã, ngày hôm nay đi đến bước này, có lẽ là do tuổi trẻ nông nổi, lầm tưởng tình cảm tỷ đệ nơi sớm chiều thành ái tình. Không bằng cứ chia tay trong hòa bình, mỗi người tự tìm hạnh phúc cho riêng mình. “Cũng tốt hơn là về sau thành một đôi oán lữ, giày vò lẫn nhau.” Dung Cẩn nhấc mắt nhìn ta một cái: “Tỷ đệ?” Hắn nói lời này, khóe môi còn mang theo nụ cười như có như không, nhưng ánh mắt lại nhạt nhẽo đến mức khiến ta bất giác lạnh sống lưng. “Thần nữ trèo cao rồi.” Ta vội vàng quỳ xuống hành lễ. Hưu thư được đặt trên bàn. Hắn dường như nhìn ta một lúc, lại tựa như khẽ đáp một tiếng rồi quay người rời đi. Chỉ biết rằng, khi cánh cửa khép lại, tầm mắt ta bỗng trở nên mơ hồ. Giọt nước rơi xuống thảm dài, không để lại dấu vết.

Đào Đào

Đào Đào Mẹ ta thường bảo, phận thiếp thất muốn sống yên ổn, thì chỉ có cách lấy lòng phu quân, để hắn sủng thiếp diệt thê. Thế nhưng, ta lại thấy chính thất phu nhân không chỉ dung nhan tuyệt sắc, tâm tính lại hiền lương, mà còn vô cùng giàu có. Do đó, ta quyết định từ bỏ con đường cũ, bái phục phu nhân: “Phu nhân, thiếp có thể được hầu hạ bên cạnh người không ạ?”

Dưỡng Tử Vi Hoạn

Dưỡng Tử Vi Hoạn Ta là phi tần, gần đây ánh mắt Thừa tướng và Thái tử nhìn ta không đúng lắm. “Mẫu phi, há miệng ra nào.” “A, đừng……” “Ngoan.” Hắn thấp giọng dỗ dành, ta ngoan ngoãn ngậm lấy trái vải. “Thật sự là mẫu từ tử hiếu mà.” Giọng nói lạnh như băng vang lên. Quay đầu lại, Thừa tướng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm chúng ta, ánh mắt như d ao găm.

Lưỡng Bất Khả Tâm

Lưỡng Bất Khả Tâm Ta dùng một trăm lượng bạc, mua bạch nguyệt quang cao không với tới – Bạch Giản Hành – về làm nô lệ. Hắn ban ngày giặt giũ nấu cơm cho ta, ban đêm còn phải làm ấm giường. Tất cả đều nhẫn nhịn tiếp nhận, vậy mà đối với ta lại luôn giữ thái độ lạnh lùng xa cách. Mãi đến một ngày, tận mắt thấy huynh đệ tốt của hắn từ trong phòng ta bước ra, y phục xốc xếch. Bạch Giản Hành, người trước nay vẫn luôn trấn định, khi ấy lại lộ vẻ hoảng loạn. “Ngươi… sao lại từ trong phòng quận chúa bước ra?” Mộ Lan Già mặt đỏ bừng, y phục trên vai vô tình trượt xuống, để lộ những vết đỏ mập mờ bên trong: “Giản Hành, ngươi hiểu ta nhất mà. Đoạt người yêu của người khác, chuyện như vậy ta không làm được. “Là quận chúa cưỡng ép ta.”

Đến Lúc Thay Hoàng Đế Rồi

Đến Lúc Thay Hoàng Đế Rồi Hoàng hậu thích chỉ hôn. Trong tiệc cung yến, Hoàng hậu tùy tiện chỉ tay, chỉ vào đích tỷ đã có hôn ước, cho ấu tử của thừa ân hầu là Trần Thiên Hữu. Chưa đầy hai năm, đích tỷ bị bạo hành gia đình đến mức sảy thai, khóc lóc vào cung cầu Hoàng hậu chủ trì công đạo, nhưng lại bị nàng ta trách cứ. “Hồ ngôn loạn ngữ, hôn sự do bản cung chỉ định từ trước đến nay đều là phu thê ân ái, cầm sắt hòa minh, ngươi đây là đang nghi ngờ bản cung sao?” Trần Thiên Hữu càng ngày càng quá đáng, yêu cầu thê thiếp hầu chung một chồng, đích tỷ không chịu nổi nhục, tự vẫn mà chết. Hoàng hậu biết chuyện thì giả mù mưa sa lau vài giọt nước mắt: “Cũng là người không có phúc khí, đáng thương cho tấm lòng tốt của bản cung.” Ngón tay khẽ động, lại chỉ sang ta. Ta cười đáp ứng, có lẽ nàng ta không biết, ta vừa mới cẩu thả cùng với phu quân Hoàng Thượng của nàng ta ở trong chùa. Lúc này trong bụng, còn mang thai long chủng.