Trang chủ Thể loại Hiện đại

Hiện đại

TÔI CHĂM SÓC KẺ THÙ BỊ PHÁ SẢN

Kẻ thù không đội trời chung của tôi, Sở Thịnh Niên, gặp chuyện.Cả đời này, anh ta chỉ có thể ngồi trên xe lăn.Mọi người đều né tránh anh ta như tránh tà.Nhưng tôi thì ngược lại, vui vẻ kết hôn với anh ta.Anh ta không thể đi lại, tôi cảm thấy mình giống như đang nuôi một con thú cưng.Muốn bóp tròn, bóp dẹt thế nào cũng được.Lúc vui, tôi ôm anh ta ngủ.Lúc không vui, tôi thì véo khuôn mặt đẹp trai của anh ta mà nhào nặn.Nhìn anh ta xấu hổ, tức giận đến muốn chết, tâm trạng tôi liền tốt lên.Cho đến ngày gia đình tôi phá sản, tôi mới nhận ra có lẽ mình không còn nuôi nổi anh ta nữa.Thế là tôi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho anh ta, thu dọn hành lý rời khỏi Kinh Thị.Nhưng cuối cùng lại bị anh ta bắt về.Người đàn ông cao lớn đè tôi lên cửa kính sát đất, nghiến răng nói từng chữ:“Giang Thanh Thanh, em có ý gì? Ngủ với tôi xong rồi muốn chạy à?”Tôi trừng mắt nhìn đôi chân dài, thẳng tắp của anh ta, sững sờ:“Anh… sao anh lại có thể đứng lên được?”

LỠ THÍCH CHÚ NHỎ CỦA BẠN THÂN

Sau khi thất tình, tôi nhắn tin cho bạn thân:【Buồn quá, cậu nói với chú nhỏ của cậu, tối nay đến ngủ cùng tớ nhé.】Bạn thân trả lời ngay lập tức:【Ok.】Buổi tối, khi tôi còn đang ôm chó vừa khóc rống thì chuông cửa bên ngoài vang lên.Vừa mở cửa ra, chỉ thấy người đứng bên ngoài chính là chú nhỏ của bạn thân tôi – người cao 1m87, vai rộng, eo thon, chân dài.Lục Chi Châu: “Tôi đã sẵn sàng rồi, em nói xem, muốn tôi ngủ cùng kiểu gì?”Tôi: ?

TỎ TÌNH VỚI ANH HÀNG XÓM

Năm mười tám tuổi, tôi đã tỏ tình với anh trai hàng xóm.Anh ấy cười khẩy: “Em biết tình yêu là gì không?”Sau đó, tôi trượt kỳ thi đại học, không thể đến thành phố nơi anh ấy sống. Cảm thấy tình cảm đơn phương không có kết quả, tôi lặng lẽ từ bỏ.Trong buổi phỏng vấn thực tập, tôi lại gặp anh ấy.Anh ấy là người phỏng vấn, ngồi trên ghế chính, mặc vest chỉn chu. Anh bực bội nới lỏng cà vạt, lạnh lùng hỏi: “Muốn ở lại đây làm không?”Tôi cẩn thận gật đầu.Anh ấy khẽ cười, ánh mắt như muốn xuyên thấu: “Nói vài lời hay ho nghe xem.”

HÔN NHÂN SẮP ĐẶT

Để trốn tránh cuộc hôn nhân sắp đặt của gia đình, tôi thuê thám tử tìm một anh chàng cực kỳ đẹp trai để ký hợp đồng hôn nhân.Anh ta hỏi tôi:“Vì sao em không thích hôn nhân sắp đặt?”Tôi trả lời:“Đối tượng liên hôn của tôi chán lắm, nghe nói là một ông già cổ hủ, chẳng hiểu lãng mạn là gì.”Tối hôm đó, anh ta ép tôi xuống giường, quấn lấy tôi đủ mọi tư thế như muốn chứng minh điều gì đó.Cho đến khi tôi nghe thấy người khác cung kính gọi anh ta:“Chào tổng giám đốc Bùi.”“Tổng giám đốc Bùi? Bùi nào cơ?”Người đàn ông ôm eo tôi, giọng trầm thấp:“Là ông lão họ Bùi cổ hủ mà em đào hôn ấy.”

Văn Nguyệt

Văn Nguyệt Ngày thứ bảy làm gia sư cho Trần Vọng Dã, tôi mơ thấy tương lai. Trong mơ, Trần Vọng Dã của hai năm sau nắm chặt lấy cổ tay tôi, ghì tôi xuống bàn học và hôn tôi đến mức quên cả trời đất. Giật mình tỉnh giấc, tôi chẳng biết phải kể chuyện này với Trần Vọng Dã thế nào. Bởi vì, cậu ta đang lạnh lùng nói với đám bạn về tôi: “Tôi ghét Dương Văn Nguyệt. Cho dù tất cả phụ nữ trên thế giới này chết hết, tôi cũng không thể nào thích cô ta.” …

Đòi Lại Của Hồi Môn, Tôi Khiến Nhà Chồng Con Gái Câm Nín!

Đòi Lại Của Hồi Môn, Tôi Khiến Nhà Chồng Con Gái Câm Nín! Chỉ vì tôi sinh hai đứa con gái, chồng cũ không chỉ nhục mạ tôi trước mặt người khác, mà còn cùng con gái và con rể tương lai liên thủ, cấm tôi tham dự lễ đính hôn của chính con gái mình. Thậm chí con bé còn nói thẳng: “Mẹ à, mọi người làm vậy cũng là vì nghĩ cho con. Mẹ không thể rộng lượng như ba con được sao?” Rộng lượng? Tôi bật cười vì quá tức. Thế là tôi lập tức lấy lại toàn bộ sính lễ đã chuẩn bị cho nó. “Được thôi! Từ nay coi như mẹ không còn là mẹ con nữa. Còn sính lễ… thì sang đòi ba con ấy!”

Đời Này Không Còn Nhường Nhịn

Đời Này Không Còn Nhường Nhịn Trong nhà có hai đứa con, nhưng chỉ có một suất đi học.Em gái tốt bụng nhường lại cho tôi, còn mình thì đi lấy con trai trưởng thôn.Mùa đông giá rét, tôi mặc chiếc áo cũ, đạp xe đến trường.Còn em gái lại khoác lên bộ váy cưới đỏ rực, được rước vào căn nhà hai tầng duy nhất trong làng.Tốt nghiệp cấp ba, tôi đi làm công nhân công trường kiếm tiền đóng học phí, em gái thì bụng to vượt mặt, vênh váo khoe khoang.“Chị à, học nhiều cũng chẳng bằng em lấy được tấm chồng tốt.”Sau này, tôi tốt nghiệp đại học, dẫn theo nhà đầu tư quay lại quê hương.Trưởng thôn niềm nở tiếp đón, chỉ mong kiếm thêm chút tiền đền bù giải tỏa.Em gái, người đã sinh ba đứa con gái, đứng giữa ruộng chửi ầm lên.Nhìn nhà đầu tư trẻ tuổi, ăn mặc chỉn chu bên cạnh tôi, mắt em ấy đỏ bừng vì ghen tị.“Cuộc sống như vậy đáng lẽ phải là của tôi!”Cơn tức giận bốc lên, em đẩy tôi xuống dòng nước chảy xiết trong núi.Lần nữa mở mắt ra, tôi đã quay về mười năm trước.“Chị ơi, chị lấy con trai trưởng thôn đi, còn chuyện học hành, cứ để em lo.”

Đoạt Lại Hào Quang

Đoạt Lại Hào Quang Khi tôi đạt đến đỉnh cao của giới thiết kế thời trang và quyết định rút lui về chăm sóc gia đình. Vào ngày diễn ra buổi trình diễn cuối cùng của mình, một người phụ nữ xa lạ đột nhiên xuất hiện, giơ ra bằng chứng khẳng định cô ta là người viết thuê cho tôi. Tôi cuống cuồng giải thích để chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng không ngờ bạn trai siêu mẫu người đã cùng tôi vượt qua mọi khó khăn lại thừa nhận rằng tôi đã đạo nhái. Cuối cùng, tôi bị toàn mạng xã hội công kích. Khi ra ngoài, tôi bị fan của bạn trai ném rác vào người, vô tình trượt ngã, được đưa đến bệnh viện và bị thông báo rằng mình đã sảy thai. Tuyệt vọng cùng cực, tôi leo lên sân thượng bệnh viện và la//o mình xuống dưới. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại đúng ngày diễn ra buổi trình diễn cuối cùng đó.

Chạy Về Phía Mặt Trời

Chạy Về Phía Mặt Trời Bước ra khỏi trung tâm phục hồi chức năng, trên màn hình lớn của trung tâm thương mại đối diện đang phát trực tiếp lễ trao giải của một liên hoan phim nào đó. Ảnh hậu mới nổi – Chung Ý Vãn, ôm cúp trong tay, đôi mắt ngấn lệ xúc động đọc lời cảm ơn. Nhưng ống kính lại đặc tả gương mặt xúc động của chồng tôi – Cố Cảnh Châu và con trai tôi – Cố Mục Thần. Bảy năm trước, tôi đã dùng một chân của mình để đổi lấy mạng sống cho Cố Cảnh Châu. Năm đó, tôi đang là sinh viên năm nhất, vừa giành được hai huy chương vàng ở cuộc thi điền kinh Đại hội Thể thao toàn quốc. Rất nhiều người từng hỏi tôi: “Có hối hận không?” Tôi luôn nhẹ nhàng lắc đầu. Vì đó là người tôi yêu. Nhưng khoảnh khắc này, tôi lại nghe thấy chính nội tâm của mình đang hỏi: 【Có hối hận không?】  

CHÚNG TA LY HÔN ĐI

“Chúng ta ly hôn đi.” Tôi ngước nhìn người đàn ông chỉ mới nổi tiếng gần đây.“Chỉ vì tôi không cho cậu mở thẻ thành viên để xem cơ bụng của tôi? Ở nhà có sẵn, sao phải tốn tiền xem làm gì?”Tôi bị câu nói đó doạ cho sợ hãi, nên tôi nhanh chóng quay đầu chạy ra ngoài, nhưng tiếc thay vẫn không tránh khỏi thực tại này.

Đồng Nghiệp Của Tôi Có Thói Ăn Cắp Vặt

Đồng Nghiệp Của Tôi Có Thói Ăn Cắp Vặt Đồng nghiệp của tôi – chị Trần thích tham của rẻ, lấy quạt và trà sữa của tôi, nói là lấy theo gió, lấy theo nước, lấy theo thần tài, cuối cùng cô ta lấy luôn cả bình ắc quy xe điện của tôi. Vì góc khuất camera, cô ta chết không thừa nhận là mình lấy trộm. Cho đến khi bình ắc quy sạc điện suýt nổ chết chồng cô ta. chị Trần khóc lóc thảm thiết ở văn phòng. “Tôi trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, chồng tôi đang ở phòng cấp cứu, đã nhận được hai lần thông báo bệnh nguy kịch, nếu anh ấy chết thì cả nhà tôi phải làm sao đây.” Cô ta cầu xin tôi đưa hóa đơn mua xe điện cho cô ta, để cô ta đi kiện cửa hàng. Kiếp trước tôi mềm lòng đưa hóa đơn cho cô ta, ai ngờ cô ta kiện xong cửa hàng lại đổ lỗi cho tôi. Mẹ chồng chị ta ở cổng công ty chửi bới tôi, còn tạt phân vào người tôi. Trong lúc xô đẩy, tôi ngã xuống đường, bị xe tải lao tới cuốn vào gầm xe. Sống lại kiếp này, chị ta khóc lóc xin lỗi tôi và đòi hóa đơn xe điện. Tôi cười lạnh: “Bình ắc quy xe điện của tôi không mất.”

Trả Lại Con Cho Tôi

Trả Lại Con Cho Tôi Lần khám thai cuối cùng, bác sĩ thông báo với tôi rằng thai nhi phát triển không tốt, đã chết lưu trong bụng, cần phải nhanh chóng làm phẫu thuật phá thai. Tôi bình tĩnh xé nát tờ chẩn đoán, kiên quyết yêu cầu xuất viện. Nhưng bác sĩ điều trị chính của tôi lại hoảng sợ, hết lần này đến lần khác cảnh báo tôi về nguy cơ của thai chết lưu đối với sản phụ, thậm chí còn báo cho chồng tôi, ép anh ta buộc tôi nhập viện bỏ thai. Thế nhưng tôi hoàn toàn không lo lắng, tìm một trung tâm chăm sóc bà bầu tư nhân rồi ở lại đó, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.

Chúng Ta Đều Không Còn Như Cũ

Chúng Ta Đều Không Còn Như Cũ Khi đang đi công tác ở nước ngoài, Chu Hoài gặp phải một vụ khủng bố. Tất cả mọi người đều gọi điện cho tôi. Mẹ chồng nói bà và ba chồng đang ở đại sứ quán, sốt ruột chờ tôi đến để bàn chuyện với bên đó. Thậm chí ba ruột tôi – người suốt mười năm chưa từng gọi một cuộc điện thoại – cũng gọi đến. Ông nói ông có quan hệ với người trong đại sứ quán, có thể nghĩ cách giúp Chu Hoài được đưa về nước. Cả bạn thân, anh em bạn bè của Chu Hoài, đồng nghiệp, hàng xóm… từng người một đều gọi cho tôi hỏi tình hình. Chỉ có tôi – đang ở cữ – là bình tĩnh lần lượt cúp máy từng cuộc một.

Trả Thù Kẻ Phản Bội

Trả Thù Kẻ Phản Bội Thanh mai vì muốn trốn đi với lưu manh, mà trộm đi thẻ ngân hàng có mười bảy tỷ trong đó. Tôi thông báo cho nhà cô ta kịp thời báo mất tài sản, tên lưu manh vì vậy mà bị bọn đòi nợ nghiền nát một chân. Thanh mai khóc lóc nhận sai, nói cô ta bị tẩy não, vài năm sau, chúng tôi nắm tay nhau bước vào cung điện hôn nhân. Đêm tân hôn, cô ta chuốc say tôi, rồi đẩy tôi xuống từ lầu ba biệt thự. Ta té ngã bị gãy xương cổ, liệt nửa người trên. Ngày ly hôn, cô ta đắc ý nói với tôi, bây giờ anh đã hiểu cảm giác đau đớn vì tàn tật chưa? Mở mắt ra lần nữa, màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của cô ta vừa gửi đến: “Anh Hải Nguyên, em định bỏ trốn với Chu Số.”

Nguyện Một Đời Không Gặp Lại Nhau

Nguyện Một Đời Không Gặp Lại Nhau Hôm cha mất, cô đang mang thai, gọi cho Tiêu Tử Khôn đến 99 cuộc vẫn không liên lạc được. Cho đến khi cô nhận được một bức ảnh bạn thân gửi đến. Là ảnh chụp màn hình từ vòng bạn bè. Trong ảnh, Tiêu Tử Khôn và dì nhỏ của cô ôm nhau không rời, tình cảm thắm thiết. Dòng chú thích là: “Cặp đôi yêu nhau hai chiều, lãng mạn hơn cả Paris đã xuất hiện.” Sau khi tang lễ kết thúc, Tiêu Tử Khôn mới quay về. “Bên Paris có dự án khẩn cấp, anh không thể rời đi. Xin lỗi em, Mộng Mộng…”

Trái Tim Cùng Nhịp Đập

Trái Tim Cùng Nhịp Đập Lướt mạng, tôi tình cờ thấy một bài đăng: 【Không muốn ly hôn với vợ thì phải làm sao? Cô ấy tưởng đây là hôn nhân thương mại, nhưng thực ra tôi đã quỳ trước mặt ba mình suốt ba ngày để xin cuộc hôn nhân này.】 Tôi cầm tờ đơn ly hôn vừa được đối tác hôn nhân gửi tới. Nhìn thấy địa chỉ IP của người đăng cách tôi 4 mét, nghe thấy tiếng nức nở mơ hồ từ phòng ngủ bên cạnh, tôi chìm vào trầm tư.

Con Dâu Chưa Qua Cửa Muốn Lập Quy Củ Cho Tôi

Con Dâu Chưa Qua Cửa Muốn Lập Quy Củ Cho Tôi Trước ngày con trai đính hôn, con dâu tương lai đã đưa ra ba quy tắc với tôi: 1.Cắt trợ cấp sinh hoạt của con gái tôi, để nó tự đi làm kiếm tiền. 2.Chuyển quyền sở hữu căn nhà đứng tên con gái tôi sang cho cô ta. 3.Giao thẻ lương của hai vợ chồng già chúng tôi cho cô ta quản lý. Còn tiền sinh hoạt của vợ chồng tôi, cô ta sẽ phát theo “biểu hiện” của chúng tôi. Tôi không đồng ý, nhưng con trai lại dùng chuyện dưỡng già để ép buộc, nói rằng nếu không phải cô ta thì nó sẽ không lấy ai khác. Nhưng con trai tôi, vốn dĩ không phải con ruột. Nó là đứa trẻ bị bỏ rơi mà tôi nhặt được bên đường. Chỉ có con gái mới là ruột thịt của vợ chồng tôi!

TÔI LÀ BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA TRÚC MÃ

Khi tôi du học về nước, thanh mai trúc mã đã trở thành tổng tài bá đạo, đang quấn quýt mặn nồng với người thay thế tôi.Mẹ anh đến tìm tôi: “Một vạn, quay lại bên con trai tôi.”Tôi từ chối nhẹ nhàng: “Dì à, dì biết đấy, làm một ‘bạch nguyệt quang’ đủ tiêu chuẩn thì phải sống như đã chết rồi.”“Một trăm vạn, có làm không?”“Không vấn đề, đảm bảo khiến dì hài lòng!”

Tống Chi

Tống Chi Lúc ly hôn, tôi chủ động từ bỏ quyền nuôi con gái. Chỉ vì hôm đó đi làm thủ tục ở cục dân chính, con bé ôm cổ ba nó khóc lớn: “Mẹ xấu, mẹ xấu, con ghét mẹ!” “Nếu mẹ cứ nhất định phải ly hôn với ba, thì con sẽ theo ba, để mẹ sống cô đơn đến già!” Ở kiếp trước, tôi phớt lờ lời đe dọa trẻ con của nó, giành lấy quyền nuôi con và hết lòng chăm sóc con bé khôn lớn. Thế nhưng nó lại hận tôi cả đời, đến ngày tôi chết cũng chưa từng gọi tôi một tiếng “mẹ”. Trong ngày cưới của nó, còn đưa cả tình nhân của ba nó lên sân khấu phát biểu cảm ơn. Giờ đây, khi mở mắt ra lần nữa, nhìn khuôn mặt nhỏ đầy ác ý trước mặt, tôi chỉ lạnh nhạt gật đầu: “Không theo tôi càng tốt, dù sao tôi cũng không muốn nuôi một đứa trẻ không biết điều.”