Trang chủ Thể loại Xuyên Không

Xuyên Không

Dục Nhiên

Dục Nhiên Ta là một thứ nữ vô dụng trong phủ huyện lệnh, ngày ngày chỉ biết ăn no chờ chếc. Không ngờ lại bị công tử của Hầu phủ nhìn trúng, ép ta vào phủ. Ai ngờ được, vị công tử kia không chỉ tham lam đồ ăn của ta mà còn muốn… cả người ta.

Thừa Tướng Đại Nhân Cực Sủng Ta

Thừa Tướng Đại Nhân Cực Sủng Ta Liên tục đánh đập ba vị hôn phu đến mức bị từ hôn, cha ta cho rằng tinh thần của ta có chút vấn đề. Ông sốt sắng tiến cung yết kiến bệ hạ, khóc lóc cầu xin bệ hạ ném ta vào Quốc Tử Giám để “tái tạo” lại. Nhưng không ngờ… ta lại vừa gặp đã yêu ngay mã phu của thư viện. Vì để dụ dỗ mã phu cưới ta, ta cứ cách vài ngày lại giả đáng thương mà chạy đến chuồng ngựa. Hôm nay thì ngã vào lòng hắn bị thương, ngày mai thì giả bệnh nặng để hắn phải chăm sóc suốt đêm, ngày kia thì cùng hắn đàm đạo thâu đêm về nhân sinh và lý tưởng… Khó khăn lắm mới thuyết phục được mã phu gật đầu đồng ý, ta nửa đêm leo tường về nhà báo tin vui. Cha ta, sau khi xác nhận nhiều lần rằng người đến cầu hôn chính là mã phu, liền vớ lấy cái cuốc đuổi theo ta đòi chặt đứt huyết thống… Sáng sớm hôm sau, mã phu đến cửa cầu hôn. Hắn mặc Mãng Long cửu phục, cưỡi trên lưng ngựa dáng vẻ oai phong lẫm liệt, phía sau dẫn theo vài trăm cấm vệ quân. Lão cha ta, đang cầm cuốc đứng chắn trước cửa, chuẩn bị lấy mạng mã phu, nhìn thấy cảnh tượng đó thì bị dọa quỳ sụp xuống ngay tại chỗ. Ông vừa lau mồ hôi, vừa lẩm bẩm: “Chắc dạo này quên đốt giấy tiền cho nương ngươi rồi, không ngờ lại mời được Thừa tướng – Diêm Vương này tới đây, nhìn trận thế này, chắc tên trời đánh ấy đến để tịch thu tài sản rồi…” Ta: … *蟒龍袞服 (mãng long cửu phục): Đây là loại trang phục đặc biệt dành cho quan lại cấp cao hoặc người có chức vị lớn trong triều đình, thường thêu hình mãng xà (rồng mãng) hoặc rồng, biểu tượng cho quyền lực.

Bà Của Tôi Tốt Nhất Thế Giới

Bà Của Tôi Tốt Nhất Thế Giới Ở tuổi bảy mươi, tôi hóa thân thành một nhân vật nữ chính độc ác trong một truyện ngược. Hệ thống nói: “Cô phải theo cốt truyện.“ Tôi đeo kính lão: “Ý mày là theo cốt truyện như thế nào?“ Hệ thống: “Ừm… chính là cô phải ngược đãi cậu ta. Bây giờ, ném cái ghế vào mặt cậu ta! Để cậu ta lăn ra đấy!“ Tôi chuyển ánh mắt đi nơi khác. Nam chính lúc này vẫn còn là một thiếu niên, gầy như một cây tre, ăn mặc đơn bạc, hung hăng liếc nhìn tôi. Tôi quay người bước vào bếp. Nam chính cắn chặt răng: “Bà định dùng dao giết tôi sao!“ “Bà già chết tiệt, tôi sẽ cùng bà đồng quy vu tận!“ “Cậu quá gầy rồi.“ Tôi thở dài, thành thạo bật bếp, “Tôi sẽ nấu chút cơm cho cậu ăn.“ Làm ơn đi, tôi đây là bà của cậu mà! Có bà nào có thể kiềm lòng được mà không cho cháu mình ăn no nê?

Em Gái Của Phản Diện Bệnh Kiều

Em Gái Của Phản Diện Bệnh Kiều Anh trai tôi là nam phụ phản diện, kiểu bệnh kiều u ám. Nhưng giờ đây… anh lại có thêm một đứa em gái mới sinh — chính là tôi. Khi nữ chính bỏ trốn với nam chính, theo kịch bản, anh lẽ ra phải hắc hóa, giam giữ nữ chính để trả thù tình. Vậy mà giờ, anh lại mặt lạnh như băng, thuần thục thay tã cho tôi, tay còn lắc bình sữa vừa pha nóng hổi. Khi anh bôn ba ngàn dặm để bắt nữ chính về, tôi ở biệt thự khóc đến xé ruột xé gan. Anh bất đắc dĩ thở dài: “Bắt người tạm hoãn, về dỗ trẻ con đã.” Sau đó, nam nữ chính kết hôn. Anh tôi ôm tôi ngồi ở bàn chính. Nam nữ chính cảm kích đến mức làm hẳn một bàn đồ ăn dặm dành cho tôi. Anh quét mắt một vòng, sắc mặt lập tức đại biến: “Không biết trẻ con không ăn được đồ lạnh à? Nó mà tiêu chảy, ai trong mấy người định giặt quần cho con bé?”

ANH HÀNG XÓM LÀ KẺ PHẢN DIỆN

Khi tin tức tôi lén mang thai con của phản diện bị truyền ra ngoài làm cho mọi người đều sửng sốt.Phản diện đuổi bắt tôi khắp nơi.Lúc này, một người phụ nữ có dáng vẻ đầy cao sang và quý phái, đang khóc sưng đỏ hết cả mắt, đưa cho tôi một tấm vé máy bay.“Chạy đi, con trai tôi không phải người tốt đâu.”

Phu Quân Ta Là Hồ Ly

Phu Quân Ta Là Hồ Ly Xuyên vào một quyển tiên hiệp, trở thành nữ phụ số bảy, ta phát hiện phu quân của mình là một con hồ ly. Chính xác hơn, là một hồ ly tinh. Nhưng hồ ly không yêu ta. Hắn chỉ đến để báo ân. Không yêu thì thôi, dù sao hồ ly sau khi hóa hình cũng có gương mặt điêu khắc, tám múi săn chắc, đường nét sắc sảo, lại thêm đôi tai lông xù cùng cái đuôi bông bông phía sau. Còn bền bỉ hơn cả nam phu. Nói xem, ai thiệt ai lợi còn chưa biết đâu.

Xuyên Hồn

Xuyên Hồn Ta là phi tử tiền triều, từng thất bại trong cuộc chiến khốc liệt chốn thâm cung, thế rồi một sáng nọ, hồn ta xuyên vào thân xác của một cung nữ nhỏ bé. Kiếp trước, ta tinh thông âm luật, ca múa tuyệt vời, lại am hiểu điều hương, nhưng tất cả tài nghệ đó vẫn không giúp ta chiến thắng được cuộc chơi cay nghiệt ấy. Vốn tưởng kiếp này cũng sẽ phải đối mặt với những âm mưu và đố kị không dứt. Nào ngờ, ta phát hiện ra tất cả hoá ra thật đơn giản. Quý phi ngông cuồng, ỷ quyền hống hách. Thục Phi làm ra vẻ thanh cao, đoan trang. Hoàng hậu thì si tình, tựa như đoá hoa cúc nhạt sắc, lãnh đạm đến đáng thương… Ngay cả Hoàng thượng cũng đôi lúc tỏ ra ngây ngô, khiến người khác không khỏi bật cười. Với tất cả bản lĩnh của mình, nếu không lên ngôi nữ đế thì thật là uổng phí!

“Đạn Mạc” Se Duyên

“Đạn Mạc” Se Duyên Khi thấy những dòng bình luận, ta đang bắt nạt thứ muội. 【Nữ phụ ác độc thật ngu ngốc, đến mức không nhận ra thứ muội là đại phản diện nam giả nữ trang!】 Nhìn thứ muội đang quỳ bên cạnh suối nước nóng, với dấu tay in trên má, đang giúp ta tắm, ta hoàn toàn sững người.

Định Mệnh Giao Thoa

Định Mệnh Giao Thoa Phu quân của ta rơi xuống sông, bị một nữ tử xuyên không nhặt được bên bờ sông. Nữ tử xuyên không giấu hắn trong nhà suốt ba năm, đến khi ta tìm được hắn, thì hắn đang ở trong chuồng lợn cho lợn ăn. Vừa thấy ta, hắn liền quỳ sụp xuống đất, cầu xin ta đưa hắn về nhà. Nữ tử xuyên không chắn trước mặt ta, xòe tay nói: “Ta nuôi hắn ba năm, phí nuôi dưỡng ba ngàn lượng, một tay giao tiền, một tay giao người.” Ta cầm xấp ngân phiếu dày cộm trong ngực, mỉm cười nói: “Nhà ta sa sút, không có tiền rồi. Nếu đã vậy, ta tặng vị phu quân này cho ngươi luôn.”

Phu Quân Bị Đoạt Xác

Phu Quân Bị Đoạt Xác Bị kẻ xuyên không đoạt xác, phu quân của ta, một kẻ nghèo hèn chỉ là mã phu, vậy mà dám lớn tiếng đòi nạp tam thê tứ thiếp. Hắn còn chạy tới phủ đệ nơi ta làm việc mà gây náo loạn, trêu ghẹo mấy đại nha hoàn có tiền tháng gấp ba lần hắn, đòi nàng theo hắn làm thiếp: “Được ta để mắt tới là phúc phận của ngươi, đừng không biết điều.” Hắn còn thèm thuồng tiểu thư, thậm chí định xông thẳng vào khuê phòng của nàng: “Nữ tử ở đây nếu bị vấy bẩn danh tiết, liền không đáng giá nữa, thanh danh mất rồi, nàng chỉ có thể gả cho ta thôi.” Ta bị sự hoang đường của hắn dọa sợ mất hồn, vội vàng ngăn cản, khuyên hắn chớ có làm càn. Hắn lại thuận tay đẩy ta một cái: “Đồ đàn bà thối tha, ở đây chẳng phải là nam tôn nữ ti sao? Lão tử khó khăn lắm mới xuyên đến đây hưởng phúc, chuyện của ta còn chưa đến lượt ngươi quản. Tin hay không, lão tử liền bỏ ngươi !” Nói xong, hắn đắc ý vô cùng, dường như cho rằng chỉ cần nói ba chữ “ta bỏ ngươi” là có thể khiến ta sợ hãi phục tùng. Nghe vậy, ta cũng chẳng buồn quản hắn nữa. Ta cười lạnh một tiếng, giơ tay chỉ thẳng vào hắn: “Bỏ ta? Được thôi, của hồi môn ta mang theo khi gả vào đây, một đồng cũng không thiếu, trả lại hết cho ta.” Tên ngu ngốc ấy còn không biết rằng, công việc hắn đang làm là ta nhờ người tìm giúp, rắc rối phát sinh là ta thay hắn giải quyết, ngôi nhà hắn đang ở cũng là của hồi môn của ta đổi lấy. Nếu ta mặc kệ hắn, hắn chỉ có nước chờ ch,ết thôi!

Lưu Luyến

Lưu Luyến Ta và Tạ Trường Quan là thanh mai trúc mã đã vài chục năm. Nhưng khi ta r ơi xuống nước, hắn lại thẳng thừng bỏ qua ta, cứu lấy tiểu cung nữ phía sau ta. Hắn hết lần này đến lần khác ra mặt vì nàng ta, hết lần này đến lần khác che chở nàng ta sau lưng. Sau đó ta chet tâm, đ ốt hết đèn hoa nhỏ hắn tặng ta. Tạ Trường Quan lại như phát điên ngăn ta lại, nói rằng hắn có thể giải thích mọi chuyện với ta.

Nhật Ký Trông Trẻ Trong Hậu Cung

Nhật Ký Trông Trẻ Trong Hậu Cung Sau năm năm làm giáo viên mầm non, tôi bỗng xuyên không thành phi tần thấp kém nhất trong hoàng cung. Vì không có bàn tay vàng, tôi quyết định buông xuôi. Không ngờ sau một năm ăn không ngồi rồi trong cung, Tần phi ở cùng một cái cung điện với tôi đột nhiên bị ban chết. Ngũ Hoàng tử ba tuổi dưới gối của nàng bỗng trở thành củ khoai lang bỏng tay, chẳng ai muốn nhận nuôi. Cuối cùng, đẩy qua đẩy lại, lại rơi xuống trên đầu tôi. Chăm trẻ con chứ gì, đây là chuyện tôi giỏi nhất. Cho đến năm thứ hai, một vị quý nhân qua đời, công chúa mới đầy tháng của nàng được đưa đến cung tôi. Sau đó nữa, Mai phi ngang ngược càn rỡ rơi đài, trưởng công chúa mười tuổi cũng được xếp hàng đưa đến…

Kết Cục Kẻ Phản Bội

Kết Cục Kẻ Phản Bội Bằng hữu duy nhất của ta là một nữ nhân xuyên không, nàng nói rằng nhiệm vụ của mình khi đến thế giới này là để cứu ta. Nàng luôn tin tưởng và bảo vệ ta, thậm chí không tiếc gì để giúp trượng phu của ta lên ngôi hoàng đế. Cuối cùng, nàng đã tìm được một người yêu thương nàng tha thiết. Nàng bảo ta rằng, nơi này khiến nàng cảm thấy ấm áp, nàng muốn ở lại thế giới này. Nhưng về sau, ta vội vã từ biên cương trở về. Chỉ thấy thân thể gầy gò, xanh xao của nàng nằm cô độc trong ngọc quan, thân thể lạnh như băng. Bên cạnh quan tài, phu quân của nàng đứng lặng người, không nói một lời. Đứa con nhỏ của nàng lại thì thầm một cách mừng rỡ, “Tốt quá rồi, ta không muốn có một mẫu thân điên như thế.” Ta nhìn nữ nhân đang đứng giả vờ lau lệ bên cạnh phụ tử hắn. Ta nghĩ, ta không cần phải giả vờ nữa rồi. Sau hôm nay, họ sẽ biết thế nào mới thực sự là kẻ điên.

Độ Hành Chu

Độ Hành Chu   Hệ thống yêu cầu ta cứu rỗi nhân vật nhân vật phản diện, nhưng ta lại là một người mắc chứng sợ giao tiếp. Cũng may, ta nhanh trí đổi lấy một chiếc áo choàng tàng hình từ hệ thống. Vì thế—— Lúc nhân vật phản diện mới sáu tuổi, đói bụng trong ngôi miếu đổ nát, một chiếc bánh lớn bỗng từ trên trời bay tới trước mặt hắn. Nhân vật phản diện: “?” Mười sáu tuổi, khi nhân vật phản diện trên chiến trường suýt mất mạng, kẻ địch lại bất thình lình ngã xuống. Nhân vật phản diện: “??” Sau này. Khi thiếu niên nghèo túng đã trở thành kẻ công thành danh toại, ta định rời đi. Nhưng đêm ta muốn đi, hắn lại rơi xuống nước. Ta không nhịn được, lao xuống cứu, nào ngờ bị hắn giữ chặt cổ tay. Ánh mắt thiếu niên đen láy sáng ngời, từng câu từng chữ, vừa thành kính vừa nóng bỏng: “Cuối cùng, ta cũng gặp được người, thần minh của ta.”

Màn Trời

Màn Trời Tống Duật năm ba mươi chín tuổi đã nuôi một ngoại thất. Những nữ tử ái mộ hắn cố ý đem chuyện này tiết lộ cho ta. Sau khi biết chuyện, hắn cố tình đến cảnh cáo: “Tố Tố không phải người ngoài.” Thì ra, Lâm Tố là con gái khuê mật của bà mẫu ta. Phụ thân nàng chiến tử, mẫu thân tuẫn tình. Một tháng trước, Tống Duật đón nàng về. Trên đường đi, hai người lâu ngày sinh tình. Hắn nói nàng đến là để gia nhập gia đình này. Bọn họ đều nghĩ rằng ta sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng ta lại nói: “Sao có thể nuôi dưỡng ở bên ngoài để làm trò cười cho thiên hạ? Chi bằng nâng nàng làm bình thê.” Ta thậm chí còn đề nghị họ sớm sinh con. Bởi vì hệ thống nói với ta:【Thân thể của ngươi cuối tháng sẽ hồi phục, còn mười ngày nữa là có thể trở về.】 Nhi nữ ta vất vả sinh ra, khẳng định là muốn dẫn đi.

Lệnh Vi

Lệnh Vi Ngày Tây Nam Vương tạo phản đó, vị hôn phu Thôi Chiếu của ta đã bỏ rơi ta mà cứu Tam Công chúa Liễu Hàm Tuyết. Ta thế mới biết, hóa ra từ đầu đến cuối hắn ta chưa từng yêu ta, có lẽ còn hận ta đã chia rẽ mối lương duyên của hắn ta và Công chúa. Sau khi chết trong nỗi kinh hoàng bị vó ngựa hung tàn giẫm gãy cổ, ta được sống lại. Lần này, lúc Liễu Hàm Tuyết hỏi ta muốn mua vị công tử nào, ta mỉm cười, chỉ nam tử lạnh lùng như ánh trăng sáng. Thôi Uyên. Người chỉ dựa vào sức một mình mình lật lại án cho Thôi thị, thậm chí còn leo lên vị trí Nhiếp chính vương. Và hơn hết, sau khi ta chết, hắn đã kề kiếm lên cổ Thôi Chiếu. Giọng nói lạnh lùng nghiêm túc. “Ngươi phải đền mạng cho nàng.”

Bỗng Chốc Thành Vương Phi

Bỗng Chốc Thành Vương Phi Chuyện lạ ?  Lạ đến kỳ quặc? Nàng đang yên ổn sống hạnh phúc ở thế kỷ 20 bỗng dưng bị chết oan uổng không rõ nguyên nhân. Thì ra là Tống Tử nương nương năm xưa vất vả nhào nặn ra loài người đang tìm cách xoay chuyển lại tình hình Được lắm ,người thời đại mới tự dưng bay về làm con dân nhà đại Đường Chẳng những chiều cao từ 1m70 bây giờ lùn xuống hơn 1m50, giọng nói lại còn ỏn ẻn kiểu gì ý! Thôi thì để thực hiện giấc mộng làm nữ cường nhân của mình Nàng sẽ dựa vào “Y học Trung Quốc thời hiện đại” chạy vào Vương phủ cứu người lấy tiền thưởng. Ai ngờ bị tên Vương gia chọn trúng nàng làm người bên gối của hắn. Ngày nào ái tình cũng vô cùng hào phóng, chưa kể đến đêm đêm  nàng toàn bị hắn kéo vào bể dục mất hồn, số lần hắn ‘quấy rầy’ nàng không thể đếm hết nổi. Thế là từ nay về sau ngoài việc chữa trị cho ông cụ già trong Vương phủ nàng còn phải “làm yên lòng’ nhi tử của lão. Thêm một việc nho nhỏ nữa đó là chút ‘việc vặt’ đối với hai ả thị thiếp của tên vương gia chết tiệt vì ghen tị mà thích mở mồm ‘dạy dỗ’ nàng. Nàng chỉ có một thân mà kiêm nhiều chức như vậy, quả nhiên lời lẽ lợi nhuận ở cổ đại cũng không dễ kiếm đâu!

Xuyên Thành Mẹ Của Nữ Chính Tiểu Thuyết Mary Sue

Xuyên Thành Mẹ Của Nữ Chính Tiểu Thuyết Mary Sue Sau khi xuyên thành mẹ của nữ chính trong một tiểu thuyết Mary Sue, tôi thức tỉnh hệ thống. Bên cạnh tôi là một đứa bé còn nằm trong tã lót. Hệ thống nói với giọng đầy phấn khích: [Cô phải bỏ rơi nó, giao nó cho người cha nghiện rượu và bạo lực nuôi dưỡng.] [Nó sẽ lớn lên trong những thử thách và khó khăn, sau đó, giống như một bông hoa dại kiên cường trong nghịch cảnh, thu hút sự chú ý của người thừa kế tập đoàn Kỳ Thị.] [Đợi đến khi họ kết hôn, cô quay lại nhận thân, như vậy sẽ có thể sống cuộc đời giàu sang trong gia đình hào môn.] Tôi nhìn đứa bé đang cười khúc khích kia, im lặng một lúc lâu. [Nếu tôi không bỏ rơi nó thì sao?] Hệ thống khựng lại một chút, dường như không ngờ rằng có người lại hỏi như vậy. Rất nhanh, nó đáp lại với giọng điệu chế nhạo: [Vậy thì nó sẽ chỉ trở thành một người bình thường nhất, đi học bình thường, làm việc bình thường, cũng sẽ không thu hút được sự chú ý của tổng tài.] Tôi mỉm cười: [Như vậy cũng rất tốt, phải không?] Nếu tất cả những khổ đau của con bé chỉ để thu hút sự chú ý của một người đàn ông. Vậy thì, không phải trải qua những khổ đau đó cũng tốt, đúng không?

Tái Ngộ Năm 1971

Tái Ngộ Năm 1971 Năm 1971 đã trôi qua hơn nửa. Thẩm Tịch Sơn nổi điên, đập nát toàn bộ những bức phù điêu sơn dầu trong căn biệt thự sang trọng. Ánh mắt hai người chạm nhau, hắn ném thẳng tờ báo vào mặt tôi: “Cảng Thành vừa ban hành luật hôn nhân mới, chính thức bãi bỏ chế độ nạp thiếp. Giờ thì tôi không thể cưới cô ca nữ đó vào nhà được nữa.” “Cô có biết cô ấy đã sinh cho tôi một đứa con gái, năm nay 5 tuổi rồi không? Tôi nợ cô ấy, nhưng lại chẳng thể cho cô ấy một danh phận!” Tôi nhìn hắn, giọng điềm nhiên: “Vẫn có cách.” “Chỉ cần anh ly hôn với tôi, là có thể cưới cô ta rồi.” Năm đó, lúc quỳ suốt một ngày một đêm để cầu hôn tôi, chắc anh ta không ngờ rằng, sau này lại có ngày chán ghét tôi đến thế. Mười lăm năm đồng cam cộng khổ. Yêu đến cuối cùng, người đàn ông ấy lại hỏi tôi vì sao còn chưa chet.

Xuyên Không Làm Tiểu Phú Bà

Xuyên Không Làm Tiểu Phú Bà Tôi xuyên thành nữ nhi của một thương gia nghèo rớt mồng tơi không có gì ngoài tiền. Không có kịch bản được cưng chiều, cũng không có hệ thống bảo vệ. Nhưng điều đó có liên quan gì chứ? Không có hào quang nhân vật chính, tôi vẫn có thể khiến mọi người phải kinh ngạc. Khi bà mẫu và phu quân trước mặt mọi người trách móc tôi ba năm không sinh được con, muốn đuổi tôi ra khỏi phủ để chiếm đoạt của hồi môn, tôi thuận thế quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết: “Phu quân chàng… chàng… nhiều năm không “cứng” được, thuốc thang cũng không chữa được, từ khi thành thân đến nay, con dâu vẫn còn trong trắng, làm sao có thể mang thai được?” Tới đi, cùng nhau tổn thương đi! Chứng minh chuyện này, giờ đến lượt vị phu quân tốt của tôi ra tay rồi. …