Vả Mặt

Hơi Ấm Gia Đình

Hơi Ấm Gia Đình Hồi nhỏ, cả gia đình nhà tôi tự lái xe đi du lịch. Bố mẹ dẫn chị gái, em trai đi tham quan danh lam thắng cảnh, còn tôi bị bỏ quên trong xe bốn tiếng đồng hồ, suýt chết ngạt. “Ôi, chúng tôi quên mất con bé, cứ để con bé ở trong xe đợi chúng tôi là được.” Khi cảnh sát liên lạc với bố mẹ tôi, họ đã nói như vậy. Hai mươi năm sau, xảy ra động đất. Chị gái bế cháu trai, em trai dắt con chó của mình, bố tôi cầm sổ tiết kiệm với giấy tờ tùy thân. Cả nhà vội vã chạy trốn nhưng không ai nhớ đến mẹ tôi đang cảm lạnh ngất xỉu. Sau đó, mẹ tôi khóc gọi điện cho tôi. “Ôi, họ quên mất mẹ sao?” “Ngoan ngoãn ở nguyên chỗ đợi người khác đến tìm mẹ… hóa ra là không được sao?”

Bao Nhiêu Là Đủ

Bao Nhiêu Là Đủ Phòng khám hôm nay có một cô gái bị vỡ hoàng thể đến. (Hoàng thể là phần còn lại của trứng sau khi rụng. Vỡ khi có tác động mạnh, trong truyện là vì qu/an hệ quá thô bạo và nhiều lần.) Cô ta nhìn tôi, ánh mắt d/â/m d/ục đầy vẻ khiêu khích, bàn tay trắng nõn cố tình kéo thấp cổ áo, để lộ dấu hôn chi chít trên ngực. “Bác sĩ Thẩm, chị với chồng bao lâu làm một lần vậy?”  

Cuốn Sổ Đòi Mạng

Cuốn Sổ Đòi Mạng Mẹ tôi có một cuốn sổ ghi lại toàn bộ chi phí nuôi tôi từ nhỏ đến lớn. Sau một cuộc cãi vã khác, bà ấy bảo tôi trả lại toàn bộ số tiền này cho bà ấy. Tôi nói: “Được, trả lại hết cho mẹ.” Cả m//ạng của con, cũng trả lại cho mẹ.

Đích Nữ Phản Công

Đích Nữ Phản Công Ta và Thôi An sắp thành hôn, hắn lại cùng thứ muội thân mật bị bắt ngay tại trận. Triệu Vận Tri cả người đầy dấu vết mập mờ, ả khóc lóc dập đầu với ta: “Đích tỷ, Thôi lang chỉ tưởng nhầm muội là tỷ, Vận nhi nguyện ý làm nô làm tỳ, chỉ cầu xin tỷ tỷ sau khi thành thân hãy cho muội hầu hạ bên cạnh.” Thôi An nghe xong cực kì đau lòng, hai mắt đỏ bừng, quỳ ở từ đường bảy ngày bảy đêm, chỉ vì muốn nâng nàng ta làm bình thê. “Khanh Như, tỷ muội các ngươi cùng hầu chung một chồng, chẳng lẽ không tốt sao?” Ta lấy chân dung hai người thân mật dán khắp thành, rồi không chút do dự từ hôn. Sau đó, hắn nhìn ta và Thái tử qua lại với nhau, hốc mắt lại đỏ lên hỏi: “Khanh Như, nếu ta nói ta hối hận, nàng có thể trở lại bên cạnh ta không?” Ta vừa định mở miệng, lại bị Thái tử ở bên cạnh đang đeo chuông vào cổ chân ta ôm lấy. “Khanh khanh, đêm qua không phải nàng nói, có một mình ta là đủ rồi sao?”

Ly Hôn Đổi Vận

Ly Hôn Đổi Vận Tôi bị tai nạn giao thông và mất trí nhớ. Chồng tôi đề nghị ly hôn. Anh ấy nói rằng, chúng tôi gặp tai nạn trên đường đến Cục Dân chính để ly hôn. Tôi bình thản gật đầu: “Đã vậy thì, chúng ta đi thêm một chuyến nữa.” Hai tháng sau, anh ta đỏ hoe mắt tìm đến tôi: “Cho anh vay 2000 vạn (~70 tỷ), công ty sống lại rồi. Tụi mình sống tốt với nhau từ giờ nhé.” Tôi vung tay tát cho anh ta 2 cái: “Có bao giờ anh nghĩ đến khả năng… tôi chưa từng mất trí nhớ?” “Tôi chỉ là ước gì mình có thể quên đi việc từng yêu thứ ghê tởm như anh thôi!”

Gia Đình Khốn Nạn Của Bạn Trai

Gia Đình Khốn Nạn Của Bạn Trai Vừa mới qua sinh nhật 28 tuổi, mẹ tôi đã bắt đầu giục cưới dữ dội. Tôi chuẩn bị quay về để nói lời chia tay với thằng bạn trai đã yêu nhau một năm, cái thằng mà suốt ngày đòi chia đôi tiền nong từng ly từng tí. Không ngờ hắn lại nói: “Tư Nguyệt, mẹ anh bảo nên cưới sớm, tiền đặt cọc mua nhà thì vẫn chia đôi như cũ, nhưng bà sẽ lo tiền tiệc cưới, nên bên em chỉ cần tặng một chiếc xe làm của hồi môn là được, mẫu anh chọn sẵn rồi…” Tôi: “…” Nghĩ đến mức lương 5 triệu một tháng của hắn, tôi nhất thời không biết nên mở miệng thế nào. Ngày nào cũng chia đôi, chia đến mức đầu óc hỏng luôn rồi chứ chẳng chơi. Anh trai à, yêu đương với anh thì được. Nhưng cưới anh á? Tôi xin miễn!

Anh Thích Gia Quy À?

Anh Thích Gia Quy À? Lần đầu tôi tới nhà bạn trai, tôi sốc nặng vì mấy cái “gia quy” quái đản của nhà hắn. Nhà hắn coi đàn ông là trời, mỗi ngày tôi phải báo cáo sáng tối, tự kiểm điểm mấy chỗ mình làm chưa tốt. Lỡ làm sai thì phải chịu phạt. Cưới nhau rồi thì trong ba năm phải đẻ hai đứa, nhất định phải có một thằng con trai, vì “không con nối dõi là đại bất hiếu”. Chỉ khi nào sinh được con trai mới được coi là không phụ lòng tổ tiên. Mẹ hắn còn gửi cho tôi một bộ gia quy dài tận 98 trang, bắt tôi phải học thuộc lòng. Tôi chỉ nhếch mép cười khinh, gia quy nào quản được tôi. Tôi không quậy banh nhà họ đã là phước phần rồi. Sau này, gia đình họ lại biết tôi có một đống tài sản, liền định ở rể để hưởng trọn gia sản nhà tôi. Tôi liền bảo tên chồng kia cũng thử học mấy cái “gia quy” nhà tôi xem sao. Kết quả, hắn phát điên luôn.

Mẹ Chồng Bá Đạo

Mẹ Chồng Bá Đạo Cố Trạch đã nhường suất học trường điểm cho con gái của Bạch Nguyệt Quang. Trong khi đó, con trai chúng tôi sắp vào lớp một. Anh ấy thản nhiên nhìn vào điện thoại: “Con trai có IQ giống anh, học ở đâu cũng như nhau thôi.” Cố Trạch luôn đặt Bạch Nguyệt Quang lên hàng đầu, đối với con gái cô ta cũng yêu chiều hết mức. Còn tôi và con trai cộng lại, cũng không được xếp vào vị trí quan trọng nhất trong lòng anh ấy. Sau đó, tôi mang theo con trai rời đi. Thế nhưng, anh ta lại trách móc: “Vợ và con của anh, tại sao lại phải chung sổ hộ khẩu với người đàn ông khác chỉ để vào được trường tốt nhất thành phố?”

Đại Chiến Cùng Hàng Xóm

Đại Chiến Cùng Hàng Xóm Hàng xóm của tôi ngày nào cũng phát điên, còn chửi bới tôi trong nhóm. Quay người, tôi cho thuê nhà: Mới ra tù giá rẻ 500, có tiền sử bệnh tâm thần giá rẻ 600, bà thím thích cãi nhau giá rẻ 700. Rất nhanh, đại ca xăm trổ, tiểu đệ u ám, bà thím siêu hung dữ, đều tụ tập ở nhà tôi. Lúc này, đến lượt hàng xóm cầu xin tôi rồi.

Công Bằng Kiểu Khác

Công Bằng Kiểu Khác Mẹ chồng nuôi giúp chị dâu hai đứa con, đến năm 70 tuổi vì vất vả quá độ mà ngã bệnh, nằm liệt giường. Chị dâu tổ chức sinh nhật cho bà, nhân lúc ăn cơm liền thông báo với tôi: “Mẹ có hai đứa con trai, trách nhiệm dưỡng già nên chia đều. Hai mươi năm đầu là nhà chị lo, giờ đến lượt nhà em rồi.” Tôi không nhịn được, lật luôn bàn ăn: “Năm đó tôi mang thai trước chị, nhưng mẹ chồng chê tôi sinh con gái, vừa mở tã ra nhìn một cái đã chẳng thèm ngó tới nữa. Hai mươi năm qua, bà chăm chị ở cữ hai lần, còn nuôi hai đứa con nhà chị lớn khôn. Giờ bà đầy bệnh tật, uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, lại tới lượt nhà tôi chịu trách nhiệm?” Trong cảnh bừa bộn đó, chồng tôi Lâm Kỳ, mở miệng: “Chuyện cũ thì đừng nhắc lại nữa. Anh đồng ý sẽ chăm sóc mẹ.”

Con Cháu Đầy Đàn

Con Cháu Đầy Đàn Nữ xuyên không muốn cùng phu quân ta một đời một kiếp, một đôi người. Phu quân để thể hiện chân tâm, thề từ nay không bước chân vào viện của ta nữa. Mọi người đều cho rằng ta sẽ vì vậy mà đau khổ đến tuyệt vọng. Ngay cả nữ xuyên không cũng chế giễu ta già nua, còn nói ta cản trở tình yêu của nàng ta. Ta nhìn cặp nhi nữ thông minh bên cạnh mình, mỉm cười nói: “Từ nay về sau, chúc các ngươi con cháu đầy đàn.” Nữ xuyên không nghe không hiểu, còn tưởng rằng ta đang cắn răng chịu đựng nỗi đau. Cho đến năm năm sau— Nàng ta đã sinh bốn đứa con, đến khi lại một lần nữa bị chẩn đoán mang thai, mới hoàn toàn hoảng loạn.

Đọa Tiên

Đọa Tiên  Ta theo A nương lên núi cắt cỏ heo, lúc trở về liền thấy trước cửa nhà nằm một thiếu niên tuấn tú, phong thái ung dung. Người ấy rõ ràng đang hôn mê bất tỉnh, nhưng ta lại nghe thấy giọng nói đầy kích động vang lên trong đầu. “Tiểu nha đầu này chính là người sở hữu thiên linh căn, tương lai sẽ phi thăng trở thành Phù Ngọc Nữ Đế!” “Chờ khi ngôi làng này bị hủy diệt, ngày mai ta sẽ đưa nàng bôn ba khắp chân trời góc bể.” “Thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, ta muốn nàng tự nguyện vì ta mà gác kiếm nấu canh.” Ta kinh nghi bất định, nhưng nào ngờ nửa đêm, trong làng quả thực bùng lên một trận hỏa hoạn kinh thiên động địa. Thiếu niên ôm lấy ta đang mê man vào lòng, cẩn thận khẽ đặt một nụ hôn nơi mi tâm. Khi ta hoàn hồn, thanh đoản đao nhỏ bằng bàn tay đã đâm sâu xuyên qua tim hắn. Nhìn cơ thể ấy tan biến trong lưỡi lửa cuồng bạo, ta khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt. “Không bao giờ gặp lại, kẻ công lược.”

Cổ Nữ Vương Phi

Cổ Nữ Vương Phi Ta là đích nữ của Thừa tướng, một kẻ bị vứt bỏ. Ngày hôm sau khi cứu Thụy Thân Vương, ta bị đón về tướng phủ. Phu phụ Thừa tướng cùng dưỡng nữ quỳ xuống cầu xin ta hãy nhường Thụy Thân Vương cho nàng ta. “Diệu Diệu từ nhỏ đã thích Thụy Thân Vương, không có hắn, nàng sẽ không sống nổi.” Ta tiện tay ném một con cổ trùng, biến Thụy Thân Vương thành một kẻ ngốc. Đến ngày xuất giá, bọn họ lại sai người trói ta nhét lên kiệu hoa, còn Giang Diệu thì khoác tay đích tử của Thượng thư, mỉm cười duyên dáng nhìn ta. “Tỷ tỷ đã cứu Thụy Thân Vương, người nên lấy thân báo đáp chính là tỷ. Đây là một mối lương duyên tốt đẹp, tỷ nhất định phải trân trọng đấy.” Ta nhìn nàng ta một cách đầy hàm ý, khẽ cong khóe môi, hy vọng nàng ta sẽ không hối hận lần thứ hai.

Thiên Kim Hàng Thật Giá Thật

Thiên Kim Hàng Thật Giá Thật Khi tôi và bố của “Ngôi sao điện ảnh” bước ra từ cùng một biệt thự, bị paparazzi chụp được, hôm đó, bảng xếp hạng hot search của mạng xã hội đã bị sập. Cư dân mạng liên tục chỉ trích tôi, bảo rằng tôi không thể trèo lên người ngôi sao điện ảnh, nên đã chạy theo bố của anh ta, thật sự không từ thủ đoạn nào để tiến vào cánh cổng hào môn. Bạn gái của ngôi sao điện ảnh trong một cuộc phỏng vấn đã ám chỉ tôi: “Yên tâm đi, Cố gia sẽ không để những người không sạch sẽ bước vào cửa đâu.” Nhưng cô ta không biết rằng, tôi chính là chị gái của ngôi sao điện ảnh, và bố của cậu ta cũng chính là bố của tôi. Quả thật, tôi không thể để người như cô ta bước vào cửa nhà chúng tôi.

Cuộc Đời Đáng Thương

Cuộc Đời Đáng Thương Bạn trai tôi là thủ khoa đại học, nhưng lại nộp đơn vào một trường chuyên khoa vô danh. Tôi đã thuyết phục anh ta đổi nguyện vọng sang ngành Internet của Thanh Hoa. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi kiếm được trăm vạn mỗi năm, có cuộc sống viên mãn sau hôn nhân. Nhưng vào ngày bạch nguyệt quang của anh ta kết hôn, anh ta lại cầm CPU máy tính đập gãy chân tôi. “Giá mà cô không cản tôi, thì tôi đã có thể học cùng trường với Nguyệt Nguyệt rồi! Người kết hôn với cô ấy lẽ ra phải là tôi mới đúng!” Hóa ra, anh ta luôn ôm hận việc tôi đã thuyết phục anh ta thay đổi nguyện vọng. Trước mặt con cái, tôi bị bạo hành đến chết. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã được trọng sinh. Trước mắt là màn hình máy tính, bạn trai tôi đã điền tất cả nguyện vọng vào trường đại học chuyên khoa vô danh mà bạch nguyệt quang của anh ta chọn. Anh ta quay đầu lại, mỉm cười hỏi tôi: “Bảo bảo, em thấy anh điền nguyện vọng thế nào?”

Thu Thực

Thu Thực Sau khi được một gia đình giàu có nhận nuôi, chị gái tôi quyết đoán ra đi, bỏ lại tôi và bà nội nương tựa vào nhau. Chị ta cứ tưởng từ đó trở đi sẽ sống trong vinh hoa phú quý. Kết quả, ở nhà hào môn có một người anh trai là kẻ đ//iên, ngày nào cũng bạo hành chị ta. Cha mẹ giàu có chỉ biết thiên vị, luôn luôn chỉ trích chị ta. Cuối cùng chị ta phát đ//iên, đ//âm bị thương cả gia đình, sau đó bị cảnh sát bắt giữ. Còn tôi lại trở thành viện sĩ trẻ nhất của Viện Khoa học Nông nghiệp, lai tạo ra giống lúa mì cao cấp, được đề cử giải thưởng đặc biệt, tương lai rộng mở. Chị gái tôi vượt ngục, đột nhập vào lễ trao giải, hung hãn lao vào giet tôi. Khi mở mắt ra lần nữa, trở lại ngày gia đình giàu có đến nhận nuôi chị gái. Chị gái nhảy vào lòng bà ngoại trước, ánh mắt oán đ//ộc: “Em gái, lần này đến lượt em phải xuống địa ngục rồi.” Nhưng chị ta không biết rằng dù chọn con đường nào mà không mang theo đầu óc thì cũng sẽ đi vào đường chet mà thôi. Còn giấc mơ của tôi, từ đầu đến cuối, chỉ có một: Phát triển nông nghiệp và thay đổi thế giới.

Họa Từ Trung Thu Mà Ra

Họa Từ Trung Thu Mà Ra Trước đêm Trung thu, bạn trai bảo tôi lái xe 600 cây số về nhà nấu cơm cho cả nhà hắn ăn mừng Trung thu. Tôi nói: “Mặt mũi nhà anh làm bằng gì mà dày dữ vậy hả?” Hắn còn phản bác lại: “Nhưng anh lỡ nói với ba mẹ rồi là em sẽ tới, giờ em không đi thì anh biết ăn nói làm sao?” Tôi tức đến nghẹn họng, nhưng vẫn giả vờ đồng ý. Tới ngày Trung thu, gần tới giờ cơm, hắn gọi điện liên tục, giục tôi: “Sao em vẫn chưa tới? Cả nhà đang đợi cơm đấy, em nhanh lên một chút đi.” Tôi khẽ cười, nhấn từng chữ: “Cả nhà anh ăn… đi nhé.”

Giao Nhân

Giao Nhân Người hầu dâng lên một giao nhân, nói rằng loài này có thể khóc ra ngọc trai. Ta cầm roi ngựa đặt lên cằm hắn, ánh mắt đối diện với một khuôn mặt đầy ngạo mạn và cố chấp. “Ngươi đừng mơ lấy được nước mắt của ta.” “Ồ? Thật vậy sao?” Sau một trận roi phạt, trên thân thể trắng nõn của hắn xuất hiện vô số dấu vết đỏ. Ta ra tay rất có chừng mực, không làm rách da hay chảy máu, chỉ khiến da thịt sưng đỏ. Thân thể cơ bắp săn chắc như ngọc, những vết đỏ như nứt vỡ, đẹp đến lạ kỳ. Hắn cắn răng chịu đựng, quả thật không rơi một giọt nước mắt nào. Sau đó, ta dùng tay dò vào nơi dưới lớp vảy cá của hắn, một chỗ nhạy cảm, nóng bỏng và ẩm ướt không thể không mở ra, để ta thăm dò. “Đừng… xin ngươi…” Chớp mắt, những giọt lệ như mưa, rơi xuống không ngừng.

Tính Toán Của Chị Dâu

Tính Toán Của Chị Dâu Chị dâu tôi muốn giảm cân khi mang thai, uống phải thuốc hết hạn dẫn đến ngộ độc, mất con.Nhưng cô ta lại đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi.Cô ta khăng khăng nói rằng chính vì ăn cua mà tôi mua nên mới sả//y tha//i.Bố mẹ chồng căm hận tôi đến tận xương tủy.Về sau, khi phát hiện chồng mình ngoại tình, cô ta không tìm gã cặn bã kia tính sổ mà lại quay sang trả thù tôi.Cô ta đốt cháy tôi trong biển lửa.Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại quay về thời điểm mình vừa xách túi cua đến thăm bố mẹ chồng cùng chồng.Không nói hai lời, tôi xé toạc túi nilon, đổ hết mớ cua vào cống nước thải.“Ăn cua á? Cút hết mà ăn phân đi!”

Đêm Giao Thừa, Tôi Đã Bỏ Đứa Con Của Tổng Giám Đốc

Đêm Giao Thừa, Tôi Đã Bỏ Đứa Con Của Tổng Giám Đốc Đêm Giao Thừa, tôi ôm bụng bầu, cùng người làm chuẩn bị bữa cơm tất niên. Trong ngôi nhà tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, bầu không khí bỗng chốc lặng ngắt khi Cố Cảnh Chi dắt theo một người phụ nữ mang thai bước vào cửa. Anh ta phớt lờ ánh mắt ngỡ ngàng của đám người làm, bảo họ về nhà ăn Tết, sau đó hãy quay lại làm việc sau năm mới. Vốn dĩ họ cũng chỉ định nấu xong bữa cơm tất niên rồi mới rời đi. Nhưng bây giờ, mọi thứ mới chỉ làm được một nửa. Sau khi tất cả rời đi, Cố Cảnh Chi lấy ra một tờ thỏa thuận ly hôn, đặt trước mặt tôi. “Như Yên đã có thai, tôi không thể để con cô ấy trở thành một đứa con ngoài giá thú không danh phận. Chúng ta ly hôn trước, chờ sau khi đứa trẻ được nhận danh phận, chúng ta sẽ tái hôn.” Tôi nhìn chằm chằm vào mấy chữ tôi ra đi tay trắng trên tờ thỏa thuận, toàn thân lạnh toát.