Xuyên Không
Tôi và bạn thân vô tình cùng nhau lạc vào thế giới tiểu thuyết.Cô ấy là người luôn theo đuổi và chiều chuộng nam phụ, còn tôi là người đóng vai trò là thế thân cho bạch nguyệt quang của nhân vật phản diện có phần bệnh hoạn.Bên ngoài, cả hai chúng tôi đều mang dáng vẻ yêu họ nhưng không thể có được tình yêu của họ, nhưng sau lưng, chúng tôi lại cùng nhau tiêu tiền của họ không tiếc tay.Ba năm sống trong sự xa hoa đã trôi qua, cô gái thực sự chiếm được trái tim của nam phụ và nhân vật phản diện đã quay trở lại.Khi biết tin, bạn thân tôi liền gói ghém đồ đạc vào một cái túi nhỏ, nửa đêm gõ cửa phòng tôi: “Tớ đã tiết kiệm đủ tiền rồi, còn cậu thì sao?”Tôi đáp: “Tớ còn thiếu một chút, nhưng có thể tiêu tiền của cậu.”Thế là chúng tôi cùng nhau dàn cảnh giả chết để rời khỏi thế giới này.Ba năm sau, bạn thân tôi không may gặp lại chồng cũ của cô ấy.Tôi vội nói: “Để tớ giúp cậu che giấu, chạy mau đi!”Nhưng khi vừa quay đầu lại, tôi đã va phải một lồng ngực rắn chắc.Nhân vật phản diện điềm tĩnh tháo cà vạt ra, buộc tay tôi lại.
Giành Lấy Giang Sơn Cung nữ hạ dược vào rượu của thái tử bị ta phát hiện ra. Để bảo vệ tiền đồ của thái tử, ta đã đổi cốc rượu. Cung nữ và thị vệ tư thông bị phát hiện, hoàng hậu tức giận hạ lệnh ban chết cho họ. Thái tử biết được, chỉ tỏ vẻ chán ghét: “Đồ tiện nhân không biết liêm sỉ, chết cũng đáng.” Sau khi hắn lên ngôi, lại ban thưởng ta, người đang mang thai cho hoạn quan nô tài, để bọn họ hành hạ ta đến chết. Ta mới biết, cung nữ đã chết kia là ánh trăng sáng trong lòng hắn. Lần nữa tỉnh lại, ta trở về buổi tiệc, lạnh lùng nhìn cung nữ động tay động chân vào rượu. Sắp tới mê truyện có kết hợp với lazada tung ra một loạt mã giảm giá, các mã 30/150k 60/300k 100/150k, ai là tín đồ săn sale của Lazada, shopee thì join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhe😘
Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng Doanh nhân Đường Tiêu Tiêu sống đến tận 80 tuổi, sau khi qua đời lại nhận được tin báo rằng người lính cứu hỏa đã cứu cô trong trận động đất năm xưa đã bị tàn tật ở chân, mang thương tật suốt cả cuộc đời. Được hỏi là muốn đi đầu thai hay trở về để giúp ân nhân chữa chân, cô lập tức trả lời: Đương nhiên là chữa chân rồi! Sau khi trọng sinh, Đường Tiêu Tiêu lập tức đến vùng nông thôn, tìm về quê hương của ân nhân cứu mạng. Tống Cảnh Chi: “Đồng chí Đường, tôi không cần cô báo ơn, cô về đi.” Đường Tiêu Tiêu: “Nếu anh không cho tôi ở lại, ngày mai tôi sẽ loan tin ra ngoài rằng chúng ta đã có tiếp xúc da thịt, và anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Tống Cảnh Chi: “…”
Tống Tích Âm Trở lại ngày ta cùng muội muội vào cung tuyển tú, muội muội bước đến đoạt lấy cây trâm hoa mai bạc trên đầu ta rồi cài lên đầu mình. Nàng hưng phấn đến phát run, không ngừng lẩm bẩm: “Thật tốt quá, đời này đến phiên ta làm phi tử của Hoàng thượng!” Kiếp trước trước điện tuyển tú, có một con bướm bay đến đậu trên cây trâm hoa mai bạc của ta, được coi là điềm lành, Thái hậu đặc cách cho phép ta vào cung bồi giá. Nàng nhìn ta với vẻ mặt khinh bỉ nói: “Sau này chúng ta chính là người của hai thế giới.” Ta cười mà không nói, đã được sống lại sao nàng vẫn còn ngốc như vậy? Tất cả phi tần được chọn lần này đều sẽ chet.
Đừng Thách Thức Sư Môn Diệp Tố xuyên vào một quyển tiểu thuyết tiên hiệp, nàng quyết định “nhập gia tùy tục,” cẩn thận tu hành. Khi rảnh rỗi, nàng thường đi xem nam nữ chính yêu đương, hợp hợp tan tan, sống một cuộc đời thoải mái và thư thả, thậm chí còn có thêm những cảnh “phim thần tượng cẩu huyết” để giải trí. Không ai ngờ rằng Yêu giới lại có một con rắn nhỏ giả dạng làm người, trà trộn vào Thiên Cơ Môn làm đệ tử. Nhưng khổ nỗi, công lực của con rắn nhỏ này kém cỏi, yêu khí tỏa ra bốn phương, đuôi rắn còn thường xuyên vô ý mà thò ra. Là người luôn tâm niệm tam giới bình đẳng và yêu hòa bình, Diệp Tố phải thường xuyên giúp hắn che giấu yêu khí và giấu đuôi rắn, tránh cho hắn bị sư môn tiêu diệt. Diệp Tố: Tâm mệt. Đại yêu Du Phục Thời trà trộn vào Thiên Cơ Môn, thường xuyên cố ý lộ ra mình là xà yêu để gây rối. Thế nhưng, ở Thiên Cơ Môn lại có một người không hành xử theo lẽ thường: mỗi khi hắn lộ yêu khí, người ấy lập tức dùng chân khí che lại, khiến không ai trong môn phái phát hiện được. Du Phục Thời nghĩ rằng nếu đã làm thì phải làm đến cùng, nên quyết định lộ ra chân thân xà yêu để hù chết cái nhân sĩ chính đạo thích lo chuyện bao đồng kia. Nhưng vừa mới thò cái đuôi rắn ra, người nọ lại vội vàng lấy quần áo bọc lại, thậm chí còn sờ sờ cái đuôi của hắn! Du Phục Thời: Quả nhiên, Thiên Cơ Môn toàn là một lũ háo sắc ra vẻ đạo mạo, ngay cả xà yêu cũng không tha!!!
Ánh Trăng Dưới Đáy Biển Cũng Là Ánh Trăng Trên Bầu Trời Bạch nguyệt quang của Thái tử lại là một kỹ nữ. Thái tử vì nàng ta có thể trở thành Thái tử phi, hắn ta muốn hưu nguyên phối là ta. Hắn ta dung túng cho nàng ta thiêu hủy dung nhan của ta, giết chết tỳ nữ của ta, còn vu cáo ta tư thông với kẻ khác. Ngày quân phản loạn tàn sát dân chúng trong thành, để cứu bạch nguyệt quang của mình, hắn ta đã ném ta cho phản quân. “Đây là nguyên phối, là Thái tử phi của ta, các ngươi cứ thoải mái mà chơi đùa, chỉ cần đảm bảo an toàn cho Tuyết Nhi là được.” Ta đau lòng đến toàn thân run lên, ta cắn đứt lưỡi, tuyệt vọng nhảy xuống tường thành. Nhưng ta lại chợt nghe thấy giọng của ả kỹ nữ kia. “Thái tử đã bị bạn trai của ta đoạt xác từ lâu rồi, làm sao ngươi, một tiện nhân, có thể cướp được chứ?” Ta chấn kinh, trái tim ta như vỡ vụn, huyết lệ tuôn trào. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở lại ngày Thái tử ôm kỹ nữ đến để đuổi ta.
Trăng Khuyết Chốn Thâm Cung Mật Khẩu Đọc Truyện: 136000 Ta và bạn thân cùng nhau xuyên không. Nhưng ta là thai xuyên, còn bạn thân lại là hồn xuyên. Khi bạn thân xuyên đến, ta đã bị xã hội phong kiến ă.n t.hịt người này đè nén đến còng lưng. Còn bạn thân thì mang đầy hoài bão, nuôi mong muốn tra.nh đo.ạt ngôi vị mẫu nghi thiên hạ. Nàng nói: “Có lẽ ta chính là nữ chính của thế giới này, ta là Chân Hoàn, còn ngươi là An Lăng Dung!” “Những gì Chân Hoàn làm được, ta cũng làm được. Dù sao ta cũng là người hiện đại, đi trước người xưa cả ngàn năm cơ mà.” “Ngay cả khi ngươi là An Lăng Dung, ta cũng sẽ không đối xử với ngươi như Chân Hoàn đâu, vì chúng ta mãi mãi là chị em tốt!” Nhưng bạn thân rõ ràng không hiểu, sự tàn khốc của chế độ phong kiến không phải là điều mà hai con người hiện đại chúng ta có thể gánh chịu được. Nàng sẽ không phải Chân Hoàn, mà ta cũng chẳng phải An Lăng Dung. Chúng ta chỉ là hai con kiến nhỏ bé cố gắng vật lộn sinh tồn trong thế giới tàn nhẫn này mà thôi.
Tình Mệnh Trong Tay Hệ thống bắt ta đi công lược Ma Tôn, ta từ chối. “Ai thèm đi đeo đuổi tên khốn kia cùng bạch nguyệt quang của hắn chứ, ta không có sở thích bị ngược nhá!” Hệ thống: “Nếu nhiệm vụ thất bại ngươi sẽ chết đấy.” Vài năm sau, đúng như lời nó nói, vào một ngày lành tháng tốt, ta cần tiền gấp, lại tình cờ nhặt được Ma Tôn ở bên đường. Thanh niên tuấn tú mất trí nhớ nhìn ta, ngơ ngác hỏi: “Ta là ai? Ngươi là ai?” Ta ghé vào tai hắn, thì thầm như ma quỷ: “Ta là hôn thê của ngươi, ngươi nợ ta rất nhiều tiền, quên rồi sao?”
Thâu Hương Thiết Ngọc Đây là năm thứ mười sáu ta xuyên thành nữ phụ, dường như… ta lại thích nam chính mất rồi. Ta là tiểu sư muội của hắn, còn hắn… là “sư nương” tương lai của ta. Đúng vậy! Không sai đâu! Đừng nghi ngờ bản thân! Ta xuyên vào một truyện đam mỹ đấy! Mà vị sư phụ cao lãnh như tiên nhân của ta lại là 0, còn vị sư huynh độc mồm độc miệng kia lại là 1! Ngươi hỏi sao như thế mà ta vẫn có thể thích nam chính à? Hu hu hu, để sét đánh chớt ta rồi cho ta sống lại đi. Bởi vì suốt mười sáu năm nay, ta chưa từng gặp qua nam nhân nào khác, sư huynh với gương mặt ấy cứ mãi đập vào gu thẩm mỹ của ta, không dứt ra được! Còn vì sao lại không thích sư phụ à? Xin lỗi nhé! Ta không dám đâu! Ta sợ kiếm của sư phụ không có mắt, một chiêu chém ta xuyên tim thì tiêu đời. Thế là để cứu rỗi sở thích giới tính của sư huynh, ta kiên trì mỗi ngày tẩy não cho hắn. “Sư huynh à, chân trời góc bể nơi nào chẳng có hoa, cớ gì phải si tình một cọng cỏ?
Định Mệnh Giao Thoa Phu quân của ta rơi xuống sông, bị một nữ tử xuyên không nhặt được bên bờ sông. Nữ tử xuyên không giấu hắn trong nhà suốt ba năm, đến khi ta tìm được hắn, thì hắn đang ở trong chuồng lợn cho lợn ăn. Vừa thấy ta, hắn liền quỳ sụp xuống đất, cầu xin ta đưa hắn về nhà. Nữ tử xuyên không chắn trước mặt ta, xòe tay nói: “Ta nuôi hắn ba năm, phí nuôi dưỡng ba ngàn lượng, một tay giao tiền, một tay giao người.” Ta cầm xấp ngân phiếu dày cộm trong ngực, mỉm cười nói: “Nhà ta sa sút, không có tiền rồi. Nếu đã vậy, ta tặng vị phu quân này cho ngươi luôn.”
Sau Khi Trùng Sinh, Ta Trở Nên Vô Tình Khi lưỡi dao áp sát lên cổ Hạ Minh, trước mắt ta bỗng hiện lên một dòng bình luận: “Chuyện gì đây? Đây chẳng phải là cặp đôi định mệnh của Giang Vãn Ý sao? Cô ta thực sự có thể giết anh ta à?” Giây tiếp theo, cổ tay ta mạnh mẽ phát lực, lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng qua yết hầu của Hạ Minh. Ném xác hắn sang một bên, ta lạnh nhạt lau vết máu trên lưỡi dao, nhìn về phía dòng bình luận mà nói: “Sao lại không thể giết chứ?” Sau một khoảnh khắc lặng thinh, dòng bình luận bỗng cuộn lên điên cuồng.
Phu Quân Bị Đoạt Xác Bị kẻ xuyên không đoạt xác, phu quân của ta, một kẻ nghèo hèn chỉ là mã phu, vậy mà dám lớn tiếng đòi nạp tam thê tứ thiếp. Hắn còn chạy tới phủ đệ nơi ta làm việc mà gây náo loạn, trêu ghẹo mấy đại nha hoàn có tiền tháng gấp ba lần hắn, đòi nàng theo hắn làm thiếp: “Được ta để mắt tới là phúc phận của ngươi, đừng không biết điều.” Hắn còn thèm thuồng tiểu thư, thậm chí định xông thẳng vào khuê phòng của nàng: “Nữ tử ở đây nếu bị vấy bẩn danh tiết, liền không đáng giá nữa, thanh danh mất rồi, nàng chỉ có thể gả cho ta thôi.” Ta bị sự hoang đường của hắn dọa sợ mất hồn, vội vàng ngăn cản, khuyên hắn chớ có làm càn. Hắn lại thuận tay đẩy ta một cái: “Đồ đàn bà thối tha, ở đây chẳng phải là nam tôn nữ ti sao? Lão tử khó khăn lắm mới xuyên đến đây hưởng phúc, chuyện của ta còn chưa đến lượt ngươi quản. Tin hay không, lão tử liền bỏ ngươi !” Nói xong, hắn đắc ý vô cùng, dường như cho rằng chỉ cần nói ba chữ “ta bỏ ngươi” là có thể khiến ta sợ hãi phục tùng. Nghe vậy, ta cũng chẳng buồn quản hắn nữa. Ta cười lạnh một tiếng, giơ tay chỉ thẳng vào hắn: “Bỏ ta? Được thôi, của hồi môn ta mang theo khi gả vào đây, một đồng cũng không thiếu, trả lại hết cho ta.” Tên ngu ngốc ấy còn không biết rằng, công việc hắn đang làm là ta nhờ người tìm giúp, rắc rối phát sinh là ta thay hắn giải quyết, ngôi nhà hắn đang ở cũng là của hồi môn của ta đổi lấy. Nếu ta mặc kệ hắn, hắn chỉ có nước chờ ch,ết thôi!
Xuyên Tới Thảo Nguyên Làm Nông Phu quân trong lòng có bạch nguyệt quang, hắn tuyên bố để ta đừng si tâm vọng tưởng. Ta nhìn bạch nguyệt quang đang vẫy đuôi như cánh quạt, thè lưỡi thở phì phò, im lặng một lúc. Hỏi: “Này, ngươi biết khác biệt giữa loài với loài không?” Phu quân: “?” Chậc, nạn mù chữ thật đáng sợ.
Nghênh Xuân Ta là một trong những mỹ nhân được dâng hiến cho bạo quân. Vừa bước vào cửa điện, bạo quân liền cười lạnh lùng: “Thở ồn ào quá, lôi ra ngoài ch.ém đ.ầu đi.” Haha. Thân thể cứng ngắc, hóa ra là sắp ch.ết. Mỹ nhân đứng bên cạnh ta run lên bần bật trước lời nói của bạo quân. Đôi mắt long lanh như nước mùa thu ầng ậng lệ, ngón tay siết chặt tà váy, nàng buồn bã cất lời: “Triệu Dịch …” Lời nói dứt xuống, cả điện bỗng chốc quỳ rạp xuống đất. Vi phạm kỵ húy của bạo quân, khiến bạo quân tức giận, tất cả mọi người trong điện này đều có thể bị ché.m đầ.u. Muốn ch.ết sao. Quỳ hồi lâu, đầu gối đau nhức. Bạo quân ngẩng mắt nhìn nàng, ánh mắt tối sầm lại. Nàng cắn môi nhìn thẳng vào hắn. Bạo chúa bước xuống đài cao, bóp lấy cằm nàng, ánh mắt lại tối sầm xuống: “Khương Phù, ngươi thế mà còn dám quay lại.” “Ngươi không sợ trẫm g.iết ngươi sao?” Ta càng vùi đầu sâu hơn. Chỉ sợ hắn ta nổi điên, chỉ tay vào ta nói “Cả nhà ngươi cũng ch.ết theo luôn đi!” Khương Phù không nói gì, nước mắt lăn dài, lao vào lòng Triệu Dịch, đôi tay mảnh mai ôm lấy vòng eo thon gọn của vị hoàng đế. Nàng ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ xinh đẹp. “Được rồi, vậy ngươi cứ gi.ết hết đi. Thay vì hành hạ lẫn nhau như thế này, thà c.hết còn hơn.” … Trời sập nhờ miệng là nhờ cái miệng ngươi đó. Ta lặng lẽ lùi về sau lưng Khương Phù. “Ngươi không sợ chết, vậy bọn họ thì sao?” Triệu Dịch ánh mắt âm trầm, quét nhìn mọi người trong điện. Ôi mẹ ơi. … Xin lỗi, ta đột nhiên thấy không được khỏe, nên xin phép không tham gia hoạt động lần này nhé. Khương Phù đẩy hắn ra, chắn trước mặt ta: “Không được! Ta sẽ đi với ngươi, ngươi buông tha cho họ đi!” Nói rồi ngoảnh đầu hét về phía ta: “Trần Hạnh tỷ, mau chạy nhanh đi——” Ta nhìn nàng một cái thật sâu, rồi quay đầu bỏ chạy. Hi hi. Lại thêm một ngày sống nữa rồi~ “Trẫm xem ai dám để nàng ta chạy!” Thị vệ nhận được lệnh của bạo quân, cầm kiếm chặn ta lại. Lưỡi kiếm nhọn chĩa thẳng vào cổ họng ta. … Không vui nha mấy cha. Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘
Trời Quang Mây Tạnh Tiểu thư luôn nói với ta rằng mọi người đều bình đẳng, nàng vẫn luôn coi ta như tỷ muội. Nàng không cho phép ta hành lễ với nàng, vì thế mà ta bị phu nhân trách phạt. Nàng không thưởng tiền cho ta, nói rằng chưa bao giờ coi ta là người hầu, vì thế mà mẫu thân ta không có tiền chữa bệnh. Nàng không cho phép ta làm thiếp của thiếu gia, muốn ta kiên trì một đời một thế một đôi, hoàn toàn cắt đứt đường lui của ta. Sau này ta vì cứu nàng rơi xuống nước mà sinh bệnh, nàng khóc đến đứt ruột đứt gan. Nhưng khi biết ta mắc bệnh lao, nàng lại sai người đuổi ta ra khỏi phủ, ngay cả tiền chữa bệnh cũng không cho. Ta bị bọc trong chiếu rơm, chết không nhắm mắt. Mở mắt lần nữa, ta lại sống lại thời điểm làm nha hoàn cho tiểu thư.
Ba Lần Gả Lang Quân Ngày thứ hai sau khi đính hôn với vị hôn phu, ta xuyên không đến mười năm sau. Mở mắt ra, bên đầu giường có một đôi long phượng thai đáng yêu đang nằm sấp, sợ sệt gọi ta là mẫu thân. Sau đó, ta gặp được phu quân mười năm sau của mình. Lông mày và đôi mắt của chàng u ám, hoàn toàn không giống với vị công tử thanh phong minh nguyệt trước kia. Sau này ta mới biết, thân thể của ta đã bị một người nữ tử khác chiếm giữ mười năm.
Cùng Khuê Mật Xuyên Qua Lúc Sau Ta cùng bạn thân cùng nhau xuyên không. Nàng xuyên thành Thái tử. Còn ta… cũng không khác là bao, ta xuyên thành… thái giám. Nàng vung tay hào sảng, nói sau này sẽ cùng ta hưởng vinh hoa phú quý. Ta thì chẳng ham vinh hoa, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ta muốn đến Dạng Cực Điện làm việc.” Bạn thân lập tức đồng ý. Ba ngày sau, ta bị thống lĩnh cấm quân mặt đỏ tía tai xách cổ áo lôi đến trước mặt bạn thân. Nàng đen mặt chất vấn ta: “Ngươi không nói cho ta biết Dạng Cực Điện là phòng tắm lớn trong cung à?!”
Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn, Ta Bị Cả Phủ Tướng Quân Nghe Được Tiếng Lòng Sau một giấc ngủ, ta xuyên qua thành nha hoàn quét dọn của phủ Tướng quân. Toàn bộ gia đình họ đều có thể nghe được tiếng lòng của ta. Nhìn lão gia, phu nhân, thiếu gia và tiểu thư của Lâm phủ tụ họp đông đủ, ta vừa quét rác vừa lắc đầu. 【Tiểu thư dáng dấp thật đẹp, thật muốn dính lấy nàng, đáng tiếc bị Phượng Hoàng nam lừa, cuối cùng còn bị bán vào thanh lâu làm kỹ nữ.】 Ta thấy sống lưng vốn thẳng tắp của tiểu thư bỗng nhiên run lên. 【Đại thiếu gia cũng ngốc, còn coi kẻ đó là huynh đệ, đến lúc chết thì cả hai chân đều bị chặt đứt, thật là thảm thương, chậc chậc chậc.】 Đại thiếu gia vừa uống nước vào liền phun hết ra. 【Lão gia phu nhân thật hồ đồ, dốc hết tâm huyết để cho tên phượng hoàng nam đó đọc sách, cuối cùng lại bị hắn vu cáo là phản quốc, chém đầu cả nhà.】 Sắc mặt lão gia và phu nhân đồng loạt biến đổi, suýt chút nữa thanh kiếm trên tay cũng rơi xuống đất. Ánh mắt mọi người nhìn vị cô gia tương lai cũng trở nên vô cùng phức tạp.
Lục Thời Cẩm Sau ba năm dưỡng bệnh ở Giang Nam, ta trở về kinh thành. Bên cạnh vị hôn phu của ta giờ đây lại có thêm một nữ tử có năm phần giống ta. Trong tiệc mừng, ta vô tình làm bẩn váy áo của nữ tử kia. Nàng ta khóc lóc thảm thiết. Bình thường Bùi Nghiễn Lễ lúc nào cũng lạnh lùng như băng nhưng lần đầu tiên hắn lại nổi giận với ta. “Lục Thời Cẩm, nàng có thể đừng vô lý gây sự được không?” Vô lý gây sự? Ta mặt không biểu cảm, tát hắn một cái. “Bản cung cho ngươi mặt mũi sao!” Có phải nên để hắn nhìn xem, vô lý gây sự thực sự là như thế nào không?
Cứu Vớt Nam Chính Văn Nữ Tôn “Thê chủ, ta có thể làm bất cứ điều gì, cầu xin nàng đừng bỏ rơi ta.” Người nam nhân vận thanh sam gầy yếu đang quỳ trên mặt đất, níu chặt lấy vạt váy của ta mà khẩn thiết cầu xin. Đôi mắt phượng đỏ hoe, nước mắt như chuỗi trân châu đứt đoạn, không ngừng lăn dài trên gương mặt hắn. Bên cạnh còn có một bé trai tầm sáu, bảy tuổi, cũng gầy gò không kém, đang khóc lóc thảm thiết đến xé ruột xé gan. Ta vừa xuyên qua đã thấy cảnh tượng này. Đầu óc choáng váng, vô số ký ức xa lạ liên tục đan xen hiện lên. Còn chưa kịp làm rõ tình hình, hai nữ nhân cao lớn lực lưỡng đã muốn kéo nam nhân đi. “Thê chủ, cầu xin nàng, đừng bán ta. Ta có thể sinh con, ta thật sự có thể sinh con mà…” “A nương, xin người đừng bán cha…” “Cha, đừng đi…”