Trang chủ Thể loại Tình Cảm Gia Đình

Tình Cảm Gia Đình

Tôi Mồ Côi Trong Chính Ngôi Nhà Của Mình

Tôi Mồ Côi Trong Chính Ngôi Nhà Của Mình Ba tôi đua xe gặp tai nạn, muốn viết di chúc để lại toàn bộ tài sản cho tiểu tam và đứa con riêng. Mẹ tôi – người đã nhẫn nhịn hầu hạ ông ta cả đời bỗng nhào tới, vừa khóc vừa giật cây bút trong tay ông ta: “Anh à, em không cho phép anh viết di chúc! Anh sẽ sống khỏe mạnh mà!” Tôi – đứa con gái bị ông ta phớt lờ suốt hơn hai mươi năm lập tức quỳ rạp xuống, giật lấy tờ di chúc rồi xé nát: “Ba! Ba cứ yên tâm, con sẽ thay ba quản lý công ty nhà mình!” Ba tôi tức đến mức không thở nổi, cấp cứu không kịp, tắt thở ngay tại chỗ. Khi tiểu tam ôm cái bụng tám tháng chạy tới, lớn tiếng nói theo Luật hôn nhân mới thì con riêng cũng được thừa kế tài sản… Ba tôi đã được tuyên bố tử vong, hỏa táng, và tài sản cũng đã được xử lý trọn gói – từ A tới Z. Tranh giành tài sản á? Xin lỗi, một xu cũng không để lại cho mấy người!

Mẹ Chồng Bất Bại

Mẹ Chồng Bất Bại Mẹ chồng tôi luôn cho rằng những khổ cực bà từng trải qua khi còn trẻ, tôi cũng phải nếm trải y hệt. Vì vậy, bà nhiều lần tìm cách gây khó dễ cho tôi. Cuối cùng, tôi quyết định cắt đứt mối quan hệ với bà. Sau khi bố chồng qua đời, chồng tôi, một “con trai ngoan của mẹ”, khăng khăng muốn đón bà về sống cùng.

Ngựa Gầy Dương Châu

Ngựa Gầy Dương Châu Mẹ tìm đến ta than khóc, nói rằng cha đã dẫn một nữ tử từ bên ngoài về nhà, bề ngoài gọi là nghĩa nữ, nhưng hai người lại vụng trộm qua lại. Ta khuyên bà đuổi người đó đi, nhưng bà lại quay đầu kể hết cho cha. Vì vậy, cha đã nổi trận lôi đình, ép ta phải gả cho một lão già góa vợ để làm kế thất. Sau khi chết một cách thê thảm, ta mới biết rằng mình chỉ là một nữ phụ pháo hôi trong một cuốn tiểu thuyết. Mẹ ta chính là nữ chính bạch liên hoa, còn nữ tử mà cha mang về lại là nữ phụ ác độc. Dù mẹ ta bị người hại đến tan cửa nát nhà, bà vẫn chọn tha thứ, thậm chí trước khi đối phương qua đời còn đồng ý nuôi nấng nhi tử của nữ phụ ác độc. Sống lại một lần nữa, mẹ lại tìm đến ta than khóc: “Cha con dẫn về một nữ tử không rõ lai lịch, bảo là nhận làm nghĩa nữ, nhưng mẹ cảm thấy không đúng…” Chưa đợi bà nói xong, ta liền mỉm cười ngắt lời: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi. Cha chẳng qua chỉ muốn tìm người để bầu bạn cùng mẹ thôi.”  

Giả Bộ Làm Nữ Chính

Giả Bộ Làm Nữ Chính Ta từ nhỏ đã không có chí lớn, hết ăn lại nằm. Mẫu thân vì tính kế lâu dài, đã lập cho ta một nhân thiết người nhạt như hoa cúc. Ai ngờ nhân thiết lập quá thành công, khiến cho nhà họ Thôi vì đích trưởng tử mà đến cửa cầu hôn. Mẫu thân từ tuổi nhỏ nói đến thể chất yếu, lại từ thể nhược đẩy đến bát tự không hợp. Việc hôn sự này rốt cuộc cũng từ chối, nhưng mẫu thân còn chưa kịp thở phào, người đến cầu hôn đã sắp đạp vỡ ngưỡng cửa rồi. Tóc mẫu thân vì sầu lo mà đã bạc đi mấy sợi. “Lam Lam, nương mệnh khổ, hai mươi năm trước vì hôn sự của mình mà tính toán, sao hai mươi năm sau, còn phải vì con mà tiếp tục tính toán?” Ta nắm chặt tay mẫu thân, ánh mắt tha thiết: “Nương, người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc để làm!” Mẫu thân trong nháy mắt lấy lại tinh thần: “Con nói đại tỷ của con sao?” Ta lắc đầu như trống bỏi: “Nương nói gì vậy? Sao con nghe không hiểu gì hết?” Tiếng của Đại tỷ tức giận truyền đến từ ngoài cửa: “Giả bộ tiếp đi, ngươi tiếp tục giả bộ? Sao không giả bộ nữa?”

Ngày Gió Ngừng Thổi

Ngày Gió Ngừng Thổi Ngày biết mình bị chẩn đoán ung thư dạ dày, tôi cầm que thử thai trong tay, ngồi thẫn thờ bên ngoài bệnh viện rất lâu. Điện thoại rung lên, là Giang Trì – người yêu 8 năm của tôi. “Lê Lê, chuyện đăng ký kết hôn… anh có thể suy nghĩ thêm được không?” “Được thôi.” “Không phải là anh không muốn cưới em…” Có vẻ như không ngờ tôi lại trả lời dứt khoát như vậy, Giang Trì sững sờ, nói thêm tối nay anh sẽ không về ăn cơm, rồi nhanh chóng cúp máy.

Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi

Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Tôi thật không ngờ, một ngày nào đó tôi lại có thể cùng mẹ mình xuyên không. Kích thích không? Chính tôi cũng thấy vậy. Chuyện này kể ra cũng không dài, chỉ vì đêm hôm trước tôi thức khuya đọc tiểu thuyết, sáng hôm sau mẹ gọi tôi dậy không biết bao nhiêu lần mà tôi vẫn bám chặt giường không chịu rời. Điều này khiến mẹ tôi, người đang nấu bữa trưa, đeo tạp dề, tay phải cầm muỗng, xông thẳng vào phòng để “dạy bảo” tôi. Trong cơn bối rối, đầu tôi chưa kịp suy nghĩ, chân đã bật dậy chạy, rồi lại đ//âm thẳng đầu vào… trán của mẹ. RẦM! Đầu óc tôi tối sầm, mắt nổ đom đóm, tai ù ù. Sau đó, tôi không biết gì nữa. Khi tỉnh lại, thứ đập vào mắt tôi là một căn phòng xa hoa đến mức khó tin. Đây rõ ràng là một căn phòng công chúa! Dù não tôi lúc này vẫn hơi “đơ”, nhưng tôi hiểu rõ đây chắc chắn không phải nhà mình. Ngồi đờ người một lát, tôi quyết định bước xuống giường, vừa đi vừa nhìn quanh, cảm nhận lớp thảm mềm mại không biết làm từ chất liệu gì dưới chân. Rồi tôi vô thức đi đến trước gương— Ngực tôi! Rõ ràng trước đây chỉ là hai chiếc bánh bao nhỏ xíu, sao giờ lại thành C-cup thế này! Chưa kịp mừng rỡ, tôi ngẩng đầu lên và nhận ra… gương mặt này, hình như cũng không phải của tôi. Hả???

Người Mẹ Già

Người Mẹ Già Tôi rất ghét mẹ mình, bởi vì bà sinh tôi khi đã 42 tuổi. Mỗi lần họp phụ huynh, bà là người mẹ già nhất, thậm chí còn bị nhầm thành bà nội của tôi. Từ khi tôi lên 10, mẹ bắt đầu thường xuyên ốm đau. Dù có phải nhập viện, bà vẫn lén lút trốn về nhà nấu cơm cho tôi. Thế nhưng tôi vẫn ghét bà. Khi tôi vào cấp hai, mẹ gần 60 tuổi. Bà liên tục đổ bệnh, tôi buộc phải chăm sóc bà. Trong khi bạn bè cùng trang lứa đang tận hưởng tuổi thanh xuân tươi đẹp, tôi lại phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc một người già. Những ngày tháng ấy như một con đường không thấy điểm dừng. Tôi không thể kiềm chế được sự oán hận đối với bà. Một ngày nọ, khi tôi đang học lớp 12, mẹ bất ngờ để lại một bức di thư rồi rời khỏi nhà. Bà nói, bà không muốn trở thành g/ánh nặ/ng của tôi, nên quyết định tự k/ết t/húc cuộ/c đời mình.

Xuyên Thành Mẹ Của Nữ Chính Tiểu Thuyết Mary Sue

Xuyên Thành Mẹ Của Nữ Chính Tiểu Thuyết Mary Sue Sau khi xuyên thành mẹ của nữ chính trong một tiểu thuyết Mary Sue, tôi thức tỉnh hệ thống. Bên cạnh tôi là một đứa bé còn nằm trong tã lót. Hệ thống nói với giọng đầy phấn khích: [Cô phải bỏ rơi nó, giao nó cho người cha nghiện rượu và bạo lực nuôi dưỡng.] [Nó sẽ lớn lên trong những thử thách và khó khăn, sau đó, giống như một bông hoa dại kiên cường trong nghịch cảnh, thu hút sự chú ý của người thừa kế tập đoàn Kỳ Thị.] [Đợi đến khi họ kết hôn, cô quay lại nhận thân, như vậy sẽ có thể sống cuộc đời giàu sang trong gia đình hào môn.] Tôi nhìn đứa bé đang cười khúc khích kia, im lặng một lúc lâu. [Nếu tôi không bỏ rơi nó thì sao?] Hệ thống khựng lại một chút, dường như không ngờ rằng có người lại hỏi như vậy. Rất nhanh, nó đáp lại với giọng điệu chế nhạo: [Vậy thì nó sẽ chỉ trở thành một người bình thường nhất, đi học bình thường, làm việc bình thường, cũng sẽ không thu hút được sự chú ý của tổng tài.] Tôi mỉm cười: [Như vậy cũng rất tốt, phải không?] Nếu tất cả những khổ đau của con bé chỉ để thu hút sự chú ý của một người đàn ông. Vậy thì, không phải trải qua những khổ đau đó cũng tốt, đúng không?

Lỡ Yêu Bố Của Người Yêu Cũ

Lỡ Yêu Bố Của Người Yêu Cũ Bạn trai nói ba anh ấy không thích tôi, rồi đột ngột chia tay tôi. Tôi uống say rồi đi cầu xin quay lại. Sáng tỉnh dậy, bên cạnh tôi là ba anh ấy. Dưới sàn còn có một chiếc tất da và vài cái bao bì bị xé nát. Người đàn ông mở mắt, nhìn tôi như đang thẩm vấn phạm nhân. “Nhớ mình nói gì tối qua không?” “Tôi nói gì?” “Em nói: ‘con nợ cha trả là chuyện đương nhiên”.” Trời ơi! Sao tôi lại có thể gây ra chuyện lớn như vậy chứ?

Ly Hôn Không Phải Kết Thúc

Ly Hôn Không Phải Kết Thúc Vì chồng tôi làm vỡ hai chiếc bát khi rửa chén, tôi thấy buồn cười nên quay lại một đoạn video ngắn. Không ngờ video đó lại bỗng dưng nổi tiếng, chỉ trong ba tiếng đã vượt mốc 100.000 lượt thích, hơn 110.000 bình luận. Bình luận đứng top đầu là: 【Anh ta cố tình đấy, để lần sau cô khỏi bắt anh ta rửa bát nữa.】 Tôi đọc bình luận ấy cho chồng nghe như một câu chuyện vui, ai ngờ anh lại nổi giận. Về sau, tôi thành công trong sự nghiệp, sống xinh đẹp tự do một mình. Chỉ còn anh ta loay hoay trong mớ bòng bong do chính mình tạo ra. Chẳng có gì lạ cả, từ nhỏ tôi đã rất biết nghe lời khuyên.

Trọng Sinh: Tự Tay Nghiền Nát Cả Nhà Thiên Vị

Trọng Sinh: Tự Tay Nghiền Nát Cả Nhà Thiên Vị Em gái tôi thường xuyên khoe khoang về “lợi thế nhan sắc”. Lúc ăn lẩu, để tiết kiệm tiền, nó còn đưa mắt đưa mày quyến rũ ông chủ quán. Tôi bảo làm thế không hay chút nào, nó lại cười nhạo tôi ngốc. Ai ngờ bị bà chủ quán bắt gặp, bà ta lập tức xách nồi lẩu đang sôi ùng ục hắt thẳng qua. Em gái tôi kéo tôi lên làm bia đỡ đạn. Tôi bị bỏng nặng, muốn đến bệnh viện thì ba mẹ lại sợ tốn tiền, chỉ bôi cho tôi mấy thứ thuốc dân gian linh tinh. Vì nhiễm trùng, vết thương mưng mủ, cuối cùng tôi ch.t. Cả nhà thì dựa vào chuyện tôi chết để livestream kể khổ, đổi lấy một căn biệt thự hoành tráng. Mở mắt ra, tôi sống lại vào đúng cái ngày em gái rủ tôi đi ăn lẩu. Lần này, đừng hòng ai sống yên ổn!

Chịu Thiệt Là Phúc

Chịu Thiệt Là Phúc Ba tôi luôn tin rằng “chịu thiệt là phúc”. Ông tự ý quyết định cho em họ mượn chiếc xe mới mua của tôi, nhưng em họ lại gây tai nạn. Xe bị hỏng nặng thì cũng đành chịu, nhưng ông còn lén bán căn nhà của tôi để bồi thường cho nạn nhân. Tôi tìm ông để nói lý lẽ, nhưng ông lại bảo: “Chịu thiệt là phúc, đừng tính toán thiệt hơn trong chốc lát.” Anh họ cưới vợ không có tiền, ông lại lấy giấy tờ tùy thân của tôi cho anh mượn đi vay nặng lãi. Anh họ không trả nổi một xu, tiền lãi chồng lên nhau, tôi gánh trên vai món nợ khổng lồ. Thế mà ông lại không cho tôi tìm anh họ đòi tiền. “Chịu thiệt là phúc, con giúp anh họ một thời gian thì sao nào? Đừng để con đường của mình đi vào ngõ cụt!” Nhưng ông đâu biết rằng, tôi đã bị đám đòi nợ đe dọa đến đường cùng, phải nhảy sông tự vẫn. Mở mắt ra lần nữa, tôi nhận ra mình đã sống lại. Và lần này, cái “phúc” đó, tôi phải để cho từng người một cùng “hưởng”!

Tôi Không Phải Là Lưu Tiện Đệ

Tôi Không Phải Là Lưu Tiện Đệ Vào ngày mừng thọ sáu mươi, ông ấy hỏi tôi có điều ước gì không. Tôi trầm ngâm một lúc, dè dặt nói: “Em muốn đổi tên.” Ngay lập tức, sắc mặt cả nhà sa sầm. Ông ấy nốc cạn một ngụm rượu, rồi đập mạnh chai xuống bàn: “Lưu Tiện Đệ, bà đừng có rảnh rỗi rồi gây chuyện nữa!” “Ngần này tuổi rồi còn đổi tên với chả họ, không thấy mất mặt à?” Con trai tôi cũng bĩu môi phụ họa: “Đúng đấy mẹ, giờ ai còn gọi tên mẹ đâu?” “Không phải ai cũng gọi mẹ là ‘bà nội Phú Quý’ sao?” Con dâu thấy tình hình không ổn, vội vàng nhét thằng bé vào tay tôi: “Mẹ à, thủ tục đổi tên rườm rà lắm, mẹ mà đi rồi thì ai chăm Phú Quý đây?” Nhìn những gương mặt vô cảm trước mắt, tôi bỗng thấy mệt mỏi. Sáu mươi năm sống với cái tên Lưu Tiện Đệ, tôi chưa từng sống vì bản thân. Nhưng từ hôm nay, tôi muốn sống cho chính mình.

Hôn Nhân Là Mồ Chôn Tình Yêu?

Hôn Nhân Là Mồ Chôn Tình Yêu? Lần đầu tiên sau khi kết hôn, con gái tôi bị bạo hành gia đình. Nó khóc chạy về nhà, nói với tôi rằng muốn ly hôn. Tôi nói, vậy thì ly hôn đi. Nhưng thằng con rể không chịu, cười nhăn nhở: “Chẳng phải chỉ là vợ chồng cãi nhau sao? Lần sau tôi kiềm chế một chút, không ra tay mạnh là được rồi.” Con gái không muốn quay về với hắn. Ngay trước mặt tôi, hắn đe dọa con bé: “Cô không về, thì tôi cũng chẳng về. Cô biết mà, tôi hay uống rượu, uống say rồi… đừng để tôi nhận nhầm mẹ cô thành cô đấy.” “Mẹ, con về với anh ta.” Con gái không còn cách nào, tôi cũng chỉ có thể an ủi: “Về đi con, cuộc sống mà, vẫn nên cố gắng sống cho tốt, đừng nghĩ nhiều quá.” Nó đi từng bước, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn, mắt sưng húp vì khóc. Đúng là đứa ngốc, bao nhiêu vinh hoa phú quý trời ban như thế mà không biết vui, sao lại buồn đến mức này chứ?

Vừa Nhận Người Thân Đã Bị Giả Thiên Kim Bám Dính Như Keo

Vừa Nhận Người Thân Đã Bị Giả Thiên Kim Bám Dính Như Keo Tôi là thiên kim thất lạc nhiều năm, sau cùng lại được một ông trùm xã hội đen nuôi lớn như con gái ruột. Từ nhỏ, tôi gối đầu lên khẩu súng mà ngủ. Còn Lâm Du kẻ thay thế thân phận vốn thuộc về tôi, thì ôm búp bê ngủ mỗi đêm. Tôi không cần dùng đầu nghĩ cũng nghĩ ra được tám trăm cách tiễn Lâm Du đi gặp ông bà mà không ai hay biết. Nhưng ngay đêm đầu tiên tôi về nhà họ Lâm, Lâm Du đã lạch bạch chạy đến phòng tôi, ôm búp bê nhét vào giữa hai đứa. “Bảo bối không ngủ được à? Đừng sợ, chị đến ngủ với em.” Cơ thể tôi lập tức cứng đờ. Khẩu súng dưới gối bỗng trở nên… lố bịch vô cùng.

Mẹ Chồng Thiên Vị

Mẹ Chồng Thiên Vị Luôn Miệng Rêu Rao Công Bằng Tôi và em dâu cùng sinh con. Cô ấy sinh con trai, tôi sinh con gái. Hôm sau, mẹ chồng liền dắt cả nhà em trai chồng dọn vào căn nhà của tôi, nói là để tiện chăm sóc tôi hơn. Nhưng từng món đồ quý giá trong nhà lại lần lượt “không cánh mà bay”. Khi tôi đối chất, mẹ chồng lại thản nhiên nói: “Tôi nói một câu công bằng nhé, cô sinh con gái thì sau này cũng phải gả đi. Không bằng để lại cho cháu trai tôi tích phúc đi.” Được thôi. Vậy thì để xem “cháu trai cưng” của bà có chịu nổi cái “phúc khí” này không.

Ba Ngày Ở Nhân Gian

Ba Ngày Ở Nhân Gian Tôi trúng giải nhất của địa phủ – chuyến du ngoạn ba ngày ở nhân gian. Các bà mẹ quỷ khác đều ghen tị đến lóa cả mắt, riêng tôi lại chẳng thể vui nổi. Tôi có một đứa con trai. Là đứa con được sinh ra sau khi tôi bị cưỡng hiếp.

Sau Khi Biết Chồng Ngoại Tình

Sau Khi Biết Chồng Ngoại Tình Tôi và Lục Dục cãi nhau dữ dội nhất vào năm đó, đến mức đồ đạc trong nhà đều bị chúng tôi đập phá sạch. Chúng tôi chửi rủa lẫn nhau, gào thét điên cuồng mà nguyền rủa đối phương. Thế nhưng ngay trước ngày ly hôn, hắn lại bỗng dưng như biến thành một người khác, nói muốn tôi tha thứ cho hắn một lần, hắn cam đoan từ nay về sau sẽ không bao giờ khiến tôi đau lòng nữa. Ba năm sau đó, quả thật hắn đã làm được như lời. Thế nhưng vào ngày Ôn Noãn ly hôn, tôi lại nghe thấy hắn nói: “Em bảo anh nghe lời em, đừng ly hôn. Vậy còn em thì sao?”

Hối Hận Muộn Màng

Hối Hận Muộn Màng Năm thứ 15 cuộc hôn nhân DINK*, chồng tôi có con riêng bên ngoài, và không chỉ một đứa. Người phụ nữ kia không vội vàng tranh đoạt vị trí. Cô ta tính toán rất giỏi, dù sao tôi cũng không có con, mà con riêng của cô ta theo luật pháp vẫn có quyền thừa kế hợp pháp. Cô ta không cần lên làm chính thất, con cái của cô ta sau này vẫn có thể thừa kế khối tài sản mà vợ chồng tôi đã vất vả gây dựng cả nửa đời. Vì điều này, tôi suy nghĩ rất lâu. Ly hôn, tôi có thể lấy đi phần lớn tài sản, nhưng phần còn lại vẫn đủ để họ sống thoải mái mấy đời. Thế thì quá rẻ cho họ rồi. Nếu đã như vậy, chi bằng để phá sản. Dù sao tôi cũng chỉ có một mình, không đến mức chết đói. Tôi muốn xem, sau khi phá sản, họ sẽ nuôi con riêng như thế nào? * “Năm thứ 15 của cuộc hôn nhân DINK” nghĩa là hai người đã sống với nhau trong 15 năm theo kiểu hôn nhân không sinh con.

Sinh Con Gái Là Có Tội Sao?

Sinh Con Gái Là Có Tội Sao? Mẹ chồng và cả nhà chuẩn bị đi du lịch, bà ân cần nói với tôi: “Con mang thai được 5 tháng rồi, không tiện đi lại vất vả, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.” Tôi nghe mà vui muốn chết, bởi vì nhà chị chồng có cặp sinh đôi, đúng chuẩn hai đứa quỷ nhỏ phá phách, tôi thà ở nhà còn hơn phải đi du lịch cùng bọn chúng. Ai ngờ đâu, sáng hôm sau tỉnh dậy, mẹ chồng và chị chồng đã đi rồi, nhưng hai đứa nhóc quậy phá kia lại đứng ngay bên giường tôi, gào lên đòi ăn. Tôi vội vàng gọi cho chị chồng, nhưng cô ta chỉ nhàn nhạt trả lời đúng hai chữ: “Quên mất.” Giọng điệu hời hợt như thể cô ta không phải quên hai đứa con mà quên hai củ khoai vậy. Không còn cách nào khác, tôi đành phải miễn cưỡng làm bảo mẫu bất đắc dĩ, bị hai con quỷ nhỏ hành hạ đến mức đầu bù tóc rối. Đang lúc tôi chấp nhận số phận, bỗng phát hiện trong lịch sử tìm kiếm trên máy tính trong phòng khách có một dòng: “Làm sao để khiến phụ nữ mang thai bị sảy thai?” Tôi bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó… Một nước cờ hay thật đấy.