Xuyên Không
Làm Chủ Mẫu Hầu Phủ, Còn Sợ Một Thiên Kim Giả Như Ngươi Ta là đương gia chủ mẫu của phủ Vĩnh An Hầu.Cuối cùng ta cũng đợi được đến ngày phu quân liệt giường!Toàn bộ thiếp thất, ngoại thất của hắn, ta đã quét sạch không chừa một ai.À, tiện thể phế luôn cả tên gian phu mà hắn nhét dưới danh nghĩa của ta.Vốn đang định nằm trên ghế thất bảo mà hưởng thụ nửa đời sau an nhàn…Ai ngờ, chợp mắt một giấc, lại phát hiện…Ta xuyên không rồi???
Tôi xuyên sách rồi, xuyên vào một nhân vật rất xinh đẹp nhưng lại là một nhân vật qua đường.Vai trò duy nhất của tôi trong cuốn truyện này là: khi nam chính bị nữ phụ hạ thuốc, tôi sẽ là người dẫn nữ chính đi bắt gian.Nhưng rồi tôi lại gặp phải một chuyện vô cùng rắc rối.
Đứa Cháu Có Hiếu Trong lễ tang bà nội, ông nội bảy mươi tuổi dẫn về một bà lão sáu mươi sáu tuổi. “Đây là Sở Oánh, là mối tình đầu của ông nội, sau này sẽ là bà nội mới của các con! “Tiền sính lễ ông định cho là sáu mươi sáu vạn, mỗi năm một vạn, cảm ơn bà ấy đã chờ đợi ông lâu như vậy.” “Ngôi nhà cổ này, ông cũng định thêm tên bà ấy vào, của ông cũng là của bà ấy.” “Còn các con, mau lại đây thưa bà nội mới đi!” Hả? Sáu mươi sáu tuổi, mối tình đầu? Bà nội tôi mười tám tuổi đã lấy ông rồi! Vậy chẳng phải đã ăn năm mươi năm cơm sống rồi sao? Bà nội tôi ăn được, tôi thì không ăn được! Lập tức tôi tiến lên bốp bốp chát chát ông ta một cái! “Cái thứ rể không nên nết! Bà nội tôi còn chưa để tang đủ ba năm, mà ông đã dám tái giá?” Sở Oánh khóc lóc đi đỡ ông nội tôi, hướng về quan tài bà nội tôi mà cáo trạng. “Diệp Hòa! Đây chính là đứa cháu gái tốt mà bà dạy dỗ đấy ư?” Tôi cũng bốp bốp chát chát bà ta một cái. “Tái giá là thiếp, biết điều thì hành lễ trước mặt bà nội tôi đi! Huống chi bà còn chưa vào cửa, ai cho bà làm càn như thế hả?” “Căn nhà cũ này, bà nội tôi đã sớm chuyển sang tên tôi! Muốn thêm tên vào ư? Nằm mơ giữa ban ngày cưng nhé!”
Trò Chơi Công Lược Tôi thất bại trong nhiệm vụ công lược. Tôi cố ý. Trở về quê nhà, tôi mới phát hiện ra. Hóa ra nhiệm vụ công lược của tôi, đều do những người tiền nhiệm sắp đặt. Bọn hắn đều là những kẻ công lược! Nhưng tôi là Hải Vương, bọn hắn công lược tôi thất bại~ Ha ha, lần này, đến lượt tôi trả thù rồi!
Nằm Ngủ Bên Gối Mỹ Nhân Nữ nhân xuyên không mới tới rất thích tự chuốc khổ vào thân. Nàng cùng các hoàng tử xung quanh kết nghĩa huynh đệ, thân thiết đến mức có thể cùng mặc chung một cái quần. Thế nhưng, khi Hoàng thượng tứ hôn nàng cho Lục hoàng tử, nàng lại thề chết chống lại thánh chỉ. Hoàng đế nổi giận, đày nàng đến Hoán Y Cục, ngày ngày cọ rửa thùng vệ sinh. Tám năm sau, các vị hoàng tử mới chợt nhớ ra sự tồn tại của nàng. Tứ hoàng tử thương cảm, định lập nàng làm trắc phi. Nàng lại vênh mặt nói: “Ta muốn làm Tứ hoàng phi. Nếu không được, thì thôi vậy.” Cuối cùng, nàng chẳng có danh phận gì, vẫn bám theo Tứ hoàng tử. Bọn hạ nhân len lén chế nhạo nàng, nói nàng không biết liêm sỉ, đến cả thị thiếp thấp hèn nhất cũng chẳng bằng. Nàng nghe xong, giận đến mức dùng một bát thuốc độc, độc câm ta: “Làm nha hoàn thiếp thân của ta, đã không biết khuyên can chủ tử, thì từ nay cứ câm miệng đi.” Thuốc kia độc tính quá nặng, ta bị sốt cao mà chết. Mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy tiểu thư đang ngồi chải chuốt, ta quyết định dổi một chủ tử khác.
Thay Người Đánh Cặn Bã Để hoàn thành tâm nguyện của người ủy thác, tôi vừa xuyên vào tiểu thuyết đã bị nữ chính dùng đạo đức trói buộc. “Lộ Dao, coi như tôi cầu xin cậu trả lại suất tuyển thẳng cho tôi đi! Suất tuyển thẳng này đối với cậu chẳng có ý nghĩa gì!” “Nhưng tôi thì khác, suất tuyển thẳng này là cơ hội đổi đời duy nhất của tôi!” Nữ chính đứng trên nóc tòa nhà dạy học, nước mắt lưng tròng, trông có vẻ như đang kể khổ nhưng thực tế lời nói ra lời vào đều đang chỉ trích tôi đã cướp mất suất tuyển thẳng vốn thuộc về cô ta. Giáo viên chủ nhiệm vốn luôn nhắm vào tôi thì chẳng đoái hoài đến, cứ cứng rắn yêu cầu tôi nhường lại suất tuyểnthẳng. Máy quay chĩa vào gương mặt cực kỳ bình tĩnh của tôi, tôi nhìn màn kịch tự biên tự diễn này, trong tiếng thúc giục cùng chỉ trích của mọi người, chậm rãi mở miệng nói: “Được thôi, cậu muốn tôi nhường lại cho cậu!”
Vòng Lặp Năm 2015 Năm 2015 vào một buổi tối khi tôi học xong, như thường lệ đi bộ về nhà sau giờ tự học buổi tối. Con hẻm tối đen như mực, đột nhiên có người từ phía sau ôm lấy tôi, kéo tôi về phía sau. Tôi cố gắng vùng vẫy, hét lên: “Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Hắn ta giơ một tay ra, bịt chặt miệng tôi. Cả tòa nhà đều tối đen như mực, không có tiếng đáp trả. Tôi nhớ ra, chính phủ thành phố đã ban hành chính sách ưu đãi phim ảnh cho người dân, khu nhà của tôi vừa hay nhận được vé xem phim miễn phí vào tối nay. Tiếng chó sủa liên hồi vang lên, nhưng lại dừng lại ở cửa chống trộm, không xông vào được. Sức mạnh trói buộc tôi ngày càng lớn, như một cái kìm sắt, tôi vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Cổ và má tôi đau rát, quần áo ở eo bị xé rách, hắn nhét một miếng vải vào miệng tôi. Sau đó, hắn kéo phăng chiếc áo sơ mi đồng phục của tôi. Tôi điên cuồng vùng vẫy, kéo cả chiếc xe đạp ngã xuống. Rầm rầm, trong đêm tối phát ra tiếng động dữ dội. Chiếc xe đạp của tôi đập vào lưng hắn, hắn không nhúc nhích, vẫn đè lên tôi. Tôi nhân cơ hội đứng dậy chạy điên cuồng, nhưng chưa chạy được mấy bước thì bị hắn đá vào đầu gối. Sau đó, hắn túm tóc tôi kéo trở về. Tiếng chó sủa ngày càng điên cuồng hơn, bên ngoài hẻm nhỏ có tiếng xe chạy qua vù vù, trên bầu trời thành phố có tiếng pháo hoa bay lên. Hoàn toàn nhấn chìm âm thanh vùng vẫy yếu ớt của tôi. Người đàn ông đó đeo khẩu trang, đội mũ, tóc tai rối bời, tôi đưa tay ra định cào mặt hắn—— Khẩu trang rơi ra. Thì ra là người chú ở tầng một.
Trưởng Tỷ Hoán Đổi Số Mệnh Trong một đêm, đích trưởng tỷ nhà ta như thay đổi thành người khác. Nàng vốn hiền lành chất phác, đột nhiên trở nên sôi nổi hoạt bát. Không chỉ ngày ngày nói về nội dung thoại bản nào đó, thậm chí còn cố gắng quyến rũ Thái tử què chân kia. Mà biểu thiếu gia tới cửa mời, lại bị nàng đẩy trên mặt đất nhục nhã trước mặt mọi người. Đích trưởng tỷ nói, nàng nhất định phải trở thành Thái tử phi, sao có thể để mắt đến dòng thương nhân thấp hèn này. Ta lại nhìn biểu thiếu gia vẻ mặt tủi nhục trên mặt đất, trong lòng rùng mình một cái. Đích trưởng tỷ sợ là không biết, thoại bản nàng xem chính là bản lậu. Thái tử trong quyển sách này căn bản sống không đến chương mười. Về phần biểu thiếu gia nhìn như nhu nhược, ôn nhuận như ngọc trước mắt này, kì thực là nam chính giet người không chớp mắt – – Nhiếp chính vương Dương Thầm.
Trở Lại Năm 80 Tôi Làm Trà Xanh Xuyên về những năm 80, chồng tôi nói: “Chuyện trong nhà, em cứ để anh lo hết.” Tôi cố tình giả vờ ngốc nghếch mọi thứ. “Hu hu, đều do em cả, cái gì cũng làm không tốt, không giống anh, cái gì cũng giỏi.” “Woa, anh thật lợi hại, có thể giặt đồ sạch đến vậy.” “Trời ơi, anh nấu ăn cũng quá ngon, nếu ngày nào cũng được ăn cơm anh nấu thì có chết cũng đáng.” Người đàn ông kia cứ thế cam tâm tình nguyện trở thành “bảo mẫu nam”. Còn tôi? Dựa vào chiêu trò trà xanh, thoải mái tận hưởng cuộc sống!
Hệ Thống Thay Đổi Cốt Truyện Xuyên vào tiểu thuyết bệnh kiều, tôi nắm trong tay khả năng thay đổi cốt truyện. Khi nam nữ chính đi dã ngoại, trời bất ngờ đổ mưa lớn. Tôi múa bút thay đổi tình tiết “mưa” thành “phân”. Nhìn cặp đôi nhân vật chính hoảng hốt hét toáng lên giữa cơn “mưa phân”, tôi cầm ô, ôm bụng cười ra tiếng gà gáy.
Vận Mệnh Trong Tay Năm thứ tám công lược phản diện. Nữ chính đã trùng sinh. Tiến độ nhiệm vụ một sớm hóa thành hư vô. May mắn thay, hệ thống nói, nữ chính cứu được hắn cũng coi như ta cứu. Vậy nên, ta bắt đầu ra sức tác hợp cho Thiệu Thuần Hành và nữ chính. Thiệu Thuần Hành muốn ta tự tay lo liệu hôn lễ của bọn họ. Ta vui vẻ chấp thuận. Hắn vẫn không hay biết, ngày hắn thành thân cũng chính là ngày ta rời đi.
Dùng Bói Toán Càn Quét Giới Giải Trí Tôi là một thiên sư, xuyên không thành một cô gái làm trò lố trong giới giải trí. Khi ghi hình một chương trình giải trí kinh dị, tôi đã vô tình lột quần của một thần tượng nổi tiếng. Sau khi thức tỉnh, tôi dựa vào bói toán để làm náo loạn giới giải trí. Các đại gia dâng lên rất nhiều tiền, cầu xin tôi tha mạng. Anti-fan khi thấy tôi livestream bói toán thì run rẩy, chân mềm nhũn. Ngay cả thần tượng nổi tiếng cũng ôm chân tôi khóc lóc. Hắn gọi tôi là mẹ: “Mẹ giúp con tính chết đối thủ của con đi!”
Chấp Mê Bất Ngộ Ta vừa xuyên không đã thành Thái hậu, nhi tử mới lên ngôi bỗng phát điên, muốn lập một dân nữ làm Hoàng hậu, giải tán hậu cung. Hắn đứng trước mặt ta nói năng khí thế: “Vì tham vọng của mẫu hậu, ta đã làm một con rối suốt hai mươi năm qua, giờ đây ta muốn sống cuộc đời của chính mình.” Hắn nắm lấy tay nữ nhân bên cạnh, dịu dàng nói: “Ta và Lan Nguyệt tâm đầu ý hợp, tình sâu như biển.” “Nếu mẫu hậu không đồng ý, ta thà không cần ngai vàng này nữa.” Ta quay sang hỏi thị nữ bên cạnh: “Ta giờ có mấy đứa cháu rồi?” Sau khi nhận được câu trả lời ưng ý. Ta ném chén trà vào đôi nam nữ trước mặt: “Biến đi.”
Nữ Phụ Thức Tỉnh Tận cho đến lúc bị người xuyên sách chiếm lấy thân thể, trở thành một linh hồn phiêu bạt dất dơ dất dưỡng, tôi mới biết được thì ra tôi là một nữ phụ độc ác bệnh kiều trong một quyển tiểu thuyết từ thuở đời nào. Trong sách, nam phụ Diệp Tri Bằng yêu nữ chính nhưng lại không có được, tìm tôi làm thế thân cho ánh trăng sáng của hắn, từ đầu đến cuối hắn đều chưa từng yêu tôi, nhưng tôi lại sa vào ảo cảnh mà hắn tạo ra, cuối cùng bởi vì oán hận mà nhảy lầu tự sát. Người xuyên sách đến đúng vào lúc tôi với Diệp Tri Bằng đường ai nấy đi. Thế nên tôi tận mắt nhìn thấy hiện thực hoàn toàn trái ngược với cốt truyện trong sách, cái người đã từng gọi tôi là “Đồ dỏm đến cuối cùng cũng chỉ là đồ dỏm, sao có thể so được với vật thật.” Cuối cùng cũng có một ngày Diệp Tri Bằng, người khinh khi tôi lại bởi vì tôi mà rơi vào trạng thái điên cuồng, bóp cổ người xuyên sách bảo cô ta cút khỏi thân thể của tôi. Hắn quỳ trên mặt đất cầu xin ta trở lại, mỗi lần hắn rơi một giọt nước mắt đều làm tôi cảm thấy hả hê vui sướng. Tôi nghĩ hắn rốt cuộc cũng biết hối hận, nhưng phải làm sao bây giờ, tôi không muốn quay về nữa.
Về Nhà Năm thứ năm xuyên không đến thời cổ đại, ta vẫn chưa tìm được cách trở về nhà, cuối cùng liền quyết định gả cho Tề Vương, người vẫn luôn theo đuổi mình. Ngày thành thân, hai chúng ta đã thành thật kể cho nhau nghe bí mật của mình. Ta nói với hắn: “Thật ra ta là người xuyên không, nếu chàng không tốt với ta, ta sẽ tìm cách trở về thế giới của mình, để cho chàng đi tìm người khác.” Tề Vương liên tục gật đầu, thề cả đời sẽ yêu ta như mạng sống. Nhưng sau đó, vị thanh mai trúc mã của hắn trở về… Ta trơ mắt nhìn ánh mắt của hắn dần bị người khác hấp dẫn. Thất vọng đến cùng cực, ta lại bắt đầu tìm cách trở về. Đập đầu, treo cổ, nhảy hồ… ta đều đã thử hết. Nhưng thái độ của Tề Vương lại càng ngày càng lạnh nhạt. “Ta thấy nàng rất thông minh, sao lại bắt đầu dùng những thủ đoạn như vậy để tranh sủng?” “Xuyên không gì chứ, nàng thật sự cho rằng ta tin sao?” Ta mới biết, hóa ra từ trước đến nay hắn chưa từng tin ta.
Quay Ngược Thời Gian Phu quân của ta có siêu năng lực có thể quay ngược thời gian. Hắn đã nhiều lần sử dụng năng lực này để cứu bạch nguyệt quang của mình. Hoàn toàn không quan tâm đến việc ta bị cuốn vào hiệu ứng cánh bướm, sảy thai, gãy chân, cả nhà bị chém đầu. Ta nói với hắn rằng nếu hắn còn quay ngược thời gian nữa, ta sẽ biến mất. Hắn im lặng hồi lâu, rồi vẫn buông tay ta ra. “Đừng làm loạn.” Thời gian lưu động. Quay trở lại thời điểm trước khi ta xuyên không đến đây. Khi hắn đầy phấn khích đến nhà ta cầu hôn. Trước mặt hắn chỉ có nguyên thân ngơ ngác: “Vị công tử này, chúng ta có quen nhau không?” Trên thế gian này, không còn ta nữa. Hắn phát điên rồi.
Độ Hành Chu Hệ thống yêu cầu ta cứu rỗi nhân vật nhân vật phản diện, nhưng ta lại là một người mắc chứng sợ giao tiếp. Cũng may, ta nhanh trí đổi lấy một chiếc áo choàng tàng hình từ hệ thống. Vì thế—— Lúc nhân vật phản diện mới sáu tuổi, đói bụng trong ngôi miếu đổ nát, một chiếc bánh lớn bỗng từ trên trời bay tới trước mặt hắn. Nhân vật phản diện: “?” Mười sáu tuổi, khi nhân vật phản diện trên chiến trường suýt mất mạng, kẻ địch lại bất thình lình ngã xuống. Nhân vật phản diện: “??” Sau này. Khi thiếu niên nghèo túng đã trở thành kẻ công thành danh toại, ta định rời đi. Nhưng đêm ta muốn đi, hắn lại rơi xuống nước. Ta không nhịn được, lao xuống cứu, nào ngờ bị hắn giữ chặt cổ tay. Ánh mắt thiếu niên đen láy sáng ngời, từng câu từng chữ, vừa thành kính vừa nóng bỏng: “Cuối cùng, ta cũng gặp được người, thần minh của ta.”
Hoài Bão Của Cô Gái Xuyên Không “Chỉ là một nữ tử xuyên không, làm sao đấu lại được với tiểu thư khuê các được thế gia quý tộc bồi dưỡng mười mấy năm?” Tô Quý phi nhìn ta, nụ cười khinh thường. Nàng xuất thân cao quý, được Hoàng thượng sủng ái, trong cung trường thịnh không suy đã gần mười năm. Nhưng ta không hề sợ hãi, chỉ tiến lại gần nàng, khẽ nói. “Đáng tiếc thân phận tiểu thư khuê các của Tô Quý phi nương nương chỉ là giả.” Sắc mặt Tô Quý phi đột nhiên thay đổi. Ta cong môi, đúng vậy, ta đã sớm biết, vị tự xưng là Tô Quý phi nữ nhi của Thứ sử Thanh Châu này, kỳ thực xuất thân ti tiện, là một vũ cơ không được coi trọng nhất trong phường ca kỹ. Mà nàng cũng sẽ không biết, thân phận nữ tử xuyên không của ta, cũng là giả. Ta là người được sinh ra của thời đại này.
Xuyên Không Làm Mẹ Kế Mẹ kế nói nàng là người xuyên không. Ngày nàng thành thân với cha, nàng vừa mắng vừa chửi: “Người khác xuyên không thì làm hoàng hậu hoặc quý phi, chỉ có tôi xui xẻo lại lấy một tên huyện lệnh.” Nhưng một tháng sau, cha bị kẻ gian hãm hại, bị xét nhà và chém đầu. Lúc này, mẹ kế ngay cả huyện lệnh phu nhân cũng không làm được nữa. Nàng mắng ông trời cả đêm, sau đó lại mắng cha mẹ đã chết của tôi, cuối cùng mắng luôn tôi và đệ đệ. Tôi và đệ đệ đều biết, chúng tôi sắp thành cô nhi rồi. Quả nhiên, trên đường đày đi biên cương, mẹ kế bỏ chúng tôi lại rồi chạy trốn. Sau đó, trong đêm mưa gió chúng tôi bị cai ngục đánh đập, mẹ kế lại chậm rãi quay trở lại…
Nha Hoàn Bất Đắc Dĩ Khương Đường xuyên vào một quyển tiểu thuyết trạch đấu, hóa thân thành nha hoàn hồi môn của nữ chính. Theo cốt truyện gốc, nhân vật mà nàng xuyên vào vốn là một kẻ dựa vào sắc đẹp để tìm cách bò lên giường nam chính khi nữ chính mang thai. Tuy nhiên, kết cục của cô ta lại thê thảm: bị đuổi khỏi phủ, sung quân đến thôn trang và chết cóng giữa mùa đông. Khương Đường hiểu rõ, nữ chính Lục Cẩm Dao trong truyện là cao thủ trạch đấu, luôn gặp may mắn và đầy quyền lực. Chỉ cần nàng bám theo nữ chính, giữ thái độ ngoan ngoãn, cuộc sống sẽ dễ dàng thăng tiến, hưởng thụ sung túc, chẳng lo thiếu ăn thiếu mặc. Khương Đường vốn nghĩ mình chỉ cần nằm yên mà sống vui vẻ. Hằng ngày ở trong phòng uống trà, tận hưởng cuộc sống an nhàn và âm thầm “đẩy thuyền” cho cặp đôi nam nữ chính. Cuộc sống sẽ yên bình, không cần lo toan. Thế nhưng, mọi chuyện đảo lộn khi nữ chính mang thai, sức khỏe yếu ớt, chẳng thiết ăn uống, còn nam chính lại bất ngờ tuyên bố đuổi hết tất cả đám nha hoàn. Khương Đường: “Ủa? Đang yên đang lành sao lại thế này?” Cô chỉ mới hưởng được chút phúc lợi, còn chưa tận hưởng đủ cuộc sống an nhàn! Là một nha hoàn ở Hầu phủ, công việc của Khương Đường đáng lý là ổn định, lương cao, có tiền tiêu mỗi tháng và thỉnh thoảng còn được tiền thưởng. Nếu về hưu, nàng hoàn toàn có thể sống tự do với một sản nghiệp nhỏ, trở thành địa chủ nhàn nhã. Vậy nên, Khương Đường lập chí phải trở thành một nha hoàn mẫu mực, quyết tâm giữ vững vị trí. Thế nhưng, không ngờ nàng càng cố gắng cẩn thận, lại vô tình trở thành… chị em dâu với nữ chính.