Cung Đấu
Sống Lại Ta Dốc Sức Bảo Vệ Người Nhà Sau khi chiến thắng trong cuộc cung đấu, con trai ta đã trở thành hoàng đế nhưng sau khi nó đăng cơ lại ban cho ta một dải lụa trắng. Trước khi chết, ta mới biết hoàng đế vẫn luôn cho rằng ta không phải là người sinh ra nó, ta vì muốn di mẫu lưu tử nên đã hại chết mẹ ruột của nó, nó đã nhẫn nhịn nhiều năm, cuối cùng cũng báo được mối thù lớn. Ta nghe xong thì cảm thấy vô cùng hoang đường. Ta giải thích với nó: “Năm đó thái y và bà đỡ đều có mặt, huống hồ ta cũng không phải không thể sinh con, hà cớ gì phải cướp con của người khác.” Nhưng nó lại nói: “Trẫm chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy, ngươi tàn hại tần phi, khiến mẫu tử ly tán, nên tự mình đền tội.” Ta bị thái giám bên cạnh nó siết cổ cho đến chết, mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về mười năm trước, lần này, cứ như ý nó vậy.
Mưu Kế Hậu Cung Tất cả mọi người đều cho rằng ta yêu Hoàng thượng, bao gồm cả Hoàng thượng cũng nghĩ như thế, nhưng mà ta biết, hắn chỉ là vũ khí của ta.
Minh Nguyệt Bất Quy “Bẩm, con nguyện ý gả đi ạ.” Ta đứng ở phía sau giơ tay lên. Phụ hoàng có rất nhiều công chúa, nhưng người được sủng ái nhất là trưởng công chúa Trường Ninh, con gái đầu tiên của người. Còn ta là người vô giá trị nhất, phụ hoàng có lẽ đã quên rằng người còn có một đứa con gái là ta. Triều ta yếu kém bị nước Liêu lớn mạnh xâm chiếm, chúng yêu cầu trưởng công chúa phải hòa thân. Trưởng công chúa ôn nhu hiền thục, lại đoan trang, người đã thầm thương trộm nhớ thầy dạy cờ vây, Chu tiên sinh từ lâu. Hai người tình sâu nghĩa nặng, nhưng nay lại phải chia ly vĩnh viễn.
Quần Hạ Thần Ta hòa thân đến địch quốc. Hoàng đế địch quốc không thích nữ sắc, nhưng lại có một vị thần tử được hắn sủng ái đến tận xương tủy. Đêm động phòng hoa chúc, Hoàng đế địch quốc chẳng buồn nhìn đến ta, ánh mắt chỉ chăm chú dõi về phía sau lưng ta, gọi: “Ái khanh, lại đây, Trẫm nhìn khanh mới có thể cùng nàng thành sự.” Dưới màn trướng đỏ, nam tử đang quỳ phục chầm chậm ngẩng đầu lên, mái tóc dài đen nhánh che phủ gần hết tấm lưng. Ta thu ánh mắt, nhìn về phía nam tử ấy. Bốn mắt giao nhau, trong đáy mắt đối phương rõ ràng hiện lên một tia kinh diễm.
Nương Hòa Ly Rồi Phát Tài Cha ta nhập ngũ đến năm thứ bảy thì được hoàng đế phong làm Đại tướng quân, đồng thời ban hôn cho đích nữ của phủ Thừa tướng. Thế nhưng, nữ nhân đó không có lòng dung thứ, ép mẫu thân ta tự nguyện viết hưu thư. Mẫu thân ta khóc đến lê hoa đái vũ: “Dân phụ tay trói gà không chặt, nếu rời khỏi phu quân, mẹ con ta phải sống thế nào đây?” Ta len lén liếc nhìn vết máu chưa khô trước cửa phòng chứa củi, rồi cũng bật khóc to hơn. Sau khi nữ nhân kia rời đi, mẫu thân ta lại đếm từng xấp ngân phiếu dày cộp, cười đến mức phát ra tiếng ngỗng kêu. “Ta muốn thật nhiều tiền, ta muốn mua xe ngựa, ta muốn dẫn con gái đi tìm ca ca…” Nhưng bà không đưa ta đi tìm ca ca, mà lại từ trên núi cứu về một nam nhân. Người này ăn mặc hoa lệ, tướng mạo bất phàm, chỉ là… đầu óc có chút không minh mẫn. Mẫu thân ta vốn thiện lương, nên giữ hắn lại. Thế nhưng, không lâu sau, thuộc hạ của hắn tìm đến mang người đi. Mẫu thân lại có thêm một tờ hưu thư và một xấp ngân phiếu dày. Ngay khi chúng ta chuẩn bị bỏ trốn, cha ta cùng người của ông đã tìm tới cửa.
Thanh Bình Thiếu gia Hầu phủ đã qua đời, hắn chưa kịp cưới thê nên đứa con trong bụng ta là huyết mạch duy nhất của hắn. Mà ta chỉ nghĩ, kiếp này phải sống làm sao cho qua kiếp.
Quỷ Diện Tướng Quân Sau khi mất trí nhớ, nhờ võ nghệ cao cường mà ta đã trở thành thị vệ của quân sư Phó Bắc Uyên. Để cứu hắn, ta đã mất đi thính lực, thân thể đầy thương tích. Mọi người đều nói ta vô cùng quan trọng với hắn. Phó Bắc Uyên từng viết từng nét vào lòng bàn tay ta: “Trên đời này, chỉ có ngươi là ta có thể tin tưởng.” Nhưng ngày ta hồi phục thính lực, lại nghe thấy hắn đùa giỡn với công chúa: “Nàng ta là một con dao rất hữu dụng, khi không còn giá trị, chỉ cần ta nói một câu, nàng ta sẽ cam tâm tình nguyện đi chết.” Sau đó, ta như ý hắn ngã xuống vực sâu, mai danh ẩn tích. Khi Phó Bắc Uyên điên cuồng đi tìm ta, ta đã nhớ lại tất cả. Hóa ra ta là tướng quân của nước địch…
Hoa Đào Mùa Xuân Ta là biểu tiểu thư xa của hầu phủ, hiện đang nương nhờ nơi này. Các công tử trong phủ đối với ta đều giữ lễ mà tránh né, người người đồn đoán rằng ta dung nhan diễm lệ, lòng muốn trèo cao. Đại công tử, vốn không màng việc nội phủ, lại hạ lời cảnh cáo: “Nếu ngươi an phận thủ thường, hầu phủ này sẽ mãi là chốn tựa nương.” “Nếu ngươi lòng dạ bất chính, ta sẽ đích thân đưa ngươi trở về quận Nam.” Nhưng cuối cùng, chính hắn lại giam cầm ta trong phủ, “Như Như, cớ sao nàng lại chọn đám rác rưởi kia? Người nàng phải chọn, là ta.”
Không Ngoảnh Lại Dù biết chàng thiếu niên sa cơ trước mắt ta rồi sẽ quyền khuynh thiên hạ, ta vẫn quyết tâm hủy hôn với hắn. “Tỷ tỷ, vì sao vậy?” Ân Can nhìn chằm chằm ta, ánh mắt đầy quyết liệt, như thể ta mới là kẻ phụ bạc. Diễn xuất thật tuyệt vời. Tuyệt đến nỗi nếu không được trọng sinh một lần, ta đã không nhận ra rằng chàng thiếu niên trước mắt này, sẽ giao con gái ruột của chúng ta cho ái phi của hắn hành hạ đến ch*t, mặc cho ta van xin đến đứt ruột đứt gan. Kiếp trước, ta tung cầu kén rể, không ngờ quả cầu thêu lại rơi vào tay một tên ăn mày nhỏ. Nhưng việc kén rể vốn chỉ để sau này quản lý cơ nghiệp nhà họ Đinh, nên phu quân là ai cũng không quan trọng, chỉ là một món đồ trang trí mà thôi. Ta chỉ không ngờ rằng sau khi được tắm rửa sạch sẽ, tên ăn mày nhỏ ấy lại đẹp đẽ đến vậy. Lần đầu gặp mặt, hắn như một chú chó con vừa mới mở mắt, nhìn ta với đôi mắt rưng rưng, câu đầu tiên đã nói: “Xin tiểu thư đừng ghét bỏ, ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì!” Lúc đó ta nghĩ, vị hôn phu tương lai như vậy cũng không tệ. Vì hắn nhỏ hơn ta một tuổi, ta bảo hắn gọi ta là “tỷ tỷ” trước khi thành thân, kết quả là mặt hắn đỏ bừng lên. Ta chỉ nghĩ hắn thuần phác đơn giản. Nhưng sau này mới biết, kẻ đơn giản không phải là hắn, mà là ta. Chàng thiếu niên mềm mại vô hại trước mắt, hóa ra lại là Tam hoàng tử đã “chết” trong một cuộc săn. Hắn chỉ mượn nhà họ Đinh của ta để che giấu thân phận, tránh mũi nhọn của Thái tử, âm thầm gây bão táp, từng bước xây dựng thế lực. …
Sủng Phi Bạo Quân Ta dựa vào tài ăn nói mà trở thành sủng phi của bạo quân. Nhưng lại không biết rằng, hắn đột nhiên có năng lực đọc tâm. Còn ta thì vẫn đang nghĩ xem làm thế nào để giết chết bạo quân và trở thành nữ hoàng. Bạo quân bị bệnh, ta bên ngoài khóc đến chết đi sống lại, nhưng trong lòng lại cười ngửa mặt lên trời. [Tên chó bạo quân! Đồ cặn bã! Ngươi có ba ngàn giai lệ trong hậu cung thì sao? Chờ ta đăng cơ, nhất định sẽ nuôi mười nghìn nam sủng, để ngươi tự thấy hổ thẹn!] Nhưng không ngờ… Đêm đó, hắn đột nhiên trở tay đè ta vào góc tường, bắt ta thử xem bệnh của hắn đã khỏi hay chưa…
Báo Phi Dũng Mãnh Ta dựa vào một thân hình rắn chắc để trở thành phi tần đặc biệt nhất trong hậu cung. Các phi tần khác thì ngày lẻ, một ba năm cảm lạnh, ngày chẵn, hai bốn sáu thì ngất xỉu kèm ho ra máu. Còn ta, ngày lẻ thì xé nguyên con dê, ngày chẵn thì ăn đầu bò chấm dầu. Sử quan viết tiểu truyện cho các phi tần trong hậu cung. Tiểu truyện của ta như thế này: “Dùng đá làm bao cát, nhổ liễu như nhổ hành. Mặc áo phấn với đôi mắt sắc sảo như báo, mở mắt là lao vào hành động ngay!” Sử quan viết tiểu truyện cho ta, nước mắt giàn giụa: “Cả đời ta, học vấn đầy bụng, cầm bút viết sách. Chính sử từng viết, dã sử từng viết, nhưng đây là lần đầu ta viết ra thứ như… cứt chó vậy.”
Tiểu Hoàng Đế Thiên hạ đều biết, người giúp ta lên ngôi – Cố hầu, ba năm sau lại trở thành nam sủng trên long sàng của ta.
Nhật Ký Cưng Mèo Của Thái Tử Thái hậu sốt ruột muốn có cháu bồng, liền lén hạ dược thái tử. Nhưng khi dược tính phát tác, bên cạnh thái tử chỉ có ta – một con mèo nhỏ. Ta trơ mắt nhìn ánh mắt thái tử ngày càng trở nên sâu thẳm, hơi thở ngày càng nóng bỏng. Liền tung người lên, tát hắn một móng vuốt. “Ngươi cũng dám có ý đồ với bản miêu? Ngươi tưởng mình là thái tử Ấn Độ chắc?”
Con Đường Leo Lên Hậu Vị Khi đang làm chuyện ấy với Vương gia, thì ái thiếp của hắn bị đau tim. Hắn không mặc quần áo liền cứ thế chạy đến. Ta cũng gấp gáp chạy tới. Còn nhanh hơn hắn một bước, ấn vào ngực ái thiếp, mặt đầy vẻ thương xót: “Ta xoa bóp cho nàng một chút, một chút nhé.”
Mỹ Nhân Tâm Cơ Chỉ vì một câu của Thần nữ: “Trong vòng trăm năm, Tô gia tất sinh ra yêu nghiệt họa quốc, khiến giang sơn đổi chủ”, Hoàng đế liền hạ chỉ, tru di Tô phủ, lưu đày cửu tộc. Ngay cả tiểu hồ ly trắng ta nuôi cũng không được buông tha. Khi đại tẩu qua đời, trong bụng vẫn còn mang thai. Tô phủ bị san thành bình địa, cỏ cũng không mọc nổi. Ta được phụ thân và huynh trưởng giấu trong giếng sâu, mới may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Một tháng sau, ta sống thoi thóp, bò lên đỉnh Phổ Đà sơn, tìm đến mẫu thân của tiểu hồ ly, dập đầu cầu xin: “Tiên hồ đại nhân, xin ban thần lực cho ta, chờ ngày đại thù được báo, ta nguyện dùng sinh mệnh này đổi lấy mạng sống cho Tiểu Bạch.” Tiểu Bạch là hài tử duy nhất của tiên hồ, cũng là hồ ly trắng do một tay ta nuôi lớn. Thần nữ đã phán rằng Tô gia nữ tất thành tai họa, vậy ta sẽ khiến lời tiên đoán của nàng trở thành sự thật!
Nguyệt Hoa Năm thứ ba làm hoàng hậu, bạch nguyệt quang của hoàng đế tiến cung. “Nguyệt Hoa, nàng yên tâm, dù thế nào trẫm cũng không để nàng ấy vượt qua nàng.” Đúng vậy. Ta cô độc giữ lấy ngôi vị hoàng hậu, còn hắn thì đêm đêm ở lại cung của quý phi. Ngay cả nhi tử của ta cũng luôn quấn quýt bên nàng. Khi ta dự định giả chết bỏ trốn để tác thành cho bọn họ, nhi tử lại ôm một đống vàng bạc châu báu chui vào ổ chăn của ta: “Nương, muốn đi cũng đừng bỏ con lại nhé.” “Đây đều là những thứ con lừa được từ chỗ của quý phi, chắc đủ cho chúng ta tiêu xài cả đời rồi nhỉ.” “Không đủ thì để con đi kiếm thêm?” Mắt ta lấp lánh nhìn châu báu. “Đủ rồi, đủ rồi, đúng là con trai ngoan của nương.” “Nương sẽ tìm cho con một người cha mới.” Sau đó… Nhi tử: “Nương, nhiều người thế này, ai mới là cha mới của con đây?”
Bạch Nhật Mộng Ta xuyên thành phi tử của Hoàng đế, mà dường như Hoàng đế yêu ta đến điên cuồng. Nhưng trong lãnh cung, ta tìm thấy những lời mà một vị phi tần bị phế truất để lại cho ta. Nàng viết: “Đừng nói với Hoàng đế rằng ngươi là người xuyên không, đừng tin hắn, mau chạy đi!”
Nhìn xuống đôi tay mềm mại trắng nõn của mình, Lâm Khê cuối cùng cũng xác nhận rằng mình đã xuyên không.Hơn nữa, còn xuyên không đến thế giới trong trò chơi tu tiên mà cô yêu thích nhất.Mỗi nữ chính trong đó đều là những nhân vật cô yêu thích.Cô đều hiểu rõ sở thích, tâm tư của mỗi nữ chính, thậm chí cả tư thế chiến bại và điểm yếu của họ.“Thật tuyệt vời—”Hai tay như run rẩy, ngồi trên giường nhìn ngắm căn phòng cổ kính, Lâm Khê dường như cũng run lên vì phấn khích.“Thực sự là… quá tuyệt vời.”Vài phút trước, khi cô đang chỉ trích CG chiến bại của nhân vật chính và đứng dậy để lấy đồ ăn, vì chân yếu và sàn trơn, không may mà sau đầu cô đập mạnh xuống sàn.Trước khi rời khỏi thế giới này, ý nghĩ cuối cùng trong đầu Lâm Khê chỉ còn lại một điều.“Chết rồi—”“Máy tính chưa tắt.”“Lịch sử duyệt web chưa xóa.”“Dù tan xương nát thịt cũng không sợ, chỉ muốn để lại trong sạch cho đời…”
Mỹ Nhân Chỉ Biết Nói Thật Ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, các công tử quyền quý trong kinh không ai dám cưới ta làm chính thất, nhưng tất cả đều muốn nạp ta làm thiếp, bịt miệng ta lại rồi giấu trong lầu vàng. Bởi vì ta mắc phải một chứng bệnh kỳ lạ, chỉ nói lời thật, mà mỗi lời thốt ra đều kinh người, thường khiến kẻ khác tức đến đau tim. Lục hoàng tử Tiêu Văn Thịnh ra tay nhanh nhất, thỉnh cầu chỉ dụ, nạp ta làm trắc phi. Sau khi tiến vào vương phủ, Thịnh Vương bóp chặt mặt ta, nghiến răng nói: “Nếu không nhờ dung nhan này, cái miệng của ngươi sớm đã khiến ngươi chết cả trăm ngàn lần rồi.” Ta cười khẩy một tiếng: “Sao? Lão Lục ngươi còn muốn hạ độc khiến ta câm sao?” Tiêu Văn Thịnh: “Ý kiến hay đấy.”
Thiên Mệnh Định Nhân Duyên Thái tử bị phế hai chân, không thể trốn tránh, ta vì vinh quang gia tộc mà thay tỷ tỷ gả vào Đông Cung.Nhưng hắn cực kỳ ghét ta, không ngừng chửi rủa.“Độc phụ, lòng dạ rắn rết!”“Ngay cả phu quân của tỷ muội tốt cũng dám cướp, thật không biết liêm sỉ!”Ồ, sắp thua đến nơi rồi mà còn mạnh miệng như vậy sao?Ta dứt khoát treo ngược hắn lên.Mắng ta một câu, ta cởi một món y phục của hắn.Càng cởi càng thấy thuận mắt, rất nhanh, trên người hắn chỉ còn lại một chiếc quần lót.Ta cũng chẳng còn giận nữa, chống cằm cười tủm tỉm: “Mắng đi, tiếp tục mắng đi nào, ta thích xem… ừm không, là thích nghe mới đúng~”