Ngọt Sủng
Tình Duyên Ngàn Năm Của Hoàng Đế Và Quý Phi Ta là sủng phi của hoàng đế. Sau khi chết một nghìn năm, mộ của ta bị người ta đào lên. Một nhát xẻng của máy xúc đã làm hỏng phượng quan mà ta đã tranh sủng rất lâu mới có được. Ta tức giận đến nỗi đội mồ sống dậy, chạy quanh công trường truy đuổi mọi người như điên. Kết quả là bị một đạo sĩ đi ngang qua thu vào trong hồ lô. Đang lúc ta suy nghĩ cách đục một lỗ trên hồ lô để trốn ra ngoài thì bên tai ta vang lên một tiếng nói thầm. [Thứ này trông giống hệt quý phi chết yểu của ta, chỉ có điều con mắt có hơi đỏ.] Mắt ta đỏ ư? Mắt ta đỏ còn không phải vì bị chọc tức à! Không phải, khoan đã, giọng nói này… Ta kinh hoàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của đạo sĩ. Bệ hạ, người giấu diếm ta tu luyện tà thuật trường sinh bất lão đúng không?
Kẹo Sữa Bạch Thố Tôi nằm trên bàn mổ, bác sĩ chính lại là bạn trai cũ của tôi. Anh nhìn xuống chỗ đó của tôi, rồi tức quá mà bật cười: “Em xăm cái quỷ gì ở đây vậy?”
Tinh Dã Tan Trong Tuyết Để làm quen với “cơ bắp mama”, tôi liên tục tặng quà trong phòng livestream. Cuối cùng, anh ấy đã nhắn tin riêng cho tôi. 【Chị gái, tặng nhiều quà quá rồi, để em cho chị xem chút phúc lợi nhé.】 Video mở ra, anh ấy đeo tạp dề, những đường nét cơ bắp ẩn hiện theo từng động tác nhảy, nốt ruồi đỏ trên xương quai xanh lại càng thêm gợi cảm. “Đừng tặng quà nữa, làm bạn gái tôi đi, phúc lợi xem miễn phí.” Vài ngày sau, tôi được cử đi đón sếp mới. Nhìn thấy anh ấy giây đầu tiên, tôi sững người. Gương mặt này, nốt ruồi đỏ này, chẳng phải giống y như “cơ bắp mama” hay sao? Đầu tôi lập tức rối tung lên, theo bản năng gửi tin nhắn cho “cơ bắp mama”: 【Bảo bối, phúc lợi của bạn gái còn hiệu lực không? Muốn xem anh nhảy trong bộ đồ công sở.】
Xuân Đã Về Đưa nước trái cây cho trúc mã, anh ta lại mắng tôi. “Về sau đừng tùy tiện vào phòng tôi nữa, chúng ta không còn là con nít đâu.” Anh ta không đeo tai nghe, giọng nói mềm mại của cô em khóa dưới phát ra từ loa ngoài, rõ ràng là cố ý khiêu khích: “Anh ơi, tối nay chúng ta lại cùng gọi điện rồi ngủ chung nhé.” Tôi thản nhiên đáp: “Được thôi, về sau anh cũng đừng vào phòng tôi nữa.” Anh ta bật cười khinh miệt: “Ai thèm vào chứ.” Tôi cũng nghĩ vậy. Về phòng, tôi vui vẻ mở tủ quần áo ra: “Lần sau không cần phải trốn ở đây nữa đâu, anh ta sẽ không vào phòng em nữa đâu.”
Thiên Kim Trở Về Ta là thiên kim thật của Hầu phủ, vốn nên được sống trong nhung lụa, phú quý. Thế nhưng lại phải lưu lạc nơi thôn quê, cày ruộng suốt mười lăm năm trời. Mười lăm năm qua đi, đột nhiên có người xuất hiện nói rằng ta là nhị tiểu thư của Hầu phủ. Ta vốn chẳng muốn quay về cái Hầu phủ gì đó, nhưng người đến lại có thể chữa khỏi bệnh cho bà nội ta. Vậy nên, ta theo họ về kinh thành. Phụ thân hầu gia đối với ta hết mực cung kính chiều chuộng, mẫu thân phu nhân thì vừa hổ thẹn vừa ân cần chăm sóc. Vị ca ca có năm phần giống ta kia, hóa thân thành cuồng sủng muội muội. Chỉ có Thẩm Thư – kẻ thế thân ta làm nhị tiểu thư bao năm qua – lại đủ đường chèn ép ta. Nàng ta còn độc ác nguyền rủa: “Đều tại ngươi, cướp đi cha mẹ và ca ca của ta. Sao ngươi không chết đi!” Ta lập tức giáng cho nàng một cái tát. Cái đồ được nuông chiều sinh hư! Ngôi nhà này, vốn dĩ chỉ có thể là: có nàng thì không có ta, có ta thì không có nàng.
Chồng Tôi Cứ Thích Giả Là Hải Vương Sau khi gia đình phá sản, tôi được gả cho một tay chơi khét tiếng trong giới, một “Hải vương*” chính hiệu. Ngày đầu tiên kết hôn, anh ta vứt cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng, lạnh nhạt nói rằng thứ duy nhất anh ta có thể cho tôi là tiền. Không chỉ vậy, anh còn tỏ vẻ cực kỳ chán ghét tôi, thà tự mình làm hết việc nhà cũng không muốn tôi đụng vào bất cứ thứ gì trong biệt thự. Ba năm trôi qua như thế, tôi bắt đầu muốn ly hôn. Nhưng khi cầm theo đơn ly hôn bước đến cửa thư phòng, tôi lại nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của anh: “Ba năm rồi, tôi hầu hạ cô ấy suốt ba năm! Mỗi tháng đưa cô ấy một ngàn vạn (~35 tỷ), ngày nào cũng nấu ăn cho cô ấy, vậy mà vẫn không thể khiến cô ấy cảm động.” Tiếng người anh em thân thiết của anh vang lên đầy tức giận: “Tao đã bảo mày đừng làm màu rồi, một người đàn ông đã có vợ lại còn xây dựng hình tượng ‘Hải vương’ để làm gì chứ?” * “Hải vương” là cách gọi mỉa mai một người đàn ông bắt cá nhiều tay, quen nhiều người cùng lúc, ai cũng tỏ ra thâm tình, nhưng không ai là thật lòng. Nói ngắn gọn: tra nam chuyên gieo thính cấp cao.
Một Đời Yêu Thương Đêm cử hành lễ cập kê, ta bị người hạ dược. Cố nén khó chịu trong người, ta lảo đảo tìm đến vị hôn phu là Thái tử. Nào ngờ lại nghe được cuộc đối thoại giữa hắn cùng nha hoàn kia: “Cô không tin vào mệnh phượng trời sinh, chỉ tin nhân duyên do trời định. Liên nương, ta nhất định sẽ thân chinh đem hậu vị dâng tận tay nàng.” “Về phần Khương Từ, sau đêm nay, nàng ta chỉ còn thân bại danh liệt, trở thành trò cười cho thiên hạ.” Phía trước không lối, sau lưng là Địa Ngục. Ta tuyệt vọng vô phương, run rẩy gõ cửa phòng của người huynh nuôi từ trước đến nay luôn cấm dục tự kiềm chế, người ngoài chớ gần. “A huynh, ta nóng…” “Muốn…” Huynh trưởng thần sắc u ám, ôm ta lên giường, thấp giọng khàn khàn, yết hầu khẽ động: “Ngoan.” “Muốn gì, tự đến lấy.”
Hội Chứng Thèm Khát Người Yêu Bạn cùng phòng của bạn trai tôi bị tai nạn giao thông, sau đó mắc chứng rối loạn nhận thức danh tính. Cậu ta cả ngày nhìn vào gương, tự gọi mình là “Tống Chỉ”. Nhưng đó rõ ràng là tên của bạn trai tôi. Không chỉ vậy, cậu ta còn nhầm tôi thành bạn gái mình, liên tục gửi những tin nhắn vượt quá giới hạn. Tôi lúng túng đưa bạn trai xem bức ảnh cơ bụng mà cậu ta gửi tới. Thế mà anh ấy lại bảo tôi nhịn thêm chút nữa: “Trì Bạch Hạc gặp tai nạn là do anh. Anh không có tiền bồi thường, em cứ coi như giúp anh dỗ cậu ấy đi.” Về sau, chỉ cách nhau một cánh cửa. Tôi thật sự không thể chịu nổi nữa. Tiếng khóc của tôi bị Trì Bạch Hạc nghiền nát.
Lỡ Mang Thai Với Cậu Nhỏ Cậu nhỏ ép hỏi tôi đứa bé là của ai? Tay tôi run rẩy, bấm gọi cho “người đàn ông hoang dã” kia. Thế nhưng… tiếng chuông điện thoại lại vang lên ngay bên cạnh. “… Gọi… nhầm rồi…” Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai của anh, khuôn mặt của… Tần Mặc. Trong lòng như sóng lớn cuộn trào.
Hái Trái Lê Đường Thuở nhỏ vì cứu hoàng thái tôn, ta ngã xuống nước rồi trở nên ngốc nghếch. Thái tử phi trong lòng áy náy, liền định thân để bồi thường. Từ đó, ta trở thành cái đuôi nhỏ sau lưng Triệu Cảnh Xuyên, bám theo suốt bảy năm. Thế nhưng hắn lại ghét ta dây dưa, ghét ta ngu muội, luôn tìm cách bỏ ta lại phía sau thật xa. Đợi đến khi ta tròn mười sáu, việc đầu tiên hắn làm là thỉnh chỉ đi tuần du phương Nam. “Quốc gia đại sự là trọng, nhi thần nên sớm rèn luyện.” “Thẩm Đường Lê? Không cần báo cho nàng, để nàng phơi vài tháng cho gió thổi bớt nước trong đầu đi.” Ta vô tình nghe được một câu ấy, trên đường trở về liền hớn hở hỏi tổ mẫu: “Chỗ nào gió lớn nhất ạ?” “Tất nhiên là Tái Bắc rồi.” Hôm sau, thu dọn xong túi vải thêu hoa nhỏ, ta liền ngồi lên xe ngựa đi Tái Bắc, trong lòng vui như mở hội. Trước kia Triệu Cảnh Xuyên luôn nói Tiểu Đường đầu óc vào nước, dù có ăn tiên đan cũng không cứu nổi. Thế gian chẳng có tiên đan, nhưng có gió mà. Gió ở Tái Bắc lớn, thổi cho sạch sành sanh, Tiểu Đường ta nhất định sẽ trở nên thông minh. Mai sau gặp lại, thấy Tiểu Đường thông minh lanh lợi như thế, hắn sẽ không còn lý do để chê ta ngốc nữa.
Ta Mở Thư Quán Ở Cổ Đại Ta lén lút trộm viết đồng nhân văn về Thái tử và đích tử Thừa tướng đã tròn năm tháng. Không ngờ lại bị Thái tử bắt quả tang. Sáng hôm sau, thánh chỉ ban hôn liền được đưa tới Hầu phủ. Ta trợn mắt không thể tin nổi, đưa tay chỉ vào chính mình: “Điện hạ muốn cưới ta?” Thái tử vừa lật giở cuốn đồng nhân văn trong tay, vừa thản nhiên đáp: “Tiên hôn hậu ái*, không phải chính ngươi đã viết như vậy hay sao?” *Tiên hôn hậu ái: cưới trước yêu sau
Nuôi Heo Mà Hóa Ra Tôi Là Thiên Kim Hào Môn Lúc mẹ ruột tìm đến tận cửa, tôi đang cầm xẻng, hùng hục xúc cám cho heo ăn. Cũng hết cách, con heo nái Đa Hoa nhà tôi sắp đẻ, phải tăng cường dinh dưỡng kẻo lỡ giờ vàng. “Láo nháo láo nháo, láo nháo láo nháo, đừng tranh cướp! Đã bảo đừng tranh cướp mà!” “Nhị Hoa, Tam Hoa, tụi mày tranh cái gì mà tranh? Không biết nhường nhịn cho heo bầu hả?” “Đúng là một đám đầu heo, đến lúc tụi mày mang thai thì sao!” Đúng lúc đó, cánh cổng lớn “ầm” một tiếng bị người ta đẩy ra. Ngay sau đó, một đám người ăn mặc sáng sủa, hào nhoáng xông vào. Tôi ngơ ngác đứng dậy, tay trái xách thùng, tay phải cầm xẻng, cứ thế nhiều mắt nhìn nhau với đám người đó. “Cái này… mấy vị đây là đến mua heo hay mua gà?” Theo phản xạ, tôi bật ra câu mở bài kinh điển của mẹ tôi. Ai ngờ, lời tôi vừa dứt, một người phụ nữ ăn mặc giản dị đối diện bỗng nhiên nước mắt “ào” một cái tuôn rơi. Tôi lập tức bị làm cho ngẩn ngơ. Cái này cái này, mức độ kích động này có phải hơi quá không? Thật ra tôi gặp khách mua cũng nhiều rồi, thỉnh thoảng cũng có vài người đầu óc kỳ quái, không phải chưa từng thấy. Như lần trước có anh chàng chọn heo, chọn cả buổi sáng mà chẳng chọn được con nào, cuối cùng bị tôi sốt ruột quát một câu “Cậu muốn cưỡi heo à” làm bừng tỉnh, cảm xúc lập tức dâng trào, số heo chọn từ một biến thành hai, chọn luôn hai anh em mập nhất, còn nhảy nhót hò hét muốn khởi nghiệp gì đó trên mạng xã hội, đặt tên là “Hiệp sĩ lợn đất”, bảo nhất định sẽ nổi đình nổi đám trên mạng, còn rủ tôi nhập hội nữa cơ. Chẳng lẽ vị này cũng muốn đi đường vòng kỳ lạ sao? “Cái này, cái này… thỏ nhà tôi vừa mới đẻ con…” Tôi nghĩ thầm trong nhà ngoài gà với lợn thì chỉ còn thỏ, nhưng chưa kịp nghĩ xong, người phụ nữ kia đã lao lên một bước, ôm chầm lấy tôi, gào khóc thảm thiết. “Con gái! Con gái của mẹ! Con chịu khổ rồi!” Lúc này tôi mới chậm nửa nhịp nhận ra, hóa ra “con đường vòng” mà bà ấy nhắm tới lại chính là tôi?
Tóm gọn Thái tử gia Thái tử gia đất Bắc Kinh gây tai nạn xe, đầu óc có vấn đề, trở thành tên ngốc. Tôi bị ép phải đính hôn sớm với anh ta. Ông cụ trong nhà nói, nếu tôi có thể mang thai, sẽ thưởng ba trăm triệu. Đêm tân hôn, tôi nhìn tên ngốc đang mặc kệ tôi trong bộ đồ ngủ mát mẻ quyến rũ, chỉ chú tâm chơi Ultraman trên giường mà tức không chịu nổi. Tôi giật lấy con Ultraman, nhét vào cổ áo mình. Nhếch môi dụ dỗ: “Tìm được thì cho anh.”
Tiếng Gọi Không Ngơi Thái tử gia của giới quyền quý Bắc Kinh, Tần Tư Lễ, lười biếng vô cùng. Tôi nhìn trúng cơ hội kinh doanh, vượt qua hàng loạt đối thủ. Thuận lợi trở thành người chạy việc cho anh suốt bốn năm đại học. Chạy mãi, chạy mãi… chạy thẳng lên giường luôn. Người ta từng chê bai giờ phải há hốc mồm nhìn chúng tôi yêu nhau hai năm. Cảm thán tôi đúng là một bước lên mây làm phượng hoàng. Không ai ngờ, ngay trước khi tốt nghiệp, tôi lại chủ động nói chia tay. Lần đầu tiên, Tần Tư Lễ lạnh mặt với tôi. “Cho tôi một lý do.” Tôi thở dài. “Lần nào cũng ở trên thật sự rất mệt.” “Với lại mùa đông, cái quần giữ nhiệt của anh khó cởi quá.” Năm năm sau, tôi về nước làm việc. Lần đầu gặp lại, Tần Tư Lễ ép tôi xuống sofa suốt cả đêm. Anh xoa eo tôi, dịu dàng dụ dỗ: “Từ giờ mỗi tối anh sẽ tự thân vận động, được không?”
Gả Cho Chú Là Có Nhà Lầu Tôi bị kẻ thù của cha tôi bắt cóc. Hắn đòi tiền chuộc một triệu tệ. Không ngờ cha tôi ngay cả một nghìn tệ cũng không muốn bỏ ra, trực tiếp đem tôi gả cho hắn làm vợ. “Hắn không trả tiền, mày tin tao giec mày không.” – Hắn dọa sẽ ném tôi xuống biển. Tôi run cầm cập, răng va lập cập: “Tin.” Một năm sau, cha tôi gọi điện tới. Người đàn ông hét vào điện thoại: “Tiền tôi không cần nữa, người ông mau đến mà rước về, lão tử không phải bảo mẫu trông con giùm ông!” Cúp máy xong, hắn cắn điếu thuốc, mặt mày cáu bẳn, vò lấy chiếc quần nhỏ xinh xắn của tôi mà giặt như trút giận.
Chim Hoàng Yến Luôn Muốn Bỏ Trốn Kim chủ của tôi mất trí nhớ rồi. Trong phòng bệnh, cô thanh mai trúc mã của anh giả mạo làm tôi, nũng nịu nói: “Chồng ơi, em là vị hôn thê của anh mà~” Tôi đứng ngẩn ra tại chỗ. Vừa lau nước mắt vừa âm thầm mừng như điên: 【Cuối cùng cũng không phải đi làm nữa rồi!】 【Trâu khó thuần, ruộng khó cày.】 【Rõ ràng chỉ là kết hôn hình thức, mà tôi lại phải phục vụ cả 365 ngày không nghỉ!】 Tối đó tôi ôm tiền bỏ trốn. Không ngờ lại bị Phó Dụ Bạch dẫn người chặn ngay tại sân bay. Anh nhìn thẳng vào mặt tôi, cười lạnh, tức giận đến run người: “Chồng em sắp bị người khác cướp mất rồi, mà em vẫn còn giả điếc giả mù?” “Bấy nhiêu năm qua, xem như là nuôi em vô ích rồi!”
Mười Năm Như Một Giấc Mộng Chồng qua đời, tôi tái hôn với một người đàn ông đã thầm yêu tôi mười năm. Anh là chủ tịch một công ty niêm yết, điềm tĩnh, kiềm chế, nghiêm túc và luôn giữ kỷ luật, rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình. Tôi luôn nghĩ anh không có tình cảm gì với tôi, cưới tôi chẳng qua vì bị gia đình giục, cần một người vợ cho xong. Cho đến một ngày, tôi nghe thấy anh lén dạy con gái nhỏ đang tập nói gọi mình là ba. Cho đến một ngày, tôi tình cờ nhìn thấy cuốn nhật ký anh viết hồi trung học, ghi lại những cảm xúc thầm lặng dành cho tôi. Cho đến một ngày, khi anh say rượu và mất kiểm soát cảm xúc, ôm chặt tôi mà khóc không thành tiếng: “Anh biết em chưa thể quên được anh ta, anh biết anh không thể sánh với một người đã khuất. Nhưng liệu em có thể… có thể thích anh một chút, dù chỉ một chút thôi được không?”
Tiết Ương Việc đầu tiên Tạ Lâm An làm sau khi đỗ trạng nguyên chính là hủy hôn ước với ta. Lúc ấy, ta vẫn còn đang bưng bát canh giải rượu vừa nấu cho hắn, nghe vậy liền ngẩn người hồi lâu, lâu đến nỗi tay bị mép bát cứa vào một vết hằn, lâu đến nỗi hắn phải cau mày khẽ gọi ta: “A Ương?” Ta hoàn hồn vì tiếng gọi của hắn, rồi đặt bát lên bàn, nhẹ nhàng đáp: “Được.” Sau đó, ta rời khỏi kinh thành hai năm, khi trở về gặp lại hắn, ta chỉ cung kính gọi hắn một tiếng “Biểu ca”, rồi đi đến sau lưng hắn, xách tai vị tiểu tướng quân vừa trở về từ chiến trường: “Bạc Kế An! Đã bảo là chưa lành vết thương thì không được uống rượu, lại không nghe lời dặn của đại phu phải không!”
Một Đời Có Người Cho Ăn Là Đủ 【Thái tử ca ca, bánh hoa sen ngọt quá, để ta ăn thay người nhé?】 Thái tử lạnh nhạt đáp một tiếng: 【Ừm.】 【Thái tử ca ca, món ngũ bảo rau tươi này hình như người không thích ăn, để ta giúp người giải quyết nhé?】 Hắn không kiên nhẫn, đem hết đẩy sang cho ta. Cứ như vậy, theo chân Thái tử ở Từ An Tự ăn chay suốt cả mùa hạ, ta chẳng những không gầy đi, mà còn béo thêm ba cân. Trước lúc từ biệt, ta lưu luyến không rời mà nhìn Thái tử. Rời xa hắn rồi, ta lại phải chịu đói nữa rồi. Bất ngờ nghe hắn bực bội quát lên với ta: 【Ngẩn ra làm gì, trong cung còn nhiều món ta không thích ăn hơn nữa, còn không mau theo cho kịp!】
Yến Tiệc Thao Thiết Gả vào Đông cung, đích tỷ bệnh ch.t, phụ thân quyết định lại đưa thêm một nữ nhi vào, giữ chặt ngôi vị Thái tử phi. Nước Đông cung sâu thẳm, những lương đệ được sủng ái nhiều đếm không xuể trên đầu ngón tay. Thái tử lại tính khí bất định, giếc người như ngóe. Trong nhà nghĩ tới nghĩ lui, thế mà lại đẩy ta vào cung. Chỉ là ta còn nhỏ, mới bảy tuổi, vẫn chỉ là một Thao Thiết nhỏ tham ăn. Đêm thành thân, Thái tử vén khăn voan, đối diện với ta bảy tuổi, không nhịn được cười lạnh thành tiếng. “Nhỏ như vậy, dưỡng thêm vài năm nữa đi.” Ta cũng âm thầm tính toán trong lòng, gầy gò thế này, dưỡng thêm rồi ăn mới ngon.