Hiện đại

Sáu Năm Bội Bạc Cố Trạch Ngôn đi họp ở Hải Nam, tôi chuyển tiền cho anh ấy, nhờ mua giúp một lọ kem mắt ở cửa hàng miễn thuế. Anh ta nói mình không có thời gian. Thế mà lại cẩn thận chọn cho Lâm Dao một lọ kem đen Helena, còn nói: “Đàn anh tặng em đấy, dạo này thức đêm làm dự án, sắc mặt kém quá.” Tôi chia tay. Sau đó anh ta mua cho tôi mười lọ Estée Lauder, quỳ dưới mưa lớn cầu xin tôi tha thứ. Tôi mỉm cười từ chối: “Không cần đâu, tôi xứng đáng với loại mỹ phẩm tốt hơn.” “Cũng xứng đáng với người tốt hơn.”

Sau Khi Biết Chồng Giấu Quả Thận Ở Đâu Kết hôn với Giang Nghiễn Trạch 20 năm, tôi mới biết trong cơ thể anh ta thiếu một quả thận. Mà quả thận đó đang ở trong cơ thể của Bạch Nguyệt Quang, Trần Lệ Vi của anh ta. “Đừng nói cho Lệ Vi biết, tôi sợ cô ấy cảm thấy áp lực, sẽ không tốt cho sức khỏe của cô ấy.” Bạn của anh ta cười mỉa mai: “Đã vậy thì sao không ly hôn rồi cưới luôn Trần Lệ Vi đi? Chồng cô ấy mất rồi mà.” Giang Nghiễn Trạch cúi đầu, ho khẽ vài tiếng, tự cười giễu bản thân: “Với cơ thể như thế này, cưới tôi thì được gì chứ! Tôi không muốn trở thành gánh nặng cho cô ấy. Hơn nữa, cô ấy không giống Chu Thanh Nhan, tôi không nỡ để cô ấy phải vì tôi mà xuống bếp nấu nướng!” Đôi mắt tôi đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào hai túi đầy thuốc bổ trên tay. Tôi xoay người, ném thẳng chúng vào thùng rác.

Ở chợ đồ cũ, tôi tình cờ mua được cuốn nhật ký của học bá cấp ba Thịnh Tư Niên – người từng thầm thích tôi.Nhìn thấy tên anh ấy đứng đầu bảng xếp hạng đại gia, tôi cảm thán mình đã bỏ lỡ cơ hội lớn.Không ngờ, em trai của Thịnh Tư Niên lại gọi điện cho tôi.“Cô Giang, nghe nói cô mua được cuốn nhật ký của anh tôi, có thể trả lại được không?“Anh tôi đang nổi trận lôi đình vì tôi làm mất cuốn nhật ký, còn định gửi tôi đến sa mạc Sahara.“Biệt thự số 109 đường Yến Tây, cô mau mang nó đến đây, gấp lắm rồi, cứu mạng tôi với.”

Tỉnh Giấc Giữa PO Văn, Tôi Vả Sập Dàn Nam Chính Buổi tụ họp bạn bè, “nữ huynh đệ” của bạn trai mang sữa cho tất cả mọi người. Nhưng đến lượt tôi thì lại hết mất. Cô ta khoa trương kêu lên: “Aiya, đều tại tôi sơ suất mang thiếu một chai rồi. Em dâu sẽ không trách tôi chứ?” Tôi vừa định nói không sao cả thì bỗng nhiên nhìn thấy dòng bình luận hiện lên: 【Quả nhiên là bảo bối em biết chơi, nhiều năm rồi mới về nước, mà quà hội ngộ lại là sữa.】 【Sữa này rốt cuộc từ đâu ra, thật khó đoán quá~】 【Chú ý ánh mắt nam chính nhìn em gái bảo bối kìa! Sau này cô ấy chắc chắn khổ sở lắm đây, hehe…】 Lúc này tôi mới nhận ra mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết po, mà “nữ huynh đệ” kia chính là nữ chính. Chẳng bao lâu nữa, tất cả những người đàn ông trong phòng, bao gồm cả bạn trai tôi, sẽ trở thành những kẻ quỳ rạp dưới váy cô ta. Hiện tại, bạn trai tôi đang định đưa sữa của anh ấy cho tôi, nhưng lại bị “nữ huynh đệ” ngăn lại, nói rằng tôi không xứng để uống. Không khí trở nên căng thẳng, tôi khẽ mỉm cười, gật đầu: “Đúng là tôi không xứng thật.” “Dù sao tôi cũng bị dị ứng với sữa của đồ hèn hạ.”

Trong buổi tiệc, tôi rút được lá thăm có thử thách “hôn người khác giới trong vòng 30 giây.”Tôi lấy hết can đảm để nhờ vả đối tượng mà tôi sẽ kết hôn trong tương lai, nhưng ngay lúc đó bỗng nhiên vài dòng bình luận hiện lên.【Cứ nhất định phải hôn cái tên Thẩm Húc kia sao? Tôi thật sự không muốn nhìn thấy cảnh nữ chính bị tổn thương cả thể xác lẫn tâm hồn, rồi đến khi nữ chính chết đi, tên này mới hối hận thì đã không kịp!】【Cầu xin nữ chính hôn anh trai của tên tra nam này là Thẩm Chiêu Bắc đi. Có ai hiểu được giá trị của một người tự ti và u ám như Thẩm Chiêu Bắc không?】【Rõ ràng trong phòng của anh ấy khắp nơi đều toàn là ảnh của nữ chính, nhưng bình thường lại cực kỳ kiềm chế bản thân, không dám nói nhiều với nữ chính.】【Anh trai u ám của anh ta chắc khi về nhà lại lén khóc thôi.】???Lời cầu cứu đang nói được một nửa, tôi bỗng đột ngột rút lại:“À, ý tôi là…”“Thẩm Húc, anh có thể xích qua một chút được không? Anh đang đứng chắn trước người tôi thích đấy.”

Tôi thổ lộ với Chu Diễn nhưng bị từ chối, anh ấy nói có thể làm bạn.“Làm bạn thì có thể hôn một cái không?”Anh ấy đỏ cả tai nhỏ giọng nói: “Cũng không phải là không được.”Tôi gật đầu, giữ lấy gương mặt anh ấy đang tiến lại gần, chỉ vào chiếc bàn bừa bộn bên cạnh.“Tôi nói là dọn sạch cái bàn ấy.”(Giải thích: Từ 「亲」 (hôn) và 「清」 (dọn sạch) có cách phát âm giống nhau trong tiếng Trung, đều đọc là qīn. Tuy nhiên, nghĩa của chúng hoàn toàn khác nhau:

Vãn Ý Tôi đã ch .t bảy lần. Lần nào cũng đúng vào ngày chồng tôi đưa ra đơn ly hôn. Anh ấy không yêu tôi. Bảy năm hôn nhân, cuối cùng cũng không địch lại nổi Bạch Nguyệt Quang vừa trở về nước. Hệ thống nói với tôi, nếu muốn sống, tôi phải thắng được cô ta. Sảy thai, thế thân, bị hãm hại… thủ đoạn của tôi ngày càng tàn nhẫn. Thế nhưng, khi con đường này sắp chạm đến đích, tỉ lệ cứu vãn cuộc hôn nhân đạt đến 99.99% — Tôi lại là người chủ động đưa ra đơn ly hôn.

Chơi trò chơi thua, tôi bị ép phải xin thông tin liên lạc của anh chàng đẹp trai ngồi bàn kế bên.Quét mã, kết bạn xong, tôi phát hiện người này đã là bạn của tôi từ lâu.Mỗi năm vào dịp lễ tết hay sinh nhật đều có lời chúc từ anh ấy.Thời gian kéo dài suốt bảy năm.

Hôn Nhân Chôn Vùi Tình Yêu Lục Dương người xưa nay nổi tiếng là chính trực không gần nữ sắc, lại diễn một màn “anh hùng cứu mỹ nhân”. Anh đưa cô gái về biệt thự, giúp cô trả nợ, mở cửa hàng cho cô, nhưng chưa từng chạm vào. Chỉ mỗi ngày đến ăn một bữa cơm. Bạn bè không hiểu tại sao anh lại làm vậy. Anh chỉ nói: “Chỉ tham nửa ngày thảnh thơi của chốn hồng trần, về nhà tôi vẫn là người chồng tốt của Tư Niệm.”

Thử Thách Sinh Nở Của Chị Gái Trước khi cưới, chị gái tôi dẫn anh rể đi trải nghiệm mô phỏng cảm giác đau đẻ bằng điện giật. Bề ngoài thì nói là để anh hiểu được nỗi đau mà phụ nữ sắp phải chịu, để sau khi kết hôn còn biết thương vợ hơn. Tôi biết trò đó có rủi ro, nên đã tốt bụng ngăn chị lại. Về sau, cuộc hôn nhân của chị tan vỡ, và chị đổ hết lỗi lên đầu tôi. “Tại mày không cho tao giật hắn! Sau cưới hắn chẳng thèm nghe lời gì cả!” “Đồ tiện nhân! Mày khiến tao sống không yên, thì mày cũng đừng mong sống yên ổn!” Trong cơn thịnh nộ, chị đ ẩ y tôi ngã lăn từ cầu thang xuống. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại đúng thời điểm chị sắp bắt anh rể trải nghiệm đau đẻ bằng điện giật.

Ba Sợ Dây Chuyền Sau khi được chẩn đoán ung thư dạ dày. Tôi mua ba sợi dây chuyền, giấu ở ba nơi khác nhau: “Chồng à, đây là sợi dây chuyền em thích nhất, mỗi năm vào ngày giỗ phải đốt một sợi cho em đấy nhé.” Chỉ một câu nói, tôi đã trói chặt con chó điên tên là Thẩm Từ. Anh từ bỏ việc nhảy lầu, vứt bỏ thuốc ngủ. Dựa vào lời hứa ấy, anh đã sống qua năm này đến năm khác. Cho đến khi bên cạnh Thẩm Từ xuất hiện một cô gái nhỏ. Cô gái ngây thơ hiền lành, giống như một mặt trời nhỏ ấm áp. Thẩm Từ dọn ra khỏi căn nhà chung, tiễn con chó nhỏ tôi từng nuôi đi. Đến ngày giỗ năm thứ ba, Thẩm Từ không đến. Tôi len lén vào giấc mơ của anh, làm nũng: “Chồng à, anh đúng là đồ ngốc, năm nay vẫn chưa tìm thấy sợi dây chuyền đâu.” Thẩm Từ xưa nay luôn lắm lời với tôi, giờ lại im lặng lạ thường. Rất lâu sau, anh mới nói: “Thanh Thanh, đã ba năm rồi… anh cũng nên bắt đầu cuộc sống mới.”

Tỉnh Mộng Tôi bị trầm cảm, chồng tôi gửi kết quả chẩn đoán của tôi cho trợ lý của anh ta, giọng điệu đầy khinh miệt và coi thường. “Nhìn đi, bây giờ cô ta đã thành bệnh thần kinh luôn rồi.” “Cái nhà này, tôi thực sự không muốn ở thêm một giây nào nữa.” Trợ lý của anh ta trả lời một câu đầy mỉa mai: “Phụt, cô vợ già của anh đúng là thú vị ghê.” Về sau, khi anh ta nằm trong phòng cấp cứu chờ cứu chữa, trợ lý của anh ta khóc lóc gọi cho tôi, bảo tôi đến ký giấy phẫu thuật. Tôi lạnh nhạt đáp: “Tôi bận lắm, không tới được đâu. Hay là… bỏ điều trị luôn đi nhỉ?”

Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình Chồng tôi gặp tai nạn giao thông trên đường cao tốc khi đi dã ngoại cùng cô bạn thanh mai trúc mã và đứa con của cô ta. Anh ấy tử vong tại chỗ, cô bạn thanh mai bị hôn mê, còn đứa trẻ thì được cô ta bảo vệ rất kỹ, chỉ bị thương nhẹ. Nhận được tin, tôi lập tức đưa chồng đi hỏa táng. Ba mẹ chồng từ nơi khác vội vã trở về, việc đầu tiên làm là đưa đứa trẻ về nhà. Một tuần sau, cô bạn thanh mai tỉnh lại, biết tin chồng tôi đã mất, điều đầu tiên cô ta nói là: “Đứa bé là con của Phó Diêu, nó có quyền thừa kế.” Ba mẹ chồng cũng ngay lập tức đứng ra làm chứng, nói rằng đứa bé chính là máu mủ của hai người họ. Tôi nói rõ, chỉ cần chứng minh được đó là con ruột của chồng tôi, tôi không có ý kiến. Bởi vì Phó Diêu đã được hỏa táng, ba chồng tôi nói ông ấy có thể cùng đứa bé đi xét nghiệm ADN để làm bằng chứng. Tôi hoàn toàn không hoảng hốt, thậm chí còn có chút muốn bật cười, vì tôi biết kết quả chắc chắn sẽ là: không có quan hệ huyết thống.

Chầm Chậm Thích Anh Nhặt được một anh bạn trai bị điếc. Tôi lừa hắn rằng mình mỗi ngày đi làm ba công việc để kiếm tiền chữa bệnh cho hắn. Thực tế thì tôi chỉ lang thang bên ngoài cả ngày rồi về nhà. Dù sao tôi cũng chỉ ham sắc thôi, cần gì phải khổ sở cực nhọc thật sự. Nhưng khi đến câu lạc bộ, tôi vô tình thấy hắn ngồi trong phòng VIP. Chú cún nhỏ đáng thương bỗng chốc hóa thành công tử nhà giàu kiêu ngạo. Có người hỏi hắn định giả vờ đến bao giờ. Hắn cười nhàn nhã, hờ hững đáp: “Đợi Mạn Mạn về nước, cô ta tự nhiên sẽ phải biến mất.” “Cùng lắm thì cho cô ta vài triệu coi như bồi thường.” Lúc đó tôi mới hiểu ra, hóa ra tôi chỉ là thế thân của bạch nguyệt quang. Làm tôi đau lòng đến mức muốn rời đi ngay lập tức. Nhưng vừa xoay người, anh trai của hắn — một phiên bản đẹp trai hơn, khí chất hơn — khẽ cười lạnh, nhìn tôi đầy chế nhạo: “Diễn cái gì chứ? Miệng cô sắp nứt tới tận mang tai rồi kìa.”

Hai Lần Bị Đâm Sau Lưng Bạn thân tôi và bạn trai tôi đang quấn lấy nhau trong căn nhà mới tôi vừa mua, bị mẹ tôi bắt gặp tại trận. Sau đó, bạn thân tôi còn đăng một bài dài hàng nghìn chữ lên vòng bạn bè. Cô ta khóc lóc kể lể rằng họ mới là chân ái, còn tôi, người không được yêu mới là kẻ thứ ba chen chân. Tôi còn có thể làm gì chứ? Dĩ nhiên là chọn cách thành toàn cho họ. Tôi rất muốn xem thử, một kẻ bám váy mẹ và một kẻ mê trai thành tinh, kết hợp lại sẽ tạo nên vở kịch hay cỡ nào.

Gió Mang Em Về Bên Anh Đối tượng liên hôn hiểu lầm rằng tôi sắp chết. Nhưng tôi hoàn toàn không hay biết gì về chuyện đó. Anh im lặng rất lâu, rồi do dự hỏi: “Chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa?” Tôi tưởng anh đang hỏi về thời hạn một năm của cuộc liên hôn, nên thành thật trả lời: “Còn ba tháng.” Người đàn ông luôn lạnh lùng xa cách, lịch thiệp ấy bỗng đỏ hoe mắt. Đã chia phòng hơn nửa năm, lần đầu tiên giữa đêm anh lén chui vào chăn tôi, ôm chặt tôi mà khóc ướt nửa chiếc giường. “Vẫn chưa kịp nói với em, thật ra anh đã thầm yêu em nhiều năm rồi… hu hu.”

Tôi trở lại ngày anh ấy tỏ tình với tôi.Thiếu niên ấy ngồi vắt chân, lười biếng dựa vào lưng ghế sofa, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc mới châm.Ánh mắt của anh ấy lướt qua phòng một vòng rồi dừng lại ở góc.“Vậy thì cô ấy đi.”Trong bầu không khí im lặng, giọng anh không quá cao cũng không quá thấp, toát lên vẻ hời hợt đầy khinh suất.“Này, tôi thích cậu.”

Dưỡng Phản Vi Chính Năm bận rộn nhất của hệ thống công lược, tôi đồng thời phải công lược cả phản diện bệnh kiều và nữ phụ độc ác. Nhưng lúc tôi đã học thuộc mọi kỹ thuật tán trai, nắm chắc toàn bộ bí kíp công tâm, chuẩn bị bung lụa thì… Lại phát hiện thứ chờ đón tôi không phải là các nam chính cool ngầu hay nữ phụ chua ngoa, mà là… hai nhóc tì mềm mại đáng yêu! Trời đánh mà, tôi đành chấp nhận số phận, vừa định dắt hai đứa nhỏ về nhà. Ai ngờ ngay giây tiếp theo, tôi nghe thấy được tiếng lòng của bọn trẻ: 【Cô ta chắc cũng như mấy người nhận nuôi trước thôi, về nhà là lột mặt nạ liền, không biết lần này là đánh hay chửi đây.】 【Hừ, đồ ngốc đáng thương, không biết cô hành hạ bọn tôi mấy ngày thì sẽ bị anh tôi xử lý cho mất xác đâu ha.】 Tôi lạnh cả sống lưng. Trước khi hai đứa kịp phản ứng, tôi vội nhét hai miếng bánh kem dâu thơm ngọt vào tay bọn chúng.

Tội Lỗi Không Thể Biện Minh Kỷ niệm năm năm ngày cưới, chồng rủ tôi đi du lịch. Trên đường, anh ta trượt chân ngã xuống vực, nằm ICU suốt một tháng, cuối cùng vẫn không qua khỏi. Vừa đáp xuống sân bay, mẹ chồng đã lao tới như hổ đói vồ mồi, mặt mày hung dữ: “Con đàn bà gi.t người này! Cô gi.t chồng để lừa tiền bảo hiểm!” Tôi thật sự bị oan quá rồi. “Mẹ à, mẹ nói chuyện cũng phải có chứng cứ, chính anh Hải Dương mua bảo hiểm tai nạn với số tiền rất lớn mà.” “Nhưng người ngã xuống là nó đấy!” “Con đã bán sạch gia sản để cứu anh ấy rồi, mẹ không tin thì xem đi.” Tôi mở app ngân hàng ra, số dư chưa nổi bốn chữ số. Trong lúc giằng co, bà ấy xé rách một chiếc túi nilon – bên trong là tro cốt của Đinh Hải Dương. Tôi đau đớn nghẹn ngào: “Mẹ, con trai mẹ bay tứ tung đầy đất rồi kìa.”