Xuyên Không
Cứu Vớt Nam Chính Văn Nữ Tôn “Thê chủ, ta có thể làm bất cứ điều gì, cầu xin nàng đừng bỏ rơi ta.” Người nam nhân vận thanh sam gầy yếu đang quỳ trên mặt đất, níu chặt lấy vạt váy của ta mà khẩn thiết cầu xin. Đôi mắt phượng đỏ hoe, nước mắt như chuỗi trân châu đứt đoạn, không ngừng lăn dài trên gương mặt hắn. Bên cạnh còn có một bé trai tầm sáu, bảy tuổi, cũng gầy gò không kém, đang khóc lóc thảm thiết đến xé ruột xé gan. Ta vừa xuyên qua đã thấy cảnh tượng này. Đầu óc choáng váng, vô số ký ức xa lạ liên tục đan xen hiện lên. Còn chưa kịp làm rõ tình hình, hai nữ nhân cao lớn lực lưỡng đã muốn kéo nam nhân đi. “Thê chủ, cầu xin nàng, đừng bán ta. Ta có thể sinh con, ta thật sự có thể sinh con mà…” “A nương, xin người đừng bán cha…” “Cha, đừng đi…”
Nguyệt Nguyệt Vân Giang Ta là nha hoàn nhất đẳng của tiểu thư, vì tiểu thư mà lên núi đao xuống biển lửa. Tiểu thư muốn ăn sữa đông chưng đường, ta sẽ làm. Tiểu thư muốn bắt bướm, ta sẽ đi bắt. Nhưng hôm nay, tiểu thư nhìn ta với ánh mắt ái muội, vỗ nhẹ lên giường: “Lãm Nguyệt, lại đây nghỉ ngơi.” Ta:”?” Tiểu thư, trong khế ước bán thân không có mục này!!!
Tự Do Tự Tại Năm thứ tư sau khi xuyên không, ta đã sinh cho Ngụy Minh một trai một gái. Đến sinh nhật năm sáu tuổi của bọn trẻ, ta đan tặng cho chúng những chiếc khăn quàng cổ. Hai đứa trẻ ngoan ngoãn cảm ơn nhưng quay lưng lại đã tháo khăn quàng ra vứt đi. Một đứa nói tay nghề của ta không tốt bằng ma ma, một đứa nói quà ta tặng không đáng giá bằng quà của Ngụy Minh. Còn đêm hôm đó, Ngụy Minh không về nhà. Nghe nói thanh mai bị bệnh, hắn vội vã đi thăm. Ta chống chọi với cơn bệnh, đứng chờ trong gió tuyết cả đêm, mới đưa được tờ giấy hòa li đến tay hắn. Ngụy Minh hơi sững sờ: “A Âm, đừng náo loạn nữa, về chuẩn bị bữa sáng cho bọn trẻ đi.” Ta lắc đầu, mặt tái nhợt: “Không náo loạn, lần này ta rất nghiêm túc.”
Hoa Nguyệt Sát Tỷ tỷ nói bản thân là đại vai chính, muốn đơn độc một mình, không tiếc kháng chỉ đào hôn, hại cả nhà chúng ta vào đại lao. Hằng Vương lấy tính mạng của cả nhà chúng ta làm điểm yếu để bắt thóp, ép tỷ tỷ hồi tâm chuyển ý, ta cũng đau khổ cầu xin nàng ta mau cứu chúng ta. Nàng ta lại nói ta áp đặt đạo đức, hòng hy sinh hạnh phúc cả đời của nàng ta, tham sống sợ chết. “Thứ các ngươi mất đi chẳng qua chỉ là tính mạng, mà thứ ta mất đi chính là tình yêu và tự do cả đời!” “Cả đời này Tô Nguyệt Ảnh ta hận nhất là bị người khác uy hiếp!” Hằng Vương phẫn nộ liền tàn nhẫn giết chết cả nhà chúng ta. Thế mà tỷ tỷ lại phát điên quay lại bên cạnh Hằng Vương, tương ái tương sát cùng hắn ta, ngược luyến tình thâm, nàng trốn ta đuổi… Cuối cùng tha thứ cho nhau, ở bên cạnh nhau. Nàng ta luôn mồm nói mình cả đời ở góa cuối cùng lại trở thành phi tần của Hằng Vương, lại trở thành Hoàng hậu sau khi Hằng Vương lên ngôi, nhận được vô ngần sủng ái. Mà cả nhà chúng ta phơi thây nơi đồng không mông quạnh, hài cốt cũng chẳng còn. Mở mắt ra lần nữa, cả nhà chúng ta đều sống lại.
Oán Hận Ngút Trời Trước khi ta chết, mẫu thân mang theo thứ muội đến gặp ta. “Tri Nhận, Thẩm gia không thể rời xa Hầu phủ.” Chỉ một câu nói, đã quyết định danh phận kế thất của Thẩm Thư Dao. Mẫu thân nắm tay ta: “Nàng tự nguyện đến Hầu phủ và hứa sẽ mãi không phản bội. “Con yên tâm, nàng tuyệt đối sẽ không để hài tử của mình cướp đi vị trí thế tử của A Nguyên.” Nhưng lòng người dễ đổi, nào có cái gì gọi là mãi mãi không phản bội. Đến năm thứ ba sau khi Thẩm Thư Dao gả vào Hầu phủ, nàng đã chiếm được trái tim của Vũ An Hầu. A Nguyên thông tuệ của ta ngày càng trở nên tầm thường. Cuối cùng, nó bị chính phụ thân ép chết, nhường đường cho nhi tử của Thẩm Thư Dao. Lần nữa mở mắt ra, đã là mười tám năm sau. Nữ nhi của Thẩm Thư Dao quỳ trước mặt ta: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không muốn thị tẩm!”
Mở Ra Thịnh Thế Trước khi thành hôn, ta bắt phu quân thề độc. Nếu như hắn phụ ta, chân tay sẽ đứt đoạn, mắt mù tai điếc, mất hết tất cả, tâm huyết đổ sông đổ bể. Lúc đó, để cưới được ta, hắn đã vui vẻ đồng ý. Ba năm sau, dưới sự phò tá của ta, hắn đăng cơ xưng đế. Năm năm sau, hắn kiêu ngạo tự phụ, đày ta vào lãnh cung, nạp ba ngàn giai lệ vào hậu cung, lại đón vị muội muội thiên kim giả của ta vào cung làm hoàng hậu. Ta cười nhìn bọn họ ở trước mặt ta đắc ý vênh váo, trong lòng thầm niệm: “Lời thề đã thành, chuẩn bị kỹ càng để trả một giá thật lớn nào.” “Từ nay về sau, vận mệnh của các ngươi, do ta tiếp quản.”
Lợn Rừng Tinh Thì Sao Ta là đệ nhất mỹ nhân của Tam giới, nhưng các yêu quái đều không thích ta. Chỉ vì hình dáng thực sự của ta là một con lợn rừng thành tinh. Người đời khinh thường vì chúng ta có lông cứng, da dày, tính cách mạnh mẽ, tham ăn và thô lỗ. Sau đó, ta xuyên không trở thành một tỳ nữ trong phủ Vương gia, nhưng bất ngờ lại trở thành bảo bối của toàn phủ.
Bồ Đào Chi Thủy Hoàng tỷ hại ta ngã gãy một chân, khiến ta phải ngồi xe lăn, trở thành một Công chúa què. Trong thời gian buồn chán, ta đã nhận nuôi một nữ nhân xuyên không. Nàng ấy một chút quy tắc cũng không hiểu, lá gan lại rất nhỏ. Mỗi ngày đều ấm ức khóc lóc: “Tại sao không phải là đọc tiểu thuyết, ngày này cũng đọc y thư…” Ta cũng hận rèn sắt không thành thép, nữ nhân xuyên việt này thật là không có tâm nhãn. Về sau, nàng chữa khỏi chân cho ta, còn ta đày Hoàng tỷ tới Bắc Man hòa thân.
Về Nhà Năm thứ năm xuyên không đến thời cổ đại, ta vẫn chưa tìm được cách trở về nhà, cuối cùng liền quyết định gả cho Tề Vương, người vẫn luôn theo đuổi mình. Ngày thành thân, hai chúng ta đã thành thật kể cho nhau nghe bí mật của mình. Ta nói với hắn: “Thật ra ta là người xuyên không, nếu chàng không tốt với ta, ta sẽ tìm cách trở về thế giới của mình, để cho chàng đi tìm người khác.” Tề Vương liên tục gật đầu, thề cả đời sẽ yêu ta như mạng sống. Nhưng sau đó, vị thanh mai trúc mã của hắn trở về… Ta trơ mắt nhìn ánh mắt của hắn dần bị người khác hấp dẫn. Thất vọng đến cùng cực, ta lại bắt đầu tìm cách trở về. Đập đầu, treo cổ, nhảy hồ… ta đều đã thử hết. Nhưng thái độ của Tề Vương lại càng ngày càng lạnh nhạt. “Ta thấy nàng rất thông minh, sao lại bắt đầu dùng những thủ đoạn như vậy để tranh sủng?” “Xuyên không gì chứ, nàng thật sự cho rằng ta tin sao?” Ta mới biết, hóa ra từ trước đến nay hắn chưa từng tin ta.
Bất Phục Tôi bất ngờ có được thuật đọc tâm, mỗi ngày đều nghe được nữ xuyên không và hệ thống đấm nhau lộn xọe*. (*Ờm thực ra cái này raw gốc của n là 撕逼 /sī bī/, là kiểu chửi bới dằn mặt nhau, nói thô thì là xốn lè á mấy bà=))) ) Hệ thống: “Cô chỉ cần đọc một bài “Trường hận ca” là ngồi được lên đầu cả cái kinh thành này rồi.” Nữ xuyên không: “Ăn cắp bản quyền ko biết xấu hổ hả mậy.” Hệ thống: “Hạ dược nàng ta, hủy đi sự trong trắng của nàng ta đi.” Nữ xuyên không: “Hại người phải đền tội.” Hệ thống: “Người không được yêu mới là người thứ ba, cướp vị hôn phu của nàng ta đi.” Nữ xuyên không: “Nghe cái logic này của mày, chắc là trực tràng mày thông với đại não đúng không?” Này… Nữ xuyên không này sao kỳ dữ vậy ta? Có thật là đến vỗ mặt tôi không vậy?
Xuyên Không Làm Tiểu Phú Bà Tôi xuyên thành nữ nhi của một thương gia nghèo rớt mồng tơi không có gì ngoài tiền. Không có kịch bản được cưng chiều, cũng không có hệ thống bảo vệ. Nhưng điều đó có liên quan gì chứ? Không có hào quang nhân vật chính, tôi vẫn có thể khiến mọi người phải kinh ngạc. Khi bà mẫu và phu quân trước mặt mọi người trách móc tôi ba năm không sinh được con, muốn đuổi tôi ra khỏi phủ để chiếm đoạt của hồi môn, tôi thuận thế quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết: “Phu quân chàng… chàng… nhiều năm không “cứng” được, thuốc thang cũng không chữa được, từ khi thành thân đến nay, con dâu vẫn còn trong trắng, làm sao có thể mang thai được?” Tới đi, cùng nhau tổn thương đi! Chứng minh chuyện này, giờ đến lượt vị phu quân tốt của tôi ra tay rồi. …
Tái Ngộ Năm 1971 Năm 1971 đã trôi qua hơn nửa. Thẩm Tịch Sơn nổi điên, đập nát toàn bộ những bức phù điêu sơn dầu trong căn biệt thự sang trọng. Ánh mắt hai người chạm nhau, hắn ném thẳng tờ báo vào mặt tôi: “Cảng Thành vừa ban hành luật hôn nhân mới, chính thức bãi bỏ chế độ nạp thiếp. Giờ thì tôi không thể cưới cô ca nữ đó vào nhà được nữa.” “Cô có biết cô ấy đã sinh cho tôi một đứa con gái, năm nay 5 tuổi rồi không? Tôi nợ cô ấy, nhưng lại chẳng thể cho cô ấy một danh phận!” Tôi nhìn hắn, giọng điềm nhiên: “Vẫn có cách.” “Chỉ cần anh ly hôn với tôi, là có thể cưới cô ta rồi.” Năm đó, lúc quỳ suốt một ngày một đêm để cầu hôn tôi, chắc anh ta không ngờ rằng, sau này lại có ngày chán ghét tôi đến thế. Mười lăm năm đồng cam cộng khổ. Yêu đến cuối cùng, người đàn ông ấy lại hỏi tôi vì sao còn chưa chet.
Xuyên Thành Mẹ Của Nữ Chính Tiểu Thuyết Mary Sue Sau khi xuyên thành mẹ của nữ chính trong một tiểu thuyết Mary Sue, tôi thức tỉnh hệ thống. Bên cạnh tôi là một đứa bé còn nằm trong tã lót. Hệ thống nói với giọng đầy phấn khích: [Cô phải bỏ rơi nó, giao nó cho người cha nghiện rượu và bạo lực nuôi dưỡng.] [Nó sẽ lớn lên trong những thử thách và khó khăn, sau đó, giống như một bông hoa dại kiên cường trong nghịch cảnh, thu hút sự chú ý của người thừa kế tập đoàn Kỳ Thị.] [Đợi đến khi họ kết hôn, cô quay lại nhận thân, như vậy sẽ có thể sống cuộc đời giàu sang trong gia đình hào môn.] Tôi nhìn đứa bé đang cười khúc khích kia, im lặng một lúc lâu. [Nếu tôi không bỏ rơi nó thì sao?] Hệ thống khựng lại một chút, dường như không ngờ rằng có người lại hỏi như vậy. Rất nhanh, nó đáp lại với giọng điệu chế nhạo: [Vậy thì nó sẽ chỉ trở thành một người bình thường nhất, đi học bình thường, làm việc bình thường, cũng sẽ không thu hút được sự chú ý của tổng tài.] Tôi mỉm cười: [Như vậy cũng rất tốt, phải không?] Nếu tất cả những khổ đau của con bé chỉ để thu hút sự chú ý của một người đàn ông. Vậy thì, không phải trải qua những khổ đau đó cũng tốt, đúng không?
Nữ Đế Góa Chồng Ngày kết hôn của tôi và bạn trai, chúng tôi bất ngờ xuyên không. Hắn là thái tử, còn tôi là thái tử phi. Hệ thống hứa rằng nếu chúng tôi không thay lòng đổi dạ, hoàn thành cốt truyện, chúng tôi có thể trở về. Nhưng đến ngày đăng cơ, hắn tưởng chừng như biến thành người khác: “Trẫm là hoàng đế, lấy thêm vài người phụ nữ thì có gì sai?” “Ngươi tưởng trẫm thật sự muốn trở về sao?” “Còn ngươi, đã không thể giữ lại.” Tôi nhìn bạn trai nhập vai quá sâu, khóe môi khẽ nhếch lên: “Hệ thống, đổi sang kịch bản Nữ Đế góa chồng đi.”
Vả Mặt Hoàng Đế Khi tôi xuyên không về quá khứ, nữ chính đã qua đời được mười năm. Tôi như một linh hồn lơ lửng trên bầu trời, thản nhiên nhìn nam chính Hoàng đế ngồi giữa hậu cung ba nghìn mỹ nhân, ngày đêm vẫn không quên được nữ chính. Là chung tình dữ chưa? Thôi được rồi, thích thì bà đây chiều! Tôi liền nhập vào thân xá_c đã thối r_ữa của nữ chính, bò ra khỏi hầm mộ. Nhưng mà, nam chính lại trực tiếp sợ đến khóc òa!
Công Chúa Hành Phong: Quang Minh Thiên Hạ Mẹ ta mất khi ta mới bảy tuổi, mười tuổi thì mất cha, chỉ biết sống dựa vào tổ mẫu. Tổ mẫu kiếm sống bằng cách may vá và giặt giũ cho người ta, cũng chẳng dễ dàng gì. Mùa hè thì làm ruộng, mùa đông thì lên núi, cuộc sống cũng tạm đủ để tiếp tục. Năm ta mười bốn tuổi, ta mơ thấy một giấc mơ. Trong giấc mơ, ta trở thành công chúa, được đưa vào cung điện, đối đầu sinh tử với một công chúa giả. Cuối cùng, cả hai chúng ta đều bị một người xuyên không giet chet, trở thành bước đệm để nàng ta thăng tiến.
Xuyên Thành Tiểu Linh Miêu Bên Người Nữ Hoàng Tôi và nhỏ bạn thân cùng nhau xuyên không. Nó xuyên thành vương phi, còn tôi thì xuyên thành … một con linh miêu. Tôi: “Cứu tao, cứu tao, cứu tao với!” Nó: “Mày cố chịu thêm chút nữa đi! Để tao đi tranh quyền nuôi mày!” Kết quả là vì biết tự đi vệ sinh đúng chỗ mà tôi được Nữ hoàng bệ hạ chọn mang đi. Về sau, bạn thân suýt bị xử tử vì phu quân nhà nó tạo phản. Nó: “Cứu tao, cứu tao, mau cứu tao!” Thế là tôi bèn nhảy cẫng lên, cắn một phát vào đùi phản diện!
Xuyên Thành Mẹ Của Nữ Chính Ngôn Tình Tôi xuyên không thành mẹ của nữ chính truyện pỏn. Mười giờ tối, nam chính đến nhà để kèm cặp bài vở cho con gái tôi. Nghe giọng điệu của hai đứa, tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Nam chính: “Em với cậu ta có quan hệ gì vậy?” Con gái tôi: “Đừng hỏi nữa…” Nam chính cười gian: “… Nhóc con, lát nữa em sẽ phải nói thôi.” Tôi đạp cửa xông vào. “Quan hệ gì? Là quan hệ ‘cơm không lành, canh không ngọt’ đấy!”
Thừa Tướng Đại Nhân Cực Sủng Ta Liên tục đánh đập ba vị hôn phu đến mức bị từ hôn, cha ta cho rằng tinh thần của ta có chút vấn đề. Ông sốt sắng tiến cung yết kiến bệ hạ, khóc lóc cầu xin bệ hạ ném ta vào Quốc Tử Giám để “tái tạo” lại. Nhưng không ngờ… ta lại vừa gặp đã yêu ngay mã phu của thư viện. Vì để dụ dỗ mã phu cưới ta, ta cứ cách vài ngày lại giả đáng thương mà chạy đến chuồng ngựa. Hôm nay thì ngã vào lòng hắn bị thương, ngày mai thì giả bệnh nặng để hắn phải chăm sóc suốt đêm, ngày kia thì cùng hắn đàm đạo thâu đêm về nhân sinh và lý tưởng… Khó khăn lắm mới thuyết phục được mã phu gật đầu đồng ý, ta nửa đêm leo tường về nhà báo tin vui. Cha ta, sau khi xác nhận nhiều lần rằng người đến cầu hôn chính là mã phu, liền vớ lấy cái cuốc đuổi theo ta đòi chặt đứt huyết thống… Sáng sớm hôm sau, mã phu đến cửa cầu hôn. Hắn mặc Mãng Long cửu phục, cưỡi trên lưng ngựa dáng vẻ oai phong lẫm liệt, phía sau dẫn theo vài trăm cấm vệ quân. Lão cha ta, đang cầm cuốc đứng chắn trước cửa, chuẩn bị lấy mạng mã phu, nhìn thấy cảnh tượng đó thì bị dọa quỳ sụp xuống ngay tại chỗ. Ông vừa lau mồ hôi, vừa lẩm bẩm: “Chắc dạo này quên đốt giấy tiền cho nương ngươi rồi, không ngờ lại mời được Thừa tướng – Diêm Vương này tới đây, nhìn trận thế này, chắc tên trời đánh ấy đến để tịch thu tài sản rồi…” Ta: … *蟒龍袞服 (mãng long cửu phục): Đây là loại trang phục đặc biệt dành cho quan lại cấp cao hoặc người có chức vị lớn trong triều đình, thường thêu hình mãng xà (rồng mãng) hoặc rồng, biểu tượng cho quyền lực.
Bà Của Tôi Tốt Nhất Thế Giới Ở tuổi bảy mươi, tôi hóa thân thành một nhân vật nữ chính độc ác trong một truyện ngược. Hệ thống nói: “Cô phải theo cốt truyện.“ Tôi đeo kính lão: “Ý mày là theo cốt truyện như thế nào?“ Hệ thống: “Ừm… chính là cô phải ngược đãi cậu ta. Bây giờ, ném cái ghế vào mặt cậu ta! Để cậu ta lăn ra đấy!“ Tôi chuyển ánh mắt đi nơi khác. Nam chính lúc này vẫn còn là một thiếu niên, gầy như một cây tre, ăn mặc đơn bạc, hung hăng liếc nhìn tôi. Tôi quay người bước vào bếp. Nam chính cắn chặt răng: “Bà định dùng dao giết tôi sao!“ “Bà già chết tiệt, tôi sẽ cùng bà đồng quy vu tận!“ “Cậu quá gầy rồi.“ Tôi thở dài, thành thạo bật bếp, “Tôi sẽ nấu chút cơm cho cậu ăn.“ Làm ơn đi, tôi đây là bà của cậu mà! Có bà nào có thể kiềm lòng được mà không cho cháu mình ăn no nê?