Cổ Đại

Trảm Phong Ký

Trảm Phong Ký Năm ta vừa cập kê, Nhuyễn quý phi được Hoàng thượng sủng ái nhất băng hà. Trước khi qua đời, nàng để lại di ngôn, muốn ta bồi táng cùng nàng. Nguyên nhân là bởi trước lúc lâm chung, nàng mơ thấy một con bạch điểu mổ vào mắt nàng. Con bạch điểu ấy dưới mắt trái có một vết đỏ. Cả Đại Lương đều biết, trưởng nữ đích tôn của Vân gia vừa tròn cập kê, da trắng như tuyết, dưới mắt trái có một vết bớt đỏ hình đóa hoa. Nhuyễn quý phi vừa mất, Hoàng thượng lập tức hạ thánh chỉ, muốn ta và nàng cùng ngày hạ táng. Phụ thân tham lam quyền thế, mẫu thân thiên vị thứ muội, liền đưa ta tiến cung. Trên đường, ta nhảy khỏi xe ngựa, một mạch chạy tới Tước Tinh Lâu. “Vân gia Văn Cẩn, hôm nay ngộ ra thiên cơ, khẩn cầu Quốc sư thu ta làm đồ đệ!”

Thiên Kim Trở Về

Thiên Kim Trở Về  Ta là thiên kim thật của Hầu phủ, vốn nên được sống trong nhung lụa, phú quý. Thế nhưng lại phải lưu lạc nơi thôn quê, cày ruộng suốt mười lăm năm trời. Mười lăm năm qua đi, đột nhiên có người xuất hiện nói rằng ta là nhị tiểu thư của Hầu phủ. Ta vốn chẳng muốn quay về cái Hầu phủ gì đó, nhưng người đến lại có thể chữa khỏi bệnh cho bà nội ta. Vậy nên, ta theo họ về kinh thành. Phụ thân hầu gia đối với ta hết mực cung kính chiều chuộng, mẫu thân phu nhân thì vừa hổ thẹn vừa ân cần chăm sóc. Vị ca ca có năm phần giống ta kia, hóa thân thành cuồng sủng muội muội. Chỉ có Thẩm Thư – kẻ thế thân ta làm nhị tiểu thư bao năm qua – lại đủ đường chèn ép ta. Nàng ta còn độc ác nguyền rủa: “Đều tại ngươi, cướp đi cha mẹ và ca ca của ta. Sao ngươi không chết đi!” Ta lập tức giáng cho nàng một cái tát. Cái đồ được nuông chiều sinh hư! Ngôi nhà này, vốn dĩ chỉ có thể là: có nàng thì không có ta, có ta thì không có nàng.

Quận Chúa Độc Hành

Quận Chúa Độc Hành Phu quân của ta – vị tướng quân đã xuất chinh ba năm, nay khải hoàn trở về, bên cạnh lại có một nữ tử mang thai sắp đến kỳ sinh nở. Nữ tử ấy thân hình mảnh mai như liễu rủ, ánh mắt như mang vài phần phong tình, dịu dàng yếu đuối nhìn ta. “Nô gia không dám tranh giành tướng quân với phu nhân, chỉ cầu xin phu nhân cho phép tiểu nữ tử được ở bên cạnh tướng quân. Dù là làm nô tỳ, tiểu nữ tử cũng cam tâm tình nguyện.” Còn phu quân của ta, ánh mắt nhìn ta như thể ta chính là kẻ chia rẽ bọn họ, một kẻ ác nhân không hơn không kém. Ta thầm cười lạnh trong lòng. Chuyện này, ta không gánh! Nhanh chóng nắm lấy tay nàng ta, ta rút ra thư hòa ly mà đã viết sẵn từ vài năm trước. “Đừng thế chứ! Đây, thư hòa ly này giao cho ngươi, từ giờ ngươi là tướng quân phu nhân! Chúc hai người bách niên giai lão!” Nói xong, không để người phía sau có cơ hội phản ứng, ta xoay người bỏ chạy, không hề ngoảnh đầu lại.

A Diểu Vô Tâm

A Diểu Vô Tâm Phu quân và huynh trưởng hận ta đến tận xương tủy.Tất cả chỉ vì Lâm Thiền Tuyết nói rằng ta đối xử với nàng trăm bề khắc nghiệt.Ngày thành thân, ta bị sơn tặc bắt cóc, hành hạ đến chết.Ngay trước khi ta lâm chung, ta tận mắt thấy phu quân và huynh trưởng bước ra từ phía sau bọn sơn tặc, ánh mắt đầy ghét bỏ.“Lục Diểu, ngươi lòng dạ rắn rết, bắt nạt Tuyết nhi, đây chính là báo ứng.”“Ngươi bẩn thỉu và độc ác đến mức không xứng làm người.”Lâm Thiền Tuyết mắt ngấn lệ, giọng điệu yếu đuối, nói: “A Diểu, kiếp sau đừng làm điều ác nữa.”Ta chết thảm, mặt mũi biến dạng, xác nằm lạnh lẽo nơi hoang dã.Còn Lâm Thiền Tuyết thì trở về kinh thành, đường hoàng trở thành phu nhân của Thừa tướng.Gió lớn gào thét.Ta mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đã quay về buổi tiệc sinh thần năm 15 tuổi.Trước mắt, Lâm Thiền Tuyết đang xé rách xiêm y của chính mình, vừa làm vừa cười nhạo:“Lục Diểu, ngươi đã nghĩ xem lát nữa sẽ giải thích thế nào chưa?”Ta tung một cước, đá nàng ta xuống hồ, rồi giẫm đầu nàng xuống nước:“Ngươi không phải nói ta bắt nạt ngươi sao?”“Ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là bắt nạt thật sự!”

Hoàng Thượng, Ta Không Phải Thái Giám!

Giới thiệu truyên ngôn tình thời cổ đại hài hước độc đáo này: Nói về cuộc đời của cô gái mang tên Điền Thất thì có lẽ phải nhắc đến từ “vừa cười vừa khóc”. Cô có một kẻ thù không đội trời chung, hắn ta đã diệt sạch diệt môn nên cô liền ôm quyết tâm giết chết hắn. Để đạt được kế hoạch đó, điều đầu tiên Điền Thất làm là trà trộn vào chốn hậu cung bằng cách nữ giả thái giám. Nhưng chưa tận tay giết chết kẻ thù, hắn ta đã tự chầu trời về ông bà. Điền Thất suy nghĩ, không sao, miễn hắn vẫn chết là được. Kế tiếp chính là suy nghĩ làm sao thoát khỏi hậu cung này. Bởi vì kẻ thù cũng không còn trên đời, hít chung bầu không khí với cô nữa, cô còn ở đây làm gì? Mà đâu phải muốn xuất cung là được, Điền Thất đành tương kế tựu kế ở lại. Cô buộc phải tìm kiếm một người chủ mới để giả làm thái giám. Bắt đầu từ đây ông trời mới thật sự trêu đùa cô. Theo người nào thì người đó chưa được một tháng đã chết. Hiện tại cô vừa suy ngẫm về nhân sinh của mình vừa đốt giấy tiền vàng bạc cho vị chủ thứ ba. Trong lòng thì chửi rủa ông trời vì thích làm khó cô. Tâm trạng đang bù lu bù loa, khóc đến sưng mắt, cô liền quờ quạng tay tìm kiếm thứ lau nước mũi đang chảy dài. Tìm như thế nào lại vớ trúng long bào bên cạnh. Liệu rằng Điền Thất sẽ gặp những chuyện gì và phải trải qua những tình tiết vừa cười vừa khóc sắp tới?

Đóa Hoa Đẹp Nhất

Đóa Hoa Đẹp Nhất Vì muốn chữa bệnh cho đệ đệ, cha lấy năm lượng bạc đem bán ta cho đồ tể làm kế thất. Gả vào mới biết, hắn còn có một đôi nhi nữ. Người ta thường nói, kế mẫu khó làm, ta tính trời vừa sáng liền bỏ trốn. Nào ngờ, đồ tể lại chết trong đêm mưa ấy. Cha đến đón ta về nhà, ta nhìn hai cặp mắt trong veo kia, cắn răng, chốt cửa, nhốt cha bên ngoài.

Sát Thủ Có Đạo Đức

Sát Thủ Có Đạo Đức Là một sát thủ chuyên nghiệp, luôn tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, ta nhận mệnh lệnh của Nhiếp chính vương, mang theo đao lẻn vào hoàng cung, chuẩn bị lấy mạng của cẩu hoàng đế. Ngày đầu tiên trà trộn vào cung với thân phận hoàng hậu, thạch tín ta giấu dưới móng tay liền bị hoàng đế phát hiện. Hắn nhếch môi cười khinh bỉ: “Nhiếp chính vương đã bồi dưỡng ngươi nhiều năm, vậy mà chỉ dạy được vài trò vặt vãnh thế này thôi sao?” Suốt hai năm, ta liên tục tìm cách ám sát hắn, nhưng trận nào cũng thua thảm. Điều duy nhất mà ta chắc chắn là: sớm muộn gì ta cũng sẽ chết mà thôi.

Công Chúa Thật Trở Về

Công Chúa Thật Trở Về Công chúa nói nàng thẳng tính. Trước ngày đại hôn vài hôm, ta bị giặc bắt cóc. Sau đó ta trở về bình an vô sự, để tránh rắc rối, gia đình ta đã đè chuyện này xuống. Ngày hôm sau, công chúa mở tiệc nhưng lại nhắc đến trước mặt mọi người: “Nghe nói Dương tỷ tỷ bị giặc bắt cóc bị thương, giờ đã khỏe hơn chưa?” Chưa đầy hai ngày, tin đồn lan truyền khắp nơi, Thái tử phi tương lai thất thân trước hôn lễ. Hôn sự bị hoãn lại, ta bị dìm chết để chứng minh trong sạch. Sau khi chết, ta nghe thấy công chúa khóc lóc ủy khuất: “Ta chỉ tốt bụng hỏi thăm sức khỏe của nàng, sao biết nàng lại nghĩ quẩn như vậy.” Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày công chúa mở tiệc. Lần này ta mang theo một người, đó là công chúa thật lưu lạc trong dân gian.

Mười Sáu Năm Hư Tình Giả Ý

Mười Sáu Năm Hư Tình Giả Ý Người ôn văn nhã nhặn như phu quân của ta lại dùng của hồi môn của ta để nuôi dưỡng ngoại thất suốt mười sáu năm.Đứa con trai nhỏ mà ta hết lòng dạy dỗ không chỉ là con riêng của ngoại thất;Mà còn căm hận ta ngăn cản bọn họ đoàn tụ, ngày đêm mong muốn ta ch.ết đi.Tâm ta như tro tàn, chỉ cảm thấy cuộc đời này không còn hy vọng.Khi định rút trâm tự vẫn, ta bỗng chốc tỉnh ngộ.Nếu ta tự sát, chẳng phải là để cho gian phu dâm phụ nhởn nhơ sung sướng sao?Chờ gì đến kiếp sau? Đời này ta phải báo thù!

Mệnh phượng giả, đế vương thật

Mệnh phượng giả, đế vương thật Bảy người tỷ tỷ là công cụ giúp phụ thân ta thăng quan phát tài.Còn ta, lại là mệnh phượng mà lão Quốc sư từng đoán định.Ta không cần giống các tỷ tỷ khác, học những chuyện phòng the.Khi phụ thân còn đang ôm giấc mộng trở thành Quốc trượng,Ta đã sai người trói ông ta lại, chôn sống.

Kinh Thành Đệ Nhất Ác Bà Bà

Kinh Thành Đệ Nhất Ác Bà Bà Con trai bất tài của ta xuất chinh trở về, lại mang theo một cô nương đang mang thai. Còn muốn cùng thê tử nguyên phối Thượng Quan Ninh Tư hòa ly. Ta nhìn Nam Cung Dạ quỳ trên mặt đất cùng với đóa tiểu bạch hoa bên cạnh hắn, lạnh lùng nói: “Đánh cho ta!”

Ương Minh Xuân Truyện

Ương Minh Xuân Truyện Phế Thái tử suy vong, chỉ có ta nguyện theo hắn lưu đày sáu năm. Sau khi hắn đông sơn tái khởi, lại đuổi ta ra khỏi kinh thành. “Thân phận nàng thấp kém, không thích hợp làm phi.” Thái tử ban cho ta một rương vàng, thần sắc cao ngạo lạnh lùng. “Đừng đi quá xa, cứ ở lại vùng ngoại thành. Nếu Cô có rảnh, có lẽ sẽ tới thăm nàng.” Ta không nghe lời hắn, vòng qua vùng ngoại thành, một đường trở về cố hương Giang Nam cách xa ngàn dặm. Đẩy cửa tòa tổ trạch đã bỏ hoang nhiều năm. Không ngờ vị trượng phu nuôi từ nhỏ năm xưa lưu lạc trong loạn thế lại còn sống. Hắn đứng thẳng thân hình cao lớn rắn rỏi, vành mắt đỏ ửng, quăng cái cuốc trong tay xuống đất. “Đồ ch.t giẫm! Cuối cùng nàng cũng biết đường mà quay về rồi hả! Ta đợi nàng đến hoa cũng tàn, rụng cả rồi đó!”

Không Làm Thái Tử Phi

Không Làm Thái Tử Phi Từ nhỏ, ta đã muốn gả cho Bùi Cảnh làm thái tử phi. Dù hắn không được sủng ái, ta vẫn toàn tâm toàn ý đối đãi. Mùa hạ thêu túi thơm cho hắn, mùa đông may đệm lót đầu gối. Ngay cả khi hắn uống thuốc, ta cũng từng thìa từng thìa dỗ dành mà đút. Nhưng khi chiến sự vừa yên, hắn lại thỉnh cầu được cưới người khác. Còn to tiếng không biết thẹn khuyên ta rộng lượng: “Toàn tộc của Chiêu Hoa vì nước hy sinh, nàng ấy là hậu nhân của công thần. Ngươi lẽ ra nên hiểu chuyện, dù sao ngươi cũng đã toại nguyện được đính hôn cùng ta.” Trong cung ai cũng biết ta đối với hắn tình sâu như biển, tuyệt không hai lòng. Nhưng hôm ấy, ta lại thản nhiên đề nghị từ hôn: “Ta ngưỡng mộ Chu tướng quân đã lâu, nguyện gả cho chàng làm thê.”

Bách Hoa Sát

Bách Hoa Sát Tại Bách Hoa yến, Thái tử đem đóa mẫu đơn vương do Hoàng hậu đích thân tuyển chọn, dâng tặng cho nữ tử Tô gia. Trong khoảnh khắc ấy, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía ta. Trong những ánh nhìn chế giễu, mỉa mai, còn xen lẫn vài tiếng cười khúc khích đầy ác ý. Ta mỉm cười nâng chén rượu trước mặt, mà đầu móng tay đã găm sâu vào lòng bàn tay. “Đóa hoa này thật đẹp, rất hợp với Tô muội muội.” Một đôi xứng lứa vừa đôi như thế, ta cũng chẳng cần chen chân vào nữa. Chỉ mong đời này của Phó Hạc Minh có thể được như tâm nguyện, vừa có giang sơn, vừa có mỹ nhân. Lập Tô Phù Doanh – người hắn yêu nhất – làm hậu. Để Giang gia ta không còn rơi vào cảnh toàn tộc bị xử trảm, để ta – đường đường là một vị Hoàng hậu của Đại Thịnh– không phải bị đày ra biên cương, trở thành quân kỹ để an ủi tướng sĩ. Chỉ là… khi không còn Giang gia ta dốc toàn tộc trợ lực, ta thật muốn nhìn xem, Phó Hạc Minh hắn, làm sao bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn.

Chỉ Đỏ Dẫn Lối

Chỉ Đỏ Dẫn Lối Khi ta xuyên đến thân xác Trần Tứ Nương, nàng vừa bị gả đi làm… minh hôn. Không khí trong quan tài ngột ngạt đến mức khó thở, ta điên cuồng cào đất, đập nắp quan tài, chỉ mong có thể thoát thân— Giữa không trung đột nhiên vang lên một giọng nói. Một hồn ma dung mạo thanh tú, cử chỉ đoan chính khẽ do dự hỏi ta: “Hay là… ta cho nàng mượn cây trâm nhé?”

Hái Trái Lê Đường

Hái Trái Lê Đường Thuở nhỏ vì cứu hoàng thái tôn, ta ngã xuống nước rồi trở nên ngốc nghếch. Thái tử phi trong lòng áy náy, liền định thân để bồi thường. Từ đó, ta trở thành cái đuôi nhỏ sau lưng Triệu Cảnh Xuyên, bám theo suốt bảy năm. Thế nhưng hắn lại ghét ta dây dưa, ghét ta ngu muội, luôn tìm cách bỏ ta lại phía sau thật xa. Đợi đến khi ta tròn mười sáu, việc đầu tiên hắn làm là thỉnh chỉ đi tuần du phương Nam. “Quốc gia đại sự là trọng, nhi thần nên sớm rèn luyện.” “Thẩm Đường Lê? Không cần báo cho nàng, để nàng phơi vài tháng cho gió thổi bớt nước trong đầu đi.” Ta vô tình nghe được một câu ấy, trên đường trở về liền hớn hở hỏi tổ mẫu: “Chỗ nào gió lớn nhất ạ?” “Tất nhiên là Tái Bắc rồi.” Hôm sau, thu dọn xong túi vải thêu hoa nhỏ, ta liền ngồi lên xe ngựa đi Tái Bắc, trong lòng vui như mở hội. Trước kia Triệu Cảnh Xuyên luôn nói Tiểu Đường đầu óc vào nước, dù có ăn tiên đan cũng không cứu nổi. Thế gian chẳng có tiên đan, nhưng có gió mà. Gió ở Tái Bắc lớn, thổi cho sạch sành sanh, Tiểu Đường ta nhất định sẽ trở nên thông minh. Mai sau gặp lại, thấy Tiểu Đường thông minh lanh lợi như thế, hắn sẽ không còn lý do để chê ta ngốc nữa.

Dê Nướng

Dê Nướng Cha ta là một đầu bếp nổi danh khắp mười dặm tám hương, món dê nướng nguyên con của ông có lớp da giòn tan, thịt mềm mọng, khiến ai nấy đều thèm thuồng. Ái thiếp của Nhiếp Chính vương nghe danh, bèn triệu cha ta đến phủ nấu ăn, đích thân yêu cầu món dê nướng nguyên con này. Cha ta đi, nhưng khi bị người ta ném trả về từ cửa sau của Vương phủ, toàn thân ông đã bị lửa thiêu cháy đến mức da thịt nát bấy. Thì ra, ái thiếp ấy bất chợt nảy ra ý muốn thưởng thức món dê nướng… không có mùi thịt dê. Khi mẹ ta biết chuyện, nàng không rơi lấy một giọt nước mắt. Nhưng ba tháng sau, nàng đứng trước cửa Vương phủ, dựng một cái nồi lớn, bắt đầu bán thịt dê.

 Kết Cục Kẻ Vô Ơn 

 Kết Cục Kẻ Vô Ơn  Những câu chuyện trong thoại bản thường kể về thư sinh nghèo khó thi đỗ khoa cử, cưới được tiểu thư nhà giàu. Nhưng thực tế lại là, sau khi vắt kiệt máu của Thẩm gia, Tạ Tinh Kiều đã ra tay sát hại chính thê là ta, chỉ để dọn đường cho Bạch Nguyệt Quang của hắn, Lý Cẩn Nguyệt. Trong cơn đau đớn tột cùng, ta giật lấy túi thơm mà hắn luôn trân quý, bên trong rơi ra ba đồng hoa tiền mà trẻ con thường dùng để chơi đùa. Thì ra, mối tình sâu nặng của hắn, cũng chỉ là trò cười trong mắt Lý Cẩn Nguyệt. Sống lại một đời, ta muốn nhìn thấy giấc mộng đẹp của hắn tan biến, trăng tàn sao lặn.

Ký Ức Một Nữ Nhân Xuyên Thư

Ký Ức Một Nữ Nhân Xuyên Thư Tướng quân xuất chinh trở về, mang theo một nữ tử bụng lớn—nghe nói là người từ dị thế xuyên tới. Tướng quân nói: “Vì cứu ta, Duệ nhi đã cùng ta phát sinh da thịt chi thân, hiện đã hoài thai huyết mạch của Bạch gia.” Ta gật đầu:  “Chẳng qua là nạp một thiếp thất, ta sẽ sắp xếp.” Nữ tử xuyên không kia lại bước ra, đắc ý vuốt ve bụng mình: “Tướng quân đã hứa với ta một đời một kiếp một đôi người. Tỷ tỷ vẫn nên sớm nhường vị trí đi thì hơn.” Cuối cùng, sau khi được cha mẹ chồng hòa giải, nàng ta được nghênh đón vào phủ với lễ nghi của bình thê. Vài năm sau, nữ tử xuyên không sinh liền ba đứa nhỏ, tướng quân lại tiếp tục ra trận. Khi khải hoàn trở về, hắn lại mang theo một nữ tử xuyên không khác, thậm chí còn lợi hại hơn người trước.

Khúc Tán Hoa Tiêu

Khúc Tán Hoa Tiêu Nghe tin phụ thân ta bị giáng chức đến Sóc Châu, Cao Văn Hán nắm chặt thư từ hôn, gõ cửa phủ. Mưa to như trút, hắn trông vô cùng đau khổ. Hắn nói mẫu thân hắn dùng cái ch.t bức bách. Hắn nói hoàng gia trên cao đang để mắt tới, hắn không thể vì ta mà đánh đổi tiền đồ cả gia tộc. “Đợi mấy hôm nữa gió yên sóng lặng, ta sẽ tìm cách đón nàng về.” Hôm sau, xe lừa đưa nhà ta rời thành đi Sóc Châu liền chạm mặt xe hoa đón dâu của hắn và nữ nhi nhà Quốc công. Phụ thân dặn ta đừng đau lòng, Sóc Châu ắt có hảo hán anh tuấn. Ta ngoan ngoãn nghe lời. Năm năm sau, phụ thân khôi phục chức quan trở lại kinh thành, người vui mừng nhất chính là Cao Văn Hán. Hắn thậm chí quên cả cởi quan phục, chạy thẳng tới cửa nhà ta cầu thân. Cửa vừa mở ra, lại là một nam tử thân hình cao lớn đang lau dao, nhe răng cười lạnh. “Ngươi ch.t thê tử, nhưng phu quân của nàng còn chưa ch.t đâu đấy!”