Trang chủ Thể loại Ngọt Sủng

Ngọt Sủng

Kẹo Sữa Bạch Thố

Kẹo Sữa Bạch Thố Tôi nằm trên bàn mổ, bác sĩ chính lại là bạn trai cũ của tôi. Anh nhìn xuống chỗ đó của tôi, rồi tức quá mà bật cười: “Em xăm cái quỷ gì ở đây vậy?”

Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng

Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng Doanh nhân Đường Tiêu Tiêu sống đến tận 80 tuổi, sau khi qua đời lại nhận được tin báo rằng người lính cứu hỏa đã cứu cô trong trận động đất năm xưa đã bị tàn tật ở chân, mang thương tật suốt cả cuộc đời. Được hỏi là muốn đi đầu thai hay trở về để giúp ân nhân chữa chân, cô lập tức trả lời: Đương nhiên là chữa chân rồi! Sau khi trọng sinh, Đường Tiêu Tiêu lập tức đến vùng nông thôn, tìm về quê hương của ân nhân cứu mạng. Tống Cảnh Chi: “Đồng chí Đường, tôi không cần cô báo ơn, cô về đi.” Đường Tiêu Tiêu: “Nếu anh không cho tôi ở lại, ngày mai tôi sẽ loan tin ra ngoài rằng chúng ta đã có tiếp xúc da thịt, và anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Tống Cảnh Chi: “…”

Tình Duyên Ngàn Năm Của Hoàng Đế Và Quý Phi

Tình Duyên Ngàn Năm Của Hoàng Đế Và Quý Phi Ta là sủng phi của hoàng đế. Sau khi chết một nghìn năm, mộ của ta bị người ta đào lên. Một nhát xẻng của máy xúc đã làm hỏng phượng quan mà ta đã tranh sủng rất lâu mới có được. Ta tức giận đến nỗi đội mồ sống dậy, chạy quanh công trường truy đuổi mọi người như điên. Kết quả là bị một đạo sĩ đi ngang qua thu vào trong hồ lô. Đang lúc ta suy nghĩ cách đục một lỗ trên hồ lô để trốn ra ngoài thì bên tai ta vang lên một tiếng nói thầm. [Thứ này trông giống hệt quý phi chết yểu của ta, chỉ có điều con mắt có hơi đỏ.] Mắt ta đỏ ư? Mắt ta đỏ còn không phải vì bị chọc tức à! Không phải, khoan đã, giọng nói này… Ta kinh hoàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của đạo sĩ. Bệ hạ, người giấu diếm ta tu luyện tà thuật trường sinh bất lão đúng không?

Lời Tỏ Tình Bướng Bỉnh

Lời Tỏ Tình Bướng Bỉnh Tôi kết hôn với Lâm Chu – người thanh mai trúc mã không hề thích tôi, lại còn bị què chân. Để trêu tức anh ta, tôi ép buộc anh ta vào những tình huống khó xử mỗi ngày. Lâm Chu mặt đỏ bừng, nghiến răng ken két: “Đợi khi chân tôi khỏi, tôi nhất định sẽ g,i.ết cô!” Động tác của tôi khựng lại, đột nhiên trước mắt hiện lên một loạt dòng bình luận: 【Nam chính đúng là giả bộ, eo nhấc cao đến tận trời mà miệng vẫn cứng như đá!】 【Nữ chính ơi, vả vào mặt anh ta hai cái, đảm bảo ngoan ngay!】 【Cũng không biết là ai khi nữ chính thất vọng định tái giá với anh trai anh ta, ngày nào cũng đứng trước cửa gào: “Chị dâu mở cửa đi, em là em của anh trai đây!”】 Tay tôi đang định vung lên thì đột ngột dừng lại giữa không trung. Ngay giây tiếp theo, lòng bàn tay bỗng cảm nhận được một cảm giác ẩm ướt.

Tiết Ương

Tiết Ương Việc đầu tiên Tạ Lâm An làm sau khi đỗ trạng nguyên chính là hủy hôn ước với ta. Lúc ấy, ta vẫn còn đang bưng bát canh giải rượu vừa nấu cho hắn, nghe vậy liền ngẩn người hồi lâu, lâu đến nỗi tay bị mép bát cứa vào một vết hằn, lâu đến nỗi hắn phải cau mày khẽ gọi ta: “A Ương?” Ta hoàn hồn vì tiếng gọi của hắn, rồi đặt bát lên bàn, nhẹ nhàng đáp: “Được.” Sau đó, ta rời khỏi kinh thành hai năm, khi trở về gặp lại hắn, ta chỉ cung kính gọi hắn một tiếng “Biểu ca”, rồi đi đến sau lưng hắn, xách tai vị tiểu tướng quân vừa trở về từ chiến trường: “Bạc Kế An! Đã bảo là chưa lành vết thương thì không được uống rượu, lại không nghe lời dặn của đại phu phải không!”

Chồng Ơi Chồng À

Chồng Ơi Chồng À Chồng tôi không hài lòng với cuộc hôn nhân liên minh này, ba năm cưới nhau chưa từng gặp mặt tôi lần nào. Hôm đó hắn trúng thuốc kích thích, trợ lý hắn gọi tôi tới giúp. Xong việc. Hắn không nhận ra tôi là vợ hợp pháp, còn chuyển cho tôi năm trăm nghìn tệ coi như bồi thường. Mắt tôi sáng lên, cảm giác như tìm được bí quyết phát tài. Tôi bắt đầu dốc hết tâm sức quyến rũ hắn. Cho đến khi hắn quyết định nuôi tôi như chim hoàng yến trong lồng. Hắn nói: “Đừng bao giờ yêu tôi, tôi sẽ không yêu em, càng không thể cưới em.” Rồi giữ lấy tay tôi đang cởi áo choàng tắm của hắn: “Đợi đã, để tôi đi ly hôn cái đã.” Giây tiếp theo, hắn bấm số gọi vào điện thoại tôi.

Một Đời Yêu Thương

Một Đời Yêu Thương Đêm cử hành lễ cập kê, ta bị người hạ dược. Cố nén khó chịu trong người, ta lảo đảo tìm đến vị hôn phu là Thái tử. Nào ngờ lại nghe được cuộc đối thoại giữa hắn cùng nha hoàn kia: “Cô không tin vào mệnh phượng trời sinh, chỉ tin nhân duyên do trời định. Liên nương, ta nhất định sẽ thân chinh đem hậu vị dâng tận tay nàng.” “Về phần Khương Từ, sau đêm nay, nàng ta chỉ còn thân bại danh liệt, trở thành trò cười cho thiên hạ.” Phía trước không lối, sau lưng là Địa Ngục. Ta tuyệt vọng vô phương, run rẩy gõ cửa phòng của người huynh nuôi từ trước đến nay luôn cấm dục tự kiềm chế, người ngoài chớ gần. “A huynh, ta nóng…” “Muốn…” Huynh trưởng thần sắc u ám, ôm ta lên giường, thấp giọng khàn khàn, yết hầu khẽ động: “Ngoan.” “Muốn gì, tự đến lấy.”

Một Đời Có Người Cho Ăn Là Đủ

Một Đời Có Người Cho Ăn Là Đủ 【Thái tử ca ca, bánh hoa sen ngọt quá, để ta ăn thay người nhé?】 Thái tử lạnh nhạt đáp một tiếng: 【Ừm.】 【Thái tử ca ca, món ngũ bảo rau tươi này hình như người không thích ăn, để ta giúp người giải quyết nhé?】 Hắn không kiên nhẫn, đem hết đẩy sang cho ta. Cứ như vậy, theo chân Thái tử ở Từ An Tự ăn chay suốt cả mùa hạ, ta chẳng những không gầy đi, mà còn béo thêm ba cân. Trước lúc từ biệt, ta lưu luyến không rời mà nhìn Thái tử. Rời xa hắn rồi, ta lại phải chịu đói nữa rồi. Bất ngờ nghe hắn bực bội quát lên với ta: 【Ngẩn ra làm gì, trong cung còn nhiều món ta không thích ăn hơn nữa, còn không mau theo cho kịp!】

Tiếng Gọi Không Ngơi

Tiếng Gọi Không Ngơi Thái tử gia của giới quyền quý Bắc Kinh, Tần Tư Lễ, lười biếng vô cùng. Tôi nhìn trúng cơ hội kinh doanh, vượt qua hàng loạt đối thủ. Thuận lợi trở thành người chạy việc cho anh suốt bốn năm đại học. Chạy mãi, chạy mãi… chạy thẳng lên giường luôn. Người ta từng chê bai giờ phải há hốc mồm nhìn chúng tôi yêu nhau hai năm. Cảm thán tôi đúng là một bước lên mây làm phượng hoàng. Không ai ngờ, ngay trước khi tốt nghiệp, tôi lại chủ động nói chia tay. Lần đầu tiên, Tần Tư Lễ lạnh mặt với tôi. “Cho tôi một lý do.” Tôi thở dài. “Lần nào cũng ở trên thật sự rất mệt.” “Với lại mùa đông, cái quần giữ nhiệt của anh khó cởi quá.” Năm năm sau, tôi về nước làm việc. Lần đầu gặp lại, Tần Tư Lễ ép tôi xuống sofa suốt cả đêm. Anh xoa eo tôi, dịu dàng dụ dỗ: “Từ giờ mỗi tối anh sẽ tự thân vận động, được không?”

Chồng Tôi Cứ Thích Giả Là Hải Vương

Chồng Tôi Cứ Thích Giả Là Hải Vương Sau khi gia đình phá sản, tôi được gả cho một tay chơi khét tiếng trong giới, một “Hải vương*” chính hiệu. Ngày đầu tiên kết hôn, anh ta vứt cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng, lạnh nhạt nói rằng thứ duy nhất anh ta có thể cho tôi là tiền. Không chỉ vậy, anh còn tỏ vẻ cực kỳ chán ghét tôi, thà tự mình làm hết việc nhà cũng không muốn tôi đụng vào bất cứ thứ gì trong biệt thự. Ba năm trôi qua như thế, tôi bắt đầu muốn ly hôn. Nhưng khi cầm theo đơn ly hôn bước đến cửa thư phòng, tôi lại nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của anh: “Ba năm rồi, tôi hầu hạ cô ấy suốt ba năm! Mỗi tháng đưa cô ấy một ngàn vạn (~35 tỷ), ngày nào cũng nấu ăn cho cô ấy, vậy mà vẫn không thể khiến cô ấy cảm động.” Tiếng người anh em thân thiết của anh vang lên đầy tức giận: “Tao đã bảo mày đừng làm màu rồi, một người đàn ông đã có vợ lại còn xây dựng hình tượng ‘Hải vương’ để làm gì chứ?” * “Hải vương” là cách gọi mỉa mai một người đàn ông bắt cá nhiều tay, quen nhiều người cùng lúc, ai cũng tỏ ra thâm tình, nhưng không ai là thật lòng. Nói ngắn gọn: tra nam chuyên gieo thính cấp cao.

Sao Anh Lại Thích Em

Sao Anh Lại Thích Em Bạn thân tôi Diệp Diễm là ngôi sao, vì giúp cô ấy leo cao, tôi đồng ý gánh hết mọi phốt trước khi cô ấy nổi tiếng. Trên mạng đồn hồi cấp ba cô ấy đánh nhau? Tôi lên tiếng: “Tôi đánh đó! Diệp Diễm hết lời can ngăn nhưng không được.” Đồn cô ấy từng yêu online một lúc ba người? Tôi: “Là tôi! Mượn tài khoản Diệp Diễm để tán trai.” Đồn hồi đại học cô ấy mặt dày theo đuổi nam thần khóa trên, nay là ảnh đế nổi tiếng, Sở Dịch? Tôi nghiến răng: “Cũng là tôi! Thư tình tôi viết, bữa sáng tôi đưa. Là tôi cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.” Tối hôm đó, Diệp Diễm tặng tôi liền mấy chiếc túi xách hàng hiệu, còn gọi tôi là “nghĩa phụ”. Tôi ôm đống túi ngủ ngon lành, cho đến khi thấy loạt từ khóa nóng chễm chệ trên hot search: #Sở Dịch lộ tài khoản phụ #Sở Dịch tự thừa nhận mối tình đơn phương đã thành sự thật #Sở Dịch nửa đêm say rượu, đứng bên đường gào hát “Yêu nhầm người”

Gả Cho Chú Là Có Nhà Lầu

Gả Cho Chú Là Có Nhà Lầu Tôi bị kẻ thù của cha tôi bắt cóc. Hắn đòi tiền chuộc một triệu tệ. Không ngờ cha tôi ngay cả một nghìn tệ cũng không muốn bỏ ra, trực tiếp đem tôi gả cho hắn làm vợ. “Hắn không trả tiền, mày tin tao giec mày không.” – Hắn dọa sẽ ném tôi xuống biển. Tôi run cầm cập, răng va lập cập: “Tin.” Một năm sau, cha tôi gọi điện tới. Người đàn ông hét vào điện thoại: “Tiền tôi không cần nữa, người ông mau đến mà rước về, lão tử không phải bảo mẫu trông con giùm ông!” Cúp máy xong, hắn cắn điếu thuốc, mặt mày cáu bẳn, vò lấy chiếc quần nhỏ xinh xắn của tôi mà giặt như trút giận.  

Dựa Vào Bình Luận, Ta Chinh Phục Phu Quân Người Thú Rắn

Dựa Vào Bình Luận, Ta Chinh Phục Phu Quân Người Thú Rắn Bị Kỷ Dạ giam cầm ba năm, cuối cùng ta cũng trốn thoát khỏi đảo Xà. Nhưng ngay trước khi lên bờ, ta lại bị bắt về. Trong lúc tuyệt vọng, ta nhìn thấy dòng bình luận trôi nổi trên đỉnh đầu Kỷ Dạ: 【Cuối cùng cũng đến cảnh kích thích trong căn phòng nhỏ tối tăm rồi sao? Kỷ Dạ vốn là người thú rắn, ngoài mặt lạnh lùng nhưng thực chất rất trọng dục. Lần này nữ phụ suýt chạy thoát, chắc chắn đã chọc giận hắn, về đến nơi thì bảy ngày bảy đêm nàng đừng mong xuống giường.】 【Nữ phụ thật đáng thương, cố gắng chạy trốn, nhưng lại không biết mình bị gia đình dâng hiến cho phản diện. Cha, anh em trai và cả vị hôn phu của nàng đều đã quỳ dưới váy nữ chính từ lâu.】 【Nữ phụ ngốc quá, phản diện là Vương thú, ngay cả thể chất mê hoặc của nữ chính cũng không làm gì được hắn, vậy mà hắn lại điên cuồng yêu nàng. Chỉ cần nàng làm nũng một chút, hắn sẵn sàng dâng cả mạng sống cho nàng!】 Nhìn biểu cảm lạnh lẽo của Kỷ Dạ, ta lấy hết can đảm, nửa tin nửa ngờ mà hôn lên môi hắn. “Kỷ Dạ, ta sai rồi. Tha thứ cho ta lần này được không?” Nét giận dữ trên mặt Kỷ Dạ lập tức biến mất, khóe môi hắn khẽ nhếch lên: “Không được có lần sau!”

Tình Yêu Dưới Ánh Mặt Trời

Tình Yêu Dưới Ánh Mặt Trời Lúc biết bạn trai là thái tử gia trong giới Bắc Kinh, tôi đã mang thai đứa con của anh. Tin anh đính hôn với cô gái môn đăng hộ đối leo lên hot search. Tôi xé giấy khám thai, để lại mảnh giấy: [Không chỉ giả nghèo lừa tôi còn định để tôi làm tiểu tam! Chia tay đi, đồ cặn bã!] Ba ngày sau, tôi nằm tắm nắng trên một hòn đảo nhỏ ở Nam Thái Bình Dương. Một đôi tay xoa bụng tôi. Người đàn ông cắn tai tôi nói: “Bảo bảo, ôm bụng bỏ chạy vui không?”

Tóm gọn Thái tử gia

Tóm gọn Thái tử gia Thái tử gia đất Bắc Kinh gây tai nạn xe, đầu óc có vấn đề, trở thành tên ngốc. Tôi bị ép phải đính hôn sớm với anh ta. Ông cụ trong nhà nói, nếu tôi có thể mang thai, sẽ thưởng ba trăm triệu. Đêm tân hôn, tôi nhìn tên ngốc đang mặc kệ tôi trong bộ đồ ngủ mát mẻ quyến rũ, chỉ chú tâm chơi Ultraman trên giường mà tức không chịu nổi. Tôi giật lấy con Ultraman, nhét vào cổ áo mình. Nhếch môi dụ dỗ: “Tìm được thì cho anh.”

Cẩm Nang Tiêu Tiền Của Nữ Phụ Độc Ác

Cẩm Nang Tiêu Tiền Của Nữ Phụ Độc Ác Bị thanh mai trúc mã đưa thẳng lên giường của người chú tàn tật, tôi đang định trèo cửa sổ bỏ trốn… Thì trước mắt bỗng hiện ra một loạt dòng bình luận bay ngang: 【Cảnh báo! Nữ phụ độc ác sắp gãy chân, nữ chính thế thân mở màn tuyến ngọt sủng!】 【Chú nhỏ tuy cổ hủ nhưng cực kỳ hào phóng nha! Mỗi tháng cho vợ năm trăm vạn tiền tiêu vặt đấy!】 【Còn có tình tiết ngồi xe lăn mà nữ chính phải tự mình “động” khiến người xem đỏ mặt tim đập. Sau đó đại lão hồi phục chân lại còn càng thêm bạo lực nữa. Kiểu cưới trước yêu sau này đúng là đã thật sự!】 Năm trăm vạn! Tôi lặng lẽ rút chân đang thò ra ngoài cửa sổ về. Tiền nong không quan trọng… chủ yếu là tôi thích… tự mình động.

Đại Bạch Vĩ

Đại Bạch Vĩ “Tôi có thể chạm vào đuôi của anh không?” Tôi cẩn thận hỏi ông chủ của mình. Anh ta đang say rượu, dưới lớp âu phục chỉn chu lại lộ ra một chiếc đuôi trắng xù mềm mại ở phần đốt sống cuối cùng! Anh ta mơ màng, đôi má ửng hồng vì men say, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Được.” “Phương Tiểu Linh, em có thể chạm vào.”

Xuân Đã Về

Xuân Đã Về Đưa nước trái cây cho trúc mã, anh ta lại mắng tôi. “Về sau đừng tùy tiện vào phòng tôi nữa, chúng ta không còn là con nít đâu.” Anh ta không đeo tai nghe, giọng nói mềm mại của cô em khóa dưới phát ra từ loa ngoài, rõ ràng là cố ý khiêu khích: “Anh ơi, tối nay chúng ta lại cùng gọi điện rồi ngủ chung nhé.” Tôi thản nhiên đáp: “Được thôi, về sau anh cũng đừng vào phòng tôi nữa.” Anh ta bật cười khinh miệt: “Ai thèm vào chứ.” Tôi cũng nghĩ vậy. Về phòng, tôi vui vẻ mở tủ quần áo ra: “Lần sau không cần phải trốn ở đây nữa đâu, anh ta sẽ không vào phòng em nữa đâu.”

Nhất Niệm Thanh Mai

Nhất Niệm Thanh Mai Nhà thanh mai trúc mã của ta rất nghèo, còn nghèo hơn nhà ta. Nhà ta ăn cám, nhà hắn chỉ có rau dại. Ta mặc áo vải thô, hắn mặc áo gai. Năm ta mười tuổi, tìm hắn để chơi, lại nghe nói hắn đã bị đưa vào cung làm thái giám. Một đao cắt đi gốc rễ, một đao đoạn tuyệt tình thâm.

Ngày Em Lên Xe Hoa

Ngày Em Lên Xe Hoa Ngày Lục Nghiễn đính hôn, hắn cố tình sai mấy tên côn đồ đến quấy rối tôi. Đến khi làm xong biên bản ở đồn cảnh sát trở về, trời đã tối đen. Vừa đặt chân tới cửa nhà, tôi đã nghe có người hỏi tôi đi đâu rồi. Lục Nghiễn cười nhạt: “Anh sợ cô ấy đến gây chuyện, nên để cô ấy ở đồn cảnh sát uống trà cả ngày. Chờ cô ấy về thì mọi chuyện cũng đã an bài xong xuôi rồi.” Tôi đứng ngoài cửa, khẽ lắc đầu, cười cay đắng. Xoá sạch toàn bộ liên lạc với Lục Nghiễn, xoay người lên máy bay đi nước ngoài. Tối hôm đó, nghe nói Lục Nghiễn không tìm được tôi, người vốn luôn bình tĩnh ấy lại nổi điên một cách hiếm thấy. Mắt hắn đỏ hoe, thì thầm: “Nhất định là cô ấy ghen tuông thôi, cố tình giận dỗi với mình. Đợi hết giận rồi sẽ quay về, nhất định là vậy.” Nhưng hắn không biết, tôi không phải vì giận dỗi mà bỏ đi, mà là thực sự không cần hắn nữa. Ngày Lục Nghiễn đính hôn, hắn cố tình sai mấy tên côn đồ đến quấy rối tôi. Đến khi làm xong biên bản ở đồn cảnh sát trở về, trời đã tối đen. Vừa đặt chân tới cửa nhà, tôi đã nghe có người hỏi tôi đi đâu rồi. Lục Nghiễn cười nhạt: “Anh sợ cô ấy đến gây chuyện, nên để cô ấy ở đồn cảnh sát uống trà cả ngày. Chờ cô ấy về thì mọi chuyện cũng đã an bài xong xuôi rồi.” Tôi đứng ngoài cửa, khẽ lắc đầu, cười cay đắng. Xoá sạch toàn bộ liên lạc với Lục Nghiễn, xoay người lên máy bay đi nước ngoài. Tối hôm đó, nghe nói Lục Nghiễn không tìm được tôi, người vốn luôn bình tĩnh ấy lại nổi điên một cách hiếm thấy. Mắt hắn đỏ hoe, thì thầm: “Nhất định là cô ấy ghen tuông thôi, cố tình giận dỗi với mình. Đợi hết giận rồi sẽ quay về, nhất định là vậy.” Nhưng hắn không biết, tôi không phải vì giận dỗi mà bỏ đi, mà là thực sự không cần hắn nữa.