HE

Bạn Cùng Bàn Thích Khoe Khoang

Bạn Cùng Bàn Thích Khoe Khoang Hồi học cấp hai, bạn cùng bàn của tôi là một cô gái rất thích khoe khoang. Cậu ta nói nhà cậu ta có một căn hộ lớn, có phòng riêng để tập đàn, mẹ cậu rất yêu thương cậu, nghe theo lời cậu mà chọn xe, lên kế hoạch du lịch, và đến tận mười ba tuổi vẫn chưa phải tự giặt đồ lót của mình. Khi còn nhỏ, mỗi sáng mẹ cậu đều dậy từ năm giờ để bóc ngô và nấu ăn cho cậu. Nhưng điều kỳ lạ là tóc cậu ta lại giống như bị chó c//ắn, trông như thể cậu ta tự c//ắt lấy; ở nội trú không có tiền mua băng vệ sinh, người lúc nào cũng có mùi; bữa sáng và bữa trưa chỉ ăn một lần, gấu quần đã cao đến tận đầu gối. Thực sự nghèo đến mức chẳng còn gì để che giấu. Mọi người đều ghét cậu ta. Có lần tôi đang nghe nhạc, cậu ta lại bắt đầu khoe khoang, khiến tôi khó chịu đến mức không chịu nổi liền nói: “Ồ, vậy giờ cậu thế này là vì mẹ cậu chet rồi à?” Cậu ta lao đến đ//ánh tôi chảy cả m//áu mũi. “Mẹ tôi là người mẹ tốt nhất trên đời, không cho cậu nói xấu mẹ tôi! Tôi thế này… là vì mẹ tôi không thấy được! Nếu mẹ tôi thấy được – thì đã khác rồi.” Tôi ôm mũi, nhảy lên bàn và nói: “Được rồi, được rồi! Thế thì giờ gọi người mẹ tốt nhất của cậu đến để trả tiền thuốc cho tôi đi! Gọi đi!”

Lời Tỏ Tình Muộn Màng

Lời Tỏ Tình Muộn Màng Tôi thầm mến trúc mã suốt bảy năm. Dưới sự cổ vũ của bạn thân, tôi mang bánh gato và hoa, ngồi xe cả đêm đến để tỏ tình với cậu ấy. Nhưng cảnh tượng đập vào mắt tôi lại là họ đang hôn nhau trong sân bóng rổ ồn ào tiếng nói cười. Trúc mã ôm eo bạn thân của tôi, giọng điệu lạnh nhạt hỏi: “Cậu đến đây làm gì? Không thấy tôi đang bận sao?” Tôi lúng túng, chưa kịp lên tiếng giải thích. Bạn cùng phòng của cậu ta đứng bên cạnh cười khẩy: “Bạn gái tôi đến tặng bánh gato cho tôi, liên quan gì đến cậu chứ?”

Trảm Phong Ký

Trảm Phong Ký Năm ta vừa cập kê, Nhuyễn quý phi được Hoàng thượng sủng ái nhất băng hà. Trước khi qua đời, nàng để lại di ngôn, muốn ta bồi táng cùng nàng. Nguyên nhân là bởi trước lúc lâm chung, nàng mơ thấy một con bạch điểu mổ vào mắt nàng. Con bạch điểu ấy dưới mắt trái có một vết đỏ. Cả Đại Lương đều biết, trưởng nữ đích tôn của Vân gia vừa tròn cập kê, da trắng như tuyết, dưới mắt trái có một vết bớt đỏ hình đóa hoa. Nhuyễn quý phi vừa mất, Hoàng thượng lập tức hạ thánh chỉ, muốn ta và nàng cùng ngày hạ táng. Phụ thân tham lam quyền thế, mẫu thân thiên vị thứ muội, liền đưa ta tiến cung. Trên đường, ta nhảy khỏi xe ngựa, một mạch chạy tới Tước Tinh Lâu. “Vân gia Văn Cẩn, hôm nay ngộ ra thiên cơ, khẩn cầu Quốc sư thu ta làm đồ đệ!”

Chồng Vì Cứu Con Gái Em Kết Nghĩa Mà Khiến Tôi Sảy Thai

Chồng Vì Cứu Con Gái Em Kết Nghĩa Mà Khiến Tôi Sảy Thai Nhưng khi mang thai được ba tháng, tôi phát hiện chồng – Tống Chi Xuyên – đã âm thầm bỏ thuốc p/há th/ai vào đồ ăn của tôi. Sau khi bị tôi phát hiện, anh ta không hề hối hận, ngược lại còn trách móc tôi với vẻ mặt đầy thất vọng: “Tâm Tâm đang hấp hối, tại sao em không thể bỏ đứa bé này đi để hiến tủy cho con bé?” Tâm Tâm là con gái của Trần Linh Linh, em gái kết nghĩa của anh ta. Con bé bị ung thư máu. Để cứu con bé, ngay từ đầu thai kỳ tôi đã đồng ý hiến tủy một lần, nhưng ca ghép thất bại. Bác sĩ nói có thể là do tôi đang mang thai, máu của thai nhi gây ra phản ứng đào thải. Chúng tôi vì chuyện này đã cãi nhau một trận lớn. Sau đó anh bỏ đi, còn Trần Linh Linh thì vì mất kiểm soát cảm xúc đã đẩy tôi ngã từ cầu thang xuống. Trước khi ngất đi, tôi mơ hồ thấy Tống Chi Xuyên chạy vội về, ôm lấy tôi định đưa đến bệnh viện. Nhưng Trần Linh Linh cản lại: “Bây giờ không thể đưa cô ta đi! Phải đợi xác nhận cô ta đã sảy thai rồi mới đi! Nếu không tủy hiến ra cũng vô dụng! Dù sao thì cũng là cô ta tự ngã xuống mà, đừng lãng phí cơ hội này!” Tống Chi Xuyên đẩy cô ta ra: “Cô muốn hại ch.t Tiểu Ngọc sao!” Nhưng Trần Linh Linh ôm chặt chân anh ta, nước mắt lưng tròng: “Anh từng nói cưới cô ta chỉ để khiến cô ta cam tâm tình nguyện bỏ tiền và hiến tủy. Nhưng bây giờ… chẳng lẽ anh yêu cô ta rồi sao! Đừng quên em từng cứu mạng anh! Lần này anh nhất định phải giúp em!” Anh ta im lặng một lúc, rồi dừng bước. Khẽ thì thầm bên tai tôi: “Tiểu Ngọc, anh yêu em. Tương lai của chúng ta còn dài, sẽ còn có những đứa trẻ khác. Nhưng mạng của Tâm Tâm thì chỉ có một.” Tương lai ư? Mạng của Tâm Tâm là mạng, còn con tôi thì không phải sao? Tống Chi Xuyên, giữa chúng ta, sẽ không bao giờ còn tương lai nào nữa.

Mười Năm Như Một Giấc Mộng

Mười Năm Như Một Giấc Mộng Chồng qua đời, tôi tái hôn với một người đàn ông đã thầm yêu tôi mười năm. Anh là chủ tịch một công ty niêm yết, điềm tĩnh, kiềm chế, nghiêm túc và luôn giữ kỷ luật, rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình. Tôi luôn nghĩ anh không có tình cảm gì với tôi, cưới tôi chẳng qua vì bị gia đình giục, cần một người vợ cho xong. Cho đến một ngày, tôi nghe thấy anh lén dạy con gái nhỏ đang tập nói gọi mình là ba. Cho đến một ngày, tôi tình cờ nhìn thấy cuốn nhật ký anh viết hồi trung học, ghi lại những cảm xúc thầm lặng dành cho tôi. Cho đến một ngày, khi anh say rượu và mất kiểm soát cảm xúc, ôm chặt tôi mà khóc không thành tiếng: “Anh biết em chưa thể quên được anh ta, anh biết anh không thể sánh với một người đã khuất. Nhưng liệu em có thể… có thể thích anh một chút, dù chỉ một chút thôi được không?”

Sương Nhiễm

Sương Nhiễm Kế mẫu nghĩ ta tuổi nhỏ mất mẹ, đối đãi ta còn sủng ái hơn cả nữ nhi ruột thịt của bà. Bà thường nói, ta là đích trưởng nữ, vốn nên trưởng thành trong sự tôn quý vô song, nhưng xoay người lại nghiêm khắc giáo dưỡng muội muội. Ta được bà nuông chiều đến vô pháp vô thiên, cuối cùng vào năm mười tuổi đã gây ra đại họa, bị đuổi ra trang tử mặc cho tự sinh tự diệt. Sau này, ta được một bà tử không biết chữ nuôi lớn, đến khi được đón về nhà, muội muội đã được kế mẫu giáo dưỡng thành tài nữ danh chấn kinh thành. Kế mẫu bề ngoài đối với ta vẫn ôn hòa từ ái, nhưng sau lưng lại khinh miệt nói: “Phủ Định An hầu sao có thể coi trọng một đích trưởng nữ được nuôi lớn ở thôn dã? Một thôn phụ làm sao có thể so với Như nhi của ta?” Nghe vậy, ta chỉ cười nhạt. Bà ta vẫn chưa biết, rất nhanh thôi, bà ta sẽ phải bại trong tay “thôn phụ” này.

Biết Anh Trai Cậu Đẹp Trai Như Thế, Tôi Đã Không Yêu Cậu

Biết Anh Trai Cậu Đẹp Trai Như Thế, Tôi Đã Không Yêu Cậu Trong trò chơi “Thật lòng hay thách thức”, tôi hỏi bạn trai: “Nếu anh gặp một cô gái trẻ hơn em và cô ấy thích anh, anh sẽ làm gì?” Anh ta cúi đầu, liếc nhìn cô em khóa dưới ngồi bên cạnh, rồi không chút do dự trả lời: “Em nghĩ sao? Đương nhiên là chọn người trẻ hơn rồi.” “Sao tự nhiên em lại hỏi anh câu này? Chẳng lẽ em nghĩ anh sẽ chọn em à?” “Giang Hề, con người phải biết tự lượng sức mình chứ.” Nói xong, anh ta cười, ôm chặt eo cô gái kia. Tôi không đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn về phía chàng trai trẻ đầy triển vọng phía sau anh một cách đầy suy tư. Bởi vì, vừa rồi anh ấy đã tỏ tình với tôi. Trên màn hình điện thoại vẫn còn những tin nhắn chưa kịp trả lời: 【Chị đã suy nghĩ xong chưa?】 【Sao không trả lời?】 【Chị dâu, em thật sự không bằng anh ta sao?】

Bẫy Tình Yêu

Bẫy Tình Yêu Khi tiếp bệnh tại bệnh viện, tôi gặp một cô gái trẻ bị xuất huyết nghiêm trọng ở tuần thai thứ mười chín. Cô ta không lo lắng về tình trạng của mình với thai nhi, mà lại nhìn chằm chằm vào bụng tôi gần như thất thần. “Bác sĩ, tôi thấy chị cũng đang mang thai.” “Nếu chồng chị có nhu cầu, chị cũng sẽ đồng ý, phải không?” Bàn tay đang lật hồ sơ bệnh án của tôi khựng lại, trong đầu hiện lên cảnh cãi nhau với bạn trai tối hôm qua. “Sao em lắm chuyện thế?” “Các bà bầu khác đều được, chỉ có mình em là làm mình làm mẩy.” “Thật là mất hứng.”

Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc

Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc Tôi xuyên không vào một câu chuyện ngôn tình ngọt sủng, trở thành nữ phụ độc ác. Là con gái ruột được đưa về nhà, tôi vừa mới trở về thì ba mẹ ruột đã nói với tôi: “Con phải nhường nhịn em gái một chút, nó đã không còn ba mẹ rồi.” Tôi cười lạnh. “Tôi không cần phải tha thứ cho họ, tôi muốn họ sống trong sự day dứt và hối hận. Cho đến khi chet cũng phải chịu đựng sự dày vò.” “Tôi sẽ chet vào lúc họ yêu thương tôi nhất, và xem họ đau đến xé lòng, như thế mới thú vị.” “Hahahaha!” Khi nói điều này, tôi cười thoải mái đầy ngạo mạn, trong mắt chỉ toàn là sự hả hê. Lấy đức trả oán ư, hừ, không bao giờ, cả đời này cũng không bao giờ có chuyện đó. Cô nhất định phải chịu đau khổ giống như tôi thì mới coi là lời xin lỗi. Vì sao? Vì sao người có được cái kết tốt đẹp lại không thể là tôi chứ?

Lão Tử Là Đại Ca Trùng Khánh

Lão Tử Là Đại Ca Trùng Khánh Tôi vì đứng trước cổng bệnh viện đánh tra nam cùng tiểu tam một trận ra trò mà vô tình lọt vào mắt xanh của một ông lão đi ngang qua. Ông cụ vung tay đưa tôi mười triệu, muốn tôi làm vị hôn thê của cháu trai ông, dạy dỗ hắn trong giai đoạn nổi loạn này. Tiền không quan trọng, nhưng là một bạo long Trùng Khánh – Tứ Xuyên, cả đời tôi căm ghét nhất chính là tra nam. Dưới sự sắp xếp của ông cụ, tôi dọn vào biệt thự của cháu trai ông. Chỉ là, ông cụ lại không nói cho tôi biết, cháu trai ông chính là Tô Lưu Ca – kẻ trăng hoa khét tiếng trong giới thượng lưu, công tử nhà họ Tô. Vừa gặp mặt, Tô Lưu Ca đã hất cằm, lạnh giọng đuổi tôi đi. Tôi chẳng thèm đôi co, lập tức quăng hắn một cú qua vai, nắm đấm như mưa rơi xuống người hắn. “Nhớ kỹ, từ nay về sau, trong căn nhà này, tôi là người quyết định!”

Ngựa Gầy Dương Châu

Ngựa Gầy Dương Châu Mẹ tìm đến ta than khóc, nói rằng cha đã dẫn một nữ tử từ bên ngoài về nhà, bề ngoài gọi là nghĩa nữ, nhưng hai người lại vụng trộm qua lại. Ta khuyên bà đuổi người đó đi, nhưng bà lại quay đầu kể hết cho cha. Vì vậy, cha đã nổi trận lôi đình, ép ta phải gả cho một lão già góa vợ để làm kế thất. Sau khi chết một cách thê thảm, ta mới biết rằng mình chỉ là một nữ phụ pháo hôi trong một cuốn tiểu thuyết. Mẹ ta chính là nữ chính bạch liên hoa, còn nữ tử mà cha mang về lại là nữ phụ ác độc. Dù mẹ ta bị người hại đến tan cửa nát nhà, bà vẫn chọn tha thứ, thậm chí trước khi đối phương qua đời còn đồng ý nuôi nấng nhi tử của nữ phụ ác độc. Sống lại một lần nữa, mẹ lại tìm đến ta than khóc: “Cha con dẫn về một nữ tử không rõ lai lịch, bảo là nhận làm nghĩa nữ, nhưng mẹ cảm thấy không đúng…” Chưa đợi bà nói xong, ta liền mỉm cười ngắt lời: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi. Cha chẳng qua chỉ muốn tìm người để bầu bạn cùng mẹ thôi.”  

Em Sai, Nhưng Lần Sau Em Sẽ Sai Tiếp

Em Sai, Nhưng Lần Sau Em Sẽ Sai Tiếp Sếp gửi một thông báo công việc trong group chat công ty. Giữa hàng loạt tin nhắn “Đã nhận” từ mọi người, tôi lỡ tay gửi một câu: “Xoá đi”. Ngay giây tiếp theo, hệ thống hiện thông báo: “Mục Trần đã thu hồi một tin nhắn.” Mọi người cho tui hỏi cái, tui có nên viết đơn nghỉ việc trong đêm luôn không?

Không Gả Cho Tỷ Phu

Không Gả Cho Tỷ Phu Ta trọng sinh lại năm mười lăm tuổi. Đại tỷ tỷ, người đã gả vào Hầu phủ, sắp sửa qua đời. Trước khi lâm chung, tỷ tỷ cầu xin Hầu gia cưới ta làm kế thất, để ta làm kế mẫu cho hài tử của tỷ tỷ. Nhưng chỉ ba tháng sau khi tỷ tỷ mất, Hầu gia lại cầu hôn đích muội của ta. Ngày xuất giá, đích muội nhìn ta, đầy vẻ khinh miệt và kiêu ngạo. Ta biết, đích muội cũng đã trọng sinh. Kiếp trước, đích muội gả cho một vị tú tài nghèo, luôn ghen tị với ta vì ta được làm chính thê của Hầu phủ, hưởng hết vinh hoa phú quý. Nhưng nàng lại không hề biết, Hầu phủ là một hang ổ lang sói, người nào cũng là những kẻ biến thái tàn nhẫn. Còn vị tú tài nghèo mà đích muội gả cho kiếp trước, cuối cùng lại trở thành Thủ Phụ…  

Khúc Ngẫu Hứng Mơ Màng

Khúc Ngẫu Hứng Mơ Màng Tôi xuyên vào tiểu thuyết 18+ thể loại mệt tâm, vừa đến đã đâm thẳng vào ổ phản diện. Tin tốt: anh nào cũng đẹp trai. Tin xấu: thằng nào cũng không điêng thì khùng. Nữ chính cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng còn chạy nhanh hơn tôi: “Một lũ bí*n thái, thích cô ta thì không thể thích tôi à?!”

Màn Kịch Tình Yêu Với Thái Tử Gia

Màn Kịch Tình Yêu Với Thái Tử Gia Thái tử gia Bắc Kinh là lão bản của tôi, anh ta bảo tôi giúp anh ta chặn hoa đào. Tôi: Ok. Ngày hôm sau, anh ta nhìn cái bụng hơi nhô lên của tôi, giật mình: “Cái gì vậy, mới một đêm mà lớn thế này sao?” Tôi cười nhạt một tiếng: “Ông chủ, tôi phải mang theo một quả bóng, làm đạo cụ.” Từ đó, tôi khoác tay ông chủ, rêu rao khắp nơi, đối mặt với 2 cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta, nâng cao bụng, khí thế hừng hực: “Tôi đã có con rồi, các cô lấy gì để tranh với tôi?”

Nhân Duyên Trời Định

Nhân Duyên Trời Định Sau khi hòa thân, ta bị ép tái giá với con trai của lão Khả Hãn, chịu đựng nỗi nhục khi phải hầu hạ hai phu quân. Thân hình yếu đuối của nữ tử Trung Nguyên, làm sao chịu nổi việc cưỡi ngựa bắn cung mỗi ngày cùng đám người man rợ? Hắn cợt nhả, nắm lấy cổ chân ta, cúi sát bên tai thì thầm: “Mềm mại như thế này, nếu phụ hãn ngươi biết được, liệu có hối hận vì chết quá sớm không?”

Anh Đã Biết Rung Động Rồi Sao?

Anh Đã Biết Rung Động Rồi Sao? Anh bạn thanh mai trúc mã bảo mình đến từ mười năm sau. Tôi bán tín bán nghi hỏi: “Thế sau này tôi làm chị dâu của anh thật hả?” Hắn ngập ngừng một chút, rồi gật đầu. Tôi phấn khích tưởng mình cuối cùng cũng cưa đổ được anh hai nhà hắn. Ai ngờ… Một giây sau, hắn từ tốn nói: “Không phải vợ anh hai… mà là vợ anh cả.”

Sao Anh Đành Buông Tay

Sao Anh Đành Buông Tay Khi em gái tôi lần thứ 11 cướp bạn trai của tôi. Tôi liền tìm một đồ ngốc làm bạn trai xem nó còn cướp nổi nữa không. Nhưng tôi không ngờ, đồ ngốc kia… lại một ngày bỗng không còn ngốc nữa. Mà thậm chí, còn xấu xa đến mức không tưởng.

Chim Hoàng Yến Luôn Muốn Bỏ Trốn

Chim Hoàng Yến Luôn Muốn Bỏ Trốn Kim chủ của tôi mất trí nhớ rồi. Trong phòng bệnh, cô thanh mai trúc mã của anh giả mạo làm tôi, nũng nịu nói: “Chồng ơi, em là vị hôn thê của anh mà~” Tôi đứng ngẩn ra tại chỗ. Vừa lau nước mắt vừa âm thầm mừng như điên: 【Cuối cùng cũng không phải đi làm nữa rồi!】 【Trâu khó thuần, ruộng khó cày.】 【Rõ ràng chỉ là kết hôn hình thức, mà tôi lại phải phục vụ cả 365 ngày không nghỉ!】 Tối đó tôi ôm tiền bỏ trốn. Không ngờ lại bị Phó Dụ Bạch dẫn người chặn ngay tại sân bay. Anh nhìn thẳng vào mặt tôi, cười lạnh, tức giận đến run người: “Chồng em sắp bị người khác cướp mất rồi, mà em vẫn còn giả điếc giả mù?” “Bấy nhiêu năm qua, xem như là nuôi em vô ích rồi!”

Xuân Đã Về

Xuân Đã Về Đưa nước trái cây cho trúc mã, anh ta lại mắng tôi. “Về sau đừng tùy tiện vào phòng tôi nữa, chúng ta không còn là con nít đâu.” Anh ta không đeo tai nghe, giọng nói mềm mại của cô em khóa dưới phát ra từ loa ngoài, rõ ràng là cố ý khiêu khích: “Anh ơi, tối nay chúng ta lại cùng gọi điện rồi ngủ chung nhé.” Tôi thản nhiên đáp: “Được thôi, về sau anh cũng đừng vào phòng tôi nữa.” Anh ta bật cười khinh miệt: “Ai thèm vào chứ.” Tôi cũng nghĩ vậy. Về phòng, tôi vui vẻ mở tủ quần áo ra: “Lần sau không cần phải trốn ở đây nữa đâu, anh ta sẽ không vào phòng em nữa đâu.”