Trang chủ Thể loại Xuyên Không

Xuyên Không

Vân Kỳ Mộng Ỷ

Vân Kỳ Mộng Ỷ Phủ Thừa tướng xuất hiện một tài nữ kinh diễm tuyệt luân, bao nhiêu vương tôn thế gia cực kỳ hâm mộ. Lúc mới học nói đã có thể ngâm thơ, khiến người ta vỗ tay tán dương. Tuổi tác càng lớn càng ngâm ra thiên cổ tuyệt xướng, bao nhiêu danh gia đại năng sợ hãi than không thôi. Còn có các loại đồ chơi kỳ lạ cổ quái được sinh ra từ tay nàng, càng làm cho người ta bội phục. Đương nhiên, tài nữ này không phải ta. Mà ta, là muội muội bao cỏ của nàng. Mỹ nhân ngu ngốc trong miệng người khác. Nhìn ta trong gương xem, ừm, đúng là một mỹ nhân. Nhưng ta cảm thấy ta cũng không phải đồ ngốc, so với tỷ tỷ Lý Mộng Ỷ của ta thì ta chẳng qua chỉ là tiểu thư khuê các trung quy trung củ. Haizz, kỳ thật ta cũng không nghĩ tới có một ngày ta có thể dùng từ tiểu thư khuê các này để hình dung chính mình.

A Dao Trở Về

A Dao Trở Về Sau khi sinh hạ một đôi nhi tử cho Sở Hạc An, ta liền theo hệ thống thoát ly khỏi thế giới này. Trước lúc rời đi, ta căn dặn Sở Hạc An hãy chăm sóc thật tốt cho hài tử của chúng ta. Sở Hạc An nước mắt giàn giụa, bi thương đến cực độ, liên tục gật đầu đồng ý. Hai mươi năm sau, ta xử lý hệ thống. Nhớ đến cốt nhục từng rời xa, ta quay lại thế giới này. Nhưng lại phát hiện, nhi tử và nữ nhi của ta đã chet.

Thâm Cung Kế

Thâm Cung Kế Thái tử Tấn Diệp đã quỳ trước cửa Thượng thư phòng một ngày một đêm. Không có gì khác, chỉ vì Sở Mộc Mộc nói nàng ta không muốn cùng người khác hầu hạ chung cùng phu quân, chắc chắn phải một đời một kiếp một đôi. Thấy hoàng thượng không có ý định nhượng bộ, Sở Mộc Mộc xông vào Tấn Quốc công phủ tìm ta. “Hắn không yêu ngươi, ngươi hà cớ gì phải dây dưa không dứt, nhìn phu quân của ngươi trong lòng có người khác, ngươi chịu được sao?” Ta lạnh lùng liếc nhìn: “Thế thì sao?” Sở Mộc Mộc khinh thường nói: “Các ngươi đều là chế độ phong kiến, hôn nhân sắp đặt, không có chút tình cảm nào, ngươi giữ chặt không buông, hà tất phải như vậy? Dù sao ta mới là chân ái của Tấn Diệp.” Chân ái? Ta là đích nữ Tấn Quốc công phủ, sau lưng ta là hai mươi vạn đại quân của quốc công phủ. Tấn Diệp vì Sở Mộc Mộc mà từ bỏ ta? Ta muốn xem cuối cùng là chân ái của bọn họ quan trọng, hay là ngôi thái tử của hắn quan trọng.

Thế Gia

Thế Gia Khi ta xuyên không đến đây, câu chuyện đã gần đến hồi kết. Thiên hạ thống nhất, tân đế đăng cơ. Nữ tử đã cùng hắn đồng cam cộng khổ, không rời không bỏ, nay được ban một chén rượu độc. Còn ta chính là hoàng hậu sắp được hắn đón vào cung, đích nữ của Vương gia, huệ duệ của danh môn. Ta nhìn nữ tử uống chén rượu độc: “Ngươi biết vì sao ta đến không?” Nàng cười lạnh, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán: “Sợ ta không chết?” “Không phải.” Ta lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc, nhét vào miệng nàng: “Là sợ ngươi chết.”

Đào Yên

Đào Yên Xuyên thành thê tử đầu tiên của phản diện bệnh kiều, ta hiện tại có chút hoảng. Thực ra cũng không cần hoảng. Dù sao lúc này, phản diện vẫn chỉ là một thư sinh đáng thương bị què chân. Đối tốt với hắn, sau này còn có thể hưởng vinh hoa phú quý. Nếu như ta không bị hắn bắt tại trận khi đang tư thông với người khác.

Tiêu Tịch Ngọc

Tiêu Tịch Ngọc Ta xuyên không thành Bạch Nguyệt Quang trong lòng chàng thiếu niên u ám hiểm ác. Lúc này, tay ta đang lơ lửng giữa không trung, xem ra ta đang định lấy chiếc lá khô trên tóc y xuống. Suy nghĩ một lúc, tay ta trượt xuống theo quán tính, lướt qua cổ y, nhẹ nhàng áp vào ngực y. Ta dùng sức đẩy. Không ngoài dự đoán, y rơi tõm xuống hồ sen. Ao hồ mùa thu chỉ còn sót lại vài chiếc lá sen tàn tạ, sâu không thấy đáy. Ta cũng nhảy theo xuống.

Diệt Cả Làng

Diệt Cả Làng [Trúc mã làm tôi bị bọn buôn người bắt cóc, tôi đã tiêu diệt cả làng chúng nó.] Khi tôi 8 tuổi, bạn bạn thân của tôi vì ham ăn mà khiến tôi bị bọn buôn người bắt cóc. Bà buôn người rút ra một viên kẹo trái cây. “Cô bé, đi với dì, dì cho con kẹo ăn.” Tôi đáp: “Kẹo trái cây á? Bình thường cháu chỉ ăn kẹo bơ nhập khẩu và sô cô la thôi, không đi, không đi.” Bà ta bán tôi với giá 5 nghìn cho một ông già độc thân trong núi. Tôi: “Gì cơ? Bà nói bao nhiêu? 5 nghìn? Ít nhất cũng phải 10 nghìn chứ, không thì đừng hòng mua được công chúa này.” Ông già muốn tôi làm vợ bé. Đêm đó, tôi làm phế cả đời ông ta, rồi còn đập vỡ đầu ông. “Ông già này, trình độ gì đây? Dám làm chồng tôi á?” Sau đó, cả làng buôn người khóc lóc cầu xin tôi tha mạng. Tôi: “Mấy người phải nói: ‘Công chúa ơi, xin tha mạng!’”

Dưới Ánh Đèn Mờ

Dưới Ánh Đèn Mờ Tôi xuyên vào một cuốn truyện ngôn tình thô kệch, trở thành hàng xóm câm của nữ chính. Nữ chính dẫn theo một người đàn ông lạ mặt bị thương tới gõ cửa, cầu xin tôi chữa trị cho anh. Người đàn ông nhìn tôi đầy ẩn ý: “Không nói được? Tốt, đỡ phiền phức.” Sau đó, anh đè tôi xuống, từng nụ hôn rơi xuống cổ tôi: “Ngoan nào, thử xem lần này em có kêu thành tiếng không.”

Xuyên Sách Tấu Hề

Xuyên Sách Tấu Hề Tôi là nữ phụ xui xẻo trong một bộ truyện ngược. Đêm tân hôn, phu quân tháo xuống lớp vỏ bọc dịu dàng, nói với tôi: “Vinh hoa phú quý, địa vị chính thất ta đều có thể cho nàng, chỉ duy nhất tình yêu là không thể. Nếu nàng tức giận, giết ta cũng được.” Hắn còn chu đáo đưa cả con dao găm vào tay tôi. Vậy thì… tôi cũng không khách sáo nữa. Phập phập phập phập phập! Tôi đâm liền mười hai nhát, nhát nào cũng thấy máu nhưng không lấy mạng.

Ánh Sao Trong Đêm

Ánh Sao Trong Đêm “Xuyên không vào thân xác của nữ phụ độc ác đã bắt nạt nam chính khi còn nhỏ, phải làm sao đây?” Tôi lo lắng cầm điện thoại lên và đăng câu hỏi này lên ứng dụng hỏi đáp X, rồi bồn chồn chờ đợi câu trả lời. Khi nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn, tôi thậm chí cảm thấy cộng đồng mạng chính là vị cứu tinh của mình. Nhưng khi mở điện thoại ra, tôi suy sụp. Tại sao lại biến thành viết truyện cho tôi rồi? Mà sao kết quả đều là tôi bị xích bằng dây xích sắt, nhốt trong phòng tối thế?? Tôi: ╰(‵□′)╯ Cảm thấy hết cách cứu vãn, tôi thậm chí còn mở sọp pe ra tìm mua một cỗ quan tài thật là thoải mái cho bản thân. “Chưa đủ 16 tuổi không được kích hoạt thanh toán X” Mọe, đúng là tức phát điên mà.  

Bị Ép Làm Tổng Tài

Bị Ép Làm Tổng Tài  Tôi và anh em tốt cùng xuyên vào một bộ đam mỹ. Hắn trở thành tra công của một em thụ hiền lành như vợ hiền, còn tôi thì trở thành kim chủ của một sinh viên nghèo. Cả hai đứa mạnh mẽ nhịn nhục diễn theo cốt truyện, cưa đổ thụ chính rồi tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng sau lưng thì ngày nào cũng đốt nhang bái Phật, chỉ mong đối phương bớt hận mình một chút. Theo nguyên tác, những tra nam bị thụ chính hận thấu xương cuối cùng sẽ bị công chính chủ điên cuồng trả thù, kết cục không ngoài cái chớt. Nhìn thời điểm sắp đến cao trào, tôi và anh em tốt quyết đoán giả chết chạy trốn. “Đêm nay cày game thâu đêm không?” “Cày cái đầu cậu ấy, cuối cùng cũng có thể thoải mái chơi game rồi!” Hai tháng sau, khi đang chiến game điên cuồng trong một quán net thị trấn, cả hai chúng tôi bị tóm gọn. “Anh bảo là anh thích người hiền lành, tôi đã giả vờ làm vợ hiền suốt nửa năm, vậy mà anh chạy mất?” Anh em tốt: “……” “Tôi làm kim chủ chơi với cậu lâu vậy, bảo bối, cậu thực sự nghĩ tôi là sinh viên nghèo à?” Tôi: “……” “Tại sao thụ chính lại không hề đúng với tính cách trong truyện?” Hệ thống: “Có khi nào, người các cậu tán lại là công chính không?”  

Vượt Qua Tất Cả Để Yêu Em

Vượt Qua Tất Cả Để Yêu Em Sau khi chị gái qua đời, Giang Hoài Châu đã coi tôi như thế thân. Anh ta cưới nhưng lại ghê tởm tôi. Anh ta nuôi biết bao nhiêu tình nhân bên ngoài. Còn chế nhạo tôi: “Dù Vi Vi đã chết, cô cũng mãi mãi không bằng cô ấy.” Anh ta hạ thấp tôi đến mức không đáng một xu. Nhưng tôi lại nhớ, đã từng có một người nói với tôi: “Âm Âm, người khác không quan trọng, em mới là quan trọng nhất.”

Chào Mừng Nữ Hoàng

Chào Mừng Nữ Hoàng Cô gái cuồng sắc xông vào trò chơi kinh dị, chỉ lo quấn quýt bên mỹ nam. Bình luận tràn ngập ý kiến: “Chỉ biết yêu đương, chết sớm thôi.” Nhưng họ không biết rằng mỹ nam vô dụng lại chính là BOSS cuối cùng, một kẻ sát nhân điên cuồng. Tôi làm vậy chỉ để tăng cơ hội sống sót. Cuối cùng, tôi bị mọi người đẩy ra để hiến tế. Người đàn ông gỡ bỏ lớp mặt nạ, hắn có mái tóc đen, đôi mắt đỏ, đuôi rắn quấn quanh cổ tôi và kéo xuống: “Chị ơi, hôn một cái, em sẽ nghiền nát bọn họ thành thịt vụn, được không?”  

Bảo Bối Trong Tim

Bảo Bối Trong Tim  Nhân vật phản diện làm trâu làm ngựa cho tôi suốt mười năm, tôi mới phát hiện hóa ra bản thân không phải bạch nguyệt quang của hắn mà chỉ là một nữ phụ độc ác đi tranh giành công lao của bạch nguyệt quang. Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ gặp lại bạch nguyệt quang, sau đó sẽ vứt tôi xuống biển cho cá ăn. Vì giữ mạng nhỏ, sau khi làm thịt hắn, tôi liền chạy mất. Ngày hắn tìm tới cửa, tôi vừa mới chọn được mấy chàng “bảo mẫu” lo việc sinh hoạt hàng ngày cho mình. Hắn đóng cửa, cười nguy hiểm. “Loại người này mà em cũng để mắt tới à.”

Trưởng Công Chúa

Trưởng Công Chúa Tỳ nữ của ta là một nữ tử xuyên không. Nàng tự cho rằng bản thân giấu rất kỹ. Nhưng thực tế ta đã nhìn thấu lai lịch của nàng từ lâu. Bởi vì trước nàng, ta cũng từng ban chết cho một đồng hương của nàng. Sở dĩ giữ lại cái mạng nhỏ của nàng… Là vì ta thấy nàng có chút khác biệt so với nữ tử xuyên không trước đó.

Nhật Ký Làm Di Nương

Nhật Ký Làm Di Nương Khi ta còn làm đại nha hoàn ở phủ Tuyên Bình hầu, cuộc sống trôi qua sung sướng giốngnhư tiểu thư vậy. Tam tiểu thư tuy là con thứ của hầu phủ, hơn nữa mẫu thân chỉ là một di nương không được sủng ái, nhưng phu nhân hầu phủ lại là người độ lượng, hiền đức, đối xử với đích thứ như nhau. Dù là con của ai sinh ra, các tiểu thư thiếu gia đều được ăn mặc dùng đồ tinh xảo xa hoa, người nào cũng được nuôi dưỡng sung sướng, quý giá như vàng ngọc. Ta là đại nha hoàn nhất đẳng, đồ ăn thức uống đều là đồ tốt mà tam tiểu thư thưởng xuống. Công việc hằng ngày chỉ là hầu hạ tam tiểu thư đọc sách viết chữ, đánh đàn thêu hoa, nói chuyện vui đùa, đúng là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, so với tiểu thư nhà giàu cũng chẳng kém cạnh gì. Người ta đều nói rằng đại nha hoàn như ta sau này sẽ theo tiểu thư xuất giá, rồi đến lúc thích hợp sẽ hầu hạ cô gia, trở thành trợ thủ đắc lực của tiểu thư trong nội trạch. Nói cho dễ hiểu thì chính là di nương, thiếp thất. Đúng vậy, trở thành di nương chính là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của ta – một đại nha hoàn.

1001 Cách Trở Nên Giàu Có

1001 Cách Trở Nên Giàu Có Tôi xuyên thành một người qua đường không nghèo cũng hèn trong tiểu thuyết. Lúc tôi thấy nam chính quăng bỏ thẻ ngân hàng do nữ phụ độc ác đưa, còn lớn tiếng mắng cô ấy: “Ai cần cô bố thí!” Tôi lập tức nhặt cái thẻ ngân hàng đó lên. “Em cần! Em cần! Chị gái xinh đẹp ơi tới bố thí em đi, tới sỉ nh//ục em đi!” Nam nữ chính: ??? Nữ phụ độc ác đần người một chút. Từ đó trở đi, tôi trở thành tuỳ tùng nhỏ của cô ấy, thẳng đường tiến lên đỉnh cao cuộc đời.

Phá Đảo Thế Giới Ảo

Phá Đảo Thế Giới Ảo Tôi xuyên vào truyện ABO, trở thành giới tính thứ tư đầy bi kịch và mạnh mẽ: Enigma. Mùi hương của người khác, hoặc ngọt ngào, hoặc lạnh lùng, hoặc gợi cảm. Còn mùi hương của tôi – sát khí ngút trời!!! Người ta phát tình, còn tôi thì phát đin! Tôi gào rú, méo mó, bò trườn trong bóng tối. Gặp Alpha nào, tôi cũng đánh dấu thành Omega độc quyền của tôi hết! “Chủ nhân, xin… xin người rủ lòng thương xót…” Tôi: “Thương xót cái gì mà thương xót! Đại ca đây muốn chiến đấu! Đại ca đây muốn chiến đấu!!!”

Hắc Liên Hoa Không Giả Vờ Nữa

Hắc Liên Hoa Không Giả Vờ Nữa Ta tên Lâm Uyển. Cả kinh thành đều biết, ta bị vương gia bỏ rơi. Hắn đã hòa hợp qua lại với ta ba năm yên bình, nhưng ngay sau đó lại quay đầu cưới thiên kim nhà tướng quân. Đêm thành thân, hắn đứng trước cửa sổ của ta thổi khúc “Phượng cầu hoàng” cả đêm, hương trầm trên người hắn lan tỏa suốt đêm dài. Với gương mặt đầy bất đắc dĩ, hắn nói: “Uyển Uyển, mối quan hệ trong hoàng thất vô cùng phức tạp, nàng biết mà, ta không thể làm khác được.” Hừm. Ta thấy hắn mới không được. Không phải hắn chê bai cha ta chỉ là một quan văn sao? Lại càng chê ta chỉ là một thứ nữ nhỏ nhoi mà thôi. Ta hắt một chậu nước ra ngoài cửa sổ, bảo hắn cút càng xa càng tốt. Tưởng mọi chuyện đã kết thúc, ai ngờ từ đó trở đi ta bắt đầu gặp xui xẻo.

Con Dâu Tôi Là Người Cổ Đại

Con Dâu Tôi Là Người Cổ Đại Con trai tôi đột nhiên kết hôn chớp nhoáng, dắt về một cô con dâu từng ly hôn, lại còn dắt theo cả con riêng.Tôi bảo cô ta nấu cơm, thì bữa nào cũng chỉ toàn đồ luộc, khiến tôi đói đến nỗi nửa đêm không ngủ nổi.Bảo cô ta giặt đồ, thì quần áo tôi bị giặt đến biến dạng, tôi đau lòng đến mức không thốt nên lời.Bảo cô ta đổ rác, thì cô ta nhặt rác về… may thành quần áo cho tôi mặc, mà còn may cũng đẹp lắm mới ghê chứ.Bề ngoài nhìn yếu đuối, nhưng lại vung dao chặt củi không hề tốn sức, làm thịt gà không chớp mắt, thậm chí đi làm đồng còn xung phong gánh phân.Khiến tôi mỗi ngày đều không ngừng thầm nghĩ:Con dâu này… rốt cuộc là có lai lịch gì vậy trời!?