HE

Không Làm Thái Tử Phi Từ nhỏ, ta đã muốn gả cho Bùi Cảnh làm thái tử phi. Dù hắn không được sủng ái, ta vẫn toàn tâm toàn ý đối đãi. Mùa hạ thêu túi thơm cho hắn, mùa đông may đệm lót đầu gối. Ngay cả khi hắn uống thuốc, ta cũng từng thìa từng thìa dỗ dành mà đút. Nhưng khi chiến sự vừa yên, hắn lại thỉnh cầu được cưới người khác. Còn to tiếng không biết thẹn khuyên ta rộng lượng: “Toàn tộc của Chiêu Hoa vì nước hy sinh, nàng ấy là hậu nhân của công thần. Ngươi lẽ ra nên hiểu chuyện, dù sao ngươi cũng đã toại nguyện được đính hôn cùng ta.” Trong cung ai cũng biết ta đối với hắn tình sâu như biển, tuyệt không hai lòng. Nhưng hôm ấy, ta lại thản nhiên đề nghị từ hôn: “Ta ngưỡng mộ Chu tướng quân đã lâu, nguyện gả cho chàng làm thê.”

Sao Anh Đành Buông Tay Khi em gái tôi lần thứ 11 cướp bạn trai của tôi. Tôi liền tìm một đồ ngốc làm bạn trai xem nó còn cướp nổi nữa không. Nhưng tôi không ngờ, đồ ngốc kia… lại một ngày bỗng không còn ngốc nữa. Mà thậm chí, còn xấu xa đến mức không tưởng.

Lão Tử Là Đại Ca Trùng Khánh Tôi vì đứng trước cổng bệnh viện đánh tra nam cùng tiểu tam một trận ra trò mà vô tình lọt vào mắt xanh của một ông lão đi ngang qua. Ông cụ vung tay đưa tôi mười triệu, muốn tôi làm vị hôn thê của cháu trai ông, dạy dỗ hắn trong giai đoạn nổi loạn này. Tiền không quan trọng, nhưng là một bạo long Trùng Khánh – Tứ Xuyên, cả đời tôi căm ghét nhất chính là tra nam. Dưới sự sắp xếp của ông cụ, tôi dọn vào biệt thự của cháu trai ông. Chỉ là, ông cụ lại không nói cho tôi biết, cháu trai ông chính là Tô Lưu Ca – kẻ trăng hoa khét tiếng trong giới thượng lưu, công tử nhà họ Tô. Vừa gặp mặt, Tô Lưu Ca đã hất cằm, lạnh giọng đuổi tôi đi. Tôi chẳng thèm đôi co, lập tức quăng hắn một cú qua vai, nắm đấm như mưa rơi xuống người hắn. “Nhớ kỹ, từ nay về sau, trong căn nhà này, tôi là người quyết định!”

Thiên Kim Giả Và Giấc Mơ Nuôi Lợn Sau khi “thiên kim thật” được tìm về, tôi lập tức xách hành lý quay về làng. Bố mẹ nuôi ra sức giữ tôi lại, nhưng tôi kiên quyết từ chối. Danh nghĩa thì gọi là “chuộc lỗi”. Về đến làng, tôi ngửa mặt hét lên: “Cuối cùng cũng thoát rồi! Nghẹt thở muốn chết!”

Trảm Phong Ký Năm ta vừa cập kê, Nhuyễn quý phi được Hoàng thượng sủng ái nhất băng hà. Trước khi qua đời, nàng để lại di ngôn, muốn ta bồi táng cùng nàng. Nguyên nhân là bởi trước lúc lâm chung, nàng mơ thấy một con bạch điểu mổ vào mắt nàng. Con bạch điểu ấy dưới mắt trái có một vết đỏ. Cả Đại Lương đều biết, trưởng nữ đích tôn của Vân gia vừa tròn cập kê, da trắng như tuyết, dưới mắt trái có một vết bớt đỏ hình đóa hoa. Nhuyễn quý phi vừa mất, Hoàng thượng lập tức hạ thánh chỉ, muốn ta và nàng cùng ngày hạ táng. Phụ thân tham lam quyền thế, mẫu thân thiên vị thứ muội, liền đưa ta tiến cung. Trên đường, ta nhảy khỏi xe ngựa, một mạch chạy tới Tước Tinh Lâu. “Vân gia Văn Cẩn, hôm nay ngộ ra thiên cơ, khẩn cầu Quốc sư thu ta làm đồ đệ!”

Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc Tôi xuyên không vào một câu chuyện ngôn tình ngọt sủng, trở thành nữ phụ độc ác. Là con gái ruột được đưa về nhà, tôi vừa mới trở về thì ba mẹ ruột đã nói với tôi: “Con phải nhường nhịn em gái một chút, nó đã không còn ba mẹ rồi.” Tôi cười lạnh. “Tôi không cần phải tha thứ cho họ, tôi muốn họ sống trong sự day dứt và hối hận. Cho đến khi chet cũng phải chịu đựng sự dày vò.” “Tôi sẽ chet vào lúc họ yêu thương tôi nhất, và xem họ đau đến xé lòng, như thế mới thú vị.” “Hahahaha!” Khi nói điều này, tôi cười thoải mái đầy ngạo mạn, trong mắt chỉ toàn là sự hả hê. Lấy đức trả oán ư, hừ, không bao giờ, cả đời này cũng không bao giờ có chuyện đó. Cô nhất định phải chịu đau khổ giống như tôi thì mới coi là lời xin lỗi. Vì sao? Vì sao người có được cái kết tốt đẹp lại không thể là tôi chứ?

Mệnh phượng giả, đế vương thật Bảy người tỷ tỷ là công cụ giúp phụ thân ta thăng quan phát tài.Còn ta, lại là mệnh phượng mà lão Quốc sư từng đoán định.Ta không cần giống các tỷ tỷ khác, học những chuyện phòng the.Khi phụ thân còn đang ôm giấc mộng trở thành Quốc trượng,Ta đã sai người trói ông ta lại, chôn sống.

Xuân Đã Về Đưa nước trái cây cho trúc mã, anh ta lại mắng tôi. “Về sau đừng tùy tiện vào phòng tôi nữa, chúng ta không còn là con nít đâu.” Anh ta không đeo tai nghe, giọng nói mềm mại của cô em khóa dưới phát ra từ loa ngoài, rõ ràng là cố ý khiêu khích: “Anh ơi, tối nay chúng ta lại cùng gọi điện rồi ngủ chung nhé.” Tôi thản nhiên đáp: “Được thôi, về sau anh cũng đừng vào phòng tôi nữa.” Anh ta bật cười khinh miệt: “Ai thèm vào chứ.” Tôi cũng nghĩ vậy. Về phòng, tôi vui vẻ mở tủ quần áo ra: “Lần sau không cần phải trốn ở đây nữa đâu, anh ta sẽ không vào phòng em nữa đâu.”

Ai Dám Dựa Vào Tình Yêu Để Chiếm Hữu Núi Phú Sĩ Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Sở Tư Lễ gây họa bị người lớn trong nhà bắt được, anh ấy đều kéo tôi ra làm bia đỡ đạn, bắt tôi cầu xin giúp. Tôi không muốn, anh ấy lại kiên nhẫn dỗ dành: “Tiểu Diệp, anh trai bị đánh, em không thấy đau lòng sao?” Anh ấy vốn có khuôn mặt đẹp trai, lúc dỗ người thì giọng nói lại dịu dàng đến mức khiến lòng người mềm nhũn, tôi hoàn toàn không có sức chống đỡ. Cứ thế mãi, anh ấy nắm được điểm yếu trong tính cách của tôi, cũng ngày càng làm càn vô độ. Bây giờ nghĩ lại, chính tôi đã nuông chiều anh ấy đến hư hỏng. Khiến anh ấy cho rằng, bất kể anh ấy làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường, tôi vẫn sẽ đứng yên chờ anh ấy quay về. Nhưng lần này, tôi không định dung túng anh ấy thêm nữa.

Mười Năm Như Một Giấc Mộng Chồng qua đời, tôi tái hôn với một người đàn ông đã thầm yêu tôi mười năm. Anh là chủ tịch một công ty niêm yết, điềm tĩnh, kiềm chế, nghiêm túc và luôn giữ kỷ luật, rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình. Tôi luôn nghĩ anh không có tình cảm gì với tôi, cưới tôi chẳng qua vì bị gia đình giục, cần một người vợ cho xong. Cho đến một ngày, tôi nghe thấy anh lén dạy con gái nhỏ đang tập nói gọi mình là ba. Cho đến một ngày, tôi tình cờ nhìn thấy cuốn nhật ký anh viết hồi trung học, ghi lại những cảm xúc thầm lặng dành cho tôi. Cho đến một ngày, khi anh say rượu và mất kiểm soát cảm xúc, ôm chặt tôi mà khóc không thành tiếng: “Anh biết em chưa thể quên được anh ta, anh biết anh không thể sánh với một người đã khuất. Nhưng liệu em có thể… có thể thích anh một chút, dù chỉ một chút thôi được không?”

Khúc Tán Hoa Tiêu Nghe tin phụ thân ta bị giáng chức đến Sóc Châu, Cao Văn Hán nắm chặt thư từ hôn, gõ cửa phủ. Mưa to như trút, hắn trông vô cùng đau khổ. Hắn nói mẫu thân hắn dùng cái ch.t bức bách. Hắn nói hoàng gia trên cao đang để mắt tới, hắn không thể vì ta mà đánh đổi tiền đồ cả gia tộc. “Đợi mấy hôm nữa gió yên sóng lặng, ta sẽ tìm cách đón nàng về.” Hôm sau, xe lừa đưa nhà ta rời thành đi Sóc Châu liền chạm mặt xe hoa đón dâu của hắn và nữ nhi nhà Quốc công. Phụ thân dặn ta đừng đau lòng, Sóc Châu ắt có hảo hán anh tuấn. Ta ngoan ngoãn nghe lời. Năm năm sau, phụ thân khôi phục chức quan trở lại kinh thành, người vui mừng nhất chính là Cao Văn Hán. Hắn thậm chí quên cả cởi quan phục, chạy thẳng tới cửa nhà ta cầu thân. Cửa vừa mở ra, lại là một nam tử thân hình cao lớn đang lau dao, nhe răng cười lạnh. “Ngươi ch.t thê tử, nhưng phu quân của nàng còn chưa ch.t đâu đấy!”

Bạn Cùng Bàn Thích Khoe Khoang Hồi học cấp hai, bạn cùng bàn của tôi là một cô gái rất thích khoe khoang. Cậu ta nói nhà cậu ta có một căn hộ lớn, có phòng riêng để tập đàn, mẹ cậu rất yêu thương cậu, nghe theo lời cậu mà chọn xe, lên kế hoạch du lịch, và đến tận mười ba tuổi vẫn chưa phải tự giặt đồ lót của mình. Khi còn nhỏ, mỗi sáng mẹ cậu đều dậy từ năm giờ để bóc ngô và nấu ăn cho cậu. Nhưng điều kỳ lạ là tóc cậu ta lại giống như bị chó c//ắn, trông như thể cậu ta tự c//ắt lấy; ở nội trú không có tiền mua băng vệ sinh, người lúc nào cũng có mùi; bữa sáng và bữa trưa chỉ ăn một lần, gấu quần đã cao đến tận đầu gối. Thực sự nghèo đến mức chẳng còn gì để che giấu. Mọi người đều ghét cậu ta. Có lần tôi đang nghe nhạc, cậu ta lại bắt đầu khoe khoang, khiến tôi khó chịu đến mức không chịu nổi liền nói: “Ồ, vậy giờ cậu thế này là vì mẹ cậu chet rồi à?” Cậu ta lao đến đ//ánh tôi chảy cả m//áu mũi. “Mẹ tôi là người mẹ tốt nhất trên đời, không cho cậu nói xấu mẹ tôi! Tôi thế này… là vì mẹ tôi không thấy được! Nếu mẹ tôi thấy được – thì đã khác rồi.” Tôi ôm mũi, nhảy lên bàn và nói: “Được rồi, được rồi! Thế thì giờ gọi người mẹ tốt nhất của cậu đến để trả tiền thuốc cho tôi đi! Gọi đi!”

Cháu Gái Tôi Không Là Nữ Chính Trước lúc lâm chung, trước mắt ta vụt qua mấy dòng chữ kỳ lạ: 【Lão thái quân đừng chết mà, người là người thân cuối cùng của Gia Nghi đấy!】 【Hu hu hu, lão thái quân mà chết, Dục vương nhất định sẽ giáng Gia Nghi xuống làm thiếp, nàng ấy sẽ bị bắt nạt thảm lắm lắm.】 【Lão thái quân mau dậy cứu Gia Nghi đi, giờ nàng ấy vẫn còn đang quỳ trong tuyết, nếu thêm một canh giờ nữa thì đứa nhỏ trong bụng e là không giữ được!】 Gì cơ? Cháu gái ta bị bắt nạt à? Ta hộc ra một ngụm máu đen, đột ngột ngồi bật dậy khỏi giường: “Nhanh, mang Trường Minh Thương* của ta đến đây!” (*Trường Minh Thương: tên cây thương của bà, có thể hiểu là vũ khí trấn gia hoặc biểu tượng chiến tích thời trẻ)

Kiều Oánh Oánh Ta gặp phải giặc cướp trên đường vào kinh, bị bắt lên sơn trại.Vì muốn giữ mạng, ta dốc hết tâm cơ lấy lòng vị nhị đương gia lạnh lùng, cấm dục, lại giết người không chớp mắt kia.Hắn điên cuồng ép buộc ta cả đêm, đến lúc trời sáng, chỉ khẽ lau giọt lệ nơi khóe mắt ta.“Đừng khóc nữa, từ nay về sau, ngoan ngoãn đi theo ta.”Nhưng đi theo hắn, sớm muộn gì cũng kiệt sức đến chết.Nhân lúc sơn trại hỗn loạn, ta tìm cơ hội phóng hỏa giả chết, trốn về nhà.Nào ngờ chưa được mấy ngày, Cẩm y vệ đã kéo đến lục soát.Mà vị Chỉ huy sứ đi đầu kia, chính là nhị đương gia đêm đêm siết chặt eo ta, gọi ta “Kiều Kiều”.

Em Sai, Nhưng Lần Sau Em Sẽ Sai Tiếp Sếp gửi một thông báo công việc trong group chat công ty. Giữa hàng loạt tin nhắn “Đã nhận” từ mọi người, tôi lỡ tay gửi một câu: “Xoá đi”. Ngay giây tiếp theo, hệ thống hiện thông báo: “Mục Trần đã thu hồi một tin nhắn.” Mọi người cho tui hỏi cái, tui có nên viết đơn nghỉ việc trong đêm luôn không?

Không Gả Cho Tỷ Phu Ta trọng sinh lại năm mười lăm tuổi. Đại tỷ tỷ, người đã gả vào Hầu phủ, sắp sửa qua đời. Trước khi lâm chung, tỷ tỷ cầu xin Hầu gia cưới ta làm kế thất, để ta làm kế mẫu cho hài tử của tỷ tỷ. Nhưng chỉ ba tháng sau khi tỷ tỷ mất, Hầu gia lại cầu hôn đích muội của ta. Ngày xuất giá, đích muội nhìn ta, đầy vẻ khinh miệt và kiêu ngạo. Ta biết, đích muội cũng đã trọng sinh. Kiếp trước, đích muội gả cho một vị tú tài nghèo, luôn ghen tị với ta vì ta được làm chính thê của Hầu phủ, hưởng hết vinh hoa phú quý. Nhưng nàng lại không hề biết, Hầu phủ là một hang ổ lang sói, người nào cũng là những kẻ biến thái tàn nhẫn. Còn vị tú tài nghèo mà đích muội gả cho kiếp trước, cuối cùng lại trở thành Thủ Phụ…

Bẫy Tình Yêu Khi tiếp bệnh tại bệnh viện, tôi gặp một cô gái trẻ bị xuất huyết nghiêm trọng ở tuần thai thứ mười chín. Cô ta không lo lắng về tình trạng của mình với thai nhi, mà lại nhìn chằm chằm vào bụng tôi gần như thất thần. “Bác sĩ, tôi thấy chị cũng đang mang thai.” “Nếu chồng chị có nhu cầu, chị cũng sẽ đồng ý, phải không?” Bàn tay đang lật hồ sơ bệnh án của tôi khựng lại, trong đầu hiện lên cảnh cãi nhau với bạn trai tối hôm qua. “Sao em lắm chuyện thế?” “Các bà bầu khác đều được, chỉ có mình em là làm mình làm mẩy.” “Thật là mất hứng.”

Biết Anh Trai Cậu Đẹp Trai Như Thế, Tôi Đã Không Yêu Cậu Trong trò chơi “Thật lòng hay thách thức”, tôi hỏi bạn trai: “Nếu anh gặp một cô gái trẻ hơn em và cô ấy thích anh, anh sẽ làm gì?” Anh ta cúi đầu, liếc nhìn cô em khóa dưới ngồi bên cạnh, rồi không chút do dự trả lời: “Em nghĩ sao? Đương nhiên là chọn người trẻ hơn rồi.” “Sao tự nhiên em lại hỏi anh câu này? Chẳng lẽ em nghĩ anh sẽ chọn em à?” “Giang Hề, con người phải biết tự lượng sức mình chứ.” Nói xong, anh ta cười, ôm chặt eo cô gái kia. Tôi không đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn về phía chàng trai trẻ đầy triển vọng phía sau anh một cách đầy suy tư. Bởi vì, vừa rồi anh ấy đã tỏ tình với tôi. Trên màn hình điện thoại vẫn còn những tin nhắn chưa kịp trả lời: 【Chị đã suy nghĩ xong chưa?】 【Sao không trả lời?】 【Chị dâu, em thật sự không bằng anh ta sao?】

Trần Nhà Bố Mẹ Chồng Rơi Xuống Tám Ngàn Vạn Bố mẹ chồng mua một căn nhà đấu giá, trong lúc sửa chữa thì trần nhà rơi xuống… tám ngàn vạn! Tôi khuyên họ báo cảnh sát ngay lập tức, nhưng để ngăn tôi làm vậy, họ sai chồng tôi đ/ẩ//y tôi từ tầ/ng ca/o xu/ống, dựng chuyện rằng tôi vô ý n/gã xuống lầu. Sau khi trọng sinh, nhìn chồng sắp sửa lật trần nhà, tôi tìm cớ chuồn ngay lập tức, đồng thời đảm bảo camera giám sát ngoài cửa có thể ghi lại bằng chứng họ lấy số tiền đó. Lần này, tôi muốn nhìn xem, bọn họ có mạng lấy nhưng không có mạng để xài!

Gặp Lại Rồi Tôi đã biến mất suốt ba năm, và trong suốt ba năm đó, Giang Yến không ngừng tìm kiếm tôi.Lần gặp lại, là khi tôi giả làm bạn gái của em trai trong buổi tụ họp bạn học của nó, để giúp nó giữ thể diện.Khi nhìn thấy tôi gắp thức ăn cho em trai, anh ta ghen đến phát điên, nở nụ cười lạnh, trước mặt mọi người cố ý khiến tôi bẽ mặt:“Già rồi mà còn ăn cỏ non, Hứa Nhiễm, cô không biết xấu hổ à?”Tôi nhìn về phía cô gái đang nắm chặt vạt áo anh ta, ánh mắt ngơ ngác như nai con, giống hệt tôi của ngày xưa.Tôi cố kiềm chế cánh tay đang run rẩy, gắng gượng bình tĩnh, nhẹ nhàng vuốt má em trai:“Cỏ non ngon mà.”“Anh cũng thấy thế, đúng không?”