Hiện đại

Hoa Hồng Giữa Mùa Tuyết Tôi đã cướp người đàn ông mà em gái mình ngày nhớ đêm mong. Trong một năm cô ta đi du học, người đàn ông ấy, tay cầm tấm ảnh chụp cô ta, tìm đến tôi. “Em biết cô gái trong ảnh này không?” Tôi tháo khẩu trang, lộ ra gương mặt giống hệt em gái, mỉm cười: “Anh đang tìm tôi sao?”

Trả Giá Kỳ nghỉ hè năm đó, cả nhà rủ nhau đi biển chơi. Không ngờ cháu trai tôi không may bị đuối nước. Tôi liều mình lao xuống cứu nó, kiệt sức đến mức bị đuối nước, cuối cùng trở thành người thực vật. Thế mà sau đó, chị dâu không những không cho anh tôi dùng tiền chữa trị cho tôi, mà còn lật lọng vu khống: “Chữa cái gì mà chữa, thằng Diệu Diệu nhà mình rõ ràng biết bơi, là cô ta cố tình dìm nó xuống nước! Cô ta là kẻ gi .t người!” Cuối cùng, anh tôi không chỉ từ chối chữa trị cho tôi, còn trắng trợn cướp luôn tiền đền bù do nhà bị giải toả, rút ống thở của tôi. Bọn họ ôm tiền xây nhà biệt thự, sống sung sướng. Lần nữa mở mắt ra, tôi lại thấy đứa cháu đang vùng vẫy trong sóng biển kêu cứu. Lần này, tôi quay người, tự mình bơi vào bờ. “Nhan Lam, sao em không đưa Diệu Diệu lên bờ?” Tôi giả vờ ngơ ngác: “Ơ, chị dâu, sao chị lại một mình lên bờ vậy?”

Tôi là con gái của một người giúp việc.Từ nhỏ, vì cha tôi là một con bạc nợ nần khắp nơi, tôi bị người ta gọi là “con bạc nhỏ” và “chó nghèo.”Mẹ tôi trọng nam khinh nữ, đối xử với tôi không phải đánh thì cũng mắng.Tuổi thơ của tôi, cho đến cả thanh xuân, cơ thể không có chỗ nào lành lặn.Cho đến ba tháng trước, một cặp vợ chồng giàu có tìm đến, nói rằng tôi mới là con gái ruột của họ.

Ảnh hồi nhỏ của ảnh đế Lục Thời Miễn mặc váy bị ai đó đăng lên mạng.Mà bức ảnh đó… chỉ có mình tôi có! Ba p cai dang yeuBị anh ta ép vào tường, tôi cứng miệng nói:“Chỉ là một tấm ảnh thôi mà!”“Vậy tôi đăng ảnh hồi nhỏ cô mặc quần thủng đít lên Weibo nhé?”“Thà chết chứ không chịu nhục!”

Chương trình truyền hình thực tế, người dẫn phải kiểm tra túi của khách mời để thỏa mãn mong muốn của fan.Ngôi sao nữ mang danh “trà xanh” lôi ra từ ví một bức ảnh có chữ ký của đỉnh lưu.Cô ấy thẹn thùng nói: “Anh Hàng đích thân tặng em đấy.”Tôi liếc qua một cái: “Chữ ký này giả mười mươi, cô mua ở đâu thế?”Cô ta tức điên, trừng mắt nhìn tôi: “Nói linh tinh! Châu Giai Di, cô ghen tị à?”Ngay sau đó, người dẫn chương trình giơ ví của tôi lên trước máy quay và kinh ngạc kêu lên:“Ảnh chụp thân mật của Dao Dịch Hàn và Châu Giai Di!”

Chồng Tôi Không Ngừng Chuyển Tiền Cho Tôi Bạn gái cũ của chồng tôi, một đại mỹ nhân tên Tống Du, gần đây vừa nhảy việc sang công ty anh ấy, ngày nào cũng chạy vào văn phòng tỏ vẻ quan tâm. Cô nam quả nữ ở chung một phòng. Giữa ban ngày, tôi đeo kính râm trong văn phòng, giả vờ như không nhìn thấy. Đùa à? Tôi dành hơn nửa ngày để lướt mạng, anh ta trả tôi một vạn hai tiền lương, thêm năm vạn tiền sinh hoạt, dù có thấy tôi cũng giả vờ không thấy. Nếu anh ta trả gấp đôi, tôi có thể làm phù dâu trong đám cưới của họ. Nếu thêm một số 0, tôi sẵn sàng chăm sóc Tống Du ở cữ. Không thì cầm số tiền này tôi cũng thấy bất an.

Đùa Với Lửa Chồng tôi đã phải lòng cô nhân viên trẻ đẹp. Cô gái trẻ đắc ý, nghĩ rằng mình đã cặp được đại gia. Nhưng cô ta không biết rằng, cái gọi là đại gia đó chỉ là một kẻ ở rể. Tất cả những gì anh ta sở hữu đều do nhà tôi cung cấp. Sau khi bắt gặp chuyện tốt đẹp của họ, tôi quyết định tác thành cho họ. Tôi muốn xem thử, khi nghèo túng cùng cực, họ có còn yêu nhau như bây giờ không?

Muôn Vẻ Hoa Nở Tôi vừa hết cữ, mẹ chồng liền sinh con thứ hai. Bà cảm thấy mình đã có tuổi, liền bảo tôi: “Một con cừu cũng phải chăn, hai con cừu cũng phải chăn, hai đứa trẻ cứ giao cả cho con chăm cả đi.” Chồng tôi là người hiếu thuận một cách ngu muội, lập tức đồng tình với mẹ, hai mẹ con cùng ép tôi phải đồng ý. Vì chuyện này, tôi đã cãi nhau một trận lớn với họ. Tôi tìm bạn thân than thở, cô ấy lại nhắc tôi một câu: “Chi bằng cậu điều tra thử xem, đứa bé đó rốt cuộc là mẹ chồng cậu lớn tuổi mà sinh ra, hay là con riêng mà chồng cậu lén lút có với người khác?”

Tôi là tiểu thư của vòng tròn quyền quý Bắc Kinh, sau khi thất tình, tôi đã qua đời trong một tai nạn do đua xe.Tại lễ tang của tôi, vệ sĩ lạnh lùng của tôi đã khóc và vì tôi mà tự sát.Sống lại một lần nữa, tôi mới biết anh ấy tự ti và yêu tôi một cách thận trọng, sâu đậm.Tôi đi chơi đến khuya, bị anh ấy vác về nhà.Tôi ôm lấy anh ấy: “A Dã, tối nay anh ngủ với tôi nhé.”Anh ấy nuốt nước bọt, kiềm chế nói: “Tiểu thư, không được đâu.”

Đánh Cắp May Mắn Từ nhỏ tôi đã bị trói buộc với hệ thống đổi trí thông minh lấy tiền tài, theo thời gian gia đình càng giàu có, tôi càng trở nên ngốc nghếch. Bố mẹ tôi thường xuyên đánh mắng tôi, luôn thiên vị cô em gái thông minh lanh lợi, cho rằng con bé mang lại tài lộc cho gia đình. Cho đến trước kỳ thi đại học, tôi đã trưởng thành. “Ký chủ đã trưởng thành, tiền tài sẽ không còn do bố mẹ quản lý, trí thông minh cũng sẽ được trả lại, xin hãy tiếp nhận.”

Bông Hồng Của Riêng Tôi Sau khi Trần Thời đính hôn, tôi lấy lý do đi du lịch để nộp đơn xin nghỉ việc. Anh nhướn mày, mỉm cười nhẹ: “Chơi chán rồi thì quay lại.” Tôi tham lam ngắm nhìn đôi mày mắt của anh, khẽ đáp: “Ừm.” Anh không biết, tôi sẽ không thể quay lại nữa. Cuộc đời tôi, ngay từ khoảnh khắc anh đính hôn, đã bị hệ thống nhấn nút đếm ngược.

Sự Thật Ẩn Giấu 11 giờ sáng, khi chồng tôi đang dần ngạt thở trong bồn tắm, tôi lại đang ngồi tám chuyện cùng mấy bà mẹ khác ở khu vực cầu trượt dưới khu nhà. Cầu trượt nằm ngay bên dưới cửa sổ phòng tắm nhà tôi, chỉ cách chừng năm sáu mét theo đường thẳng. Bình thường, tôi vẫn luôn về nhà lúc 11 giờ, nếu hôm đó cũng thế, có lẽ tôi đã kịp cứu anh ấy. Nhưng đúng hôm đó, mẹ của bé Hy Hy vừa mới mua một chiếc váy mới, nhiệt tình mời tụi tôi sang nhà cô ấy xem thử. 11 giờ 10, tôi dắt con gái về đến nhà thì chồng đã tắt thở từ lâu. Trong đám tang, tôi đau đớn tột cùng, mấy lần ngất xỉu. Ai nấy đều tỏ ra thương cảm, ai cũng xót xa. Mẹ chồng tôi là bà Lý Ngọc Anh cũng là hiệu trưởng trường tiểu học cũ của tôi, từ tận Tây Bắc lặn lội tới. Bà bước đến trước mặt tôi, trước ánh nhìn của biết bao người, gương mặt kiên nghị, từng chữ từng chữ rõ ràng: “Chính cô là người đã hại chet con trai tôi!”

Gương Mặt Thế Thân Lần đầu gặp “em gái” của bạn trai, con bé mở miệng ra là giọng điệu trà xanh. “Chị trang điểm xinh thật đấy, chỉ là… mặt và cổ lệch tông màu thôi.” Nó nói không lớn, nhưng vừa khéo đủ cho đám anh em bạn trai nghe rõ. Tôi chẳng hề tức giận, chỉ làm nũng, khẽ đấm nhẹ vào ngực bạn trai: “Đồ xấu xa, cũng không nhắc người ta một tiếng.” Bạn trai bật cười dỗ dành, còn nhỏ trà xanh thì tức đến mức muốn nhảy dựng.

Bảo Mẫu Trong Mắt Tổng Tài Tỉnh dậy sau giấc ngủ, tôi trở thành bảo mẫu trong cuốn tiểu thuyết Tổng Tài bá đạo. Nữ chính về nhà muộn. Tôi tiến lên đón: “Thưa phu nhân, cô đã về rồi ạ. Đồ ăn đã được hâm nóng cho cô rồi.” Bá tổng vẫn chăm chú đọc báo, mí mắt cũng không thèm ngước lên: “Má Vương, ai cho phép cô để cơm cho cô ta thế? Đổ đi.” “Dùng tiền nhà họ Cố nuôi người rảnh rỗi, Má Vương, tháng này cô không có tiền thưởng.” Tôi: “…” Hôm sau, nữ chính vẫn về muộn. Phát hiện không có cơm. Bá Tổng buông tờ báo xuống, không vui nhìn về phía tôi: “Má Vương, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, phu nhân bị đau dạ dày, phải để cơm cho phu nhân. “Tháng này tiền lương của cô bị trừ một nửa.” Tôi: “……#*&”

Nơi Ánh Nắng Không Chạm Tới Khi tôi 6 tuổi, vì rót nước nóng mà bị ngã, làm phỏng mặt, để lại vết sẹo hủy dung. Từ đó ba mẹ rút kinh nghiệm, không bao giờ cho em gái làm việc nhà, hễ có ai gặp là lại khen em xinh xắn đáng yêu, còn chê tôi xấu xí. Năm 10 tuổi, tôi bị sốt cao nhưng ba mẹ không coi trọng, để đến lúc não bị tổn thương, trí nhớ giảm sút. Từ đó họ rút kinh nghiệm, chỉ cần em gái ho một tiếng là ngay trong đêm đưa đi bệnh viện chăm sóc chu đáo. Tôi giống như vật thí nghiệm của họ, tất cả những sai lầm từng mắc phải đều sửa sai trên người em gái. Tôi xấu xí, ít nói, đần độn, chẳng ai quan tâm. Em gái thì xinh đẹp, miệng dẻo, thông minh, được tất cả mọi người yêu thương cưng chiều. Sau khi được chẩn đoán mắc trầm cảm, tôi lấy hết can đảm để tâm sự với họ. Nhưng mẹ lại quát vào mặt tôi, bảo tôi có bệnh thần kinh, nhỏ nhen, rồi gào lên: “Nếu mày giỏi thì đi ch .t đi!” Sau khi tôi bị em gái đ ẩ.y từ tầng cao xuống, họ mới phát hiện, sai một ly đi cả dặm rằng em ấy chẳng phải con ruột của bất kỳ ai trong số họ. Người con gái duy nhất mang huyết thống của họ… thật ra là tôi.

Tôi là thư ký thân cận của Tổng Giám Đốc.Mẹ của anh ấy nghi ngờ tôi có ý định “thượng vị”, chen chân vào cửa nhà giàu nên đã hẹn tôi ra quán cà phê. Quý phu nhân kiêu ngạo đó nói với tôi:“Nhận cái này rồi lập tức rời khỏi con trai tôi đi.”Thứ đặt trước mặt tôi là một tấm phiếu giảm giá năm đồng của Lamborghini.

Phụ Nữ Phải Độc Lập Sau khi tôi có bầu, chồng đón mẹ chồng lên chăm sóc tôi. Sau khi làm hỏng 3 cái nồi cơm điện, 4 cái máy rửa chén, 5 cái lò vi sóng, bà vừa lau nước mắt vừa nói: “Mẹ già rồi, mẹ vô dụng, mấy thứ công nghệ cao này mẹ học không nổi.” Sau đó nữa, bà cùng với em chồng ngày nào cũng khiến tôi bực bội. Đến cuối cùng tôi mới biết, tất cả chuyện này đều do chồng tôi bày ra, chỉ để ép tôi nghỉ việc.

Mẹ Kế Độc Ác Không Hề Độc Ác Xuyên thành mẹ kế độc ác, hệ thống giao cho tôi nhiệm vụ cảm hóa hai anh em phản diện trong truyện. Nhìn hai đứa nhỏ trước mặt – một lớn một bé – đang đầy cảnh giác nhìn tôi, tôi khẽ nhếch môi, lạnh lùng ra lệnh: “Cậu kia, đi nấu cho tôi một bàn tiệc Mãn Hán thịnh soạn. Mà thôi, chắc tay nghề chưa đủ đâu, nấu đủ ăn là được. Còn cô bé kia, đi giặt quần áo cho tôi, tiện thể lau luôn cái sàn.” Hai đứa nhỏ không phản kháng lấy một câu. Thế là tôi chính thức bước vào cuộc sống làm “đại lão” chuyên nằm chờ cơm bưng nước rót. Tôi quấn tấm drap lên người, đứng trên giường khí thế ngút trời: “Đã thấy trẫm giá lâm, còn không quỳ?” Hai đứa nhỏ lập tức cung kính quỳ xuống: “Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Bố tụi nhỏ vừa đẩy cửa bước vào liền đơ ra như hóa đá. Con trai mặt không đổi sắc nhét cho anh ta một tấm thẻ xanh vào tay: “Bố, sau này bố chính là Quý phi của Hoàng thượng rồi. Tối nhớ hầu hạ cho tốt nha.” Bố tụi nhỏ đờ đẫn như thể cả thế giới này đều phát điên rồi.

Luật Báo Ứng Cho Kẻ Phản Bội Vào đúng ngày cưới, chú rể và phù dâu lại “giao lưu thân thiết” trong phòng VIP. Tôi giận điên lên, lập tức tuyên bố hủy hôn. Ai ngờ con phù dâu kia mặc luôn váy cưới, tiếp tục hoàn thành buổi lễ. Trước mặt bao người, hai kẻ đó ôm nhau xúc động, lớn tiếng tuyên bố ý nghĩa của tình yêu: “Yêu khiến con người trở nên điên cuồng!” “Đời này, ai mà chẳng nên có một lần bốc đồng!” Bọn họ kịch liệt yêu đương, còn nhận được tràng pháo tay chúc phúc của cả khán phòng. Tôi ngồi dưới, vừa vỗ tay vừa mỉm cười: “Trời ơi, cảm động ghê luôn đó!” Nhưng chú rể đâu biết, phù dâu vài hôm trước đã báo với tôi rằng cô ta có thai. Mà phù dâu cũng chẳng biết, chú rể mắc bệnh vô sinh, ban đầu chúng tôi đã thỏa thuận sẽ không có con!

Người Đi Trong Gió Lạnh Sau kỳ thi Đại Học, trong chuyến du lịch tốt nghiệp, tôi gặp Cố Đường Sinh. Giống như thiên lôi đánh trúng địa cầu, tôi yêu anh ấy đến ch .t đi sống lại. Cho đến ngày anh ấy ném một que thử thai trước mặt bố tôi. “Trưởng phòng Lâm, con gái ông mang thai. Đứa trẻ là của tôi, nhưng tôi chuẩn bị đá cô ấy.” Cố Đường Sinh biến mất khỏi thế giới của tôi. Hóa ra, anh ấy ở bên tôi chỉ để trả thù cho mối tình đầu. Sau đó, bố tôi qua đời, mẹ tôi phát điên. Mười năm sau, tôi lại gặp Cố Đường Sinh.