Hiện đại

Sau khi thi đại học xong, tôi quay lại trường để thu dọn đồ đạc, trên bàn của tôi có một cuốn nhật ký.Không phải của tôi, nhưng lại viết tên tôi, một cuốn dày cộm ẩn chứa cả thanh xuân, là cuốn nhật ký của một chàng trai đã thầm thích tôi suốt ba năm.Trong những năm tháng tuổi 17 rực rỡ, giữa những khoảnh khắc mà tôi luôn nghĩ rằng tuổi trẻ của mình thật tầm thường, hóa ra có người đã thích tôi đến vậy.

Giới Hạn Của Dối Trá Năm tôi 22 tuổi, theo lời gia đình, tôi kết hôn với Tưởng Chính Lâm. Nhưng ai ai cũng biết, dù đã cưới vợ, anh vẫn chẳng thể quên được cô bạn học nghèo kiêu ngạo năm xưa. Ba năm sau, tôi chủ động đề nghị ly hôn. Người đàn ông ấy ngậm điếu thuốc vừa châm, giọng nói lạnh nhạt mà dứt khoát: “Được, khi nào làm thủ tục?” “Tốt nhất là càng sớm càng tốt.” Năm 28 tuổi, tôi bắt đầu một mối quan hệ mới. Bạn trai là bạn học cấp ba của cả hai chúng tôi. Trong buổi họp lớp, có người cảm thán: “Không ngờ đi một vòng lớn, cuối cùng Thẩm Kiều vẫn là người ở bên cậu ấy.” Tối hôm đó, Tưởng Chính Lâm gọi cho tôi cuộc điện thoại đầu tiên kể từ khi ly hôn: “Em nôn nóng ly hôn với anh như vậy, là vì cậu ta sao?”

Phản Chủ Tôi là người mà Hứa Ôn Thanh yêu như mạng sống, nhưng điều đó chẳng cản được anh ta liên tục có đàn bà bên ngoài. Anh ta nuôi tôi trong biệt thự, tất cả mọi người đều giữ kín miệng với tôi. Đêm nay, anh ta vẫn chưa về. Tôi ngồi trên người của vệ sĩ thân cận của anh ta, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh ta. “Chủ nhân của anh vẫn chưa về à? Không định ra ngoài xem thử sao? Lỡ đâu ch.t ngoài đường rồi thì sao.” Vệ sĩ nhắm mắt lại, nắm chặt tay tôi, khẽ rên lên một tiếng. “Chỗ đó không được, đừng chạm.”

Tôi nhát gan, sợ rắc rối, vậy mà hệ thống lại bắt tôi bỏ thuốc cho anh trai mình.Tôi không dám, chỉ dám đưa cho anh ấy một cốc nước ấm.Anh tôi uống xong, mặt đỏ bừng, hỏi: “Em bỏ cái gì vào vậy? Nóng quá.”Tôi sợ đến mức chân nhũn ra: “Anh, thật sự chỉ là nước ấm thôi mà.”Nghe vậy, anh ấy lại cúi xuống, đè tôi chặt hơn: “Bé con đúng là không nghe lời, chẳng phải bảo em bỏ thuốc sao?”

Bạn chơi game của tôi là một minh tinh hàng đầu, nhưng tôi không hề hay biết.Vì quyết tâm tập trung ôn thi, tôi đăng trạng thái: “Tôi sắp chết rồi, sẽ nghỉ game, mọi người đừng nhớ nhung.”Vài ngày sau, tôi nghe nói ảnh đế đau buồn tột độ vì bạch nguyệt quang của mình đã chết.Sau đó, vô tình tôi bước chân vào giới giải trí, một cô diễn viên trà xanh vì để giành tài nguyên đã cố ý làm trò trong chương trình phát sóng trực tiếp, khiến tôi phạm lỗi với bạch nguyệt quang đã qua đời kia của ảnh đế.Nhưng chờ chút, tôi có cảm giác, hình như bạch nguyệt quang đó… chính là mình. Nếu đúng là vậy thì, tôi vẫn còn sống sờ sờ đây mà, làm sao bây giờ…

Chị Đây Không Cần, Xin Anh Tránh Ra Tiểu Thanh Mai bị chẩn đoán ung thư, Cố Thành vì cô ta mà bỏ rơi tôi ngay tại lễ đường. Mọi người đều khuyên tôi nên rộng lượng: “Cô ấy sắp chết rồi, cô đừng chấp nhặt với cô ấy nữa.” Sau này, tiểu Thanh Mai mang thai. Cố Thành muốn tôi nhận con của họ: “Đây là di nguyện của cô ấy, chẳng lẽ em không thể chấp nhận một đứa trẻ chưa chào đời sao?” Tôi cười lạnh: “Vậy cô ta còn muốn được sống chết bên anh, sao anh không đi chết cùng cô ta luôn đi?” Sau khi tôi và Cố Thành hủy hôn, kẻ thù không đội trời chung của anh ta đã công khai theo đuổi tôi. Cố Thành như muốn phát điên. Nhưng liên quan gì đến tôi, Cố Thành hay kẻ thù của anh ta, tốt nhất đừng dính dáng đến tôi nữa.

Sau khi bất ngờ thức tỉnh khả năng đọc suy nghĩ, tôi phát hiện ra chồng phản diện của mình là một kẻ cuồng yêu. Anh ấy mỗi ngày đều tự PUA bản thân:“Tập cơ bụng đẹp, vợ sẽ về nhà sớm. Làm việc nhà siêng năng, vợ sẽ hôn. Mỗi ngày kiếm 8 triệu, tất cả đưa vợ xài. Chỉ cần không ly hôn, cho dù vợ có ị lên đầu tôi cũng chịu!” Cầm trong tay đơn ly hôn, tôi nhìn thấy Mục Hằng lặng lẽ siết chặt khăn giấy trong tay, không nói lời nào.

Tôi Đã Nhập Vào Thằng Con Rể Bạo Lực Con gái đến thăm mộ tôi, trên mặt lại đầy những vết bầm tím do bị đánh. Tôi theo con bé trở về nhà, nào ngờ tận mắt nhìn thấy tên súc sinh kia đang cầm chày cán bột đánh nó. Không chịu nổi nữa, con bé rút d a o đ.â m thẳng vào hắn. Trong cơn hỗn loạn, tôi nhập hồn vào thân thể của hắn ta. Khi hắn tỉnh lại, không chỉ tự khai với cảnh sát rằng mình tự đ â.m chính mình, mà còn ký vào đơn ly hôn trước mặt bao người, tình nguyện ra đi tay trắng.

Khi Nữ Thần Cao Lãnh Bị Lừa Tình Đối tượng hôn ước của tôi là nhị thiếu gia của một tập đoàn lớn. Mới gặp mặt hai lần, anh ta đã huênh hoang khoe khoang: “Em có biết Thịnh Yến không? Anh trai ruột của anh đấy, cũng là người thừa kế của tập đoàn nhà anh. Anh ấy từ nhỏ đã rất thương anh.” “Em chỉ là con bé nhà quê lên thành phố thôi, sau này cứ yên tâm theo anh.” “Anh trai anh cũng sẽ rất rộng rãi với em.” Rộng rãi? Đúng là rộng rãi thật. Tôi lén nhìn bức ảnh cơ bụng trong điện thoại. Đều là Thịnh Yến gửi cho tôi cả.

Sau khi thất tình, tôi nhắn tin cho bạn thân:【Buồn quá, cậu nói với chú nhỏ của cậu, tối nay đến ngủ cùng tớ nhé.】Bạn thân trả lời ngay lập tức:【Ok.】Buổi tối, khi tôi còn đang ôm chó vừa khóc rống thì chuông cửa bên ngoài vang lên.Vừa mở cửa ra, chỉ thấy người đứng bên ngoài chính là chú nhỏ của bạn thân tôi – người cao 1m87, vai rộng, eo thon, chân dài.Lục Chi Châu: “Tôi đã sẵn sàng rồi, em nói xem, muốn tôi ngủ cùng kiểu gì?”Tôi: ?

Sau Khi Bị Bạn Trai Và Bạn Thân Cùng Phản Bội Lúc đang xem phim được một nửa, tôi mắc tiểu nên tranh thủ đi vệ sinh. Khi quay lại, ánh mắt cô gái ngồi cạnh nhìn tôi vô cùng kỳ lạ. Phim kết thúc, mọi người bắt đầu rời khỏi rạp. Cô ấy lặng lẽ nhét vào tay tôi một tờ giấy. “Bạn trai và cô bạn thân của cậu, lúc cậu đi vệ sinh thì ôm hôn nhau đấy.” Tôi: “…..”

Chồng tôi đọc xong một bài viết ngắn trên WeChat rồi lao thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa mạnh đến nỗi nhà rung bần bật.Tôi lén áp tai vào cửa nghe ngóng.Một giáo sư đại học đàng hoàng, giờ lại khóc không thành tiếng.Cứu tôi với, sao anh ấy lại buồn đến mức này.Tay giơ lên định gõ cửa, mà không biết gõ hay không gõ.Bối rối quá, tôi lén lút mở một chủ đề mới trên weibo.#Chồng khóc vì thất tình, có nên an ủi không?#

Người Hối Hận Tuyệt Đối Không Phải Là Tôi Vào ngày thi đại học, thẻ dự thi của thanh mai trúc mã của bạn trai tôi bị bỏ quên ở nhà. Anh ấy nhất quyết phải tự mình quay về lấy, tôi đã khuyên anh đừng đi. Kết quả là cô ấy bị bỏ lỡ môn tổ hợp xã hội, trong cơn tuyệt vọng đã nhảy lầu tự tử. Sau này, tôi và bạn trai cùng đậu vào Thanh Hoa, lương năm lên đến hàng triệu, cuộc sống hôn nhân viên mãn. Nhưng đến ngày giỗ của thanh mai trúc mã ấy, anh ta đã đâm tôi nhiều nhát, giết chết tôi. “Là cô hại chết cô ấy. Nếu tôi giúp Hạ Hạ lấy thẻ dự thi, cô ấy đã không tuyệt vọng đến mức nhảy lầu.” Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã trùng sinh về ngày thi đại học. Giọng nói lo lắng của bạn trai vang bên tai: “Kiến Tinh, anh phải về lấy thẻ dự thi giúp Hạ Hạ.” Lần này, tôi mỉm cười nói: “Đi nhanh đi, nhớ cẩn thận trên đường.”

Ngày hôm đó, tôi bị ốm nghén, liền gõ cửa phòng của Ảnh đế.“Anh lại sắp làm bố rồi đấy, chịu trách nhiệm đi.”Anh ấy tức điên: “Chia tay bốn năm rồi, tôi lại sắp làm bố? Cô nghĩ tôi ngốc à?”Tôi đưa ra bằng chứng: “Con trai lớn giống anh y đúc, chắc chắn là con anh. Đứa nhỏ… anh cứ đưa tiền nuôi dưỡng trước, sinh ra rồi kiểm chứng sau!”“Đem ảnh tôi hồi nhỏ ra lừa tôi à?”Tôi bất đắc dĩ rút lui.Sau đó, anh ôm hai bản sao thu nhỏ của mình, nghiêm túc đăng lên Weibo:“Vợ muốn giữ con, không giữ tôi. Giờ tôi nên mua gói ‘mua hai tặng một’ thế nào đây?”Weibo lập tức dậy sóng.

Sau kỳ thi đại học, trong buổi họp lớp, tôi đã tỏ tình với Giang Việt trước mặt cả lớp.Cậu ấy không thèm ngẩng đầu lên nhìn tôi một lần nào, chỉ lạnh lùng nói:“Bùi Tân Vũ, chúng ta không hợp.”“Không sao, dù gì cũng là do tôi thua xúc xắc mà.”Tôi vẫy tay, thái độ chẳng mảy may để tâm.Bảy năm sau, lại là buổi họp lớp.Các bạn cũ thấy tôi và Giang Việt cùng đến, liền tò mò hỏi mối quan hệ giữa hai người là gì.Tôi thản nhiên trả lời:“Anh ấy là sếp của tôi.”Mọi người nghe xong, không giấu nổi sự thất vọng.Lúc này, Giang Việt lạnh lùng nói:“Nhắc nhở em một câu, chúng ta đã kết hôn rồi.”Anh ấy nghiêng đầu, nhìn tôi, từng từ một thốt lên:“Giang…. phu nhân.”

Đổi Chú Rể Giữa Lễ Đường Vào ngày cưới, mẹ chồng ngang nhiên để cha ruột mất tích 20 năm của tôi lên sân khấu phát biểu, rồi chỉ tay vào mặt tôi quát mắng: “Ngày vui như vậy mà còn lắm trò gì nữa? Con định để người ta chỉ trỏ sau lưng, mắng con bất hiếu à?” Mà người cha dượng đã vất vả nuôi nấng tôi trưởng thành, lúc đó chỉ biết ngồi dưới sân khấu cười gượng, ánh mắt đầy cô đơn. Tôi tháo khăn voan, vung tay tát thẳng vào mặt vị hôn phu giả tạo. “Cưới cái gì mà cưới, không cưới nữa!”

Cốt truyện tiến đến đoạn nam chính rơi xuống biển, cả tôi và thiên kim thật đều chẳng buồn động lòng.Tôi đang thắc mắc thì cô ấy thăm dò hỏi: “Cô cũng trọng sinh à?”Tôi lập tức hiểu ra, mỉm cười: “Không, tôi là người xuyên sách.”Cô ấy trọng sinh, còn tôi thì xuyên sách.Tránh xa tên nam chính cặn bã đó, cả hai chúng tôi đều sẽ có một tương lai xán lạn và rực rỡ.

Đừng Đùa Với Hàng Xóm Từ chuyến du lịch trở về, tôi phát hiện chỗ đỗ xe của mình bị chiếm mất. Chụp ảnh biển số xe đăng vào nhóm cư dân suốt hai mươi phút mà chẳng ai nhận. Tôi bực mình, lập tức gọi xe kéo đến kéo đi. Lúc này chủ xe mới hốt hoảng đuổi theo đòi lại. Tôi cười nhạt: “Vừa hay, tiện thể thanh toán luôn phí kéo xe nhé.”