Trọng Sinh

Dung Ngư Ta và tỷ tỷ đều là trẻ mồ côi ở Cục Từ Ấu*. Tỷ ấy xinh đẹp, duyên dáng, còn ta thì tư chất bình thường. {*Kiểu như cô nhi viện bây giờ.} Ninh gia đến nhận nuôi ta, ta cảm kích đến mức quỳ lạy. Tỷ ấy bình thản nói: “Dù cầu xin người khác nhận nuôi, cũng không thể mất thể diện.” “Muội hành xử như vậy thật sự rất khó coi.” Nhờ vậy, tỷ ấy được khen là có phong thái, và được Ninh gia nhận nuôi. Còn ta thì lưu lạc trên đường phố, trở thành kẻ ăn xin. Tình cờ, ta gặp được vị hôn phu của tỷ là Trần Bình Vương đang du ngoạn cùng người tình. Ta tốt bụng nhắc nhở tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ lại kéo ta và bảo ta phải nói điều đó trước mặt Trần Bình Vương. “Chàng ấy tuy có lỗi, nhưng muội lén lút nói với tỷ, thực sự là có ý đồ xấu.” Trần Bình Vương ngược lại cáo buộc ta có ý định quyến rũ hắn, rồi sai người đánh ta đến chept. Ta khóc lóc cầu xin tỷ tỷ cứu ta. Tỷ tỷ chu môi: “Muội biết hắn đào hoa mà vẫn cố ý tiếp cận, không phải là quá hèn mọn sao?” Ta bị đánh chet, th i th ể bị n ém xuống đáy hồ. Tỷ tỷ ta và Trần Bình Vương lại làm lành, tổ chức hôn lễ linh đình. Khi mở mắt ra, ta trở về ngày mà phu thê Ninh gia đến nhận nuôi chúng ta.

Hối Tiếc Kiếp trước, Tần Yến chết vào đêm ta xung hỉ cho hắn. Khi hắn còn sống, ta hận hắn giam ta trong hậu trạch, phá hủy mối lương duyên giữa ta và thái tử. Ta càng hận hắn vu oan giá họa, hại cả gia tộc ta. Nhưng hóa ra—— Người cứu mạng ta, hứa cùng ta bạc đầu giai lão chính là hắn. Người nhẫn nhục chịu đựng, bảo vệ cả gia tộc ta cũng là hắn. Nhưng hắn đã chết. Đường hoàng tuyền lạnh lẽo, ta vì hắn đốt một ngọn lửa. Lửa cháy ngùn ngụt, ta nằm vào trong quan tài của hắn: “Tần Yến, đêm nay chúng ta thành thân. “Quan tài này tuy nhỏ nhưng cũng đủ để chúng ta gối đầu cạnh nhau.” … Mở mắt ra lần nữa, ta đã trọng sinh trở về bảy năm trước. Chàng thiếu niên tuấn tú bên giường đang rũ mắt, lạnh lùng nhìn ta: “Tự dâng hiến, tự tiến cử gối chăn, Tô tiểu thư từ khi nào lại thông suốt như vậy?”

Tính Toán Của Chủ Mẫu Vừa thành thân được một năm, phu quân đã dẫn Lâm Mạn Nhu đến trước mặt ta, nói rằng muốn nạp nàng làm thiếp. Ta đương nhiên không đồng ý. Lâm Mạn Nhu kiêu căng ngạo mạn, ỷ vào việc được phu quân yêu thương, lúc nào cũng chống đối và đấu đá với ta. Cả Hầu phủ trở nên đầy rẫy căng thẳng, không khí ngột ngạt như bão tố chực chờ. Ta mất đi đứa con cùng khả năng sinh nở, còn Lâm Mạn Nhu thì mất mạng. Thanh danh của ta vì thế mà thối nát không ngừng. Toàn bộ Thịnh Kinh đồn đại rằng, chủ mẫu phủ An Nam Hầu ngu ngốc, đố kỵ, độc ác như rắn rết. Phụ mẫu ta, để bảo vệ danh tiếng của phủ Quốc công, đã chủ động đề nghị để phu quân ta cưới thêm một bình thê. Người được cưới chính là biểu muội của hắn. Mãi về sau ta mới biết, người mà phu quân thực sự yêu từ trước đến giờ vẫn luôn là biểu muội ấy, còn ta và Lâm Mạn Nhu chẳng qua chỉ là những bàn đạp cho tham vọng của hắn mà thôi. Ta bị giam cầm tại điền trang, sống cô độc suốt ba mươi năm. Nhưng sau đó, ta đã được tái sinh.

Hành Trình Cứu Con Năm mười sáu tuổi, con gái tôi mang thai với một tên lưu manh tóc hồng. Khi tôi kéo nó đi phá thai, con bé đã đâm một dao vào tim tôi. Sống lại một đời, tôi vung tiền đưa con gái ra nước ngoài học đại học, kết quả con gái lại cặp kè với một tên lưu manh tóc xanh. Vì sinh con cho tên lưu manh tóc xanh đó, con bé đã bỏ học. Sau khi sinh con, nó đã trộm hơn một triệu trong thẻ ngân hàng của tôi và đẩy tôi từ toà nhà cao tầng xuống. Tôi cứ nghĩ con gái mình là một kẻ cặn bã, mù quáng vì tình. Nhưng khi sống lại đến lần thứ ba, tôi chợt nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản như thế.

Đứng Nhất Trong Cuộc Đời Tôi là học sinh đứng nhất lớp. Để giúp đỡ tên đội sổ là Chu Hạo, cô giáo sắp xếp tôi ngồi cùng bàn với hắn. Kết quả, tôi bị hắn trêu chọc, rút ghế khiến tôi ngã xuống, thành người tàn tật. Sau đó, cô giáo đến bệnh viện khuyên nhủ: “Nói cho cùng, chẳng phải là em đứng không vững nên mới ngã sao? Đừng vu oan cho bạn, mau viết bản tha thứ đi.” Tôi không đồng ý, nhưng bố mẹ lại lén nuốt tiền bồi thường, công khai tuyên bố tha thứ và làm thủ tục cho tôi nghỉ học, rồi dắt em trai tôi bỏ đi biệt tích. Ngày tôi chết, Chu Hạo từ hạng bét vươn lên đứng nhất khối, hiệu trưởng đích thân trao giấy chứng nhận danh dự. “Cảm ơn cô giáo, đã không từ bỏ em lúc em khó khăn nhất, mới có em của ngày hôm nay.” Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày khai giảng năm học mới, cô giáo đang cổ vũ mô hình kèm cặp một – một. “Lý Phán Đệ, em xuống bàn cuối ngồi cùng Chu Hạo.” Haha, không phải tự nhiên mà tôi đứng nhất lớp, xem tôi dùng cái não này chơi chết mấy người.

Trung Trinh Khách Nguyên Tự Quan cả đời cứng nhắc, thanh liêm chính trực, chưa từng liếc mắt nhìn các nha hoàn trong phủ. Nghe nói nha hoàn kia từng cùng hắn vượt qua quãng thời gian gian khổ, quả thực không dễ dàng. Thế nhưng, hắn lại không để tâm. Chỉ vì nha hoàn đó vô ý mạo phạm ta, liền đem nàng gả cho một tên sai vặt thấp hèn. Mẹ ta gật đầu: “Người này có quy củ, con gả qua đó có thể yên tâm.” Quả thật, hơn mười năm sau, gió yên sóng lặng. Chỉ là vào lúc ta bệnh nặng hấp hối, lại bất ngờ nhìn thấy một thiếu niên quỳ xuống trước mặt Nguyên Tự Quan, kích động nói: “Phụ thân, hài nhi đỗ đạt rồi! Người và mẫu thân cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại…” Ta phẫn uất đến mức phun máu mà chết. Khi trọng sinh trở về năm mười bảy tuổi, Hoàng hậu nương nương ban hôn, ôm lấy ta hỏi: “Trinh nhi thích Trạng nguyên hay Thám hoa?” Ta lướt qua ánh nhìn chằm chằm của Nguyên Tự Quan, mỉm cười chỉ về phía vị Bảng nhãn gầy gò nghèo túng: “Trinh nhi muốn hắn.”

Ngụy Thị Song Thư Trước ngày thành thân, ta và đích tỷ bị đổi hôn. Người đính hôn với đích tỷ – Tiểu tướng quân – nói rằng người hắn yêu thật ra là ta, còn trạng nguyên lang đính hôn với ta lại nói rằng hắn thích đích tỷ. Ta biết, bọn họ đã trọng sinh. Tiểu tướng quân muốn đổi lấy một người địa vị thấp, không thể sinh con, để nuôi dưỡng con riêng cho hắn. Trạng nguyên lang muốn đổi lấy một quý nữ dễ thao túng, để hắn an tâm làm kẻ ăn bám. Ta cười, bọn họ đúng là thú vị thật. Chẳng lẽ nhìn ta và tỷ tỷ, bọn họ nghĩ ngoài hai người họ ra chúng ta không còn lựa chọn nào khác sao?

Hồi Ức Gió Xuân Ta là công chúa giả, là thế thân mà đế sư Thần Uyên tìm đến để chết thay cho công chúa. Hắn ta đối xử với ta rất tốt, dạy ta học, bảo vệ ta sống yên ổn. Nhưng vào hôm công chúa xảy ra chuyện, hắn ta lại trách ta bảo vệ không chu toàn, ban cho ta rượu độc để lấy mạng đền mạng. Sống lại lần nữa, ta về đến cái hôm chọn thế thân. Các cô nương chưa xuất giá trong trấn nghe tin đều lũ lượt kéo nhau đi xem. Còn ta thì lập tức gõ cửa hàng xóm cách vách: “Lão Lâm, ngươi có muốn lão bà không!”

Đúng Người Đúng Thời Điểm Trước khi thi đại học, tôi lén lấy trộm thư tình hot girl trường viết cho bạn thuở nhỏ của tôi, khiến hai người họ không thể ở bên nhau. Cậu ấy hận tôi cả đời. Thậm chí sau khi biết tôi yêu thầm mình, cậu ấy nói tôi đ//ố kị, á//c độc, cậu ấy sẽ không bao giờ thích tôi. Sau đó, tôi qua đời vì tai n//ạn xe cộ. Trước khi ch//ết, cậu ấy nói nếu như có thể bắt đầu lại từ đầu, xin tôi đừng bao giờ phá hoại mối lương duyên của cậu ấy và hot girl trường. Vậy thì như cậu ấy mong muốn. Bắt đầu lại lần nữa, tôi không lấy trộm thư tình. Sau đó, vì muốn vào cùng một trường với hot girl trường. Cậu ấy đã bỏ phần trắc nghiệm bài thi tổng hợp khoa học tự nhiên.

Có Mắt Không Tròng Kiếp trước, chị gái nhốt tôi trong nhà vệ sinh, cướp đi cơ hội được cặp vợ chồng nhà giàu nhất nhận nuôi. Kiếp này, chị gái não yêu đương vì muốn ở cùng một chỗ với tên côn đồ, chủ động đẩy tôi tới trước mặt người giàu nhất: “Ngài nhận nuôi em gái cháu đi, con bé so với cháu còn ngoan, và nghe lời hơn.” Sau khi biết tôi được vợ chồng giàu nhất nhận nuôi, chị gái trốn sau cửa cười ra tiếng. “Đám biến thái máu lạnh Phó gia sớm muộn gì cũng tra tấn chet mày.” Nhưng chị ấy không biết rằng tôi cũng đã được tái sinh. Sau đó, chị ấy được người nghèo nhận nuôi, như ý nguyện cùng tên côn đồ mà chị thích trở thành hàng xóm thanh mai trúc mã. Điều duy nhất không theo ý chị ấy chính là, tôi không những không bị đám biến thái Phó gia kia tra tấn chet, ngược lại còn được bọn họ cưng chiều lên tận trời.

Quân Đoạt Thần Thê, Thần Đoạt Quân Thê Phu quân của ta phải lòng thần thê. Hắn tìm đủ mọi cách để đưa nàng ta vào cung và phong làm quý phi. Thế nhưng, hắn vẫn cho rằng thân phận đó chưa đủ tôn quý. Hắn muốn phế bỏ ta, hoàng hậu hiện tại, còn muốn tiêu diệt cả gia tộc ta. Lần này sống lại, ta trở về đúng lúc hắn đưa thần thê vào cung. Lần này, hắn sủng ái thần thê của hắn. Ta vui vẻ chơi đùa cùng quyền thần của ta. Đêm đến, quyền thần nhẹ nhàng cười bên tai ta: “Nương nương muốn hại chết bổn vương sao?” Ta cắn nhẹ lên vành tai hắn, thì thầm: “Không, ta sẽ khiến ngươi dục tiên dục tử.”

Một Đời Hoa Nở Ta và nhị công tử Phó gia đã đính thân từ thuở nhỏ, hắn là thiếu niên áo đỏ danh chấn kinh thành, còn ta chỉ là một kẻ áo vải hèn mọn. Cuối cùng, ta cưỡng cầu mối nhân duyên này, u uất mà ch .t. Trọng sinh một đời. Phó phu nhân mỉm cười dịu dàng nhìn ta: “Cô nương thật sự không có cầu mong gì khác sao?” Ta nắm chặt vạt váy, kiên định đáp: “Không giấu phu nhân, lần này Phó gia mời ta đến, chỉ vì một chuyện, từ hôn.” “Về sau nam cưới nữ gả, không còn liên quan.” Vừa quay người bước ra, liền bắt gặp Phó Thanh Hà đứng nơi hành lang, đôi mắt ửng đỏ, hiển nhiên đã chờ đợi từ lâu. “Phó cô nương, ta và nàng không thể không liên quan.”

Ngược Dòng Ta vô cùng căm ghét vị hôn phu què chân của mình. Chỉ vì hắn, ta luôn bị đám quan quyến cười chê, dẫu cho hắn là một vị Hầu gia tôn quý. Sau này, dưới sự hậu thuẫn của di nương, ta gom hết can đảm tư thông với một thư sinh nghèo, rồi cùng hắn bỏ trốn. Nhưng ta lại gửi nhầm chân tình. Thư sinh ấy thi rớt xong liền ngày ngày đánh đập ta. Sau khi bị hắn đánh ch,t, hắn còn xé rách xiêm y của ta, bịa đặt rằng ta th/ông d/âm với người khác rồi ch.t. Người nhà xem ta như nỗi ô nhục, để mặc t/hi t/hể ta bị vứt nơi hoang dã. Cuối cùng, chính vị hôn phu mà ta đã ruồng bỏ lại đứng ra thu nhặt xá/c ta. Là hắn, ép người nhà ta tổ chức tang lễ cho ta. Là hắn, không tiếc chống lại thánh chỉ, rời khỏi kinh thành, bắt được tên thư sinh bạc bẽo kia, thay ta b/áo thù. Hắn nói: “Nàng là thê tử của ta.” Khi mở mắt ra lần nữa, ta trở về thời điểm còn bị đám quan quyến châm chọc, muốn hủy hôn. Lần này, ta cười lạnh bước ra: “Ngồi xe lăn thì sao chứ? Chàng vẫn là vị Hầu gia cao cao tại thượng. Sau này ta sẽ là Hầu phu nhân tôn quý. Còn các ngươi, lại là thân phận gì?” Người vốn luôn cúi đầu kia, bỗng ngẩng lên nhìn ta, trong mắt là ánh sáng chưa từng có.

Mạnh Uyển Trạng nguyên lang đã cho một cô nhi ở nhờ trong nhà. Cô nương ấy dung mạo xinh đẹp, tính tình nhu mì, hai người họ đã nảy sinh tình cảm. Vì cô nương đó, hắn không tiếc hủy hôn ước với ta, vị thanh mai hắn. Mẫu thân hắn không nỡ từ bỏ gia thế của nhà ta nên đã tự ý tìm cách đuổi vị cô nương kia đi. Nhưng trạng nguyên lang lại đổ hết tội lỗi lên đầu ta. Sau này, hắn làm quan to, quyền khuynh triều dã. Hắn trước tiên trả thù ta, thậm chí còn liên lụy cả gia tộc của ta. “Ngày đó, ngươi dùng quyền thế ép A Trí phải rời đi.” “Giờ ta cũng cho ngươi nếm thử mùi vị bị quyền thế giày xéo.” Hắn ăn nói rất đường hoàng, không hề quan tâm đến tình nghĩa phu thê suốt tám năm của chúng ta. Ta bị một nhát kiếm cắt đứt cổ họng, đau đớn mà chết, dưới thân là thi thể của mẫu thân. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày trạng nguyên lang muốn hủy hôn với ta.

Em Là Cả Thế Giới Của Anh Người mà Lục Kinh Niên yêu thật ra là chị tôi. Cưới tôi, chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ của anh ta. Bởi vì tôi có gương mặt giống hệt chị. Sau này, trong một tai nạn xe, tôi và chị cùng gặp nạn. Anh ta đã chọn cứu chị trước. Khi tôi hấp hối, người ở bên cạnh tôi lại là kẻ thù không đội trời chung – Nghiêm Phó Dã. Sau khi trọng sinh, tôi quyết tâm từ hôn. Trở lại con hẻm nhỏ trong ký ức, một chàng trai quen thuộc nở nụ cười trêu ghẹo: “Dư đại tiểu thư, hôm nay sao lại giá lâm thế này? Lại muốn ăn hoành thánh à?” Tôi nhìn thẳng vào anh: “Không, em đến tìm anh, Nghiêm Phó Dã.”

Trọng Sinh Những Năm 80: Bảo Vệ Vợ Là Trách Nhiệm Hàng Đầu Anh là một quân nhân, thường xuyên không ở nhà. Mỗi lần cô than phiền, anh chỉ lạnh nhạt đáp: “Anh là quân nhân, phải hy sinh gia đình mình vì lợi ích của công chúng. Em là vợ anh, đương nhiên phải có giác ngộ này.” Nghe nhiều rồi, cô cũng học cách hiểu chuyện. Cho đến ngày hôm đó, cô tận mắt chứng kiến anh vì một người phụ nữ mà hủy bỏ buổi diễn tập quân sự. Cô chết lặng tại chỗ. “Anh không phải… luôn đặt công vụ lên hàng đầu sao?” Tại sao? Tại sao người anh từ bỏ, luôn luôn là cô…

Giả Liên Của Tôi Mẹ tôi, bà ấy ghét tôi. Người ta thường nói, người may mắn thì dùng tuổi thơ để chữa lành cả cuộc đời, còn kẻ bất hạnh thì dùng cả đời để chữa lành tuổi thơ. Còn tôi, thuộc về trường hợp sau.

Đại Sư Tỷ Phản Kích Ta và đại sư huynh đang tu luyện thì tẩu hỏa nhập ma. Chỉ vì ta và đại sư huynh đang tu luyện hăng say thì tiểu sư muội vô tri vô giác xông vào, làm gián đoạn thi pháp. Nàng ta thấy ta và đại sư huynh thì vô cùng kinh ngạc, sau đó vô tội nói: “Đại sư tỷ, Thanh Thanh không nhìn thấy gì hết, Thanh Thanh không biết… Thanh Thanh thật sự không cố ý.” Trong mắt nàng ta đã óng ánh nước mắt: “Đại sư tỷ, ta đã quấy rầy chuyện tốt của tỷ và đại sư huynh. Tỷ… tỷ sẽ không trách ta chứ?” Mẹ kiếp, xuyên sách thì xuyên sách, lại còn làm thế thân cho loại trà xanh này, thật là xui xẻo. Đại sư huynh vội vàng che chở tiểu sư muội sau lưng: “A Lăng, ngươi đừng trách Thanh Thanh, nàng ấy chỉ là một tiểu nữ hài đơn thuần, lương thiện, yếu đuối, không thể tự lo cho bản thân mà thôi~ “Nếu thật sự muốn trách, thì cứ trách ta là được.” Ta đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, trực tiếp tung ra một chiêu Bình sa lạc nhạn, tiếp theo là một chiêu Hắc hổ đào tâm, rồi bổ sung thêm một chiêu Hầu tử Trộm đào. Đại sư huynh lập tức ngã xuống đất, co ro che lấy hạ thân, vô cùng đau đớn. Ta nhìn tiểu sư muội đang vô cùng kinh hãi, cười lạnh một tiếng, trực tiếp ra tay tát nàng ta hai mươi cái bạt tai. Ta móc kính sát tròng đỏ chót ra khỏi mắt, nhìn bọn hắn đang run lẩy bẩy nói: “Thật có lỗi, vừa mới tẩu hỏa nhập ma.”

Trọng Sinh Sau Khi Nuôi Con Thay Kẻ Khác Cả đời ta vì Lâm gia mà vắt kiệt tâm sức, lại chẳng hề được công nhận, cuối cùng bị giam trong từ đường suốt năm năm, trúng độc mà ch.t. Sau khi ch.t mới biết, hóa ra phu quân và quả tẩu gian díu, còn châu thai ám kết. Phu quân lén cho ta uống thuốc tuyệt tử, sau lại lấy cớ ta không thể sinh con, ép ta thu dưỡng đứa con riêng của hắn và góa phụ. Ta chẳng hay biết gì, hết lòng nuôi dưỡng hài tử, hầu hạ phu quân, phụng dưỡng bà mẫu, thế mà cả đời chẳng cầu được gì, cuối cùng lại ch.t thảm trong từ đường. Mãi đến khi mở mắt ra lần nữa, ta trở về thời điểm phu quân ép ta nhận nuôi đứa con riêng kia.

Bán Kho Lương Thực, Mua Lại Cuộc Đời 1970 năm, Công xã Hồng Dương. Tôi cùng con gái lê lết khắp núi để đào rau dại ăn cho đỡ đói. Người chồng làm việc trong kho lương thực, kế thừa công việc của cha tôi, lại lén lút cầm phiếu lương thực đem cho nữ thanh niên trí thức. Con gái ốm, tôi đi vay họ hàng bên ngoại mười cân phiếu lương thực. Vừa quay lưng, chồng tôi đã trộm lấy, đem tặng nữ thanh niên trí thức mừng sinh nhật. Tôi khóc lóc cầu xin anh ta đòi lại phiếu lương thực, nếu con bé không ăn cơm, nó sẽ ch.t đói mất! Nhưng anh ta lại mắng tôi, bảo tôi phải học theo nữ thanh niên trí thức, dù có ch.t đói cũng không thể đánh mất thể diện. Sau này, tôi bán mất công việc trong kho lương thực. Chồng tôi khóc lóc cầu xin tôi vay tiền giúp anh ta mua gạo. Tôi mỉm cười nói: “Vì thể diện, anh cứ nhịn đói đi thì hơn!”