Trọng Sinh
Hối Tiếc Kiếp trước, Tần Yến chết vào đêm ta xung hỉ cho hắn. Khi hắn còn sống, ta hận hắn giam ta trong hậu trạch, phá hủy mối lương duyên giữa ta và thái tử. Ta càng hận hắn vu oan giá họa, hại cả gia tộc ta. Nhưng hóa ra—— Người cứu mạng ta, hứa cùng ta bạc đầu giai lão chính là hắn. Người nhẫn nhục chịu đựng, bảo vệ cả gia tộc ta cũng là hắn. Nhưng hắn đã chết. Đường hoàng tuyền lạnh lẽo, ta vì hắn đốt một ngọn lửa. Lửa cháy ngùn ngụt, ta nằm vào trong quan tài của hắn: “Tần Yến, đêm nay chúng ta thành thân. “Quan tài này tuy nhỏ nhưng cũng đủ để chúng ta gối đầu cạnh nhau.” … Mở mắt ra lần nữa, ta đã trọng sinh trở về bảy năm trước. Chàng thiếu niên tuấn tú bên giường đang rũ mắt, lạnh lùng nhìn ta: “Tự dâng hiến, tự tiến cử gối chăn, Tô tiểu thư từ khi nào lại thông suốt như vậy?”
Dung Ngư Ta và tỷ tỷ đều là trẻ mồ côi ở Cục Từ Ấu*. Tỷ ấy xinh đẹp, duyên dáng, còn ta thì tư chất bình thường. {*Kiểu như cô nhi viện bây giờ.} Ninh gia đến nhận nuôi ta, ta cảm kích đến mức quỳ lạy. Tỷ ấy bình thản nói: “Dù cầu xin người khác nhận nuôi, cũng không thể mất thể diện.” “Muội hành xử như vậy thật sự rất khó coi.” Nhờ vậy, tỷ ấy được khen là có phong thái, và được Ninh gia nhận nuôi. Còn ta thì lưu lạc trên đường phố, trở thành kẻ ăn xin. Tình cờ, ta gặp được vị hôn phu của tỷ là Trần Bình Vương đang du ngoạn cùng người tình. Ta tốt bụng nhắc nhở tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ lại kéo ta và bảo ta phải nói điều đó trước mặt Trần Bình Vương. “Chàng ấy tuy có lỗi, nhưng muội lén lút nói với tỷ, thực sự là có ý đồ xấu.” Trần Bình Vương ngược lại cáo buộc ta có ý định quyến rũ hắn, rồi sai người đánh ta đến chept. Ta khóc lóc cầu xin tỷ tỷ cứu ta. Tỷ tỷ chu môi: “Muội biết hắn đào hoa mà vẫn cố ý tiếp cận, không phải là quá hèn mọn sao?” Ta bị đánh chet, th i th ể bị n ém xuống đáy hồ. Tỷ tỷ ta và Trần Bình Vương lại làm lành, tổ chức hôn lễ linh đình. Khi mở mắt ra, ta trở về ngày mà phu thê Ninh gia đến nhận nuôi chúng ta.
Đứng Nhất Trong Cuộc Đời Tôi là học sinh đứng nhất lớp. Để giúp đỡ tên đội sổ là Chu Hạo, cô giáo sắp xếp tôi ngồi cùng bàn với hắn. Kết quả, tôi bị hắn trêu chọc, rút ghế khiến tôi ngã xuống, thành người tàn tật. Sau đó, cô giáo đến bệnh viện khuyên nhủ: “Nói cho cùng, chẳng phải là em đứng không vững nên mới ngã sao? Đừng vu oan cho bạn, mau viết bản tha thứ đi.” Tôi không đồng ý, nhưng bố mẹ lại lén nuốt tiền bồi thường, công khai tuyên bố tha thứ và làm thủ tục cho tôi nghỉ học, rồi dắt em trai tôi bỏ đi biệt tích. Ngày tôi chết, Chu Hạo từ hạng bét vươn lên đứng nhất khối, hiệu trưởng đích thân trao giấy chứng nhận danh dự. “Cảm ơn cô giáo, đã không từ bỏ em lúc em khó khăn nhất, mới có em của ngày hôm nay.” Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày khai giảng năm học mới, cô giáo đang cổ vũ mô hình kèm cặp một – một. “Lý Phán Đệ, em xuống bàn cuối ngồi cùng Chu Hạo.” Haha, không phải tự nhiên mà tôi đứng nhất lớp, xem tôi dùng cái não này chơi chết mấy người.
Hành Trình Cứu Con Năm mười sáu tuổi, con gái tôi mang thai với một tên lưu manh tóc hồng. Khi tôi kéo nó đi phá thai, con bé đã đâm một dao vào tim tôi. Sống lại một đời, tôi vung tiền đưa con gái ra nước ngoài học đại học, kết quả con gái lại cặp kè với một tên lưu manh tóc xanh. Vì sinh con cho tên lưu manh tóc xanh đó, con bé đã bỏ học. Sau khi sinh con, nó đã trộm hơn một triệu trong thẻ ngân hàng của tôi và đẩy tôi từ toà nhà cao tầng xuống. Tôi cứ nghĩ con gái mình là một kẻ cặn bã, mù quáng vì tình. Nhưng khi sống lại đến lần thứ ba, tôi chợt nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản như thế.
Chiêu Dung Ta nữ giả nam trang, cứu Tiêu Kiền từ đống xác chết trở về. Trong tiệc mừng công, Hoàng thượng hỏi hắn muốn ban thưởng điều gì. Hắn vì cưới công chúa, dùng một kiếm xé toạc áo bó ngực của ta, phơi bày thân phận nữ nhi của ta trước mặt mọi người. “Người này lừa dối quân thượng, thay công chúa xuất giá đến biên cương, coi như lập công chuộc tội.” Ta bị giam trong địa lao, xích sắt xuyên qua xương quai xanh. Công chúa mỉm cười nghiền nát xương ngón tay, thả chuột đến gặm nhấm máu thịt của ta. “Dù sao cũng là ngươi cứu được Tiêu lang, mới thúc đẩy mối lương duyên của ta và chàng.” “Bản cung từ bi rộng lượng, ban cho ngươi tạ lễ này.” Năm sau, Tiêu Kiền cưới công chúa, một bước lên mây, quyền khuynh triều chính. Còn ta chịu hết sỉ nhục, chết thảm trong chuồng dê nơi biên cương. Trở lại một đời, ta quay về ngày Tiêu Kiền vạch trần ta.
Lệnh Vi Ngày Tây Nam Vương tạo phản đó, vị hôn phu Thôi Chiếu của ta đã bỏ rơi ta mà cứu Tam Công chúa Liễu Hàm Tuyết. Ta thế mới biết, hóa ra từ đầu đến cuối hắn ta chưa từng yêu ta, có lẽ còn hận ta đã chia rẽ mối lương duyên của hắn ta và Công chúa. Sau khi chết trong nỗi kinh hoàng bị vó ngựa hung tàn giẫm gãy cổ, ta được sống lại. Lần này, lúc Liễu Hàm Tuyết hỏi ta muốn mua vị công tử nào, ta mỉm cười, chỉ nam tử lạnh lùng như ánh trăng sáng. Thôi Uyên. Người chỉ dựa vào sức một mình mình lật lại án cho Thôi thị, thậm chí còn leo lên vị trí Nhiếp chính vương. Và hơn hết, sau khi ta chết, hắn đã kề kiếm lên cổ Thôi Chiếu. Giọng nói lạnh lùng nghiêm túc. “Ngươi phải đền mạng cho nàng.”
Trả Thù Kẻ Phản Bội Thanh mai vì muốn trốn đi với lưu manh, mà trộm đi thẻ ngân hàng có mười bảy tỷ trong đó. Tôi thông báo cho nhà cô ta kịp thời báo mất tài sản, tên lưu manh vì vậy mà bị bọn đòi nợ nghiền nát một chân. Thanh mai khóc lóc nhận sai, nói cô ta bị tẩy não, vài năm sau, chúng tôi nắm tay nhau bước vào cung điện hôn nhân. Đêm tân hôn, cô ta chuốc say tôi, rồi đẩy tôi xuống từ lầu ba biệt thự. Ta té ngã bị gãy xương cổ, liệt nửa người trên. Ngày ly hôn, cô ta đắc ý nói với tôi, bây giờ anh đã hiểu cảm giác đau đớn vì tàn tật chưa? Mở mắt ra lần nữa, màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của cô ta vừa gửi đến: “Anh Hải Nguyên, em định bỏ trốn với Chu Số.”
Đoạn Tuyệt Hồng Trần Trên đường vào kinh, a nương dặn đi dặn lại nhắc nhở ta nhất định phải bám lấy biểu ca. Biểu ca là thư đồng của Thái tử, thế tử phủ Hầu gia, một thiếu niên tài hoa… Vì thế, ta đã dùng hết mọi thủ đoạn, cuối cùng trở thành thê tử của hắn, cứu cả gia tộc khỏi bờ vực sụp đổ. Nhưng không ngờ, trong lòng hắn sớm đã có người thương, đó là một nữ tử tốt đẹp nhất trần đời. Đời này làm lại từ đầu, ta muốn thành toàn cho bọn họ.
Nghịch Lý Của Nạn Nhân Tòa nhà nghệ thuật bốc cháy lớn, rõ ràng tôi có thể tự mình thoát thân, nhưng lại bị người bạn diễn nam cưỡng ép bế kiểu công chúa. Hắn giả vờ như đang cứu tôi. Nhưng khi sắp thoát ra ngoài, hắn cố tình đẩy tôi xuống cầu thang, khiến cột sống tôi gãy, phải nằm liệt giường suốt đời. Sau đó, hắn còn khóc lóc trước ống kính phỏng vấn: “Tôi có lòng tốt muốn cứu cô ấy, nhưng chính cô ấy vùng vẫy nên mới xảy ra tai nạn.” “Chẳng lẽ bây giờ cứu người cũng là tội sao?” Chỉ như vậy, hắn từ kẻ gây hại trở thành nạn nhân, thu về hàng loạt sự thương cảm và thi đỗ vào trường đại học mơ ước. Còn tôi, bị mang tiếng là kẻ “vô ơn báo oán”, kéo lê cơ thể tàn tật, khó khăn bò lên tòa nhà cao tầng để tự tử. Nhưng khi mở mắt ra, tôi lại trở về ngày tòa nhà nghệ thuật bốc cháy. Lần này, tôi đã sớm hơn một bước đẩy hắn xuống cầu thang…
Lời Nguyền Song Sinh Muội muội song sinh trở thành hoàng hậu nương nương vô cùng tôn quý. Nhưng hôm lại mặt, lại bị mã nô say rượu sờ tay, bị người ta nhìn thấy. Muội muội hoang mang lo sợ khóc lóc đến cầu xin ta nhận tội thay nàng ta. Ta nhất thời mềm lòng, giúp nàng ta. Chẳng ngờ long nhan nổi giận, Thánh thượng chẳng hề để tâm đến tình cảm, thể diện của phụ thân với muội muội, kiên quyết muốn phế đi một cánh tay của ta! Phụ thân đội mưa đội gió quỳ ở ngoài cung điện ba ngày ba đêm, lúc trở về đã là một cái xác, chết không nhắm mắt. Mẫu thân một đêm bạc đầu, không bao lâu cũng nhắm mắt xuôi tay. Nhưng muội muội trở thành Hoàng hậu lại sợ ta vạch trần nàng ta, sau khi mời ta vào cung, nhẫn tâm vạch miệng ta ra đổ một chén rượu độc vào. Ta dùng chút sức lực cuối cùng, rút trâm phượng trên đầu nàng ta xuống, đồng quy vu tận với nàng ta. Khi mở mắt lần nữa, ta với muội muội đều sống lại. Muội muội từ xưa đến nay luôn ích kỷ, lại hiếm có mà để ý tới suy nghĩ của ta: “Trưởng tỷ, tỷ có muốn vào cung làm Hoàng hậu không?”
Các Anh Trai Đều Trọng Sinh Rồi Tôi là thiên kim thật của hào môn. Trước ngày trở về nhà họ Lê, tôi nằm mơ thấy ba người anh trai của mình— Họ cưng chiều “thiên kim giả” đến mức mù quáng, Mà “thiên kim giả” thì… lòng lang dạ sói. Kết quả, ba anh trai nhà tôi: người thì tàn phế, người hủy dung, người thân bại danh liệt. Ừm… khó mà bình luận. Điều kỳ lạ là trong mơ tôi không có vai trò gì luôn.
Công Chúa Thật Trở Về Công chúa nói nàng thẳng tính. Trước ngày đại hôn vài hôm, ta bị giặc bắt cóc. Sau đó ta trở về bình an vô sự, để tránh rắc rối, gia đình ta đã đè chuyện này xuống. Ngày hôm sau, công chúa mở tiệc nhưng lại nhắc đến trước mặt mọi người: “Nghe nói Dương tỷ tỷ bị giặc bắt cóc bị thương, giờ đã khỏe hơn chưa?” Chưa đầy hai ngày, tin đồn lan truyền khắp nơi, Thái tử phi tương lai thất thân trước hôn lễ. Hôn sự bị hoãn lại, ta bị dìm chết để chứng minh trong sạch. Sau khi chết, ta nghe thấy công chúa khóc lóc ủy khuất: “Ta chỉ tốt bụng hỏi thăm sức khỏe của nàng, sao biết nàng lại nghĩ quẩn như vậy.” Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày công chúa mở tiệc. Lần này ta mang theo một người, đó là công chúa thật lưu lạc trong dân gian.
Hồi Ức Gió Xuân Ta là công chúa giả, là thế thân mà đế sư Thần Uyên tìm đến để chết thay cho công chúa. Hắn ta đối xử với ta rất tốt, dạy ta học, bảo vệ ta sống yên ổn. Nhưng vào hôm công chúa xảy ra chuyện, hắn ta lại trách ta bảo vệ không chu toàn, ban cho ta rượu độc để lấy mạng đền mạng. Sống lại lần nữa, ta về đến cái hôm chọn thế thân. Các cô nương chưa xuất giá trong trấn nghe tin đều lũ lượt kéo nhau đi xem. Còn ta thì lập tức gõ cửa hàng xóm cách vách: “Lão Lâm, ngươi có muốn lão bà không!”
Luân Hồi Báo Ứng “Kiếp trước, tôi bị lừa bán vì giúp một cô bé đang đến kỳ kinh nguyệt tìm nhà vệ sinh.” Khi mở mắt ra, cô bé với gương mặt ngây thơ nhìn tôi, nói: “Em xin lỗi chị. Họ nói chỉ cần em giúp họ lừa một sinh viên đại học, em sẽ được đi học cấp ba.” “Chị đã học đại học rồi, chắc chị hiểu chuyện này quan trọng với em thế nào.” Vậy là tôi bị mắc kẹt vĩnh viễn ở ngôi làng hẻo lánh đó. Ngày ngày chịu đựng sự tra tấn của vô số gã đàn ông. Còn cô bé kia thì dẫm lên xác tôi, trở thành sinh viên đại học đầu tiên của ngôi làng lạc hậu đó. Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi bị đám dân làng điên cuồng chúc mừng cô ta hành hạ đến ch .t. Họ cười nói: “Giờ Nha Nha đã là sinh viên đại học rồi, sau này muốn lừa loại phụ nữ nào mà chẳng được?” Mở mắt ra, tôi quay trở lại thời khắc cô bé với đôi mắt đỏ hoe, trên quần dính đầy vết m áu, cầu xin tôi đưa đi tìm nhà vệ sinh.
Một Đời Viên Mãn Thái tử và Tấn vương đều yêu mến muội muội của ta. Nàng xinh đẹp, thông minh, hoạt bát, tinh thông mọi thứ, là quý nữ nổi bật nhất kinh thành. Để tránh tình cảnh huynh đệ tương tàn, hai người đều thối lui một bước. Cách bọn hắn lui một bước, lại là cầu cưới ta. Ta có vài phần giống nàng. Từ nhỏ, ta đã bị phụ thân và kế mẫu ghẻ lạnh, lớn lên trở thành bàn đạp cho muội muội và gia tộc. Dựa vào sự nhẫn tâm và thủ đoạn, ta trở thành nhiếp chính Thái hậu, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Những kẻ từng hại ta, sau này đều chết dưới tay ta. Không ngờ, ta lại trọng sinh. Ông trời trêu ngươi, để ta phải làm lại một lần nữa. Được thôi, để bọn họ chết thêm một lần nữa vậy!
Hành Trình Nghịch Tập Xuyên Nhanh Sau khi tử vong ngoài ý muốn, Bách Hợp chiếm được cơ hội sinh tồn, vì muốn giữ vững hiện trạng, cô phải xuyên qua nhiều câu chuyện khác nhau để hoàn thành nhiệm vụ.
Muội Muội Phản Kích Trên đường chạy nạn, ca ca Hà Bùi Chi không màng đến sự an nguy của cả nhà, nhất quyết muốn cưu mang một đôi mẫu nữ không rõ lai lịch. Sau đó, người nữ tử bị sơn tặc bắt đi, không rõ tung tích. Ca ca si tình với nàng trách ta thấy chết không cứu, hận ta thấu xương. Vài năm sau, tin vui đỗ đầu bảng nhãn của hắn truyền đến. Ta vốn tưởng rằng cả nhà cuối cùng cũng khổ tận cam lai nhưng chờ đợi ta lại là sự thờ ơ lạnh nhạt của hắn cùng sự trả thù tàn độc của Bạch Nguyên Khanh, người đang nép trong lòng hắn. Sống lại một đời, ta không muốn tiếp tục hao tâm tổn sức kiếm tiền cho hắn đi thi nữa, nếu hắn chỉ quan tâm đến Khanh Khanh của mình, vậy thì ta, người muội muội này sẽ thành toàn cho hắn.
Đời Này Không Còn Nhường Nhịn Trong nhà có hai đứa con, nhưng chỉ có một suất đi học.Em gái tốt bụng nhường lại cho tôi, còn mình thì đi lấy con trai trưởng thôn.Mùa đông giá rét, tôi mặc chiếc áo cũ, đạp xe đến trường.Còn em gái lại khoác lên bộ váy cưới đỏ rực, được rước vào căn nhà hai tầng duy nhất trong làng.Tốt nghiệp cấp ba, tôi đi làm công nhân công trường kiếm tiền đóng học phí, em gái thì bụng to vượt mặt, vênh váo khoe khoang.“Chị à, học nhiều cũng chẳng bằng em lấy được tấm chồng tốt.”Sau này, tôi tốt nghiệp đại học, dẫn theo nhà đầu tư quay lại quê hương.Trưởng thôn niềm nở tiếp đón, chỉ mong kiếm thêm chút tiền đền bù giải tỏa.Em gái, người đã sinh ba đứa con gái, đứng giữa ruộng chửi ầm lên.Nhìn nhà đầu tư trẻ tuổi, ăn mặc chỉn chu bên cạnh tôi, mắt em ấy đỏ bừng vì ghen tị.“Cuộc sống như vậy đáng lẽ phải là của tôi!”Cơn tức giận bốc lên, em đẩy tôi xuống dòng nước chảy xiết trong núi.Lần nữa mở mắt ra, tôi đã quay về mười năm trước.“Chị ơi, chị lấy con trai trưởng thôn đi, còn chuyện học hành, cứ để em lo.”
Đúng Người Đúng Thời Điểm Trước khi thi đại học, tôi lén lấy trộm thư tình hot girl trường viết cho bạn thuở nhỏ của tôi, khiến hai người họ không thể ở bên nhau. Cậu ấy hận tôi cả đời. Thậm chí sau khi biết tôi yêu thầm mình, cậu ấy nói tôi đ//ố kị, á//c độc, cậu ấy sẽ không bao giờ thích tôi. Sau đó, tôi qua đời vì tai n//ạn xe cộ. Trước khi ch//ết, cậu ấy nói nếu như có thể bắt đầu lại từ đầu, xin tôi đừng bao giờ phá hoại mối lương duyên của cậu ấy và hot girl trường. Vậy thì như cậu ấy mong muốn. Bắt đầu lại lần nữa, tôi không lấy trộm thư tình. Sau đó, vì muốn vào cùng một trường với hot girl trường. Cậu ấy đã bỏ phần trắc nghiệm bài thi tổng hợp khoa học tự nhiên.
Kẻ Báo Ứng Đời Anh Là Tôi Sau khi ba tôi đ â.m ch .t chồng của người hàng xóm, ông phải bồi thường một khoản tiền rất lớn. Về sau, con trai bà ta bị viêm phổi giữa đêm, lại bắt ba tôi đưa đi bệnh viện. Học hành kém, cũng đòi ba tôi trả tiền học thêm. Chưa dừng lại ở đó, bà ta còn yêu cầu ba mẹ tôi mỗi tuần đến nhà bà ta lau dọn vệ sinh. Bà ta vừa khóc vừa gào lên: “Các người hại ch .t chồng tôi! Đây là quả báo của các người!” Cho đến khi tôi lớn lên. Người hàng xóm ấy lại mở miệng, ép tôi phải làm con dâu của bà ta. “Nếu không phải chồng tôi ch .t, nhà tôi đâu đến nỗi khốn khó như vậy? Con trai tôi sao có thể không tìm được vợ?” Tôi kịch liệt từ chối. Bà ta liền lén lút đuổi ba mẹ tôi ra ngoài, rồi cạy cửa nhà tôi, lén đưa con trai mình leo lên giường tôi. Tôi ra sức chống cự, nhưng cuối cùng lại bị hắn dùng gối đè đến ch .t. Sau khi ch .t, tôi mới biết, chồng bà ta vốn bị ung thư giai đoạn cuối, là hai vợ chồng họ cố tình dựng màn kịch, âm mưu hãm hại cả nhà tôi. Được sống lại một lần nữa. Tôi trở về đúng ngày ba tôi chuẩn bị lái xe ra khỏi nhà…