Cung Đấu

Tỷ Tỷ Của Ta Là Trà Xanh Ta mắc chứng sợ giao tiếp, nhưng tỷ tỷ song sinh của ta lại là trà xanh chính hiệu.

Tỷ Muội Hoán Đổi Mệnh Số Kiếp trước, sau trận lụt lớn, nhà nghèo đến mức không còn hạt gạo nào để nấu. Mẹ nói sẽ rút thăm, chọn một đứa trẻ để bán đi. Ta biết, mẹ luôn thiên vị muội muội, nên người bị bán chắc chắn sẽ là ta. Quả nhiên, mẹ bảo muội muội chọn trước, sau đó đến lượt ta. Cuối cùng, ta chọn trúng bàn tay đang nắm viên đá của mẹ. Điều đó có nghĩa là ta sẽ bị bán đi để đổi lấy tiền. Muội muội lén cười vui vẻ, mẹ nhận năm lượng bạc trắng, còn ta trở thành nô tỳ trong phủ Bá tước Thanh Viễn. Sau năm thiên tai, tú tài Giang Vân ở quê theo ước định của tổ tiên, cưới muội muội về làm vợ. Còn ta trở thành thiếp của Nhị gia trong phủ Bá tước. Sau khi chính thất qua đời, Nhị gia không tái hôn mà lại nâng ta lên làm quý thiếp, còn giao cả việc quản gia cho ta. Muội muội vô cùng ghen tỵ. Nàng ghen tỵ vì Nhị gia phủ Bá tước coi trọng ta, ghen tỵ với hoa văn thêu tinh xảo trên áo của ta, ghen tỵ với những viên ngọc trai tuyệt đẹp đính trên giày của ta, ghen tỵ với việc ta đeo vàng mặc bạc, gọi nô bộc như ý. Nàng than thở về cuộc sống cơ cực với Giang Vân, than thở rằng Giang Vân không biết chăm sóc nàng. Nàng than thở vì Giang Vân bị sẹo trên mặt sau khi đi hái thuốc, không thể tiếp tục tham gia khoa cử, khiến nàng phải làm vợ một tú tài nghèo cả đời. Nàng còn nói, nếu năm đó người bị bán đi là nàng thì tốt biết bao. Nếu bị bán là nàng, nàng sẽ không phải chịu cảnh sống khổ sở như bây giờ. Nhưng mỗi người có nỗi khổ riêng của mình. Muội muội chỉ nhìn thấy vẻ hào nhoáng bên ngoài của ta, làm sao nhìn ra được dưới vẻ rực rỡ ấy là bao nhiêu bùn nhơ? Khi tỉnh dậy, chúng ta quay về ngày rút thăm hôm đó. Lần này, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ, muội muội chọn bàn tay nắm viên đá… Nàng nhìn ta, cười nói: “Tỷ tỷ, vinh hoa phú quý này, cũng nên để muội hưởng một lần rồi.” Nhưng nàng đâu biết, lý do ta có thể vươn lên trong phủ Bá tước Thanh Viễn, chẳng qua chỉ vì gương mặt giống với Bạch Nguyệt Quang của Nhị gia. Làm kẻ thế thân cho người khác, nỗi khổ ấy thật không dễ nói với ai. Những đấu đá trong đại trạch khiến người ta không thể chịu đựng nổi. Nếu có thể lựa chọn, ta thà rằng không hưởng cái phú quý này.

Sống Lại Chỉnh Đốn Hậu Cung Sau khi sống lại, ta có khả năng nghe được suy nghĩ và ta nghe thấy toàn bộ người trong hoàng cung đều đang chửi rủa ta. Hoàng đế: [Hoàng hậu này đúng là đồ ngốc, sớm muộn gì trẫm cũng phế truất nàng ta.] Thục phi: [Hoàng hậu như con heo, sớm muộn gì cũng chết trong tay ta.] Đức phi: [Hoàng hậu lại làm trò rồi, đúng lúc đổ tội vụ Thục phi rơi xuống nước cho nàng ta.] Ta… chính là Hoàng hậu, đã đến lúc phải chỉnh đốn lại hoàng cung rồi!

Tầm nhìn đen kịt, nàng có cảm giác mình đã ngủ rất lâu, đầu óc mơ màng. Trong trạng thái mơ hồ, ý thức dần trở nên rõ ràng, nàng cảm nhận được miệng đầy vị đắng kỳ lạ, từ từ mở mắt, vị đắng càng rõ ràng hơn, chuyển thành mùi vị gây buồn nôn đến từ bã thuốc trong miệng.Sau khi liên tục nhổ vài lần, thiếu nữ đau khổ nắm lấy đầu ngồi dậy, khi đã tỉnh táo hơn, cơn lạnh và đói ập đến.Nhìn bã thuốc trên đất bị mình nhổ ra từ miệng, ký ức dồn dập tràn vào tâm trí nàng, thời gian quá dài, khiến lông mày thiếu nữ không khỏi nhíu lại.Các nước phân tranh, thiên hạ loạn lạc không ngừng, chiến tranh liên miên.Nơi nàng đang ở là trong trang viên Kính Hồ, nằm ở lưng chừng núi Vạn Càn thuộc lãnh thổ Hàn Quốc, không phải là một môn phái hành hiệp trượng nghĩa, mà là nơi của những người chữa bệnh cứu người.Nàng thở dài một tiếng.

Bồ Đào Chi Thủy Hoàng tỷ hại ta ngã gãy một chân, khiến ta phải ngồi xe lăn, trở thành một Công chúa què. Trong thời gian buồn chán, ta đã nhận nuôi một nữ nhân xuyên không. Nàng ấy một chút quy tắc cũng không hiểu, lá gan lại rất nhỏ. Mỗi ngày đều ấm ức khóc lóc: “Tại sao không phải là đọc tiểu thuyết, ngày này cũng đọc y thư…” Ta cũng hận rèn sắt không thành thép, nữ nhân xuyên việt này thật là không có tâm nhãn. Về sau, nàng chữa khỏi chân cho ta, còn ta đày Hoàng tỷ tới Bắc Man hòa thân.

Tam Nữ Mị Gia Tướng phủ có ba nữ nhi, tiên nhân du hành ngang qua nơi này đã để lại một lời phán— “Một nữ làm hậu, một nữ làm tướng, một nữ làm kỹ.” Nay, đại tỷ đã là hoàng hậu nương nương, nhị tỷ trấn thủ biên cương… Vậy thì, chỉ còn lại ta.

Cung nữ Bạch Chỉ Năm thứ mười làm cung nữ, Thái tử bất ngờ ban cho ta một hộp phấn kẻ lông mày làm từ vỏ sò. Hắn nói đôi mày dài của ta tựa liễu, nếu tô thêm, nhất định sẽ càng thêm phong tình. Ngày hôm sau, ta vốn muốn xuất cung trở về nhà. Cung nữ khi đủ mười tám tuổi sẽ được thả về xuất giá. Cha mẹ đứng chờ ngoài cổng cung, mỉm cười gọi: “Chỉ nhi!” Ta cũng vẫy tay, cười tươi đáp lại. Nữ quan Chu Mi Thọ bỗng chặn đường, lạnh lùng cười nhạo: “Ngươi dám ăn trộm hộp phấn kẻ lông mày Thái tử ban cho ta, tiện nhân đáng chết!” Ta bị đánh chết ngay trước cổng cung. Hóa ra, Thái tử và Chu Mi Thọ vốn là thanh mai trúc mã. Hai người cãi nhau giận dỗi, Thái tử mới ban hộp phấn cho ta, chỉ để kích thích nàng ấy. Lúc ta chết, đôi uyên ương ấy lại ôm chặt lấy nhau, hòa giải như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã quay lại đêm Thái tử ban thưởng hôm ấy.

Nương Nương Giá Đáo! Kiếp trước, ta là một tên bạo quan, sau khi chết, âm phủ phán rằng ta giết chóc quá nhiều, nên trừng phạt kiếp sau làm nữ nhân. Ta chẳng hề để tâm, khi đi qua cầu Nại Hà còn đá lật cả nồi canh của Mạnh Bà, chẳng uống lấy một ngụm. Nhìn gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn trong gương, ta khẽ cười lạnh: Đây mà gọi là trừng phạt sao? Rồi sau đó, ta vào cung. Hoàng thượng: “Mỹ nhân, làm sủng phi không tốt sao? Sao nàng lại muốn trở thành cô cô chấp hình của Thận Hình Ti vậy?”

Gả Thay Ta thay đích tỷ gả cho Trấn Nam Vương đang hôn mê bất tỉnh để xung hỉ. Mọi người đều nghĩ ta sẽ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, sống cuộc đời đầy đau khổ. Nhưng mà, được gả vào hào môn, không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, phu quân thì chẳng khác nào người chết… Đây chẳng phải cuộc sống lý tưởng của ta sao! Ta siêng năng giúp phu quân lau rửa thân thể, nhân tiện “lợi dụng” một chút. Bỗng dưng, bên tai vang lên một giọng nói nghiến răng ken két: “Nữ nhân, ngươi sờ đủ chưa!”

Con Cháu Đầy Đàn Nữ xuyên không muốn cùng phu quân ta một đời một kiếp, một đôi người. Phu quân để thể hiện chân tâm, thề từ nay không bước chân vào viện của ta nữa. Mọi người đều cho rằng ta sẽ vì vậy mà đau khổ đến tuyệt vọng. Ngay cả nữ xuyên không cũng chế giễu ta già nua, còn nói ta cản trở tình yêu của nàng ta. Ta nhìn cặp nhi nữ thông minh bên cạnh mình, mỉm cười nói: “Từ nay về sau, chúc các ngươi con cháu đầy đàn.” Nữ xuyên không nghe không hiểu, còn tưởng rằng ta đang cắn răng chịu đựng nỗi đau. Cho đến năm năm sau— Nàng ta đã sinh bốn đứa con, đến khi lại một lần nữa bị chẩn đoán mang thai, mới hoàn toàn hoảng loạn.

Ba tháng.Y đã tái sinh thành cây liễu suốt ba tháng qua.Từ ban đầu không thể tin được, rồi thức tỉnh hệ thống, đến bây giờ thì đã chấp nhận số phận.Trong ba tháng này, với sự giúp đỡ của hệ thống, mỗi ngày y đều nhận được 10 điểm kinh nghiệm, nhưng hiện tại y vẫn chỉ là một cây liễu cấp 0.Không có cách nào khác.Từ cấp 0 lên cấp 1 cần tới 1000 điểm kinh nghiệm, với tốc độ tăng 10 điểm mỗi ngày, đến giờ y vẫn thiếu 100 điểm.Cách tăng kinh nghiệm đại khái có hai loại.Loại thứ nhất là hệ thống tặng mỗi ngày, tăng đều đặn 10 điểm kinh nghiệm.Loại thứ hai là phát triển tín đồ, thế lực, số lượng tín đồ càng nhiều, sức mạnh càng lớn, tư chất càng tốt, cơ hội càng nhiều, phần thưởng kinh nghiệm càng cao. Thế lực cũng vậy, thế lực càng lớn, phản hồi kinh nghiệm càng phong phú.

Ngày Hồi Hương Đã Đến Bạch nguyệt quang vừa trở về, Tạ Dục không chút do dự liền hưu ta. Ta bị đưa trả về Giang Nam. Người người đều cho rằng ta thua đến thê thảm. Năm năm sau. Tiểu thư nhà họ Tạ ban đêm gọi mẹ, không được yên giấc. Tạ Dục cho người đón ta trở lại, lạnh lùng nói: “Đợi Niệm nhi khỏe rồi, ngươi liền rời đi ngay, đừng vọng tưởng đến vị trí Tạ gia phu nhân.” Ta thở phào một hơi. Lần này, ta là vì nhớ nữ nhi da diết mà lén trốn đến. Phu quân hay ghen của ta vẫn chưa hay biết.

Quý Phi Tâm Cơ Ta là một Quý phi, có thể nghe thấy tiếng lòng của Hoàng đế. Kiếp trước, ta luôn làm theo những suy nghĩ trong lòng Hoàng đế, hết lòng thỏa mãn mọi mong muốn của hắn. Cứ ngỡ rằng như vậy sẽ được thăng quan tiến chức, thậm chí có thể lên ngôi Hoàng hậu. Nhưng kết quả, Hoàng đế lại là một tên đê tiện. Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hắn lại đi yêu một nữ tử làng chài bên ngoài cung. Bất chấp mọi lời dị nghị, hắn phong nàng ta làm Hoàng hậu. Còn sợ ta làm hại Hoàng hậu của hắn, hắn liền ban chết cho ta trước. Trọng sinh một lần nữa, khi nghe thấy tiếng lòng của hắn, ta liền đem mọi bí mật tiết lộ cho những kẻ đối đầu với ta. “Hoàng thượng vừa ăn vải liền bị nổi mẩn.” “Hoàng thượng dự định xử lý gia tộc ngươi.” “Hoàng thượng khen ngợi muội muội của ngươi không dứt lời.” An Phi và Thục Phi cả kinh thất sắc: “Tỷ tỷ, giờ phải làm sao đây? Xin tỷ mau nghĩ cách giúp chúng ta!”

Công Chúa Chỉ Muốn Hòa Ly Năm ấy khi tình cảm sâu đậm nhất, vị tiểu tướng quân lừng danh biên ải đã dâng lên tất cả chiến công để cầu phụ hoàng ban hôn, cưới ta làm thê tử. Thế nhưng ba năm sau, lại có một nữ tử ôm theo hài tử tới cửa, khóc lóc van xin ta hãy tiếp nhận mẹ con các nàng. Phu quân nói mình không cẩn thận uống say, nên mới phạm phải sai lầm. Bà mẫu thì trách, ta đã đoạn tuyệt tiền đồ của con trai bà, thì không thể đoạn luôn cả dòng dõi của hắn. Người thân khuyên ta rộng lượng, bảo rằng chủ mẫu của các thế gia kinh thành đều phải sống như vậy mà qua ngày. Chỉ có người tỷ tỷ từng bất hòa với ta, lại vỗ lưng ta, chậm rãi nói: “Ngày trước muội để hoàng huynh quyết định thay mình.” “Về sau lại giao cho phu quân quyền định đoạt.” “Giờ đây, muội nên học cách trưởng thành rồi.” “Dẫu sao, muội cũng đã có một tiểu nữ nhi.” Ta cúi đầu nhìn nữ nhi bé nhỏ trong lòng, con bé còn đang ngậm tay chảy nước miếng. Chợt hiểu ra, nếu ta yếu mềm, con ta sẽ chẳng biết cách kiên cường. Nếu ta để người ức hiếp, con ta sẽ chẳng học được cách tự lập. Lần này, đến lượt ta ra tay rồi.

Hồng Trần Lạc Định Ta là thiên kim chân chính của phủ Tể tướng, lưu lạc bên ngoài nhiều năm. Ngày ta trở về, sinh mẫu đã khuất, trong phủ chỉ còn lại giả thiên kim được kế mẫu chống lưng, được sủng ái vô cùng, khiến ta rơi vào tình cảnh khó khăn chật vật. Chính vào lúc đó, Thế tử vốn đã bàn bạc hôn sự với giả thiên kim lại bất ngờ hủy bỏ, kiên quyết chọn ta làm thê. “Nếu không phải do số mệnh trêu ngươi, nàng sớm đã là thê tử của ta rồi.” Trong lòng ta dâng lên cảm giác áy náy, ngày thành thân đã đem phần lớn sính lễ nhường lại cho giả thiên kim. May mắn thay, bà mẫu hiền hòa, phu quân chu đáo, sau khi thành hôn, cuộc sống của ta vô cùng êm ấm thuận lợi. Thế nhưng, vào ngày thánh chỉ phong giả thiên kim làm Thái tử phi được đưa đến Tể tướng phủ, Ta tận tai nghe thấy phu quân nói với bà mẫu: “Hôm đó khi biết Thái tử muốn cưới thiên kim của phủ Tể tướng, con mới vội vàng cưới Chúc Thanh Đường.” “Giờ đây, Thuấn Hoa đã đạt được nguyện vọng, con cũng nên hưu thê rồi.”

Quần Hạ Thần Ta hòa thân đến địch quốc. Hoàng đế địch quốc không thích nữ sắc, nhưng lại có một vị thần tử được hắn sủng ái đến tận xương tủy. Đêm động phòng hoa chúc, Hoàng đế địch quốc chẳng buồn nhìn đến ta, ánh mắt chỉ chăm chú dõi về phía sau lưng ta, gọi: “Ái khanh, lại đây, Trẫm nhìn khanh mới có thể cùng nàng thành sự.” Dưới màn trướng đỏ, nam tử đang quỳ phục chầm chậm ngẩng đầu lên, mái tóc dài đen nhánh che phủ gần hết tấm lưng. Ta thu ánh mắt, nhìn về phía nam tử ấy. Bốn mắt giao nhau, trong đáy mắt đối phương rõ ràng hiện lên một tia kinh diễm.

Người Giấy Thiên kim giả tìm đến tận cửa, ta đang bận rộn làm người giấy. Nàng nhíu mày, châm chọc ta: “Tống gia là thế gia thư hương, ngươi lại cam tâm sa đọa, làm ra những chuyện như vậy?” Ta đưa ra một hình nhân giấy giống hệt nàng: “Phiền cô nương trả năm trăm lượng, không nhận thiếu nợ!” Thiên kim giả tức đến phát run: “Ngươi nguyền rủa ta?” Ta bĩu môi. Nếu không phải kiếp trước nàng đã vớt ta lên từ hố phân, ta cũng chẳng quan tâm nàng có bị gả đi minh hôn hay không.

Nguyệt Hoa Năm thứ ba làm hoàng hậu, bạch nguyệt quang của hoàng đế tiến cung. “Nguyệt Hoa, nàng yên tâm, dù thế nào trẫm cũng không để nàng ấy vượt qua nàng.” Đúng vậy. Ta cô độc giữ lấy ngôi vị hoàng hậu, còn hắn thì đêm đêm ở lại cung của quý phi. Ngay cả nhi tử của ta cũng luôn quấn quýt bên nàng. Khi ta dự định giả chết bỏ trốn để tác thành cho bọn họ, nhi tử lại ôm một đống vàng bạc châu báu chui vào ổ chăn của ta: “Nương, muốn đi cũng đừng bỏ con lại nhé.” “Đây đều là những thứ con lừa được từ chỗ của quý phi, chắc đủ cho chúng ta tiêu xài cả đời rồi nhỉ.” “Không đủ thì để con đi kiếm thêm?” Mắt ta lấp lánh nhìn châu báu. “Đủ rồi, đủ rồi, đúng là con trai ngoan của nương.” “Nương sẽ tìm cho con một người cha mới.” Sau đó… Nhi tử: “Nương, nhiều người thế này, ai mới là cha mới của con đây?”

Xuyên Hồn Ta là phi tử tiền triều, từng thất bại trong cuộc chiến khốc liệt chốn thâm cung, thế rồi một sáng nọ, hồn ta xuyên vào thân xác của một cung nữ nhỏ bé. Kiếp trước, ta tinh thông âm luật, ca múa tuyệt vời, lại am hiểu điều hương, nhưng tất cả tài nghệ đó vẫn không giúp ta chiến thắng được cuộc chơi cay nghiệt ấy. Vốn tưởng kiếp này cũng sẽ phải đối mặt với những âm mưu và đố kị không dứt. Nào ngờ, ta phát hiện ra tất cả hoá ra thật đơn giản. Quý phi ngông cuồng, ỷ quyền hống hách. Thục Phi làm ra vẻ thanh cao, đoan trang. Hoàng hậu thì si tình, tựa như đoá hoa cúc nhạt sắc, lãnh đạm đến đáng thương… Ngay cả Hoàng thượng cũng đôi lúc tỏ ra ngây ngô, khiến người khác không khỏi bật cười. Với tất cả bản lĩnh của mình, nếu không lên ngôi nữ đế thì thật là uổng phí!

Ta Tự Tới Non Cao Phu nhân gả cho ta khi vừa tròn mười bảy tuổi. Đêm tân hôn, nàng tò mò ngồi xổm bên cạnh xe lăn của ta, kinh ngạc không thôi: “Ám tiễn này của chàng làm sao có thể giấu trong tay cầm?” “Sao trên tay chàng lại có nhiều vết sẹo như vậy?” “Chân chàng thật sự đã phế rồi? Nửa thân dưới còn phản ứng không? Có thể làm chuyện kia không?” “…” Nàng ríu rít không ngừng, phá vỡ sự lạnh lẽo bao trùm khắp phủ Tướng quân. Cũng đánh thức một linh hồn đã sớm trở nên tê dại.