Cung Đấu
Công Chúa Chỉ Muốn Hòa Ly Năm đó tình cảm sâu nặng nhất, vị tiểu tướng quân danh chấn biên cương dùng toàn bộ chiến công cầu hôn ta trước mặt phụ hoàng. Nhưng ba năm sau, một nữ nhân bế theo con tìm đến cửa, rơi lệ cầu xin ta dung nạp mẹ con nàng. Phu quân nói, hắn chỉ là vô tình uống say, mới phạm phải sai lầm lớn đến vậy. Mẹ chồng lại bảo, ta đã cắt đứt tiền đồ của phu quân, thì không thể lại cắt đứt con nối dõi của hắn. Người thân khuyên ta rộng lượng, nói phu nhân đương gia ở kinh thành ai chẳng từng trải như vậy. Chỉ có người tỷ tỷ từng đối đầu với ta, vỗ vai ta, lạnh nhạt nói: “Ngày trước muội để hoàng huynh quyết định thay muội. Sau này lại để phu quân quyết định thay muội.” “Còn bây giờ, muội nên học cách tự mình trưởng thành. Dù sao thì… muội cũng đã có một đứa con gái rồi.” Ta cúi đầu, nhìn con gái nhỏ bé trong lòng, còn đang mút ngón tay. Ta hiểu, nếu ta mềm yếu, con gái ta sẽ không biết thế nào là kiên cường. Nếu ta để người ta khinh nhờn, nàng cũng sẽ chẳng học được cách tự lập. Lần này — đến lượt ta ra tay rồi.
Quyền Khuynh Vân Thư Quý phi băng hà, Hầu phủ như tòa đại thụ sắp đổ. Tổ mẫu cân nhắc thiệt hơn, liền để ta và trưởng tỷ rút thăm, chọn một người tiến cung chăm sóc Tiểu Thái tử. Ngay lúc ấy, ta vô tình nhìn thấy trước mắt trưởng tỷ hiện lên một chuỗi văn tự dài dằng dặc: 【Cầu xin đấy, nữ chính ngàn vạn lần đừng vào cung làm kế mẫu của Tiểu Thái tử! Nam chính bây giờ tuy chỉ là một thư sinh hàn môn.】 【Nhưng năm năm sau, khi Hoàng đế băng hà, Tiểu Thái tử còn nhỏ kế vị, quần hùng tranh đấu. Nam chính sẽ nhanh chóng nổi lên trong loạn thế, cuối cùng trở thành quyền khuynh triều dã Thái phó!】 【Còn đứa thứ muội này chỉ là nữ phụ ác độc! Nếu nàng ta gả cho nam chính, chỉ có thể chịu cảnh phòng không gối chiếc, cuối cùng bị nam chính bỏ rơi giữa loạn quân, ch/ết thảm thương.】 【Chọn đi, chọn nam chính đi!】 Ngay khi trưởng tỷ cân nhắc thiệt hơn, quyết định dùng cái ch/ết để uy hiếp tổ mẫu, ép bà cho mình được ở lại, Ta lập tức quỳ xuống, chủ động xin đi: “Tổ mẫu, con nguyện nhập cung làm phi, hầu hạ Hoàng thượng, vì gia tộc và Thái tử, dốc hết tâm sức.” Đã vậy, trưởng tỷ khinh thường Tiểu Thái tử do Quý phi thứ xuất sinh ra, Vậy thì cứ theo ý nàng ta. Rèm che buông xuống, quyền khuynh triều dã, ngôi vị Hoàng thái hậu chấp chính thiên hạ, để ta làm là vừa.
Thiên Hạ Trong Tay Nữ Nhân Hoàng thượng giao con trai của Quý phi cho ta nuôi dưỡng. Quý phi bất mãn, mỗi tuần náo loạn ba lần, mỗi lần đều khiến hậu cung không yên ổn. Thậm chí còn tung tin đồn rằng ta ngược đãi đứa trẻ, cho nó ăn uống kham khổ. “Ngươi rốt cuộc có trả con lại cho ta không!” Quý phi tức giận đến phát run, đứng trước mặt ta chỉ trỏ, lên án không ngớt. “Không trả.” “Không trả đúng không!” Nàng trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Không trả, ta sẽ tìm Hoàng thượng sinh thêm một đứa nữa!” Nhìn dáng vẻ nàng giận đùng đùng rời đi, ta cười đến mức hoa dung thất sắc. Cũng chỉ có kẻ ngốc như nàng mới chịu sinh con cho hắn.
Quý Phi Tâm Cơ Ta là một Quý phi, có thể nghe thấy tiếng lòng của Hoàng đế. Kiếp trước, ta luôn làm theo những suy nghĩ trong lòng Hoàng đế, hết lòng thỏa mãn mọi mong muốn của hắn. Cứ ngỡ rằng như vậy sẽ được thăng quan tiến chức, thậm chí có thể lên ngôi Hoàng hậu. Nhưng kết quả, Hoàng đế lại là một tên đê tiện. Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hắn lại đi yêu một nữ tử làng chài bên ngoài cung. Bất chấp mọi lời dị nghị, hắn phong nàng ta làm Hoàng hậu. Còn sợ ta làm hại Hoàng hậu của hắn, hắn liền ban chết cho ta trước. Trọng sinh một lần nữa, khi nghe thấy tiếng lòng của hắn, ta liền đem mọi bí mật tiết lộ cho những kẻ đối đầu với ta. “Hoàng thượng vừa ăn vải liền bị nổi mẩn.” “Hoàng thượng dự định xử lý gia tộc ngươi.” “Hoàng thượng khen ngợi muội muội của ngươi không dứt lời.” An Phi và Thục Phi cả kinh thất sắc: “Tỷ tỷ, giờ phải làm sao đây? Xin tỷ mau nghĩ cách giúp chúng ta!”
Hoàng Hậu Chiêu Quốc Ta là hoàng hậu của Chiêu triều. Ta có một người trong lòng. Không ai biết hắn là ai. Ngay cả hoàng đế cũng không biết.
Tỷ Muội Hoán Đổi Mệnh Số Kiếp trước, sau trận lụt lớn, nhà nghèo đến mức không còn hạt gạo nào để nấu. Mẹ nói sẽ rút thăm, chọn một đứa trẻ để bán đi. Ta biết, mẹ luôn thiên vị muội muội, nên người bị bán chắc chắn sẽ là ta. Quả nhiên, mẹ bảo muội muội chọn trước, sau đó đến lượt ta. Cuối cùng, ta chọn trúng bàn tay đang nắm viên đá của mẹ. Điều đó có nghĩa là ta sẽ bị bán đi để đổi lấy tiền. Muội muội lén cười vui vẻ, mẹ nhận năm lượng bạc trắng, còn ta trở thành nô tỳ trong phủ Bá tước Thanh Viễn. Sau năm thiên tai, tú tài Giang Vân ở quê theo ước định của tổ tiên, cưới muội muội về làm vợ. Còn ta trở thành thiếp của Nhị gia trong phủ Bá tước. Sau khi chính thất qua đời, Nhị gia không tái hôn mà lại nâng ta lên làm quý thiếp, còn giao cả việc quản gia cho ta. Muội muội vô cùng ghen tỵ. Nàng ghen tỵ vì Nhị gia phủ Bá tước coi trọng ta, ghen tỵ với hoa văn thêu tinh xảo trên áo của ta, ghen tỵ với những viên ngọc trai tuyệt đẹp đính trên giày của ta, ghen tỵ với việc ta đeo vàng mặc bạc, gọi nô bộc như ý. Nàng than thở về cuộc sống cơ cực với Giang Vân, than thở rằng Giang Vân không biết chăm sóc nàng. Nàng than thở vì Giang Vân bị sẹo trên mặt sau khi đi hái thuốc, không thể tiếp tục tham gia khoa cử, khiến nàng phải làm vợ một tú tài nghèo cả đời. Nàng còn nói, nếu năm đó người bị bán đi là nàng thì tốt biết bao. Nếu bị bán là nàng, nàng sẽ không phải chịu cảnh sống khổ sở như bây giờ. Nhưng mỗi người có nỗi khổ riêng của mình. Muội muội chỉ nhìn thấy vẻ hào nhoáng bên ngoài của ta, làm sao nhìn ra được dưới vẻ rực rỡ ấy là bao nhiêu bùn nhơ? Khi tỉnh dậy, chúng ta quay về ngày rút thăm hôm đó. Lần này, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ, muội muội chọn bàn tay nắm viên đá… Nàng nhìn ta, cười nói: “Tỷ tỷ, vinh hoa phú quý này, cũng nên để muội hưởng một lần rồi.” Nhưng nàng đâu biết, lý do ta có thể vươn lên trong phủ Bá tước Thanh Viễn, chẳng qua chỉ vì gương mặt giống với Bạch Nguyệt Quang của Nhị gia. Làm kẻ thế thân cho người khác, nỗi khổ ấy thật không dễ nói với ai. Những đấu đá trong đại trạch khiến người ta không thể chịu đựng nổi. Nếu có thể lựa chọn, ta thà rằng không hưởng cái phú quý này.
Ngày Hồi Hương Đã Đến Bạch nguyệt quang vừa trở về, Tạ Dục không chút do dự liền hưu ta. Ta bị đưa trả về Giang Nam. Người người đều cho rằng ta thua đến thê thảm. Năm năm sau. Tiểu thư nhà họ Tạ ban đêm gọi mẹ, không được yên giấc. Tạ Dục cho người đón ta trở lại, lạnh lùng nói: “Đợi Niệm nhi khỏe rồi, ngươi liền rời đi ngay, đừng vọng tưởng đến vị trí Tạ gia phu nhân.” Ta thở phào một hơi. Lần này, ta là vì nhớ nữ nhi da diết mà lén trốn đến. Phu quân hay ghen của ta vẫn chưa hay biết.
Cùng Ta Ngẩng Đón Mùa Xuân Tỷ tỷ của ta là một thi nhân, tính tình cao nhã. Khi nhà không đủ cơm ăn, đồ tể mang thịt lợn đến đổi lấy một bài thơ, nàng chê thấp hèn nên không viết. Khi cha mẹ cần tiền chữa bệnh, phú thương trả năm mươi lượng mua một bài thơ, nàng chê tầm thường cũng không viết. Sau đó nàng lên kinh thành tham gia thi thơ, trong hội toàn là công tử thế gia. Nàng cuối cùng cũng chịu cầm bút. Nhưng lại viết ra một bài ca ngợi thê tử nhu mì, thanh cao thoát tục, còn lớn gan phê phán nữ đế đương triều không giữ nữ đức! Nữ đế nổi trận lôi đình, x/ử tr/ả/m cả nhà ta. Chớp mắt một cái, ta quay về mười năm trước. Đồ tể xách thịt khô đến nhà, cầu xin tỷ tỷ viết thơ. Ta rút bút lông đã xù lông ra: “Nàng không viết, ta viết.”
Hoàng Quyền Độc Lữ Phu quân ta là một vị đại phu. Hôm ấy, chàng phụng chỉ nhập cung chẩn trị chứng đau đầu cho quý phi, kết quả là quý phi đầu tóc rối bời, mặt mũi lem luốc, lao thẳng đến trước mặt hoàng huynh ta, khóc đến mức hoa lê đẫm mưa, nói rằng phu quân ta đã vô lễ với nàng ta. Hoàng huynh từ trước đến nay luôn nâng niu quý phi như trân châu bảo ngọc, nghe xong thì nổi trận lôi đình, lập tức sai người đánh ch.t phu quân ta bằng trượng. Khi ta vào cung tìm chàng, thân thể chàng chẳng còn mảnh da lành lặn, trong tay vẫn nắm chặt bùa bình an ta cầu cho chàng, mà người thì đã sớm tắt thở rồi. Quý phi ngồi trên cao nhìn xuống, ngạo mạn bảo ta: “Ngươi có thể giống bản cung đôi phần, đó là phúc khí của ngươi.” Nàng không biết rằng, có thể giống ta đôi phần, mới là phúc khí của nàng.
Thanh Bình Không Vui Phò mã của ta, là người cực kỳ ôn nhu. Ôn nhu đến mức ngay cả nha hoàn bên cạnh ta bò lên giường hắn, hắn cũng không nỡ trách phạt, thậm chí nhìn thấy nàng không mặc y phục, sợ nàng cảm lạnh, còn ôm nàng ngủ suốt một đêm. Hắn đối với ta cũng ôn nhu như thế. Biết ta sợ đau, đêm tân hôn hắn chẳng nỡ động vào ta, chỉ mặc y phục nằm bên cạnh mà ngủ.
Thập Nhị Thanh Vào ngày cập kê của ta, tuyết rơi dày đặc. Cũng trong ngày hôm đó, ta nhận được thư từ hôn từ Thái tử điện hạ, cùng với một tờ hôn thư do tiểu thúc của hắn gửi đến.
Giữ Bên Nhau Một Đời Ta bị phu quân đưa đến cho Thái tử ngay trong đêm tân hôn. Về sau, thân thể ta thường xuyên không khoẻ, lúc nào cũng thấy buồn nôn. Ánh mắt Thái tử âm u dịu dàng vuốt ve bụng ta. “Miểu Miểu, ngươi chỉ cần yêu một mình ta là đủ rồi.”
Chủ Mẫu Thẩm Ngọc Phu quân muốn nạp Bạch Nguyệt Quang làm quý thiếp, hỏi ta có đồng ý không. Ta vui vẻ chấp thuận, thậm chí còn vung tay nạp thêm cho chàng mười phòng mỹ thiếp! Bạch Nguyệt Quang vốn luôn nhăm nhe vị trí chủ mẫu của ta, giờ lại bận bịu đấu đá với đám tiểu thiếp khác. Còn ta thì ngồi trên núi xem hổ đấu, lại còn được ban tặng danh xưng hiền đức chủ mẫu.
Hậu Cung Máu Lệ Để khiến nàng ta hối hận, hắn vứt bỏ phủ Tướng quân to lớn cùng ta, tự mình xin đi trấn thủ biên cương. Ta viết 99 phong thư nhà, không nhận được một lời hồi âm. Năm thứ 3, ta không viết nữa. Đang lúc ta ngồi trên tháp quý phi, nhấm nháp tổ yến do trong cung ban tặng, thì Tướng quân lại bất ngờ quay về. Nhìn bụng ta đã mang thai 6 tháng, ánh mắt hắn nghiến răng nghiến lợi: “Thành thân 3 năm, ngươi chưa từng tới biên ải thăm ta lấy một lần, cái thai trong bụng ngươi là của ai?” Ta dửng dưng đáp: “Chàng không tốt với chính thê của mình, thì cũng phải có người khác tốt với ta chứ.” …
Vãn Canh “Lần này đi Bồng Sơn, Vãn Xuyên chờ đợi.” Từ nhỏ, ta đã có khả năng trò chuyện với động vật. Năm mười bốn tuổi, ta cứu một con mèo sắp chết đói. Nó dẫn ta đến trước cổng phủ Tương vương và nói: “Người, đi theo bọn họ, sẽ được ăn ngon.” Thế là ta trở thành người thuần thú trong phủ Tương vương. Giúp hắn triệu hồi bách thú đến triều bái, ngụy tạo điềm lành. Sau này, hắn nhập chủ Đông cung, hứa sẽ phong ta làm trắc phi. Ngay lúc vinh hoa phú quý trải đầy trước mắt, con họA Mi dưới hành lang đột nhiên nói với ta: “Ngươi mau chạy đi, ta nghe thấy hắn nói xấu ngươi á.”
Thanh Từ Ta thích con gái của Thiếu khanh Đại Lý Tự. Đây là bí mật ta chôn giấu trong lòng. Vì thân phận thấp kém, ta đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nỗ lực vươn lên, chờ đến một ngày có thể giành nàng từ tay phu quân nàng. Không ngờ lại vô tình nghe được đồng liêu bàn tán. “Nghe nói chưa?” “Con gái của Thiếu khanh Đại Lý Tự bị từ hôn rồi, dạo này đang tìm con rể ở rể đấy.” Ta biết, cơ hội của ta đến rồi.
Mưu Kiều Kế Ta đi cùng tiểu thư nhà tri phủ lên chùa dâng hương. Tiểu thư cầu tài vận, còn ta cầu nhân duyên. Ta nói: “Tín nữ nguyện lấy mười năm độc thân của tiểu thư để đổi lấy một phu quân có tám múi, giọng nói dễ nghe, một lòng một dạ, không nạp tiểu thiếp, bao hết việc nhà, có cầu tất ứng, chỉ cưới riêng ta, thậm chí còn sẵn sàng vì ta mà mưu quyền soán vị, chém cả Hoàng đế – một bậc trượng phu chuẩn mực của nhị thập tứ hiếu!” Tối đó, ta mơ thấy Bồ Tát vắt chân, chậm rãi nói: “Ta chuẩn.” Hôm sau, tiểu thư ném tú cầu trúng một tên ăn mày, ta thay nàng gả đi.
Mưu Kế Ta cùng tiểu thư nhà tri phủ đến chùa thắp hương. Nàng cầu tài vận, còn ta cầu nhân duyên. Ta thầm khấn: “Tín nữ nguyện dùng mười năm độc thân của tiểu thư để đổi lấy một vị phu quân hoàn hảo: tám múi cơ bụng, giọng nói dễ nghe, một lòng một dạ, không nạp thiếp, lo hết việc nhà, có cầu tất ứng, không phải ta không cưới, và sẵn sàng vì ta mà mưu quyền đoạt vị, chặt đầu hoàng đế, trở thành một người chồng nhị thập tứ hiếu!” Đêm đó, ta mơ thấy Bồ Tát ngồi vắt chéo chân, phán: “Gia phê chuẩn!” Hôm sau, tiểu thư ném tú cầu, trúng một gã ăn mày. Ta thay tiểu thư lấy chồng.
Như Ý Xuân Sau khi Tiêu Thành Cảnh đăng cơ, ta trở thành Quý phi. Hắn hứa với ta sinh cùng chăn ch3t cùng huyệt, đời này tuyệt đối không phụ ta. Kết quả, hắn quay lưng liền phong phi cho bạch nguyệt quang của hắn, còn lên kế hoạch trừ khử phụ thân ta. Sau khi bỏ trốn thất bại, ta ôm bụng khóc nức nở: “Con à, nếu không đầu thai vào bụng mẹ, làm sao đến cơ hội nhìn thế gian một lần cũng chẳng có.” Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lẽo: “Nàng ngày nào cũng nói những lời xúi quẩy này với hoàng nhi của trẫm?”
Mộng Uyên Ương Tần Tu mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, Nguyễn Uyển trở thành thiếp của hắn. Suốt đời, hắn đối xử với nàng thật tốt, nhưng nàng vẫn mãi u sầu, buồn bã. Cuối cùng, nàng ra đi khi tuổi còn rất trẻ. Sau khi nàng mất, Tần Tu từ quan, mang theo tro cốt nàng, ôm chiếc bình sứ nhỏ nhắn trong lòng rồi nhảy xuống hồ tự tận. Nước hồ lạnh thấu xương, nhưng ở ngực, nơi ôm lấy chiếc bình ấy, vẫn ấm áp lạ thường.